Một Nhà Dưới Chân Núi

Chương 67


Đọc truyện Một Nhà Dưới Chân Núi – Chương 67

Núi Thượng Cổ cái gì
cũng thiếu, chỉ có dược liệu thì loại nào cũng không thiếu. Nghe nói Vô
Mạt chữa mắt cần mấy loại dược liệu, nam nhân trong tộc liền vội tạo
đội lên núi tìm, không lâu sau đã tìm đủ. Bán Hạ vừa chăm sóc Vô Mạt,
vừa nhân cơ hội thỉnh giáo y thuật của vị lão đại phu.

Mắt Vô Mạt có hi vọng hồi phục, lo lắng của Bán Hạ cuối cùng cũng thả xuống một
nửa, nhưng trong lòng nàng ngược lại vẫn có một việc, đó chính là Nghênh Xuân. Nghênh Xuân đã mất nhi tử, tên nam nhân Táng Tận Thiên Lương đó
cũng đã hoàn toàn bỏ nàng. Nhưng nàng bây giờ thần chí không rõ, muốn
nàng sống một mình là không thể, nhưng bản thân Bán Hạ bây giờ cũng có
rất nhiều chuyện cần làm, thật sự rất khó có thể chăm sóc nàng chu đáo.

Ai ngờ lúc này, Nhẫn Đông và Ngưu thẩm lại đề nghị, nói là có thể để
Nghênh Xuân ở nhà họ, họ sẽ chăm sóc nàng. Bán Hạ nghe cái này, cảm thấy rất được, liền đưa Nghênh Xuân an bài ở nhà cũ, Nhẫn Đông và Ngưu thẩm
thường thường đi qua chăm sóc nàng, cũng coi như dễ dàng.

Phí dàn xếp xong chuyện trong tộc, liền tự mình đi ra ngoài, hắn muốn tìm Mộc Dương đi lầm đường trở về.

Bây giờ Vô Mạt đang chữa mắt, Phí lại rời đi, Quần Long Vô Thủ ( không có
người dẫn đầu), vì vậy Bán Hạ liền tìm Hậu Viêm và Tam lăng tử tới giúp
một tay. Nàng và hai người này cùng nhau phân loại số hạt giống trong
động, chia cho mọi người, hướng dẫn mọi người khai hoang, đem chút rau
cỏ khô héo và đất đai cằn cỗi chuẩn bị lại cẩn thận.

Trong nhất
thời, các tộc nhân đều bận rộn, có người đi theo thợ rèn học rèn sắt, có người phụ trách lên núi săn thú kiếm đầy đủ thức ăn cho mọi người, số
nam nhân còn lại, thậm chí cả một số lão nhân cùng phụ nữ và trẻ con,
cũng bắt đầu đi theo Bán Hạ khai hoang.

Mọi người quá bận rộn, có lúc đám trẻ con kia không có ai chăm sóc, liền đem bọn họ ném tới bờ
ruộng chơi. A Thủy đã có thể bò, nàng chảy nước miếng bò qua bò lại trên mặt đất, trong miệng mơ hồ phát ra tiếng “Mụ. . . . . .”.

Nhẫn
Đông và Nhị Độc tử cũng cùng mọi người đi khai hoang, bọn họ đem Thạch
Đản nhi đặt ở trên bờ ruộng cùng A Thủy chơi đùa. Thạch Đản nhi cũng
không bò, chỉ ngồi ở đó, Tay nắm chặt một lá vàng không biết nhặt được ở đâu vẽ lung tung trên đất.

Bán Hạ lau mồ hôi, giương mắt nhìn về phía xa, hôm nay trên núi vẫn là một mảnh tuyết mênh mông. Nhưng chỉ
thời gian nữa là sẽ ấm lên, chờ bọn họ cải tạo lại nơi này, cũng đến lúc nảy chồi, khi đó trên núi sẽ biến thành màu xanh lá.


Cùng lúc
đó, mắt Vô Mạt cũng đã từ từ khôi phục, hắn có thể thấy mơ hồ bóng người rồi. Mặc dù chưa hoàn toàn hồi phục thị lực, thế nhưng đã cho mọi người hi vọng. Lão đại phu để lại phương thuốc rồi rời đi, Vô Mạt chỉ cần
đúng hạn uống thuốc, chờ thêm một khoảng thời gian nữa, chắc chắn sẽ tốt thôi.

Bây giờ trong tộc không có việc gì, hắn ban ngày sẽ dùng
thị lực hơi yếu đi dạo ngoài thôn, thị sát tình huống phòng vệ. Nhờ vào
khoảng thời gian này luôn cố gắng, đội bảo vệ của Vọng Tộc cũng được
trang bị tuấn mã và đại đao. Vì kiêng kị đối với Kiếm Linh, bọn họ cũng
không dùng kiếm.

Hiện tại bên ngoài tộc, số người ngoại tộc lại
nhiều hơn so với trước kia, trong đó thường xuyên có lẫn vài đội nhân mã nhìn qua rất hung hãn, không giống như thương nhân hoặc người tới hái
thuốc bình thường, điều này làm người Vọng Tộc càng cảnh giác. Bọn họ
biết, những kẻ đã thuê người chạy lên núi phóng hỏa, có lẽ cũng sẽ ở
trong đám người đó.

Vô Mạt thị sát hết trong thôn, cuối cùng cũng yên tâm. Mặc kệ có bao nhiêu đôi mắt đang âm thầm nhìn bọn hắn chằm
chằm, ít nhất bọn họ đã tận dụng hết khả năng để phòng bị.

Thật
ra thì trong lòng hắn cũng hiểu, bây giờ thiếu đi sự che chở của Lang
Tộc, chỉ bằng người Vọng Tộc thì không cách nào ngăn trở được những mơ
ước của ngoại nhân. Nếu người bên ngoài tập trung thành nhóm lớn mạnh mẽ xông tới thần miếu, người Vọng Tộc làm sao có biện pháp gì ngăn cản
đây?

Lúc tối, hắn bảo Bán Hạ giúp hắn lật lại mấy quyển sách da
dê của Vọng Tộc, hy vọng có thể từ chỗ lão tổ tông tìm được một chút
hướng giải quyết. Nhưng không có, trong lịch sử Vọng Tộc chưa từng ghi
lại bất kì chuyện gì liên quan đến ngoại tộc xâm lấn.

Khép lại
quyển sách, hắn giống như có một loại cảm giác, hình như cũng bắt đầu từ mấy năm nay, Vọng Tộc đã còn không yên ổn. Trước đây qua hơn một nghìn
năm, Vọng Tộc giống như một nơi hẻo lánh Di Thế độc lập, chưa bao giờ bị người đời chú ý tới.

Hắn ngước mắt cố gắng nhìn ra xa, dựa vào
thị lực mơ hồ, có thể thấy được hình dáng mờ mờ của ngọn núi. Đó là nơi
hắn sinh sống từ nhỏ, hắn có thể bén nhạy bắt được mỗi một hơi thở ở nới đó. Không biết từ lúc nào, hắn bắt đầu cảm thấy có gì đó đang từ từ
thay đổi, không thấy rõ không nói rõ, nhưng quả thật không còn như
trước.


Có lẽ là sói trên Núi Thượng Cổ đã biến mất, có lẽ là thần miếu hắn đã từng đi qua, cũng có lẽ là hoa cỏ cây cối trên Núi Thượng
Cổ.

Một ngày này, hắn lần nữa nhờ Bán Hạ đi cùng mình tới cấm địa.

Bốn phía cấm địa vẫn đầy Bụi Gai, hắn nhắm mắt lắng nghe, trong gió vẫn
không có bất kỳ âm thanh , hơi thở cũng như mùi vị gì của Lang tộc.

Chung quanh cũng không thấy được bất kỳ dấu chân sói nào, giống như trên núi này căn bản chưa từng có sói.

Có một khắc, hắn thậm chí hoài nghi, về những con sói to lớn mạnh mẽ kia,
về con sói mẹ đã nuôi mình từ nhỏ, về huynh đệ Tiểu Hắc cùng nhau lớn
lên kia, đây tất cả đều chỉ là một hồi ảo giác.

Hắn nhìn vùng đất đầy bụi gai không thấy bờ bến, không nhịn được phát ra tiếng sói tru cao vút.

Tiểu Hắc, ngươi ở đâu, nếu ngươi còn trên đời, có thể nghe được tiếng ta gọi hay không.

=== ======

Phí ra ngoài một chuyến, lúc trở lại mang theo Mộc Dương .

Thấy Mộc Dương trở lại, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, khoan nói đó là tôn tử của Lão Tộc Trưởng, dù chỉ là một tộc nhân bình thường, cũng không
thể cứ như vậy để hắn biến mất được.

Mộc Dương sau khi trở lại,
cả người cũng thay đổi, không còn ủ rũ cúi đầu cả ngày nữa, đầu tiên hắn chạy đến trước mặt Vô Mạt, nói muốn nhận lỗi với Tộc trưởng, không nên đi lạc khi ra ngoài. Vô Mạt tự nhiên sẽ không trách hắn, lại thấy hắn
nói cực kỳ thành khẩn, liền không truy cứu nữa, chỉ nói để hắn đi theo
thập nhất thúc hảo hảo làm việc, Mộc Dương đều nhất loạt đồng ý.

Mộc Dương trở lại, vui mừng nhất chắc chắn là Đa Hồn rồi. Bà cũng chỉ có
một nhi tử thôi, nhi tử trở lại, hơn nữa cũng hiểu chuyện hơn rất nhiều, so với bất kì ai khác bà đều vui mừng hơn.

Trở về, Mộc Dương gia nhập đội ngũ khai khẩn đất hoang cùng mọi người. Bây giờ đất hoang cũng khai khẩn gần xong, đất đai đã tơi xốp, bước kế tiếp chính là tưới
nước. Trước kia trong Vọng Tộc mọi người đều dựa vào trời để lo cái ăn,
trời mưa là có thể thu hoạch, trời không mưa thì không thể thu hoạch, ai cũng không hề suy nghĩ cải thiện việc này. Nhưng hiện giờ Bán Hạ đã
thương lượng với Vô Mạt, suối trên núi đều có nước chảy xuống, có thể
dẫn nước suối tới tưới cho chỗ đất này không?


Vô Mạt thị lực từ
từ khôi phục, hắn nghe nói Bán Hạ xong, đã được khai sáng, mỗi ngày đều
lên núi quan sát địa hình. Vài ngày sau, hắn vẽ một bản vẽ, bảo mọi
người theo bản vẽ này bắt đầu xây dựng kênh mương đưa nước tới tưới cây trồng.

Người trong tộc chưa từng làm chuyện như vậy, nghe Tộc
trưởng an bài, rối rít hưởng ứng, vì vậy sau kế hoạch khai khẩn đất
hoang, là đại sự đào kênh mương của tộc. Dù vội vàng chuyện đất đai thì
tự nhiên vẫn phải có người phòng thủ thần miếu.

Chỉ là nói cũng
kỳ quái, mặc dù bên ngoài Vọng Tộc có rất nhiều người tụ tập, thế nhưng
lại không hề có chuyện gây gổ rối loạn. Sự bình yên khác thường này càng khiến Vô Mạt lo lắng hơn, buổi tối cũng nói chuyện này cho Bán Hạ, hắn
có loại dự cảm không lành, cảm giác bão táp đang chờ ở phía sau.

Bán Hạ cũng cảm thấy không bình thường, nhưng những kẻ xấu kia rốt cuộc
đang suy nghĩ gì đây? Có lẽ bọn họ cũng không dám đồng loạt xông
lên mạnh mẽ xâm nhập thần miếu, dù sao người Vọng Tộc ở trong mắt ngoại nhân đang cực kỳ thần bí mơ hồ, bọn họ chắc đang sợ đúng không? Bởi vì
có điều kiêng kỵ, cho nên hành động cẩn thận, có lẽ bọn họ đang tìm một
cửa để đột phá, một cơ hội thích hợp nhất để xuống tay?

Bán Hạ không nghĩ ra nguyên nhân, cũng chỉ có thể nhắc nhở Vô Mạt càng cẩn thận hơn, miễn cho bị người khác thừa cơ.

Mộc Dương sau khi trở về, cả người thay đổi rất nhiều, bắt đầu tranh việc
làm, thỉnh thoảng lúc mọi người nghỉ ngơi, hắn cũng chỉ ngồi trên đất
nhìn mấy đứa nhỏ bò loạn trên đất chơi đùa.

Về phần Nhẫn Đông,
đối với nam nhân này nàng đã không còn ý nghĩ gì, thấy cũng coi như
không thấy. Có lúc thấy hắn nhìn chằm chằm Thạch Đản nhi, nàng liền đi
đến ôm con đi, không để cho hắn nhìn.

Mặc dù người khác đều nói
Mộc Dương đã thay đổi, nhưng nàng lại không tin, nàng đến nay vẫn nhớ rõ cảm giác khi nam nhân kia rắc muối lên vết thương trong lòng nàng.

Nhị Độc tử mặc dù nhìn qua ngốc nghếch, tuy nhiên trong ngốc nghếch cũng có thông minh, hắn cũng nhìn ra nương tử của mình đối với chồng trước
không còn yêu thích, liền sải bước qua nhận lấy Thạch Đản nhi trêu chọc, xoa bóp khuôn mặt nhỏ bé của nó, đem nó giơ thật cao, thậm chí để cho
nó cưỡi lên cổ mình.

Lúc này trên đất đều là người, mọi người
cũng đều nhìn ra chuyện này, một nữ nhân cùng một đứa bé, chồng trước
cùng nam nhân bây giờ, thấy thế nào cũng có chuyện hay để xem.

Mộc Dương đỏ mặt , hắn nhìn chằm chằm con trai của mình, nhỏ giọng kêu: “Thạch Đản nhi?”


Thạch Đản nhi luôn luôn không có biểu cảm gì, chỉ thỉnh thoảng sẽ nhìn mẫu
thân, lại nhìn A Thủy. Sau đó Nhị Độc tử thường chơi với nó, nó sẽ hướng về phía Nhị Độc tử nở nụ cười. Nhưng hôm nay cha ruột gọi hắn, thế
nhưng hắn lại chỉ thẩn thờ quét mắt nhìn hắn một cái, bộ dáng kia giống
như nhìn tảng đá hay một cái cộc gỗ vậy.

Bên cạnh có người thích
xem náo nhiệt, dùng cùi chỏ chọc Mộc Dương, quyệt miệng nói: “Nhi tử này căn bản không nhận ngươi làm cha a!”

Mộc Dương mặt đỏ tới mang tai, nhưng vẫn không nói cái gì, trợn mắt nhìn Nhị Độc tử một cái, ấm ức rời đi.

Rốt cuộc vẫn là người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, những người khác dù sao
cũng hơi không đành lòng, không khỏi nói: “Mộc Dương cũng thật sự đáng
thương.”

Nhẫn Đông trong lòng xem thường, nàng cảm thấy chó không đổi được thói quen, nam nhân kia tâm không tốt, không làm được chuyện
gì tốt. Hơn nữa, ban đầu chính là do hắn nói đủ loại lời đả thương người với Thạch Đản, làm sao có thể đi ra ngoài một chuyến liền thay đổi
nhanh như vậy?

Nàng đem nghi ngờ trong lòng nói cho Bán Hạ, Bán
Hạ trầm tư hồi lâu, cau mày nói: “Vẫn phải cẩn thận, ta vốn là cảm thấy
chuyện này rất kỳ quái, hôm nay nghe muội nói ra, càng cảm thấy khả
nghi.”

Bán Hạ lúc đi ngủ, lại đem chuyện này nói cho Vô Mạt, Vô
Mạt lại nói: “Ta vốn hoài nghi hắn là bị người ngoài đầu độc tới gây
họa cho chúng ta, chỉ là không thể nói rõ. Ta đã cùng mấy nam nhân trong thôn nói qua chuyện này, để cho bọn họ chú ý động tĩnh của Mộc Dương.”

Bán Hạ thấy hắn đã sớm có chuẩn bị, lúc này mới yên tâm, nửa nằm ở đó, nghĩ tới đủ chuyện hồi nhỏ, cũng không khỏi thở dài: “Hắn khi còn bé cũng
không coi là hư hỏng, tại sao hôm nay lại thành như vậy?”

Vô Mạt
không đồng ý, lôi nàng vào trong ngực dựa vào cánh tay của mình: “Tỷ tỷ
của nàng, cũng không phải là người xấu, còn không phải đã giúp người
ngoài sao?”

Bán Hạ nghĩ tới tỷ tỷ, cười khổ một tiếng: “Ta hiểu ý của chàng, chỉ là không muốn thừa nhận thôi. Vọng Tộc chúng ta cũng là
người, chỉ cần là người, thì lòng ham muốn, thì có suy nghĩ của mình,
khó tránh được việc bị người ngoài lợi dụng.”

Vô Mạt gật đầu:
“Thật ra thì người ngoài toan tính gì đó, tất cả cũng vì thần miếu mà
thôi, chúng ta canh kỹ thần miếu là được, không sợ bọn họ cấu kết làm
loạn.”

Vô Mạt thầm nghĩ vốn đã đúng, thế nhưng hắn lại không
biết, người ta nhắm tới chính xác không phải thần miếu, mà là bảo bối so với thần miếu mà hắn nói còn trọng yếu hơn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.