Một Nhà Dưới Chân Núi

Chương 66


Đọc truyện Một Nhà Dưới Chân Núi – Chương 66

Ngưu thẩm mẹ của Nhị
độc tử mấy ngày nay rất vui mừng, đêm đó nàng đã nhìn tận mắt nhìn thấy
nhi tử câm của mình đi vào phòng Nhẫn Đông, kết quả đêm đó cũng không ra ngoài. Không cần đi xem, bà cũng biết trong căn nhà kia con trai mình
và Nhẫn Đông đang làm chuyện gì, cô nam quả nữ nửa đêm canh ba, còn
không phải là củi khô lửa bốc sao!

Ngưu thẩm rất vui mừng, nằm ở
trên giường gạch tính toán hôn sự này. Thạch Đản nhi mặc dù không bình
thường, nhưng rốt cuộc vẫn là một đứa bé, chờ Nhẫn Đông vừa vào cửa thì
Nhị Độc tử đã làm cha luôn được rồi, thật tốt.

Ngưu thẩm quan sát mấy đêm kế tiếp, phát hiện nhi tử nhà mình vừa đến đêm liền chạy tới
phòng Nhẫn Đông, mãi đến rạng sáng mới thừa dịp trời còn nhá nhem ra
ngoài.

Bà vụng trộm cười hì hì, đứa nhỏ này nhìn bình thường ngốc ngốc thành thật, thì ra làm chuyện vụng trộm với nữ nhân lại rất tinh
khôn nha! Như thế trộm quan sát mấy ngày, bà rốt cuộc không ngồi yên,
nghĩ tới Nhị Độc tử là một người câm, tự nhiên sẽ không bao giờ mở miệng nói cái gì, hơn nữa đứa con này cũng thành thật, đoán chừng ngượng
ngùng không dám nói với mình đâu.

Còn Nhẫn Đông thì sao, là nữ nhân gả hai lần, lại còn có một đứa con, đoán chừng càng không dễ chủ động nói gì.

Ngưu thẩm nghĩ tới nghĩ lui, cũng không thể cứ để mấy người trẻ tuổi này
trộm mãi được, cuối cùng bà nghĩ ra một cách: đi tìm Bán Hạ nói chuyện.

Bán Hạ nghe Ngưu thẩm nói chuyện thì quả thật lấy làm kinh hãi. Chỉ là rất
nhanh nàng lại cảm thấy, điều này thật sự là một kết quả không thể tốt
hơn. Nhị Độc tử mặc dù không thể nói, nhưng có sức khỏe lại chăm chỉ,
săn thú làm ruộng cũng đều là một người giỏi giang. Vả lại từ nhỏ đã
thành thật, sau khi cưới Nhẫn Đông đoán chừng cũng là một phu quân
thương yêu nương tử. Đây là láng giềng từ nhỏ cùng nhau lớn lên, biết
gốc biết rễ, cũng không sợ Nhẫn Đông sau khi gả qua sẽ uất ức Thạch Đản .

Vì vậy chuyện này liền do Bán Hạ dẫn đầu, đi tìm Nhẫn Đông làm rõ, bắt đầu chuẩn bị hôn sự cho hai người bọn họ.

Nhẫn Đông thấy tỷ tỷ nhắc tới chuyện này, mặt mày đều đầy xấu hổ. Mấy ngày
nay nàng sau khi dỗ Thạch Đản ngủ ngon liền tắm rửa sạch sẽ chờ
hắn, Nhị Độc tử luôn đến đêm khuya mới len lén tới, hai người một là nữ nhân đã trống vắng lâu, một là nam nhân chưa từng biết vị nữ nhân, đúng là củi khô lửa bốc, hơn nữa Nhị Độc tử thân thể cường tráng, cơ hồ mỗi
đêm đều muốn làm mấy lần mới tha cho nàng.

Nàng chỉ nhất thời
ham thích niềm vui thú này thôi, chưa từng nghĩ đến chuyện hôn nhân đại

sự, hôm nay tỷ tỷ chợt nhắc tới, lại khiến nàng kinh sợ, chỉ có cảm giác chuyện của mình và Nhị độc tử đã bị người ta phát hiện.

Bán Hạ
thấy Nhẫn đông cúi đầu xấu hổ, biết nàng cũng thích Nhị độc tử, lập tức
rất vui mừng cho nàng: “Về sau muội nếu đi theo Nhị Độc tử, ta cũng an
tâm, hắn là người thành thật, sẽ đối tốt với muội.”

Nhẫn Đông không nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Dưới sự thúc giục của Ngưu thẩm, hôn sự của bọn họ rất nhanh được cử hành,
mọi người nghĩ Nhẫn Đông đã bước qua cải ải sinh tử khi sinh con, hôm
nay nàng có thể được một nơi chốn tốt cũng đều mừng thay cho nàng. Dĩ
nhiên, trong thôn chỉ có một người không thể vui mừng , đó chính là Đa
Hồn.

Đa Hồn rất hài lòng với người con dâu này, ai biết thằng nhi tử chết tiệt nhà mình lại không giữ được người ta, một nương tử tốt cứ
như vậy gả vào nhà khác, điều này làm trong lòng bà rất bực tức. Vừa
nghĩ đến nhi tử đi ra ngoài không biết lúc nào mới trở về, lại càng đau lòng.

Niềm an ủi duy nhất dành cho bà bây giờ chính là chuyện nữ nhi Mộc Oa mang thai. Chuyện này đã gạt bỏ lo lắng với sự kiện ngày đó
cùng Vô Mạt, khiến cha mẹ Hậu Viêm cùng với Hậu Viêm đối xử với Mộc Oa
sủng ái có thừa. Người trong tộc biết Mộc Oa có tin vui, cũng đều chúc
mừng.

Bán Hạ bắt đầu thu xếp hôn sự cho Nhẫn Đông, bây giờ không
có phụ thân, tỷ tỷ cũng không biết tung tích, Bán Hạ chính là người thân duy nhất của Nhẫn Đông, nàng bắt đầu thương lượng với Vô Mạt, lấy mấy
thứ trong nhà làm đồ cưới cho Nhẫn Đông.

Vô Mạt dĩ nhiên là một
ngụm đồng ý: “Chỉ tiếc mắt ta không thấy được, nếu đi chủ trì hôn sự cho muội ấy sẽ không may mắn. Về phần đồ cưới, nàng xem đó mà làm là được,
hôm nay nàng cũng chỉ còn lại một người thân, chúng ta dĩ nhiên là tận
lực giúp đỡ.”

Bán Hạ lắc đầu cười nói: “Thật ra thì thật cũng
không cần như thế, Ngưu thẩm nói rồi, hiểu tình cảnh bây giờ của Nhẫn
Đông, những cái khác cũng không cần, chỉ cần Nhẫn Đông ôm Thạch Đản nhi
chuyển chỗ ở là được. Nhưng ta muốn , mặc dù là cưới lần thứ hai, cũng
hi vọng muội ấy có thể gả đi thật thoải mái.”

Nhẫn Đông thì sao,
biết tỷ tỷ thu xếp cho mình những cái này, ngược lại vội tới ngăn cản:

“Ngày xưa ta một lòng nghĩ muốn làm thế nào thật hoành tráng, chính xác
là tâm khí cao ngạo, bây giờ thì sao, ta chỉ muốn cùng Nhị Độc tử sống
những ngày bình yên, tỷ, người cũng đừng lo lắng cho muội, Nhị Độc
tử cũng không thiếu chút đồ cưới này.”

Lời nói khiến Bán Hạ bật cười: “Đúng vậy, đồ của hắn không phải là đồ cưới, đồ này là của muội!”

Nhẫn Đông nghe vậy đỏ mặt, nói cho cùng nàng và Nhị Độc tử chưa kịp thành
thân thì đã tằng tịu với nhau là không đúng, nàng mím môi cười nói: “Hắn là người thắng thắn.”

Đang khi nói chuyện Bán Hạ lại nghĩ tới
một chuyện, liền hỏi: “Muội lúc trước từng nói, cả đời này chỉ cần một
mình Thạch Đản, không muốn cái thêm đứa con khác, nhưng nếu đã gả cho
Nhị Độc tử, người ta muốn thì sao?”

Nhẫn Đông ngọt ngào cười:
“Tỷ, ta đã thương lượng với hắn chuyện này rồi, hắn cũng nói rồi, chỉ
cần ta không muốn sinh, vậy không muốn cũng không sao, dù sao cũng đã có Thạch Đản rồi. Ngưu thẩm đối với chuyện này cũng không có ý kiến gì, bà ấy nói Thạch Đản rất tốt.”

Bán Hạ lúc này mới yên tâm, nàng nghĩ Ngưu thẩm và Nhị Độc tử nếu có thể bao dung chuyện này, nghĩ về sau sẽ
không đối xử tệ bạc với Nhẫn Đông, không khỏi cảm thán, quay một vòng
tròn, muội muội của mình cũng đã gặp được người tốt rồi.

Hôn sự
của Nhẫn Đông rất nhanh đã cử hành, Nhị Độc tử và Nhẫn Đông cuối cùng
cũng không cần vụng trộm nữa, có thể quang minh chánh đại mỗi đêm tiến
hành cận chiến. Mà Bán Hạ, những ngày qua cũng ngẩng đầu mong đợi Tam
lăng tử và Mộc Dương trở lại.

Mắt Vô Mạt vẫn không có tiến triển
gì, hắn bây giờ giống như đã tiếp nhận sự thật này rồi, mỗi ngày đều
bình tĩnh ở nhà nuôi gà, còn thương lượng với Bán Hạ muốn mở rộng chuồng gà trong nhà, chăm sóc kĩ một chút, như vậy cả nhà bọn họ cũng không
cần đi săn cũng có thể có đầy đủ thức ăn rồi.

A Nặc bây giờ
thường đi theo một người khác trong tộc đi săn, hắn vô cùng cố gắng xông xáo, không hy vọng người khác đối xử với hắn như đứa bé. Những người
khác trong tộc cũng hiểu tâm tư này của hắn, khi săn bắt con thú lớn
luôn để hắn đi phía trước, bình thường nhàn hạ một mình lên núi cũng sẽ

gọi A Nặc cùng đi.

Vì vậy mặc dù còn nhỏ, nhưng cũng có thể được
nhận con mồi mang về nhà. Hắn chịu ân tình của Vô Mạt và Bán Hạ, bây giờ mắt Vô Mạt bị mù, hắn hi vọng có thể làm chút chuyện cho gia đình.

Vô Mạt thấy A Nặc hiểu chuyện như vậy, cảm khái vuốt đầu hắn, nhưng không nói lời nào.

Buổi tối lúc ngủ, Bán Hạ sợ Vô Mạt trong lòng không dễ chịu, liền nói lời
nhỏ nhẹ an ủi, ai biết Vô Mạt cũng không để ý mà nói: “Bán Hạ, ta bây
giờ không hề khó chịu vì chuyện này. Trước kia ta luôn cố sức săn bắt
thú, hi vọng nhà chúng ta có nhiều thức ăn. Hiện tại ta lại phát hiện,
chỉ dựa vào một người cố gắng, không thể có cách gì thay đổi cả cuộc
sống của Vọng Tộc. Chỉ có thể nghĩ cách lấy được nhiều lương thực hơn,
mới có thể hoàn toàn cải thiện cuộc sống. Nàng xem ta hiện tại mặc dù mù rồi, nhưng ta vẫn không phải không làm gì được, ta vẫn còn đang động
não, nghĩ kế tiếp Vọng Tộc chúng ta nên làm cái gì.”

Hắn kéo Bán Hạ vào trong ngực, nhẹ giọng nói: “Trước kia trong đầu ta chỉ có hai người, nhưng bây giờ có cả Vọng Tộc.”

Bán Hạ nghe lời này, dựa vào ngực hắn, dịu dàng nói: “Chàng có thể nghĩ như vậy, đó là không thể tốt hơn. Chàng xem thời tiết cũng đã dần ấm lên,
ta cũng nên mấy hạt giống trong nhà ra, để tộc nhân đi gieo xuống rồi.”

Vô Mạt gật đầu: “Ừ, thử trước một chút.”

Ngày thứ hai, Bán Hạ liền chỉ huy Vô Mạt cùng A Nặc, đem hạt giống trong sơn động lấy ra, phân chia cho các tộc nhân muốn nhận, mọi người làm theo
cách trồng ngô bắt đầu gieo giống.

Đang lúc mọi người loay hoay
khí thế ngất trời, Tam lăng tử trở lại, đi theo Tam lăng tử trở về chính là Nghênh Xuân còn có một lão đại phu có chòm râu dê.

Nghênh Xuân hai mắt ngẩn ngơ, trong miệng vẫn lẩm bẩm: “Con a. . . . . . Con a. . . . . . Con trai của ta. . . . . .”

Nhẫn Đông và Bán Hạ ra ngoài, thấy tỷ tỷ như vậy, lại nghĩ tới cha đã qua đời, khó tránh khỏi đau lòng.

Tam lăng tử giải thích với mọi người: “Ta và Mộc Dương cùng đi ra ngoài,
trước đi tìm Tề tiên sinh, đối phương giúp một tay đưa Nghênh Xuân về,
nhưng con trai của Nghênh Xuân lại ——” hắn đồng tình liếc nhìn Nghênh
Xuân: “Con trai của nàng đã mất rồi, tinh thần của nàng hiện tại không
tốt lắm.”

Tam lăng tử uống một ngụm nước, lại nói tiếp: “Còn có, Mộc Dương không thấy.”

Lời vừa nói ra, Phí liền nhíu mày: “Mộc Dương đi đâu?”

Tam lăng tử lắc đầu: “Ta cũng không biết, vốn chúng ta đưa Nghênh Xuân về, nhưng đi được nửa đường, Mộc Dương lại tự mình rời đi, ta còn nghĩ hắn
sẽ về nhà chứ, ai biết trở về lại phát hiện không có.”

Phí nghe
xong, mày nhíu lại càng chặt. Đa Hồn nghe tin tức này, bắt đầu lo lắng,

bà sợ cho người khác sẽ bắt nạt con trai bà, thúc giục Nham đi ra ngoài
tìm, nhưng Nham cũng không vội: “Cũng không phải là người khác trói hắn
hay lừa gạt hắn, là do tự hắn muốn đi , ai biết hắn có suy nghĩ gì chứ?
Ta thấy đứa con trai này, không trở lại càng tốt hơn!”

Lời này
khiến Đa Hồn nhất thời phát giận, chỉ mũi phu quân mắng: “Ta thấy Mộc
Dương không hổ là con của ngươi, quả thật cùng một đức hạnh với ngươi!
Đó là con ruột của ngươi đó, làm sao ngươi có thể độc ác không quản
không hỏi như vậy? Bây giờ tôn tử của mình đã thành của nhà khác, chẳng
lẽ còn muốn mất cả con trai sao? Ta mặc kệ, ngươi phải tìm hắn trở lại!”

Nham bị mắng rất bất đắc dĩ, ngày thứ hai liền tìm Phí thương lượng, Phí
nghe cái này, đã nói muốn tự mình đi tìm, Nham lúc này mới trở về nói
lại cho Đa Hồn.

Mà lão đại phu Tam lăng tử mang về giúp Vô Mạt
kiểm tra mắt một phen, cau mày nói: “Đây là trúng độc, ta thật ra cũng
có cách trị, chỉ là cần mấy dược liệu hiếm.”

Mọi người nghe lời
này, rối rít nói: “Dược liệu sao, Núi Thượng Cổ chúng ta dược liệu gì
cần có đều có, ngài chỉ cần kể tên ra, chúng ta có thể tìm được.”

Lão đại phu nghe cái này, liền viết ra giấy phương thuốc giao cho Bán Hạ.
Bán Hạ nhìn, trong lòng vui vẻ: “Những dược liệu này ở chỗ thượng nhân
phần lớn đều có, nếu không có , chúng ta sẽ lên núi tìm chắc cũng không
phải việc khó.”

Tác giả có lời muốn nói: ta nuốt ngụm nước bọt
nói, thật ra thì đây là một bộ truyện chủng điền văn có bối cảnh huyễn
hoặc. . . . . . . Cho nên mọi người không cần rối rắm tuổi thọ của sói.
Nhìn đi, mọi người cũng đều biết, không thể nào trên núi đang có hỏa
hoạn chợt có mưa được, cũng không thể có một vài con sói không duyên cớ
gì lại lớn hơn những con sói khác, càng không thể nào có sói gì có thể
cầm cả mâm đựng trái cây chiêu đãi khách.

Đây tất cả đều là bởi
vì: có sói cao cấp gọi mưa tới, là do Tiểu Hắc tu luyện vài chục năm tu
luyện cũng không biết sẽ ra bộ dáng gì.

Chỉ là mọi người yên tâm, trong truyện này sẽ không có chuyện gì quá huyễn hoặc xảy ra, Tiểu Hắc
có thể cưới đời sau của Vô Mạt, thế nhưng không phải A Thủy, A Thủy và A Nặc là một đôi.

Ta hiểu biết rõ các ngươi cảm thấy truyện này có rất nhiều điểm nghi hoặc và chỗ sơ hở, nhưng kỳ thật truyện này có rất
nhiều câu chuyện nói trước, rất nhiều thứ nhìn như không liên quan lại
có nguyên nhân của nó


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.