Một Ngàn Tám Trăm Ngày

Chương 23


Đọc truyện Một Ngàn Tám Trăm Ngày – Chương 23

Bước chân Cố Tân dừng lại, lúc ấy không lên tiếng.

Lý Đạo đi vài bước phát hiện cô không đi theo, quay đầu nhìn lại, cái tính khí tốt bụng quay trở lại.

“Sao lại không đi?”

Ánh mắt Cố Tân phiêu bạt khắp nơi: “… Anh nói anh phải đi làm gì?”

“Đi thuê phòng.”

Cố Tân mím chặt môi, biểu cảm trên mặt cứng ngắc, không biết là giận hay thẹn, hai gò má đỏ một cách khó hiểu.

Lý Đạo khom người, cúi cơ thể của anh nhìn cô trong chốc lát, rồi cười khẽ: “Lại suy nghĩ bậy bạ?”

Cố Tân hé môi, không nói nên lời.

“Suy nghĩ đúng là linh hoạt thật.” Anh nắm cằm cô lắc nhẹ vài cái: “Không thuê phòng thì tối nay cô định ngủ ở đâu? Ngủ ngoài đường à? Hay ngủ ngoài đường chung với họ?”

Cố Tân nghiêng đầu né tránh: “Ba chữ đấy của anh dễ khiến người ta hiểu nhầm.”

“Nói thử xem, sao lại khiến cô hiểu nhầm?”

Cô nhìn ra anh cố ý, Cố Tân không muốn tiếp tục, vội vàng hỏi chuyện khác: “Chúng ta không đi tiếp à? Tối nay ở lại trấn?”

“Không đi được, chứng dị ứng của lão Kỷ quá nghiêm trọng.”

“Vậy phải đợi bao lâu?”

“Trước tiên phải truyền nước biển xem tình hình thế nào.” Anh vỗ nhẹ vào gáy cô, “Đi.”

Anh đi phía trước, Cố Tân đi sau đuổi theo dấu chân anh.

Trên đường phố rộn ràng, tiếng thét của tiểu thương không ngừng.

Đi ra được vài bước, Cố Tân vừa quay đầu, liếc người đàn ông bên cạnh một lần nữa: “Người kia vẫn đang nhìn anh.”

“Ai cơ?”

“Cái người vừa nãy anh đoán nghề của họ đấy.”

Lý Đạo duỗi tay, nhìn về phía sau: “Cô muốn nói cái gì?”

Cố Tân nói đùa giỡn: “Kiểu người như anh thích thật đấy, trên đường mà còn có diễm ngộ, cô gái kia còn rất xinh.”

“Không thèm, nhìn cả người không thấy tí thịt.”

Cố Tân: “…”

Anh cảm thấy có lời không đúng lắm, quay đầu nhìn cô: “Kiểu người như tôi?”

“… Hử?”

Một lúc lâu, Lý Đạo khẽ tiếng cười một cái: “Cô có hiểu lầm gì sai trái với tôi?”

Cố Tân không nói thật: “Không có.”

Lý Đạo quan sát tỉ mỉ biểu cảm của cô, chợt nhớ đến một chuyện.

“Cuộc sống riêng của tôi không loạn như cô nghĩ đâu, không phải cứ tùy tiện gặp đàn bà là có thể đem lên giường.” Anh nghiêng người, sát lại gần nói: “Ông đây không phải người tùy tiện ngủ với người khác.”

Cố Tân nghe mà hồn vía bay mất, tránh ra một khoảng.

Anh còn nói: “Không giống tên khốn Đại Vệ kia, gọi điện dẫn hai người phụ nữ về phòng.” Ngón trỏ Lý Đạo gõ gõ vào huyệt thái dương, không thể không bừng tỉnh ngộ ra mọi chuyện, lập tức giải thích: “Vào buổi tối cô tìm tôi ăn cơm, có nhớ không?”

Cô nuốt nước bọt: “À, nhớ.”


Lý Đạo nói: “Sợ làm ảnh hưởng đến chuyện tốt của bọn họ, vội vàng tránh chỗ cho người ta.”

Hai người giả vờ không biết chuyện cho đến cùng, có người hiểu lầm, có người giải thích, vài ba lời đem chuyện hôm ấy nói ra, không cần vạch rõ, nhưng cuối cùng lại thông suốt.

Cố Tân hít một hơi thật sâu, tâm trạng có phần vui vẻ hơn.

Vô duyên vô cớ nhắc lại những chuyện này, chỉ khiến cho mối quan hệ giữa hai người càng khó có thể dùng lời diễn tả được.

Cái đề tài này kết thúc, bọn họ lại im lặng, ở giữa cách nhau một khoảng, từ đầu đường phố này đến cuối đường phố kia.

Dần dà, mặt trời lặn về phía Tây, mây dần tàn.

Đã có cửa hàng thắp sáng bảng hiệu, vì bầu trời nửa sáng nửa tối mà thêm vài phần sắc màu.

Lý Đạo bỗng nhiên dừng trước cửa một gian hàng, cúi đầu nhìn một lúc, tầm mắt quét qua một loạt bao thuốc lá đủ màu.

“Có thuốc nữ sĩ không?” Anh hỏi ông chủ.

Ông chủ gật đầu, không tìm ở phía trên, dưới đáy tủ kéo ra một cái rương lớn, chọn vài hộp đặt trong gian hàng.

“Có loại nào hút tốt không?”

Ông chủ đưa cho anh một gói màu hồng: “Đây là thuốc lạnh, mùi ô mai đấy, hàm lượng chất kích thích lại ít, không nhiều chất như cái thuốc này của cậu.”

Lý Đạo nhận lấy lật trước sau xem, bao thuốc lá hồng hồng nhạt nhạt, so với thuốc lá đàn ông có phần xinh xắn hơn nhiều: “Cái này có thể hút được à?”

“Đẹp thế này là dành cho phụ nữ.”

Lý Đạo suy nghĩ vài giây, cười một tiếng: “Cũng đúng.”

Ông chủ nói: “Các cô hút thuốc ở đâu không biết, giả vờ giả vịt thế là có thể bị nghiện ngay.”

“Đúng, không sai được.” Lý Đạo cười phụ họa: “Cho cháu hai gói.”

Anh trả tiền, nhét bao thuốc vào túi.

Cố Tân đứng ở bãi đất trống cách đó không xa chờ anh, khoanh tay, dàng vẻ mặt mày rất yên tĩnh.

Lý Đạo đi đến: “Có đói bụng chưa?”

Cố Tân nói: “Cũng hơi hơi.”

“Đói hay chưa?”

“Đói.”

Lý Đạo hỏi: “Đi ăn cơm trước?”

Cô không ý kiến, gật đầu một cái.

“Đến quán mỳ đó thì sao?”

Cố Tân: “Được.”

Người trên đường phố càng ngày càng động, Lý Đạo kéo cánh tay cô, kéo cô vào phía trong.

Vì né tránh va chạm, hai người đứng trước khách sạn nói xong liền đi ngay.

Đi băng qua bồn hoa có bức tượng đồng, đi tiếp vài phút, tìm được quán mỳ mà buổi chiều họ ghé qua. Quán mỳ lúc này đầy ắp cả người, ồn ào huyên náo cả một khoảng trời.

Đợi vài phút đồng hồ, trong góc mới dành được hai chỗ ngồi.

Bên tay phải là cửa sổ, xuyên qua tấm thủy tinh lớn, có thể nhìn thấy đoàn người rộn rã bên ngoài đường phố.

Bọn họ gọi hai phần mỳ, một tô lớn, một tô vừa, rồi gọi riêng thêm vài món.


Lý Đạo đẩy hai gói thuốc vừa mua sang: “Đừng hút thuốc lá với bọn họ, mùi ấy nồng quá.”

Cố Tân sửng sốt một chút: “Anh vừa mua à?”

Lý Đạo gật đầu, lấy màng bọc bảo vệ bát đũa ra, đặt một bát trước mặt cô: “Trước đây cô thường hút gì?”

“Cũng giống như loại này.”

“Hút được không?”

“Anh có muốn thử chút không?”

Lý Đạo nói: “Cai rồi.”

Cố Tân ồ một tiếng, mở gói thuốc lá, rút một điếu cẩn thận ngậm trên môi, ngọt lửa vụt lên, đôi môi đầy đặn nhẹ nhàng ngậm lại, bên trong da thịt mềm mại nhả ra một ngụm khói, hé rồi lại mở, một cuộn khói mờ mờ chậm rãi tản ra giữa hai người.

Lý Đạo uống trà, tầm mắt lướt qua rìa cốc nhìn cô.

Hai ngón tay cô kẹp điếu thuốc thả lòng, dáng vẻ thảnh thơi, không quyến rũ cũng không quá màu mè, nhưng bất ngờ rằng điều ấy lại khiến cho người khác không muốn rời mắt.

Lý Đạo nói: “Say này ít hút lại.”

Không lâu sau, mỳ và vài món ăn được mang lên.

Lý Đạo đã đói từ lâu, không nhìn cô nữa, đưa đũa cắm đầu ăn.

Cố Tân rút thuốc trong tay ra, thêm ít hột tiêu vào trong bát, nhìn màu sắc vẫn chưa đủ đỏ, cô lại cho thêm một thìa.

Cô chậm rãi dùng đũa khuấy đều, lơ đãng ngẩng đầu nhìn bát mì, bát của anh đã gần thấy đáy.

Cố Tân lập tức dập thuốc, bất giác cuống cuồng, đưa đũa gắp vào đầy một miệng.

Lý Đạo cảm thấy buồn cười: “Chậm thôi, tôi đâu có cướp miếng ăn của cô.”

Quai hàm Cố Tân phình lớn: “Anh nhanh quá.”

“Không cay à?” Lý Đạo cầm đũa, di chuyển đến cái bát đầy dầu đỏ gắp một miếng.

“Vẫn ăn được.” Mồm miệng Cố Tân nói không rõ, nhưng giọng lại chậm rãi: “Tiểu Cường đi ăn đồ nướng, ông chủ hỏi anh ta muốn ăn cay vừa hay rất cay, Tiểu Cường nói, muốn cực kỳ cay. Thế là ông chủ một bên vỗ mông Tiểu Cường, một bên rắc hột tiêu, hỏi anh ta, đã đủ cay chưa?”

Một giây, hai giây…

Bỗng nhiên nhạt nhẽo.

Động tác gắp mỳ của Lý Đạo khựng lại, ngước mắt nhìn cô, không biết bao lâu sau, anh bỗng nhiên toét miệng cười, lộ ra hàm răng trắng tinh, mặt mày cũng giãn ra, biểu cảm vui thích như thế rõ ràng phát ra từ nội tâm, quả thật không dễ bị tóm.

Cố Tân ngẩn ngơ, mặt đỏ bừng, vùi đầu ăn tiếp.

Lý Đạo cười không thể kiềm chế lại, đặt bát đũa sang một bên, nhìn chằm chằm cô hết sức chuyên tâm.

Cố Tân có một khuyết điểm, gặp người quen bèn dễ dàng đắc ý vênh váo, cô cực kỳ hối hận, hận không thể nuốt toàn bộ lời nói vừa rồi lại.

Cô không dám mở miệng nói bừa, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của bản thân, yên lặng ăn mỳ, mặc kệ anh cười.

Dần dần, tiếng cười dừng lại, một luồng ánh mắt sáng quắc rơi vào gương mặt cô.

Cố Tân ngẩng đầu, chỉ cảm thấy thoáng một cái, Lý Đạo đưa cánh tay dài qua cái bàn, bụng ngón tay đặt bên khóe môi cô.

“Vậy mì đó là cô?” Biểu cảm của anh bỗng nhiên nghiêm túc, hạ giọng hỏi: “Hử?”

Tim Cố Tân đập thình thịch không ngừng, không dám trả lời thẳng: “Chỉ biết mẩu chuyện ngắn đó thôi.”


Lý Đạo không nói lời nào, ngón tay di vào phía trong quét một đường, rồi hướng xuống dưới khóe miệng cô lau đi vết bẩn.

Cô đang vui mừng vì được ăn cay, cánh môi mềm ướt át, vốn có một vết dầu mỡ dính ngang sáng bóng trên gò má cô, không hề hòa hợp chút nào, đặc biệt cám dỗ.

Cố Tân chỉ cảm thấy khóe miệng biến thành hình dạng nào đó, cô chớp mắt một cái, ngón tay thô ráp của anh chạm phải răng cô, rồi lại chà xuống phía dưới, trên da lưu lại dấu vết mờ mờ và cảm giác cay cay.

Lý Đạo cười một tiếng, thu tay về: “Ăn đi.”

Cô rút khăn giấy ra lau miệng, nào còn có khẩu vị, miễn cưỡng ép bản thân ăn hơn nửa bát, Lý Đạo gọi phục vụ thanh toán.

Khi đi ra khỏi quán mì, trời đã tối hoàn toàn.

Trấn Phong Bình là trấn cổ, buổi tối du khách nhiều, sinh hoạt ban đêm tương đối phong phú.

Hỏi ông chủ ở gian hàng bên cạnh, đi xuyên qua con đường trước quán mỳ, vòng qua hồ nhân tạo, chính là một con đường khách sạn.

Hồ nhân tạo cũng là một danh lam thắng cảnh lớn của trấn Phòng Bình, nổi tiếng vì cảnh đêm.

Giữa hồ có một tòa tháp cổ đứng sừng sững, trải qua sương gió, có hơn một trăm năm lịch sử. Chùm sáng màu hồng phác họa rõ nét hình dáng tòa tháp, bụi cây tứ phía và nhà cửa cũng tỏa ra ánh đèn đầy màu sắc, theo một tiết tấu nào đó, màu sắc không ngừng thay đổi.

Trong hồ có du thuyền lướt qua, tiếng còi vang lên, cũng tạo nên màu sắc rực rỡ.

Cố Tân theo Lý Đạo đi dọc ven hồ, tiếng ồn ào bên tai đi qua sau đó là yên lặng.

Màn đêm khiến bóng lưng người đàn ông cao lớn cường tráng hơn, anh đút tay vào túi, bước chân dài nhưng chậm.

Đi qua một cây cầu gồ ghề, anh quay đầu lại: “Mát thật, ngồi một lúc không?”

Cố Tân cũng dừng lại: “Không đi tìm chỗ ngủ à?”

“Bọn họ chưa chơi đủ, đợi đến kịp đã.” Anh lùi hai bước, ngồi giữa băng ghế đá trước một lùm cây.

“Lại đây.” Anh vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh.

Cố Tân đi đến, băng ghế bị anh chiếm hơn một nửa, cô hơi dừng lại, ngồi xuống, mông chỉ dựa vào một chút mép ghế.

Từ phía xa truyền đến tiếng hát của ca sĩ đường phố, đây là bài hát về trả nghiệm cuộc đời khá lâu đời.

Người hát có âm vực rất cao, giọng hát chất phác không phô trương, tựa như đang dùng tâm trạng bình thản không ưu phiền hát ra cả cuộc đời.

“Chúng ta đều là người phám, sinh ra trong cuộc đời, suốt ngày bôn ba khắc khổ, một giây cũng chẳng rảnh rỗi. Nếu như không phải thần tiên, thì khó tránh khỏi việc nghĩ bậy, đão nghĩa đặt hai bên, chữ lợi đặt ở giữa…”

“Hỏi anh đã có khi nào nhìn thấy, thế giới này vì mọi người mà thay đổi, có the thiết vẻ mặt mong ước, hay không xem như có mùa xuân nữa…”

Bài hát này Cố Tân từng nghe qua trước đây, trong lời bài hát có bao nhiêu sự nhạo báng, có bao nhiêu điều không biết làm thế nào, kể về sự chua xót và thư thái cả một đời người ngắn ngủi vài thập niên, kỳ lạ là ở cái độ tuổi này cô lại có thể tìm được sự đồng cảm.

Cơn gió thổi vào mặt, cô đột nhiên thả lỏng cơ thể.

Vài ngày liên bôn ba, giống như chỉ có chiều nay là bình thường, chân thật.

Cô quay sang nhìn Lý Đạo, anh đưa một chân gác lên băng ghế, chân khác lại đặt dưới đất duỗi thẳng ra, ống quần xắn đến tận đầu gối.

Vết thương trên bắp chân anh không còn quấn vải thưa, từ hôm tháo ra, cứ mặc cho vết thương tự khép miệng lại.

Người đàn ông này sống quả thực không xem là tinh tế, so với những người cô từng tiếp xúc thì có phần sinh hoạt khá mới mẻ.

“Có con muỗi trên mặt anh.” Cố Tân hận không thể rụt cả cơ thể vào trong áo.

Tầm nhìn Lý Đạo từ phía xa thu hồi lại: “Da dày thịt béo cắn vài cái có gì mà sợ?” Anh bứt một lá cây ngậm vào miệng, nghiêng đầu nhìn cô: “Cắn tôi nhiều một cái, thì cắn cô ít một cái.”

Sau nét mặt này nửa câu cũng không thấy được sự thật lòng, nhưng Cố Tân nghĩ, cô thực sự không có nguyên tắc gì cả, trái tim thả ra ngoài càng đi càng xa, hoặc giả là do tuổi tác quá nhỏ, vốn dĩ không chống đỡ nổi sự khiêu khích của anh.

Cô mím môi, nhìn về phía trước.

Tất cả ánh đèn sáng chói chiếu ngược trong hồ nước, gió nhẹ thổi lay động, những ánh đèn hồng biến đổi, vỡ tan tành, được một lúc lại trả về hình dáng cữ.

Một tiếng “bốp” vang lên bên tai, Lý Đạo đập chết một con muỗi.

Cố Tân nhìn lòng bàn tay anh, trong lòng bỗng nhiên hỏi ra một câu: “Anh từng giết người à?”

Lý Đạo ngừng một lúc, cười: “Từng giết, giết cả gia đình sống trong lều ở Thượng Lăng…”

“Không phải chuyện có thể đùa.”


Chớp mắt một cái, anh thu lại biểu cảm: “Không hề.”

“Vậy tại sao phải làm chuyến đi này?”

“Không phải lời bài hát vừa nghe à, khi nào cô thấy thế giới này vì mọi người mà thay đổi.” Lý Đạo nói: “Không có nguyên nhân, mạng chính là mạng.”

Hóa ra anh cũng nghe ca khúc đó.

Trầm mặc một lúc, Lý Đạo hỏi lại: “Trận động đất năm ngoái ở Miên Chân, tại sao đi làm tình nguyện viên?”

Cố Tân nói: “Nhất thời thử thứ mới…”

“Không phải giả ngốc ở đây.” Anh nói chậm rãi.

Cố Tân chớp mắt vài cái, thở ra một hơi dài, nói: “Tôi đối xử tử tế với cái thế giới này, hy vọng lấy được sự quan tâm của nó, vậy mới có được kết cục tốt đẹp.”

Lý Đạo cười: “Câu này… mẹ kiếp màu mè quá.”

“… Xem như, chưa nói gì.” Cô lẩm bẩm.

“Không cần, cô tiếp tục đi.”

Cố Tân gãi cổ: “… Tôi hy vọng rằng, quy luật tương tự có thể có tác dụng trên người Cố Duy. Khi đó tôi nghĩ, anh ấy chưa tỉnh ngộ, không chịu quay đầu, tôi chuộc tội giúp anh ấy, làm giúp anh ấy.” Cô nói khẽ nói: “Tích nhiều đức, kết quả cuối cùng không đến nổi quá xấu.”

“Làm nhiều rồi à?”

Cố Tân gật đầu: “Hai trận động đất, còn có một lần sạt lở, ngoài anh ấy…” Cô suy nghĩ một hồi: “Người tình nguyện hoạt động trong diễn đàn đếm không hết.”

Đáy lòng anh bị cô gái nhỏ này làm rung động, yết hầu trượt lên xuống, lâu sau đó, anh nói nghiêm túc: “Đổi sang họ Lý đi.”

“Hả?”

“Thành em gái của tôi.”

Cố Tân: “…”

Không có lý do, hai người cùng cười rộ lên.

Lý Đạo nói: “Bây giờ không tốt lắm à?”

“Có lẽ thế.” Cô khẽ nhún vai, khóe môi cười còn mềm mại hơn cả gió xuân.

Lý Đạo nhìn thẳng vào cô, bàn tay bỗng nhiên chạm vào gáy cô.

Anh thả chân xuống, nghiêng người đến gần, đồng thời giữ cổ cô kéo đến gần anh, ngón cái anh vuốt ve gò má cô, cuối cùng mơn trớn cánh môi cô.

Chuyện sắp xảy ra không nói cũng biết.

Sóng lưng Cố Tân cứng đờ, chóp mũi đều là hơi thở của anh, do dự trong chốc lát, không tránh né.

Lý Đạo nhổ lá cây ra, nhẹ giọng gọi: “Cố Tân.”

“…Hửm?” Cô thoáng nghe thấy tiếng mình trả lời.

“Trận động đất ở Miên Chân, thật ra tôi…”

Tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên phá vỡ giây phút bây bổng này, hai người không đề phòng, đều bị giật mình.

Lý Đạo đá viên đá bên chân, một câu thô tục văng ra khỏi miệng.

Sau khi nhận cuộc gọi, Cố Duy gắt giọng oang oang: “Tân Tân có ở chung với anh không?”

“Chuyện thế thôi à?”

Bên kia cuống cuồng: “Ôi trời đại ca, nhanh nói con bé có ở đó không, bệnh viện không thấy, nha đầu kia không phải nhân cơ hội chạy trốn rồi chứ?”

“Có thể.”

Cố Duy sững sờ: “… Anh không chọc cười tôi chứ? Có thật đang ở cùng anh không?”

“Không có.”

Giọng điệu đầu bên kia thay đổi ngay: “Anh đừng dọa tôi! Anh đừng…”

Không đợi anh ta nói xong, Lý Đạo nhấn tắt điện thoại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.