Đọc truyện Một Ngàn Tám Trăm Ngày – Chương 22
Cố Duy nhìn thấy Cố Tân lên chiếc xe của Lý Đạo, muốn đi cản lại.
Tô Dĩnh nhéo tai anh ra, đẩy anh vào chiếc xe đỏ phía sau.
Hai chiếc xe một trước một sau rời khỏi Bộc Viễn, đi thẳng phía Tây, hướng về phía Trùng Dương.
Khi đến mười giờ, thời tiết càng lúc càng nóng bức khô khốc, mặt trời nhô cao, ánh sáng ngoài cửa xe chói nhức mắt.
Đi đường tắt qua hồ, mọi người dừng xe nghỉ ngơi.
Đến chỗ non xanh nước biếc, không khí cũng thanh khiết.
Đàn ông đi xuống hút thuốc giãn gân cốt, Tô Dĩnh bám trên cánh tay Cố Duy, cũng đi theo.
Tối hôm qua Cố Tân gần như không chợp mắt nổi, lúc nãy lên đường không bao lâu đã ngủ thiếp đi, bên trong xe phát nhạc giống như bài hát ru trẻ con, cô ngủ xem như thẳng giấc.
Trong cơn mơ mơ màng màng, cảm giác thân xe không lay động nữa, bốn phía im lặng đến lạ thường.
Cố Tân tỉnh lại, ánh mặt trời chiếu xuyên qua, bất giác nheo mắt lại.
Cô thích ứng một lúc, đẩy cửa xe đi ra ngoài.
Bầu trời cao xa xanh thẳm, đám mây trắng muốt như bông.
Chính giữa hồ có một bãi cỏ xanh mới, gió đến nơi đó thì dựng lại, mặt hồ tĩnh lặng không gợn sóng, giống như một mặt gương lớn, phản chiếu trời xanh và mây trắng.
Cố Tân có chút rung động, màu sắc sáng ngời thuần khiết như thế này cô chưa từng thấy qua.
Cô không theo chân đứng cùng bọn họ, một mình ngồi trên một bãi đá cách đó không xa.
Nước rất trong, Cố Tân không kiềm lòng bỏ hai tay xuống dưới, khuấy nước, nước hồ thấm lạnh thậm chí còn hơi thấu xương, thừa dịp có thể tiêu tan cơn nóng trong người.
Sáng nay cô lại thay về bộ quần áo cũ của mình, cái áo cao cổ ôm sát lộ cả áo lót đã vô cùng nóng, ngồi xổm không bao lâu, trán đã rỉ ra lớp mồ hồi dầy.
Cố Tân dứt khoát ngồi hẳn xuống, vốc nước hồ lên vuốt mặt.
Bên tai có tiếng giày giẫm trên đá, càng lúc càng gần, cuối cùng bước chân dừng lại bên cạnh cô.
Vốc nước trong tay còn chưa kịp đến mặt, cổ tay Cố Tân đã bị bắt lấy.
“Nóng hay không?” Lý Đạo ngồi xuống.
Miệng anh ngậm một cành cỏ, ánh mặt trời chiếu vào đôi mắt anh, bàn tay nắm chặt cổ tay Cố Tân, một tay kia chậm rãi thong thả xắn ống tay áo giúp cô.
Cố Tân không rụt tay lại, ngón tay to thô của anh thuận theo cánh tay cô lướt lên trên, làn da xúc cảm mãnh liệt.
Lý Đạo ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái, lại chuyển xuống nhìn cái áo len sợi màu hồng nhạt, chợt nhớ đến khi còn ở Ninh Quan, anh và Đỗ Quảng Mĩ ngồi trong xe nói chuyện, nhìn cô qua kính chiếu hậu, cô mặc bộ quần áo ôm sát này, ánh mặt trời chiếu qua, giống như chẳng mặc gì.
Khi ấy trong lòng anh không có suy nghĩ gì đặc biệt, chỉ đơn thuần dùng con mắt của đàn ông nhìn phụ nữ, cứ thể tưởng tượng đến điều hạ lưu nào đó, cảm thấy cô gái này mặc dù có hơi mềm yếu, nhưng dáng người tốt thật.
Hôm nay vẫn là cô gái động một chút lại đỏ đôi mắt, nhưng anh lại để tâm về cô.
Lý Đạo giương mắt nhìn cô, cong môi cười một tiếng.
Cố Tân không được tự nhiên: “Anh cười cái gì?”
Lý Đạo lắc đầu, kéo tay kia của cô qua: “Mặc quần áo này có thấy nóng không?”
“Có chút.” Lý Đạo muốn tránh: “Hay để tôi tự làm.”
“Đừng nhúc nhích.”
Con người anh sơ sài, xắn ống tay áo không tính là ngay ngắn, được vài cái đã mất hết kiên nhẫn, đến cuối cùng cánh tay vướng ở tay cô, kéo lên đến tận khuỷu tay.
Cố Tân: “…”
“Rửa đi.”
Cố Tân nhìn ống tay áo hai bên, không khách sáo nữa, lại cúi người xuống, vốc nước vỗ nhẹ vào gò má.
Lý Đạo đặt mông xuống, ngồi bên cạnh cô: “Không lạnh?”
“Có chút chút.”
“Đến trấn phía trước mua ít quần áo mỏng mà mặc.” Anh nghiêng đầu nhìn cô, nói đùa cợt: “Nếu như cô không chạy trốn.”
Cố Tân ngừng một lát, mu bàn tay lau nước trên cằm, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không nói tôi lại quên mất.”
“Có thể chạy thử chút đấy.” Khuỷu tay anh đặt trên đầu gối, hai tay đan lấy nhau: “Tôi thì lại mong đến lần thứ ba, con người tôi thích nhất là chiếm tiện nghi.”
Cô không biết, cái ngày Lý Đạo cứu cô đã buông lời độc ác, cô đã sớm bỏ quên sau gáy rồi: “Có ý gì?”
“Muốn tôi nhắc lại lần nữa?” Anh nhìn cô buồn cười, miễn cưỡng gằn từng chữ lặp lại: “Nếu như có lần tiếp theo, ông đây sẽ…”
Chưa nói hết câu, Cố Tân đột nhiên nhào đến, một tay bịt miệng anh lại, mặt thẹn đến đỏ bừng.
Dường như trong tích tắc, cô đã nhớ ra.
Lý Đạo không ngờ sức lực cô lớn đến vậy, cánh tay đưa ra sau đỡ cơ thể, ngẩng cao đầu lên, trong con ngươi đen nhánh lóe lên tia sáng, nhìn cô chằm chằm không chớp mắt. Cố Tân quỳ thẳng trên đá, cao hơn anh một chút, bàn tay nhỏ bé lạnh như băng áp trên mặt anh, còn mang theo chút hơi nước ướt át.
Môi Lý Đạo hơi mím lại, nhấp một giọt nước vào trong miệng.
Cố Tân cảm nhận hơi nóng nên rụt tay về, lòng bàn tay tê dại.
“Tiết kiệm tiện nghi cho người khác…”
Tay Cố Tân lần nữa át tới, chỉ có điều lần này, Lý Đạo giữ cổ tay cô trước, ngón tay siết cô một cái, đem bàn tay nhỏ bé kia nằm gọn trong tay anh, khiến cô có muốn rút lại thế nào cũng không được.
Bầu không khí trở nên mờ ảo dị thường.
Vì tình thế cấp bách vừa rồi, Cố Tân không phát hiện hành động của mình có gì sai, cho đến lúc này, cô không thể trốn tránh khỏi nội tâm có thay đổi chút ít, kiểu con gái hành động không có phẩm hạnh thế này, ngoài Cố Duy và Thượng Gia Vĩ ra cô chưa từng thể hiện với người đàn ông thứ ba nào khác.
Cũng chỉ vì một động tác an ủi dịu dàng của anh, nên mới có cảm tình tốt, thậm chí có thể bỏ qua thân phận của anh, cuộc sống hỗn loạn của anh cùng với tình cảnh như hiện tại.
Cố Tân trách bản thân mình không có nguyên tắc gì, thế nhưng một sự thật hết sức rõ ràng, đáy lòng tình cảm của người trưởng thành, có khi chỉ vì một chi tiết nhỏ đã không muốn thừa nhận, còn cô chẳng qua không biết nên thích ứng với nó thế nào thôi.
Lý Đạo vẫn nhìn cô: “Nghĩ gì đấy?”
Cố Tân khôi phục lại tinh thần, dùng sức rụt tay về: “Bọn họ đang gọi kìa.”
Lý Đạo nheo mắt, quay đầu, quả nhiên thấy Ngũ Minh Triết đang chạy về hướng này, xa xa đó còn có người vẫy tay.
Tầm nhìn không rõ ràng, Lý Đạo che chắn cơ thể Cố Tân, Cố Tân đang đối mặt với những người kia.
Họ đều nhìn thấy bọn họ đang nói chuyện, nhưng không thấy cử chỉ mập mờ của bọn họ.
Lý Đạo chống đỡ cơ thể đứng dậy trước, giương khóe môi lên: “Nói chuyện sau.”
Tiếp tục chặng đường, giữa đường không dừng lại nghỉ ngơi nữa, tùy tiện lót dạ bằng vài cái bánh mì, cho đến ba giờ chiều, mới đặt chân xuống trấn Phong Bình.
Ở trung tâm trấn có một khu phố buôn bán nhộn nhịp, lấy bức tượng đồng ở giữa bồn hoa làm điểm bắt đầu, hai đầu Đông Tây phân chia rõ ràng, phía Đông là cửa hàng bán quần áo cũ, đồ cỗ và bán sỉ đặc sản vùng quê, phía Tây thì nhiều hàng hơn, quầy bán hàng rong dời xe hàng đến trên đường phố, sạp trái cây, quầy ăn vặt, cửa hàng bán hàng thủ công… cần gì cũng có.
Nhóm Kỷ Cương dừng xe ở bên đường, vừa đi vừa quan sát.
Hứa Đại Vệ chạy vội hai bước, “Anh Đạo, anh muốn ăn chút gì không?”
Lý Đạo nói: “Hỏi hai cô gái kia.”
Tô Dĩnh nghe, nói trước: “Em cái gì cũng được, cho vào miệng là có thể ăn no.”
Bước chân Lý Đạo hơi chậm lại, đợi đến cạnh Cố Tân: “Cô thì sao? Muốn ăn gì?”
Ngón tay cô kéo khẩu trang, liếc anh một cái: “Gì cũng được.”
“Mì hay cơm?”
“Gì cũng được.”
“Chọn một thứ.”
Cố Tân hết cách đành phải ngẩng đầu lên, nhìn biển hiệu kế bên, chỉ chỉ: “Vậy thì… mì đi.”
Hứa Đại Vệ đứng trước gian hàng nhìn khói bốc, anh ta đói bụng lắm rồi, hỏi lần nữa: “Rốt cuộc ăn cái gì?”
Lý Đạo hạ cằm xuống: “Mì.”
“Lại ăn mì? Hay là đổi món đi, ăn thịt xào?”
“Được, tự cậu đi đi.” Lý Đạo đi vào cửa hàng, chọn một chỗ ngồi bình thường ngồi xuống.
Hứa Đại Vệ: “…”
Mọi người đứng sau lưng cười, vỗ vai anh ta, nối đuôi nhau đi vào.
Thức ăn ở cửa hàng khá ngon, Tiểu Ngũ và Kỷ Cương ăn xong đứng dậy đi vệ sinh, Hứa Đại Vệ chạy ra ngoài không biết mua món gì.
Bọn họ không có ý định qua đêm ở trấn Phong Bình, chuẩn bị cơm nước xong thì nghỉ một lúc rồi chạy tiếp về hướng Trùng Dương, hôm nay không thể đến được, kế hoạch là qua đêm ở trấn Bạch Trạch.
Tô Dĩnh đấm vai: “Tối nay khi nào có thể ở khách sạn? Hôm nay đi đường lâu quá rồi, mỏi eo đau hết cả lưng.”
Lý Đạo nói: “Trên đường không dừng lại, mười hai giờ đến được Bạch Trạch xem như là sớm.”
Tô Dĩnh bấm ngón tay tính toán: “Còn tận chín tiếng, đến đó chắc chẳng còn gì.”
Cố Duy châm nước trà cho cô ta, “Buổi tối tắm nước nóng, giải tỏa.” Lại châm thêm trà cho Cố Tân.
Không lâu sau, Kỷ Cương và Tiểu Ngũ đẩy nước sang, Hứa Đại Vệ cũng bê một bát lớn quay lại, hóa ra anh ta đến cửa hàng kế bên mua một bát thịt xào.
Bày bán không tệ, sắc màu đỏ tươi, mùi hương tỏa ra cũng rất mê hoặc.
Hứa Đại Vệ đẩy đến giữa, rồi lấy trong túi ra hai gói thuốc lá, ném trên bàn một gói, sau đó tháo gói kia ra: “Dân địa phương tự cuốn, nếm mùi thử xem, không biết có cái gì, mà mẹ kiếp đắt thật.”
Mọi người xôn xao châm thuốc, tỉ mỉ phân biệt mùi vị.
Còn chưa rít được vài hơi, Kỷ Cương đột nhiên cảm giác có một sự bứt rứt trong lòng, cổ họng như bị một tảng đá chặn, hô hấp bắt đầu không được tuần hoàn.
Sắc mặt anh ta hơi trầm xuống, khói bay mù trước mắt: “Trong này có trầm hương?”
Anh ta đã nói đến, những người khác cũng bất giác nếm ra được, trừ Cố Tân, sắc mặt tất cả mọi người đều biến đổi.
Lý Đạo nhanh chóng liếc anh ta một cái, cướp lấy điếu thuốc trong miệng Cố Duy ngồi cạnh, hít vào một hơi, trong mùi nicotin đậm đà, quả nhiên có hương thơm nhàn nhạt. Hàm lượng không nhiều, nhưng chính xác là có.
Trong khoảnh khắc ấy, bầu không khí rất căng thẳng.
Cố Tân vẫn cứ nhìn Lý Đạo, đây là lần đầu tiên cô thấy anh hút thuốc.
Khói xanh nhàn nhạt nhẹ nhàng bay lên trên, anh nhíu mày suy nghĩ, mi tâm đã cau lại thành hình chữ xuyên (川).
Lý Đạo hỏi: “Có thể chịu được không?”
Sắc mặt Kỷ Cương lúc này tái nhợt đến dọa người, hai tay đan vào nhau đặt trên đầu gối, dùng sức gật đầu.
Hứa Đại Vệ hoàn toàn mù mịt: “Em không biết bên trong có…” Anh ta vỗ bàn một cái, giận đến đỏ mặt tía tai: “Má, em đi tìm thằng nhóc bán thuốc.”
“Mẹ kiếp cậu im lặng đi.” Lý Đạo lạnh mặt đứng dậy: “Đi, nhanh tìm phòng khám.”
Hai người đàn ông dìu Kỷ Cương vội vã rời khỏi quán ăn.
Cố Tân bị tình huống này khiến tim đập rộn lên, vội vàng hỏi Tô Dĩnh: “Kỷ, Kỷ Cương rốt cuộc thế nào?”
“Dị ứng mùi gỗ trầm hương.” Tô Dĩnh rút tờ một trăm đặt lên bàn, kéo cô: “Nhanh lên chút đi.”
Cố Tân bước nhanh theo cô ta đi ra ngoài: “Dị ứng thì thế nào?”
“Nghiêm trọng thì bị sốc, thậm chí là mất mạng.”
Một nhóm người bỏ dở bữa cơm, đi quanh phố lớn ngõ nhỏ tìm phòng khám.
Ngũ Minh Triết hỏi ông cụ bán hàng đường đi, cuối cùng đi quanh khu chợ phía Tây tìm được một bệnh viện xã không lớn lắm.
Đưa người vào, nói rõ tình trạng, rút máu hóa nghiệm thử trên da, làm đi làm lại vài lần, cuối cùng mới đem Kỷ Cương từ chỗ nguy hiểm vào phòng nghỉ ngơi.
Tổng cộng cần truyền bốn chai nước, trong chốc lát không thể đi được.
Cố Duy nhìn Hứa Đại Vệ giận không có chỗ phát tiết, hùng hùng hổ hổ vài câu, sau đó đưa Tô Dĩnh đi lang thang ở trấn trên.
Hứa Đại Vệ đuối lý, xấu hổ không phản bác lại, ngồi đối diện với Kỷ Cương, cẩn thận chăm sóc.
Lý Đạo đứng bên cạnh một lúc, “Chăm sóc cho chú đáo.” Ngại mùi không tốt, anh cũng đi mất.
Anh vốn đang muốn đến cửa bệnh viện hóng gió một lúc, nhưng bất ngờ nhìn thấy Cố Tân ngồi trên ghế đá bên ngoài lan can, nhìn đoàn người đi qua đi lại, ngoan ngoan ăn một cây kem.
Lý Đạo dựa vào bên cạnh nhìn cô một hồi, vẻ mặt cô điềm đạm, yên lặng chờ đợi, càng nhìn càng cảm thấy cô gái này biết điều hiểu chuyện.
Anh gãi đuôi lông mày, lên tiếng hỏi: “Không đi theo bọn họ dạo quanh một vòng à?”
Cố Tân bị dọa rùng mình một cái, quay đầu: “Mệt rồi, muốn ngồi nghỉ chút.”
Lý Đạo đi đến, chen chúc một vị trí bên cạnh cô: “Ai mua?”
Cố Tân nhìn cây kem trong tay, cười một cái: “Cố Duy.”
Khi nãy cô nói cô không đi, Cố Duy liền chạy đến cửa hàng bán lẻ phía đối diện mua kem, đã hai mươi mấy tuổi đầu rồi, còn cầm thứ đồ cho con nít ăn.
Cố Tân chợt nhớ đến nhiều năm trước đó, khi vẫn còn ở Lạc Bình, mẹ cô chạy theo người khác, Cố Duy vì chống đỡ cho căn nhà này, nên thường đi làm giúp người ta. Mỗi lần trước khi đi anh đều sẽ mua cho cô chút đồ ăn vặt, có khi là ô mai, có khi là vài viên đường.
Cố Duy luôn nói rằng: “Tân Tân à, em ngoan ngoãn ngồi trước cửa ăn, không được chạy lung tung, ăn xong anh sẽ về ngay.”
Cố Tân cũng rất nghe lời, liếm một miếng kẹo, liếc mắt nhìn ra cửa, cô chờ, đến cuối cùng không thấy Cố Duy quay lại, cho đến khi nhà đối diện đèn đuốc sáng trưng, kẹo cũng biến thành đống đường tạp nham, mới nhìn thấy một thiếu niên gầy yếu đạp bóng đêm, đi như bay.
Cô sẽ ngay lập tức cho hết đống đường còn sót lại vào miệng, cười cười nhào đến ôm lấy bắp chân anh: “Anh, cuối cùng anh cũng về rồi!”
Cái giọng non nớt ấy như còn bên tai, Cố Tân không ngờ rằng, những kỉ niệm về chuyện cũ hóa ra lại rõ ràng đến thế.
Cô khẽ nháy mắt hai cái, liếm cây kem sắp chảy hết thành nước.
Người bên cạnh cũng rất lâu không lên tiếng, Cố Tân nghiêng đầu, thấy anh đặt khuỷu tay trên đùi, lưng còng xuống, ánh mắt chăm chú nhìn về nơi xa xăm nào đó, sắc mặt có phần lạnh lùng.
Cố Tân hỏi: “Anh nghĩ gì thế?”
Con người anh từ trước đến giờ phản ứng khá nhạy bén, lúc này lại không nghe gì.
Cố Tân chạm vào cánh tay anh, khẽ gọi: “Này!”
Ánh mắt Lý Đạo xoay chuyển một vòng, quay đầu lại: “Chuyện gì?”
Cố Tân nói: “Anh đang thất thần, nghĩ gì thế?”
Lý Đạo không nói với cô, anh cười một tiếng, ngón tay tùy tiện chỉ sang hướng đường đối diện: “Đang đoán nghề của cô ta.”
Cố Tân nhìn theo ngón tay anh, thấy một người phụ nữ tóc dài đứng cạnh quầy hàng bán đồ ăn vặt, mặt mũi trang điểm xinh đẹp, mặc váy dài đến mông và áo ngắn cũn cỡn, để lộ chỗ cần lộ, cơ thể lười biếng dựa vào bảng hiệu bên đường, đang tháo một gói thuốc lá.
Người phụ nữ kia hình như cũng nhận ra ánh mắt của hai người, nghiêng đầu nhìn sang, tầm mắt dừng lại một chút trên người cô, sau đó nhìn về phía Lý Đạo. Chỉ với một cái nhìn này, liền không di dời tầm mắt, giống như thợ săn tìm được con mồi, đôi con người tỏa sáng.
Cố Tân nhếch môi, quay đầu, Lý Đạo cũng chúm chím cười nhìn lại người phụ nữ kia.
Ánh mắt hai người dây dưa, bỏ qua mọi thứ náo nhiệt còn lại.
Ngồi thêm nữa Cố Tân cảm thấy không có gì vui, cô đứng bật dậy, nhấc chân bỏ đi.
Lý Đạo giữ cô: “Đi đâu?”
Cố Tân nói: “Không làm trễ việc của anh, tôi ra phía trước đi dạo.”
“Trùng hợp đấy, tôi đi cùng.” Anh lại khá vô tình, chuyện cấu kết gì đó cũng không làm, phủi mông một cái bỏ đi luôn.
Cố Tân quay đầu liếc nhìn người phụ nữ kia, rồi lại nhìn bóng lưng người đàn ông này, bước nhanh hai bước: “Anh muốn đi làm gì?”
Hai tay Lý Đạo nhét trong túi, nhìn cô: “Đi thuê phòng.”