Bạn đang đọc Một Mối Tương Tư: Chương Q.1 – Chương 8: Sứ Giả Đến Từ Bắc Vu
Liên tiếp mấy ngày sau, Thanh Thu lại bước chân vào thiện phòng. Khẩu vị của người Bắc Vu hơi đậm, trong công thức các món ăn thườnglà mặn, tươi, cay, nhiều hương liệu. Nàng làm từng món, từng món một, thỉnh thoảng trong bếp bốc lên mùi thức ăn thơm ngào ngạt, nhưng thỉnh thoảng lại hắc tới nghẹn họng. Những đầu bếp trong thiện phòng cũng có người biết làm vài món Bắc Vu, nên đứng bên cạnh nàng vừa nhìn vừa nghiên cứu. Cứ thế, vị quản gia thiện phòng họ Vệ kia càng ngày càng thêm bất mãn với nàng.
Thời gian quá ngắn, nàng lại lười, mỗi ngày chỉ làm được hai món chính, đến ngày thứ ba, tổng cộng cũng chỉ làm được sáu món. Tiệc đãi khách của phủ thế tử chỉ có sáu món chính thì làm sao đủ. Nàng bèn gọi các đầu bếp khác lại, lên một thực đơn cho bữa tiệc tối, món ăn trở nên phong phú hơn nhiều. Trước kia vốn họ đều là người của phủ quận vương, được đưa tới đây, quy tắc từ trước tới nay là ai làm việc của người nấy. Món nóng món nguội, món mặn món chay, món canh và điểm tâm đều được phân công rõ ràng.
Đang ồn ào, thì quân gia họ Vệ bước vào, vừa tới đã hét lên: “Không lo làm việc, còn tậptrung ở đấy làm gì thế hả?”.
Mọi người không dám mở miệng, chẳng ai lên tiếng trả lời mà tản ra. Thanh Thu cũng định quay về phòng nghỉ ngơi, nhìn thấy ông ta cũng không bực, đứng dậy đi ra. Vệ quản gia nhìn Thanh Thu nói bằng giọng quái đản kỳ quặc: “Thanh Thu, thế tử chẳng qua cũng chỉ ân chuẩn cho ngươi dùng chỗ này để làm mấy món ăn. Chứ không nói để ngươi phụ trách bữa tiệc tối nay, mấy món đó của ngươi không phải ngươi nói là được. Đừng quên, vì sao ngươi phải tới đây!”.
Ông ta nói bằng giọng đầy cay nghiệt, lại bóc mẽ khuyết điểm của người khác, Thanh Thu chau mày không muốn nói nhiều. Cũng tại nàng không suy nghĩ chu toàn, luôn chẳng coi người ta ra gì, đành cố nín nhịn đáp: “Nói cũng phải, những món phục vụ cho bữa tiệc tối nay do quản gia quyết định mới đúng”.
Nói rồi nàng xé vụn tờ thực đơn trong tay, ném vào lò lửa, phủi tay rồi bước ra khỏi thiện phòng, đúng lúc ấy nhìn thấy Vệ Minh đứng bên ngoài. Thanh Thu đang định hành lễ, hắn đã giơ tay lên ngăn lại, im lặng nghe quản gia quát mắng mọi người: “Ta thấy các ngươi đã quên mất rằng ai mới là quản gia, ta từ vương phủ được điều qua đây, vương phi có dặn, không được để nữ tử đó bước chân vào thiện phòng. Các ngươi giỏi rồi, chăm chăm xoay quanh cô ta, không sợ có sơ suất gì sao?”.
Những lời thế này, gần đây Thanh Thu phải nghe rất nhiều nên cũng chẳng thấy gì. Vẻ mặt Vệ Minh bình thản, chỉ ra hiệu cho Thanh Thu đi theo hắn, nhưng Vệ quản gia trong bếp vẫn không chịu thôi. Loáng thoáng trong đó có người đang nói khẽ câu gì đó, nghe như là thế tử có dặn, Vệ quản gia ấm ức: “Thế tử dặn? Thích thì đã làm sao? Cho dù thế tử muốn thu nạp thì cũng không đến lượt cô ta, hừ, không sợ người ta biết được cười tới rụng răng à? Một nữ tử lỡ thì lại vọng tưởng mơ mộng hão huyền, chỉ những kẻ có mắt như mù mới đi thích cô ta thôi!”.
Những lời ông ta nói càng lúc càng khó nghe, Thanh Thu không ngờ Vệ quản gia lại nói ra cảnhững lời như thế, lại còn bị thế tử nghe thấy. Nàng vừa lo vừa giận, muốn xông vào trong để nói lý với tên quản gia họ Vệ kia, Vệ Minh giơ tay kéo nàng lại, tự hắn bước vào trong.
Thanh Thu chỉ nghe thấy bên trong thoáng cái lặng ngắt như tờ, quản gia họ Vệ lắp ba lắp bắp thỉnh an hắn: “Thế, thế tử cát tường”.
“Vệ quản gia, ngươi đang nói ai có mắt như mù?” Nghe giọng hắn không giận nhưng rất uy, khiến Vệ quản gia sợ tới mức toát mồ hôi. Ông ta không còn giữ được bộ dạng hống hách vừa rồi nữa, lau mồ hôi đáp: “Không, không ai cả, vừa rồi tiểu nhân đang bàn bạc với mọi người xem ngày mai phải nấu những món gì để tiếp đón khách quý. Thế tử, sao người lại tới đây?”.
“Bữa tiệc ngày mai rất quan trọng, ta đến xem các ngươi chuẩn bị thế nào rồi, không ngờ Vệ quản gia lại lo nghĩ như thế.” Hắn đi một vòng quanh căn bếp không lớn lắm, quay người nói với vệ quản gia: “Đến việc ta giao choThanh Thu, ngươi cũng định quản luôn”.
“Nô tài không dám, không dám, nhưng vương phi…” Vệ quản gia đành đem vương phi ra làm lá chắn, dù thế nào, ông ta cũng là nô tài, người trong tộc được vương phi coi trọng, thế tửcũng phải nể mặt.
Vệ Minh không định tham gia vào những việc thế này, hắn bước vào vì muốn xả giận giúp Thanh Thu. Nghe những lời của ông ta, hắn bất giác không kìm được lên tiếng chế nhạo: “Ngươi nhớ những lời giáo huấn của vương phi như thế, xem ra để ngươi ở lại phủ thế tử thật ấm ức cho ngươi. Ngày mai ta sẽ báo với mẫu thân, để ngươi về phủ quận vương tiếp tục nghe theo sự sai bảo của vương phi”.
“Thế tử, tiểu nhân không có ý đó, tiểu nhân…”
Thanh Thu đứng bên ngoài nghe thế tử xử lý Vệ quản gia, liên tục thở dài. Rừng lớn loại chim nào cũng có, vốn đã không chịu nổi rồi, lần này thì chẳng biết người khác sẽ nói những gì. Thế tử vì nàng mà đến quản gia cũng đuổi về quận vương phủ, nếu quận vương phi nghe được những lời đồn đại này thì chắc chắn người gặp phiền phức sẽ là nàng. Lần này mất tự do, mất luôn cả danh tiếng, cả đời e rằng không thể xuất giá được nữa.
Vệ Minh giáo huấn Vệ quản gia xong, ra ngoài đúng lúc bắt gặp nàng đang nghiêng đầu túm chặt vạt áo. Một bên hoa tai bằng ngọc phỉ thúy đung đưa ngay phần cổ trắng ngần, hắn bước tới hỏi: “Đang nghĩ gì thế?”.
Có người thò đầu ra khỏi bếp len lén nhìn trộm, Thanh Thu chẳng buồn quan tâm tới lễ nghĩa, kéo hắn đi, vừa đi vừa hỏi: “Thế tử, sao hôm nay người lại tới đây?”.
Nếu hắn không đến, cùng lắm là cái tai nàng không được yên tĩnh mấy ngày, giờ thì e rằng mọi việc còn tồi tệ hơn.
Vệ Minh để mặc nàng kéo đi, rời khỏi phạm vi của thiện phòng mới dừng lại: “Hôm nay đã là ngày cuối cùng, ta đến xem ngươi chuẩn bị thế nào”.
Nàng ho khan vài tiếng: “Không nhiều, chỉ có sáu món thôi”.
“Chỉ được sáu món? Tối mai bảo khách của ta lấy cái gì cho vào miệng?” Không ngờ cả hai đã đi tới nhà thủy tạ. Mọi chỗ trong phủ này không phải chỗ nào Vệ Minh cũng đến, thấy xung quanh cảnh sắc không tệ, hắn nhất thời cao hứng, đi về phía đó.
Thanh Thu đành đi theo hắn giải thích: “Thế tử, nô tỳ chỉ có thể làm được tới mức ấy, nô tỳ đã nói từ trước là nên mời đầu bếp bên ngoài vào còn gì”.
Vệ Minh chẳng qua cũng chỉ nói chơi, không hy vọng nàng có thể làm được tất cả các món. Hắn đi vào thủy tạ, bốn phía gió lạnh hiu hiu thổi, đứng theo chiều gió, không biết đang nghĩ gì. Thanh Thu chán nản đứng bên cạnh, do dự không biết có nên rời đi không. Cho dù nàng lo cho cuộc sống sau này của mình tới thế nào, cũng không thể nói với thế tử được. Hằng ngày hắn còn phải lo việc quốc gia đại sự, sao quan tâm tới những việc nhỏ nhặt như vậy chứ. Thanh Thu đành hy vọng tối mai làm tốt phận sự của mình, thế tử nếu cao hứng có khi thả nàng đi cũng không chừng.
Nhưng nếu thật sự có ngày đó, nàng làm gì để sống đây, bán đậu phụ? Liệu nàng có nghèo túng tới mức như Tô Diệu tỷ tỷ đi gảy đàn kiếm sống khắp nơi không? Sẽ không đâu, không đâu, ít ra nàng còn biết nấu ăn, việc ăn uống có lẽ không thành vấn đề.
Đột nhiên cảm thấy bên tai buồn buồn, nàng quay đầu lại thì thấy một bàn tay đang sờ chiếc hoa tai bằng ngọc phỉ thúy của mình. Chủ nhân của bàn tay đó chính là thế tử Vệ Minh, khuôn mặt anh tuấn nghiêng về phía nàng, ép nàng phải dựa sát vào cột đình, cơ thể mềm nhũn, lắp bắp không nên lời: “Người…”.
Bàn tay đó chuyển sang giữ cằm nàng, hắn nói giọng hết sức nghiêm túc: “Thanh Thu, có một việc mà Vệ quản gia kia nói không sai, ta thật sự không có mắt, ta thích nàng mất rồi”.
Có lẽ đứng hứng gió lạnh quá lâu, da mặt Thanh Thu tái nhợt đi, đầu óc hỗn loạn. Cuối cùng cũng xảy ra rồi, nàng đã khi nào gặp phải tình huống này đâu, một trái tim chỉ muốn tìm mọi cách để giấu mình đi thôi. Bị người ta đùa cợt thế này còn khó chịu hơn bị người khác nói là quả phụ chưa xuất giá. Số nàng thật đen đủi, mặc dù cái chết của tiểu tử họ Cao kia chẳng liên quan gì tới nàng, nhưng miệng lưỡi thế gian đáng sợ, nói qua nói lại thành ra như thế. Nam tử trước mặt nói cái gì mà hắn không có mắt, hắn sao có thể móc mắt mình ném đi như thế?
Phải một lúc lâu sau, nàng mới dần tỉnh lại, cơ thể đang dựa vào cột đình lách sang bên, rời khỏi tầm với của thế tử. Thanh Thu hít một hơi thật sâu nói: “Thế tử nhất định là nghe đám người đó nói nhăng nói cuội nên tức giận thế thôi, Thanh Thu chưa bao giờ nghĩ như vậy, và thấy mình cũng không đạt tiêu chuẩn”.
Hắn từng bước ép sát nàng hơn: “Ta chưa bao giờ chịu sự chi phối của người khác, nàng có từng nghĩ tới việc ấy hay không không quan trọng”.
Hắn nói thế có nghĩa muốn bảo nàng rằng không cần phải làm gì cả, cứ ngoan ngoãn nghe lời hắn là được. Thực ra vừa rồi Vệ Minh nghĩ đến một vấn đề, sao mới từ bên ngoài về hắn đã tới thiện phòng làm gì. Khách từ Bắc Vu đương nhiên quan trọng, nhưng không đến nỗi một thế tử như hắn phải bận tâm về tiệc rượu. Hôm trước Vệ Minh nói muốn Thanh Thu chuẩn bị một ít các món mang hương vị Bắc Vu là có ý muốn lằng nhằng dây dưa với nàng. Đứng trong thủy tạ, hắn nhìn chiếc khuyên tai bằng ngọc phỉ thúy đó đung đưa liên tục khiến trái tim run lên không kìm được đưa tay sờ. Những lời như đã thích nàng mất rồi, hắn càng nói càng trôi chảy, lẽ nào cũng có chút thích Thanh Thu sao? Nhìn bộ đang tức tối của nàng, nói không có mắt nên mới thích nàng, chắc nàng đang bực bội lắm?
Nàng liên tục né tránh, nhưng thủy tạ chỉ lớn chừng ấy, có thể tránh đi đâu được đây? Muốn bỏ chạy nhưng chỉ có một lối, Vệ Minh đã giơ chân chắn ngang con đường ấy. Thanh Thu bất lực nói: “Thế tử, người đừng như vậy, nô tỳ không phải a hoàn nô tài được bán vào phủ”.
“Ta cũng không coi nàng là a hoàn nô tài, vừa rồi chẳng qua ta chỉ nói đùa thôi. Nhưng Thanh Thu, nàng có dám nói trong lòng nàng không rõ, ta đối xử với nàng rất khác biệt không?”
Sự khác biệt của hắn, đó là bắt nàng làm việc, bắt nàng nấu ăn, khiến nàng bị người ta chỉ trỏ nói xấu sau lưng? Nàng bị ép ăn no tới muốn vỡ bụng chính là sự khác biệt của hắn. Thanh Thu cúi đầu phát hiện thấy mình vẫn quấn tạp dề màu trắng ban nãy khi vào thiện phòng, dầu mỡ dính khắp nơi. Lẽ nào hắn lại có tâm trạng để trêu đùa một nữ tử như nàng, xem ra thế tử đúng là không có mắt thật. Nàng cụp mắt, vẻ mặt vô cùng phức tạp: “Thế tử, người nô tỳ đầy dầu mỡ, cẩn thận không dính sang người”.
Nàng rất muốn biết rốt cuộc thế tử có ý định gì, cho dù nàng là một a hoàn, cũng không thể thu nạp nàng. Mấy a hoàn phục vụ Vệ Minh trong thượng phòng xinh như hoa như ngọc, đang độ thanh xuân hắn không thu nạp, sao lại chạy tới đây để trêu nàng? Nàng chỉ là một nữ tử lỡ thì không gả đi được, cả đời này có lẽ không thể xuất giá cũng là việc đương nhiên, nhưng cũng không phải trở thành đồ chơi cho người ta được. Nghĩ thế, sắc mặt Thanh Thu càng khó đăm đăm, cắn chặt môi dưới không lên tiếng.
”Thanh Thu, nàng đang nghĩ gì thế?”
“Bẩm thế tử, Thanh Thu đang nghĩ, nếu lần này việc làm cơm đãi khách đến từ Bắc Vu Thanh Thu làm tốt, liệu thế tử có thể cho Thanh Thu rời phủ không?” Nàng lén nhìn thế tử, ánh mắt của Vệ Minh bỗng trở nên lạnh lẽo, khiến nàng phải ngậm miệng. Nhưng cuối cùng nàng vẫn không cam tâm, cắn răng hỏi điều mà mình muốn hỏi từ lâu: “Người cũng biết, Thanh Thu phạm lỗi bị phạt tới đây, nhưng cũng phải có một kỳ hạn chứ, chi bằng…”.
Hắn thu chân đang chặn đường lại, cũng không có ý định trêu đùa nữa, trầm mặt nói: “Mấy ngày trước ta gặp lão Vệ quản gia ở quận vương phủ, ông ta cũng hỏi ta định xử trí nàng thế nào. Thì ra là ý này, hừ, phủ thế tử của ta khiến nàng ghét vậy ư?”.
Nàng được ăn, được ở, tiền công hằng thángđược trả gấp đôi, thỉnh thoảng hắn dành thời gian ra nói cười với nàng, nhưng nàng không những chẳng chịu hiểu mà vẫn một lòng muốn rời khỏi đây, như thế bảo người ta không giận sao được.
Cuộc sống trong phủ thế tử rất an nhàn, nhưng sẽ bị người ta nói ra nói vào, khác xa thời còn ở thiện phòng trong quận vương phủ, mọi người trong thiện phòng đối xử với nàng nồng hậu. Mặc dù vì Thanh Thu là quản gia nên bọn họ mới khách khí với nàng, nhưng cũng còn tốt hơn là làm một người nhàn nhã không rõ ràng. Tốt hơn bị mang tiếng rằng lúc nào cũng muốn trèo lên giường của chủ nhân! Phải biết rằng, nàng còn chưa xuất giá đấy.
“Thế tử…” Nàng mở miệng toan giải thích, Vệ Minh khoát tay bỏ đi, để lại mình nàng đứng đó suy nghĩ rất lâu. Rốt cuộc thế tử đồng ý, hay không đồng ý? Thanh Thu định chạy theo hỏi tới cùng, nhưng cũng biết đấy không phải là hành động khôn ngoan, đành thôi.
Bất luận thế tử có đồng ý cho nàng rời phủ hay không, Thanh Thu cũng phải làm tốt sáu món này, dù sao cũng là đoàn sứ giả đến từ Bắc Vu, không thể qua loa đại khái. Ngày hôm sau, thiện phòng từ sáng sớm đã sai người tới mời nàng. Thì ra Vệ quản gia sau khi bị thế tử giáo huấn, dù trong lòng căm hận muốn chết, nhưng cũng không dám ngạo mạn với nàng nữa. Bữa tiệc tối nay dùng những món nào rượu gì, các đầu bếp được phân công ra sao, tất cả được bố trí như nàng đã định hôm qua. Khi nàng vào bếp, Vệ quản gia không xuất hiện, Thanh Thu không vui, nàng nấu nướng bố trí công việc thì không vấn đề gì, có điều không thể đẩy hết mọi việc cho nàng, nàng chỉ định làm sáu món đó thôi, xong việc sẽ đi.
Thanh Thu không ghét nấu nướng, chỉ là không thích làm những món ăn vô nghĩa, vì muốn lấy lòng người khác như thế này thôi. Những lúc nàng nấu ăn vui vẻ thoải mái nhất là làm kẹo đường hình con thỏ cho tiểu quận chúa khiến cô bé vui, nấu món cháo thịt cho lão quản gia khiến ông cười tít cả mắt, hoặc nấu một nồi đồ ăn đầy cho những người trong thiện phòng ăn, nghe Hàm Yên, Ngưng Vũ cằn nhằn rằng lại ăn nhiều quá… Nói cho cùng, nàng chỉ là một người bình thường, làm sao có thể lọt vào mắt một người biết nếm những món tinh tế như thế tử đây?
Hôm nay phủ thế tử huy động toàn bộ lực lượng, chuẩn bị đón đoàn sứ giả tới từ Bắc Vu. Sáng sớm Hồng Ngọc đã đưa đám a hoàn đi làm việc, Thanh Thu lại ngủ bù, tối qua ngủ không ngon giấc, nằm trên giường lăn qua lật lại tới nửa đêm. Sau khi chuẩn bị tương đối tốt ở thiện phòng, nàng về phòng mặc kệ tất cả định ngủ một giấc thật đã. Nhưng đang ngủ say thì bị người ta gọi dậy, nói là có người tìm, đang đợi ở phòng bên cạnh đại sảnh rồi.
Nàng dụi mắt ngáp dài, một lúc lâu sau mới chuẩn bị xong, đến sương phòng mới biết người tìm mình là Tô Diệu. Nàng đi tới kéo tay Tô Diệu. “Tô Diệu tỷ tỷ, tỷ đến rồi à, mấy hôm nay muội chẳng đi được đâu, đang nghĩ đến tỷ đây”.
Nói xong Thanh Thu kéo Tô Diệu ngồi xuống, rồi gọi tiểu nha đầu dâng trà, xong hỏi: “Tỷ tỷ giờ ở đâu, có thời gian muội sẽ tới thăm tỷ, Nguyệt Trung Thiên nói cho cùng vẫn là nơi làm ăn buôn bán, muội đến đấy không tiện”.
“Thanh Thu, muội giống hệt trước đây, lúc nào cũng nhiệt tình như vậy.”
“Tô Diệu tỷ tỷ cũng vẫn đẹp như trước kia.” Thanh Thu từ nhỏ đã ước ao sau này lớn lên sẽ xinh đẹp như Tô Diệu tỷ tỷ, không ngờ ước ao tan tành, nghĩ thôi cũng thấy buồn cười. “Hôm nay tỷ không phải đến Nguyệt Trung Thiên ư?”
Nếu là người khác nói những lời này, Tô Diệu sẽ đa nghi cho rằng người ta đã khinh rẻ mình bán tiếng đàn kiếm sống. Nhưng Thanh Thu từ nhỏ tới lớn đều rất phóng khoáng, hỏi thăm nàng ấy hết sức tự nhiên, hoặc có lẽ do hai người thân phận giống nhau, đều tự lực cánh sinh, nên Tô Diệu chỉ điềm đạm đáp: “Không cần, tối nay công tử của phủ thừa tướng mời ta đến đây tấu nhạc ọi người nghe, trả hai lượng bạc rất hậu hĩnh, Nguyệt Trung Thiên không đi cũng được”.
Nhất định Tống Củng vì muốn lấy lòng LinhNgọc tiểu thư nên mới làm việc này, Thanh Thu chau mày: “Tỷ tỷ, tỷ còn nhớ Tuyết Chỉ không, muội ấy giờ cũng đang ở Việt Đô. Tối nay người Bắc Vu đến làm khách trong phủ thế tử, nghe nói chủ nhân Thiên phủ cũng tới. Tuyết Chỉ chính là được gả cho chủ nhân Thiên phủ, muội nghĩ muội ấy có thể cũng đến”.
Không phải nói không chắc, mà Thanh Thu khẳng định Tuyết Chỉ nhất định sẽ đến. Bởi vì nàng ta không từ bỏ bất cứ cơ hội nào để được gặp nàng, nguyên nhân vì sao, sợ là chỉ có mình Tuyết Chỉ hiểu. Nếu Tô Diệu không được báo trước mà đột ngột gặp Tuyết Chỉ, e cũng sẽ ngượng ngùng.
Tô Diệu cười nhạt, giống như đã sớm biết việc này: “Muội ấy đến làm khách, còn tỷ chơi đàn của tỷ, hai việc đâu có mâu thuẫn gì”.
Thấy Tô Diệu bình thản như thế, Thanh Thu lại trách mình nhiều chuyện: “Vậy thì tốt, sinh thời sư phụ vẫn thường nhớ đến tỷ, để hôm khác muội và tỷ tới mộ thắp hương cho sư phụ, được không?”.
“Ta e rằng không tiện, ngày đó ta quá ngỗ ngược, sợ là đã khiến người vô cùng thất vọng.” Ngũ Liễu tiên sinh dạy đàn cực kỳ nghiêm khắc, và quản học trò cũng rất nghiêm ngặt. Mặc dù như thế, vẫn để xảy ra chuyện nam nữ tư tình trong đám học trò, thật là một sự sỉ nhục lớn. Có lẽ đến chết, người cũng không sao tha thứ được cho hai đồ đệ của mình, Thanh Thu lại biết rằng tới khi chết sư phụ của nàng vẫn nhớ mong hai người đó.
“Đúng rồi, Tô Diệu tỷ tỷ, sao không thấy Lăng sư huynh, huynh ấy có khỏe không?”
Tô Diệu bình tĩnh đáp: “Chàng mất rồi, năm đó khi bọn ta rời khỏi Việt Đô, sắp đến Mậu Châu, chàng mắc bệnh nặng. Vì không còn đủ tiền chạy chữa, nên đã đi như thế. Ta ở lại Mậu Châu năm năm, ba năm trước mới quay về thành Việt Đô, suy cho cùng đây vẫn là nhà”.
Chuyện này quá bi thảm, tận mắt chứng kiến người mình yêu thương qua đời vì không có tiền chữa bệnh, đau khổ biết nhường nào. Nhưng nếu Tô Diệu đã quay về nhà, thì sao lại xuất đầu lộ diện bán tiếng đàn kiếm sống ở Nguyệt Trung Thiên? Thanh Thu trong lòng tự hiểu, có lẽ vì chuyện trước kia, người nhà nàng ấy không tha thứ. Nàng thì chẳng biết trông cậy vào ai, vị hôn phu chết thảm đến mức có lẽ xương cốt cũng không còn. Tô Diệu ngày ấy bỏ nhà đi theo tiếng gọi của tình yêu, giờ lại trở về bơ vơ không nơi nương tựa. Có bao nhiêu nữ tử có thể được gả cho đức lang quân như ý đây? Nàng có nên tiếp tục đi tìm người gọi là phu quân, con đường phía trước ở nơi nào?
Mang tâm trạng buồn bã như thế, Thanh Thu tiễn Tô Diệu đi. Nàng ấy đến sớm như vậy, là bởi vì Tống Củng đã cho người đón Tô Diệu đến đây từ lâu, đưa đến chỗ Linh Ngọc tiểu thư. Vị tiểu thư đó rất hiếu học, thấy Tô Diệu bèn nằn nì nàng ấy ở lại phủ thế tử một ngày để luyện đàn, dù sao cũng chuẩn bị cho tối nay luôn.
Thanh Thu không định ngủ tiếp, sắp đến giờ cơm trưa, nàng bèn đi tới thiện phòng. Mấy hôm nay nàng đến đây không có ai quản lý nữa, rau gạo trứng thịt mặc nàng dùng. Thanh Thu bèn chọn mấy con cua to mai đỏ bụng trắng, thịt béo để hấp, nhưng làm cua rất khó. Nàng lại tìm đầu bếp đến làm khổ sai, sai hắn bỏ mai cua, lọc thịt ra chuẩn bị dùng, sau đó thái hành đun nóng dầu, bỏ vào trong chảo xào, thứ đồ này phải bỏ một ít rượu cho đỡ tanh. Xào xong còn phải cho gừng, đổ nước dùng vào đun cùng. Lúc bắc ra phải rót một chút dầu ăn, khi bày lên đĩa thì mai cua và chân cua lúc này mới có tác dụng, cho thịt cua vào trong mai lắp thêm chân cua, trông con cua như chưa từng bị gỡ. Trang trí mấy cánh cúc vàng xung quanh, nhìn rất đẹp mắt, món thịt cua hoa cúc được làm như thế.
Mấy ngày qua không gặp Huống Linh Ngọc và Tiểu Liên, nàng cũng buồn, lại thêm việc Tô Diệu tỷ tỷ hôm nay cũng có mặt ở đây. Thanh Thu bèn lấy thêm một ít đồ ăn mà các đầu bếp đã làm xong, xới một tô cơm đủ cho bốn người dùng. Chuẩn bị xong, nàng cho tất cả vào hộp đựng thức ăn, muốn đến chỗ Huống Linh Ngọc, ở đó đến chiều, đợi đến khi bữa tiệc tối bắt đầu.
Khi nàng đi, Tống Củng vừa cho người mang hai món ăn đến, một món là thịt dê thái sợi xào, còn món kia là hải sản xào. Từ sau tối ở Nguyệt Trung Thiên, Tống Củng coi như có việc để làm, hằng ngày đều cho người mang tới phủ thế tử hai món này, nói là vì Linh Ngọc tiểu thư thích. Có trời mới biết rằng Huống Linh Ngọc chẳng qua tiện tay chỉ bừa, hơn nữa, cho dù nàng ta có thích, nhưng ngày nào cũng ăn thì sẽ ngán tới chết mất. Hôm nay là ngày thứ tư rồi, khi Tiểu Liên bịt mũi mang đồ ăn đi đổ, vừa hay gặp Thanh Thu cầm hộp thức ăn đi tới. Cô bé mừng rỡ, đến Tiểu Liên cũng không còn muốn ăn cái món thịt dê gì gì kia nữa rồi.
Huống Linh Ngọc vô cùng cảm kích. Trong phủ vì mải chuẩn bị bữa tiệc tối nay, mà lơ đễnh trong chuyện nấu nướng đồ ăn cho Linh Ngọc, những món mang đến ngày nào cũng như nhau, nhìn đã không ăn nổi. Nàng nhìn đĩa cua hấp hoa cúc, nắm chặt khăn tay nói: “Thanh Thu thật có lòng, mấy hôm trước chẳng qua ta chỉ nhắc một lần, tỷ liền làm đem tới, thật là… Tiểu Liên, mau mang tổ yến mấy hôm trước vương phi ban ra đây, Thanh Thu, tỷ đừng chê, ta chỉ có thứ ấy thôi”.
“Linh Ngọc tiểu thư, nô tỳ có định lấy gì của tiểu thư đâu, đừng nói thế. Đúng rồi, tiểu thư học theo vị đại gia này thế nào?” Nàng nhìn nhìn Tô Diệu, đúng lúc bắt gặp ánh mắt Tô Diệu cũng nhìn lại. Thực ra gọi Tô Diệu đại gia cũng không quá, năm đó Tô Diệu có thể được coi là người có khả năng kế thừa kỹ thuật của sư phụ nhất.
Nói đến chơi đàn, hai mắt Huống Linh Ngọc đột nhiên sáng bừng, hoàn toàn không thấy bộ dạng e ấp sợ sệt thường ngày đâu nữa: “Thanh Thu, thật không dám tin, Tô đại gia cũng học Ngũ Liễu tiên sinh, giống như Tuyết Chỉ đại gia vậy. Tối nay ta sẽ được gặp Tuyết Chỉ đại gia rồi, biểu ca nói khi tấu đàn, ta có thể lên phía trước ngồi xem một lúc”.
“Thế thì tốt, chúc mừng Linh Ngọc tiểu thư, nào, mau ăn cơm thôi, buổi chiều nô tỳ sẽ ở lại đây, mượn chỗ của tiểu thư nghỉ ngơi một lát, mấy hôm nay không được nghỉ ngơi tử tế rồi.” Nàng nhìn khắp nơi muốn tìm một chiếc gối mềm để ngả lưng, bị Tiểu Liên kéo dậy ăn cơm.
“Không được, Tô đại gia, Thanh Thu cũng biết chơi đàn, tỷ ấy còn đàn hay hơn cả ta đấy, chi bằng dùng cơm xong, Tô đại gia nghe thử đi?”
Tô Diệu mỉm cười đáp: “Cũng được”.
Đoàn sứ giả Bắc Vu hôm nay có ba nhân vật chính đến làm khách ở phủ thế tử. Một là tân chủ nhân Thiên phủ, Ninh Tư Bình, dòng họ người này vốn đã mang một ý nghĩa hết sức truyền kỳ và thần bí. Những người được thấy khuôn mặt thật của chủ nhân Ninh gia không nhiều, lần này theo đoàn sứ giả đến Nam Vu, cũng là vì đón vị hôn thê về. Không biết tại sao, trước bao nhiêu lời mời, vị chủ nhân này chỉ nhận thiệp của phủ thế tử. Người ngoài đồn đại rằng Thiên phủ sớm đã coi Vệ Minh là kẻ địch không đội trời chung, không biết khi hai bên gặp nhau tình hình sẽ thế nào.
Người thứ hai đương nhiên là Tuyết Chỉ, nàng là cầm nghệ đại gia nổi tiếng, vì vậy xuất hiện ở những bữa tiệc thế này không phải là việc đường đột hay bất ngờ. Hơn nữa trong thiệp mời của phủ thế tử cũng có tên nàng ta, cho dù Vệ Minh không mời, với thân phận là nữ chủ nhân tương lai của Thiên phủ, Tuyết Chỉ cũng sẽ đến.
Còn người thứ ba, đương nhiên là trưởng đoàn sứ giả của Bắc Vu – Trâu Nhược Vỹ. Mặc dù ông ta là sứ giả chính của đoàn, nhưng lại coi Ninh Tư Bình mới là người đứng đầu, Ninh Tư Bình đi đâu, ông ta theo tới đó.
Tiệc không thể chỉ có mấy người bọn họ, bên Nam Vu cử không ít người tới đón tiếp, Tống Củng và mấy vị công tử ngồi bên cạnh, còn có mấy vị đại nhân của bộ Lễ. Bên quân lính không tiện điều người đến có mặt ở những tình huống thế này, đám quan văn học làm sang, tạm từ bỏ ca vũ. Khi Tô Diệu đeo mạng che mặt mặc váy dài quét đất màu đen ngồi giữa buổi tiệc bắt đầu chơi đàn, chưa được mấy tiếng đã thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người.
Tiếng đàn khoan thai khiến người ta say đắm, kết thúc một khúc, mọi người liên tục khen hay. Không biết là cao thủ mời từ đâu đến, kỹ thuật chơi đàn cao siêu hiếm thấy, mặc dù không được hoàn hảo tuyệt vời như Tuyết Chỉ đại gia, nhưng cũng không tầm thường. Thực ra nửa năm trước Tô Diệu đã đến Nguyệt Trung Thiên, vì miếng ăn mà bán tiếng đàn, chẳng có ý gì khác.
Bình thường những kẻ mời Tô Diệu tới chơiđàn đều là con em nhà quyền quý giàu có hoặc những con quỷ háo sắc, chẳng ai thật sự để tâm nàng ấy đang đàn khúc gì.
Tống Củng còn vui hơn là tự mình đàn đượcmột khúc nhạc hay. Tô Diệu đàn hay, thì hắn cũng mát mặt. Vừa rồi trước khi Tô Diệu xuất hiện, Tống Củng đã để ý thấy, bóng Huống Linh Ngọc lướt qua bên ngoài cửa sổ. Trong này đông người, Huống Linh Ngọc đương nhiên không tiện xuất hiện, có lẽ phòng bên cạnh, chỉ nghe đàn mà không lộ diện. Mặc dù không được ngồi dự tiệc cùng giai nhân, nhưng khúc nhạc này, nhạc sư này là do hắn vì ta mà mời tới. Tống Củng cảm thấy tâm trạng vui vẻ, như thể hắn chỉ cách hỷ sự một bước chân nữa thôi.
Ánh mắt Tống Củng bất giác dừng lại trên người Tuyết Chỉ đại gia, tối nay nàng ta ăn vận rực rỡ tới dự, ngồi song song với chủ nhân Thiên phủ, trông khí thế hơn nhiều so với ngày thường. Nghĩ tới việc Huống Linh Ngọc có lẽ muốn được nghe vị đại gia này tấu đàn hơn cả, hắn bất giác nảy sinh suy nghĩ, làm cách nào có thể thuyết phục nàng ta tối nay tấu tặng một khúc, để giai nhân thỏa lòng mong ước.
Tuyết Chỉ đang lơ đễnh nghe nam tử bên cạnh mình và vị Hiền Bình quận vương thế tử kia trò chuyện. Nàng ta hoàn toàn chẳng quan tâm tới quốc gia đại sự, nhưng lại vô cùng để ý tới nhất cử nhất động của Ninh Tư Bình, đặc biệt là ở nơi này, trong phủ thế tử có nữ tử mà nàng ta không muốn gặp nhất.
Vệ Minh và Ninh Tư Bình nâng ly đối ẩm, rồi chỉ những món ăn trên bàn: “Ninh tông chủ[1]mời dùng cơm, đây là những món mà ta đặc biệt chuẩn bị dành cho các vị khách quý đến từ Bắc Vu”.
[1] Tông chủ: Tông trong từ “tông phái”, ý chỉ chủ nhân, người đứng đầu một môn phái hoặc trường phái nào đó.
Món bướu lạc đà màu sắc tươi sáng, món dê thơm mềm, sớm đã khơi dậy vị giác của các vị khách đến từ Bắc Vu. Sau khi cầm đũa lên nếm, ai nấy đều khen ngợi không ngớt, phải đi xa quê hương mấy tháng, mọi người rất nhớ nhà. Vốn đã tìm hiểu và biết được ở Việt Đô có một tửu lầu tên Nguyệt Trung Thiên chuyên các món hương vị Bắc Vu, còn chưa kịp tới nếm thử, hôm nay họ đã được ăn các món quê nhà trong phủ thế tử.
“Đã làm phiền thế tử phải lo lắng, nếu ngày khác có duyên, mời thế tử đến làm khách ở Bắc Vu ta”, người nói chính là chủ nhân Thiên phủ, Ninh Tư Bình. Y mặc trường sam màu đen, thân là bậc chí tôn của Thiên phủ, nhưng trên người lại không mang bất kỳ một loại ngọc bội trang sức nào, chỉ thắt một chiếc dây lưng bằng tơ vàng, khiến toàn thân toát ra một luồng khí lạnh. Người Bắc Vu đa phần thô kệch, nhưng da Ninh Tư Bình lại rất trắng, giống như kiểu bị bệnh. Một người như thế lại có đôi mắt sáng rực như sao, y lạnh lùng nhìn quanh, cho dù vẫn chào hỏi theo phép tắc với thế tử, nhưng giọng nói có phần khách khí xa cách.
Vệ Minh vẫn âm thầm quan sát đánh giá Ninh Tư Bình, đối với vị chủ nhân Thiên phủ thân kiêm hai trọng trách giám quốc và hộ quốc này, hắn rất tò mò tại sao y lại mạo hiểm tới phương Nam. Nghe nói vì thất bại của chiến sự lần này, không ít người tỏ ra bất mãn đối với việc Thiên phủ can dự vào triều chính quá lâu. Mấy hôm trước thích khách đuổi theo Tuyết Chỉ tới tận Nam Vu, chẳng qua chỉ là một chuyệnrất nhỏ nhặt nhằm công kích Thiên phủ mà thôi. Trong tình huống này, nói Ninh Tư Bình tới Nam Vu vì muốn đón vị hôn thê về thành hôn, kỳ thực không thỏa đáng cho lắm. Hơn nữa nữ tử nghe nói sắp thành thân ngồi bên cạnh y kia, trong bữa tiệc mặc dù có nhìn nhau nhưng rất ít chuyện trò. Tuyết Chỉ ra sức che giấu sự bất an của mình, còn Ninh Tư Bình nghĩ gì, đây là điều Vệ Minh không sao nhìn thấu được.
Hắn đi vòng qua Ninh Tư Bình, nâng cốc với Tuyết Chỉ, nói: “Tuyết Chỉ đại gia, chúng ta đã từng gặp nhau rồi”.
Nàng ta mỉm cười gật đầu, nhưng không hề nhắc tới việc đã xảy ra lần trước ở phủ thế tử. Vẫn là Ninh Tư Bình lên tiếng: “Lần trước vì Thiên phủ, khiến quận vương phải sợ hãi, bổn tông thật sự ái ngại”.
“Tông chủ nói gì thế, đây là Nam Vu, nếu để vị hôn thê của tông chủ gặp chút tổn thất nào, thì ta sao gánh nổi trọng trách.”
Tuyết Chỉ nín thở, ánh mắt cầu khẩn nhìn về phía hắn, dường như không muốn nhắc tới việc này với Ninh Tư Bình. Ninh Tư Bình thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta ửng hồng, nhưng hoàn toàn chẳng quan tâm, lại hỏi: “Nghe nói quý phủ có người bị thương?”.
Vệ Minh vừa hay nhìn thấy trong bữa tiệc có cả Khổng Lương Niên, gần ngay cạnh Tống Củng, hắn thoáng mỉm cười. Khổng Lương Niên dù hao tâm tổn sức tới đâu, Thanh Thu cũng sẽ không đồng ý gả cho y. Sau cuộc nói chuyện ở thủy tạ ngày hôm qua, hắn cũng suy nghĩ rất nhiều. Lúc thì định sẽ cho Thanh Thu sớm rời phủ, cứ giam nàng ở đây mãi cũng chẳng phải cách, lúc thì lại cảm thấy để nàng đi không dễ dàng như hắn nghĩ. Đột nhiên nghe thấy Ninh Tư Bình hỏi đến, Vệ Minh mới giật mình đáp: “Ồ, đúng là có một người bị thương, có điều bây giờ đã bình phục rồi”.
Ninh Tư Bình nheo mắt, giống như đã có suy nghĩ gì đó, nói: “Vậy thì tốt”.
Tuyết Chỉ nghe thấy y không cố chấp hỏi tiếp, lúc ấy mới yên tâm, trong bữa tiệc Tô Diệu đã bắt đầu tấu một khúc nhạc khác.
Trong thiện phòng, Thanh Thu nhanh tay nhanh chân làm xong sáu món ăn, cởi tạp dề chuẩn bị về phòng. Lần này nàng học được cách ngoan ngoãn hơn, không chạy lung tung, cũng chẳng thấy tò mò gì nữa, càng không có chuyện đúng lúc gặp thích khách để rồi bị thương. Làm người vẫn nên an phận một chút thì tốt hơn. Nghĩ tới chuyện cũ, nàng bất giác đưa tay lên sờ cổ, ở đó vẫn còn lưu lại một vết sẹo mỏng.Người trong phủ thế tử tối nay không biết đi đâu cả, một mình đi trên đường vào ban đêm, trong lòng Thanh Thu cũng sợ hãi, cứ có cảm giác ai đó đi theo sau mình, nhưng lại không dám quay đầu nhìn. Người xưa thường nói, khi đi đường ban đêm một mình, đừng bao giờ quay đầu lại, vốn luôn có ba ngọn đèn đặt trên hai vai và đầu ta, bảo vệ ta không để ma quỷ lại gần. Nếu ta quay đầu sang trái, thì ngọn đèn trên vai trái sẽ rơi xuống, nếu ta quay đầu sang phải, ngọn đèn trên vai phải lại rơi. Nếu bạn quay đầu thêm lần nữa, thì ngọn đèn trên đỉnh đầu sẽ rơi nốt, không còn ngọn đèn sáng bảo vệ nữa, ma quỷ sẽ xông lên… Một cơn gió thu thổi qua, lá trên cây xào xạc khiến nàng sợ tới mức nổi hết da gà.
Khi cách Giám Thiên các không xa, nàng thấp thoáng nhìn thấy trong căn phòng của mình và Hồng Ngọc có ánh nến, còn có thể nhìn thấy hộ vệ đang đứng canh bên ngoài Giám Thiên các ngay cạnh đó. Trái tim vừa rồi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực của nàng mới từ từ trở về đúng nhịp, Thanh Thu rảo bước nhanh hơn về phòng. Khi chỉ còn cách phòng mấy bước chân, nàng lại thấy ánh nến hắt ra từ đó đột ngột bị thổi tắt. Thanh Thu thầm lẩm bẩm trong lòng, không biết Hồng Ngọc ở trong phòng làm gì, rõ ràng nghe thấy tiếng bước chân mình, sao lại tắt đèn.
Thanh Thu đi lên phía trước đẩy cửa, nhưnglại cảm thấy có gì đó bất thường, nàng nhìn vàocăn phòng tối om, gọi: “Hồng Ngọc, muội có trong đó không?”.
Không có ai trả lời, cửa sổ vẫn mở, một cơn gió lạnh thổi vào phòng, lẽ nào vừa rồi nàng nhìn nhầm? Thanh Thu men theo ánh trăng đi vào trong, chân đá phải thứ gì đó dưới đất, bước tới trước bàn sờ được nến châm lên. Nàng cầm cây nến nhìn xung quanh, bất giác hét lớn: “Có trộm!”.
Những ngăn tủ có thể mở được trong phòng đã bị xới lộn, quần áo và chăn nệm trên giường bị ném thành đống xuống dưới đất. Giường cũng bị dựng ở một bên, đến đồ treo trên tường cũng bị giật xuống, một cây đàn được đặt ngay ngắn trên bàn. Ngoài ra tất cả những thứ khác trong phòng đều bị xê dịch, căn phòng giống một đống lộn xộn.
Trong phủ thế tử mà lại có trộm, Thanh Thu thật không dám tin, nàng lùi ra khỏi phòng hét khản cả giọng. Hai hộ vệ canh gác bên ngoài Giám Thiên các vừa rồi cũng thấy nàng về phòng, không lâu sau nghe thấy nàng hét, liền vội vàng chạy lại xem sao. Cả hai nhìn cảnh tượng đó mà trợn tròn mắt, tối nay chẳng hề nghe thấy bên này có động tĩnh gì, rõ ràng khi tên trộm xới tung đồ đạc trong phòng lên đã rất thận trọng. Họ đều biết Thanh Thu, một người hỏi: “Thanh Thu cô nương, có mất gì không?”.
“Ta không biết…” Vừa rồi nàng sợ quá không dám bước vào nữa, giờ có người đến, bèn vào lật tìm tiền công của mình thường giấu trong gối, thấy vẫn còn. Số tiền tiết kiệm được trước kia nàng đều gửi vào tiền trang[2], ngân phiếu cũng giao cho dì Lưu Hoa giữ hộ, cho dù có bị mất tiền thì cũng không nhiều. “Chỗ ta chắc không mất gì, còn Hồng Ngọc, trong phòng xảy ra chuyện, phải bảo muội ấy đến xem xem mất gì không.”
[2] Tiền trang: Một dạng của ngân hàng tư nhân thời bấy giờ.
Tối nay Hồng Ngọc trực bên Giám Thiên các, trước khi thế tử rời tiệc về phòng ngủ, nàng ta phải chăm lo ở bên đó, nghe có chuyện xảy ra vội chạy về phòng, sau khi kiểm tra một hồi, cũng nói không mất gì.
Trong phòng của a hoàn xảy ra chuyện, mặc dù kỳ lạ nhưng cũng không phải việc lớn, không đến nỗi phải kinh động đến chủ nhân ở tiền viện. Đám hộ vệ kiểm tra một lượt, lại gọi quản gia Thanh Thư đến, thấy chỉ có phòng của hai nàng là có trộm, những phòng khác vẫn im ắng. Thanh Thư đành để mọi người tản đi, đợi ngày mai bẩm lại với chủ nhân rồi mới ra quyết định. Đêm đã khuya, tiệc rượu cũng sắp tàn, Hồng Ngọc còn phải đến trực ở Giám Thiên các. Thấy Thanh Thu bộ dạng như mất hồn, nhìn căn phòng lộn xộn chẳng có chỗ đặt chân, nàng ta bèn bảo người tới Giám Thiên các dọn dẹp tầng gác mái, kéo nàng qua đó ở tạm một đêm, bốn bề có người canh gác, họ cũng yên tâm hơn.
Lục Ỷ đặt trên bàn cũng được coi là một món đồ có giá trị, tên trộm có lẽ là kẻ không biết nhìn hàng, nhưng tại sao đến tiền hắn cũng không lấy? Thanh Thu nghĩ mãi không ra, nàng chỉ ôm cây đàn đi theo Hồng Ngọc về phía Giám Thiên các, lại nghe thấy có tiếng người vội vã đi tới. Thế tử cao giọng hỏi: “Thanh Thu, nàng có sao không?”.
Thế tử đột nhiên quay về khiến đám nha đầu bên trong cũng vội vàng chạy ra. Mọi người lại tập trung rất đông trước cửa Giám Thiên các, nhiều đèn lồng nên cũng sáng hơn, cùng nàng hành lễ, Hồng Ngọc đáp: “Bẩm thế tử, người không sao, Thanh Thu chỉ hơi sợ hãi một chút thôi”.
Nói xong, Hồng Ngọc huých Thanh Thu, ra hiệu cho nàng lên tiếng.
Rõ ràng không ai thông báo cho chủ nhân ởtiền viện, tại sao thế tử lại xuất hiện ở đây? Thanh Thu cứ ngẩn ra, không đáp, trong nháy mắt bị một bàn tay to kéo tới, Vệ Minh hỏi như cười: “Hễ ta bày tiệc đãi khách, là nàng cứ phải xảy ra chuyện mới được. Rốt cuộc là chuyện gì, không phải ở thiện phòng sao, đang yên đang lành sao lại gặp trộm?”.
Nàng mới oan uổng, vị thế tử này ngày sinh tháng đẻ rõ ràng xung khắc với nàng. Hơn nữa trước mặt bao nhiêu người thế này, hắn kéo tay nàng làm gì, bày ra bộ dạng thân mật, sau này làm sao nói rõ được. Thanh Thu vội vàng giằng tay ra rồi đứng sang bên cạnh, thấy một người đứng phía sau hắn đang chăm chăm nhìn mình, lòng có chút khó hiểu. Người này, cảm giác rất quen, giống ai nhỉ? Nếu khuôn mặt không trắng bệch như thế, nếu ánh mắt không sắc lẹm như thế, nếu thân hình không yếu đuối như thế, nếu không mặc một bộ đồ đen nặng nề như thế, thì có lẽ có vài phần giống với tiểu tử nhà họ Cao. Nhưng đã sáu năm rồi, tiểu tử nhà họ Cao trông như thế nào nàng cũng không nhớ rõ, tại sao lại nghĩ đến việc có người giống y? Tối nay nhất định nàng bị ma nhập rồi.