Bạn đang đọc Một Mối Tương Tư: Chương Q.1 – Chương 7: Kiểm Tra Tài Nghệ Nấu Bếp
Khi gió thu hiu hiu thổi, đoàn sứ giả Bắc Vu sau một cuộc hành trình dài, cuối cùng cũng đã đặt chân tới thành Việt Đô. Hai nước giao chiến mấy chục năm, đại chiến tiểu chiến khiến thương vong vô số, khó khăn lắm Bắc Vu mới chịu thua, mang theo vàng bạc tới Nam Vu để đàm phán hoà bình, khiến kinh thành Việt Đô một phen chấn động. Hoàng đế Nam Vu rất coi trọng nghi thức đón sứ giả lần này, sai người tới nơi cách kinh thành mười dặm để nghênh tiếp.
Vệ Minh hoàn toàn không muốn ra mặt chào hỏi đám người đến từ Bắc Vu lần này, bởi vì hắn biết trong lòng người Bắc Vu, thế tử Vệ Minh là một sát thần. Đây là uy danh được tạo dựng sau trận chiến ở núi Vọng Xuyên, máu chảy thành sông không phải là điều hắn muốn, nhưng nền hoà bình hiện nay lại bắt đầu từ cuộc ác chiến ấy. Hoàng thượng cố đẩy hắn ra trong lần đàm phán này, có thể là vì muốn nhắc nhở những kẻ đến đàm phán từ Bắc Vu kia rằng: Trận này Nam Vu thắng, đàm phán hoà bình chẳng qua chỉ là sự khoan dung của thiên tử, nguyện vì thái bình thiên hạ mà tận tâm tận lực, nếu cuộc đàm phán không thành, thì lại tiếp tục đánh.
Vì vậy trong tiệc tẩy trần dành cho đoàn sứ giả Bắc Vu, Vệ Minh liên tục chạm cốc với những người đến từ phương ấy. Trong lúc vui vẻ uống rượu, hắn vẫn cảm nhận những ánh mắt oán hận bắn lên người mình. Ám sát là thủ đoạn giao chiến mà hai nước xưa nay vẫn thường dùng, cái đầu của Vệ Minh bây giờ ở Bắc Vu đáng giá ngàn vàng. Những cái đó hắn hoàn toàn không để tâm, mà chỉ vô cùng tò mò về chủ nhân Thiên phủ cùng đến kinh thành với đoàn sứ giả để đón Tuyết Chỉ đại gia kia. Chủ nhân các đời của Thiên phủ đều mang họ Ninh, người trước mắt hắn đây tên Ninh Tư Bình, làm chủ Thiên phủ hơn ba năm rồi. Y cùng đi với người Bắc Vu nhưng lại tự có đoàn riêng, sau khi vào thành Việt Đô thì tách ra, cư trú trong Tư Thu viện nơi Tuyết Chỉ đại gia ở.
Ở phủ thế tử, đình Yên Ba, mấy ngày nay Thanh Thu và Linh Ngọc từ trao đổi bàn luận kỹ thuật chơi đàn, cho tới nói chuyện phiếm thường ngày. Dần dần biến một thục nữ khuê các khí chất thanh khiết lập tức mắc bệnh ưa buôn chuyện, cũng không thể trách được nàng, sống ở một nơi như thiện phòng suốt hai năm liền, chỉ có mỗi thú vui này thôi. Trước kia chỉ là ngồi nghe, nhưng giờ rời khỏi thiện phòng, nàng đành dựa vào trí nhớ của mình kể lại những chuyện mình từng nghe cho người khác. Linh Ngọc tiểu thư chẳng hiểu gì, chỉ nghe qua cho xong, cũng hiểu rằng chuyện thư sinh cùng tiểu thư con nhà danh giá bỏ nhà ra đi hoàn toàn không phải vì tình yêu, Hằng Nga lên mặt trăng là vì ngưỡng mộ bản lĩnh của Ngọc đế. Tóm lại, những đề tài của Thanh Thu đã hoàn toàn lật đổ thứ tình cảm trong suốt mười bảy năm nàng ta dành cho những tài tử giai nhân, thậm chí còn muốn một ngày không ra xa sẽ ra phố đi dạo với Thanh Thu.
Dụng ý của quận vương phi khi bố trí Huống Linh Ngọc tới đây ở, trong phủ cũng có lời đồn, vị chủ này nhân tương lai có thể trở thành chủ mẫu của thế tử phủ. Hôm nay Linh Ngọc tiểu thư nói đương lúc quế phất thanh phong cúc đới sương[1] rất thích hợp để ăn cua, thiện phòng lập tức dâng ngay mấy con cua được hấp vô cùng thơm ngon lên. Ngày mai Linh Ngọc tiểu thư nói không muốn ăn những thứ quá ngấy, thiện phòng bèn dâng lên những loại trái cây hợp mùa vụ nhất. Chỉ là người khác đều không biết, mấy thứ ấy hầu như rơi vào bụng Thanh Thu cả, nàng còn vừa ăn vừa kén chọn, chê cái này không tươi, chê cái kia không hợp khẩu vị.
[1] Câu cuối trong bài Bàng giảng vịnh (Vịnh cua) trong tác phẩm Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần. Dịch nghĩa: Quế vờn vã gió, cúc cười cợt sương (do nhóm Vũ Bội Hoàng dịch).
Huống Linh Ngọc nhìn thấy, có chút buồn cười, lẽ nào người này nấu ăn thành nghiện rồi hay sao? Rõ ràng Thanh Thu thông văn lý, giỏi cầm hoạ, nhưng nữ tử này cứ như không biết tới ưu điểm của mình mà lại ở trong quận vương phủ sống lặng lẽ qua ngày. Nếu như Linh Ngọc có được kỹ thuật chơi đàn giỏi như Thanh Thu, thì chắc chắn đã nổi danh, nhưng Thanh Thu hình như chỉ nghĩ tới việc bao giờ được rời khỏi phủ mà thôi.
“Nếu Thanh Thu muốn tới thiện phòng thi triển tài nghệ, thì cứ đi đi, năm ngoái món cua hấp hoa cúc mà tỷ đưa tới phòng ta thật sự rất ngon, đến giờ ta vẫn còn nhớ.”
“Đúng thế, Thanh Thu tỷ tỷ, thiện phòng đưa tới cả một con cua nguyên, muội sợ không dám xuống tay nữa, năm nay tỷ làm lại món ấy lần nữa đi.”
Nàng tỳ cằm xuống dây đàn lắc đầu quầy quậy, vội vàng lên tiếng: “Thanh Thu rất muốn, nhưng quận vương phi có lệnh, nô tỳ không được vào bếp, muội nói như thế, khiến nô tỳ lại càng muốn vào”.
Hiếm khi thấy Linh Ngọc tiểu thư cổ vũ như thế, bình thường nàng thoái thác rằng không có tâm trí đâu, giờ không cần làm nữa, thì tay chân lại bắt đầu ngứa ngáy.
“Muốn vào bếp thì vào, đây không phải quận vương phủ, mẫu thân cũng không quản tới tận đây đâu, ta cho phép.”
Người nói là Vệ Minh. Trên bàn đàm phán hắn ngồi nghe đám quan viên kia tranh đi chấp lại từng chút, từng chút một đã ba ngày rồi, e rằng nước trà hằng ngày hắn uống cũng đủ để tưới cả một khoảng ruộng. Đàm phán chính là nỗ lực, phải từ từ mới có kết quả, hắn thấy bực mình vì những chuyện nhỏ nhặt mà bọn họ cứ đôi co mãi không phân thắng bại, không ngờ những việc đưa ra đàm phán lại rườm rà thế. Hôm nay Vệ Minh không còn đủ kiên nhẫn để nghe tiếp nữa, hắn bỏ về phủ, nghĩ đám người từ Bắc Vu tới kia chắc cũng không muốn nhìn thấy mình.
Huống Linh Ngọc ngượng ngùng đứng dậy nhún người thỉnh an, được hắn đỡ lấy: “Linh Ngọc không cần đa lễ, muội đến đây đã lâu mà ta chưa có thời gian đến trò chuyện cùng muội, gần đây ta rất bận, hy vọng muội không trách”.
“Linh Ngọc không dám, biểu ca là trụ cột của nước nhà, bận rộn lo quốc gia đại sự là việc nên làm.” Huống Linh Ngọc lí nhí, nói năng thận trọng cứ như sợ mình đối đáp như vậy là không thoả đáng.
Thanh Thu thấy ê hết cả răng, kiểu đối thoại như thế… chắc chỉ có hai người bọn họ mới nói ra được.
Tiểu Liên vẻ mặt kích động, hai mắt tràn ngập kỳ vọng, kỳ vọng ngày vui giữa tiểu thư nhà mình và thế tử sẽ nhanh đến. Dường như chỉ cần nhìn thấy đôi nam nữ này là Tiểu Liên đã vô cùng thoả mãn rồi, còn tưởng tượng luôn tới cảnh họ thành thân. Thanh Thu dùng tay khua khua trước mặt cô bé, gọi cô bé tỉnh lại, kéo Tiểu Liên lùi về phía sau, định nhường lại đình Yên Ba cho hai vị này.
Vệ Minh buông một câu khiến nàng phải đứng sững lại: “Thanh Thu, ngươi định đi đâu?”
“Thế tử, chẳng phải người bảo nô tỳ vào bếp ư, nô tỳ đi cùng Tiểu Liên để giúp cô bé một tay.”
“Ta bảo ngươi muốn vào bếp thì cứ vào, chứ có bảo vào ngay bây giờ đâu, còn nhớ cái hẹn mấy hôm trước không?” Giọng điệu của hắn bỗng trở nên nhẹ nhàng: “Hôm nay vừa hay ta có thời gian, ngươi đi rồi, ta đi cùng ai đây?”.
“Chuyện này… Linh Ngọc tiểu thư cũng ở đây, chi bằng nô tỳ nhờ phúc của tiểu thư, đi theo cũng được.”
Nàng có thể kéo Linh Ngọc vào việc này không? Linh Ngọc tiểu thư và thế tử rất ít có cơ hội tiếp xúc với nhau, nếu hai người họ sớm thành thân, thế tử sẽ nghiêm túc hơn.
Huống Linh Ngọc và Vệ Minh gặp nhau không nhiều, mỗi lần gặp hắn, nàng ta đều rất giữ lễ, biểu ca, Linh Ngọc, dùng cơm chưa? Khoẻ không? Toàn là những đoạn đối thoại nhạt nhẽo chẳng có gì đặc biệt. Mỗi lần ở cạnh Vệ Minh, Linh Ngọc đều thấy căng thẳng kỳ là, trái tim đập thình thịch rất nhanh, nàng ta cho rằng đây chính là sự rung động khiến trái tim thường đập rộn rã giống như trong kịch thường nói. Nhưng khi bình tĩnh thì lại cảm giác không giống như vậy, nữ nhi da mặt mỏng, nàng ta sao dám nói với thế tử những lời xấu hổ như thế, đành chôn giấu thắc mắc trong lòng.
Hôm nay khi gặp biểu ca, Linh Ngọc lại như thế, sau khi hành lễ đáp lời thế tử xong thì chẳng nghĩ ra chuyện gì để nói nữa, lòng đang thầm lo lắng, nghe biểu ca và Thanh Thu nói chuyện, nàng ta mới thở phào nhẹ nhõm. Thì ra Thanh Thu muốn đưa Tiểu Liên cùng đi, để nàng ta và biểu ca được ở riêng với nhau, thế sao được? Huống Linh Ngọc trong lúc bối rối không nghe rõ hai người bọn họ nói gì, đã đi tới cạnh Tiểu Liên, nói với Vệ Minh: “Biểu ca, nếu huynh có việc, để muội cùng Tiểu Liên về phòng trước”.
“Đợi một lát.” Khi nàng ta quay đầu lại, Vệ Minh chỉ cây đàn trên bàn đá, nói: “Sao quên mang đàn về thế? Đừng vội”.
Huống Linh Ngọc suýt chút nữa thì không dám ngẩng đầu lên, đẩy Tiểu Liên tới thu đàn, Thanh Thu cũng muốn đi tới chỗ cây đàn của mình, nên vội vàng bước theo Tiểu Liên ra đó. Thu đàn xong, Vệ Minh nói: “Linh Ngọc, muội về thay y phục, tối nay chúng ta không dùng cơm trong phủ, tới Nguyệt Trung Thiên ăn món phương Bắc”.
Huống Linh Ngọc vừa mừng vừa lo, mừng vì cuối cũng cũng được ra ngoài, lo vì đi cùng với biểu ca, chỉ mong tối nay đừng xảy ra chuyện gì khó xử.
Đợi nàng ta và Tiểu Liên đi xa, Vệ Minh theo sau Thanh Thu quay về. Nàng ôm chặt cây đàn đi rất nhanh, hắn cũng đi nhanh, nàng đi chậm, hắn cũng đi chậm, cuối cùng nàng dừng lại đứng sang một bên: “Mời thế tử đi trước”.
Vệ Minh cũng đứng lại, kinh ngạc: “Mời đi đâu? Chẳng phải đến rồi ư?”.
Nàng ngẩng đầu nhìn, Hồng Ngọc và một đạia hoàn đang vừa cười vừa nói đi về phía này, từ xa thấy thế tử, vội vàng tới thỉnh an. Nha đầu kia còn dùng mắt liếc nàng, cho tới khi Vệ Minh nói muốn về phòng thay y phục, đại a hoàn đó mới đi theo hắn.
Hồng Ngọc nhìn thấy ánh mắt vui cười của chủ nhân nhà mình nãy giờ chỉ chăm chăm nhìn Thanh Thu, thầm thở dài, hỏi: “Không ngờ hôm nay thế tử lại về sớm thế, không biết tối nay người muốn ăn gì?”
Thanh Thu nhớ Hồng Ngọc từng nói mấy câu như giữ ngủ lại qua đêm. Có lẽ trong mắt người khác, nàng và thế tử đã làm những việc mờ ám nên không thể cho người khác biết, nên bất đắc dĩ đáp: “Thế tử muốn cùng Linh Ngọc tiểu thư ra ngoài dùng cơm, tỷ cũng phải theo hầu”.
Ánh mắt của đại nha đầu vừa rồi dường như đang quan sát đánh giá nàng, có phải cô ta đang nghĩ một đại nương như nàng làm sao xứng với thế tử không? Chỉ thấy Hồng Ngọc điềm tĩnh đáp lại: “Biết rồi, muội đi bảo họ chuẩn bị xe, Linh Ngọc tiểu thư lần đầu ra khỏi phủ, ngồi xe sẽ êm hơn”.
Rốt cuộc là vị quản gia này suy nghĩ vẫn vô cùng chu đáo. Thanh Thu gật đầu liên tục, xe ngựa vẫn tốt hơn kiệu nhiều, ít nhất thì nàng và Tiểu Liên cũng không cần phải chạy theo họ suốt dọc đường. Hai người đi về hai hướng khác nhau, chưa đi được vài bước Hồng Ngọc đã gọi giật nàng lại: “Thanh Thu, nếu ra ngoài, thay y phục rồi hẵng đi”.
Nàng không phải tiểu thư cành vàng lá ngọc, cần gì phải tuân thủ quy tắc ấy. Nhưng về phòng đặt Lục Ỷ xuống mới biết, trên váy của nàng có mấy vết bẩn nhìn rất rõ, có lẽ đã quệt vào đâu đó khi ngồi ăn uống ở đình Yên Ba rồi. Dù sao cũng ra ngoài, nàng nên thay một bộ đồ mới, mấy hôm trước khi vết thương của nàng đã lành, dì Lưu Hoa tốt bụng nói rằng bồi bổ cũng không thể lại được, nàng gầy đi nhiều. Dì vội vàng may vài bộ mới vừa vóc dáng hiện tại của nàng, hôm nay nàng mới mặc lần đầu, hình như, hơi chật…
Đứng trước gương ngắm nghía hồi lâu, cuối cùng Thanh Thu cũng có thể khẳng định một việc, phủ thế tử nuôi người quá mát tay, đặc biệt nuôi theo kiểu cả ngày chẳng phải làm gì như thế này. Nàng đang nghĩ xem có nên thay bộ đồ khác hay không, thì thế tử đã cho người đến giục, nàng đành vội vội vàng vàng đi tới trước cửa. Thật ra trời vẫn còn sớm, ở đình Yên Ba nàng ăn luôn miệng nên chẳng thấy đói. Nhưng lần đi tới Nguyệt Trung Thiên này là nhiệm vụ, đành hy vọng tới khi ấy nàng có thể ăn được mà thôi.
Trong phòng, đám tuỳ tùng chuẩn bị ra ngoài và đợi thế tử đã đợi sẵn, còn cả mấy người trông rất cao lớn, Thanh Thu sớm đã để ý thấy những người từ biên ải trở về kia chưa bao giờ rời thế tử một bước, một đội tổng cộng có mười hai người, thay phiên nhau túc trực đi đâu cũng cửtheo vài người. Không phải chỉ mình nàng sợ, mà đám a hoàn trong phủ không kẻ nào làkhông sợ, dường như đều tìm cách đi vòng để tránh. Nàng đứng từ xa nhìn, không dám tiến lên phía trước, sau khi Tiểu Liên và Huống Linh Ngọc tới, Thanh Thu mới dám đi đến, cùng hai người họ vào xe.
Trong xe khá rộng rãi, Huống Linh Ngọc nghiêng người ngồi xuống ghế mềm, Tiểu Liên và Thanh Thu bèn co gối ngồi thẳng xuống sàn xe, cũng rất thoải mái. Tiểu Liên khẽ nói: “Thế tử đi ăn cơm mà cũng mang theo những người ấy, muội sợ chết đi được”.
Gần đây không được đi đâu, Thanh Thu hơi buồn, lần này ra ngoài lại là buổi tối, bất giác có chút hào hứng. Tâm trạng vui vẻ, nên nàng kéo tay Tiểu Liên cười nói: “Tiểu Liên đừng sợ, có tỷ bảo vệ muội rồi”.
Nói xong Thanh Thu mới nhận ra mình đã bắt chước giọng điệu không chút nghiêm túc của thế tử, vội vàng buông tay. Tiểu Liên đỏ bừng mặt: “Tiểu thư, Thanh Thu tỷ tỷ xấu quá!”.
Rõ ràng là Huống Linh Ngọc trang điểm rất kỹ càng, mặt hoa da phấn, tóc vấn cao đeo ngọc bội, đẹp tới mức không giống người thật. Nhưng nàng ta nhìn như có vẻ không tập trung lắm, tay túm chặt váy không buông. Có trời mới biết đây là lần đầu tiên nàng ta khỏi phủ vào buổi tối, lại còn đi cùng biểu ca, tâm trạng hỗn loạn, Linh Ngọc chỉ hận không thể nhảy xuống xe chạy về phòng.
Thanh Thu vén hờ rèm lên nhìn ra bên ngoài, đúng lúc thế tử đi ra. Vệ Minh đã thay một bộ trang phục khác, anh tuấn như ngọc thụ lâm phong, khiến mặt Tiểu Liên ửng hồng. Cô bé giơ tay kéo rèm xuống không dám nhìn, mãi hồi lâu chẳng ngẩng đầu lên, Thanh Thu định trêu vài câu nhưng cuối cùng đành kiềm chế lại.
Chỉ nghe thấy hình như thế tử hỏi các nàng đã đến chưa, sau đó là một loạt âm thanh nhảy lên ngựa. Xe bắt đầu chầm chậm chuyển bánh, trong tiếng vó ngựa lộc cộc, bọn họ bắt đầu xuất phát đi về hướng Nguyệt Trung Thiên.
Nguyệt Trung Thiên là một toà lầu cao ba tầng, là tửu lầu chuyên làm các món ăn món ăn Bắc Vu trong kinh thành Việt Đô. Tửu lầu này đã có lịch sử hơn hai, ba mươi năm nay rồi. Trong đó đại đường tầng một chỉ tiếp đón bách tính thường dân. Phòng tầng hai chỉ dành cho những người bỏ ra ít nhất là mười lượng, mười lượng bạc đủ để một gia đình bình thường sống trong một thời gian rất dài. Thế cũng chẳng có gì thái quá, Việt Đô là đất thiên tử, nên các hộ giàu có rất nhiều, vẫn có thể chấp nhận được giá tiền này. Đắt nhất là tầng ba, tối thiểu phải bỏ ra cả trăm lượng, nghe nói có mấy gian phòng được người ta bao dài hạn. Đứng từ trên cao nhìn ra, có thể nhìn thấy nóc nhà của toàn thành, nếu có thể mời được bằng hữu thân quyến lên đó một lần, sẽ vô cùng khí thế.
Xe ngựa lắc lư chạy trên con đường rải đá xanh, Thanh Thu hai tay khoanh trước ngực, chống cằm lên đầu gối, im lặng suy nghĩ. Chỉ có điều nàng đột nhiên nghĩ đến việc mình tới Nguyệt Trung Thiên là để đánh cắp công thức, sau đó làm cho đám khách đến từ Bắc Vu trong phủ thế tử . Từ đó Thanh Thu lại nghĩ đến Thiên phủ của Bắc Vu, ngay sau đấy khuôn mặt Tuyết Chỉ hiện ra trước mắt nàng. Trong lúc mơ hồ nghĩ đến rất nhiều chuyện cũ, nàng lại thở dài, quả nhiên người chưa già trái tim đã già trước. Lấy đâu ra nhiều chuyện cũ như thế để nghĩ, sáu năm trước chẳng qua bọn họ chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi. Tranh cãi không chịu nhường cũng chỉ là chuyện của những đứa trẻ con. Giờ tuổi đã lớn, nàng cảm thấy sự xa lạ đó trong sự xa cách sáu năm qua tạo ra, nếu có duyện tái ngộ, nàng sẽ thành tâm thành ý chúc mừng nàng ta.
Xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại, thì ra đã đến Nguyệt Trung Thiên.
Thanh Thu nhảy xuống xe, cùng Tiểu Liên đỡ Huống Linh Ngọc xuống, còn chưa tới trước cửa lầu, đã ngưởi thấy mùi thơm nức mũi của thức ăn.
Ngày ngắn đêm dài, lúc đi trời còn sáng, giờ đã sẩm tối, toà tửu lầu ba tầng ngay bên đường. Từ trên xuống dưới treo hai hàng đèn lồng, lặng lẽ toả ra thứ ánh sáng nhàn nhạt, khiến xung quanh đều nhuộm đỏ. Trước cửa đại đường người ra kẻ vào tấp nập, có thể thấy việc làm ăn ở đây rất thịnh. Cửa chính của Nguyệt Trung Thiên là loại cửa gỗ sáu cánh được chạm khắc tinh xảo, nhìn rất khí thế. Phía trên treo một tấm hoành phi theo lối cổ xưa, “Nguyệt Trung Thiên”, ba chữ viết như rồng bay phượng múa, rõ ràng là được viết bởi một học giả nổi tiếng. Càng không cần phải nói tới cách bài trí của tửu lầu này, cửa sổ rộng buông rèm xanh, không chỗ nào là không thể hiện khí thế độc nhất vô nhị của tửu lầu, quả nhiên không hổ là tửu lầu đệ nhất trong thành.
Huống Linh Ngọc khẽ ngửi hương thơm được gió đưa tới, lên tiếng tán dương: “Thơm quá”.
Thanh Thu gật đầu phụ hoạ: “Đúng là thơm thật, vốn không thấy đói, ngửi thấy mùi thịt thế này, đột nhiên nô tỳ lại thấy thèm”.
Huống Linh Ngọc che miệng cười: “Ta muốn nói tới mùi thơm của hai cây quế trước cửa, thì ra hoa quế ở đây nở sớm như vậy. Cây quế trong phủ chúng ta còn chưa nở, là mùi hoa chứ không phải mùi thịt”.
Quả nhiên, nàng là người phàm tục. Thế tử xuống ngựa đi lên phía trước, tiểu nhị của Nguyệt Trung Thiên chạy tới đón khách, đua xe ngựa ra phía sau. Vệ Minh hình như nghe thấy mấy người bọn nàng nói chuyện, quay đầu lại nhìn một cái rồi cười, thấy mặt Thanh Thu thoáng ửng đỏ.
Bốn phía tửu lầu đều thắp đèn có khăn voan che quanh, lúc này đã tới giờ cơm, từ bên ngoài nhìn vào, phòng lớn ở tầng một đã ngồi kín người. Thị về đến trước sắp xếp từ lâu, nên chỉ một lát sau có hai tiểu nhị cung kính đi tới mời các vị khách quý lên phòng đặt ở tầng ba.
Mấy người bọn họ đi thẳng lên tầng ba, trong Nguyệt Trung Thiên này đến thảm trải cầu thang cũng dùng màu đỏ. Tiểu Liên đỡ Linh Ngọc đi lên, đây là lần đầu tiên họ lên cao như vậy, trong lòng khó tránh khỏi căng thẳng. Đến tầng hai, vòng tới đầu kia tiếp tục đi lên trên, lúc này họ không còn nghe thấy âm thanh huyên náo bên dưới nữa, ngược lại hình như còn có tiếng đàn sáo.
Tầng ba trông càng hoa lệ hơn, tửu lầu không được xây trên khoảng đất rộng, nên chỉ có thể xây được ba tầng. Hơn nữa lại bỏ công ra ngăn thành những phòng riêng, tổng cộng chỉ có bốn năm phòng. Nhưng như thế cũng có thể khiến Vệ Minh gặp phải người quen. Từ trong căn phòng Tiểu Hoa đối diện chỗ mấy người bọn họ đang đứng, một nam tử áo gấm vén rèm bước ra, nhìn bọn họ rồi vui mừng nói: “Vệ huynh, sao hôm nay huynh lại rảnh rỗi thế này?”
Thì ra là Tống Củng, con trai thừa tướng mà Thanh Thu từng gặp hai lần.
Hắn nhận ngay ra Thanh Thu, chỉ vào nàng nói: “Sao ngươi cũng đến đây?”.
Nhìn bộ dạng kinh ngạc của hắn, Thanh Thu nhún người một cách đầy miễn cưỡng: “Bái kiến Tống công tử”.
Vệ Minh đã nghe nói về việc hai người bọn họ quen biết nhau như thế nào, mỉm cười đáp: “Thì ra là Tống hiền đệ, bận rộn mấy ngày nay rồi, cũng phải nghỉ ngơi chứ”.
Vệ Minh là thế tử, đi đến đâu cũng gặp người có địa vị tôn quý, Tống Củng và hắn qua lại rất tốt, hai người có thể gọi là khá thân thiết. Thanh Thu thấy Tống Củng vẫn cầm một chiếc quạt phe phẩy đầy vẻ phong lưu, rồi để ý thấy hình trên cánh quạt đã sửa thành mấy cành trúc dài. Nàng bất giác thấy buồn cười, trời đã vào thu rồi, hắn không sợ lạnh sao. Chỉ nghe thấy người kia với cái tật đánh chết không chừa, cất tiếng chế nhạo nàng: “Đẹp lắm, không trang điểm đã giống mỹ nhân, trang điểm vào lại càng giống mỹ nhân”.
Thanh Thu tự vấn thấy mình lớn tuổi hơn Tống Củng, thân phận lại không giống, nên không tiếp lời. Nàng tránh sang một bên, để lộ chủ tớ Huống Linh Ngọc đứng trên cầu thang phía sau. Tống Củng phe phẩy quạt cười rất gian tà, đảo mắt nhìn sang Huống Linh Ngọc, vừa nhìn tim đã đập thình thịch. Hắn chưa từng gặp nữ tử nào ngây thơ trong sáng nhường ấy, trông nàng ta có một cảm giác không dính bụi trân, liền hỏi: “Vị này là?”.
Vệ Minh hết nhìn biểu muội của mình lại quay sang nhìn hiền đệ, không biết tại sao nét mặt thoáng cười: “Đây là biểu muội Linh Ngọc của ta, trước kia hiền đệ đã từng gặp một lần ở quận vương phủ, có điều khi ấy Linh Ngọc vẫn còn nhỏ”.
Tống Củng từ lâu đã biết trong quận vương phủ có một người họ hàng sống từ nhỏ, vốn cứ tưởng đấy là một tiểu nha đầu ốm yếu, không ngờ dung mạo lại xinh đẹp như vậy. Bình thường hắn rất thích cười đùa, không hiểu tại sao, nhìn thấy nụ cười ngượng ngập của Huống Linh Ngọc, Tống Củng bèn thu lại ý định cợt nhả của mình, bất giác đi theo đám Vệ Minh vào một căn phòng khác, nghiêm túc chào hỏi giai nhân.
Vốn nữ tử chưa xuất giá trong nội phủ không nên tuỳ tiện gặp nam nhân, nhưng Vệ Minh và Tống Củng có mối giao hảo từ xưa, tình như huynh đệ, cũng không để ý mấy thứ lễ tiết ấy. Hơn nữa, theo quy tắc thì Thanh Thu không được ngồi dùng cơm cùng bàn với thế tử, nhưng lát nữa việc ngồi cùng bàn là chắc chắn. Mà nàng còn phải nếm thật nhiều món ăn, để chuyến đi này không vô ích.
Tối nay Tống Củng là khách được mời tới Nguyệt Trung Thiên dùng bữa, phòng bên cạnh còn rất nhiều người đang đợi, nhưng lúc này hắn lại mặc kệ tất cả ngồi lì ở đây không đi.
Hắn không đi, Thanh Thu và Tiểu Liên đành than số khổ đứng hầu một bên, Vệ Minh khẽ ho, nói: “Hiền đệ, đệ không về bên đó nói lại với chủ tiệc một tiếng sao”.
“Không cần, vốn chẳng có chuyện gì to tát cả, chẳng qua chỉ là mấy tên con nhà quan, tranh nhau nói mấy chuyện vô nghĩa, nhàm chán lắm, nhàm chán lắm.” Hắn nói như thể hắn không phải con cháu danh gia vọng tộc, Vệ Minh bất lực, cất tiếng: “Thanh Thu, hôm nay không có người ngoài, ngươi và Tiểu Liên cùng ngồi luôn đi”.
Thanh Thu sớm đã không đứng thêm được nữa, miệng vừa “vâng” một tiếng lập tức ngồi xuống. Tiểu Liên không ngờ mình được ngồi, nên do dự hồi lâu, phải tới khi Thanh Thu kéo tay cô bé mới dám ngồi.
Tiểu nhị vội vàng dâng trà thơm, lại bày bát đũa, đồ dùng đều bằng bạc, đũa làm bằng ngọc, xa hoa như thế thật hiếm thấy. Vệ Minh trước kia đã từng đến Nguyệt Trung Thiên, sáu năm mới về, sự phô trương ở đây ngày một lớn, cảnh này hắn đã thấy nhiều. Tống Củng cũng là khách quen, Huống Linh Ngọc lần đầu mới tới, nhìn mọi thứ cái gì cũng mới mẻ. Nàng ta sớm đã nhận ra ánh mắt nóng bỏng của Tống Củng, trong lòng có chút bất an, lại có chút ngượng ngùng, cả chút bực bội nữa. Nàng ta ít khi gặp người ngoài,có thể nói là không gặp bao giờ, tối nay nếu không phải biểu ca mời, Linh Ngọc cũng sẽ không ra ngoài. Người nay lại dám nhìn mình suồng sã trước mặt biểu ca, thật đúng là cực kỳ vô lễ. Bất lực Huống Linh Ngọc đành phải nghiêng mặt né tránh, không nhìn thẳng vào Tống Củng.
Vệ Minh chủ ý muốn để Thanh Thu biết thêm nhiều công thức món ăn hơn, nên bảo tiểu nhị đọc thật chậm lại, gọi rất nhiều món. Như vậy vẫn chưa đủ, hắn còn gọi mấy món sườn cừu, cả cừu nướng nguyên con cũng không định bỏ qua. Tống Củng vội vàng ngăn lại: “Vệ huynh, phủ thế tử có tiền cũng không nên ăn uống như thế, lẽ nào còn có ai đến nữa?”
Vệ Minh cười, sao đệ biết được những món này không phải chỉ để ăn, mà còn để Thanh Thu thấy nhiều hơn, nghĩ nhiều hơn chứ? Ngay lập tức hắn cười: “Vậy thì bỏ món cuối đấy đi vậy”.
Dù bỏ đi món cừu nướng nguyên con thì cũng vẫn quá nhiều. Thanh Thu tối nay mặc quần áo hơi chật, nếu nếm một lượt hết tất cả các món, cho dù mỗi món chỉ một miếng, cũng sẽ có chuyện ngay, ngộ nhỡ no quá bục chỉ rách áo thì thật quá mất mặt. Nàng lại không thể lấy lý do để không ăn, đành hy vọng tối nay có người ngoài ngồi cùng, sẽ không ai để ý xem nàng ăn bao nhiêu. Trong bữa ăn này không đến lượt nàng và Tiểu Liên lên tiếng, hai người ngồi im, nghe Vệ Minh và Tống Củng chuyện trò. Hai phòng bên cạnh thấp thoáng rộ lên những tiếng cụng chén cười đùa, còn có người gọi nhạc sư đàn hát của tửu lầu. Một tửu lầu như Nguyệt Trung Thiên, không có những cô nương tới ca hát, chỉ có cầm sư duyên dáng tao nhã. Tống Củng ngồi một lúc, cảm thấy không khí quá trầm, hắn nghĩ mãi cũng không ra cách thu hút sự chú ý của mỹ nhân. Thấy có người chơi đàn, Huống Linh Ngọc lắng tai nghe, Tống Củng bèn đề nghị nhạc sư đến tấu một khúc.
Nói tới cầm sư, Vệ Minh cố ý liếc nhìn Thanh Thu một cái, thấy biểu muội hào hứng, bèn gọi người tới. Nô bộc ngăn căn phòng ra làm hai, Huống Linh Ngọc có chút căng thẳng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Có những vị khách không muốn lộ diện hoặc không muốn dùng cơm trước mặt người lạ, tửu lầu này suy nghĩ rất chu đáo. Cách bình phong bằng lụa mỏng, thấp thoáng thấy một cô nương ôm đàn đi vào, tuổi tác hơi cao, toàn thân mặc váy dài, tóc thả hai bên, những lọn tóc đen nhánh thả trước ngực, trông vô cùng quyến rũ. Có thể nhận ra thời trẻ cô nương này rất đẹp, chỉ là mỹ nhân tuổi đã xế chiều, lại còn kiếm sống bằng nghề hết sức mờ ám trong tửu lầu, không khỏi khiến người ta cảm thấy tiếc.
Nhưng cô nương đó lại không có vẻ gì bối rối, có lẽ hằng ngày đã quen với cảnh này, cũng không có ý định chào hỏi rườm rà. Nàng ta ngồi xuống liền bày đàn ra, khẽ hỏi: “Không biết các vị muốn nghe khúc nào?”.
Đúng lúc ấy những món đã gọi nườm nượp được đưa lên, bày đầy bàn. Cô nương đó vừa nhìn đã biết khách phân phòng này việc ăn là chính, cùng lắm gọi một người tới chơi đàn cho có, để thể hiện sự tao nhã mà thôi. Nàng ta bèn không đợi khách trả lời, chọn khúc Xuân Giang Hoa Nguyệt mà mình hay tấu, tiếng đàn cổ cầm u tịch, hoà quyện với hương rượu nhàn nhạt. Bên lầu gió hiu hiu khiến rèm cửa lay động, làm trái tim người ta mê mẩn.
Thanh Thu chẳng muốn ăn chút nào, nàng thậm chí còn có cảm giác nghẹn trong lòng, hoàn toàn vô cảm với những món trước mặt. Nhưng thế tử đang nhìn mình, nàng không thể không cầm đũa lên gắp. Tiểu Liên thì thầm hỏi: “Thanh Thu tỷ tỷ, chúng ta phải ăn thật sao?”.
Khoé miệng của Thanh Thu giật giật, rồi lại nhìn mấy người ngồi quanh bàn. Huống Linh Ngọc nghe tiếng đàn mà quên hết những món ngon trước mặt. Còn ánh mắt lẫn trái tim Tống Củng lại đặt hết vào Linh Ngọc, người thật sự ăn lúc này, chỉ có một mình thế tử. Nàng cũng hạ giọng đáp: “Chẳng mấy khi được đến đay, đương nhiên phải ăn chứ, yên tâm, ta gắp uội”.
Nàng cố ý phớt lờ tiếng đàn phiền phức đó, nhìn thức ăn trong đĩa mà gắp, còn chưa buông đũa, Tống Củng cuối cùng cũng tìm thấy đề tài để tán gẫu với giai nhân: “Linh Ngọc tiểu thư thích cổ cầm?”.
Huống Linh Ngọc nghe đàn rất nhập tâm, thuận miệng cảm khái: “Thích thì có ích gì, ai cũng có thể chơi hay hơn ta”. Nói rồi Linh Ngọc nhìn Thanh Thu, nàng đang gắp thức ăn một cách hết sức vui vẻ, căn bản chẳng nghe thấy ai nói gì.
“Thì ra Linh Ngọc tiểu thư cũng thích chơi đàn, mấy hôm nữa ta tới quý phủ chơi, mong tiểu thư vui lòng chỉ giáo.”
Nàng ta đáp rất khẽ, như sợ nói sai: “Không dám”.
Lúc này Vệ Minh mới nói một câu khiến Tống Củng vui mừng: “Hiền đệ còn chưa tới phủ mới của ta, vài hôm nữa trong phủ thế tử sẽ mở tiệc khoản đãi người Bắc Vu, đệ cũng đến đi”.
Tống Củng gật đầu mạnh tới mức muốn rớt xuống đất.
Thanh Thu vừa liên tục gắp thức ăn cho Tiểu Liên, vừa nghe ba người bọn họ nói chuyện. Nghe đến đây thì thấy hơi lạ, lẽ nào thế tử không nhận ra, vị công tử của thừa tướng này say người chứ không say rượu? Chỉ có thể hỏi rằng, thế tử không phải người bình thường, rất độ lượng. Không ngờ Thanh Thu vô tình gắp cho Tiểu Liên nhiều quá, Tiểu Liên lo lắng ngấm ngầm giật ống tay áo nàng dưới gầm bàn, ý bảo đừng thất lễ nữa. Tiểu Liên giật mạnh quá khiến món bánh ngọc trai mà Thanh Thu đang gắp rơi xuống, đúng vào bát canh quế thượng hạng. Nước canh bắn lên lại bay thẳng vào mặt Tống Củng, chen ngang cuộc đối thoại giữa hắn và giai nhân.
Thanh Thu chẳng còn tâm trí đâu mà trách Tiểu Liên, vội vàng cười nói xin lỗi Tống Củng, rồi gọi người mang khăn lên cho hắn lau mặt. Vệ Minh không nhịn được cười, nhưng lại thấy nhưthế không ổn lắm. Tống Củng là người vô tội nhất, trong lòng tức giận, còn phải thể hiện phong độ trước mặt giai nhân. Tóm lại, chẳng ai chú ý tới tiếng đàn của cô nương ngồi cách tấm bình phong kia. Đột nhiên Huống Linh Ngọc “ồ” lên một tiếng, dáng vẻ vô cùng tập trung, thì ra nữ cầm sư đã đổi sang khúc Tương tư ý.
Tiếng đàn vấn vít không ngớt, cô nương ấy chơi rất nhập tâm, như thể không quan tâm gì tới hoàn cảnh hỗn tạp xung quanh, chỉ đắm chìm trong tiếng đàn do chính mình tấu. Huống Linh Ngọc nghe một lúc, nói: “Đàn hơn ta nhiều”.
Thanh Thu cũng đang chăm chú lắng nghe, đáp: “Đương nhiên, tiểu thư không phải bán nghệ, chơi đàn chẳng qua là trò tiêu khiển, nhưng cô nương ấy phải dựa vào nó để kiếm cơm, đương nhiên bỏ công sức nhiều hơn”.
“Thanh Thu, tỷ muốn nói ta không hề bỏ công sức luyện đàn ư?”
Thanh Thu vội giải thích: “Không phải thế, khúc Tương tư ý này vốn người đàn trong lòng phải có tình, thật lòng nhớ nhung một ai đó mới có thể đàn hay”.
Huống Linh Ngọc nhìn Thanh Thu, có chút không hiểu: “Lần trước rõ ràng tỷ nói mình là kẻ vô tình, tại sao lại đàn hay như thế?”.
Tống Củng cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người: “Ngươi chẳng qua là một quản gia thiện phòng, biết đàn không?”
Tiểu Liên không kìm được khẽ lên tiếng giải thích cho nàng: “Không phải đâu, Thanh Thu tỷ tỷ đàn rất hay, giờ còn là sư phụ của tiểu thư đấy”.
Tống Củng vẻ mặt nghi ngờ, Vệ Minh sớm đã nói nàng đầu bếp này không hề đơn giản, nhưng hắn tưởng Vệ huynh của hắn có ý với người ta nên mới nói vậy, không ngờ là thật.
“Nào, nào, Thanh Thu, chi bằng giờ ngươi tấu một khúc, được không?”
Họ nói hơi to, không biết từ lúc nào, tiếng đàn kia đã dừng lại, dường như đang đợi khách nhân quyết định xem có muốn nghe tiếp hay không. Vệ Minh trầm giọng: “Đừng quấy rối nữa, Thanh Thu hôm nay tới đây là có nhiệm vụ, Thanh Thu, ngươi không muốn nếm thử các món ở Nguyệt Trung Thiên à?”
Thanh Thu cũng chẳng còn cách nào từ chối, đành gọi tiểu nhị lên, bảo đọc tên các món ăn. Đọc tên món nào thì nếm món ấy, trong lòng ngấm ngầm ghi nhớ tên món ăn và công thức. Tiếng đàn lại cất lên, trong âm thanh u tịch ấy, đôi đũa trong tay nàng không dừng mà miệng mà cũng không nghỉ. Bướu lạc đà chao dầu màu nhũ hồng mọng mỡ, mùi vị tươi mới, coi như nàng chấm món này. Tay gấu hầm mềm thơm, ngon thì ngon, nhưng Nam Vu lại rất hiếm tay gấu, chỉ sợ ngoài Nguyệt Trung Thiên ra, chỉ trong hoàng cung mới có, món ăn này không được rồi. Gân cừu Hạ Hà… Một lúc lâu sau, Thanh Thu phát hiện ra một điều, phàm là những món người Bắc Vu thấy ngon, thì nhất định phải là các bộ phận như chân, móng, cánh, lưng, những thứ này trông không được đẹp mắt cho lắm. Không giống như Nam Vu, món ăn phải cắt thái nhỏ rồi nấu nướng cầu kỳ, càng cầu kỳ càng thơm ngon. Hồng vàng trắng xanh phải hợp cảnh, thêm rượu ngon, đấy gọi là hưởng thụ.
Tống Củng ghé sát vào người Vệ Minh, cười nói: “Vệ huynh đối với nữ tử này rất đặc biệt. Có phải cảm thấy những lời tiểu đệ nói hôm ấy rất có lý, muốn nàng ta làm người của mình không?”
“Đừng nói vớ vẩn, ta đưa Thanh Thu tới đây là muốn nàng ta nếm các món ăn của Bắc Vu, để mấy hôm nữa làm một bàn tiệc rượu đãi đám khách đến từ Bắc Vu.”
“Chẳng trách Khổng huynh mọt sách của tiểu đệ lại không sao quên được nàng ta… Đúng rồi, việc của Khổng huynh, đệ đã nghe nói. Sau hôm huynh đuổi huynh ấy khỏi phủ thế tử, đệ có gặp mấy lần, thấy huynh ấy cứ buồn bã không vui, chi bằng huynh bỏ thứ yêu thích, tha cho Thanh Thu về với Khổng huynh? Nói gì thì nói huynh ấy cũng là nhân tài, là môn sinh mà cha đệ coi trọng nhất, huynh còn không đồng ý, không khéo huynh ấy tới tìm quận vương bàn bạc ấy chứ.”
Vệ Minh uống cạm chén rượu, chầm chậm đặt chén xuống bàn, đáp: “Thừa tướng thật quá sức yêu chiều Khổng Lương Niên, nhưng Thanh Thu không bán thân cho ai, càng không phải là người của phủ quận vương, chẳng ai ép được nàng ta cả”.
Lòng hắn thầm nghĩ, nếu truy đuổi tới cùng, thì Thanh Thu chỉ có thể là người của phủ thế tử.
Khi Thanh Thu đã nếm hết một lượt, chỉ có thể ngồi thẳng mà không dám khom lưng, dựa nhẹ vào ghế mới cảm thấy dễ chịu. Nàng cười khổ: “Bẩm thế tử, nô tỳ no quá rồi, sợ lát nữa phải như thế này chạy về”.
Tiểu Liên mím môi cười đưa cho nàng cốc trà, cũng bị nàng đẩy ra: “Đừng, ta còn uốngnữa chắc nôn ra mất”.
Tống Củng không tin nàng chỉ ăn một lần mà có thể nấu được, bèn hỏi nàng: “Ngươi có cách rồi?”
“Có thì có, nhưng về phủ phải thử mới được, hơn nữa những nguyên liệu này, chắc phải vào thiện phòng mới làm đủ.” Nàng nghĩ đến việc phải vào thiện phòng, bất giác có chút ngần ngại.
Vệ Minh nghĩ đến việc nàng bị cấm bước vào thiện phòng, cười: “Về phủ, ta nói với Thanh Thư một tiếng, sắp xếp cho ngươi một chỗ ở thiện phòng trong vòng ba ngày, ngươi muốn thứ gì thì có thứ gì thì có thứ ấy”.
“Ba ngày?”
“Không sai, chỉ có ba ngày.” Ba ngày sau hắn phải mở tiệc, chủ nhân Thiên phủ Bắc Vu cũng sẽ đến.
Vệ Minh nói nghe thật đơn giản, lẽ nào tưởng nàng là thần tiên, bao nhiêu món như thế, quay về nàng còn phải vừa nghĩ vừa làm, thử đi thử lại, một ngày làm được hai, ba món là khá lắm rồi. Hơn nữa, thiện phòng ở phủ thế tử không phải là nơi yên tĩnh, quản gia ở đó họ Vệ, là nô tài mang họ chủ nhân. Mặc dù lo việc thiện phòng nhưng lại chẳng có tài nghệ nấu nướng, bởi vì y được quận vương phi đích thân chọn tới làm quản gia thiện phòng của phủ thế tử. Y làm việc rất cứng nhắc, thỉnh thoảng Thanh Thư, Hồng Ngọc còn phải để ý tâm tư vị quản gia này, từ lâu y đã bất mãn việc đầu bếp thiện phòng tới gặp Thanh Thu để bàn bạc công thức của thực đơn. Nàng không muốn tới thiện phòng để nhìn vẻ mặt kẻ đó.
“Quản gia Thanh Thu, tiệc tối của phủ thế tử ta cũng sẽ đến dự, khi ấy ta sẽ xem ngươi làm thế nào.” Tống Củng nói với Thanh Thu nhưng lại nhìn Huống Linh Ngọc, nhìn tới mức nàng ta mất tự nhiên. Thanh Thu vội giải vây: “Linh Ngọc tiểu thư, tiểu thư thích món nào, về phủ nô tỳ làm cho tiểu thư ăn”.
Huống Linh Ngọc ăn rất ít, nàng ta chỉ thích nghe đàn, thấy Thanh Thu hỏi, bèn nhìn thức ăn trên bàn, chỉ vào hai đĩa to. Thực ra món ăn nhiều nhưng chẳng hợp khẩu vị Linh Ngọc, trái lại Tống Củng liền âm thầm ghi nhớ.
Khi mấy người bạn họ rời đi, ra khỏi bức bình phong, nữ tử chơi đàn vẫn đang cúi đầu nghịch nghịch dây đàn. Thanh Thu cố ý đi lại sau cùng, đợi mọi người ra hết, liền quay lại bên nữ tử kiều diễm ấy, khẽ gọi một tiếng: “Tô Diệu tỷ tỷ”.
Nữ tử chầm chậm ngẩng đầu lên: “Thanh Thu, là muội thật ư”.
Thanh Thu nhận ra người quen ngay khi cô nương này bước vào, nàng cảm khái: “Muội không biết tỷ lại ở đây”.
“Ở đây có gì không tốt, cũng là kế sinh nhai thôi.” Nàng ấy thần sắc tiều tuỵ, chắc là bị người quen bắt gặp cảnh phải ca hát kiếm sống trong tửu lầu, tính hay thẹn, nhìn tỷ muội thân thuộc đứng mặt, có phần không ngẩng đầu lên nổi.
Nghĩ tới những ngày nhàn nhã trước kia, trong lòng chán nản, nàng ấy ngước mắt nhìn Thanh Thu. Thấy nàng vẫn ăn vận như một cô nương, Tô Diệu hỏi: “Cũng gần mười năm rồi, muội có ổn không?”.
“Rất ổn.” Trong lúc nói chuyện nàng ấy bắt đầu nghẹn ngào, chắc cuộc sống không được tốt đẹp lắm. Thanh Thu nhất thời không biết phải nói gì, sợ nàng ấy mất tự nhiên, vội vàng nói tiếp: “Tô Diệu tỷ tỷ, giờ muội nấu ăn trong phủ thế tử, hôm nay mới có dịp ra ngoài, không ngờ lại gặp tỷ, thật trùng hợp”.
Nói như thế, trong lòng Tô Diệu sẽ dễ chịu hơn, nhưng không có nghĩa là nàng ấy muốn người sống vất vả, chỉ là tự cảm thấy mình quả thấp kém. Gặp người quen cũ, Tô Diệu xấu hổ không dám nhận, nhưng lại không thể không xuất đầu lộ diện ở tửu lầu kiếm sống qua ngày. Trước ngày nàng ấy chỉ biết gia thế của Thanh Thu không tệ, không ngờ được giờ nàng cũng chỉ là đầu bếp cho người ta, giống mình, nên mới “à” một tiếng.
Thấy Tô Diệu mấp máy môi định hỏi tiếp, Thanh Thu vội vàng ngắt lời: “Tô Diệu tỷ tỷ, muội phải đi rồi, nếu rảnh, tới phủ thế tử tìm muội là gặp”.
Chuyện cũ nhắc lại đâu chỉ một hai câu là có thể nói hết. Thanh Thu nói đoạn bèn nghẹn ngào đi xuống lầu, lòng thầm cảm thán, trước kia Tô Diệu tỷ tỷ là sư tỷ học đàn cùng nàng, có điều tuổi hơi lớn hơn bọn nàng một chút. Nữ tử ấy đã sớm được đính hôn, nghe nói khi học đàn nảy sinh tình cảm với một sư huynh khác, sau đó bỏ nhà theo huynh ấy, không ngờ lại gặp Tô Diệu ở đây.