Bạn đang đọc Một Đời Sủng Nịnh [thùy Trang] – Chương 13: Phùng Khích
Sáng hôm sau quả nhiên giới tài chính nhận được một quả bom lớn. Khắp các trang báo lớn đều là về chuyện tối hôm qua. Nhân vật được nhắc đến nhiều nhất chính là Cố Tử Lâm. Bây giờ người người đều biết hắn là tên khốn nạn chỉ biết lợi dụng con gái nhà người ta lúc khó khăn. Hơn nữa, bản chất thật của hắn cũng bị phơi bày. Người đàn ông lúc nào cũng tỏ vẻ phóng khoáng này hóa ra lại là một người tâm cơ đến thế. Hắn lại có thể sẵn sàng hãm hại đời con gái của người ta chỉ để phục vụ cho mục đích cá nhân của mình. Rất rất nhiều bài báo nói về sự khốn nạn của Cố Tử Lâm hắn.
Nhưng bên cạnh những tin ấy thì còn có một tin khác cũng nổi bật không kém. “Người thừa kế Hàn thị – Hàn Thiên Minh cùng con gái rượu của Lưu Chấn – Lưu Gia Nhi thế mà lại là một cặp?” Tin tức này lan rộng còn nhanh hơn cả tin tức của Cố Tử Lâm.
Bao nhiêu cô gái khi nghe thấy tin tức này đều vô cùng ghen tị. Bọn họ ai cũng không cam tâm khi nghe được tin ấy cho đến khi nhìn thấy hình ảnh của Lưu Gia Nhi. Lúc ấy bọn họ mới biết thì ra đây chính là cặp đôi hoàn hảo, hoàng tử là phải đi cùng với công chúa. Hai người bọn họ quả là đẹp đôi. Từ khí chất, ngoại hình cho đến gia cảnh. Tất cả đều như muốn tác hợp cho hai người bọn họ vậy.
Nhiều người đàn ông khi nghe đến tin nhà họ Lưu vừa tìm được cô con gái thất lạc thì ai nấy đều hứng khởi muốn tranh thủ làm quen với cô. Nhưng tất cả hy vọng của bọn họ đều sụp đổ khi nghe thấy tên Hàn Thiên Minh. Thôi thì đành đứng nhìn từ xa vậy. Bọn họ làm sao có thể tranh nổi với Hàn Thiên Minh kia chứ.
—
Tại nhà họ Cố.
Cố Hòa đang muốn nổi điên với Cố Tử Lâm. Ông ta quát lên.
“Mày đang làm cái trò gì vậy hả? Hết chỗ để mày ăn chơi rồi hay sao mà lại động đến bọn họ?”
“Ba. Con không làm gì cả.”
“Mày không làm gì. Không làm gì mà lên cả báo đài hả? Mày đúng là muốn chọc cho tao tức điên lên mới chịu đúng không?”
Cố Tử Lâm cũng vô cùng tức giận khi nhìn thấy các bài viết này. Chết tiệt.
“Là bọn họ gài bẫy con. Mọi chuyện đáng ra đã vô cùng suôn sẻ.”
“Gài bẫy? Ha… Mày nói hay lắm. Suôn sẻ sao? Suôn sẻ đến mức này thì mày nghĩ như thế nào? Bây giờ không chỉ có mày mà cả nhà này đều bị liên lụy rồi đấy.”
Bà Cố đi lại chỗ Cố Hòa, khuyên ngăn ông.
“Ông bình tĩnh đã. Tức giận không tốt đâu. Bây giờ phải nhanh chóng giải quyết các tin tức đó mới là quan trọng nhất.”
“Tôi đã cho người làm rồi.”
“Vậy thì được rồi. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”
Cố Hòa bây giờ đang tức đến nỗi máu muốn lên não. Ông ta chỉ thẳng mặt Cố Tử Lâm, quát:
“Mày mau cút đi chỗ khác cho khuất mắt tao.”
Bà Cố cũng đi đến bên hắn, nhẹ nhàng khuyên nhủ:
“Bây giờ con tạm thời ra ngoài đi. Ông ấy đang giận lắm. Hai cha con đừng có căng thẳng như vậy nữa.”
Cố Tử Lâm không nói không rằng quay người đi ra ngoài. Hắn lái xe đi đến nhà riêng của mình.
—-
Quả là không thể coi thường Cố Hòa. Nửa tiếng sau mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa. Nhưng đã giải quyết thì sao chứ? Bây giờ bọn họ đã nằm trong tầm ngắm của Hàn Thiên Minh và Lưu Trình. Điều đó đồng nghĩa với việc trở thành thành viên trong danh sách đen của những người khác. Công việc làm ăn sau này e rằng sẽ rất khó khăn.
Cố Tử Lâm hắn không phục. Chuyện này làm sao có thể… Đột nhiên trong đầu hắn hiện lên câu nói kia của Hàn Thiên Minh.
“Về xem lại đám người của mày đi.”
Câu nói đó là ý gì chứ? Mọi chuyện bị lộ ra là do người của hắn sao? Sao có thể chứ? Người của hắn từ trước đến nay chưa từng có tiền lệ này mà. Chết tiệt! Hắn rút điện thoại gọi cho trợ lí Phùng cùng tất cả mọi người tập trung lại.
—
Chưa đầy năm phút tất cả mọi người đã tập trung đầy đủ tại nhà hắn. Nhìn từng người, Cố Tử Lâm vẫn không thể nhận ra được ai là người đã làm việc đó. Hắn cất tiếng.
“Chuyện hôm nay mọi người chắc cũng đã biết rồi đúng không?”
Những người ở bên dưới đều hít một ngụm khí lạnh. Bọn họ biết ngay mà. Đằng nào bọn họ cũng bị hắn lôi vào.
“Chuyện ở trong nhà tôi chắc chắn không thể nào tự dưng lộ ra ngoài được. Hơn nữa, ở đây tôi không hề lắp camera thế nhưng bọn họ lại có những clip kia. Các người muốn giải thích như thế nào đây?”
Tất cả vẫn im lặng. Cố Tử Lâm liếc nhìn xuống phía dưới. Tầm nhìn của hắn dừng lại ở chỗ Phùng Khích. Hắn lớn tiếng nói:
“Nếu ngoan ngoãn khai ra thì tôi sẽ xử nhẹ. Còn nếu muốn tôi lôi ra thì đừng mong có kết cục tốt đẹp.”
Vẫn không có ai nhúc nhích. Cố Tử Lâm liền đi xuống chỗ Phùng Khích. Mặc dù trong lòng đang rất lo lắng nhưng cậu vẫn không hề tỏ ra hoảng sợ. Hắn đi xuống, lướt qua Phùng Khích, tiến đến chỗ của một tên đàn em đứng phía sau cậu, hắn túm cổ tên đó lôi ra ngoài.
Bị lôi ra, tên kia hoảng sợ, liên tục nói:
“Em… Em không có, đại ca. Em không có.”
“Không có sao? Nếu không thì tại sao mày run như vậy? Có tật giật mình sao?”
Toàn thân tên đó run lên, hắn sợ hãi nói:
“Em… Em không phải…”
“Nếu không phải thì việc gì mày phải sợ? Hửm?”
“Em… Em…”
Hắn trừng mắt, hét lên:
“NÓI.”
Tên kia liền hoảng sợ nói:
“Em chỉ có quay video thôi. Nhưng có ai đó đã lấy mất. Em thề với anh. Em không hề phản bội anh.”
“Không có sao?” Hắn cười lạnh. “Vậy mày quay video lại làm gì? Hả?”
“Em… Em…”
“Không nói được đúng không? Mẹ nó! Sao mày dám phản tao hả?” Hắn đạp vào bụng tên kia. Hắn đạp mạnh đến mức tên kia bị ngã ra xa một đoạn. Vẫn chưa hả dạ, Cố Tử Lâm liền đi đến đánh đạp tên kia khiến hắn toàn thân đều là thương tích. Tên kia cố gắng đứng dậy nhưng không thể, hắn ta liền ngã ra đất, bất tỉnh.
Cố Tử Lâm quay người, ra hiệu với mấy tên đằng sau.
“Mang hắn đi đi.”
Mấy tên kia nhanh chóng mang hắn rời đi. Mọi người cũng nhanh chóng ra khỏi phòng. Trong phòng hiện tại chỉ còn hắn và trợ lí Phùng.
“Trợ lí Phùng.”
“Vâng Cố tổng.”
Hắn day day huyệt thái dương. Dường như rất mệt mỏi, hắn nói:
“Mau điều tra xem hắn ta còn làm chuyện gì nữa không? Nếu như có bất kì một chứng cứ nào gây bất lợi cho tôi thì nhanh chóng tiêu hủy đi. Lúc này tôi không thể có thêm chuyện được nữa đâu.”
“Tôi biết rồi.”
Đột nhiên hắn đi lại chỗ cậu.
“Phùng Khích.”
“Vâng.”
Hắn nhìn sâu vào mắt cậu rồi nói:
“Bây giờ cậu là người duy nhất tôi có thể tin tưởng. Cậu sẽ không phản bội tôi đúng không?”
“Vâng Cố tổng.”
Cố Tử Lâm thở dài một hơi rồi vỗ vai Phùng Khích.
“Được rồi. Cậu đi đi.”
Phùng Khích nhanh chóng rời đi. Cậu không đi xe mà đi bộ ra một đoạn khá xa. Nhìn thấy chiếc Audi màu đen ở bên kia đường cậu liền đi qua. Vừa lên xe, Phùng Khích đã nhanh chóng cởi bỏ hết áo khoác ra, cậu ngã người ra ghế. Triệu Thanh ở bên kia ghế liền bóp vai cho cậu, ân cần hỏi han.
“Có chuyện gì sao? Hắn ta nói gì vậy?”
“Anh ta hỏi là ai đã làm lộ tin tức ra ngoài.”
Nghe đến đó Triệu Thanh liền căng thẳng.
“Hắn ta không nghi ngờ em chứ?”
Cậu mệt mỏi trả lời:
“Em cũng không biết nữa. Nhưng mà cái người quay mấy đoạn video kia đã bị đánh đến mức phải nhập viện rồi.”
Triệu Thanh đứng ngồi không yên.
“Vậy… Vậy liệu có ổn không? Hay là em thôi việc đi.”
Phùng Khích thấy anh như vậy liền bật cười. Cậu véo má của anh, khẽ nói:
“Anh cứ làm quá mọi chuyện lên. Tạm thời anh ta sẽ không nghi ngờ em đâu. Dù sao em cũng là đàn ông mà, bị đánh vài cái cũng không chết đâu.”
“Cái gì mà gọi là bị đánh vài cái cũng không chết chứ? Anh còn không nỡ làm em đau mà tên đó lại dám đánh em như thế. Em nói vậy mà nghe được à. Đã bảo nghỉ việc ở đó từ sớm thì lại không nghe.”
“Thôi được rồi. Dù sao em cũng làm quen rồi. Không sao đâu.”
“Em cứng đầu thật đó.”
“Mỗi đầu là cứng thôi sao?”
Triệu Thanh búng nhẹ lên trán cậu, cười khẽ.
“Em cũng giỏi trêu ghẹo nữa.”
“À mà làm sao em có thể lấy được những video đó? Lần trước anh hỏi thế nào em cũng không chịu nói. Bây giờ nói được chưa?”
“Thật ra là em vô tình thấy được thôi.”
—
Buổi tối hôm Gia Nhi bị xảy thai.
Phùng Khích đang ở trong phòng làm việc của Cố Tử Lâm sắp xếp lại tài liệu quan trọng thì đột nhiên nhìn thấy một chiếc USB.
“Quái lạ, Cố Tử Lâm có bao giờ để USB ở nhà đâu?”
Cậu tò mò cầm lên xem thử thì thấy đây không phải USB mà Cố Tử Lâm thường dùng. Nếu không phải của hắn thì là của ai? Trong phòng này ngoại trừ Cố Tử Lâm, cậu và vài tên đàn em thân thiết thì không ai được vào cả. Vậy thì chắc chắc là của những tên còn lại rồi.
Hiện tại mọi người đều đang tập trung đi tìm Gia Nhi nên trong phòng chỉ còn mỗi cậu. Phùng Khích liền thử mở chiếc USB đó ra xem. Cậu hoảng hốt thì thấy các đoạn video trong USB, toàn bộ những việc xấu xa của Cố Tử Lâm đều được cất giấu trong này. Cậu biết rằng có không ít người không còn chịu nổi Cố Tử Lâm, muốn tạo phản rồi. Nhưng không ngờ có người lại cao tay như vậy. Người đó vứt món đồ quý giá này ở đây chắc hẳn là đã vội vàng lên để vội. Tại sao có thể sơ suất như vậy chứ? Giá trị của nó ngang với mạng sống của tên đó đấy.
Phùng Khích định để lại vị trí cũ thì đột nhiên cậu nhớ ra, nếu bây giờ để lại chỗ cũ thì nguy cơ bị Cố Tử Lâm phát hiện rất cao. Hơn nữa Triệu Thanh nhà cậu hình như có mối hiềm khích gì đó với tên sếp này của cậu thì phải. Cái này… chắc là sẽ có ích. Vậy là cậu tiện thể cầm về luôn.
Đến mấy ngày trước, khi Triệu Thanh đang đau đầu với việc phải điều tra ra những việc làm của Cố Tử Lâm thì cậu đột nhiên nhớ đến chiếc USB ấy. Và thế là mọi chuyện bị phơi bày trước mọi người.
—
Triệu Thanh ngồi nghe cậu kể mà cũng hồi hộp. Ngộ nhỡ lúc ấy tên Cố Tử Lâm ấy trở về thì không phải Phùng Khích lại trở thành kẻ đã lén quay những video đó sao? Anh thật sự không dám tưởng tượng đến cảnh đó.
“Em liều thật đấy. Ngộ nhỡ…” Còn chưa để Triệu Thanh nói hết câu, cậu đã nhanh chóng chặn miệng anh lại.
“Không có ngộ nhỡ. Người gì đâu toàn nói những lời xui xẻo không.”
Anh hôn lên tay cậu. Âu yếm nói:
“Được rồi. Vậy không nói nữa. Bây giờ em muốn đi ăn gì nào?”
“Ăn đồ anh nấu.”
“Được. Vậy thì trước khi về nhà chúng ta đi siêu thị mua ít đồ, được không?”
“Được rồi, đi thôi.”
Chiếc xe từ từ lăn bánh rời đi. Từ đằng xa có bóng người đã luôn dõi theo xe của hai người họ.
—-
Nhớ quan tâm đến “Giá như em chỉ đóa bọt sóng” nhé cả nhà.