Một Đời Sủng Nịnh [thùy Trang]

Chương 12: Phần 12


Bạn đang đọc Một Đời Sủng Nịnh [thùy Trang] – Chương 12: Phần 12

Cố Tử Lâm sững người như không tin vào những gì đang diễn ra trước mắt. Làm sao mà… Làm sao trong phòng hắn lại có camera được? Chuyện này tuyệt đối không thể?


Không chỉ Cố Tử Lâm, tất cả mọi người ở buổi tiệc đều vô cùng kinh ngạc. Cứ ngỡ đâu hôm nay đến chỉ để ngắm nhan sắc cô “con gái rượu” của nhà họ Lưu thôi. Ai mà ngờ lại nhận được quả tin động trời này chứ. Quá khủng bố rồi đi.

Khi mọi người còn chưa hết kinh ngạc màn hình đã tiếp tục chuyển đến một clip khác. Bây giờ không phải là trong phòng làm việc nữa, mà là trước cửa nhà Cố Tử Lâm, đó là lúc hai người bọn họ đang tranh cãi.

“Gia Nhi, sao em lại ra đây?”

“Cố Tử Lâm anh đúng là tên mặt người dạ thú. Anh muốn lợi dụng tôi ư? Đừng hòng.”

“Em nói gì vậy?”

“Nói gì hả? Những gì mà anh và đám người kia nói với nhau tôi đều nghe cả rồi. Anh không cần phải diễn kịch nữa.”

“Ha.. Nghe được rồi thì sao? Chẳng qua cô chỉ là một món đồ chơi bị người ta chơi qua rồi, tôi còn nhặt về đã là phúc của cô. Còn không biết ơn tôi đi.”

“Anh…”


“Tôi làm sao? Lưu Gia Nhi cô tưởng cô còn là một thiếu nữ trong trắng sao? Cô nằm dưới thân của tên đàn ông đó mà còn dám lên giọng dạy đời tôi sao? ” Hắn bóp chặt lấy cằm cô gằn từng chữ.

“Cố Tử Lâm. Anh là tên khốn nạn.”

“Chát” Hắn tát cô ngã xuống lề đường. Hắn dùng ánh mắt coi thường nhìn cô, cất lên giọng nói châm biếm.

“Dám chửi tôi sao? Để xem cô chịu được bao lâu.” Nói xong hắn quay đầu vào trong mà không một lần nhìn lại cô.

Bỗng nhiên sắc mặt của Gia Nhi ở trong clip bỗng thay đổi. Mặt cô nhăn lại, hai tay ôm lấy bụng của mình. Cô hốt hoảng kêu lên:

“Con… Con tôi…”

Giọng nói đầy tuyệt vọng cùng hốt hoảng của cô khiến cho bao người cảm thấy chua xót. Bỗng có một người đàn ông đi đến, Gia Nhi vội nắm lấy chân người đó cầu xin.

“Con… Con tôi… Xin anh…cứu lấy nó…”


Người đàn ông nọ cúi người ôm lấy cô, khuôn mặt người đó hiện lên trên màn hình lớn. Tất cả mọi người đều kinh ngạc, người đàn ông kia là Hàn Thiên Minh.

Cố Tử Lâm lúc này như chết lặng. Tên khốn đó là Hàn Thiên Minh? Người đã cứu Lưu Gia Nhi đêm đó là Hàn Thiên Minh sao?

Bên dưới sảnh cũng lặng im như tờ. Wow… Bọn họ không ngờ được, ngày hôm nay đến đây lại có thể biết được chuyện động trời này đấy. Bao nhiêu cánh nhà báo ở dưới đang ngơ ngác khi thấy tay mình đã lấy điện thoại ra chụp hình, ghi âm lại từ bao giờ. Ngày mai sẽ có bao nhiêu tin giật gân đây chứ, tiêu đề sẽ như thế nào nhỉ? “Cố Tử Lâm muốn lợi dụng gia thế của Lưu gia để hạ bệ Hàn Thiên Minh nhưng cuối cùng thì…” hay là “Sự thật về con người của Cố Tử Lâm đằng sau vẻ đẹp hào nhoáng.” hoặc là ” Buổi tiệc đoàn viên gây chấn động của Lưu gia.” Chắc sẽ có nhiều điều hay lắm đây.

Nhưng có điều, Cố Tử Lâm nói rằng Lưu Gia Nhi đã bị người ta… Không những thế, tên đàn ông khốn nạn đó là ai còn không biết nữa. Chuyện này không phải tạo thành vết nhơ cho Lưu gia sao? Chỉ sợ nếu tìm ra được tên đó thì hắn cũng xong đời.

Lưu Gia Nhi đứng một bên đã lặng lẽ rơi nước mắt. Lâm Hạ Yên cùng Đường Hạ Anh đứng lên, ôm lấy vai cô an ủi. Gia Nhi cảm thấy vô cùng tuyệt vọng khi nhớ lại buổi tối hôm đó, cảm giác bất lực khi ấy thật sự rất khó chịu. Con cô… Đứa con tội nghiệp của cô. Mỗi khi nghĩ lại lúc ấy Gia Nhi lại cảm thấy vô cùng hận Cố Tử Lâm. Giá như lúc ấy hắn nhanh chóng đưa cô đi bệnh viện thì con cô đã không sao rồi. Giá như hắn không làm như vậy với cô thì mọi chuyện đã khác. Chỉ cần nhớ lại mọi chuyện hắn đã làm, cô đều cảm thấy vô cùng hối hận vì khi xưa đã tin tưởng hắn, hối hận vì khi xưa đã xem hắn như gia đình.

Hàn Thiên Minh đứng trên bục nhìn xuống dưới, anh nhìn qua phía của Gia Nhi. Thấy nước mắt cô rơi, lòng anh đau như cắt. Mặc dù biết rằng khi chuyện này được công bố thì Gia Nhi sẽ rất đau lòng nhưng cuối cùng thì Hàn Thiên Minh vẫn làm. Bởi vì anh biết rằng, nếu như họ không làm như vậy thì Cố Tử Lâm nhất định cũng sẽ nói, nhưng một khi đã qua miệng của Cố Tử Lâm thì ai biết được sự việc sẽ bị thêu dệt thành gì chứ? Vậy nên thà đau một lần này còn hơn để chuyện này trở thành điểm yếu của cô. Khi ấy nhất định Cố Tử Lâm sẽ lấy việc này uy hiếp cô, lúc đó Gia Nhi sẽ phải đau khổ hơn lúc này gấp trăm lần.

Hàn Thiên Minh cầm mic lên. Lúc giọng nói anh vang lên, mọi tạp âm trong sảnh liền biến mất.

“Nhân tiện thì tôi cũng muốn cảm ơn Cố Tổng.”


Cố Tử Lâm cau mày nhìn chằm chằm vào anh.

“Cảm ơn anh vì đã cho tôi một cô vợ xinh đẹp như thế. Tên đàn ông mà anh luôn miệng nhắc đến chính là tôi đấy, Cố Tổng à. Tên khốn đó là tôi đấy.”

Lời của anh vừa dứt, bên dưới liền dậy sóng. Ôi trời, người đàn ông đó… thế mà lại là Hàn Thiên Minh. Tất cả mọi người đều cúi đầu. Thật may là bọn họ chưa có ý định viết tiêu đề là “Lưu Gia Nhi – cô con gái thất lạc của Lưu gia đã bị một tên khốn cưỡng gian.” Cha mẹ ơi, thật may quá. Nếu như Hàn Thiên Minh không nói ra chuyện này thì chắc ngày mai bọn họ đã làm một cái tiêu đề như vậy thật quá. Hic hậu quả… đúng là không thể tưởng tượng được mà.

Hàn Thiên Minh còn nói thêm.

“Còn nữa, không phải là tôi đã vứt cô ấy đi, mà là anh đã giấu cô ấy kĩ đến mức tôi không thể tìm ra cô ấy. Vậy nên… những lời mà anh đã nói với vợ tôi, tôi sẽ nhớ kĩ và cả đứa con đầu của chúng tôi nữa. Tôi từ trước đến giờ là người như thế nào, chắc hẳn ai cũng biết. Dám động vào người của tôi, hậu quả chắc anh cũng biết, đúng không Cố Tổng?” Anh nhìn về phía Cố Tử Lâm. Ánh mắt của anh bây giờ như muốn lao xuống đấm cho hắn một trận vậy.

Lưu Trình đứng một bên cũng lên tiếng. Anh cũng như Hàn Thiên Minh, anh nhìn thẳng về phía Cố Tử Lâm, lớn tiếng tuyên bố.

“Chuyện của em gái tôi, tôi nhất định sẽ không để yên cho bất kì ai liên quan.”

Mọi người ở dưới đều bất giác cảm thấy nhiệt độ xung quanh đang giảm dần. Lần này Cố Tử Lâm xong rồi. Hắn nhất định là xong rồi. Cùng một lúc, hắn lại đắc tội với Lưu gia và Hàn Thiên Minh. Chuyện này không hề nhỏ. Sau này sợ là Cố Tử Lâm hắn không thể ngóc đầu lên nổi rồi.

Khi Hàn Thiên Minh và Lưu Trình lên tiếng nói như vậy chính là muốn tuyên chiến với Cố Tử Lâm. Tất cả mọi người đều hiểu được ý của Lưu Trình và Hàn Thiên Minh chính là nếu ai muốn hợp tác hoặc giúp đỡ cho Cố Tử Lâm thì điều đó đồng nghĩa với việc đối đầu với bọn họ. Ai cũng biết rằng, đối đầu với một trong hai người họ đã là một thách thức lớn, nhưng bây giờ còn là một lúc cả hai người họ nữa. Những người được mời trong buổi tiệc hôm nay toàn là những người có tiếng trong giới, bọn họ đủ thông minh để biết rằng mình nên làm gì. Hơn nữa, cánh nhà báo ở đây toàn là người của tòa soạn lớn. Chuyện này nhất định sẽ trở thành một “vụ nổ lớn” trong giới tài chính. Sự kiện lần này chắc chắn có thể khiến cho Cố Tử Lâm một nhát chí mạng.

Có lẽ người kinh ngạc nhất lúc này chính là Cố Tử Lâm. Hắn hoàn toàn bất ngờ vì mọi chuyện đã diễn ra trong buổi tối ngày hôm nay. Có quá nhiều câu hỏi hiện lên trong đầu hắn. Chuyện của hắn làm sao có thể lộ ra được? Trong nhà hắn không lắp camera cơ mà? Làm sao bọn họ có thể có được những đoạn video này? Hơn nữa, tên khốn đêm đó hớt tay trên của hắn lại chính là Hàn Thiên Minh.


Ở cuộc chơi này, ngay từ đầu hắn đã thua Hàn Thiên Minh rồi. Hắn ngàn lần, vạn lần không ngờ tới trường hợp người đó chính là Hàn Thiên Minh. Hắn càng không ngờ được Hàn Thiên Minh và Lưu Trình sớm đã biết được tất cả sự việc, bọn họ còn có cả bằng chứng. Thì ra ở buổi gặp mặt kia, Lưu Trình đã biết tất cả mọi chuyện rồi. Là anh đã lừa hắn tự mình bước vào cái bẫy của hai người bọn họ. Không đúng, phải là ba người bọn họ mới đúng. Trần Lập chắc chắn cũng liên quan đến việc này.

Lúc ở trước cửa, sau khi Hàn Thiên Minh nói câu nói kia thì hắn đã nghi ngờ rồi. Thật không ngờ bọn họ lại thực sự làm ra một chuyện động trời như vậy. Bọn họ làm như vậy trước mặt mọi người chính là muốn cắt đứt đường sống của hắn. Xong rồi. Lần này xong thật rồi. Hắn còn đang nghĩ cách làm thế nào để có thể lấy lòng nhà họ Lưu thế mà bây giờ lại… Mọi chuyện hỏng bét rồi. Lần này thật sự “mất cả chì lẫn chài” rồi.

Sau sự việc đó thì buổi tiệc vẫn tiếp tục nhưng bầu không khí đã trầm hơn hẳn. Xung quanh chỉ có tiếng cười đùa của những đứa trẻ và tiếng xì xầm to nhỏ của mọi người. Cố Tử Lâm càng khó xử hơn. Ngay lúc này hắn về cũng không được mà ở lại cũng không xong. Nếu bây giờ bỏ về thì không phải càng khiến cho mối quan hệ giwuxa hắn với Lưu gia càng thêm căng thẳng sao? Bọn họ sẽ nói rằng hắn không nể mặt, trong khi mọi người còn ở lại thì hắn lại về trước. Nhưng bây giờ ở lại hắn lại phải hứng chịu vô số ánh mắt châm biếm cùng những lời xì xầm chỉ trỏ của mọi người. Bây giờ hắn mới cảm thấy, việc hắn nhận lời Lưu Trình đến buổi tiệc này chính là một sai lầm.

Đến cuối buổi tiệc, Cố Tử Lâm liền thở phào, cuối cùng cũng kết thúc. Hắn đứng lên chuẩn bị ra về thì Hàn Thiên Minh cùng Trần Lập đi đến.

“Thích bất ngờ này không Cố Tổng?”

“Hàn Thiên Minh mày…” Hắn đưa tay lên định đấm Hàn Thiên Minh thì Trần Lập vội bắt lấy.

“Đừng đừng. Chuyện này không thể trách Thiên Minh được. Chỉ trách cậu chọn nhầm địa điểm để gây án thôi. Lần sau nếu muốn làm chuyện xấu thì tốt nhất nên tránh xa chỗ của tôi ra. Mà nếu cậu muốn tăng doanh thu cho tôi thì không sao. Rất sẵn lòng phục vụ.” Trần Lập mỉm cười với hắn rồi lôi Hàn Thiên Minh đi.

Trước khi đi, Hàn Thiên Minh đã ghé vào tai hắn, thì thầm:

“Về xem lại đám người của mày đi.”
—-
Lịch up truyện sẽ là tối chủ nhật hàng tuần nha. À còn có điều này nữa. Ủng hộ “Giá như em chỉ là đóa bọt sóng” đi mọi người. Ủng hộ “Giá như em chỉ là đóa bọt sóng”. Ủng hộ “Giá như em chỉ là đóa bọt sóng” . Việc quan trọng nhắc lại 3 lần.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.