Bạn đang đọc Một Đời Say Đắm: Chương 23 – 24
CHƯƠNG 23
– Kate?
– Gì anh? – Nàng dựa vào vai anh ngủ trên máy bay.
Họ đã trải qua cuối tuần ở trong căn nhà ở Santa Barbara, Tygue cùng đi với Joey. Tối chủ nhật Nick chở nàng đi Los Angeles với anh để thứ hai cùng đi New York. Đây là lần đầu anh không đi cùng Jasper, anh muốn được một mình với nàng. Anh nhìn đồng hồ, còn một giờ nữa học sẽ đáp xuống New York. Anh hôn trán nàng và nắm tay nàng.
– Kate, anh yêu em.
Nàng mở mắt nhìn anh mỉm cười.
– Em cũng yêu anh. Mấy giờ rồi anh?
– Giờ của chúng ta là hai giờ. Giờ New York là năm giờ, chúng ta sẽ đến New York lúc sáu giờ.
– Ồ! Trời ơi!
– Cái gì?
Nàng nhìn anh hơi hốt hoảng.
– Em đã quên nói với Licia là em sẽ đi New York. Nếu chị ấy gọi điện thoại và Tillie nói em đã đi rồi, chắc chị ấy sẽ kinh ngạc lắm.
– Chị ấy chắc sẽ phản đối?
Anh rất muốn gặp nhân vật quan trọng thứ hai trong cuộc sống của nàng ngoài Tygue ra.
– Em đã nói cho chị ấy biết về anh chưa?
Kate lắc đầu chậm chạp. Nàng không hiểu vì sao. Có thể nàng sợ những giây phút thần tiên này sẽ biến mất và Licia biết sẽ làm cho cuộc sống của nàng khó khăn hơn với sự mất mát nếu anh bỏ đi.
– Chưa, em chưa nói.
– Anh muốn gặp chị ấy. Chị ấy có vẻ là một nhân vật đặc biệt. không biết chị ấy có thích anh không?
– Em nghĩ có.
Anh nhìn xuống và thấy vẻ nghiêm trang trong mắt nàng, anh kéo nàng sát hơn.
– Nhiều lúc trông em thật trầm ngâm, Kate. Một ngày nào đó nỗi buồn sẽ không còn vương vấn trong em nữa.
Khi nàng trầm ngâm, anh biết nàng đang nghĩ về Tom.
Nàng thật hạnh phúc bên anh nhưng nó không thể tồn tại vĩnh viễn được, Tom cũng đã nói những điều hứa hẹn như vậy, và nàng đã không ngờ được mọi việc lại kết thúc nhanh như thế.
– Em sợ New York lắm à?
– Thỉnh thoảng.
Họ sẽ ở tại khách sạn Regency chỉ cách xa khách sạn của Jasper ba dãy phố. Nick muốn ở chỗ khác vì sợ Kate cảm thấy khó chịu.
– Anh đã thuê hai phòng riêng cho chúng ta.
– Anh nói thật không?
Nàng tỏ vẻ thất vọng làm anh bật cười.
– Đừng lo. Hai phòng ăn thông với nhau, chúng ta có thể sử dụng một phòng làm văn phòng. Anh đề phòng có một phóng viên nào đó chụp được tin em đang ở với anh. Như vậy chúng ta chỉ tình cờ ở chung khách sạn thôi.
– Làm sao anh có thể nghĩ ra được tất cả những điều đó? Phòng riêng để che chở cho thanh danh của em. Còn điều gì anh không nghĩ ra được nữa không? – Đó là lý do tại sao anh vẫn còn tồn tại được trong chương trình của Jasper trong nhiều năm qua.
Họ trao nhau nụ cười và nhìn xuống thành phố. Trời vẫn còn sáng.
– Trời sắp sửa nóng khủng khiếp rồi đấy! Em có mang quần áo mỏng không?
Nàng cười khi nhận ly sâm banh anh đưa cho nàng.
– Em mang theo những gì em có sẵn. Em không có thì giờ mua sắm gì cả.
Khi họ xuống phi trường ở New York, nàng mới hiểu được cái nóng mà Nick mô tả. Nàng chưa bao giờ đến New York giữa mùa hạ. Đã sáu giờ chiều mà cái nóng vẫn như nung.
Nick đã xếp đặt để họ được đón ngay tại phi trường. Mọi người trông nóng nảy, mệt mỏi và tái xanh chứ không hồng hào khỏe mạnh như ở California. Đã lâu lắm Kate mới nhìn thấy đông người như thế. Nàng cảm thấy khó thở khi họ rẽ đám đông để đi ra cổng phi trường.
– Thật ngạc nhiên là tất cả không chết vì thiếu không khí. Em chưa bao giờ thấy đông người như thế này phải không?
Nàng lắc đầu.
Người tài xế đã chờ họ ngay tại cổng phi trường. Anh ta mở cửa, chiếc xe có máy điều hoà không khí và Nick dìu nàng vào xe. Nàng cảm thấy dễ chịu ngay. Xe tiến thẳng về phía thành phố.
Mọi vật đều dường như bình thản hơn khi nàng đến đây nghỉ lễ Phục sinh với bố mẹ nàng lúc nàng mười bảy tuổi. Tom không bao giờ để nàng đi New York với anh. Anh ghét nó, và thường ở ngoài thành phố với bạn bè. Bây giờ nàng có thể hiểu vì sao.
Nàng nhìn những dòng xe cộ không dứt trên đường đến khách sạn. Ngay cả tại đại lộ Park Avenue, xe cộ di chuyển như điên dại.
– Làm sao họ có thể chịu đựng được thành phố này.
– Anh không biết. Tốt hơn em không nên để ý đến nó hoặc yêu nó.
Nhưng thật điên rồ là nàng cũng bắt đầu yêu nó. Nàng bắt đầu yêu sự sống động của nó. Bỗng nhiên nàng muốn bước ra khỏi xe và đi bộ. Nhưng nàng sợ nếu nói điều đó với Nick, anh sẽ nghĩ là nàng điên.
Họ đến khách sạn Regency, người gác cổng vui vẻ chạy ra tiếp Nick và nàng. Ở đây họ biết anh, anh ký giấy thuê phòng rồi họ đưa anh và nàng lên phòng.
Phòng của anh là một phòng đôi rộng có một cửa thông sang phòng khách của nàng. Họ quyết định sử dụng căn phòng của nàng làm “nhà” của họ, Kate nhìn quanh phòng khi chân nàng vừa đặt trên tấm thảm dày. Mọi thứ trông thật đáng yêu, căn phòng giống như bức tranh màu nước của Anh, nhìn ra quang cảnh tuyệt đẹp của thành phố.
– Em có muốn uống gì không?
Anh tháo cà vạt và mỉm cười nhìn nàng. Anh đã nhờ cô thư ký đặt trước bàn ăn tại nhà hàng Caravelle lúc chín giờ tối nay. Như vậy họ có thời gian nghỉ ngơi và uống giải khát tại khách sạn, nhưng nàng lắc đầu.
– Chuyện gì thế, Kate? Em muốn gọi cho Licia bây giờ à?
– Không.
Nàng cũng chưa muốn gọi cho Tygue.
– Vậy em muốn làm gì?
Anh ngồi xuống cạnh nàng và ôm vai nàng, nàng bỗng bật cười.
– Em muốn đi dạo.
– Ngay bây giờ à?
Bây giờ bảy giờ nhưng trời vẫn còn oi bứa.
– Trong cái nóng như thiêu này à?
Nàng gật đầu một cách thú vị làm anh bật ngửa ra sau và cười lớn. Anh chợt hiểu, Kate sau nhiều năm sống ẩn dật, bỗng nhiên thấy trẻ lại và ham mê cuộc sống mới.
– Được rồi, Kate. Chúng ta đi. Em có muốn thay đổi quần áo không? Nàng lắc đầu. – Thế thì chúng ta đi.
Họ đi dạo dọc theo đại lộ Madison. Nàng vừa đi vừa nhìn ngắm các cửa hiệu một cách thú vị. Rồi họ đi đến công viên Trung Tâm, nơi đây mọi người vẫn còn chơi đùa trên bãi cỏ.
– Em thích thành phố này.
Nàng hít sâu làn không khí ô nhiễm và thở ra một cách thích thú làm Nick bật cười.
– Anh nghĩ anh vừa tạo ra một con quái vật.
Nhưng anh thích nàng như lúc này, nàng thật sống động. Đáng lẽ nàng phải được hưởng những năm tháng qua như thế. Anh rất vui mừng vì anh được cùng nàng chia sẻ những giây phút vui tươi này. Anh nhìn đồng hồ. Đã quá tám giờ, họ đã đi qua gần hai mươi dãy phố và uống mọi thứ. Kate nhìn thành phố ban đêm với vẻ say mê và anh nhìn nàng với niềm vui sướng.
– Chúng ta về khách sạn để sửa soạn bữa ăn tối nhé?
– Chúng ta sẽ ăn tối ở đâu?
– Trong một nhà hàng sang trọng nhất phố.
Nàng tươi cười suốt quãng đường trở về khách sạn. CHƯƠNG 24
– Cô là cô Harper?
Người đàn bà trong bộ đồ đen đắt tiền bước vào phòng và chìa tay về phía nàng. Kate xúc động nắm tay cô ta và sửa lại áo đầm.
– Cô sẽ được thâu hình trong một phút nữa.
Đây là lần đầu tiên nàng xuất hiện trên truyền hình New York và nàng thấy run khủng khiếp. Nhưng nàng đã chuẩn bị kỹ lưỡng, sáng nay nàng đã thử tập dượt với Nick tất cả những gì nàng sẽ nói trong chương trình hôm nay. Nàng mặc chiếc áo đầm nàng mới mua ở Carmel. Chiếc áo màu đỏ làm nổi bật làn da rám nắng của nàng. Nàng đeo mấy thứ nữ trang mà Felicia đã mua cho nàng tại châu Âu năm ngoái. Mái tóc nàng vuốt về phía sau. Nàng hy vọng trông nàng giống một văn sĩ. Cô đã sẳn sàng chưa?
– Tôi nghĩ là tôi đã sẳn sàng.
Cô ta mở cửa và Kate bước ra.
Trong chương trình hôm nay, cùng với nàng còn có ba người đàn bà nổi tiếng khác. Một người là đại diện cho Liên Hiệp Quốc, một vị luật sư nổi tiếng quốc gia, và một người vừa được giải thưởng Nobel về hóa sinh. Nàng cảm thấy muốn nghẹt thở khi nhìn thấy họ.
Audey-Bradford, người tổ chức chương trình hôm nay mỉm cười nhìn nàng và bắt đầu phỏng vấn nàng.
– Cô cảm thấy như thế nào khi viết những quyển sách bán chạy nhất.
– Tôi phải công nhận rằng tôi cảm thấy vô cùng xúc động.
Audrey mỉm cười nhìn nàng và đặt câu hỏi tiếp theo.
– Theo chỗ chúng tôi biết thì quyển sách thứ ba của cô đã bán trên năm mươi ngàn cuốn trong năm tuần lễ. Đó là cuốn sách bán chạy nhất phải không?
– Vâng, tôi nghĩ thế.
Qua vài phút đầu bối rối, nàng ngạc nhiên thấy nàng lấy nàng lấy lại bình tĩnh nhanh chóng và chương trình thú vị làm sao.
Kate vẫn còn cảm giác lâng lâng khi gặp Nick để ăn trưa.
– Chào Nick, em đã quá sợ.
Nàng kể cho anh, nàng đã bị căng thẳng ra sao và về những người đàn bà nổi tiếng mà nàng được xếp cùng một chương trình với họ.
– À! Chờ một phút. Hãy bình tĩnh đã nào. Em có thành công trong chương trình này không?
– Anh không xem em à? – Nàng giận dỗi hỏi.
– Em yêu, anh đã định ngồi trong phòng của Jasper để xem chương trình của em. Bất ngờ ba điện thoại cùng reo một lúc. Đồng thời anh phải xếp đặt cho chương trình tối nay. Vì thế anh đã không xem được chương trình của em. Nhưng anh chắc chắn là em rất lộng lẫy. Anh nhìn nàng trong khi nàng cố gắng giấu vẻ thất vọng.
– Tuy nhiên Jasper nghĩ em sẽ thích trở lại trong chương trình này lần nữa. Có thể vào cuối tuần này?
Ở New York anh là một con người khác, một nhà sản xuất phim, một người điều khiển các chương trình truyền hình. Anh không có cả thời gian để xem nàng xuất hiện lần đầu tiên trên truyền hình New York. Anh lấy ra một cuốn sổ nhỏ để ghi chép vài điều quan trọng. Người bồi vào báo anh có điện thoại.
– Anh phải trả lời điện thoại trong mười phút. Anh xin lỗi, có những ngày anh bận suốt từ sáng đến tối.
Anh lại nhìn đồng hồ.
– Quỷ thật.
– Chuyện gì thế anh?
– Có lẽ anh phải rời em trong khoảng hai mươi phút. Anh có khoảng gần bốn mươi công chuyện để bàn với Jasper trước tối nay.
Nàng không có quyền đòi hỏi ở anh nhiều. Họ ở đây vì công việc chứ không chỉ để vui chơi.
– Anh rất tiếc đã bỏ lỡ chương trình của em, Kate. Anh hứa lần tới anh sẽ xem dù có điện thoại quan trọng đến đâu đi nữa.
– Được rồi, em tha thứ cho anh.
Họ hôn nhau rồi uống sâm banh. Họ đã uống hết cả chai trong vòng nữa giờ và nàng hơi say.
Nàng trở về khách sạn để ngủ cho bớt say. Mãi đến chín giờ sáng nàng mới thức dậy đón xe taxi đến phim trường gặp Nick. Họ đi ăn trưa và trở về khách sạn. Chuông điện thoại reo vang. Kate trả lời điện thoại. Nàng hy vọng là Licia gặp nàng hay Jasper gọi Nick. Nhưng không phải, đó là Tillie. giọng nàng bỗng hốt hoảng. Nick chạy đến bên nàng định hỏi nhiều câu hỏi nhưng nàng ra lệnh cho anh im lặng.
– Trưa nay? Được rồi! Tôi sẽ xem tôi có thể làm gì?
Nàng cúp điện thoại, với vẻ cau có rồi thở dài.
– Quỷ thật.
– Chuyện gì thế?
– Tygue té hàng rào ở nông trại Adams và gãy tay. Họ nghĩ nó có thể bị chấn động não, vì thế họ giữ nó ở nhà thương suốt đêm hôm qua. Bà ta nói đã cố gọi cho chúng ta tối hôm qua nhưng chúng ta không có nhà. Bà ta không dám nhắn lại vì sợ em lo. – Bà ta đưa Tygue vào bệnh viện nào vậy? Họ chắc nó không bị chấn động não không?
Nick lo lắng nhìn Kate nhưng nàng cười lắc đầu.
– Không, nó ở Santa Barbara và đã khỏe lại. Nó có thể về nhà chiều nay, nhưng tay bị bó bột.
Nick nhìn đồng hồ.
– Để anh đưa em ra máy bay. Em có thể về đến nhà lúc hai giờ.