Mộng Xuân Tùy Tâm Sở Dục

Chương 7: Lạt mềm buộc chặt


Đọc truyện Mộng Xuân Tùy Tâm Sở Dục – Chương 7: Lạt mềm buộc chặt

Bụng Cố Lan đã bảy tháng, đi lại mỗi ngày không tiện lắm, vì xử lý sinh ý nên ở tạm tại Thưởng Cúc lầu. Mặc dù vóc người Cố Lan có chút biến hình, nhưng y am hiểu trang phục, cả người mặc một bộ hồng y che lại không ít cái bụng nhô lên, vẫn xinh đẹp như cũ, rất rung động lòng người. Tính cách của y không chịu gò bó, thể chất tốt, thân thể sau khi mang thai lại vô cùng mẫn cảm, dễ dàng động tình, khác hoàn toàn với hai vị mang thai phu cẩn thận từng li từng tí kia, luôn luôn cuốn lấy Tần Kỳ cầu hoan, làm cho Tần Kỳ hưởng thụ lạc thú giao hoan bụng bự.

Tần Kỳ luôn luôn đáp ứng đối với lời cầu hoan của y, nhưng lần này lại cự tuyệt cám dỗ của y, hỏi thăm y nên để Mục Từ ở đâu. Cầu hoan bị từ chối, trong lòng Cố Lan có chút không sảng khoái. Y vốn cũng không thích cái người miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo kia, khuyên Tần Kỳ thả Mục Từ, chờ y nghĩ thông suốt hiển nhiên sẽ ngoan ngoãn trở về. Cố Lan đã từng gặp qua vô số người, một người có động lòng hay không y chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra. Mục Từ rõ ràng đã yêu Tần Kỳ, nhưng mỗi ngày cứ khăng khăng chống cự, thật sự rất không có ý nghĩa. Người như thế cho dù có giữ lại cũng sẽ tìm cơ hội chạy trốn, không bằng thả đi ngay từ đầu, chơi trò chơi lạt mềm buộc chặt với y một lúc. Tần Kỳ cảm thấy Cố Lan nói rất có lý, quyết định nghe lời của phu nhân, thả Mục Từ. Hắn có cảm giác mơ hồ, sự việc nhất định có thể phát triển dựa theo phương hướng hắn kỳ vọng, Mục Từ nhất định sẽ chủ động trở về tới tìm hắn.

Chuyện phiền lòng giải quyết xong, trong lòng Tần Kỳ thoải mái không ít. Hai người nói mấy câu rồi lập tức cút trên giường, cùng nhau mây mưa.


Ngày thứ hai, Tần Kỳ chuẩn bị một món đồ chơi cho Mục Từ, hắn muốn nhìn dáng vẻ chủ động của Mục Từ một chút lúc cuối cùng. Tần Kỳ cố ý chọn lựa ngọc thế cỡ lớn nhất trong lầu để cho y hưởng thụ. Chiều dài và độ thô của cây ngọc thế này đều là cực phẩm trong cực phẩm, ở đỉnh điêu khắc một đóa hoa cúc tinh xảo, cán bị phiến lá bao vây, gập ghềnh, chắc chắn có thể làm cho Mục Từ cảm thụ vui vẻ cao nhất.

Hắn nói với Mục Từ, chỉ cần Mục Từ đồng ý tự tay cắm cây ngọc thế này vào tiểu huyệt của mình, hắn sẽ lập tức thả y rời đi. Việc làm xấu hổ như thế Mục Từ làm không được, cây ngọc thế này làm cho y cảm thấy sợ, nhưng cũng không nguyện ý buông tha cơ hội rời đi ngàn năm có một. Y khẽ cắn môi, tiếp nhận cây ngọc thế có độ thô kinh người này, mở chân ngọc thon dài, nhắm vật trong tay ngay miệng huyệt, nỗ lực đẩy mạnh vào cúc huyệt. Tuy trong lòng cảm thấy thẹn, nhưng thân thể cũng đã bị điều giáo đến *** đãng không chịu được, cúc huyệt chủ động nuốt vật cầm trong tay vào.

“Ưm…” Thật trướng! Đau quá! Thật là thoải mái!

Nước mắt sinh lý tràn ra từ viền mắt, trong cổ Mục Từ phát sinh một tiếng nức nở. Chiều dài và độ thô không thể so sánh với bình thường, vách tường tràng ruột hoàn toàn bị kéo căng, chật vật phun ra nuốt vào. Hoa văn nhô ra trên đỉnh trụ không ngừng xẹt qua thành trong, cào y vừa đau lại vừa thoải mái. Thành trong nhạy cảm bị kích thích, gắt gao bao lấy dị vật không thả. Y bị kích thích làm thở gấp liên tục, nơi phía trước dựng đứng thậm chí còn chảy ra nước mật, khuôn mặt bởi vì cảm thấy thẹn cùng vui vẻ mà thay đổi đến đỏ bừng, như sắp nhỏ ra máu.

Tần Kỳ vô cùng hứng thú thưởng thức cảnh đẹp trước mắt. Lại nói bông hoa cúc của Mục Từ chưa bao giờ thấy hồng như thế, cho dù công cụ có to như thế nào đều có thể nuốt vào thuận lợi, thực sự là trời sinh bị người đè đoán.


Sau khi Tần Kỳ mở rộng tầm mắt, ném một thân quần áo và đồ dùng hàng ngày lên giường. Mục Từ đã bốn tháng không mặc y phục, bây giờ nhìn thấy trong lòng lại có một loại xung động muốn khóc. Vì để mặc được quần, Mục Từ quyết tâm, đẩy mạnh một đoạn lộ ra ngoài thân thể vào trong huyệt. Ngọc thế không có vào tận gốc, suýt chút nữa làm nứt vỡ tràng ruột của y. Loại ngược đãi gần như vui vẻ này, làm cho Mục Từ không nhịn được, run rẩy bắn ra.

Thở dốc một hồi, Mục Từ nắm khăn trải giường tùy ý chà lau chất lỏng dính ở trên da. Y chật vật chống vào tường chậm rãi đứng lên, tư thế vụng về đi theo phía sau nam nhân rời khỏi căn phòng giam giữ chính mình nhiều tháng qua. Trong cơ thể ngậm lấy ngọc thế lớn như vậy, ngay cả Cố Lan cũng không thể hành động như bình thường. Hai chân Mục Từ không thể khép lại, cự vật trong cơ thể theo chuyển động của hai chân không ngừng ma sát vào vách tường tràng ruột của y. Hai chân Mục Từ bị hành hạ như nhũn ra, toàn thân đều là mồ hôi, một đoạn đường ngắn ngủi cũng đã dằn vặt y đến điên luôn rồi.

Thật vất vả mới đi tới cửa, Tần Kỳ đột nhiên ôm y lên, đặt ở trên lưng ngựa. Con ngựa này là lúc Mục Từ tới Thưởng Cúc lầu đã cưỡi, bây giờ vật về chủ cũ. Lưng ngựa làm cho ngọc thế trong cơ thể y đâm vào càng sâu, đánh thật mạnh vào vách tường tràng ruột. Kích thích đến đột nhiên làm cho Mục Từ đang xoay người cảm thấy bụng mình như sắp vỡ, cố nén tràn ra tiếng rên rỉ liên tiếp.

Tần Kỳ mỉm cười lấy tay xoa xoa cái bụng giúp y, nghĩ lại chẳng biết lúc nào mới có thể gặp lại cha con bọn họ, trong chốc lát có chút không nỡ. Nụ cười của hắn dưới ánh mặt trời chiếu làm cho Mục Từ cảm thấy hoa mắt thần mê, trái tim đập mạnh vài lần.


Mục Từ liếc mắt nhìn nam nhân dằn vặt chính mình nhiều tháng qua một lần cuối cùng, đôi mắt phức tạp. Y cũng không rõ tâm tư của mình, trong lòng lại có một chút luyến tiếc rời đi. Y cảm thấy rất sợ, lẽ nào người nam nhân này hạ độc y, làm cho y chỉ có thể ngoan ngoãn mặc hắn đùa bỡn hay sao. Chính mình làm sao có thể thấp hèn như thế, luyến tiếc rời khỏi một nam nhân ép buộc chính mình. Chịu không nổi bản thân lại nữ khí như vậy, y khẽ cắn môi, nắm chặt dây cương trong tay phóng ngựa rời đi.

Tần Kỳ nhìn nam nhân chạy trối chết, cảm thấy có chút buồn cười. Chính bản thân hắn đã bằng lòng thả y rời đi, đương nhiên sẽ không hối hận, cần gì phải gấp gáp như vậy.

Nghĩ đến tình cảnh lúng túng bây giờ của Mục Từ, Tần Kỳ đã cảm thấy không thoái mái trong lòng. Thưởng Cúc lầu là bộ phận nằm ở trong Hi thành, cho dù Mục Từ từ cửa thành nào đi ra ngoài đều phải cỡi một đoạn đường rất dài. Lấy tính cách xấu hổ của Mục Từ, khẳng định sẽ không dám lấy ngọc thế ra ở trong thành, không thể làm gì khác hơn là bị động hưởng thụ một đường lưng ngựa xóc nảy mang đến dằn vặt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.