Mong ước lâu bền

Chương 42 Part 1


Bạn đang đọc Mong ước lâu bền – Chương 42 Part 1

Bà ngoại và mẹ Khả Nhi gật đầu lia lịa.
Chọn một ngày đẹp trời, Khả Nhi đặt một bàn 20 chỗ ở một nhà hàng lớn nhất trong huyện, mời tất cả những người quyên tiền giúp cô đi học và chữa bệnh cho mẹ năm ấy đến dự tiệc. Cô còn mời hàng xóm xung quanh nhà thường ngày vẫn giúp đỡ gia đình cô đến chung vui. Mọi người ai nấy đều vui mừng, nhất là khi Khả Nhi lần lượt mời rượu và cám ơn từng người một. Lúc ấy họ mới phát hiện sự thành công của nhân vật nổi tiếng này có một phần nhỏ là đóng góp của mình.
Khả Nhi hào hứng mời rượu mọi người, Tương Vũ biết Khả Nhi không uống được rượu liền lén đổi rượu thành nước lọc. Mặc dù vậy Khả Nhi vẫn cảm thấy hơi lâng lâng vì men rượu.
Sau khi tiệc tàn, Tương Vũ dẫn Khả Nhi về nhà. Vừa xuống khỏi taxi, Khả Nhi đã nhìn thấy một bóng người rất quen đứng ở dưới lầu, người ấy đang nhìn cô mỉm cười. Cô chớp chớp mắt, miệng lẩm bẩm: -Tương Vũ, hình như tớ bị ảo giác!
Tương Vũ lạnh lùng: -Chẳng qua chỉ là một anh chàng đẹp trai thôi mà, cậu cần gì phải nghệt ra như vậy?
Nhìn thấy Chu Chính Hạo đi đến trước mặt, Tương Vũ cười hi hi: -Còn tưởng anh chỉ nói chơi thôi chứ, nào ngờ lại đến thật à?
Chu Chính Hạo đưa tay ra đỡ Khả Nhi, mỉm cười đáp: -Đúng như em đã nói, con gái là phải theo đuổi chứ không phải là chờ đợi người ta quay lại! Cám ơn em đã nói địa chỉ cho anh!
Nhờ gió thổi man mát mà cơn say của Khả Nhi đã bớt đi ít nhiều. Nghe hai người đó nói chuyện, Khả Nhi chợt hiểu ra vấn đề: -Tương Vũ, cậu dám bán đứng tớ à?
-Đúng vậy!-Tương Vũ nói chẳng chút thiện cảm: -Tớ bán cậu rồi, đổi lấy một thùng sữa cho con trai tớ! Sao, cậu làm được gì tớ nào?
Khả Nhi u uất, chẳng nhẽ cô chỉ đáng giá một thùng sữa thôi sao?
-Khả Nhi giao cho anh nhé, nhà cô ấy ở phòng số 3 tầng 3- sau khi yên tâm gửi Khả Nhi cho Chu Chính Hạo, Tương Vũ liền đi thẳng một mạch.
Chỉ còn lại Chu Chính Hạo và Khả Nhi nhìn nhau không biết nói câu gì, không khí trở nên vô cùng ngột ngạt. Hồi lâu sau, Khả Nhi không nhịn được nữa đành cười nhạt.Cơn say của cô vẫn còn chưa hết hẳn, khuôn mặt vẫn còn hơi đỏ, ánh mắt trong veo như những gợn nước. So với bình thường thì Khả Nhi hôm nay trông còn quyến rũ hơn nhiều.
Chu Chính Hạo chợt động lòng, anh đưa tay lên chạm vào mặt cô. Khoảnh khắc chạm được vào mặt cô, tay anh như cứng lại, trượt xuống vai cô, trở thành động tác đỡ lấy Khả Nhi: -Uống nhiều rượu không nên đứng hóng gió, lên lầu đi thôi!- nói rồi Chu Chính Hạo dìu Khả Nhi men theo cầu thang từ từ lên lầu. Quen biết đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên hai người gần gũi đến như vậy, anh dường như có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên mái tóc của cô. Trong lòng muốn giây phút này cứ kéo dài mãi mãi nên bước chân của anh như chậm lại.
Mặc dù vẫn còn cảm thấy đau đầu nhưng Khả Nhi có thể ý thức được rõ ràng: -Chu Chính Hạo, em…- đang định thoát ra khỏi vòng tay của Chu Chính Hạo thì Khả Nhi nghe thấy tiếng ồn ào, cãi cọ ở trên lầu vọng xuống. Cô nghe thấy rõ tiếng của bà và mẹ. Mặt mày biến sắc, Khả Nhi quên luôn cả chuyện định làm, cô leo nhanh lên cầu thang dưới sự giúp đỡ của Chu Chính Hạo.
Ở trước cửa nhà, bà ngoại trước nay rất hiền hậu bỗng trở nên vô cùng kích động. Bà đang cãi cọ với một người đàn ông khoảng trên dưới 50 tuổi: -Mày là đồ súc sinh, mày đã phá hỏng cuộc đời con gái tao, giờ ngay cả Khả Nhi mà mày cũng không tha sao? Mày cút, cút ngay! Mẹ con nó không có quan hệ gì với mày hết!
Gã đàn ông đó hung hãn mắng chửi:-Bà già chết tiệt, tôi đến đây tìm con gái, bà cấm được à?- đứng bên cạnh gã đàn ông đó là một đứa con trai khoảng 17 tuổi, mái tóc dài nhuộm vàng, tai có đeo mấy cái khuyên lấp lánh, nhìn cách ăn mặc là biết bắt chước theo phong cách ăn mặc của mấy minh tinh Hồng Kông. Cậu ta miệng đang nhai kẹo cao su, bàng quan đứng nhìn cảnh tượng trước mắt cứ như thể chẳng liên quan gì đến bản thân.
Trong chớp mắt, khuôn mặt Khả Nhi như phủ đầy sương mù, khuôn mặt và ánh mắt lạnh băng đầy căm phẫn. Mặc dù ông ta đã già đi nhiều nhưng cô vẫn có thể lập tức nhận ra người đàn ông xấu xa ấy chính là Trịnh Đại Vĩ. Còn kẻ đứng bên cạnh ông ta có lẽ là Trịnh Dũng, con trai ông ta.
Bà ngoại tuổi tác đã cao, giờ đang tức đến nỗi thở không ra hơi. Tần Tuyết Liên vội vã dìu mẹ, lo lắng bảo: -Mẹ ơi, chúng ta vào nhà đi! Đừng để ý đến loại súc sinh ấy nữa!
-Không được…- bà ngoại tức tối: -Khả Nhi sắp về rồi, khó khăn lắm nó mới được sống yên ổn, mẹ không thể để cho thằng súc sinh này làm liên lụy đến Khả Nhi được!

-Bà già chết tiệt kia, đó là con gái tôi, chưa thấy có đứa con gái nào lại không nghe lời bố của nó cả. Bà biết điều thì an phận chút đi, sau này tôi sẽ bảo con gái tôi cho bà miếng cơm ăn…
-Bà, mẹ …con về rồi đây!- Khả Nhi vùng ra khỏi vòng tay của Chu Chính Hạo, sải bước đi đến trước mặt Trịnh Đại Vĩ.
Vừa nhìn thấy Khả Nhi, Trịnh Đại Vĩ đã nở nụ cười giả tạo: -Oa, Khả Nhi đã lớn thế này rồi hả con! Cái con bé này, bao nhiêu năm không gặp, khó khăn lắm mới về nhà một chuyến, thế mà không đến thăm bố với em một cái!
Khả Nhi không đếm xỉa gì đến Trịnh Đại Vĩ, quay sang dịu giọng nói với bà và mẹ: -Mẹ ơi, mẹ dìu bà vào phòng nghỉ ngơi trước đi. Bà ơi, bây giờ là giờ nghỉ trưa rồi, bà không nhớ là bác sĩ Triệu dặn bà phải ngủ trưa để giữ sức khỏe à?
Tần Tuyết Liên nhìn thấy Chu Chính Hạo đứng ở phía sau Khả Nhi liền yên tâm hơn đôi chút, liền dìu bà ngoại đang kích động vào trong nhà nghỉ ngơi. Đi được mấy bước Tuyết Liên lại lo lắng ngoảnh lại nhìn Khả Nhi. Khả Nhi mỉm cười chấn an mẹ.
Nhìn thấy cánh cửa phòng ngủ khép lại, Khả Nhi yên tâm ngoảnh đầu lại bảo Chu Chính Hạo: -Anh vào nhà ngồi đi! Uống nước thì tự rót nhé. Trên bàn có hoa quả đấy, em còn có chút chuyện riêng cần giải quyết!
Chu Chính Hạo gật đầu: -Không cần lo cho anh đâu! Khi nào cần cứ gọi anh một tiếng nhé!
Trịnh Đại Vĩ kéo con trai Trịnh Dũng định cùng vào trong nhà.
Khả Nhi đứng chặn ngay ở cửa, lạnh lùng nhìn hai cha con hắn. Hình ảnh cuối cùng về Trịnh Đại Vĩ trong kí ức của Khả Nhi chính là lúc hắn ta cầm cây gậy quật tới tấp vào người cô. Trịnh Đại Vĩ trong kí ức và hiện tại đã khác đi nhiều: mái tóc đã lốm đốm bạc, lưng hơi còng…xem ra năm năm trong tù đã khiến cho hắn phải nếm nhiều cực khổ, đáng tiếc là phẩm chất của hắn vẫn chẳng thay đổi.
Về tình trạng hiện tại của Trịnh Đại Vĩ, Khả Nhi ít nhiều đã nghe những người đến thăm viếng kể lể sơ qua. Năm đó, sau khi hắn vào tù không lâu, vợ của hắn đã vơ vét tất cả tiền của rồi cuốn gói theo trai, bỏ lại Trịnh Dũng và bà Trịnh một già một trẻ tự lo liệu. Trịnh Dũng học hết tiểu học đã theo đám côn đồ đầu đường xó chợ đi trộm cắp, cướp giật, bị đưa đi trại cải tạo không biết bao nhiêu lần, thế mà giờ vẫn còn lông bông, đi gây lộn khắp nơi. Thỉnh thoảng về nhà đòi tiền bà Trịnh và Trịnh Đại Vĩ, nếu không có tiền là y như rằng đánh chửi bà với bố. Mục đích của Trịnh Đại Vĩ đến đây là gì không cần hắn nói ra Khả Nhi cũng đoán ra được đến chín mươi phần trăm là để xin tiền.
-Khả Nhi à…nghe nói con đã thành bà chủ…bố rất mừng. Lần này bố dẫn em trai đến thăm con…
Khả Nhi cười nhạt: -Tôi là ngôi sao dữ, nghe nói là khắc cha nên mới sinh ra đã không có bố rồi, vậy thì làm sao có em trai được?
Trịnh Dũng đứng bên cạnh thấy vậy liền vùng vằng: -Ông già, nhìn thấy chưa? Người ra có coi ông ra cái gì đâu, thật là mất mặt!
Mặt Trịnh Đại Vĩ biến sắc, hắn vênh mặt lên giáo huấn Khả Nhi: -Khả Nhi, con làm vậy là không đúng đâu. Đúng là trước đây bố ít chăm sóc con, nhưng con là người có học, hiếu thuận là đạo lí làm người, không có cha mẹ làm sao có con. Chẳng nhẽ ngay cả những đạo lí này mà con còn không hiểu à? Mẹ con đã dạy dỗ con như vậy đấy hả?
Thấy Trịnh Đại Vĩ lên mặt dạy đời, Khả Nhi bật cười: -Ông đến nhà tôi là để làm gì? Có gì cứ nói thẳng ra, đừng lãng phí thời gian!
Nhìn thấy Khả Nhi cười, Trịnh Đại Vĩ tưởng là có hi vọng liền vui vẻ nói: -Là như thế này, con thấy đấy, em trai con đã 18 tuổi rồi mà không được đi học, cũng chẳng có việc làm. Chẳng phải con đã được làm bà chủ ở Thâm Quyến rồi hay sao, con hãy dẫn Tiểu Dũng qua đó, tìm cho nó một công việc có lương cao. À, đừng để nó phải chịu khổ, làm việc gì nhẹ nhàng một chút, tốt nhất là thuê dăm ba người thay nó làm việc. Còn nữa, còn phải mua cho nó một căn nhà, xe hơi…dù sao con cũng chẳng thiếu gì tiền, lại chỉ có một đứa em trai này thôi…dù gì thì nó cũng cùng huyết thống với con, thế nên con phải chăm sóc nó chu đáo. Có tiền không cho em trai tiêu chẳng nhẽ cho người ngoài à?- hắn ta càng nói càng say sưa. Trịnh Dũng đứng bên cạnh liếc mắt nhìn Khả Nhi, ra vẻ: ông đây chịu tiêu tiền là nể mặt mày lắm rồi đấy!
Khả Nhi nhẫn nại nghe hết những gì Trịnh Đại Vĩ nói rồi điềm đạm hỏi: -Dựa vào cái gì? Dựa vào đâu mà tôi phải đưa tiền cho con trai ông tiêu?
Trịnh Đại Vĩ ngẩn người một lát rồi lập tức hùng hồn: -Dựa vào việc bố là bố của con, con phải nghe lời bố!
-Ông là bố tôi á? –Khả Nhi cười mỉa mai: -Câu chuyện cười này sao mà nhạt nhẽo thế. Ông đã chăm tôi được ngày nào chưa? Đã bỏ ra một xu nuôi dưỡng tôi chưa? Dựa vào việc mẹ ông suýt giết chết tôi lúc tôi vừa tròn một trăm ngày tuổi à? Hay là dựa vào việc lúc tôi sáu tuổi ông đã đánh tôi suýt tàn phế? Hay là dựa vào việc ông đã đuổi mẹ con tôi ra khỏi nhà? Ông đừng quên, ông đã lấy gậy đánh đuổi tôi ra khỏi nhà năm tôi thi đỗ vào đại học. Rồi ông còn viết giấy cam đoan cắt đứt quan hệ cha con với tôi. Thực ra từ ngày tôi sinh ra tôi đã không có quan hệ gì với ông hết. Ông có tư cách gì mà yêu cầu tôi phải nghe theo ông?

-Mày…mày là do tao sinh ra. Không có tao thì lấy đâu ra mày!
-Ông nghe cho rõ đây!- Khả Nhi hùng hổ tiến đến trước mặt Trịnh Đại Vĩ: -Ông và cả con trai ông nữa, chẳng có bất kì quan hệ gì với tôi hết. Tiền của tôi có ném xuống sông cũng sẽ không cho ông một đồng một hào nào cả. Giờ các người có thể cuốn xéo được rồi đấy!
Trịnh Đại Vĩ nổi điên lên: -Con mất dạy, mấy năm không dạy dỗ mày nên giờ mày mất dạy thế đấy hả!- nói rồi hắn giơ nắm đấm lên giáng về phía Khả Nhi. Cánh cửa phòng lập tức mở ra, Chu Chính Hạo nhanh chóng tóm chặt lấy cánh tay của Trịnh Đại Vĩ. Chu Chính Hạo vốn là người thích thể thao, lại đã từng luyện Taekwondo mấy năm trời nên cánh tay rất khỏe. Anh siết chặt lấy cánh tay Trịnh Đại Vĩ khiến cho hắn đau đớn kêu lên, cố gắng giãy giụa mà không sao thoát ra được. Trịnh Dũng hoảng sợ nép vào một góc, chẳng có ý định giúp đỡ bố mình. Trịnh Đại Vĩ gào lên: -Con mất dạy, dám gọi đàn ông về nhà đánh bố mày. Tao sẽ đi kiện mày, cho mày không thể ngẩng đầu lên được nữa!
Chu Chính Hạo hất mạnh tay Trịnh Đại Vĩ ra, lạnh lùng nói: -Ông thử chửi thêm một câu nữa xem!
Trịnh Đại Vĩ bị ngã lăn ra đất, đau đớn nghiến răng kèn kẹt nhưng không dám mở miệng chửi bới nữa.
-Đừng để tôi phải nhìn thấy ông nữa, cũng đừng có đến làm phiền bà và mẹ. Nếu không tôi sẽ cho người đánh gãy chân ông. Tôi nói được là làm được, tin hay không thì tùy!- không muốn nhìn thấy loại người đê tiện này nữa, Khả Nhi lập tức quay vào phòng.
-Dù sao thì con cũng phải cho bố ít tiền dưỡng lão chứ- Trịnh Đại Vĩ vô lại nài nỉ: -Pháp luật có quy định, con cái phải có nghĩa vụ nuôi dưỡng bố mẹ. Nếu con không đưa, bố sẽ…
Khả Nhi ngoảnh đầu lại. Bị ánh mắt sắc lẻm của Khả Nhi lướt qua, Trịnh Đại Vĩ giật mình thu người lại, không dám nói tiếp.
-Ông đi kiện đi…- Khả Nhi lạnh lùng đáp: -Tòa án phán quyết tôi phải cho ông bao nhiêu tôi sẽ cho ông bấy nhiêu. Tòa án không phán quyết thì một xu ông cũng đừng mơ nhận được!
Trịnh Đại Vũ hiểu rõ hơn ai hết, với những gì mà ông ta đã làm thì có kiện lên tòa án cũng không thể thắng kiện được, hơn nữa hắn cũng chẳng có tiền mà mời luật sư, thế nên đành phải giở trò ăn vạ: -Nếu mày không cho tiền thì tao sẽ ngồi mãi ở đây, để cho người khác biết mày đã ngược đãi bố đẻ của mày như thế nào!
-Xin mời, ông cứ từ từ mà đợi! Tôi sẽ làm sao cho xứng với cái từ “ngược đãi” ấy!- nói rồi Khả Nhi kéo Chu Chính Hạo vào trong phòng. Đóng cửa phòng lại, Khả Nhi mệt mỏi dựa lưng vào tường.
Chu Chính Hạo lo lắng đỡ lấy cánh tay Khả Nhi: -Em không sao chứ?
Khả Nhi lắc đầu, gạt tay anh ra rồi đi ra ghế sô pha ngồi. Cô tiện tay nhấc điện thoại lên rồi bấm số: -Văn Hải à, làm phiền cậu dẫn vài người đến xử lí cái đống rác rưởi của nhà tôi với!
Đặt điện thoại xuống, Khả Nhi thấy Chu Chính Hạo đang lặng lẽ quan sát mình. Cô bật cười chua xót: -Cho dù em không muốn chấp nhận nhưng một nửa dòng máu của em thực sự là của kẻ khốn kiếp đang ngồi ngoài kia. Năm đó lúc mẹ Dương Phàm bảo em hãy rời xa anh ấy, bà ấy từng nói: “Tôi biết là cô không làm gì sai, nhưng một người bố phải vào tù là một nỗi sỉ nhục lớn cả đời này cô không thể gột sạch được. Tôi không muốn con cháu đời sau của mình mang trong người dòng máu nhơ bẩn ấy!”…thực ra bà ấy nói không sai chút nào…- giọng nói của Khả Nhi ngày càng nhỏ đi, cuối cùng lẫn vào trong tiếng thở dài.
-Trước đây anh hiểu quá ít về em…- Chu Chính Hạo từ từ đi đến trước mặt Khả Nhi, nhìn thẳng vào mắt cô: -Cuối cùng thì anh cũng biết vì sao em lại mạnh mẽ đến vậy, chỉ dựa vào chính bản thân mình. Cho dù là người em yêu thương sâu sắc em cũng không thể toàn tâm toàn ý dựa dẫm vào người ta.
-Có người từng nói với em rằng, chẳng ai dám bảo đảm bản tính con người sẽ không bao giờ thay đổi, tình cảm sẽ mãi mãi bền vững. Rất chính xác phải không?- Khả Nhi cười cay đắng: -Lúc còn trẻ mẹ em rất xinh đẹp, là hoa khôi trong trường. Người đàn ông đó đã khổ sở theo đuổi mẹ ba năm trời. Lúc ấy ông ta là một người cực kì hiền lành, chung thủy trong tình cảm. Ai ngờ ông ta ngày hôm nay ông ta lại trở nên đê tiện đến như vậy!
Chu Chính Hạo đặt tay lên vai Khả Nhi, siết chặt vai cô: -Khả Nhi, em có mệt mỏi không?

-Mệt…- Khả Nhi mệt mỏi nhắm mắt lại, dựa lưng vào thành ghế mềm mại: -Có những lúc thực sự rất mệt mỏi!
-Em có thể để anh mãi mãi ở bên cạnh em không? Để những khi em cảm thấy mệt mỏi và yếu đuối, anh có thể cho em một nơi để nương tựa!
Khả Nhi mở to mắt nhìn anh, hồi lâu sau lại khẽ nhắm mắt lại, lạnh lùng nói: -Đừng có ngốc, đừng làm những chuyện không công bằng với bản thân!
Chu Chính Hạo đang định nói điều gì đó thì bên ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng huyên náo, tiếp theo đó là tiếng kêu như lợn bị chọc tiết của hai cha con Trịnh Đại Vũ. Chẳng mấy chốc mọi thứ đã trở lại yên tĩnh như cũ. Khả Nhi thản nhiên lắng nghe toàn bộ quá trình xảy ra sự việc.
Một lúc sau, có người gõ cửa, Khả Nhi mở cửa ra, người đứng bên ngoài lịch sự nói: -Thưa cô Tần, sau này hai gã đó chỉ cần nhìn thấy cô là sẽ chạy xa cả trăm mét.
Khả Nhi đưa một xấp tiền cho người đó rồi nói:-Mấy người vất vả rồi!
-Không cần, không cần đâu! Tôi làm sao có thể nhận tiền của cô được chứ? Làm phiền cô nói đỡ tôi vài câu trước mặt Kiệt thiếu gia là được!
Lần sau gặp Trụ Kiệt tôi sẽ tiến cử anh với anh ấy!- Khả Nhi dúi tiền vào tay Văn Hải: -Cầm lấy số tiền này đi mời các anh em ăn bữa cơm giúp tôi!
Đóng cửa lại, Khả Nhi nhìn Chu Chính Hạo cười: -Anh xem, em không tốt đẹp như anh vẫn nghĩ đâu. Có phải bây giờ anh đã hiểu thêm về em rồi?
-Anh chỉ tiếc đã không thể gánh vác bớt gánh nặng cho em!
Bà ngoại sức khỏe ngày một yếu, lại bị mắc bệnh cao huyết áp. Hôm ấy bị Trịnh Đại Vũ làm chọc tức nên tối hôm ấy bệnh của của bà lại tái phát. Cũng may có Chu Chính Hạo ở đó, lập tức đưa bà ngoại vào bệnh viện ngay trong đêm.
Mãi đến sáng hôm sau, bác sĩ Triệu Vĩnh Niên điều trị cho bà mới bước ra khỏi phòng cấp cứu. Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Khả Nhi và mọi người, ông liền cố nói giảm nói tránh: -Tuổi 75 là ngưỡng cửa của người già. Mọi người hãy chăm sóc bà cụ nhiều hơn, cố gắng tránh để bà cụ có tâm trạng không vui.
-Ý của anh là…- Tần Tuyết Liên mặt cắt không còn giọt máu: -Mẹ tôi khó mà qua được ngưỡng cửa này?
Triệu Vĩnh Niên cố an ủi: -Biết đâu sẽ có kì tích!
-Khả Nhi ơi…- Tần Tuyết Liên nhìn con gái vô vọng.
Khả Nhi siết chặt đôi vai đang run lên của mẹ rồi quay sang hỏi Triệu Vĩnh Niên: -Chú Triệu, giờ chúng cháu có thể vào thăm bà được chưa?
Triệu Vĩnh Niên gật đầu: -Thăm bà xong thì có thể đưa bà về nhà nghỉ ngơi. Đừng để bà mệt!
Lúc hai mẹ con Khả Nhi vào phòng thì bà ngoại đã tỉnh. Bà mỉm cười với cháu gái: -Đêm qua bà mơ thấy ông ngoại cháu đấy. Ông nói là ông rất nhớ bà!
Đôi môi Tần Tuyết Liên khẽ run lên, nước mắt chỉ chực trào ra. Khả Nhi chạy đến bên cạnh giường của bà, nắm chặt lấy đôi bàn tay gầy guộc của bà rồi cười dịu dàng: -Thật hả bà? Thế bà có nói với ông là chúng ta bây giờ sống rất tốt không?
-Có chứ…bà bảo với ông là cháu gái mình bây giờ giỏi giang lắm. Ông ấy cười rạng rỡ như bông hoa cúc ấy. Hài…thật là muốn đến với ông ấy quá!
-Bà ơi…-Khả Nhi oán trách: -Bà nỡ bỏ rơi mẹ con cháu hay sao?
-Cháu gái ngốc ạ….- bà ngoại đưa tay lên vuốt má Khả Nhi: -Cháu từ nhỏ đã khiến cho bà rất an tâm. Mẹ cháu đã có cháu chăm sóc, thế là bà khỏi phải lo lắng gì nữa rồi. Chỉ có điều….- bà đột nhiên đưa tay ra vẫy Chu Chính Hạo: -Tiểu Chu!

Chu Chính Hạo hơi ngẩn người ra trong giây lát rồi vội vàng đến bên giường nắm lấy tay của bà. Bà ngoại kéo tay Khả Nhi đặt vào tay Chu Chính Hạo: -Con bé Khả Nhi này số khổ từ nhỏ. Tiểu Chu…sau này phiền cháu chăm sóc cho nó, đừng để nó phải chịu khổ!- đôi mắt mờ đục nhìn Chu Chính Hạo chứa chan hi vọng.
Chu Chính Hạo nhìn Khả Nhi, thấy cô cũng đang nhìn anh, ánh mắt như cầu xin. Anh gật đầu và nói bằng giọng kiên định: -Bà ơi, xin bà cứ yên tâm! Nhất định cháu sẽ chăm sóc Khả Nhi chu đáo, để cô ấy được hạnh phúc cả đời này!
Bà ngoại như trút được gánh nặng lớn trong lòng: -Ngoan lắm. Cháu nói như vậy là bà yên tâm rồi!- bà vỗ vỗ vào hai bàn tay đang đan vào nhau của Chu Chính Hạo và Khả Nhi: -Nếu như có thể nhìn thấy hai cháu làm đám cưới thì tốt biết bao. Nhưng mà….sợ là bà không chờ được đến lúc ấy…- giọng nói của bà yếu ớt dần rồi im bặt, đôi mắt từ từ khép lại.
-Bà ơi…- Khả Nhi không nén được sự hoảng loạn, Tần Tuyết Liên lao đến trước giường lay gọi: -Mẹ ơi, mẹ….
Chu Chính Hạo đưa tay lên mũi bà cụ xem xét rồi bảo: – Cô và Khả Nhi đừng hốt hoảng, bà ngoại có thể chỉ là đang ngủ say thôi!- nói rồi anh ra ngoài gọi bác sĩ đến. Qua kiểm tra, các bác sĩ chứng thực là bà cụ chỉ vì mệt mỏi nên đã lần nữa chìm vào giấc ngủ. Khả Nhi và mẹ cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn thấy khuôn mặt của Tần Tuyết Liên đã trở nên trắng bệch, Chu Chính Hạo liền nói: -Cô hãy về nhà nghỉ ngơi một chút đi! Khả Nhi, em cũng về nhà nghỉ ngơi đi, cứ để bà ở đây cho anh trông!
Khả Nhi biết sức khỏe của mẹ không được tốt, thức trắng một đêm rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy e là không trụ nổi, thế nên cô không khách sáo nữa: -Vậy thì phiền anh trông bà giúp em một lát, em đưa mẹ về nhà rồi sẽ quay vào ngay!
Đi ra đến cổng viện, Tần Tuyết Liên đột nhiên lên tiếng: -Cái cậu Chu Chính Hạo này cũng không tồi!
Khả Nhi kinh ngạc, hiểu ra ý mẹ nên vội vàng giải thích: -Mẹ ơi, giữa con và anh ấy chỉ là bạn bè tốt, những lời anh ấy vừa nói chỉ là để an ủi bà mà thôi!
-Cái cậu Dương Phàm ngày trước cũng rất tốt. Đáng tiếc là giờ cậu ta đã trở thành chồng của người khác rồi!- Tần Tuyết Liên nhìn con gái xót xa: -Khả Nhi à, quên đi con! Con đường phía sau còn rất dài, mẹ hi vọng con có nơi có chốn…Đây cũng là tâm nguyện của bà ngoại…
-Con cũng muốn quên, chỉ có điều…- không nỡ nhìn thấy sự thất vọng trong mắt mẹ, Khả Nhi ngoảnh mặt nhìn ra phía cây ngô đồng cao cao trước cổng bệnh viện. Lá cây ngô đồng đã rụng sạch, chỉ còn trơ lại thân cành xác xơ. Khả Nhi khẽ nói: – Con gái muốn có nơi có chốn không nhất định phải gả cho người ta. Cả đời này con không cần phải dựa dẫm vào bất kì một người đàn ông nào cả. Cuộc sống hiện tại rất ổn, cứ như thế này cả đời cũng không thành vấn đề. Mẹ à, mẹ không phải lo lắng cho con đâu!
-Đúng, phụ nữ không nhất định phải dựa dẫm vào đàn ông mới có thể sống tiếp, Nhưng chỉ cần là người thì ai cũng cần có người thân. Lúc bà ngoại con ốm đau, bên cạnh bà có hai mẹ con ta. Lúc mẹ ốm đau hoặc khi phải rời bỏ thế giới này, bên cạnh mẹ còn có con. Khả Nhi…-Tần Tuyết Liên xót xa: -Đến khi con ốm đau bệnh tật, bên cạnh con có ai chứ?
Khả Nhi cảm thấy rất buồn bã nhưng vẫn cố chấp mím chặt môi không nói.
Tần Tuyết Liên chán nản thở dài: -Ít nhất thì cũng đừng để bà ngoại con phải ôm nuối tiếc rời khỏi thế gian này.
-Con hiểu!
Nghe thấy Khả Nhi đưa ra đề nghị đính hôn giả, Chu Chính Hạo cúi đầu hồi lâu mà không chịu lên tiếng, Khả Nhi cười bối rối: -Thỉnh cầu này quả thực rất vô liêm sỉ. Xin lỗi anh, cứ coi như em chưa từng nói gì đi!
Chu Chính Hạo đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi: -Có thể đính hôn thật không?
Khả Nhi kinh ngạc nhìn Chu Chính Hạo. Chu Chính Hạo nghiêm nghị nhìn thẳng vào ánh mắt cô.
Khả Nhi hiểu ra là Chu Chính Hạo không nói chơi, cô thẳng thắn nói: -Chu Chính Hạo, anh là người bạn tốt nhất của em. Em tôn trọng và biết ơn anh, nhưng…
-Nhưng em không yêu anh, đúng không?- Chu Chính Hạo khẽ mỉm cười: -Không sao, anh có thể chờ đợi được. Chuyện của tương lai ai mà đoán trước được. Như chính bản thân anh thôi, ban đầu chỉ có mục đích tán tỉnh một cô gái vừa mắt, nào ngờ cuối cùng lại thực lòng yêu cô ấy. Nếu như đã yêu ngần ấy năm rồi, có đợi thêm vài năm cũng đâu thành vấn đề! Khả Nhi, chỉ là đính hôn thôi mà, nếu như thực sự em không thể nào chấp nhận được anh thì cho dù có kết hôn rồi chúng ta vẫn có thể li hôn, huống chi là đính hôn.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.