Bạn đang đọc Mong ước lâu bền – Chương 41 Part 2
Mai là cô bé được Khả Nhi chọn về làm giúp việc cho gia đình từ công ty môi giới việc làm. Mai tính tính hiền hòa, cởi mở, làm việc rất chăm chỉ và đảm đang. Hàng ngày Khả Nhi bận rộn với công việc, phần lớn thời gian đều nhờ Mai chăm sóc bà và mẹ. Bà và mẹ Khả Nhi rất quý Mai, coi cô bé như con cháu trong nhà.
Vừa uống canh Mai nấu, Khả Nhi vừa hỏi: -Chuyện tôi bị ốm bà và mẹ chưa biết chứ?
-Chưa ạ, em và chị Vũ phải giấu họ, nói là chị ra nước ngoài công tác.
Nghe vậy Khả Nhi cảm thấy yên tâm. Bà ngoại đã già, sức khỏe của mẹ lại không tốt, khó khăn lắm mới được sống yên ổn, cô không muốn để người lớn phải lo lắng vì cô.
-Chị Khả Nhi…- Mai nói: -Chị Vũ nói không sai đâu, chị phải yên tâm dưỡng bệnh cho nhanh khỏi. Nếu không thì khó mà giấu được bà với mẹ. Hôm qua bà còn cằn nhằn về chị đấy!
-Bà bảo gì?
-Bà bảo chị và chị Vũ cùng lớn lên, thế mà chị ấy giờ đã có con ba tuổi rồi, chị lúc nào mới dẫn cháu rể của bà về nhà, rồi sinh một đứa bé mũm mĩm cho bà bế, cũng không biết đời này có đợi được đến ngày ấy hay không nữa.
Khả Nhi bỗng nhiên ho sặc sụa. Tương Vũ vội vàng vuốt lưng cho Khả Nhi, nói bằng giọng oán trách: -Sao mà bất cẩn thế! Có uống tí canh thôi mà cũng sặc! Uống từ từ thôi, không ai tranh giành với cậu đâu mà lo!
Khả Nhi bị sặc đến mức giàn giụa nước mắt, thở không ra hơi: -Canh Mai nấu đúng là ngon tuyệt!
Khi trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người, Tương Vũ liền nói: -Một thời gian nữa tớ sẽ phải về quê, đón bố mẹ đến Thâm Quyến dưỡng lão. Khả Nhi, chúng ta cùng về quê nghỉ ngơi một thời gian nhé!
-Được thôi!- Khả Nhi cảm thấy hơi buồn ngủ, liền nhắm mắt nằm trên giường, mơ hồ nhìn thấy cảnh tượng cây cối xanh tươi ở dưới quê, ông ngoại bê ống điếu nhìn cô cười hiền hậu. Những con người hiền hậu ở quê nhà đã mở rộng tấm lòng giúp đỡ cô những lúc khó khăn. Có lẽ cũng phải về đó một chuyến xem sao.
-Không phải là tớ muốn nói cậu đâu….- Tương Vũ bắt đầu cằn nhằn: -Nhưng cậu chẳng biết thương xót bản thân mình gì cả. Giờ danh đã có rồi, lợi cũng có rồi, cần gì phải cố sức như vậy nữa? Đời người rốt cuộc còn mong gì hơn nữa?
-Cậu không hiểu được đâu!- Khả Nhi trở người, thu mình vào trong chăn: -Tớ nhất định phải làm việc, đó chính là sự tự tôn và mục tiêu tồn tại của tớ!
-Hài, cậu ngủ đi!- Tương Vũ nhẹ nhàng đi ra và đóng cửa lại.
Phòng bệnh trở nên vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh như mấy năm trước, sau khi cô bỏ đứa bé đi vậy. Đứa bé ấy và cả bố của nó nữa đã trở thành một nỗi đau đớn khôn nguôi trong lòng cô, chỉ cần khẽ chạm vào thôi cũng khiến cho nó chảy máu.
Mỗi người đều có cách sống của riêng mình. Với Tương Vũ, cô có thể từ bỏ cuộc sống an nhàn nơi quê nhà để theo người đàn ông mà cô yêu sâu sắc đến thành phố Thâm Quyến lạ lẫm này để xây dựng sự nghiệp. Cô ấy đã chọn con đường trở thành người phụ nữ sau lưng người đàn ông, chịu đựng mọi gian khổ để hỗ trợ cho sự nghiệp của chồng. Có lẽ cô ấy rất hạnh phúc. Tuy nhiên, Khả Nhi mãi mãi không bao giờ lựa chọn con đường này. Trên lưng cô còn có rất nhiều thứ mà cô không thể từ bỏ được, vì vậy số phận đã an bài cuộc đời của cô sẽ không có hạnh phúc.
Cũng còn may…Khả Nhi nghĩ ngợi mông lung…ít nhất thì những người mà cô yêu quý và trân trọng đều được hạnh phúc. Như vậy là đủ rồi! Cô không biết mình đã chìm vào giấc ngủ như thế nào, nhưng có thể ngủ được đã là một điều hạnh phúc rồi.
Dường như trong giấc mơ cô đột nhiên nhìn thấy một bóng người cao lớn: -Dương Phàm…- cô lí nhí.
Đối phương khẽ thở dài: -Là anh!
-À, Chu Chính Hạo…sao anh lại đến đây? Vé máy bay từ Bắc Kinh đến Thâm Quyến miễn phí à?
-Bây giờ không phải mùa du lịch, vé máy bay được giảm giá nhiều!
-Em thì có gì tốt mà để anh phải bỏ ra nhiều như vậy?- Khả Nhi không phân biệt nổi là mơ hay là thực, chỉ nói dựa vào cảm giác: -ích kỉ, tự cho mình là đúng, ngang ngạnh, quá mạnh mẽ. Thành Hạo đã từng nói phần lớn đàn ông đều tránh xa một người con gái như em!
-Cũng không phải tất cả đàn ông đều thích những cô gái dịu dàng và mềm yếu, cũng không hẳn mỗi người đàn ông đều thích tìm cho mình một người phụ nữ chỉ biết phụ thuộc vào bản thân. Những kẻ tránh xa một người con gái xuất sắc trước tiên là bởi vì anh ta không đủ xuất sắc, hoặc không đủ tự tin, không xứng với một cô gái tốt như vậy!
Khả Nhi cười ra nước mắt: -Chu Chính Hạo, anh thật biết an ủi người khác!
Chu Chính Hạo đứng ở bên giường, cúi đầu nhìn cô rất lâu mới lên tiếng: -Thực ra anh có thể mang lại hạnh phúc cho em, chỉ cần em đồng ý.
Khả Nhi kéo chăn lên che đầu, nhủ thầm: giấc mơ này thật hoang đường!
-Anh thật sự hi vọng mình trở nên tốt hơn để có thể xứng đáng với em!
-Anh đã tốt lắm rồi, Chu Chính Hạo…thật đấy!- Chu Chính Hạo rất tốt, cô đã từng gặp rất nhiều người tốt bụng. Nhưng người mà cô yêu chỉ có một, một người duy nhất ấy…Thế nên cả đời này cô không còn dám mơ tưởng tới hạnh phúc.
Chuyện Khả Nhi bị ốm cuối cùng cũng đến tai bà ngoại và mẹ. Dưới sự dẫn đường của Mai, hai người tìm đến bệnh viện nói Khả Nhi nằm. Kéo cánh tay gầy guộc của Khả Nhi, bà ngoại thở dài. Mẹ Khả Nhi oán trách: -Cái con bé này, bị ốm thế này mà còn giấu mẹ, thật là….
Khả Nhi cười cười, nhanh miệng bào chữa: -Chỉ là cảm cúm vớ vẩn thôi mà. Đôi ba ngày là khỏi ngay ấy mà! Không sao đâu!
-Không sao?- bà ngoại lau nước mắt: -Ốm đến nỗi người không ra người rồi, cháu tự soi gương đi!
Tương Vũ nhanh chóng hùa theo bà ngoại, lôi từ trong túi ra một cái gương nhỏ đưa ra trước mặt Khả Nhi. Trận ốm này khiến cho Khả Nhi gầy đi nhiều, cằm trở nên nhọn hoắt, đôi mắt như lồi ra, khuôn mặt hốc hác, xanh xao. Khả Nhi vỗ vỗ vào mặt mình, cười hi hi: -Hay quá, mắt to cằm nhọn! Rất hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ hiện đại!
Tương Vũ lạnh lùng mỉa mai: -Nên nói là cằm hình búa, mắt như cái đèn lồng…càng ngày càng giống con bọ ngựa!
Khả Nhi tức tối trợn mắt nhìn Tương Vũ.
Chu Chính Hạo lúc nãy bị đẩy sang một bên nay mới có cơ hội lên tiếng. Anh lớn tiếng chào hỏi người lớn: -Cháu chào bà, chào cô! Mời bà và cô ngồi xuống đây! Ở đây có hoa quả, để cháu gọt hoa quả mời mọi người nhé!
Tần Tuyết Liên nhìn Chu Chính Hạo, xác định người này mình chưa nhìn thấy bao giờ liền đưa mắt nhìn Khả Nhi.
Bà ngoại cười tươi: -Tiểu Dương à, cuối cùng cũng gặp được cháu rồi! Mấy năm nay cháu biến đâu mất thế?
Khả Nhi vội vã sửa sai: -Đây là Chu Chính Hạo, bạn cùng đại học với cháu. Bà ơi bà nhận nhầm người rồi!
-À, là Tiểu Châu à? Già rồi lẩm cẩm, mấy năm không gặp đã nhớ nhầm họ của cháu rồi- bà ngoại càng ngày càng hồ đồ: -Mấy năm trước cháu đến nhà ta chơi, giờ thay đổi nhiều quá. Khả Nhi bị ốm mà chẳng nói với cả nhà một tiếng, may mà có cháu chăm sóc….
Khả Nhi dở khóc dở cười. Bà ngoại đã lớn tuổi rồi, trí nhớ ngày càng kém, giờ còn nhớ nhầm Dương Phàm với Chu Chính Hạo. Khả Nhi ái ngại nhìn Chu Chính Hạo, anh mỉm cười chấn an cô rồi lại chăm chú vừa nghe bà ngoại nói vừa gọt táo. Vỏ táo gọt thành một dải liền mạch mà không bị đứt. Khả Nhi chợt thất thần nhớ lại chuyện cũ, ánh mắt cô trở nên dịu dàng và ấm áp.
Gọt xong vỏ táo, Chu Chính Hạo ngẩng đầu lên mỉm cười với Khả Nhi. Khả Nhi giật mình như vừa bừng tỉnh khỏi giấc mơ. Chu Chính Hạo chia táo thành từng miếng nhỏ đặt lên đĩa rồi cắm tăm vào, đưa mời bà: -Cháu mời bà!
-Ngoan lắm!- bà ngoại cười sung sướng: -Tiểu Châu này, cháu với Khả Nhi đã yêu nhau mấy năm rồi, bao giờ thì định cưới? Bà già cả rồi, sợ chẳng đợi được lâu!
-Bà ơi…- Khả Nhi thở dài, không dám lên tiếng oán trách. Cho dù đã lú lẫn nhưng bà ngoại lúc nào cũng mong mỏi Khả Nhi sớm yên bề gia thấy, mong cô có được một tổ ấm hạnh phúc.
-Bà ơi…-Chu Chính Hạo nói: -Dạo này cháu và Khả Nhi tương đối bận, mấy năm nay vẫn chưa có thời gian bàn chuyện hôn nhân. Bà yên tâm, đợi Khả Nhi khỏe hẳn chúng cháu sẽ bàn chuyện này. Bà thấy có được không?
Bà ngoại yên tâm, gật đầu hài lòng: -Được, đương nhiên là được!
Khả Nhi cảm kích nhìn Chu Chính Hạo, mỉm cười ái ngại. Chu Chính Hạo cũng mỉm cười an ủi Khả Nhi.
Tần Tuyết Liên ngồi bên cạnh nhìn thấy hết tất cả. Có ai hiểu con bằng mẹ? Tuyết Liên nắm chặt lấy tay con gái, Khả Nhi ngoảnh đầu lại nhìn mẹ, trong lòng xót xa, suýt rơi nước mắt.
Dưới sự quản lí nghiêm ngặt của bà ngoại và mẹ, Khả Nhi không thể vừa dưỡng bệnh vừa làm việc, cuối cùng còn gây kinh động đến Đỗ Tích Nhã. Qua webcam, Đỗ Tích Nhã chăm chú nhìn Khả Nhi, vẻ mặt thương xót: -Sao, vì một người đàn ông mà em giày vò bản thân đến thế này kia à?
Khả Nhi ủ rũ: -Có phải rất giống một kẻ ngốc không chị?
-Đương nhiên không rồi!- Đỗ Tích Nhã nghiêm chỉnh nói: -Phần lớn con gái đều có lúc phạm phải sai lầm. Chị cũng là người từng trải, đương nhiên lúc ấy cũng cảm thấy vô cùng đau đớn, buồn đến không muốn sống nữa. Nhưng khi ngoảnh đầu nhìn lại lại thấy thực ra đó cũng chẳng phải là chuyện gì to tát. Nếu như không có người đó thì chị cũng tuyệt đối không ngược đãi bản thân mình!
-Vì chị là Đỗ Tích Nhã mà!- Khả Nhi chán nản nói. Đúng như chị Phượng đã từng nói, ở Đỗ Tích Nhã luôn toát lên khí chất của bậc đế vương, không ai có thể so sánh với cô ấy được.
-Em là Tần Khả Nhi, là một Tần Khả Nhi độc nhất vô nhị trên đời này…- Đỗ Tích Nhã nghiêm nghị: -Em nên hiểu rõ giá trị của mình!
Khả Nhi khẽ nhếch môi, cố nặn ra một nụ cười gượng gạo: -Giá trị của em thì có liên quan gì đến nỗi buồn của em chứ?
-Cherry…trong số những người bạn cùng hội cùng thuyền, chị quý em nhất. Em khác so với mỗi người bọn chị. Chị được thừa kế giang sơn do một tay bố để lại. Thành Hạo, Trụ Kiệt và Giang Nhã Thu là được bố chị lựa chọn, được đào tạo ngay từ đầu. Bốn người bọn chị có được ngày hôm nay đều là bởi vì sau lưng bọn chị có được người nâng đỡ. Còn em, em chẳng có gì, làm nên sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, vừa đi học vừa bôn ba, không có cơ hội được đào tạo đặc biệt…tất cả những thành tựu mà em có được ngày hôm nay đều nhờ vào sự cố gắng của bản thân. Với sự quyết đoán và nghị lực như vậy, trên đời này làm gì có cửa ải nào mà em không thể vượt qua được?
Khả Nhi cười bò trên giường: -Tích Nhã, chị làm máu trong người em nóng lên rồi đấy!
Đỗ Tích Nhã lắc đầu thở dài: -Xem ra những lời chị nói em đều bỏ ngoài tai. Có biết gì sao chị cho em trở thành cổ đông của Thừa Nghiệp không? Bởi vì chị hiểu rõ giá trị của em, vì vậy chị không coi em là cấp dưới, mà là bạn. Nếu như chỉ là cấp dưới thì chị chắc gì đã giữ được em ở bên cạnh lâu như vậy. Ngoài Thừa Nghiệp ra còn có cả đống công ty đa quốc gia sẵn sàng bỏ tiền ra để lôi kéo em sang làm cho họ. Cũng giống như thế, không có Dương Phàm thì vẫn còn cả đống đàn ông xếp hàng chờ lấy được em. Em nghĩ kĩ mà xem, mấy năm nay, những người đàn ông có ý với em còn ít chắc? Đáng tiếc là con mắt của em không nhìn thấy bọn họ.
-Đàn ông không thích những người phụ nữ giỏi giang và quá độc lập!- Khả Nhi buồn bã nhắc lại lời của một ai đó.
-Bố láo! Xin lỗi vì chị đã nói bậy!- Đỗ Tích Nhã thường có thói quen nói thẳng với những người của mình: -Nếu như đứa con gái nào mà nói như vậy thì chắc chắn đó là người không thông minh, không đảm đảm, chỉ mong mỏi được dựa dẫm vào đàn ông như loài kí sinh trùng. Chỉ có những thằng đàn ông dâm đãng mới thích loại con gái như vậy, cứ tưởng rằng mình có sức quyến rũ hơn những cô gái xuất sắc. Đáng tiếc là họ đâu có phải đàn ông, làm sao biết được đàn ông nghĩ gì? Cứ coi như cô ta biết được suy nghĩ của một người đàn ông nào đó thì cũng khó mà nắm bắt được hết suy nghĩ của đàn ông trong thiên hạ. Nếu như người nói câu này là đàn ông, vậy thì chắc chắn hắn là một kẻ ngu xuẩn, bản thân không đủ xuất sắc, không xứng đáng với một người con gái xuất sắc nên mới nói ra những điều ấu trĩ và ngu xuẩn như vậy. Những người đàn ông như vậy làm sao có thể là đại biểu cho tất cả đàn ông trên thế giới này được? Con người trong xã hội này vốn dĩ hoàn toàn khác nhau, sở thích của con người cực kì đa dạng, ai mà có thể đoán được ý thích của tất cả mọi người cơ chứ. Trên đời này thiếu gì đàn ông? Cherry à, em cần gì phải nhớ nhung đến một người đàn ông đã thuộc về người khác chứ?
-Em hiểu, em hiểu cả, nhưng mà…- Khả Nhi bất lực cúi đầu, hồi lâu sau mới khẽ nói:- Có đôi khi em nghĩ, thực ra lúc ấy em không phải là không có con đường thứ hai. Sau khi mẹ làm phẫu thuật, anh ấy ở bên cạnh em bao lâu như vậy, em vốn có thể nói hết mọi chuyện với anh ấy, sau đó có gì khó khăn cả hai cùng đối mặt. Nếu như…nếu như em đi con đường ấy….
-Nếu như em chọn đi con đường ấy sẽ có ba khả năng xảy ra…- Đỗ Tích Nhã bắt đầu liệt kê theo trình tự: -Thứ nhất: em sẽ bị nhà trường đuổi học, bởi vì chưa học xong mà đã có con, đảm bảo em sẽ không thể tìm được việc, mọi gánh nặng kinh tế đều đổ lên đầu Dương Phàm. Hai người sống vất vả, còn may là tình cảm gia đình cũng không đến nỗi tồi, vợ chồng hòa thuận.Đương nhiên, trong cuộc sống gian khổ và vất vả, Dương Phàm sẽ nhớ lại cuộc sống sung sướng trước đây, thỉnh thoảng sẽ cảm thấy buồn phiền. Còn em, nhìn thấy cậu ta từ một chàng công tử phóng khoáng nay trở thành một người đàn ông bươn chải, vất vả, cảm giác áy náy sẽ đè nặng trong lòng em. Nhưng đây vẫn là một cái kết thúc có hậu nhất.
-Thứ hai, em sinh một đứa con trai, gia đình Dương Phàm vì vậy mà chấp nhận em. Bởi vì địa vị thấp hèn nên em luôn phải cúi đầu trong gia đình nhà họ Dương, rồi phải xin tiền của họ để lo lắng cho bà và mẹ. Người con gái độc lập, tự tôn, tự cường mà Dương Phàm thích lúc đầu không còn, chỉ còn lại một người vợ nhu nhược và phụ thuộc. Lâu dần cậu ta sẽ cảm thấy chán ghét em, đi qua đêm không về nhà. Cô bé lọ lem được gả vào gia đình quyền quý đã là một may mắn quá lớn đối với em rồi, vì vậy em chẳng có quyền gì căn vặn chuyện bên ngoài của đàn ông. Đến khi em ngoài ba mươi tuổi, mặc dù chưa phải là già nhưng cũng không còn xinh đẹp như những cô gái tuổi đôi mươi ở bên ngoài, thế rồi dần dần cả đám con gái trẻ đẹp bắt đầu tìm đến nhà em ăn vạ…Một kết cục như vậy cũng tương đối ảm đạm…
-Cái kết cục thứ ba là cuối cùng Dương Phàm chẳng thể chịu nổi áp lực cuộc sống, bỏ dở giữa chừng và quay lại với cuộc sống ban đầu. Gia đình Dương Phàm đưa cho em một số tiền làm tiền bồi thường. Sau đó, em không bằng cấp, không công việc, một mình mang con nhỏ rời khỏi Bắc Kinh, đương nhiên cũng có thể em sẽ trả con lại cho họ, còn mình thì tiếp tục trở về với cuộc sống nghèo khổ cùng với bà và mẹ. Cho dù là trường hợp nào thì trên đời này vẫn sẽ có thêm một Tần Khả Nhi đáng thương, sống cả đời đầy đau khổ và oán hận. Những mảnh đời như vậy trên đời này không ít!
Khả Nhi cười đau khổ: -Chỉ có thể tàn khốc như vậy sao?
-Đúng vậy, hiện thực tàn khốc như vậy đấy!- Đỗ Tích Nhã thở dài: -Cũng may là em đã chọn một lối đi khác. Vì vậy nên hiện giờ em mới là một Tần Khả Nhi có một không hai!
Khả Nhi vẫn ủ rũ: -Nhưng mà em đã mất đi người đó, một người có một không hai trên đời này. Từ đầu đến cuối đều là do em đã phụ tình anh ấy, em thậm chí còn chẳng có tư cách mà oán thán!
-Thực ra, xét từ lập trường của cậu ta thì không thể nói là cậu ta có lỗi. Còn xét trên lập trường của em cũng không thể nói em đã làm sai điều gì. Chẳng ai có thể đảm bảo bản tính của con người suốt đời không thay đổi, tình cảm có thể kéo dài mãi mãi. Làm sao có thể đem vận mệnh của mình giao phó cho người khác. Một người trước tiên phải đủ mạnh mới có thể bảo vệ bản thân và bảo vệ người mình muốn bảo vệ. Cherry à, làm người phải học cách từ bỏ và lãng quên, từ bỏ thứ tình cảm đã không còn thuộc về mình, lãng quên người đã từ bỏ em đi!
Tần Khả Nhi khẽ nhắm mắt lại, giọng nói phảng phất sự mệt mỏi: -Nếu như có thể, em rất hi vọng mình có thể điều khiển được tình cảm của mình. Nhưng em chỉ là một đứa con gái bình thường, có thịt có xương, cũng biết đau đớn…
Đỗ Tích Nhã nhìn Khả Nhi hồi lâu mới lên tiếng: -Cherry, đi nghỉ ngơi ở đâu đó một thời gian đi! Chị cho em nghỉ một tháng có lương, hi vọng một tháng sau em sẽ lại là một Tần Khả Nhi độc lập và tự tin như trước đây!
Đỗ Tích Nhã và Khả Nhi bàn bạc và quyết định sẽ để Trụ Kiệt về nước tạm thời đảm đương công việc ở Thừa Nghiệp. Nhớ đến khuôn mặt đẹp trai đến khó tả của Trụ Kiệt, Khả Nhi sực nhớ đến khuôn mặt xinh đẹp của cậu bé đó. Rõ ràng là hình ảnh thu nhỏ của Trụ Kiệt mà…
-Sao thế?- Đỗ Tích Nhã nhận ra sự khác thường trên mặt Khả Nhi.
-Cái đó…- Khả Nhi do dự hồi lâu: -Trụ Kiệt có con cái gì không?
-Ai mà biết được…- Đỗ Tích Nhã thản nhiên: -Cậu ta nhiều bạn gái như vậy, ai mà biết được cậu ta có con rơi con vãi gì không. Nhưng sao em lại hỏi cái này?
Khả Nhi khẽ mấp máy môi, nghĩ đến vẻ dịu dàng của Dương Phàm lúc ôm cậu bé đó. Có lẽ mất đi đứa trẻ, anh ấy và Thư Á sẽ rất đau lòng. Cuối cùng cô đành nói: -Em nhìn thấy có một đứa bé rất giống Trụ Kiệt. Chỉ có điều lúc ấy đứa bé đó đang được bố nó ôm trong lòng, chắc là không có quan hệ gì với Trụ Kiệt đâu!
-Có quan hệ thì cũng chẳng làm được gì. Con cái là do người ta vất vả nuôi dưỡng, đương nhiên nó trở thành con của người ta rồi. Chẳng thể nào vì nó có mang dòng máu của mình mà đòi ngồi không hưởng phúc!
Khả Nhi lại lần nữa bị lí lẽ của Đỗ Tích Nhã thuyết phục.
Sau khi ra viện, việc đầu tiên mà Khả Nhi làm là dẫn bà và mẹ về quê nghỉ ngơi. Chu Chính Hạo tiễn Khả Nhi ra tận sân bay, trước khi đi còn nhìn Khả Nhi đầy hàm ý rồi dặn dò:- Anh sẽ đợi em quay lại!
Vừa hay lúc đó Tương Vũ đi qua chỗ Chu Chính Hạo, vội vàng nói chen vào: -Anh trai à, con gái không phải đợi quay về mà phải theo đuổi mới được!- nói rồi cô ngoảnh đầu lại chớp chớp mắt: -Đừng sợ, em sẽ giúp anh! Nhớ gửi cho con trai em một thùng sữa để uống là được rồi!
Chu Chính Hạo cười lăn lộn, dường như tất cả những người bạn xung quanh Khả Nhi đều thật sự rất dễ thương.
Đưa mắt tiễn họ vào tận trong cửa lên máy bay, Chu Chính Hạo mới ra về. Bỗng nhiên có ai đó lên tiếng chào anh: -Giám đốc Chu, có rỗi không? Tôi muốn mời anh đi ăn một bữa!
Chu Chính Hạo định thần lại, hóa ra là Lâm Huy, chồng của Tương Vũ. Chu Chính Hạo đã quen biết với Lâm Huy tại bệnh viện khi hai vợ chồng Tương Vũ vào thăm nom Khả Nhi. Lúc ấy công ty của Lâm Huy đang cạnh tranh giành lấy một vụ làm ăn với công ty của Chu Chính Hạo tại Thâm Quyến. Sau khi biết được thân phận của Chu Chính Hạo, Lâm Huy đã tìm cách tiếp cận anh.
Thực ra mặc dù quy mô công ty của Lâm Huy có hơi nhỏ nhưng thực lực tương đối mạnh. Bình thường Chu Chính Hạo cũng chẳng ngần ngại gì khi giao vụ làm ăn ấy cho công ty của Lâm Huy, nhưng đối phương lại sử dụng phương pháp cạnh tranh kinh doanh, thế nên Chu Chính Hạo không thể gật đầu bừa bãi được. Anh lại không phải là người thích lo chuyện của người khác, nhưng nghĩ đến việc Khả Nhi với Tương Vũ rất thân thiết, lại nhớ tới nụ cười hiền hòa của Tương Vũ, Chu Chính Hạo đành nói: -Giám đốc Lâm, vợ của anh thật đáng yêu, xứng đáng để anh trân trọng đấy!
Lâm Huy ngẩn người không hiểu ý của Chu Chính Hạo là gì.
Chu Chính Hạo nói: -Vài hôm trước, chỉ là tình cờ thôi, tôi nhìn thấy anh ngồi uống cà phê với cô Hồ của công ty tôi. Cô ấy không có quyền quyết định gì cả, không giúp gì cho anh được đâu!
Lâm Huy mặt mày biến sắc, nếu như chỉ là ngồi uống cà phê bình thường thì Chu Chính Hạo đương nhiên sẽ không nói làm gì. Một lúc sau, Lâm Huy mới ngập ngừng hỏi: -Cô Tần có biết không?
Chu Chính Hạo lắc đầu: -Tôi nghĩ không nên để cho một người tốt như vợ anh phải đau lòng nên tạm thời không nói với Khả Nhi. Chỉ có điều, nếu như còn tiếp tục, với quan hệ của cô ấy, tôi e là chuyện này sớm muộn gì cũng bị phát hiện. Khả Nhi rất coi trọng vợ anh, thế nên cô ấy sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương bạn của mình đâu!
Lâm Huy gật đầu: -Cám ơn, tôi biết nên làm gì! Thực ra trong mắt tôi, vợ tôi vẫn luôn là người phụ nữ đẹp nhất. Tôi rất trân trọng cô ấy!
Chu Chính Hạo mỉm cười: -Vậy thì tốt! Phúc phận này chúng ta có cầu cũng chẳng được. Nếu như đã có rồi thì nên biết trân trọng, đúng không?
Bởi vì biết ơn quê hương, mấy năm gần đây Khả Nhi liên tục quyên góp tiền để sửa chữa đường xá, mua sắm thiết bị y tế, làm việc từ thiện ở quê hương. Ở trong cái huyện nhỏ ấy, Khả Nhi có thể nói là một người rất nổi tiếng. Lần này về quê, mặc dù không khua chiêng gõ trống, cố gắng tránh để kinh động đến bất kì ai, nhưng những ngày tháng thanh thản chưa kéo dài được bao lâu đã có người tới chào hỏi. Thế rồi người người lũ lượt kéo đến, có người còn dẫn theo con nhỏ đến hỏi bí quyết thành công của Khả Nhi, cũng có người quen đến tìm Khả Nhi để mong có được cơ hội hợp tác, cũng có những người lấy danh nghĩa là thân thích đến để mượn tiền hoặc nhờ Khả Nhi giúp tìm cho một công việc…
Một buổi tối nọ, đợi Khả Nhi tiễn nốt đoàn khách cuối cùng, Tương Vũ thở dài: -Cậu quay về là để nghỉ ngơi yên tĩnh một thời gian, bây giờ thành ra thế này thì bao giờ mới yên tĩnh cho được. Chi bằng chúng ta đến nhà tớ tránh nạn đi!
Khả Nhi lắc đầu: -Cũng không thể để cho bố mẹ cậu bị vạ lây được!
-Hay là…- Tần Tuyết Liên lên tiếng: -Chúng ta về quê vài hôm đi!
Khả Nhi vẫn lắc đầu, nghĩ một lúc rồi nói: -Chúng ta đến đặt bàn ăn khoảng 20 chỗ ở một nhà hàng to nhất trong huyện đi!
Dưới ánh mắt bỡ ngỡ của mọi người, Khả Nhi cười nói: -Ban đầu không muốn ồn ào nhưng bây giờ đã kinh động đến mọi người rồi. Về tình về lí đều nên mời những người trước đây đã giúp đỡ gia đình ta đến ăn uống một bữa rồi cảm ơn họ một tiếng. Uống nước nhớ nguồn, đây cũng là lẽ thường mà!