Mong ước lâu bền

Chương 37 Part 3


Bạn đang đọc Mong ước lâu bền – Chương 37 Part 3

Sau khi phô tô xong tài liệu, Lương Dung Hinh liền làm theo sự dặn dò của cấp trên, ôm một chồng tài liệu chuyển tới phòng họp ở trên tầng thượng. Đây là những tài liệu mà cuộc họp của các lãnh đạo cấp cao ở công ty cần phải dùng đến.
Thư kí trực ở bên ngoài phòng họp nhìn thấy Lương Dung Hinh mang tài liệu lên liền gọi điện vào phòng họp để thông báo, sau đó nhận một phần tài liệu từ trên tay Lương Dung Hinh rồi bảo: -Cô cùng đi vào phòng họp và phát tài liệu cho từng người nhé!
Ban lãnh đạo có lẽ đang bàn luận một đề án cơ mật nào đó, thế nên khi Lương Dung Hinh vào phòng họp, mọi người không ai bảo ai liền im bặt. Lương Dung Hinh cúi đầu, nhanh chóng đặt tài liệu lên bàn trước mặt từng người. Đến gần vị trí ghế chủ tịch, cô không nén được tò mò liền khẽ liếc mắt nhìn vị tổng giám đốc lúc này đang nói chuyện. Cô kinh ngạc nhận ra người này trông rất quen. Lương Dung Hinh bất giác ngẩng đầu lên nhìn lại…Chợt toàn thân cô như cứng đờ ra. Người này….mặc dù khí chất và phong thái đã thay đổi hoàn toàn, nhưng mà dung mạo ấy rõ ràng là….
-Cô Lương?- Chu Thành Bích ngồi cạnh tổng giám đốc khẽ lên tiếng nhắc nhở.
Lương Dung Hinh không có phản ứng gì, siết chặt xấp tài liệu trong tay, đôi mắt thất thần nhìn Khả Nhi.
Biểu hiện kì lạ đó đã khiến Khả Nhi chú ý đến. Cô ngước mắt lên nhìn Lương Dung Hinh, dường như cũng có chút bất ngờ nên Khả Nhi hơi ngẩn người ra đôi chút. Dưới ánh mắt sắc sảo của Khả Nhi, Lương Dung Hinh bối rối cúi đầu. Tần Khả Nhi không chút bối rối, đưa tay ra với lấy một xấp tài liệu từ trong tay của Lương Dung Hinh rồi nói: -Mời cô Lương ra ngoài phòng họp ngồi chờ một lát. Cuộc họp tiếp tục!
Lương Dung Hinh hoang mang bước nhanh ra khỏi phòng họp. Vì Tần Khả Nhi đã có lời dặn dò, bảo cô ra ngoài phòng họp chờ nên tạm thời cô chưa thể bỏ đi. Cô gái lúc nãy dẫn Lương Dung Hinh vào phòng họp lấy một cái ghế ra mời cô ngồi rồi lại tất bật với công việc của mình.
Lương Dung Hinh nhìn đăm đăm vào cánh cửa phòng hội nghị, cảm thấy kì lạ là tại sao bản thân mình vẫn có thể cười được. Cuộc đời luôn thay đổi, hóa ra cuộc đời đã thay đổi đến mức này.
Cô nhớ lại những lần chạm mặt giữa cô và Tần Khả Nhi: lần đầu tiên là ở bữa tiệc tối tại nhà Dương Phàm. Lần đầu tiên gặp Tần Khả Nhi, biết được cô chính là người mà Dương Phàm thích, Lương Dung Hinh chẳng mấy để tâm, nghĩ rằng chẳng qua chỉ là một con bé xuất thân bần hàn, giấc mộng cô bé lọ lem ai chẳng muốn làm, nhưng giấc mơ thành thật được mấy người? Lúc cô nói đến các nhãn hiệu nước hoa, thời trang của Pari, quả nhiên con bé đó mở to mắt mơ hồ, chẳng biết gì cả. Đồng Đồng còn cười nhạo Dương Phàm đã vớ phải một con bé nhà quê, ngay cả đồ ăn tây cũng không biết ăn. Lúc ấy, khi đối mặt với Tần Khả Nhi, cô có cảm giác hơn người.
Lần thứ hai gặp mặt là khi biết tin Tần Khả Nhi đã có thai. Lúc ấy Lương Dung Hinh mới cảm thấy hoang mang. Tại sao Dương Phàm có thể từ bỏ tất cả chỉ vì một con bé nghèo hèn, rời bỏ thế giới của anh ấy để làm một người đàn ông bươn chải nuôi sống gia đình như bao nhiêu người bình thường khác. Tại sao có thể như vậy được? Cô hạ quyết tâm phải kéo anh quay trở lại thế giới của mình, cho dù có thể anh sẽ hận cô, nhưng vài năm sau, khi anh ấy đứng ở trên đỉnh cao của cuộc đời, nhìn xuống những người đàn ông tầm thường dưới chân mình, anh ấy nhất định sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của cô.
Nhân cơ hội Dương Phàm đi thăm ông ngoại, không có ở bên cạnh Tần Khả Nhi, Lương Dung Hinh đã gọi điện cho Tần Khả Nhi, đề nghị cô hãy bỏ cái thai và chia tay với Dương Phàm, nếu không cô sẽ đến trường đại học Z nơi Khả Nhi đang theo học để thông báo tin này. Một khi chuyện này bại lộ, Khả Nhi chỉ còn một con đường là bị đuổi học. Lương Dung Hinh tưởng rằng Khả Nhi sẽ phải khuất phục. Nào ngờ Khả Nhi không nói một câu, lập tức cúp điện thoại khiến cho cơn giận trong lòng cô bùng lên như ngọn lửa. Vừa ngoảnh đầu lại nhìn thì phát hiện ra Hoa Chỉ Huyên đang đứng bên cạnh từ lúc nào: -Sao, Tần Khả Nhi có thai rồi?
Lúc ấy Lương Dung Hinh cực kì hoang mang, sợ rằng mẹ Dương Phàm sẽ vì thương cháu nội mà chấp nhận Khả Nhi, nếu vậy cô phải làm sao? Cũng may sự việc không diễn biến theo chiều hướng đó. Hoa Chỉ Huyên chỉ cảnh cáo cô: -Tốt nhất nên tránh xa Tần Khả Nhi ra một chút, đừng có chọc giận cô ta! Người như cô ta sau này không phải là hạng tầm thường đâu!
Lương Dung Hinh không nghĩ như vậy. Còn nhớ trong buổi khiêu vũ tối đó, Khả Nhi đã nói với mẹ Dương Phàm rằng: Cho dù bác có đồng ý cho cháu cơ hội, cháu cũng chưa chắc đã đồng ý làm cô bé lọ lem đâu. Cô bé ấy thật ngốc, chỉ biết chờ đợi hoàng tử đến cứu giúp. Cháu thích tự cứu lấy bản thân hơn.
Lương Dung Hinh cảm thấy thật buồn cười. Đừng nói là cô bé lọ lem, mà ngay cả công chúa như công chúa bạch tuyết, công chúa ngủ trong rừng…cũng đều chờ đợi hoàng tử đến cứu đấy thôi. Cái loại con gái thấp hèn như vậy, có thể cứu được mình sao? Cùng lắm là sau khi tốt nghiệp tìm được một công việc kha khá, gả cho một người đàn ông có điều kiện tương đối tốt là cùng, cái gì mà “không phải hạng tầm thường” chứ, thật là khoa trương thái quá!
Về sau, mẹ của Lương Dung Hinh lấy quyền điều hành tập đoàn Vĩnh Xương làm điều kiện để Hoa Chỉ Huyên phải giải quyết tất cả mọi chuyện. Về sau nữa….Lương Dung Hinh cười cay đắng….
Cánh cửa phòng hội nghị bỗng nhiên mở ra, Tần Khả Nhi đi đầu dưới sự hộ tống của những lãnh đạo cấp cao khác. Thư kí trực ban và Lương Dung Hinh vội vàng đứng dậy cúi chào. Đi giữa một nhóm người cao lớn, chiều cao của Khả Nhi không mấy nổi trội, nhưng từ cô lại toát lên sự uy quyền, cao quý. Đi đến gần Lương Dung Hinh, bước chân của Khả Nhi chậm lại: -Cô Lương, mời cô đến văn phòng tôi một chút!
Lương Dung Hinh đột nhiên phát hiện ra trong cuộc sống tràn đầy những sự mỉa mai. Lương Dung Hinh từng chê bai, cười nhạo Khả Nhi không biết các môn nghệ thuật như chơi đàn, kéo vilong, không hiểu biết về thời trang…Thế nhưng đến thời điểm quan trọng, những môn nghệ thuật ấy lại không thể giúp cô cứu vãn nổi cơ nghiệp của nhà họ Lương. Ngược lại, con bé quê mùa trong mắt mình giờ lại trở thành một nhân vật kiệt xuất, đứng trên đỉnh cao của danh vọng, khiến cho những người từng khinh thường cô phải ngưỡng mộ nhìn lên ánh hào quang phát ra từ người cô. Đến lúc này, Lương Dung Hinh không thể không thán phục con mắt nhìn người của Hoa Chỉ Huyên.
Cánh cửa phòng tổng giám đốc khép chặt. Lương Dung Hinh đứng ở bên ngoài, giơ tay lên định gõ cửa nhưng lại bỏ tay xuống, cứ như vậy nhiều lần liền…Lương Dung Hinh cắn chặt môi…dù sao thì có trốn cũng không thoát, thế nên chỉ còn cách đối mặt với nó thôi. Lương Dung Hinh cắn răng đẩy cửa bước vào:-Thưa tổng giám đốc, tôi đã đến rồi đây!

Tần Khả Nhi đang ngồi trước bàn làm việc, tay chống cằm thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ. Nghe thấy có tiếng động, cô liền quay đầu lại, mỉm cười với Lương Dung Hinh.
Không hiểu sao Lương Dung Hinh lại mỉm cười theo. Tần Khả Nhi đứng dậy, đi về phía Lương Dung Hinh rồi chỉ vào ghế sô pha: -Cô Lương, mời ngồi!
Nhìn thấy Tần Khả Nhi ngồi xuống chiếc ghế đối diện trước, Lương Dung Hinh mới thấp thỏm ngồi xuống, thầm nghĩ mục đích Khả Nhi gọi mình đến đây.
Cũng may là Khả Nhi không nói bóng gió mà đi thẳng vào vấn đề: -Có thể nói cho tôi biết một số chuyện quá khứ có liên quan đến Dương Phàm được không?
Lương Dung Hinh cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt, miệng khô không khốc. Cô bối rối liếm liếm đôi môi khô nứt của mình.
-Tôi rất xin lỗi đã làm cô khó xử. Nhưng có những chuyện tôi không thể biết được nếu như không hỏi rõ người trong cuộc!- Khả Nhi rót một cốc trà đưa đến trước mặt Lương Dung Hinh: -Nếu như cô không muốn nói thì thôi! Cô có thể yên tâm, công tư phân minh, tôi sẽ không vì chuyện riêng tư mà gây ảnh hưởng, cho dù là tốt hay xấu đến công việc của cô đâu!
Lương Dung Hinh nhấp một ngụm trà: -Năm đó, mẹ tôi, mẹ Dương Phàm, còn cả tôi nữa đều phạm phải một sai lầm rất lớn, tưởng rằng chỉ cần rời xa cô thì một ngày nào đó Dương Phàm sẽ quên cô, chấp nhận chuyện hôn nhân của hai gia đình. Sau khi cô ra đi, theo sự sắp xếp của bác Dương, tôi luôn ở bên cạnh Dương Phàm, an ủi anh ấy mỗi lúc anh đau khổ nhất. Vậy mà Dương Phàm cũng chẳng thèm nhìn tôi lấy một cái. Sức khỏe của mẹ tôi ngày càng yếu đi, thế nên muốn đẩy nhanh hôn sự của chúng tôi. Bác Dương đề nghị đính hôn trước, đợi Dương Phàm tốt nghiệp rồi sẽ lập tức cử hành hôn lễ.
Bờ vai Lương Dung Hinh khẽ rung lên, cô không bao giờ quên được ánh mắt lạnh lùng đến thấu xương của Dương Phàm. Anh đã hỏi mẹ mình rằng: -Nếu như con không nghe theo sự sắp đặt của mẹ, mẹ có đồng ý không?
Hoa Chỉ Huyên đáp: -Không!
Dương Phàm cười nhạt, đi thẳng ra khỏi cửa.
-Chúng tôi thấy anh ấy không có phản ứng gay gắt lên cứ tưởng anh ấy đã chấp nhận. Tôi biết là Dương Phàm không cam tâm nhưng nghĩ có thể từ từ cảm hóa anh ấy. Nào ngờ tối hôm ấy Dương Phàm uống say mèm, bị bác Dương cho người đi tìm về. Ngày hôm sau tỉnh lại, anh ấy lại chạy đi uống rượu đến say. Vì sau uống đến mức xuất huyết dạ dày phải đưa vào bệnh viện cấp cứu. Chuyện này đến tai ông nội của Dương Phàm, ông nổi trận lôi đình, gọi bố mẹ Dương Phàm sang mắng cho một trân tơi bời, chuyện hôn nhân của chúng tôi cũng hủy bỏ luôn…- nụ cười của Lương Dung Hinh trở nên u ám: -Cô xem lúc ấy chúng tôi đã sai lầm quá lớn. Tôi thật hi vọng mọi thứ có thể quay trở lại, tôi có cơ hội để sửa chữa sai lầm của mình!
-Nói cho đến cùng…- Khả Nhi khẽ nhắm mắt, cổ họng đau rát: -tôi mới là người có lỗi với anh ấy nhất!
Lương Dung Hinh cúi gằm mặt xuống: -Cô có oán hận tôi không?
Khả Nhi lắc đầu, giọng nói nghẹn ngào: -Tôi chẳng oán hận ai hết. Chuyện lúc ấy, cho dù có hay không có cô thì kết quả cũng sẽ như vậy thôi. Người đưa ra quyết định cuối cùng vẫn là bản thân tôi!- Khả Nhi rút ra mấy tờ khăn giấy đưa cho Lương Dung Hinh:- Cám ơn cô vì đã nói cho tôi tất cả!
-Nhưng Dương Phàm vô cùng căm hận tôi!- Lương Dung Hinh lau đôi mắt đẫm lệ, những giọt nước mắt thấm ướt khăn giấy: -Sau khi mẹ tôi qua đời, nội bộ Vĩnh Xương lục đục. Dương Phàm bắt đầu điều hành mọi việc ở Bác Nhuệ, từng bước bức ép Vĩnh Xương. Giặc trong giặc ngoài, tôi biết không thể tiếp tục chống đỡ liền đi tìm Dương Phàm, muốn bán lại toàn bộ cổ phần trong tay mình cho anh ấy rồi lấy tiền ra nước ngoài, rời khỏi mảnh đất đó. Dương Phàm một mặt đồng ý với tôi, mặt khác lại đem thông tin này tiết lộ cho bố tôi. Lúc ấy, hai đứa con riêng của bố tôi vì một sách lược sai lầm đã làm tổn thấy một món tiền lớn của công ty, mà chiến lược sai lầm này lại chính là cái bẫy do Dương Phàm sắp đặt từ trước. Anh ấy đã mua lại cổ phần của bố tôi bán với giá rẻ để bù lấp tổn thất, khiến cho cổ phiếu của doanh nghiệp Vĩnh Xương rớt giá nghiêm trọng. Sau đó, Dương Phàm nói với tôi cổ phiếu của Vĩnh Xương giờ chỉ còn là đống giấy vụn, anh ấy sẽ không mua nữa. Lúc này tôi mới hiểu, mục đích của Dương Phàm không phải là thu mua Vĩnh Xương mà là bức doanh nghiệp Vĩnh Xương đi vào con đường phá sản…
-Dương phu nhân không có phản ứng gì sao? Dù gì thì bà ấy với mẹ cô cũng là bạn bè thân thiết mà?
-Có thân đến mấy cũng đâu thể thân bằng con trai đẻ của mình? Từ sau khi cô ra đi, Dương Phàm rất ít khi nói chuyện với mẹ, càng không chịu gọi bác ấy một tiếng “mẹ”. Thực ra bác Dương sớm đã ân hận rồi, sợ sẽ làm quan hệ mẹ con ngày càng xấu đi nên bác ấy chỉ dám im lặng nghe theo Dương Phàm thôi, thậm chí còn không dám ra mặt giúp đỡ tôi. Tôi đành phải đi cầu xin Dương Phàm, cầu xin anh ấy cho tôi một con đường sống. Anh ấy nói…nói…
Thấy Lương Dung Hinh định nói gì nhưng lại thôi, Tần Khả Nhi bèn truy hỏi: -Nói cái gì?

-Anh ấy nói, tại sao lúc đó các người không chịu để cho đứa bé ấy một con đường sống…
Lương Dung Hinh còn nói gì sau đó nữa nhưng Khả Nhi chẳng nghe vào tai được nữa. Trong đầu cô chỉ vang lên một câu nói duy nhất: Tại sao lúc đó các người không chịu để cho đứa bé ấy một con đường sống…Anh ấy đã coi trọng sinh mạng bé nhỏ không có duyên với cuộc đời đó như vậy, thế mà cô lại đang tâm giết chết nó…
Sau khi Lương Dung Hinh đi, Khả Nhi không biết đã ngồi ngây ở đó bao lâu. Cô ngồi yên không động đậy, thất thần như một cái xác không hồn. Một chùm ánh sáng mặt trời lúc chiều tà chiếu qua khe cửa, cả căn phòng lớn yên tĩnh đến đáng sợ, dường như Khả Nhi đã chìm sâu vào trong mảng tối vô tận này.
-Cherry…- Chu Thành Bích đẩy cửa bước vào: -Sao không bật đèn lên? –vừa nói Chu Thành Bích vừa đưa tay bật đèn lên.
Ánh đèn chói lòa khiến cho mắt Khả Nhi nhức nhối, cô vội lấy tay che mắt.
-Cherry, cậu không khỏe à?- Chu Thành Bích lo lắng hỏi.
-Không sao!- Khả Nhi bỏ tay xuống: -Sao cậu còn chưa về? Lại để Cao Hàn đứng bên dưới chờ à?
Chu Thành Bích đang định trả lời thì nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Khả Nhi: -Cậu lại khóc đấy à?
Khả Nhi lắc đầu: -Đâu…đâu có…tại ánh đèn chói quá đấy mà!
Mặc dù Chu Thành Bích cảm thấy rất nghi ngờ nhưng không tiện hỏi thêm. Thế nên cô liền nhắc nhở Khả Nhi: -Chẳng phải cậu nói tối nay sẽ đi thăm một người bạn học cũ sao? Đã đến giờ xuất phát rồi đấy! Bộ quần áo mà cậu bảo tớ chọn đã được đem đến rồi, đang đặt ở trên bàn ngoài cửa ấy.
Khả Nhi thở dài: -Thành Bích, cũng may mà lúc ấy cậu đồng ý về nước với tớ, nếu không giờ tớ biết đi đâu tìm một thư kí tốt như cậu?
Chu Thành Bích cười: -Tớ cũng đang muốn nói may mà cậu chọn tớ làm thư kí. Nếu không tớ làm gì có cuộc sống hạnh phúc như bây giờ?
Năm đó, Đỗ Tích Nhã đã bảo Khả Nhi hãy chọn một người đáng tin cậy làm thư kí riêng, thế nên Khả Nhi đã thuyết phục Chu Thành Bích cùng mình trở về nước. Xét về công, hai người là quan hệ cấp trên cấp dưới. Xét về tư, hai người là bạn bè hoạn nạn có nhau. Bao nhiêu năm nay vẫn như vậy.
-À đúng rồi…- trong cầu thang máy, Khả Nhi chợt nhớ ra một chuyện: -Cái gã đó gần đây có còn đến đeo bám cậu nữa không?
-Có, ngày hôm qua còn gọi điện cho tớ, nói là không thể quên tớ, cầu xin tớ hay cho hắn một cơ hội nữa!- Chu Thành Bích bĩu môi: -Tớ bảo hắn cút càng xa càng tốt!
Nói ra vừa tức vừa buồn cười, người vợ người Mỹ gốc Hoa của gã bạn trai cũ của Chu Thành Bích sau khi biết được sự tồn tại của Thành Bích đã lập tức li hôn với gã ta, còn nói với gã rằng: -Một người con gái tốt với anh như vậy anh lợi dụng cho bằng hết rồi bạc bẽo bỏ rơi người ta. Một thằng đàn ông như vậy chẳng khác gì rác rưởi. Những gì mà bạn gái cũ của anh gặp phải chính là vận mệnh trong tương lai của tôi, thế nên tôi không thể dẫm lên vết xe đổ ấy được!
Bởi vì kết hôn chưa đủ thời gian nên gã ta không thể nhập quốc tịch Mỹ được, đành phải trở về nước, định lấy danh nghĩa là việt kiều về nước để mong có thể tìm được một công việc tốt. Công ty gã đang làm việc đang dốc sức để cạnh tranh trở thành một khách hàng lớn của Thừa Nghiệp. Gã ta vô tình phát hiện ra Chu Thành Bích đã trở thành thư kí riêng cho tổng giám đốc công ty Thừa Nghiệp, liền mặt dày quay lại đeo bám cô, còn luôn miệng nói không thể quên được tình xưa, hi vọng có thể nối lại quan hệ.

-Cũng may là bộ mặt thật của hắn lộ ra sớm, nếu không đợi kết hôn rồi mới phát hiện ra thì đời tớ coi như xong rồi!
-Nếu như cậu vẫn chưa nguôi giận, tớ có cách để bắt gã phải hoàn trả cả gốc lẫn lời số tiền mà năm xưa gã đã lừa của cậu! Cậu thấy sao?
-Không cần đâu, cách báo thù một người hay nhất chính là sống hạnh phúc hơn người đó. Tớ bây giờ sống rất hạnh phúc, tớ chẳng muốn tốn công sức với những loại người như vậy!- Chu Thành Bích dịu giọng: -Cao Hàm đối xử với tớ rất tốt, bố mẹ tớ cũng rất thích anh ấy. Bọn tớ đã quyết định cuối năm nay sẽ làm đám cưới!
Khả Nhi rất vui mừng, thế là bên cạnh cô lại có một người bạn nữa được hạnh phúc, thật là tốt biết bao!
Ra khỏi thang máy, quả nhiên đã thấy vị hôn phu của Chu Thành Bích đang đứng chờ ở ngoài. Khả Nhi vẫy tay tạm biệt hai người rồi vội vàng lên xe đến nhà Diệp Phi. Sau khi về nước, Khả Nhi biết được Diệp Phi cũng đang ở Thâm Quyến nên đã chủ động liên hệ với cô, biết được Diệp Phi mới sinh em bé nhưng vì công việc bận rộn quá nên chưa đến gặp bạn được. Hôm nay cô đặc biệt dành thời gian đến thăm bạn cũ, nhân tiện thăm luôn em bé của Diệp Phi.
Lần theo địa chỉ là Diệp Phi cung cấp, Khả Nhi đến đúng nhà và ấn chuông cửa. Lập tức có người ra mở cửa, nhưng lại không phải là Diệp Phi, cũng không phải là Giang Ba. Hai người đứng ngây ra nhìn nhau ở cửa.
Cuối cùng, người kia cũng chịu lên tiếng: -Hi! Người đẹp! Anh đã nhìn thấy em ở trên ti vi rồi, em rất ăn hình đấy!
Khả Nhi khẽ nhếch môi cười: -Chu Chính Hạo?
Chương 20: Gặp lại cố nhân
-Có phải Khả Nhi đến không? –giọng nói dịu dàng của Diệp Phi vang lên. Chu Chính Hạo nghiêng người nhường đường cho Khả Nhi. Khả Nhi nhìn thấy Diệp Phi đang ôm em bé. Mới sinh con nên nhìn cô có vẻ đầy đặn hơn nhưng vẻ mặt như ánh lên niềm hạnh phúc và sự dịu dàng của một người mẹ.
Khả Nhi nhanh chân bước vào nhà: -Diệp Phi!- bao năm không gặp, vừa nhìn thấy bạn cũ đã thấy trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả.
-Con ranh này, cuối cùng cũng chịu về rồi hả?- Diệp Phi bĩu môi: -Đi một cái những ngần ấy năm, làm tớ gửi đi không biết bao nhiêu cái email mà chẳng thấy hồi âm gì cả…- mặc dù miệng nói ra toàn những lời oán trách nhưng vẻ mặt Diệp Phi vẫn ánh nên sự vui mừng.
Khả Nhi mặc cho Diệp Phi cằn nhằn, còn mình thì mải hỏi chuyện em bé đang nằm trong lòng mẹ. Một đứa trẻ rất xinh đẹp, tập trung tất cả các ưu điểm của cả bố lẫn mẹ. Khuôn mặt bé xíu ấy mềm mại đến mức có cảm giác chỉ cần chạm nhẹ vào là đã vỡ tan như bong bóng. Khả Nhi cảm thấy rất thích thú, cẩn thận đưa tay ra chạm nhẹ vào tay em bé, bàn tay em bé nắm chặt lấy ngón tay cô. Đột nhiên trong lòng cô dâng lên một nỗi xót xa.
Bà xã ơi!- Giang Ba ở trong bếp thò đầu ra, vừa nhìn thấy Khả Nhi liền chạy ra: -Tần Khả Nhi, em đến rồi à? Hoan nghênh, hoan nghênh!- Giang Ba đang mặc tạp dề nấu nướng, đúng là một người chồng mẫu mực.
Khả Nhi mỉm cười khẽ nói với Diệp Phi: -Xem ra cậu dạy chồng cũng giỏi đấy nhỉ!
-Chứ còn gì!- Diệp Phi đắc chí.
-Bà xã..- Giang Ba thúc giục: -Mau qua giúp anh một tay đi!
Diệp Phi đặt em bé vào tay Khả Nhi: -Giúp tớ bế con một tí!- rồi chạy thẳng vào bếp.
Em bé vừa được đưa vào tay người lạ liền khóc oe oe, Khả Nhi nhìn em bé đang múa máy chân tay trong lòng mình mà không biết phải làm thế nào.
-Để anh thử xem nào!- Chu Chính Hạo đón lấy em bé từ trong tay Khả Nhi, một tay nâng đầu, một tay giữ eo đứa trẻ, cần thận ôm lấy bé, để cho đầu em bé dựa vào vai mình rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng nó.
Quả nhiên đứa bé im bặt không khóc nữa, hai tay để yên trên vai Chu Chính Hạo, đôi mắt mở to trong veo nhìn anh. Chu Chính Hạo cũng chăm chú nhìn em bé.

Tần Khả Nhi cười ha ha: -Chu Chính Hạo, thật không nhận ra đấy! Anh thật là có kinh nghiệm!
-Anh có duyên với trẻ con mà!
Khả Nhi đùa: -Không phải là học được từ bạn gái của anh đấy chứ? Cô ấy cũng biết dạy người yêu thật đấy!
-Bạn gái?- Chu Chính Hạo ngây ra: -Nhiều lắm, em muốn nói đến cô nào?
-Anh…sao anh vẫn…?- Khả Nhi ngẩng mặt than trời.
-Vẫn đa tình như vậy chứ gì?- Diệp Phi bưng một chồng bát từ trong bếp đi ra:-Cậu chưa từng nghe nói: giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời à? Khả Nhi à, cậu không biết đâu, danh tiếng của Chu thiếu gia sát gái vang xa lắm đấy!
-Vu khống! Đúng là vu khống mà!- Chu Chính Hạo biện minh: -Thực ra tôi rất chung thủy. Dưới cái vẻ bề ngoài hào hoa lại ẩn chứa một trái tim chung tình đấy!
Khả Nhi và Diệp Phi chớp chớp mắt nhìn nhau.
-Các em hiểu nhầm về Chu Chính Hạo rồi đấy…- Giang Ba tất bật dọn thức ăn ra bàn nhưng vẫn không quên nói xen vào: -Những người đàn ông có tiền lại đẹp trai, đào hoa được gọi là phong lưu. Những người đang ông không đẹp trai lại chẳng có tiền, thế mà vẫn đào hoa được gọi là hạ lưu. Chu Chính Hạo phong lưu chứ không hạ lưu, thế nên được con gái hâm mộ là chuyện bình thường!
Diệp Phi lườm chồng một cái: -Lẽ nào anh ngưỡng mộ vì mình không được như vậy à?
-Đương nhiên rồi, người ta ít ra cũng có hoa để phá, đâu như anh chỉ có thể hái cỏ mà thôi!
-Anh nói lại xem nào!- Diệp Phi kéo tai Giang Ba.
-Bà xã, xin tha mạng!- Giang Ba thảm thiết kêu lên: -Em chính là cây cỏ tiên ngàn năm có một, có thể hái được em là phúc phận cả đời của anh đấy!
Khả Nhi ngồi bên cạnh cười bò, vô tình ngoảnh sang thấy Chu Chính Hạo cũng đang nhìn mình mỉm cười.Thế là cô cũng mỉm cười với anh.
Sáu năm rồi, mỗi người dù ít dù nhiều đều có sự thay đổi. Diệp Phi kể cho Khả Nhi nghe về tình hình của các bạn cùng phòng.
Sau khi tốt nghiệp, Tang Lệ Na đã tìm được một công việc ổn định theo sự sắp đặt của bố mẹ, không lâu sau thì lấy một người chồng môn đăng hộ đối, bây giờ con đã được bốn tuổi rồi. Trong tiệc tốt nghiệp, Lệ Na từng nói với Diệp Phi rằng nếu có cơ hội gặp lại Khả Nhi, cô ấy muốn nói một câu xin lỗi, lúc trước không hiểu biết đã làm ra quá nhiều chuyện sai lầm.
Khương Lan và Trần Văn Bân ai về quê người nấy, liên lạc thưa thớt dần, lâu dần không còn liên lạc với nhau nữa. Sau khi lấy chồng, Khương Lan đã bỏ công việc ổn định ở trên huyện, cùng với người chồng tốt nghiệp đại học nông nghiệp cùng mở một nông trường dưới quê, giờ quy mô cũng tương đối lớn.
Hà Mạn Tuyết làm việc ở thành phố nơi cô ở, cũng đã kết hôn rồi nhưng chưa có con.
Tống Điềm và bạn trai thì cùng ở lại trường, nhưng cuối cùng cả hai lại chia tay. Hiện nay cô ấy đang học tiến sĩ ở trường.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.