Bạn đang đọc Mong ước lâu bền – Chương 36 Part 2
Giang Ba gia cảnh bình thường, anh đã kiếm được một công việc tương đối tốt ở Thâm Quyến. Diệp Phi sau khi tốt nghiệp đại học cũng đến Thâm Quyến, hai người đã kết hôn được ba năm rồi, mấy tháng trước, họ đã có em bé. Những cặp đôi yêu nhau khi còn học đại học rất nhiều nhưng tình yêu thật sự đơm hoa kết trái, xét trong đội bóng rổ của họ thì chỉ có một mình đôi của Giang Ba và Diệp Phi là yên ổn nhất.
Dương Phàm vẫn luôn giữ liên lạc với họ, lần này nghe nói cả hai cùng đến Thượng Hải công tác, Dương Phàm là chủ liền đề nghị tụ tập một nữa. Ba người anh em lâu ngày gặp lại, nào ngờ khách đã đến từ sớm mà chủ lại đến sau.
Nhìn thấy Dương Phàm đẩy cửa bước vào, Giang Ba liền kêu lên: Dương Phàm, cậu tự nói đi, phạt bao nhiêu cốc?
Dương Phàm luôn miệng xin lỗi: -Phạt, phạt bao nhiêu thì tùy cậu!- vừa nói Dương Phàm vừa chìa món quà trong tay ra cho Giang Ba: -Này, cho con trai cậu món đồ chơi, tôi đàn ông con trai chẳng hiểu trẻ con thích cái gì, thế nên đành nhờ thư kí chọn cho vài món, cậu đừng có chê!
-Cái thằng ranh này, sao nói chuyện càng ngày càng khách sáo thế nhỉ?- Chu Chính Hạo rót đầy rượu vào một cái cốc không rồi đưa cho Dương Phàm: -Nào, phạt một cốc trước đã!
Dương Phàm vui vẻ nhận lấy cốc rượu từ tay bạn và uống ực một hơi hết sạch.
-Tốt, tốt lắm! Thế mới là anh em tốt chứ!- Giang Ba vỗ đùi cười lớn: -Nể mặt cậu thành tâm nên chỉ phạt cậu thế thôi đấy!
Ba người ổn định chỗ ngồi xong xuôi, Chu Chính Hạo liền nói với Giang Ba: -Vài ngày nữa tôi sẽ đến Thâm Quyến công tác, lúc ấy tôi sẽ đến nhà thăm con trai cậu. Thằng nhóc mấy tuổi rồi?
-Hôm nay vừa tròn một trăm ngày…- nhắc đến con trai, mặt Giang Ba hiện rõ niềm hân hoan: -Nói thật là một người cô đơn xông pha ở bên ngoài, cái cảm giác có gia đình thật là hạnh phúc. Chúng ta đều trưởng thành cả rồi, các cậu không có ý định lập gia đình sao?
-Đương nhiên rồi, tôi có nằm mơ cũng mong có vợ!- Chu Chính Hạo nửa đùa nửa thật: -Nhưng mà người tôi thích lại không thích tôi, người thích tôi tôi lại không thích, biết làm sao được? Giang Ba, không phải ai cũng may mắn như cậu đâu, có thể dễ dàng tìm được một người tâm đầu ý hợp với mình như vậy!
Giang Ba hừ giọng: -Cậu ít ở đây diễn trò rên rỉ ấy đi, mặc dù tôi ở Thâm Quyến nhưng số đào hoa của Chu thiếu gia vang xa lắm đấy, cậu một tay đã tàn phá bao nhiêu đời hoa rồi? Chỉ có Dương Phàm là vẫn “hòn vọng thê” à?
Dương Phàm cười cười không đáp. Anh nhấc chai rượu lên rót đầy vào ba cốc rồi lảng sang vấn đề khác: -Bạn bè lâu ngày gặp lại, chúng ta có nên chạm cốc một cái không nhỉ?- rõ ràng là Dương Phàm không muốn nói đến chuyện xưa.
Giang Ba vẫn không bỏ qua: -Tôi thật không hiểu nổi, nếu như cậu đã không thể quên được Tần Khả Nhi, tại sao không đi tìm cô ấy. Trước đây bố mẹ cậu có thể kiểm soát cậu, nhưng giờ làm sao kiểm soát được?
Dương Phàm từ từ nốc cạn cốc rượu, lẩm bẩm như nói với chính mình: -Không muốn đi tìm!
Giang Ba đang định nói thêm điều gì đó thì vừa hay Thư Á bê rượu vào, đặt rượu trước mặt Dương Phàm. Dương Phàm liếc qua nhãn hiệu của chai rượu rồi gật đầu, Thư Á lập tức cầm dụng cụ mở nút lên và thực hiện thao tác mở nắp điêu luyện.
Trong phòng không ai lên tiếng cả, không khí náo nhiệt lúc trước bỗng chốc như bị đông cứng lại. Giang Ba tiện tay bật ti vi lên, đúng lúc trên ti vi đang phát tin thức thời sự về tình hình tài chính. Đỗ Tích Nhã, chủ tịch tập đoàn Đỗ thị hiện ra trước ống kính, bên cạnh cô là chàng trai khôi ngôi Trụ Kiệt.
Dương Phàm liền đưa mắt ra hiệu cho Thư Á. Quả nhiên cô dừng tay lại, chú tâm nhìn lên màn hình ti vi.
-Sao? –Dương Phàm trêu Thư Á: -Nhìn thấy trai đẹp là không rời được mắt rồi chứ gì?
-Sao cậu biết là chắc chắn tôi đang nhìn trai đẹp, chẳng nhẽ không thể nhìn gái đẹp sao?- nói rồi Thư Á thở dài: -Đem ra so sánh thật khiến cho mình tức chết! Cậu xem, cái cô tiểu thư họ Đỗ kia cũng tuổi tác tương đương với tôi, thế mà người ta ở địa vị như thế nào, còn tôi thì ra sao?
Dương Phàm vỗ vỗ vào cánh tay Thư Á cười: -Đương nhiên chị cũng có điểm mạnh của mình, đừng mất công ngưỡng mộ người khác!
Chu Chính Hạo có vẻ hơi ngạc nhiên, liền đưa mắt sang nhìn hai người họ nhưng không phát hiện ra điểm gì đáng ngờ, đành quay đầu lại tiếp tục xem ti vi.
Phóng viên đang nhắc đến việc đầu tư của tập đoàn Đỗ thị vào thị trường Trung Hoa, đây chính là nội dung mà Dương Phàm đang quan tâm. Anh chăm chú lắng nghe. Đỗ Tích Nhã không trả lời trực tiếp câu hỏi của phóng viên mà chỉ nói: -Câu hỏi này hãy để cho cô Tần Khả Nhi, tổng giám đốc khu vực thị trường Trung Quốc đại lục của chúng tôi trả lời các vị!
Máy quay hướng vào một người khác đứng bên cạnh Đỗ Tích Nhã.
-Cô ấy…- Giang Ba chỉ tay lên màn hình king ngạc: -Là cô ấy…
Dương Phàm bất giác siết chặt lấy cốc rượu trong tay, những đốt ngón tay trắng bệch ra. Tần Khả Nhi…Tần Khả Nhi…cái tên hết lần này đến lần khác ám ảnh trong đầu anh. Cho dù là yêu hay là hận, cô đều chiếm đóng từng góc nhỏ trong trái tim anh.
Trong ti vi, Khả Nhi vẫn xinh đẹp như ngày nào, chiếc váy xanh làm tôn lên vóc dáng thon thả của cô, mái tóc đen ngày nào đã được uốn cao rất quý phái. Một Khả Nhi như thế này vừa cao quý lại vừa nho nhã, hoàn toàn không chút khoa trương. Thời gian gần sáu năm nay đã lấy đi mất vẻ thanh xuân của cô nhưng lại mang đến một khí chất cao sang và vẻ điềm đạm cho Khả Nhi. Trước ống kính máy quay, nụ cười của cô hoàn hảo không tì vết. Đối mặt với các câu hỏi của phóng viên, Khả Nhi ung dung, điềm đạm, trả lời dứt khoát, ngắn gọn. Dưới ánh đèn sáng rực rỡ, hình ảnh của cô thật quyến rũ, không còn chút gì lo lắng của cuộc sống vất vả mưu sinh như trước đây, chỉ có nét bướng bỉnh và sự tự tin trong ánh mắt của cô vẫn còn vẹn nguyên như lúc trước.
Ngẩn người hồi lâu, Chu Chính Hạo mới thở dài: -Sáu năm rồi, cuối cùng cô ấy cũng trở về!
Tần Khả Nhi vung cây gậy đánh golf lên, tư thế rất đẹp, quả bóng màu trắng bay vèo qua bầu trời rồi rơi xuống ngay bên cạnh hố bóng. Cô đi đến gần quả bóng, nhẹ nhàng đánh bóng vào lỗ, động tác dứt khoát và thành thạo.
-Ba lần đánh trúng lỗ trước! Hôm nay chị lại thua rồi!- Đỗ Tích Nhã cởi chiếc găng tay trắng ra, luôn miệng thở dài: -Khả năng học tập của em thật đáng nể! Chị luyện chơi golf trước em mấy năm, thế mà em toàn giành chiến thắng!
-Chủ yếu là nhờ Thành Hạo dạy dỗ có phương pháp, kĩ năng chơi golf và khả năng làm việc của anh ấy đúng là số một!- Tần Khả Nhi cười, đưa gậy đánh golf cho người phục vụ mang đi cất rồi cùng vào phòng ăn với Đỗ Tích Nhã.
-Nói cũng đúng!- Đỗ Tích Nhã gật đầu tán thành: -Cái anh chàng này cũng thật hào phóng, không những chịu dốc hết kiến thức truyền thụ cho em, lại còn dạy cho em cả cách ăn uống, giải trí nữa chứ!
-Thành Hạo là một người thầy tốt!- trong giọng nói của Khả Nhi có xen lẫn sự ngưỡng mộ: -Còn nhớ lúc đầu mới được đưa đến học hỏi anh ấy, Thành Hạo đã hỏi em là ngoài việc học và làm việc ra em còn có sở trường gì không. Em nghĩ mãi mà không nói ra được cái gì. Anh ấy liền bảo em là, ít nhất cũng phải có một sở trường gì đó, mặc dù chúng ta không dựa vào nó để kiếm cơm nhưng những lúc cần thiết có khi lại dùng đến nó.
-Thế nên em đã học đánh golf với Thành Hạo?
-Không chỉ học mỗi cái đó thôi đâu!- Tần Khả Nhi nhớ lại chuyện cũ: -Lúc ấy em nghĩ, học một cái cũng là học, học hai cái cũng là học, một người không thể học cả hai thầy, thế nên em dứt khoát theo sát Thành Hạo để học hỏi, anh ấy làm gì em liền học cái nấy. Kết quả là có một thời gian Thành Hạo bắt đầu hẹn hò nhưng lại không thể một mình đến chỗ hẹn, anh ấy tức quá bèn truyền thụ hết những gì học được cho em, cuối cùng cũng xua đuổi được con kì đà cản mũi này.
Hai người vừa cười nói vui vẻ vừa ngồi xuống bàn ăn. Trợ lí riêng của Đỗ Tích Nhã đã giúp hai người gọi đồ ăn sáng. Sau khi ngâm tay trong nước sạch xong, Khả Nhi đưa tay nhận lấy khăn bống ấm từ nhân viên phục vụ đứng bên cạnh rồi lau sạch tay. Đột nhiên cô nghe thấy Đỗ Tích Nhã thốt lên: -Thật là đáng tiếc!- Khả Nhi ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn Đỗ Tích Nhã.
Đỗ Tích Nhã chậm rãi phết mứt dâu tây lên bánh mình, từ tốn nói: -Có một thời gian, thấy hai người như hình với bóng, chị còn tưởng hai người đã thành một đôi, nào ngờ là mừng hụt à!
-Sao có thể thế được?- Khả Nhi cười ngất: -Thành Hạo là một người kiêu ngạo, những cô gái thích anh ấy xếp thành cả hàng dài, làm sao anh ấy có hứng thú với một người đã có người thương như em được!
-Hài…- Đỗ Tích Nhã nheo mắt hỏi Khả Nhi: -Em về nước đã gần hai năm rồi, sao không đi tìm người thương của mình đi, không nhớ anh ta à?
-Nhớ…nhớ lắm!- đôi hàng mi khẽ rủ xuống, Khả Nhi chậm rãi nhấc cái dĩa lên, đột nhiên cô cảm thấy chẳng muốn ăn chút nào nên lại bỏ dĩa xuống, khẽ nói: -Nhưng mà vẫn chưa phải lúc!- Khả Nhi có hai tâm nguyện lớn nhất trong cuộc đời: thứ nhất là để cho bà ngoại và mẹ có được một cuộc sống hạnh phúc. Thứ hai là có được địa vị ngang hàng với Dương Phàm và trở về bên cạnh anh, sống hạnh phúc trọn đời bên anh. Tâm nguyện đầu tiên cô đã thực hiện được. Nửa năm trước, cô đã mua một căn nhà ở Thâm Quyến rồi đón bà và mẹ qua đó, cả nhà được đoàn tụ. Tâm nguyện thứ hai cô không dám thử khi chưa chắc chắn: -Bi kịch gặp đúng người trong thời điểm không thích hợp em đã phải nếm trải một lần rồi. Trước khi có được địa vị ngang hàng với anh ấy, cho dù em có quay lại bên cạnh anh ấy thì cũng không ai dám đảm bảo là bi kịch ấy sẽ không lặp lại!
-Sắp đến lúc rồi đó!
Khả Nhi ngẩng đầu nhìn Đỗ Tích Nhã.
-Em còn xuất sắc hơn cả tưởng tượng của chị. Kế hoạch của chị vốn cần thời gian là ba năm mới có thể thực hiện được mục tiêu đặt ra, thế mà em chỉ dùng khoảng thời gian hai năm đã đạt được. Việc chuyển nhượng cổ phần chị đã kí tên, chắc là sắp đến tay thư kí của em rồi đấy!- Đỗ Tích Nhã đưa tay ra trước mặt Khả Nhi: Em bây giờ đã chính thức trở thành cổ đông thứ hai của công ty Thừa Nghiệp. Nào, cho chị bắt tay một cái với Boss siêu đẳng của chị nào!
Khả Nhi bật cười, đưa tay ra bắt tay Đỗ Tích Nhã và chân thành nói: -Cám ơn chị!- Đỗ Tích Nhã không hề nói sai, thời điểm đó sắp đến rồi!
-Không cần cám ơn, đấy là thù lao em đáng được nhận! Vấn đề quan trọng bây giờ là…- Đỗ Tích Nhã nhíu mày: -Em có dám khẳng định là tình cảm mà đối phương dành cho mình vẫn không thay đổi chứ?
Khả Nhi đưa mắt nhìn ra sân golf. Bàn ăn được bố trí lộ ra bên ngoài, nhìn từ trên cao xuống, một bãi cỏ rộng trải dài trước mắt. Khí hậu ở nơi đây có bốn mùa rõ rệt, mặc dù đã qua Trung thu nhưng sân golf vẫn được bao bọc bởi một màu xanh non mỡ màng, ánh nắng mặt trời kéo dài trên bãi cỏ, những giọt sương sớm long lanh còn đọng lại trên những nhành cỏ non. Khả Nhi trầm ngâm hồi lâu rồi hỏi: -Em có thể hỏi chuyện riêng tư của chị một chút không?
Đỗ Tích Nhã vui vẻ nhận lời: -Gạt đi quan hệ công việc thì chúng ta có thể coi là bạn bè, có gì muốn hỏi cứ hỏi đi!
Khả Nhi ngập ngừng: -Chị sống với anh Cảnh đã nhiều năm rồi, đã có con cái với nhau rồi, sao vẫn không chịu kết hôn với anh ấy? Là bởi vì anh ấy từng rời xa chị hay là vì đến giờ chị vẫn chưa thể tha thứ cho anh ấy?
-Không, không phải như vậy!- Đỗ Tích Nhã bật cười: -Kết hôn phức tạp lắm, ngộ nhỡ không hợp nhau sẽ phải li hôn. Chị sợ phiền phức nên cảm thấy cứ thế này lại hay!
Khả Nhi lắc đầu thở dài: -Còn chưa kết hôn mà chị đã nghĩ tới chuyện li hôn rồi! Với tình cảm của hai người, chuyện này khó mà có thể xảy ra được!
-Trên đời này chẳng có chuyện gì tuyệt đối cả, ví dụ như chị…- Đỗ Tích Nhã chỉ vào mình: -Rất nhiều năm trước, lúc rời khỏi Hồng Kông, chị từng nói sẽ không bao giờ đặt chân lên mảnh đất này nữa. Lúc ấy ý chí đã quyết, thế nhưng hôm nay chị lại đang ngồi trên mảnh đất ấy, đang cùng ăn sáng và nói chuyện với em. Ngay cả đến bản thân chị còn không dám chắc, làm sao có thể chắc chắn người khác không bao giờ thay đổi chứ?
-Nói cho đến cùng vẫn là chưa đủ tin tưởng!- Khả Nhi kết luận.
Nụ cười của Đỗ Tích Nhã dần dần biến mất, cô lạnh lùng đáp: -Khả Nhi, thực ra chúng ta là những người giống nhau, tin vào bản thân nhiều hơn tin vào người khác, cho dù người ấy có là người mình yêu thương sâu sắc.
Khả Nhi trầm ngâm. Đúng vậy, cô rất yêu Dương Phàm, nhưng cô lại không đem vận mệnh của mình giao phó cho anh ấy, không đem tương lai của mình gửi gắm vào tình cảm của anh ấy.
-Chị từng rất yêu Cảnh Thiệu Vân, yêu đến mức có thể bỏ cả sinh mạng của mình vì anh…- Đỗ Tích Nhã buồn bã, giọng nói nhẹ như gió thoảng: -Cũng từng có tâm lí chờ đợi ngày lấy chồng của con gái, hân hoan chuẩn bị cho ngày kết hôn. Trước ngày hai đứa bọn chị kết hôn, có một sự cố đã xảy ra, bọn chị phải xa cách một thời gian. Chị mỉm cười chờ đợi anh trở về tìm chị. Cứ đợi mãi, đợi mãi…cuối cùng cũng đợi được đến ngày anh đến, nhưng vẫn phải giương mắt nhìn anh bỏ đi. Trong nỗi đau đớn khôn nguôi, chị đã phó mặc số phận, kết hôn với Thẩm Gia Hằng, chuyện hôn sự này đã gây chấn động lúc ấy, chắc là em cũng biết nhỉ!
Khả Nhi gật đầu: -Chị là người của công chúng, năm đó em đã nhìn thấy ảnh cưới của chị ở trên báo, chỉ có điều không biết được sự thật bên trong mà thôi!
-Vụ kết hôn này đã gây ra một sai lầm lớn, chị đã hại bố của mình, cũng tự đẩy mình và Tiếu Tiếu rơi vào vực sâu. Lúc ấy có lẽ chị vẫn còn yêu Cảnh Thiệu Vân. Trong lúc khó khăn, người đầu tiên mà chị nghĩ đến chính là anh ấy. Chị luôn tin tưởng là anh ấy sẽ không bỏ rơi mình, nhất định sẽ quay lại kéo hai mẹ con chị ra khỏi vực sâu, kết quả là…
-Anh ấy đã bỏ rơi hai người?
-Nên nói thế nào nhỉ?- nụ cười của Đỗ Tích Nhã trở nên chua xót: -Cuối cùng thì anh ấy đã quay lại, đáng tiếc là đã quá muộn! Trong lúc tuyệt vọng đến cực điểm, chị đã quyết định sẽ mãi mãi không bao giờ chờ đợi anh ấy nữa, sẽ tự mình thoát ra khỏi vực sâu. Trong quá trình leo lên khỏi vực thẳm ấy chị đã hiểu ra nhiều điều. Sau đó, trải qua rất nhiều chuyện, chị đã làm anh ấy tổn thương, cũng từng lợi dụng anh ấy. Cứ nghĩ rằng anh ấy sẽ bỏ rơi chị lần thứ ba, cũng định để cho anh ấy từ bỏ vĩnh viễn. Thế mà anh ấu lại ở mãi bên cạnh chị, không rời xa chị nữa. Nhưng mà chị đã thay đổi rồi, thứ tình cảm thuần khiết ấy…chị không thể tìm lại được nữa. Chị nghĩ là chị đã mất đi khả năng yêu ai đó thật lòng!
Khả Nhi trầm ngâm hồi lâu lại ngập ngừng hỏi: -Nếu đã như vậy, tại sao còn sống chung với nhau?
Đỗ Tích Nhã cười bảo: -Em xem, chúng ta xét cả về tâm lí lẫn sinh lí đều là những người phụ nữ bình thường. Chị mắc bệnh ưa sạch sẽ, không chị đựng được những người đàn ông khác, Tiếu Tiếu và Khai Tâm lại cần một người cha. Hơn nữa, rất nhiều chuyện xảy ra trong năm ấy không chỉ bắt nguồn từ sự bỏ đi của anh ấy, một phần nguyên nhân là do tính cách và sự ấu trĩ của chị gây ra. Cuộc đời còn tiếp diễn hàng chục năm nữa, sống cô đơn trong nỗi oán hận thì chẳng sống còn hơn.Vì thế nên bọn chị lại quay về bên nhau. Chỉ có điều, không thể quay lại như trước đây được nữa!
Dương Phàm ơi…Khả Nhi thầm gọi cái tên ấy, trong lòng cô như có lửa đốt. Cô đã bỏ rơi anh, vứt bỏ đứa con của cả hai người, liệu anh có còn đợi cô không, chờ đợi trong tuyệt vọng?
-Khả Nhi…-Đỗ Tích Nhã hình như đã nhìn thấu tâm tư của Khả Nhi: -Thay vì cứ ngồi mà suy đoán, chi bằng em hãy sớm đi tìm cậu ấy. Dù sao thì đáp án cũng không phụ thuộc ở em mà là ở cậu ta.
Khả Nhi hỏi: -Chị có tin ở em không?- một người là tổng giám đốc Thừa Nghiệp, một người là phó giám đốc của Bác Nhuệ, hai công ty lại đang ở thế đối đầu.
Đỗ Tích Nhã cười nói: -Chị đã nói rồi mà, đã dùng thì không nghi, đã nghi thì không dùng. Em là một người thông minh, làm việc ắt có chừng mực!
Khả Nhi mỉm cười không nói gì thêm. Thực ra cũng không cần phải nói gì, bởi sở dĩ Đỗ Tích Nhã coi trọng và tín nhiệm Khả Nhi là ngoài yếu tố năng lực còn là bởi vì Khả Nhi là một người sống rất lí trí, lúc nào cô cũng biết rõ bản thân mình phải làm gì và nên làm gì.
Phụ nữ khi yêu một người đàn ông có thể tỏ ra yếu đuối, thích làm nũng để làm thỏa mãn lòng tự tôn của đàn ông, tuy nhiên tuyệt đối không nên nghĩ rằng một người đàn ông sẽ không bao giờ bỏ rơi mình. Không còn cái tôi thì lấy đâu ra tư cách mà yêu đương. Bản thân mình không hiểu được tình yêu thì làm sao có thể ép buộc người khác yêu thương mình? Đỗ Tích Nhã là một người phụ nữ như vậy, Tần Khả Nhi cũng là một người phụ nữ như thế….Xét từ một phương diện nào đó, cả hai người có những điểm giống nhau đến kinh ngạc.
Buổi chiều có một cuộc họp rất quan trọng. Sau khi ăn sáng xong, Khả Nhi vội vàng bay về Thâm Quyến, trợ lí đặc biệt của tổng giám đốc là Cao Hàm và thư kí Chu Thành Bích đã đứng sẵn ở bên ngoài sân bay đón cô. Sau khi lên xe, Cao Hàm bắt đầu hồi báo với Khả Nhi về một số công việc. Khả Nhi dựa lưng vào ghế, khẽ nhắm mắt lại. Nhìn có vẻ không chú ý lắng nghe nhưng Cao Hàm và Chu Thành Bích đều hiểu rõ vị tổng giám đốc này, cô không bao giờ bỏ sót một câu, một chữ nào.
Khi Cao Hàm nhắc đến việc doanh nghiệp Bác Nhuệ hẹn gặp để bàn bạc chuyện liên minh giá cả, Khả Nhi đột nhiên mở to mắt hỏi: -Người phụ trách đàm phán là ai?
-Là phó giám đốc phụ trách thị trường của công ty Bác Nhuệ, ông Dương Phàm…
Khả Nhi ngẫm nghĩ đôi chút rồi dặn dò: -Thông báo với Bác Nhuệ, yêu cầu đổi thành tổng giám đốc sang đàm phán!
Cao Hàm và Chu Thành Bích kinh ngạc nhìn nhau. Chu Thành Bích giải thích: -Chủ tịch hội đồng quản trị của Bác Nhuệ là Hoa Hiên Vũ vài năm gần đây không trực tiếp nhúng tay vào công việc của công ty, tổng giám đốc Hoa Chỉ Huyên thực ra chỉ là trên danh nghĩa, bà ấy đã có sự nghiệp riêng ở Bắc Kinh, vị phó giám đốc này mới thực sự là người điều hành mọi vấn đề của công ty.
-Cứ thông báo với Bác Nhuệ theo lời của tôi, yêu cầu tổng giám đốc Hoa Chỉ Huyên ra mặt đàm phán, nếu không thì khỏi phải bàn!- Khả Nhi không nặng lời nhưng lời nói của cô rất có uy, khiến cho Cao Hàm và Chu Thành Bích không dám làm trái.
Lương Dung Hinh đứng trước máy phô tô, cho tài liệu vào trong máy rồi ấn nút, đợi cho những bản phô tô đã được đẩy ra khỏi máy liền chia thành từng tập tài liệu khác nhau, rồi lại lặp lại công việc đó lần nữa. Cô cảm thấy bản thân mình chẳng khác gì một chiếc máy phô tô, hết ngày này qua ngày khác phải hoàn thành việc những công việc vụn vặt như: in ấn, phô tô, chỉnh lí tài liệu, mang giao văn kiện…Nhân viên của bộ hành chính, nói dễ nghe hơn một chút là nhân viên văn thư…thực ra chỉ là một chân lon ton trong công ty mà thôi. Cô không thích công việc này nhưng không thể không làm. Những năm gần đây tìm việc đâu có dễ dàng, hơn nữa tuổi tác của cô giờ đã không nhỏ, dung mạo bình thường, khả năng cũng bình thường, kinh nghiệm lại không có….có thể vào làm ở một doanh nghiệp đa quốc gia như Thừa Nghiệp đã là một vinh hạnh lớn đối với cô rồi.
Đổi lại là trước đây, vài đồng lương còm chẳng thể nào lọt được vào mắt xanh của cô. Tuy nhiên, cuộc sống trước đây đã không bao giờ trở lại, cái mà cô phải đối mặt lúc này chính là sự sinh tồn. Lương Dung Hinh bỗng thấy sống mũi cay cay, khóe mi ươn ướt. Trải qua những việc này cô mới hiểu ra rằng, không có doanh nghiệp Vĩnh Xương, cô chẳng là gì hết. Tiếng bước chân gấp gáp truyền đến, nhân viên cấp trên đứng ở cửa phòng phô tô hỏi: -Cô Lương, tài liệu đã phô tô xong chưa?
Lương Dung Hinh vội vàng lấy tay lau nước mắt: -Xong ngay đây ạ!
Cấp trên nhìn cô nghi hoặc nhưng không hỏi thêm điều gì. Điều này khiến cho Lương Dung Hinh cảm thấy hài lòng nhất ở công ty Thừa Nghiệp này, các nhân viên trong công ty ai ai cũng tôn trọng bí mật riêng tư của người khác, rất ít khi nghe thấy những chuyện đồn đại, thị phi lan truyền trong công ty.