Bạn đang đọc Mong ước lâu bền – Chương 26 Part 2
Dương Phàm kể lại từ đầu đến cuối toàn bộ câu chuyện, từ chuyện trái tim anh rung động đến những do dự, lo lắng trong thời gian đó, cuối cùng không kiềm chế được tình cảm của mình và rồi nói dối Khả Nhi…
-Anh cứ tưởng rằng đó là một lời nói dối thiện chí, chỉ cần xử lí thích hợp, sau này sẽ chọn thời cơ nhất định để nói rõ cho em hiểu, như vậy sẽ không khiến em bị tổn thương. Tất cả những điều này anh đều nghĩ là việc đương nhiên nên đã coi nhẹ quyền lợi và sự lựa chọn của em. Anh vươn người qua chiếc bàn, nắm chặt lấy tay Khả Nhi:-Khả Nhi, anh xin lỗi em, anh sai rồi!
Khả Nhi khẽ ngước hàng mi lên, Dương Phàm đang chăm chú nhìn cô, ánh mắt anh chất đầy sự tha thiết và áy náy:
-Anh xin em, hãy cho anh cơ hội sửa sai!
Đôi mắt cô từ từ bao phủ bởi một lớp sương mù. Một dao chém đứt mớ bòng bong chính là sự lựa chọn sáng suốt nhất. Nhưng trái tim con người giờ rối như tơ vò, nếu dùng dao mà chặt sẽ chảy máu, có thể vết thương ấy cả đời này sẽ không sao liền miệng được.
-Hinh Hinh là con dâu do mẹ anh chọn…- cuối cùng thì anh cũng nói rõ những điều anh vẫn giấu kín, dù sao đã chọn sẽ cùng sống với Khả Nhi trọn đời, những điều này anh nên nói rõ ràng với cô: -Anh và Hinh Hinh lớn lên bên nhau. Lúc còn nhỏ anh thường gọi cô ấy là chị. Bọn anh cùng luyện đàn, cùng học nhảy, có thể coi là một cặp. cô ấy tính tính cởi mở, vui vẻ, rất dễ gần, quan hệ của bọn anh có thể nói là không đến nỗi tồi. Lương phu nhân và mẹ anh là bạn bè thân thiết, nên đã sắp đặt chuyện hôn sự này. Quan hệ giữa anh và Hinh Hinh chỉ giới hạn trong quan hệ anh chị em thông thường, không hề có chút tình cảm nam nữ nào. Còn về Hinh Hinh, cô ấy đã từng chính miệng nói với anh là cô ấy thích những mối tình xuyên quốc gia, anh hoàn toàn không phù hợp với điều kiện của cô ấy. Hơn nữa thực sự cô ấy đã có rất nhiều bạn trai nước ngoài. Cô ấy có quyền lựa chọn phương thức sống của mình, anh không có bình luận gì cả. Nhưng cho dù có sự xuất hiện của em hay không cô ấy cũng không phải là người mà anh cần, còn anh cũng không phải là người phù hợp với cô ấy. Cho dù người lớn có cách nghĩ như thế nào đi chăng nữa, giữa anh và Hinh Hinh là trong sáng, không bao giờ có thể nảy sinh tình cảm được!
Nói hết suy nghĩ của mình, Dương Phàm thở dài:
-Khả Nhi… đừng bỏ anh!
Khả Nhi nhìn Dương Phàm, nhìn thấy sự căng thẳng trong mắt anh, căng thẳng chờ đợi một phán quyết cực kì quan trọng. Hóa ra anh đã nhìn thấu tâm can của cô trước đó. Cô khẽ nhếch môi định mỉm cười với anh, sau đó cô nghe thấy tiếng nói rất khẽ của mình:
-Ừ!
Dương Phàm nhoẻn miệng cười, thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng ở trong lòng. Cô ngẩn người suy nghĩ, rõ ràng lí trí mách bảo cô không được làm như vậy, nhưng cô lại không khống chế được tình cảm của mình mà thốt ra câu trả lời ấy!
Hai người cuối cùng không chia tay nhau nhưng Khả Nhi không còn đến nhà trọ của Dương Phàm nữa. Cứ đến thứ sáu hàng tuần là Dương Phàm lại chạy đến trường để gặp Khả Nhi. Cô không hỏi Dương Phàm rằng người trong gia đình anh có thái độ gì đối với mối quan hệ của hai người, anh cũng không chủ động nhắc đến. Hai người ai nấy đều cố gắng né tránh bàn luận đến vấn đề này.
Dương Phàm hình như ngày càng mệt mỏi, mỗi lần gặp mặt đều thấy mắt anh đỏ vằn. Có lần ngồi trong phòng làm việc của Khả Nhi, Dương Phàm vừa nói chuyện với cô vừa nằm bò ra bàn ngủ. Nhìn thấy anh gầy đi trông thấy, cô cảm thấy vô cùng lo lắng:
-Công việc quá mệt mỏi hay là anh khó chịu trong người?
Dương Phàm cười thản nhiên:
-Không còn cách nào khác, phải thể hiện cho lãnh đạo xem. Đợi khi nào chính thức kí được hợp đồng sẽ không phải mệt mỏi như thế này nữa!
Nhận được tháng lương thứ hai, Dương Phàm lại mua tặng Khả Nhi một đôi giày. Khả Nhi xót xa nói:
-Lần sau anh đừng mua những thứ đắt tiền cho em làm gì!- mặc dù đôi giày không quá đắt nhưng lương thực tập có đáng bao nhiêu, mua đôi giày này cũng khiến cho anh phải vét sạch túi.
-Anh đã nói lĩnh được tháng lương này sẽ mua giày cho em mà! Những gì đã hứa nhất định phải làm…- Dương Phàm trìu mến nhìn Khả Nhi, bổ sung thêm một câu: -Cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa!
Khả Nhi trầm ngâm, nhiều khi nửa đêm bừng tỉnh, Khả Nhi trằn trọc không ngủ lại được, trong lòng cô vô cùng khủng hoảng. Những ngày này cô sống như kẻ ăn trộm, lúc nào cũng thắc thỏm không yên, không biết tương lai sau này sẽ đi về đâu.
Nhận được điện thoại hẹn gặp của Hoa Chỉ Huyên, Khả Nhi không hề bất ngờ. Chiều thứ sáu không có tiết, chú Lưu lái xe đến trường đón cô. Đó là một chiếc xe hơi màu đen bình thường, không hề gây sự chú ý của những người khác.
Trên đường đi, Khả Nhi phát hiện ra chú Lưu mấy lần nhìn trộm cô qua gương chiếu hậu, miệng định nói gì đó nhưng lại thôi. Khả Nhi liền hỏi:
-Chú Lưu, chú định nói gì với cháu sao?
-Cháu gái à…- chú Lưu thở dài: -Theo lí mà nói, chuyện của cháu và Dương Phàm chẳng đến lượt chú lên tiếng. Nhưng mà, chú thấy Tiểu Phàm đúng là đứa có thể chịu khổ. Cháu có thể khuyên bảo cậu ấy đừng giận dỗi người nhà nữa được không?
Khả Nhi nghi hoặc: -Giận dỗi người nhà ạ?- kể từ sau bữa tiệc tháng trước, Dương Phàm không còn nhắc đến chuyện gia đình với cô nữa. Mặc dù có thể đoán ra được chuyện bố mẹ anh ấy phản đối quan hệ của hai đứa, nhưng mâu thuẫn rốt cuộc đến mức nào thì Khả Nhi đâu có biết.
-Tiểu Phàm đã cả tháng nay không về nhà rồi, cũng không chịu nhận tiền của gia đình. Cậu ấy vẫn là sinh viên, không có chu cấp của bố mẹ, chỉ sống dựa vào đồng lương thực tập còn chưa đủ trả tiền phòng. Mấy hôm trước chú đi gặp cậu ấy, hai mắt Tiểu Phàm đỏ ngầu, người gầy rạc đi. Lúc ấy chú mới biết cậu ấy nhận thiết kế bản vẽ cho người ta, ban ngày lại đi làm, tối đến lại thức đêm làm thêm- chú Lưu xót xa: -Lớn bằng ngần ấy rồi mà cậu ấy có bao giờ phải chịu khổ như vậy đâu. Thằng bé này tính tình ương bướng, người khác khuyên thế nào nó cũng không nghe. Giờ chắc chỉ có cháu mới có thể khuyên nhủ được cậu ấy!
Khả Nhi hoang mang, cuối cùng thì cô cũng hiểu vì sao Dương Phàm lại mệt mỏi như vậy. Nếu như cô thực lòng quan tâm đến anh thì đáng nhẽ cô phải biết được những điều này từ lâu rồi. Thế mà cô cứ mải đắm chìm trong sự khủng hoảng của mình, bỏ mặc anh khổ sở chống chọi với mọi thứ. Cô cúi đầu nhìn xuống đôi giày dưới chân mình, là đôi giày mà Dương Phàm đã mua tặng cho cô, một đôi giày bằng da rất đẹp, có lẽ là đôi giày đắt nhất trong tất cả những đôi giày cô đã đi. Hiện giờ khả năng kinh tế của anh rất khó khăn, thế mà lại bỏ tiền ra mua cho cô đôi giày đắt như vậy? Cô cảm thấy bản thân mình nên tức giận nhưng trái tim cô lại như có ai đó bóp nghẹt. Chỉ vì một lời hứa hứng lên thì nói ra, cô cũng đâu có để ý đến, vậy mà anh vẫn thực hiện cho bằng được. Vậy thì cô có lí do gì để không tin tưởng anh?
Xe dừng lại ở một ngã tư đèn xanh đèn đỏ. Một chiếc xe hơi Juaguar từ phía sau trờ tới, đỗ ngay bên cạnh xe chở Khả Nhi. Chu Chính Hạo quay sang mỉm cười với cô gái ngồi cạnh, bỗng nhiên ánh mắt anh phát hiện ra một khuôn mặt cực kì quen thuộc. Định thần nhìn lại, quả nhiên là Khả Nhi. Cô đang ghé mặt ra ngoài cửa sổ, ánh mắt vô định nhìn ra xa. Chu Chính Hạo vẫy vẫy tay với Khả Nhi nhưng đôi mắt cô vẫn mơ hồ, không hề nhìn thấy anh.
Đèn xanh bật sáng, chiếc xe đang chở Khả Nhi khởi động rồi phóng vọt đi. Chu Chính Hạo đưa mắt nhìn vào biển hiệu xe, dường như phát hiện ra điều gì đó. Cô bạn gái ngồi cạnh bực mình nhắc nhở anh:
-Anh định đỗ xe mãi ở đây à?
Lúc này Chu Chính Hạo mới nhớ ra phải khởi động xe. Anh lái xe mà đầu óc để đi đằng nào, cô bạn gái nói gì anh cũng không để ý. Cô bạn gái bực mình mỉa mai:
-Gặp phải tiếng sét ái tình à? Ban nãy sao không đuổi theo, có khi có thể tán đổ cô ta đấy!
Chu Chính Hạo đỗ xe vào lề đường:
-Ở đây rất dễ bắt taxi, anh sẽ trả tiền xe cho em!
Cô gái ngây người nhìn Chu Chính Hạo, hồi lâu mới sực tỉnh, xấu hổ và phẫn nộ hiện rõ trên khuôn mặt. Cô ném đống giấy bạc anh đưa vào mặt anh rồi nói: -Chu Chính Hạo, anh là đồ khốn kiếp!
Chu Chính Hạo không hề nổi giận, cũng không nói nửa lời, rút một điếu thuốc ra và châm lửa, trầm ngâm nhìn vào đám khói nghi ngút bay ra. Cuối cùng anh cũng nhớ ra người lái xe có khuôn mặt quen quen ấy chính là chú Lưu, lái xe nhà Dương Phàm. Dương Phàm ngồi ở trên xe nhưng không thấy Dương Phàm, chắc không phải là đi gặp phụ huynh chứ? Chu Chính Hạo cầm điện thoại lên, tìm đến số của Dương Phàm và ngẩn người nhìn vào những con số ấy.
Chiếc xe lái vào trong một cái sân nhỏ ở một khu vực tương đối heo hút, ở cửa có người đứng gác. Từ bên ngoài nhìn vào, khu nhà cũ kĩ này chẳng hề bắt mắt. Đi sâu vào bên trong, đập vào mắt là một bãi cỏ xanh mượt, những hàng liễu rủ thơ mộng, những hàng cây san sát nối đuôi nhau.
Hoa Chỉ Huyên mặc một bộ quần áo ở nhà, ngồi đọc sách ở dưới giàn hoa, trông có vẻ thư thái, thân thiện, hoàn toàn khác với dáng vẻ sang trọng và cao quý lần trước. Thấy Khả Nhi đến gần, bà liền đóng sách lại, mỉm cười hiền hòa:
-Nào, lại đây ngồi uống trà!
Mùi hương của trà xanh thật thơm mát, uống có vị đắng. Hoa Chỉ Huyên rót cho Khả Nhi một cốc nước chè:
-Ta từng học trà đạo, trà mới lọc ra, thử xem sao!- cử chỉ của bà cực kì nho nhã, hành động và lời nói vô cùng chuẩn mực, khiến cho người khác cảm thấy thật nhiệt tình và gần gũi!
Khả Nhi dùng hai tay bưng cốc trà lên:
-Cám ơn bác!- Nếu nhất định phải giống như mẹ Dương Phàm mới có thể trở thành người vợ lí tưởng của anh, Khả Nhi hi vọng bản thân mình có được tất cả phong thái thanh tao này. Vì Dương Phàm, cho dù có phải cúi đầu một lần cũng đâu có sao.
Nhấp một ngụm trà, Khả Nhi khẩn khoản nói:
-Thưa bác, có thể có rất nhiều chuyện cháu làm chưa được tốt, là bởi vì cháu không hiểu. Xin bác hãy cho cháu chút thời gian, cho cháu một cơ hội. Cháu sẽ cố sức học cho bằng được! Cháu cũng sẽ kính trọng và hiếu thuận với bác như anh Dương Phàm.
Hoa Chỉ Huyên mỉm cười không nói, đặt tay lên cuốn sách đặt trước mặt, những ngón tay gõ gõ lên bìa cuốn sách!
Khả Nhi cúi xuống nhìn, là cuốn tiểu thuyết “Gia tộc Kim Phấn” của Trương Hận Thủy.
Hoa Chỉ Huyên hỏi:
-Cuốn sách này rất hay! Cháu đã xem chưa?
Khả Nhi cúi đầu, cuốn tiểu thuyết này đã được dựng thành phim, nhưng cô cảm thấy đọc truyện vẫn hay hơn nhiều. Phim có hay đến đâu cũng không thể so sánh được.
-Ta cũng là một người từng thích văn học. Khi còn trẻ ta đã đọc cuốn truyện này rồi, cảm thấy chàng công tử đào hoa Kim Yên Tây và cô gái dịu dàng, xinh đẹp Lãnh Thanh Thu là một đôi trời sinh, đặc biệt là khi Kim Yên Tây và Lãnh Thanh Thu phá bỏ rào cản, hai người yêu thương nhau cuối cùng cũng trở thành người một nhà, ta càng cảm thấy tình yêu của họ thật là tuyệt vời, có thể bền lâu đến trọn đời. Nhưng đến cuối cùng, ta hận thấu xương Bạch Tú Châu vì cho rằng chính cô ấy là người phá vỡ tình cảm của Lãnh Thanh Thu và Kim Yên Tây, khiến cho hai người tan đàn sẻ nghé…- một chiếc lá khô chao liệng trong không trung rồi rơi xuống bìa cuốn sách che mất hai chữ ‘Kim Phấn”. Hoa Chỉ Huyên gạt chiếc lá ra rồi nói: -Nhưng nhiều tuổi hơn một chút, đọc lại cuốn sách này ta mới hiểu ra, nguyên nhân dẫn đến bị kịch của Kim Yên Tây và Lãnh Thanh Thu không phải là ở Bạch Tú Châu mà là ở chính bản thân họ. Hai người ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau, lúc tình cảm nồng nhiệt nên quên hết mọi thứ khác biệt. Nhưng hôn nhân là chuyện lâu dài, tình cảm có nồng nàn đến đâu cũng sẽ có một ngày mờ nhạt đi. Đối diện với những chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống hàng ngày: cách cư xử của vợ chồng, chuyện sinh con đẻ cái…mâu thuẫn tự nhiên sẽ phát sinh. Giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời. Hai người có tư tưởng, thói quen sống hoàn toàn khác nhau sao có thể dung hòa? Một đứa được nuông chiều, cung phụng từ nhỏ, một người đa sầu đa cảm, cậy tài khinh người…ai sẽ nhường nhịn ai đây? Mới bắt đầu đã vun trồng một hạt giống sai lầm, đôi bên oán hận lẫn nhau, thế thì kết cục mỗi người mỗi ngả là điều chắc chắn. Khả Nhi, cô nói xem có đúng không?
Một sự ám chỉ vô cùng khéo léo. Khả Nhi cũng nói đầy hàm ý:
-Mỗi người có một quan điểm khác nhau, cháu không thể đoán là đúng hay sai một cách phiến diện như vậy được. Nhưng theo cháu, nguyên nhân gây ra bi kịch của Kim Yên Tây và Lãnh Thanh Thu thực sự là nằm ở chính bản thân họ, suy cho cùng là bởi vì tình yêu của họ chưa đủ sâu sắc. Kim yên Tây đã trao cho Lãnh Thanh Thu bao nhiêu là chân tình, còn Lãnh Thanh Thu lại hoàn toàn chẳng đếm xỉa. Con người vốn không hoàn toàn giống nhau, nếu như yêu không đủ sâu sắc làm sao có thể tin tưởng lẫn nhau, khoan dung cho nhau?
Hoa Chỉ Huyên lắc đầu:
-Cái gọi là tình yêu chẳng qua cũng chỉ là những tình cảm quá khích nhất thời của thanh niên. Cho dù tình yêu có nồng nàn cỡ nào cũng phải trở lại với cuộc sống bình thường của hôn nhân. Thử nghĩ mà xem, nếu như Kim Lãnh hai người chỉ yêu nhau mà không lấy nhau, Kim Yên Tây lấy một người vợ môn đăng hộ đối như Bạch Tú Châu thì có lẽ hai người đã ở bên nhau đến răng long đầu bạc, còn mối tình sâu đậm với Lãnh Thanh Thu lại trở thành một hồi ức đẹp trong quá khứ. Cũng như vậy, nếu như Lãnh Thanh Thu được gả cho một trí thức môn đăng hộ đối có lẽ hai người đã yêu thương nhau trọn đời, thỉnh thoảng nghĩ lại mối tình với Kim Yên Tây lại mỉm cười mãn nguyện. Một kết cục như vậy chẳng phải tốt hơn nhiều so với một kết cục đầy những oán hận hay sao? Cuối cùng người đáng thương nhất lại chính là đứa con vô tội của họ.
Khả Nhi thở dài:
-Lãnh Thanh Thu cuối cùng quyết định bỏ đi, nhưng Kim Yên Tây và Bạch Tú Châu cũng đâu có đến với nhau?
-Đó là bởi vì nhà họ Kim đã suy tàn, nhà họ Kim và nhà họ Bạch không còn môn đăng hộ đối nữa.
-Môn đăng hộ đối?- Khả Nhi cười nhạt và hỏi thẳng:- Đây là nguyên nhân bác ghét cháu phải không?
-Ta không ghét cô, ngược lại, ta thích cô còn hơn cả Hinh Hinh- Hoa Chỉ Huyên đưa mắt nhìn lại Khả Nhi. Cô gái trước mặt bà vừa xinh đẹp, vừa thông minh lại tự lập, không sợ uy quyền,chẳng trách mà con trai bà lại thích cô đến vậy. Ngay cả tình cảm của bà đối với cô gái này khá phức tạp, sự yêu thích và cảm giác loại trừ cùng song song tồn tại. Nhưng vợ Dương Phàm không cần quá xinh đẹp, cũng không cần quá thông minh, thậm chí có thể là một kẻ chẳng biết gì, chỉ cần cô ta có thể đứng sau lưng hỗ trợ cho sự nghiệp của Dương Phàm, cam tâm tình nguyện cung phụng cho chồng.
-Ta tin con ta là người có con mắt, người có thể khiến cho nó yêu thích chắc chắn là người tốt. Nhưng với cô, Dương Phàm chỉ là Dương Phàm, cho dù có hay không có bối cảnh gia đình thì Dương Phàm cũng chỉ là người cô yêu. Còn đối với nhà họ Lương, Dương Phàm là đại diện cho một gia đình có thế lực. Không có gia đình thế lực như vậy thì Hinh Hinh cũng chẳng thèm để ý đến Dương Phàm. Tất cả những điều này ta đều hiểu rất rõ, nhưng không sao, nếu Hinh Hinh không có gia đình thế lực thì nó cũng không thể bước vào gia đình nhà họ Dương. Đó chính là hiện thực. Hôn nhân chính là một cuộc trao đổi, môn đăng hộ đối chính là chân lí không thay đổi….-Hoa Chỉ Huyên đẩy cuốn “Gia tộc Kim phấn” đến trước mặt Khả Nhi rồi bảo: -Cuốn sách này rất hay, tặng cho cháu. Nếu có hứng thú có thể đọc lại một lần nữa!
Khả Nhi nhìn vào bốn chữ “Gia tộc Kim phấn” trên trang bìa cuốn sách, một hồi lâu sau mới khẽ nói rõ ràng:
-Vận mệnh của con người rất khó mà đoán trước được. Giờ cháu mới có 20 tuổi đầu, làm sao bác có thể đoán được cháu mãi mãi không thể ngóc đầu lên?
-Ta biết cô rất có tài năng, nhưng đáng tiếc thời đại “làm nên sự nghiệp từ hai bàn tay trắng” đã không còn tồn tại, giờ đã là thời đại tư bản rồi. Những người không có tài nhưng có tư bản có thể thuê những nhân tài đến gánh vác công việc cho mình. Nhưng những người có tài mà không có tư bản chỉ có thể đi làm thuê cho người khác mà thôi. Có thể cô sẽ là một ngoại lê, nhưng thời gian tích lũy tư bản là bao nhiêu năm? Mười năm, hai mươi năm hay là ba mươi năm?
Khả Nhi trầm ngâm. Nói đến đây thì chẳng còn gì để cho cô bàn cãi nữa. Có hay không có quyết tâm cô cũng chẳng còn cách nào để có thể trở thành người có địa vị và quyền lực ngang hàng với nhà họ Dương. Dùng tình cảm chân thành để làm cảm động bề trên? Những chuyện kì tích như vậy chỉ có ở trên phim ảnh. Người ta đã nói rấtrõ: tôi biết tình cảm thật sự của cô, nhưng nó không đáng đồng tiền!
-Trường cô năm nay có ba suất học bổng toàn phần. Cô có kết quả học tập xuất sắc, có thể giành được một trong ba suất học bổng ấy- Hoa Chỉ Huyên dùng lời lẽ đầy cám dỗ ra để nói với Khả Nhi: -Học viện thương mại Colombia là một học viện không tồi. Ta biết cô là một người ôm chí lớn. Nếu có thể đạt được học bổng ấy sẽ rất có lợi cho tương lai của cô sau này.Đừng bỏ phí mất cơ hội!
Khả Nhi cúi đầu nhìn xuống đôi giày của mình. Ngày hôm ấy, anh đã nhìn sâu vào đôi mắt của cô và nói:
-Cho dù có thế nào đi chăng nữa, anh sẽ không bỏ rơi em. Khả Nhi à, em đừng bỏ rơi anh nhé!- Sống mũi Khả Nhi chợt thấy cay cay, cô hít một hơi thật sâu, nén chặt những xót xa trong lòng rồi kiên định lắc đầu: -Dương Phàm chưa bao giờ bỏ rơi cháu, vì vậy cháu cũng sẽ không bỏ rơi anh ấy đâu!
Hoa Chỉ Huyên mỉm cười:
-Cả gia đình ta cùng một thái độ. Nếu như cô kiên quyết ở bên cạnh Dương Phàm, nó sẽ mất đi tất cả những gì mà nó vốn có, sẽ không nhận được bất kì sự hỗ trợ nào của gia đình. Cuộc sống nghèo hèn sẽ lắm mâu thuẫn phát sinh. Cô có dám chắc sau này sống trong cảnh nghèo nàn nó sẽ không oán hận cô không?
-Nếu như thật sự có một ngày như vậy, anh ấy vẫn có thể quay đầu lại. Cháu sẽ không cản anh ấy. Anh ấy là con độc nhất của nhà họ Dương, chắc chắn các bác sẽ không từ chối.
-Còn cô thì sao? Giống như Lãnh Thanh Thu, hoàn toàn tay trắng, cô đơn không nơi nương tựa, hao phí phần đời còn lại trong oán hận?
Khả Nhi ôm cuốn “gia tộc Kim Phấn” lên rồi nói:
-Con đường mà cháu đã chọn, cho dù có kết cục ra sao cháu cũng sẽ chấp nhận, quyết không hối hận!
Dương Phàm không ngờ người cha đã lâu không gặp lại đến tìm anh. Ông đứng giữa nhà, đưa mắt nhìn khắp gian phòng. Một gian phòng nhỏ gọn gàng và sạch sẽ, trên bục cửa sổ còn có một chậu thủy tiên, rõ ràng là của con gái. Ánh mắt của ông dừng lại trên khung ảnh nhỏ đặt trên bàn máy tính. Bên trong là tấm ảnh của Dương Phàm và Khả Nhi. Ông cầm khung ảnh lên quan sát, một cô gái rất xinh đẹp:
-Nó tên là Tần Khả Nhi đúng không? Bố đã xem qua tài liệu về nó…