Bạn đang đọc Mong ước lâu bền – Chương 25 Part 1
Chương 16: Không bao giờ từ bỏ.
Dương Phàm đứng đằng sau kí túc xá nữ, ngây người nhìn lên cửa sổ phòng 312. Sau khi Khả Nhi biến mất khỏi tầm mắt của Dương Phàm, anh liền đến đây chờ rất lâu mà không thấy phòng của Khả Nhi sáng đèn. Trong cơn hoang mang, anh liền gọi hết lần này đến lần khác vào điện thoại phòng của Khả Nhi nhưng không có ai nghe máy. Đúng vào lúc anh đang định bất chấp tất cả xông lên phòng của Khả Nhi thì Tống Điềm nghe điện thoại, nói với Dương Phàm rằng Khả Nhi đã ngủ say. Lúc ấy Dương Phàm mới yên tâm được một chút.
Màn đêm ngày càng dày đặc, ánh đèn từ các căn phòng kí túc khác cũng lần lượt tắt đèn, cả kí túc chìm vào trong màn đêm yên tĩnh. Dương Phàm đứng ở đó rất lâu. Cuối cùng anh quyết định sải bước ra xe và lái về khu biệt thự bên hồ Vạn Lục.
Anh nhẹ nhàng đi đến trước mặt mẹ:
-Mẹ, con muốn nói chuyện với mẹ một chút!
Hoa Chỉ Huyên dập điếu thuốc trên tay rồi bảo:
-Mẹ cũng có chuyện muốn với con!- bà chỉ vào chỗ ngồi đối diện mình rồi lạnh lùng nói: -Ngồi đi!
Dương Phàm ngồi xuống đối diện với mẹ rồi lên tiếng trước:
-Con đã vô tình quen Khả Nhi khi cô ấy vừa mới vào đại học. Kể từ đó, con đã thích cô ấy rồi. Biết rằng gia đình mình khó mà chấp nhận được cô ấy nên, con không muốn chọc giận bố, cũng không muốn hại cả gia đình, vì vậy mới cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân. Làm mọi cách để không phải nhìn thấy cô ấy, nhớ đến cô ấy…nhưng tình cảm là thứ càng cố kìm nén lại càng mãnh liệt. Đến cuối cùng, con thực sự không thể kiểm soát nổi bản thân mình nữa, thế nên đã chủ động theo đuổi Khả Nhi. Cô ấy hoàn toàn không biết được hoàn cảnh gia đình mình. Để có thể tiếp cận Khả Nhi, con đã nói dối cô ấy rằng bố mẹ đều là những nhân viên công chức bình thường. Còn nữa, cô ấy ở đó với con cũng hoàn toàn là do con sắp đặt. Con sợ cô ấy sau khi biết bị con lừa gạt sẽ rời bỏ con, thế nên mới có ý định cho gạo nấu thành cơm. Nói tóm lại, tất cả đều do một tay con sắp đặt, không liên quan gì đến cô ấy hết…
Hoa Chỉ Huyên nhếch môi cười:
-Con có vẻ bảo vệ nó rất kĩ!
-Khả Nhi là một cô gái rất tốt. Trong trái tim con, không có bất kì cô gái nào có thể so sánh với Khả Nhi được!- Dương Phàm khẩn khoản: -Mẹ ơi, con cầu xin mẹ, vì hạnh phúc cả đời của con, xin mẹ hãy chấp nhận cô ấy!
Vẻ mặt Hoa Chỉ Huyên dịu xuống:
-Mẹ tin vào con mắt của con. Một cô gái có thể khiến cho con yêu thích đến như vậy chắc chắn phải có điểm tốt. Hơn nữa mẹ cũng đã điều tra cụ thể các tư liệu về con bé đó, nó quả thực là một đứa xuất sắc. Mặc dù không giỏi cầm kì thi họa nhưng lại rất có khả năng trong lĩnh vực kinh tế, là một thiên tài trong giới kinh doanh!
Dương Phàm thở phào cười nhẹ nhõm:
-Mẹ…
-Nhưng mà…-Hoa Chỉ Huyên thay đổi thái độ: -Hai đứa con không hợp. Trước khi con và Hinh Hinh kết hôn, con bắt buộc phải chia tay với nó!
Nụ cười trên mặt Dương Phàm như đông cứng lại. Hồi lâu sau anh mới sực tỉnh, nói với mẹ bằng giọng cả quyết:
-Không, con và Khả Nhi sẽ kết hôn. Còn về Hinh Hinh, con chỉ coi cô ta là anh em bạn bè, cô ta cũng chẳng có chút tình cảm nào với con hết.
-Con đấy…- Hoa Chỉ Huyên lắc đầu: -Chẳng hiểu tâm tư của con gái gì cả. Hinh Hinh hơn con một tuổi, hiểu chuyện hơn con nhiều. Nó biết rõ chuyện hôn sự mà mẹ và mẹ nó sắp xếp nhưng xưa nay chưa bao giờ lên tiếng phản đối, điều đó có nghĩa là gì nào?
Dương Phàm ngẩn người nhưng vẫn kiên quyết:
-Con không cần phải hiểu tâm tư của con gái, nó chẳng liên quan gì đến con hết! Bắt đầu từ lúc con hạ quyết tâm theo đuổi Khả Nhi, con đã quyết định sẽ cùng cô ấy sống hết quãng đời còn lại rồi!
-Ấu trĩ!- Hoa Chỉ Huyên quở trách: -Cuộc đời người dài được bao nhiêu, giờ con đã có thể ra quyết định cho mình suốt cuộc đời rồi sao?
Dương Phàm không chút đắn đo, kiên quyết nói:
-Có thể! Con sẽ không bao giờ từ bỏ cô ấy!
-Tiểu Phàm, mẹ phản đối các con không phải chỉ vì Khả Nhi xuất thân cơ hàn mà là vì nó thực sự không thích hợp với con. Nó xuất thân từ một gia đình đơn thân, từ nhỏ đã từng chịu sự ngược đãi, đánh đập của bà nội và bố đẻ. Một đứa trẻ lớn lên trong hoàn cảnh như vậy tâm lí chắc chắn có nhiều điểm không lành mạnh. Có thể bình thường con không phát hiện ra, nhưng sống với nhau lâu rồi những điểm xấu đó sẽ dần dần bộc lộ ra ngoài. Những điều đó hoàn toàn không có lợi cho gia đình, cho con cái, đấy là thứ nhất.
-Thứ hai, cuộc sống của con luôn thuận lợi, còn nó lớn lên trong sự gian khó, tâm lí và trí tuệ đương nhiên sẽ trưởng thành hơn con nhiều, khả năng chắc chắn sẽ vượt qua con. Nếu như con kết hôn với no, với tính cách mạnh mẽ ấy chắc chắn sau này nó sẽ thâu tóm sự nghiệp của cả gia đình ta. Con lại thích nó như vậy chắc chắn sẽ thuận theo ý nó mà bỏ lỡ việc nâng cao khả năng của bản thân. Dần dần, con ngày càng phụ thuộc vào nó, vợ giỏi hơn chồng….hậu quả sẽ ra sao? Trong lịch sử, Võ Tắc Thiên, Từ Hi thái hậu khi còn trẻ có ai không phải là người phụ nữ dịu dàng, xinh đẹp? Thế mà dính vào quyền lực thì thay đổi hoàn toàn! Thứ ba, hai đứa lớn lên trong môi trường khác nhau, sở thích, thói quen sinh hoạt cũng hoàn toàn khác nhau, chơi với nhau thì dễ nhưng ở với nhau mới khó. Con cũng từng đọc “Gia tộc Kim Phấn” rồi đấy, Kim Yên Tây và Lãnh Thanh Thu ban đầu yêu thương nhau ra sao, kết quả như thế nào, há chẳng phải rồi cũng tan đàn sẻ nghé hay sao? Mẹ không hại con đâu, con nghe mẹ một lần này đi!
Dương Phàm cúi đầu lặng thinh không nói. Hoa Chỉ Huyên tưởng rằng Dương Phàm đã có chút lung lay liền dịu giọng khuyên nhủ:
-Tiểu Phàm, mẹ biết là lần này con đã dành tình cảm thật lòng cho nó, thế nên bắt con lập tức chặt đứt sợi dây tình cảm này sẽ khiến cho con đau khổ. Nhưng thời gian sẽ xóa nhòa tất cả, mọi thứ rồi sẽ trở nên mờ nhạt, hãy để câu chuyện tình cảm này chìm sâu vào dĩ vãng của thời trai trẻ đi! Còn về con bé Khả Nhi đó, mẹ sẽ có sự đền bù xứng đáng. Nói thực lòng là mẹ rất thích nó, nhưng thật sự rất đáng tiếc!
Dương Phàm đột nhiên hỏi:
-Mẹ ơi, mẹ và bố có hạnh phúc không?
Hoa Chỉ Huyên có chút bất ngờ trước câu hỏi của con trai, nhất thời không trả lời được.
Dương Phàm lại tiếp tục hỏi:
-Mẹ và bố, một người là thiên kim con nhà giàu sang, một người là con trai cán bộ cao cấp, như vậy có thể coi là môn đăng hộ đối, học thức tương đương, chí hướng đồng nhất. Nhưng mà bố mẹ có thật sự hạnh phúc không?
Hoa Chỉ Huyên cố lấy lại bình tĩnh:
-Đương nhiên, con không thấy bố rất tôn trọng mẹ à? Ông bà nội của con cũng đối xử với mẹ rất tốt còn gì?
-Mẹ, con đã 21 tuổi rồi, con đã là người lớn rồi, mẹ có thể nói thẳng ra với con rất nhiều chuyện chứ không phải che giấu mãi như vậy!- Dương Phàm cười cay đắng: -Bố có người đàn bà khác ở bên ngoài có đúng không? Nếu như không phải là vì thế lực của ông ngoại quá lớn, lại cộng thêm với sự quản lí nghiêm ngặt của ông bà nội, bố đã cặp với vài người đàn bà khác ở bên ngoài như bố của Hinh Hinh rồi.
Hoa Chỉ Huyên ngây người ngồi trên ghế sô pha, tay chống lên trán, nỗi đau đớn dâng lên trong lòng. Một người đàn bà kiêu ngạo và cao quý lại phải đầu hàng với hiện thực trái ngang.
Ánh mắt Dương Phàm kiên định:
-Ba lí do không thích hợp giữa con và Khả Nhi là không đúng. Thứ nhất, người gây ra chuyện đó là bà nội và bố của Khả Nhi chứ không phải Khả Nhi. Lỗi lầm của người khác sao lại bắt Khả Nhi phải gánh chịu hậu quả? Thứ hai, tính cách của con thế nào mẹ cũng hiểu rất rõ, con không cần một người đứng ở sau lưng mình, cúi đầu quy thuận như một người hầu, con cần một người có thể đứng bên cạnh con, khiến cho con có động lực để phấn đấu.
Vì Khả Nhi giỏi giang hơn con nên để xứng đáng với cô ấy, con bắt buộc phải nỗ lực hết mình để đuổi kịp cô ấy, cô ấy sẽ giúp cho con tiến bộ hơn chứ không phải là làm cho con trở thành một kẻ bất tài và phụ thuộc. Thứ ba, Khả Nhi không phải là Lãnh Thanh Thu, còn con không phải là Kim Yên Tây. Tương lai không thể biết trước được, giờ con không dám khẳng định một trăm phần trăm là con và Khả Nhi sẽ hạnh phúc cả đời, nhưng chúng con sẽ nỗ lực theo hướng đó, ít nhất thì hiện giờ được ở bên cạnh Khả Nhi là một điều vô cùng hạnh phúc với con. Còn nếu như người ở bên cạnh con là Hinh Hinh, con sẽ chẳng có được một chút cảm giác hạnh phúc nào. Một gia đình có thể mang lại niềm vui và sự ấm áp cho con cái hay không không chỉ phụ thuộc vào vấn đề cơm no áo ấm, mà tình cảm giữa bố mẹ cũng có ảnh hưởng rất lớn đến con cái. Bi kịch hôn nhân mang tính chính trị bố mẹ đã nếm trải một đời rồi, tại sao còn bắt con phải tiếp tục? Sao còn bắt con phải chịu đựng những tổn thương đó?
Hoa Chỉ Huyên cảm thấy vô cùng mệt mỏi, lấy tay xoa xoa huyệt thái dương:
-Nếu như con nhất định muốn sống chung với Khả Nhi, vậy thì con phải kiên nhẫn chờ đợi, đợi đến khi con hoàn toàn độc lập, đủ lớn mạnh, có thể nắm chắc được sự nghiệp của nhà họ Lương thì lúc ấy con và nó mới được ở bên nhau. Còn trước đó, hai đứa tốt nhất vẫn nên chia tay!
-Sự nghiệp của nhà họ Lương? –Dương Phàm cười khinh bỉ: -Tài sản của gia đình ta hiện giờ còn chưa đủ sao?
-Thực lực của Bác Nhuệ quả thực là đứng thứ nhất thứ nhì trong ngành công thương nghiệp ở đại lục, nhưng so với tập đoàn nhà họ Đỗ hoành hành thị trường Âu Mỹ thì chúng ta vẫn còn kém xa, thậm chí so với tập đoàn Thắng Thiên, Hoa Phong của Hồng Kông, chúng ta vẫn còn kém một bậc. Sinh tiền Đỗ Tu Vũ từng muốn thâu tóm toàn bộ thị trường của Trung Hoa đại lục, về sau vì bệnh tật mà qua đời, kế hoạch đành phải dang dở. Hiện giờ chủ tịch tập đoàn Đỗ thị là do tổng giám đốc của Thắng Thiên là Cảnh Thiệu Vân đảm nhiệm, mà con rể của nhà họ Đỗ lại là Thẩm Gia Hằng, tổng giám đốc tập đoàn Hoa Phong, hai người này tranh quyền đoạt lợi, tìm mọi cách cướp lấy cổ phần thị trường Trung Hoa đại lục. Chỉ còn một năm nữa thôi tập đoàn Đỗ thị sẽ nằm trong tay Đỗ Tích Nhã, con gái của Đỗ Tu Vũ. Đến lúc ấy tranh chấp nhận định sẽ kết thúc, kế hoạch thau tóm thị trường Trung Hoa nhất định sẽ được tiếp tục. Chúng ta nhất đinh phải nghĩ cách trước khi kế hoạch này được thực thi, phát triển ổn định thực lực của mình để cho dù có không vượt qua được tập đoàn Đỗ thị thì cũng sẽ không bị họ đè bẹp. Mà trong thời gian ngắn, phương pháp củng cố thực lực nhanh nhất và hiệu quả nhất chỉ có thể là liên hôn. Thực lực của doanh nghiệp Vĩnh Xương cũng tương đương với thực lực của Bác Nhuệ. Hiện giờ người nắm quyền thật sự chính là Lương phu nhân, bà ta đã mắc bệnh nặng, Hinh Hinh năng lực có hạn, trong Vĩnh Xương lại có rất nhiều tay chân của Lương phu nhân. Để sự nghiệp không rơi vào tay đám con rơi của chồng ở bên ngoài, bà ấy đã quyết định chỉ đợi sau khi con tốt nghiệp và kết hôn với Hinh Hinh sẽ giao toàn bộ sự nghiệp vào tay con, dựa vào thế lực của chúng ta để đảm bảo quyền lợi cho Hinh Hinh…
Hoa Chỉ Huyên trịnh trọng nói:
-Tiểu Phàm, đúng như con vừa nói, con đã là người lớn, nên gánh vác trách nhiệm trong sự nghiệp của gia tộc. Tất cả phải lấy đại cục làm trọng, tạm thời hãy chia tay với Khả Nhi, đợi đến khi mọi việc đã ổn thỏa hai con lại trùng phùng. Ngoài danh phận ra con có thể cho Khả Nhi tất cả mọi thứ. Còn về Hinh Hinh, gia đình chúng ta sẽ đối đãi với nó tử tế, chỉ cần con không làm gì quá lộ liễu, mẹ nghĩ nó cũng có thể làm ngơ trước sự tồn tại của Khả Nhi.
-Không…- Dương Phàm lắc đầu: -Cho dù là Hinh Hinh có đồng ý thì con cũng không thể để Khả Nhi phải chịu thiệt thòi! Cô ấy nhất định phải là người vợ danh chính ngôn thuận của con, phải đàng hoàng đứng ở bên cạnh con!
-Tiểu Phàm, lúc nãy con hỏi mẹ có hạnh phúc không đúng không?- Hoa Chỉ Huyên cười chua xót. Một người phụ nữ làm mưa làm gió trên thị trường chẳng qua cũng chỉ là một người phụ nữ yếu đuối và bất hạnh: -Mẹ có thể nói rõ cho con biết rằng cả đời này mẹ không dám mong ước hai từ “hạnh phúc”. Hi vọng duy nhất cả đời của mẹ đều gửi gắm ở con và sự nghiệp. Mẹ mong khi mẹ còn sống, có thể nhìn thấy sự nghiệp của gia đình ta đạt đến mức có thể cạnh tranh với tập đoàn Đỗ thị dưới sự dẫn dắt của con.
-Mẹ à…- Dương Phàm đau khổ nhìn mẹ: -Con sẽ hoàn thành nguyện vọng của mẹ, cũng sẽ gánh vác trách nhiệm của gia tộc, nhưng không phải lấy việc hi sinh Khả Nhi ra làm cái giá. Cô ấy là vô giá, cho dù có bất kì điều kiện gì con cũng sẽ không đổi cô ấy đâu!
-Nếu như…- Hoa Chỉ Huyên thở dài, nhấn mạnh vào từng câu từng chữ: -Mẹ kiên quyết bắt con phải chia tay với nó ngay bây giờ thì sao?
-Sẽ không còn gì có thể cứu vãn được nữa!
-Không còn?
-Vậy thì kể từ nay con sẽ học cách tự lập- Dương Phàm đặt chìa khóa xe lên bàn uống trà, moi chiếc ví ở trong túi ra rồi rút tất cả thẻ tín dụng trong ví ra đặt trước mặt mẹ, chỉ để lại một tấm thẻ ngân hàng: -Trong thẻ ngân hàng là số tiền mừng tuổi mà bao năm nay bố và ông ngoại mừng tuổi cho con. Con chưa hề dùng đến, xin hãy để con mang đi phòng khi cấp bách!
-Con…con…- Hoa Chỉ Huyên chỉ tay vào con trai, tức giận đến điên người: -Vì một người ngoài mà con dám đoạn tuyệt quan hệ với mẹ sao?
-Sao có thể? Huyết thống làm sao nói đoạn tuyệt là đoạn tuyệt được? Người thân mãi mãi là người thân, bố mẹ mãi mãi là bố mẹ, con sẽ thường xuyên về thăm nom gia đình, mẹ có việc gì cứ gọi điện thoại cho con đến, mọi thứ đều không có gì thay đổi so với lúc con còn đi học. Chỉ có điều con không thể từ bỏ Khả Nhi, vì vậy bắt đầu từ bây giờ con sẽ học cách tự lực cánh sinh. Khả Nhi mới 18 tuổi đã có thể tự nuôi sống bản thân. Con đường đường là một thằng đàn ông, giờ đã 21 tuổi đầu chẳng có lí do gì không học cách sống tự lập cả!
Dương Phàm đi thẳng ra cửa rồi ngoảnh đầu lại nhìn. Trong căn phòng rộng lớn, bóng dáng của mẹ vẫn cô độc và yếu đuối như vậy. Trong lòng anh chợt thấy xót xa, bất giác lớn tiếng gọi:
-Mẹ …
Hoa Chỉ Huyên ngước mặt lên, vẻ mặt bình thản. Bà lại trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ của mọi ngày.
Dương Phàm cười cay đắng:
-Mẹ ơi con đi đây!
Bà không đáp lời, lặng lẽ nhìn theo bóng dáng của con trai.
Một lúc sau, Lương Dung Hinh từ trên lầu đi xuống, bối rối hỏi:
-Bác ơi, cậu ấy bỏ đi rồi, như vậy có được không?
-Sớm muộn gì nó cũng phải quay lại thôi!
Khả Nhi nằm mơ thấy rất nhiều thứ, trong giấc mơ hỗn loạn ấy đâu đâu cũng thấy bóng dáng của Dương Phàm. Khi cô đi đổi lại họ bị từ chối, anh đã chạy đôn chạy đáo xin hộ cô. Khi cô bị Tang Lệ Na sỉ nhục, anh đã đi dạo cùng với cô. Khi cô bị tổn thương vì những lời bịa đặt của Từ Quang Tông, anh đã giúp cô trút bỏ cơn tức, anh gánh vác một phần công việc cho cô, dạy cô thổi kèn môi, đánh cờ. Điệu nhảy đầu tiên trong cuộc đời cô là do anh dạy, cùng anh trải qua những thời khắc ngọt ngào và vui vẻ dưới ánh trăng.
Trong cơn mộng mị, cô cảm thấy có bàn tay ai đó đặt lên trán mình, lòng bàn tay hơi lạnh, tiếng ai đó gọi loáng thoáng bên tai:
-Khả Nhi…Khả Nhi ơi….- Khả Nhi từ từ mở mắt, khuôn mặt hốt hoảng của Dương Phàm hiện lên trước mắt Khả Nhi. Cô tưởng rằng mình vẫn còn đang mơ, liền đưa tay lên khẽ chạm vào khuôn mặt anh:
-Em không nỡ rời xa anh!
Anh nắm chặt lấy bàn tay cô:
-Anh sẽ không rời xa em, cũng sẽ không để em rời xa anh đâu!
Khả Nhi mỉm cười từ từ nhắm mắt lại, giấc mơ bao giờ cũng đẹp đẽ hơn hiện thực. Hơi thở của anh, giọng nói của anh, còn cả bàn tay hơi lạnh của anh…cảm giác thật là chân thực! Cô đột nhiên ngồi bật dậy, đưa mắt nhìn quanh. Không sai, đây là kí túc của cô…Ánh mặt trời ban trưa chiếu vào khe cửa sổ, Dương Phàm thực sự đang ngồi bên giường của cô, lo lắng cho cô.
-Anh…- giọng nói của Khả Nhi như bị tắc nghẹn lại: -Sao anh lại đến đây?
-Tống Điềm nói em ngủ từ tối qua đến trưa vẫn không tỉnh, anh lo em bị ốm lên đã xin cô trực ban cho vào thăm em- anh bê một cốc nước đưa cho Khả Nhi: -Có phải khó chịu ở đâu không? Hay là anh dẫn em đến bác sĩ kiểm tra nhé!
Có thể là do ngủ quá lâu nên cô cảm thấy miệng khô đắng, cổ họng bỏng rát. Đưa tay đón lấy cốc nước, Khả Nhi uống ực một hơi. Cổ họng cô đã dễ chịu hơn nhiều:
-Em không sao, chỉ hơi mệt chút thôi.
Dương Phàm cảm thấy rất áy náy, dịu dàng gạt những lọn tóc xõa trên vai Khả Nhi ra sau rồi khẽ nói:
-Tại anh không tốt nên mới khiến cho em bị mệt!
Khả Nhi định nói gì đó nhưng lại thôi.
Anh nhìn cô hồi lâu rồi cười như mếu:
-Anh vốn định nói với em rất nhiều điều, nhưng hiện giờ không biết phải bắt đầu từ đâu. Em có gì muốn hỏi anh không?
Khả Nhi lắc đầu nói:
-Em muốn dậy!
Dương Phàm hiểu ý của cô, liền đứng dậy bảo:
-Hôm nay em chưa ăn gì, anh đi xuống mua gì cho em ăn nhé!- nói rồi anh đi ra cửa, tiện tay đóng cánh cửa lại. Dương Phàm cúi đầu từ từ đi xuống cầu thang, bước chân anh nặng trĩu. Anh và cô đã từng có quan hệ thân mật, thực sự không cần thiết phải né tránh, nhưng cô ấy hi vọng như vậy. Đứng ở dưới cầu thang, Dương Phàm bất giác ngẩng đầu nhìn lên cánh cửa đang đóng im lìm của phòng 312. Trái tim cô ấy cũng đóng chặt như vậy, cũng đã khép lại với anh như vậy sao?
Cô trực ban đã nhận ra Dương Phàm, thấy anh có vẻ u uất liền lo lắng hỏi:
-Bạn gái bệnh nặng lắm hả?
Dương Phàm cười gượng, trong lòng anh ngổn ngang trăm mối, cảm giác mệt mỏi khiến anh không nói lên lời.
Cô trực ban tỏ vẻ đồng cảm:
-Đừng lo lắng quá! Dẫn cô ấy đi bệnh viện kiểm tra xem sao!
Khả Nhi vặn vòi nước, vỗ nước vào mặt cho tỉnh táo, những giọt nước rơi vào mặt rồi lại từ từ lăn ra. Cô nhìn chăm chăm vào bóng người ở trong gương, khuôn mặt xanh xao ướt đẫm nước, mấy sợi tóc mái dính bết vào mặt, ánh mắt thê lương, bộ dạng mềm yếu và thảm hại. Khả Nhi nhắm chặt mắt lại, mệt mỏi dựa lưng vào tường. Bức tường gạch men cứng và lạnh ngắt. Trung tuần tháng mười, nhiệt độ vẫn còn tương đối cao, thế nhưng cô vẫn cảm thấy cái lạnh ấy như len lỏi vào tận trong xương tủy. Phải làm thế nào đây? Hai từ “chia tay” nghe thật đơn giản nhưng sao nghĩ đến lại thấy trái tim mình như đang bị cào xé.
Từ nhỏ đến lớn, cô luôn là người tự lập, ngay kể cả trước mặt mẹ, vì không muốn tăng thêm gánh nặng cho mẹ nên cô chưa từng ỷ lại vào mẹ. Dù sao cũng là một cô gái trẻ, mỗi khi cô đơn, mệt mỏi, mỗi khi lạnh lẽo đều muốn được nép mình trong một vòng tay ấm áp của ai đó. Dương Phàm có thể mang lại cho cô cảm giác ấm áp và phụ thuộc ấy. Suốt cả năm nay, cô đã quen có anh ở bên cạnh, quen với việc chia sẻ mọi niềm vui, nỗi buồn với anh. Hóa ra cái cảm giác được người khác nâng niu trong vòng tay lại hạnh phúc và vui vẻ đến như vậy. Nếu như từ trước đến nay chưa từng yêu thì mất đi cũng đâu có nghĩa lí gì. Nhưng rõ ràng là cô đã có sự hạnh phúc và niềm vui này, cô đã dốc hết tình cảm của mình vì tình yêu ấy, mọi thứ đã sớm ăn sâu vào trong xương tủy của cô rồi…thế nên nó mới khiến cô đau đớn như vậy
Lúc Dương Phàm đẩy cửa bước vào, Khả Nhi đã chỉnh trang xong, cô ngồi bên bàn, mái tóc dài để xõa, những lọn tóc khẽ bay bay trong gió nhẹ. Bỗng chốc Dương Phàm có một ảo giác, hình như cô chỉ là một cái bóng mờ nhạt, có thể biến mất bất cứ lúc nào. Trong cơn hoang mang, Dương Phàm run run cất tiếng gọi:
-Khả Nhi…
Khả Nhi giật mình ngoảnh lại, ngẩn người nhìn anh.
Dương Phàm bất an khẽ gọi:
-Khả Nhi?
Khả Nhi chớp chớp mắt như bừng tỉnh khỏi cơn mê, vội vàng giải thích:
-Ngủ nhiều quá nên dễ cảm thấy buồn ngủ. Lúc nãy suốt nữa thì ngủ tiếp!
Anh bê một bát cháo bách hợp hạt sen nóng hổi đặt trước mặt cô, lại bóc hộp bánh ga tô hạt dẻ ra và bảo:
-Cả ngày em không ăn gì rồi, ăn tạm cái này đi cho ấm bụng!
Khả Nhi nhìn những đồ ăn trước mắt mình, toàn là món ăn mà cô thích. Hằng ngày cô thường chăm sóc bản thân không mấy chu đáo, lúc bận rộn còn quên cả ăn chứ đừng nói đến việc bảo vệ dạ dày. Suốt một năm nay là nhờ Dương Phàm đã chăm sóc cô. Lúc ban đầu anh cũng không biết phải làm thế nào để chăm sóc một người, thế nên đành phải học theo cách của Giang Ba. Dần dần những gì mà anh làm vì cô nhiều hơn và tốt hơn bất kì người bạn trai nào làm cho bạn gái của mình: mở nước uống, mua đồ ăn sáng, theo dõi chế độ ăn ngày ba bữa cho cô, còn ép cô phải uống sữa ngày hai bữa sáng tối, nhắc nhở cô phải chú ý đến chế độ dinh dưỡng, mỗi tuần đều mua đồ ăn vặt và bảo cô mang về chia sẻ với các bạn cùng phòng…Tất cả những điều này tưởng như rất nhỏ nhặt nhưng nếu không phải là xuất phát từ trái tim, ai có thể làm những điều nhỏ nhặt như vậy vì một người khác chứ? Cô nhớ lại những lời của chị Dương Dĩnh: tình cảm là thật lòng!
Dương Phàm lấy một cái thìa nhét vào tay Khả Nhi:
-Em ăn chầm chậm thôi để anh có cơ hội nói cho hết chuyện.
Khả Nhi ngoan ngoãn nghe theo lời Dương Phàm, chầm chậm ăn thức ăn.