Bạn đang đọc Mong ước lâu bền – Chương 19 Part 1
Chương 13: Ngàn sao lấp lánh.
Khả Nhi đi ra khỏi ký túc xá, Từ Quang Tông quả nhiên đã đứng ngoài cổng. Nhìn thấy Khả Nhi, ánh mắt Từ Quang Tông như sáng lên, cậu chạy nhanh về phía Khả Nhi:
– Tớ biết là cậu sẽ xuống gặp tớ mà!
Khả Nhi lùi lại phía sau vài bước, duy trì khoảng cách với Từ Quang Tông rồi lạnh lùng đáp:
– Sai rồi, hôm nay tôi xuống không phải để gặp cậu. Tôi xuống để cầu xin cậu đừng có quấy nhiễu tôi nữa!
Có mấy cô gái đúng lúc đó đi ngang qua, nghe thấy Khả Nhi nói thế liền quay sang nhìn Từ Quang Tông bằng ánh mắt khinh bỉ rồi ghé vào tai nhau thì thầm.
Từ Quang Tông cảm thấy rất xấu hổ:
– Có thể đi chỗ khác nói chuyện được không?
Khả Nhi liếc vào trong cổng ký túc xá, thấy bọn Diệp Phi đang đứng ở đằng sau cánh cửa sắt tối om. Khả Nhi cảm thấy yên tâm. Cô liền đi vài bước ra bãi cỏ phía sau ký túc.
Từ Quang Tông nhìn quanh rồi bảo:
– Chúng ta có thể ra con đường phía sau trường đi dạo một chút không?
– Không được! – Khả Nhi kiên quyết. – Đến đây đã là giới hạn của tôi rồi. Cậu có chuyện gì thì mau nói đi!
Từ Quang Tông không nói gì, chỉ chăm chú nhìn Khả Nhi.
– Không có gì để nói sao? – Khả Nhi nhíu mày. – Vậy thì tôi có thể về phòng cho sớm!Làm phiền cậu sau này đừng đến quấy rầy tôi nữa! – Nói rồi Khả Nhi nhấc gót định bỏ đi.
– Khả Nhi…- Từ Quang Tông gọi Khả Nhi bằng giọng tha thiết, lại là giọng điệu van nài như lúc trước.- Từ trước đến nay người mà tớ thích chỉ có một mình cậu. Bây giờ tớ có thể quang minh chính đại theo đuổi cậu, cậu hãy chấp nhận tớ có được không?
Khả Nhi không đáp lại, chỉ nhìn Từ Quang Tông bằng ánh mắt nghi hoặc.
Từ Quang Tông nghĩ rằng Khả Nhi đã bắt đầu dao động, liền chớp thời cơ nói những lời có cánh:
– Tớ biết trước đây có những chuyện tớ hành xử không ra sao. Nhưng thực sự vì công việc ở hội sinh viên, tớ bất đắc dĩ phải chịu khổ chịu nhục. Bây giờ Trương Bình không còn có thể chèn ép tớ được nữa, sau này tớ có thể đường đường chính chính ở bên cậu rồi. – Từ Quang Tông tiến lại gần Khả Nhi, đưa tay ra định ôm lấy cô, miệng da diết gọi. – Khả Nhi …
Khả Nhi vội vàng lùi lại sau kéo rộng khoảng cách:
– Ban nãy tôi cứ nghĩ… – Khả Nhi chậm rãi nói. – Rốt cuộc cậu có biết thế nào là liêm sỉ hay không?
Từ Quang Tông mặt mày trắng bệch:
– Cậu…
– Cậu có nhớ lần đầu tiên tôi từ chối cậu đã nói rất rõ ràng rồi không? Tôi với cậu ngoài quan hệ bạn bè bình thường ra thì không thể có bất kỳ quan hệ gì khác. Chỉ có điều… – Khả Nhi mín môi cười lạnh lùng. – Bây giờ ngay việc làm bạn với cậu tôi cũng không muốn nữa!
Ngực Từ Quang Tông đau dữ dội, hơi thở trở nên gấp gáp, cậu ta nói bằng giọng khẩn thiết:
– Tình cảm của tớ là chân thành…
– Cậu có tình cảm chân thành thì tôi nhất định phải chấp nhận chắc? Tôi đã sớm nói rõ ràng với cậu rồi, tôi không thích cậu, một chút cũng không! Nếu như cậu có lòng tự trọng, ít nhất tôi vẫn tôn trọng cậu. Đáng tiếc… – Khả Nhi lắc lắc đầu. – Nói thật lòng tôi thực sự khinh thường cậu!
Từ Quang Tông thở hồng hộc vì tức giận:
– Cậu xem thường tớ? Bây giờ ngay cả cậu cũng xem thường tớ? Sao cậu lại trở nên lạnh lùng như vậy chứ? Là vì Dương Phàm, là vì cái thằng công tử nhà giàu đó?
-Tôi khinh thường cậu không phải bởi vì cậu nhà nghèo, càng không liên quan đến người khác. Cậu có nghèo đến thế nào đi nữa thì ít nhất cậu vẫn còn cả bố lẫn mẹ, vẫn còn ba người chị giúp đỡ cậu. So ra tôi còn nghèo hơn cậu! Nhưng từ trước đến nay tôi đều nghĩ rằng, không sợ nghèo, chỉ sợ không có đạo đức. Tôi khinh thường cậu là bởi vì cậu là kẻ không có nhân cách!
– Không phải, không phải thế… – Từ Quang Tông cố chấp. – Trước đây cậu đâu có như thế này. Rõ ràng là cậu đối xử với tớ rất tốt. Tớ biết là cậu đã từng thích tớ!
– Không phải tôi đối xử tốt với cậu. Mà là tất cả những người đã từng giúp đỡ mình, tôi đều cố gắng báo đáp lại! Cậu tưởng tượng thái quá rồi đấy! – Khả Nhi nói rõ ràng từng câu từng chữ một: – Trong cuộc đời này, người con trai duy nhất mà tôi thích, chỉ có một mình Dương Phàm!
– Dương Phàm, lại là Dương Phàm! – Từ Quang Tông tức điên lên. – Cái kẻ bất tài ấy là thá gì chứ. Cậu nghĩ loại công tử như hắn ta liệu có thật lòng với cậu không? Chỉ là đùa chơi với cậu thôi! Tớ có tài hơn hắn ta, tớ có thể chịu cực khổ hơn hắn ta. Sau này nhất định tớ sẽ làm nên sự nghiệp. Chỉ có tớ mới có thể mang lại hạnh phúc thật sự cho cậu…
– Câm mồm! – Khả Nhi lạnh lùng nhìn Từ Quang Tông, ánh mắt sắc lạnh đến mữ khiến cho cậu ta giật mình kinh hãi. Mặc dù tiếng quát của Khả Nhi không to nhưng lại cực kỳ uy lực. – Dương Phàm là người con trai tôi thích bằng cả trái tim, là người đàn ông quan trọng nhất với tôi. Cho dù trên đời có hàng nghìn hàng vạn người tài giỏi hơn, thì đối với tôi anh ấy vẫn là người tuyệt với nhất! Còn về cậu, đối với tôi chỉ là một người xa lạ. Cậu có giỏi, có tốt đến mấy cũng không liên quan đến tôi! Cậu không cần so sánh với Dương Phàm, cậu cũng chẳng có gì có thể sánh với anh ấy cả, đừng sỉ nhục anh ấy!
– Cậu sẽ phải ân hận! – Từ Quang Tông hét lên – Sẽ có một ngày, cậu sẽ ân hận vì không chọn tớ!
– Cho dù sau này cậu có là đại gia còn Dương Phàm trắng tay thì tôi cũng sẽ không hối hận vì sự lựa chọn của mình! – Khả Nhi vô cùng quả quyết. – Tôi không còn gì để nói với cậu, muốn người khác tôn trọng mình thì trước tiên cậu phải tôn trọng bản thân mình trước đã! – Dứt lời Khả Nhi liền quay người bỏ đi.
Từ Quang Tông bất ngờ tóm chặt lấy cánh tay của Khả Nhi:
– Cậu đứng lại, nói chuyện cho rõ ràng đã!
– Làm cái gì thể hả? – Các bạn cùng phòng của Khả Nhi lao ra định cứu nguy cho bạn thì bỗng nhiên có một bóng người lao lên trước, hất tay của Từ Quang Tông ra rồi thúc một cú đấm rất mạnh vào bụng Từ Quang Tông khiến cho cậu ta đau đớn ngã phịch xuống đất.
Khả Nhi nhìn thấy người vừa giúp cô chính là Dương Phàm:
– Dương Phàm?
Ánh mắt Dương Phàm lạnh băng nhìn Từ Quang Tông đang quằn quại dưới đát. Từ Quang Tông lồm cồm bò dậy, lao đến định đánh Dương Phàm.
Diệp Phi chạy đến chặn giữa hai người họ:
– Khả Nhi, cậu mau dẫn Dương Phàm đi đi!
Khả Nhi ôm chặt lấy cánh tay Dương Phàm và kéo anh đi:
– Dương Phàm, chúng ta đi thôi, đừng đánh nữa! Đi thôi nào!
Từ Quang Tông gào lên:
– Thằng nhãi họ Dương kia, có giỏi thì đừng có chạy!
Dương Phàm đứng nguyên tại chỗ, mặc cho Khả Nhi ra sức kéo mà anh vẫn đứng yên như một tảng đá, không hề động đậy.
– Đủ rồi đấy! – Diệp Phi hét lên với Từ Quang Tông. – Mọi người đều đang nhìn cậu đấy! Đừng quên đánh nhau là bị kỉ luật! Hơn nữa cậu lại là chủ tịch hội sinh viên, tội càng nặng hơn đấy!
Từ Quang Tông đưa mắt nhìn quanh. Những người đang đứng xem đều là bạn cùng phòng với Khả Nhi, còn có mấy cô gái sinh viên năm nhất nữa. Tất cả mọi người đều nhìn Từ Quang Tông bằng ánh mắt khinh bỉ.
– Cậu cố tình phải không? – Từ Quang Tông nhìn Khả Nhi căm phẫn. – Cậu cố tình để tôi bị mất mặt đúng không?
– Đúng, là tôi cố tình đấy! – Khả Nhi thẳng thừng. – Không để cậu mất mặt một lần thì ai mà biết được sau này cậu còn bịa ra những chuyện gì nữa chứ?
Từ Quang Tông đẩy Diệp Phi sang một bên, mạnh đến nỗi cô suýt nữa thì ngã ngửa ra đất. Cậu ta lao về phía Khả Nhi. Dương Phàm liền kéo Khả Nhi ra sau lưng mình, ánh mắt khinh bỉ nhìn Từ Quang Tông đang lao đến. Diệp Phi lại lần nữa chạy đến chặn trước mặt Từ Quang Tông, khẽ nói:
– Lẽ nào cậu còn thấy chưa đủ mất mặt nên muốn mất mặt thêm nữa? Cậu có biết Dương Phàm võ sĩ Taekwondo cấp mấy không? – Nói rồi Diệp Phi lại nói với Dương Phàm. – Đừng đánh nhau nữa, dù sao em cũng là bí thư chi đoàn, coi như nể mặt em chút đi!
Dương Phàm gật đầu rồi kéo Khả Nhi sải bước bỏ đi.
Những người đứng xem dần dần giải tán, Dương Phàm thở phào nhẹ nhõm, quay sang nói với Từ Quang Tông:
– Khả Nhi nói không sai. Muốn người khác tôn trọng mình phải tự tôn trọng bản thân mình trước đã! Cậu không phải là kẻ ngốc, đừng chuyện bé xé ra to!
Từ Quang Tông vẫn cứ cúi đầu, không thèm đếm xỉa đến Diệp Phi.
Diệp Phi chán nản lắc đầu bỏ đi.
Từ Quang Tông đứng ngây dại một mình ở đó rất lâu. Một hồi lâu sau, Từ Quang Tông từ từ quỳ xuống đất, đấm mạnh xuống bãi cỏ.
Phàm mặt mày sầm sì sải bước ở phía trước, Khả Nhi đi như chạy ở đằng sau anh, rụt rè hỏi:
-Dương Phàm, anh giận đấy à?
Dương Phàm đột ngột dừng bước ngoảnh đầu lại nhìn Khả Nhi.
-Thôi được rồi, em thừa nhận!…- Khả Nhi lắp bắp: -Em không phải là người tốt!
-Hả? –Dương Phàm nhíu mày.
-Người ta đối xử tốt với em một, em báo đáp lại gấp ba, đây là nguyên tắc cư xử của em….
Dương Phàm kéo tay của Khả Nhi vào ngồi trong cái đình bên hồ nước trong trường.
Khả Nhi thành thật nói:
-Ngay từ đầu em đã biết Tang Lệ Na sẽ không bao giờ thích loại người như Từ Quang Tông. Chỉ cần khiến cho cậu ta biết rằng em chẳng có chút tình cảm nào với Từ Quang Tông thì Tang Lệ Na sớm muộn gì cũng sẽ đá Từ Quang Tông thôi! Em cũng biết rõ loại người như Từ Quang Tông có chết cũng vẫn sĩ diện. Người khác cười cậu ta định thế chân anh, vì vậy để lấy lại sĩ diện, nhất định cậu ta sẽ đến tìm em. Cậu ta cứ nghĩ được bầu vào chức chủ tịch là giỏi giang lắm, hơn nữa đúng là có nhiều sinh viên mới không hiểu rõ tình hình bị khả năng ăn nói của cậu ta thuyết phục, thế nên cậu ta luôn tự tin có thể quyến rũ được em! Em luôn giả vờ không hay biết những tin đồn không hay trong trường, không hề trở mặt với cậu ta, mục đích là để cho cậu ta một cơ hội không bị mất mặt trước người khác. Nhưng em không hi vọng có sự việc ngày hôm nay. Tối nay là một buổi tối tuyệt vời, em sẽ ghi nhớ suốt cuộc đời này! Em không ngờ lại gặp phải chuyện không vui này, thật không ngờ Từ Quang Tông lại dai như đỉa như vậy!
-Thế nên em mới ra ngoài gặp mặt hắn?- giọng nói của Dương Phàm rất bình thản, chẳng thế đoán nổi tâm trạng của anh lúc này.
Khả Nhi lén nhìn sắc mặt của Dương Phàm:
-Em đã ở trong phòng đợi điện thoại của anh mãi!
-Anh đã gọi điện cho em. Lần đầu tiên em nói là em không có ở nhà, lần thứ hai Tang Lệ Na nói là em ra ngoài hẹn hò với Từ Quang Tông rồi!
Khả Nhi nhớ lại lúc đó là Tang Lệ Na nhận điện thoại, cô đang gội đầu, tưởng là Từ Quang Tông gọi đến nên thuận miệng bảo Lệ Na nói là mình không có nhà. Tang Lệ Na đã không nói rõ với cô là điện thoại của Dương Phàm, lại còn cố tình làm cho Dương Phàm hiểu nhầm.
-Hóa ra là như vậy…- Khả Nhi bực bội: -Em có thể giải thích, sự việc là như thế này…- dưới ánh sáng mờ mờ phát ra từ những chiếc đèn lồng ngọc lan, cô nhìn thấy vẻ mặt ranh mãnh của Dương Phàm. Khả Nhi tức tối hét lớn: -Giỏi nhỉ? Anh dám…-Khả Nhi đẩy Dương Phàm một cái: -Dám trêu em à?
-Là do em ngốc đấy chứ!- Dương Phàm vừa cười vừa lấy tay gõ vào trán Khả Nhi: -Anh hiểu tính cách của em như thế nào, cũng thừa biết Tang Lệ Na là người ra sao. Sau khi gọi điện lần đầu tiên cho em mà không được, anh đoán là em gặp phải chuyện phiền phức gì rồi. Sau khi gọi cuộc điện thoại thứ hai, anh có thể lờ mờ đoán được chuyện phiền phức ấy bắt nguồn từ đâu. Vì lo cho em nên anh mới vội vàng chạy đến. Cũng may là chạy đến nên mới kịp nghe được mấy câu nói vô cùng quan trọng của em!
Khả Nhi mặt nóng bừng lên, ngoảnh mặt nhìn ra phía khác.
-Trong cuộc đời này, người con trai duy nhất mà tôi thích, chỉ có một mình Dương Phàm!- Dương Phàm nhắc lại không sót một từ nào hai câu nói lúc đó của Khả Nhi. Anh đưa tay ra nắm lấy hai vai cô, kéo cô quay lại nhìn thẳng vào mắt mình rồi hỏi: -Những chuyện khác đều không quan trọng, anh chỉ muốn biết hai câu nói đó của em có phải là thật không?
Khả Nhi ngoảnh mặt đi chỗ khác:
-Thế anh nói cho em biết những điều anh nói lần trước với Tang Lệ Na có phải là thật không đã?
Dương Phàm nắm chặt lấy hai tay Khả Nhi, trịnh trọng nói:
-Là thật đấy! Anh thích em, thích từ lâu lắm rồi! Lúc đồng ý làm bạn trai giả cho em, mục đích của anh là biến giả thành thật!
Nét tinh nghịch lướt qua trong ánh mắt của Khả Nhi, cô thản nhiên nói:
-Em không có ý định có bạn trai khi còn học đại học…- nói đến đây cô có thể cảm nhận được hai bàn tay của Dương Phàm khẽ run lên. Cô bật cười: -Nhưng mà em đã thích người ta rồi, lại thích rất lâu rồi, em còn có thể làm khác được sao?
Tâm trạng của Dương Phàm lúc này thay đổi 180 độ. Anh nhìn cô say đắm, nụ hoa đẹp đẽ trong lòng anh đang từ từ hé nở, từng cánh hoa đang mở rộng ra. Hóa ra đây chính là cảm giác lâng lâng của tình yêu.
Khả Nhi cũng chăm chú nhìn Dương Phàm, nụ cười dịu dàng hiện lên trên gương mặt. Gió khuya thổi bay mái tóc cô, những lọn tóc mềm mại như đang nhảy múa hân hoan trong gió.
Dương Phàm đột nhiên cúi đầu xuống, đôi môi khẽ chạm vào môi cô. Đầu óc Khả Nhi trở nên trống rỗng, mãi lâu sau cô mới vụng về đáp lại anh. Hai người vụng về hôn nhau. Vì cả hai đều chẳng chút kinh nghiệm nên không may để răng vập vào môi. Khả Nhi khẽ kêu lên, vội vàng lấy tay che môi mình.
Dương Phàm mặt đỏ dừ vì xấu hổ, lắp bắp:
-Xin…xin lỗi em, anh…anh chưa có kinh nghiệm. Nếu như, nếu như luyện tập nhiều lần có thể sẽ khá hơn…- câu cuối cùng Dương Phàm thốt ra nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Không hiểu sao thính giác của Khả Nhi tối nay lại nhạy bén đến thế. Cô bỏ tay xuống, nói bằng giọng nhỏ xíu giống muỗi kêu y như vậy:
-Thế thì chúng ta tập luyện thêm vài lần nữa nhé!
Dương Phàm nâng cằm Khả Nhi lên, hai người luyện tập hết lần này đến lần khác y như hai đứa trẻ con. Tối nay chẳng hề có trăng sao nhưng cả hai đều cảm thấy bầu trời lấp lánh ánh sao.
Chương 14: Tuổi trẻ cuồng nhiệt
Hai người đã ngầm có tình cảm sâu đậm với nhau, trước đây còn cách nhau một tờ giấy mỏng, nay tờ giấy mỏng manh ấy đã bị xuyên rách, tình cảm dồn nén bao lâu ở trong lòng ào đến như thác đổ. Hai cơ thể hừng hực sức sống thanh xuân cứ quấn quýt với nhau chẳng thể tách rời. Mỗi khi tình cảm đến khó mà kiểm soát được, Khả Nhi thường xuyên kịp thời hô dừng.
Dương Phàm chán nản:
-Lần sau nhất định phải tránh xa em ra ba mét.
Khả Nhi chỉ cười không nói gì.
Nhưng thật sự đến lần gặp sau, chưa nói hết ba câu anh đã lại ôm chặt lấy cô vào lòng.
Sắp đến kì nghỉ Tết rồi, trời có tuyết rơi suốt mấy ngày liền. Khả Nhi xử lí xong nốt đống công việc trong học kì này liền nép mình vào trong lòng Dương Phàm, đưa mắt ngắm nhìn những bông tuyết bay lả tả bên ngoài trời. Văn phòng của cô nằm ở tầng hai của một tòa nhà cũ, các văn phòng chủ yếu khác đã rời sang tòa văn phòng mới. Lúc Dương Phàm không phải lên lớp thường đến xử lí công việc cùng Khả Nhi, thế nên văn phòng này giờ đã trở thành căn phòng hạnh phúc của họ. Khả Nhi đã mua được vé tàu về nhà vào ngày hôm sau. Chuẩn bị phải chia tay nên hai người càng trở nên quấn quýt.
Dương Phàm dựa cằm vào đầu Khả Nhi, hít hít mùi hương tỏa ra trên tóc cô:
-Em nhất định phải về sao?
-Ừm- Khả Nhi gật gật đầu: -Bà ngoại tuổi đã cao, sức khỏe của mẹ lại yếu. Mỗi năm em nhất định phải về nhà mới có thể an tâm được! Hơn nữa chuẩn bị đến tết rồi, nếu em không về thì nhà cửa sẽ lạnh lẽo lắm!
-Hài…- Dương Phàm thở dài, những lời Khả Nhi nói đều hợp tình hợp lí, có lưu luyến nữa thì anh cũng không có lí do gì để giữ cô ở lại.
Khả Nhi xoay người lại, choàng tay qua cổ anh, đôi môi mơn man trên môi anh khiến cho tiếng thở dài của Dương Phàm bị giữ lại trong cổ họng. Trải qua nhiều lần tập luyện, anh đã thành thạo “chiêu” này lắm rồi. Anh ôm chặt lấy Khả Nhi và nồng nàn đáp lại cô…
Cửa đột nhiên bị đẩy ra, hai người lập tức rời nhau ra. Còn chưa kịp biết là ai với ai thì đối phương đã quay ngoắt người lại, cười ha ha:
-Thất lễ quá! Thất lễ quá!
-Chu Chính Hạo…- Dương Phàm nghiến răng.
-Hai người cứ tiếp tục, cứ tiếp tục….Tôi đứng ở bên ngoài chờ nhé!- Chu Chính Hạo vừa chạy vừa hét tướng lên: -Người anh em, tốc chiến tốc thắng nhé, đừng để tôi chờ lâu dưới trời tuyết đấy!
Dương Phàm vội vàng chạy ra đóng cửa rồi ngoảnh đầu lại. Khả Nhi đang cúi đầu chỉnh lại quần áo đã hơi xộc xệch.
-Khả Nhi? –anh khẽ gọi.
Khả Nhi ngượng ngùng ngẩng đầu mỉm cười với anh, hai má cô đỏ bừng, ánh mắt long lanh.
Dương Phàm khẽ vuốt má Khả Nhi:
-Thực ra không có gì đâu, Chu Chính Hạo cậu ta…chỉ là người ngoài…Chúng ta…-Dương Phàm cũng cảm thấy có chút ngại ngùng, không biết phải nói thế nào cho đỡ ngượng.
Khả Nhi lấy lại bình tĩnh, đặt tay lên tay anh rồi bảo:
-Mau đi đi! Bên ngoài lạnh lắm đấy, đứng để Chu Chính Hạo phải chờ lâu!
Đi xuống cầu thang, Dương Phàm nhìn thấy Chu Chính Hạo đang đứng ở bên cạnh vườn hoa ngoài trời, tuyết rơi rất dày, những bông tuyết rơi lên mái tóc đen của cậu ta.Thế nhưng Chu Chính Hạo chẳng hề thấy lạnh, kẹp điếu thuốc đang cháy dở ở trên tay, đôi mắt nhìn ra lớp tuyết dày trên mặt đất.
Dương Phàm đến bên cạnh Chu Chính Hạo, vẻ mặt có chút không tự nhiên:
-Sao không vào trong tránh tuyết đã?
Chu Chính Hạo nhìn Dương Phàm, không tiếp tục mang chuyện kia ra trêu ghẹo anh nữa mà chỉ nói:
-Tôi nghe mấy cậu bạn cùng phòng nói cậu đến tìm tôi. Gọi điện cho cậu thì cậu lại không có trong phòng. Tôi đoán cậu ở đây nên đến tìm cậu.
-Vào trong trước đã!- Dương Phàm vỗ vai Chu Chính Hạo, gạt hết những bông tuyết bám trên người Chu Chính Hạo ra rồi đi vào văn phòng tránh gió. Dương Phàm nói: -Khả Nhi ngày mai về nhà rồi, tôi muốn mượn xe cậu một chút, tiễn cô ấy ra bến tàu!
-Không thành vấn đề- Chu Chính Hạo vứt đầu mẩu điếu thuốc trên tay rồi châm một điếu khác:- Xe đang ở nhà, để tôi bảo tài xế lái xe đến. Tối nay tôi sẽ ném chìa khóa xe cho cậu. Nếu như cậu không có ở trong phòng thì tôi ném chìa khóa trên giường của cậu nhé!
Dương Phàm gật đầu. Nhìn điếu thuốc trên tay Chu Chính Hạo, Dương Phàm hỏi:
-Cậu học hút thuốc từ khi nào thế?
Chu Chính Hạo vẩy tàn thuốc xuống nền, cười bảo:
-Nhìn thấy mấy thằng trong phòng hay hút nên tôi cũng học cho biết. Cảm giác cũng không tồi!
Dương Phàm quắc mắt nhìn Chu Chính Hạo:
-Có tâm sự đúng không?
Chu Chính Hạo ngoảnh đầu nhìn ra cầu thang, khẽ nói:
-Tình hình gia đình cậu không thể cứ giấu Khả Nhi mãi được!
Nghe Chu Chính Hạo nói vậy, Dương Phàm cũng châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu. Anh không biết hút thuốc nên bị sặc dữ dội. Lông mày nhăn tít lại, Dương Phàm nói:
-Tôi sẽ nói với cô ấy, nhưng bây giờ chưa phải lúc.
Chu Chính Hạo trầm ngâm hút thuốc một hồi rồi lên tiếng:
-Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi về trước đây! Tôi đoán là hai người còn rất nhiều điều phải nói, không làm phiền hai người nữa!
Dõi mắt nhìn theo cái bóng của Chu Chính Hạo đang khuất dần, Dương Phàm đột nhiên gọi to:
-Chu Chính Hạo..
Chu Chính Hạo ngoảnh đầu lại:
-Còn chuyện gì nữa?
Dương Phàm định nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng đành nói:
-Cám ơn!
Chu Chính Hạo xua xua tay:
-Đã là anh em thì cần gì phải khách sáo!
Đi xuống khỏi tòa nhà văn phòng cơn gió tuyết lạnh thấu xương ập vào mặt, vào người Chu Chính Hạo. Chu Chính Hạo quấn chặt cái áo khoác vào người rồi dẫm lên lớp tuyết dày mà đi. Đường trơn khiến cho Chu Chính Hạo không thể đi nhanh hơn được. Đi được một đoạn, Chu Chính Hạo lại ngoảnh đầu lại, nhìn xuống hai hàng dấu chân cô đơn trên lớp tuyết lạnh, chẳng mấy chốc nữa chúng sẽ bị tuyết phủ lấp. Chu Chính Hạo ngẩng đầu nhìn lên tầng hai, bất chợt nhìn thấy Khả Nhi đang đứng đó, cười tươi như hoa và vẫy tay chào tạo biệt anh.
Anh mỉm cười rạng rỡ như mọi ngày, cũng vẫy tay tạm biệt cô rồi quay người đi tiếp. Chu Chính Hạo cảm thấy mắt mình cay cay. Thật không nên quay đầu lại. Nếu như tối hôm ấy anh không quay đầu lại, không nhìn thấy dưới ánh đèn dịu dàng ấy, nụ cười dịu dàng của cô…thì tốt biết bao!
Nhìn theo bóng dáng Chu Chính Hạo đang khuất dần, Khả Nhi quay lại nói với Dương Phàm:
-Không có cơ hội để nói với anh ấy một lời từ biệt!
Dương Phàm nhìn theo cái bóng của Chu Chính Hạo trầm ngâm suy ngẫm.
Khả Nhi khẽ huých tay vào người Dương Phàm:
-Anh đang nghĩ gì thế?
Dương Phàm không đáp lời, ngoảnh đầu lại nhìn Khả Nhi bằng đôi mắt mông lung.
Khả Nhi bối rối không hiểu chuyện gì:
-Dương Phàm ơi?
Anh kéo cô vào lòng mình, ôm cô thật chặt và ngồi xuống cái ghế cạnh cửa sổ:
-Thời gian này sang năm công việc của anh sẽ ổn thỏa hết, đến lúc ấy anh sẽ dẫn em đi gặp bố mẹ anh.Sau đó, anh sẽ cùng em về nhà ăn tết, ra mắt bà ngoại và mẹ em. Em thấy thế có được không?
Khả Nhi úp mặt vào ngực anh, lắng nghe nhịp đập từ trái tim anh, nhoẻn miệng cười:
-Được!
Dương Phàm thì thầm vào tai Khả Nhi:
-Khả Nhi, sau này cho dù xảy ra chuyện gì anh cũng không bao giờ từ bỏ em. Hứa với anh, em sẽ không bao giờ bỏ anh!
Khả Nhi ngẩng mặt lên nhìn Dương Phàm, nhìn thấy hình bóng của chính mình trong con người đen láy của anh. Ánh mắt anh trịnh trọng, nghiêm nghị như một lời hứa trọn đời không bao giờ hối hận và chờ đợi câu trả lời từ cô. Khả Nhi cũng trịnh trọng nói:
-Cho dù xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, em cũng không bao giờ bỏ anh!
Dương Phàm như trút được hòn đá tảng trong lòng, siết chặt vòng tay đang ôm Khả Nhi, chỉ sợ nhỡ thả lỏng tay ra là cô sẽ biến mất vậy. Anh cúi đầu hôn lên trán cô. Bên ngoài trời tuyết rơi dày đặc nhưng trong phòng không khí vô cùng ấm áp. Khả Nhi thoải mái vùi đầu vào ngực Dương Phàm. Như thế này khiến cho cô cảm thấy rất ấm áp, ấm áp đến mức không bao giờ muốn rời ra. Cô khẽ nhắm mắt lại và bình yên chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Dương Phàm lái xe đến đưa Khả Nhi ra ga tàu hỏa, cùng đi còn có cả bạn trai của Hà Mạn Tuyết cũng ra ga tiễn cô lên đường. Lần này Dương Phàm nhờ người mua vé nằm cho họ. Tiễn Khả Nhi lên xe xong, Dương Phàm không đi ngay. Đối diện với giường của Khả Nhi là giường của Hà Mạn Tuyết, hai người họ cũng đang lưu luyến không nỡ chia tay. Khả Nhi và Dương Phàm nắm chặt tay nhau, lặng lẽ không nói điều gì.
Tiếng còi tàu vang lên nhắc nhở những người đến tiễn người thân mau mau xuống xe. Dương Phàm dường như không nghe thấy, bạn trai của Hà Mạn Tuyết đành phải lên tiếng nhắc nhở anh:
-Chúng ta phải xuống xe thôi!- Dương Phàm ôm chặt Khả Nhi rồi âu yếm hôn cô, sau đó mới vội vàng chạy xuống khỏi xe. Hà Mạn Tuyết đấm bình bịch vào gối, miệng than thở: -Cậu xem, chàng của cậu lãng mạn biết bao nhiêu. Chẳng bù với anh ngốc của tớ. Ngay cả hôn cũng chẳng biết nữa!
Khả Nhi chẳng có tâm trạng nào đùa vui với bạn, chỉ ngồi dựa vào cửa sổ nhìn ra ngoài. Dương Phàm vẫn còn đứng đó, anh vẫn lặng lẽ nhìn cô. Tàu hỏa đang từ từ lăn bánh, cái bóng người đứng trên sân ga đang mờ dần rồi chỉ còn là một điểm đen nhỏ xíu và biến mất hoàn toàn phía đằng sau. Hai cô gái chẳng còn tâm trạng vui vẻ như lần về nhà trước, thậm chí còn chẳng buồn động vào hai túi hoa quả mà bạn trai của mình vừa mua cho.