Bạn đang đọc Mong ước lâu bền – Chương 18 Part 2
Quả nhiên Dương Phàm mỉm cười rất ngọt ngào, khuôn mặt ánh lên niềm vui, nhưng câu nói phát ra từ miệng anh là: -Bỏ sức thăm dò hành tung của anh có muốn không trùng hợp cũng khó!
Nụ cười của Tang Lệ Na bỗng chốc cứng đờ ra.
Dương Phàm hỏi:
-Làm như vậy có ý nghĩa gì không?
-Em không hiểu anhđang nói gì?- Tang Lệ Na cố lấy lại vẻ điềm tĩnh.
Dương Phàm lạnh lùng bảo:
-Bất kì một người con trai nào có tình ý với Khả Nhi cô đều muốn cướp. Cô làm như vậy liệu có thể khiến cho Chu Chính Hạo hồi tâm chuyển ý được không? Nó có thể chứng minh được cô hấp dẫn hơn Khả Nhi không?
Tang Lệ Na nghiến răng:
-Tôi hận cô ta! Là cô ta cướp Chu Chính Hạo của tôi trước! Tại sao tôi không thể trả lại hết những tổn thương mà cô ta đã gây ra cho tôi?
Dương Phàm khinh bỉ lắc đầu:
-Nói rồi mà cô vẫn không chịu tin. Khả Nhi chưa bao giờ tán tỉnh Chu Chính Hạo. Chu Chính Hạo vốn dĩ cũng có chút tình cảm dành cho cô, nhưng sau vụ ầm ĩ do cô gây ra ấy, tình cảm của cậu ta dành cho cô đã tan biến hoàn toàn rồi!
Tang Lệ Na cắn chặt môi để ghìm chặt nỗi đau đớn trong lòng, nước mắt lăn dài trên má.
Dương Phàm nhẹ nhàng khuyên bảo:
-Sau này đừng chơi trò chơi giành giật tình cảm vô vị ấy nữa! Trên thực tế cô có biết rằng bản thân mình đang làm dụng cụ “thử vàng” cho Khả Nhi không? Cô đang khiến cho cô ấy hiểu rằng nên giao du với ai và không nên giao du với ai đấy!
-Đứa con gái giả tạo ấy có gì tốt đẹp chứ?- Tang Lệ Na tức tối gào lên: -Chính bởi vì nó sự giả tạo của nó nên nó mới có được sự che chở của anh và Chu Chính Hạo. Anh phải biết rằng chính nó đã theo đuổi Từ Quang Tông và bị cậu ta từ chối!
-Tôi thích cô ấy, vì vậy trong lòng tôi Khả Nhi là tốt đẹp nhất! Như vậy là đủ rồi. Người khác cho rằng cô ấy tốt hay xấu đều không quan trọng. Còn những tin đồn không phải sự thật ấy từ đâu mà có bản thân cô hiểu rõ hơn ai hết. Từ sau tôi không muốn phải gặp lại cô nữa! Tốt nhất cô nên hiểu cho rõ tôi không phải là loại rác rưởi như Từ Quang Tông, không phải là con chó để cô mang ra làm trò chơi mà không dám lên tiếng phản đối. Chọc vào tôi không có lợi cho cô đâu!- Có lẽ là vì ánh mắt quá sức lạnh lùng của Dương Phàm đã khiến cho Tang Lệ Na sợ đến cứng đơ hết cả người. Dương Phàm hướng ánh mắt đi nơi khác, không thèm nhìn Tang Lệ Na: -Cô đi đi! Khả Nhi sắp đến rồi, ở lại đây chỉ khiến cho cô chuốc nhục vào thân thôi!
Tang Lệ Na bịt miệng bỏ chạy một mạch.
Dương Phàm nghiêng đầu, lớn tiếng nói với người đang đứng nép ở đằng sau cột đá to:
-Đã xem đủ chưa hả?
Khả Nhi thò đầu ra từ đằng sau cột đá, ngại ngùng cười hi hi:
-Hi hi, em vừa mới đến thôi, không nghe thấy gì hết đâu nhé!
Dương Phàm nhìn Khả Nhi không nói gì. Khả Nhi chậm rãi đi về phía anh, miệng cười tươi tắn.
-Em cười cái gì thế hả?
Khả Nhi đặt tay lên vài Dương Phàm, nhấc gót chân lên nhìn thẳng vào mặt anh:
-Dương Phàm, sao em cảm thấy càng ngày anh càng đẹp trai thế nhỉ?
Dương Phàm vênh mặt:
-Nịnh hót cũng vô dụng, hôm nay không học xong thì đừng mong về ăn cơm!
-Ối ông trời ơi…- Khả Nhi thảm thiết kêu lên.
Tang Lệ Na vừa chạy vừa khóc suốt chặng đường, chẳng may va phải Từ Quang Tông đang đi về hướng ngược lại:
-Lệ Na, sao cậu lại khóc?- Từ Quang Tông ân cần dìu Lệ Na đứng dậy, thấy mắt cô đỏ hoe liền lo lắng hỏi.
-Tránh ra!- Lệ Na bực tức đẩy Từ Quang Tông ra: -Cứ mặc xác tôi!
-Lệ Na- Từ Quang Tông vội vàng kéo Lệ Na lại: -Với quan hệ của chúng ta hiện nay, tớ làm sao có thể bỏ mặc cậu được? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì rồi?
-Quan hệ của chúng ta?- Lệ Na cười nhạt: -Giữa chúng ta có quan hệ gì chứ?
-Cậu…cậu không phải là…
-Tôi đã đồng ý điều gì với cậu hay hứa hẹn với cậu điều gì sao?- Lệ Na tiến lại gần Từ Quang Tông: -Cậu tưởng cậu là cái thá gì chứ?
Từ Quang Tông ngẩn người nhìn Lệ Na, rõ ràng là cô ấy làm thân với cậu trước, rõ ràng là cô ấy ngầm đồng ý làm bạn gái của cậu, sao đột nhiên bây giờ lại lên tiếng phủ nhận?
-Cậu chẳng qua chỉ là một con chó ghẻ đến từ một nơi khỉ ho cò gáy nào đó…- Tang Lệ Na khinh bỉ nói: -Nếu như không phải vì cậu nói phét rằng Khả Nhi theo đuổi cậu thì đừng hòng tôi để mắt tới cậu! Rồi giờ thì sao? Những lời nói phét của cậu bị bại lộ rồi, đã trở thành trò cười cho thiên hạ rồi đấy! Thật là mất mặt! Tôi nói cho cậu biết, tôi chơi đùa cậu chán rồi! Chán ngấy rồi! Mau cút đi cho tôi nhờ!
Lồng ngực Từ Quang Tông phập phồng, cơn tức giận trào lên đến tận đỉnh đầu. Từ Quang Tông giơ nắm đấm lên.
Tang Lệ Na vênh mặt lên chẳng chút sợ hãi:
-Đánh đi! Có gan thì đánh đi! Từ nhỏ đến lớn chưa từng có người dám đánh tôi! Hôm nay cậu dám đánh tôi một cái, tôi đảm bảo ngày mai cậu ăn no đòn!
Nắm đấm giơ lên trong không trung đột nhiên run rẩy, khuôn mặt Từ Quang Tông tím tái, đôi mắt trợn lên dữ tợn nhìn Tang Lệ Na.
Tang Lệ Na kiêu hãnh lướt qua trước mặt Từ Quang Tông, lạnh lùng ném lại một câu:
-Muốn chòi mâm son à? Chờ đến kiếp sau đi!
Từ Quang Tông giáng mạnh nấm đấm xuống chiếc ghế đá bên cạnh, hai chân quỳ xuống đất, gục mặt lên chiếc ghế đá lạnh toát. Hóa ra kết quả học tập có xuất sắc đến mấy, có năng lực đến mấy cũng chỉ là một con chó trong mắt những kẻ kém cỏi, suốt ngày chỉ biết ăn chơi nhảy múa kia thôi. Chỉ bởi vì cái nghèo nên Từ Quang Tông cảm thấy mình luôn thấp hơn người khác một bậc. Một giọt nước mắt đắng cay rơi xuống chiếc ghế đá lạnh lẽo….
Từ Quang Tông nhớ đến Khả Nhi. Khả Nhi là một cô gái xinh đẹp và thông minh, lúc nào cũng tỏ ra hiền hòa, không bao giờ coi thường cậu. Thực ra Từ Quang Tông không hề thích Tang Lệ Na. Tang Lệ Na mặc dù có diện mạo xinh đẹp nhưng lại quá phách lối và kiêu ngạo, khiến cho người khác cảm thấy sợ hãi và xa cách. Thế nhưng cậu không thể không thích những lợi ích mà Lệ Na có thể mang lại cho mình.
Khả Nhi đương nhiên rất tuyệt vời, nhưng cô cũng nghèo kiết xác giống như cậu, lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, phấn đấu gian khổ suốt cả đời chưa chắc có thể làm lên nghiệp lớn. Khi Tang Lệ Na chủ động làm thân với Từ Quang Tông, cậu khó mà không cảm thấy hân hoan cho được, những tưởng rằng cơ hội của mình cuối cùng cũng đã đến rồi, thế nên đành hi sinh Tần Khả Nhi mà mình thực sự thích để cố gắng giành lấy tình cảm của Tang Lệ Na. Thế mà bây giờ cái mà bản thân nhận được chỉ có sự sỉ nhục.
Trong buổi liên hoan chào mừng tết Nguyên Đán, hội trường lớn của trường chật ních người xem, ngay cả lối đi cũng chật cứng người. Khả Nhi đứng ở đằng sau cánh, khẽ vén màn nhìn xuống bên dưới khán đài chật cứng người mà toát mồ hôi hột. Trên sân khấu lúc này là hai nam sinh đang biểu diễn kịch. Sau khi tiết mục của họ kết thúc sẽ đến lượt Khả Nhi và Dương Phàm lên biểu diễn điệu nhảy Latinh. Nội dung vở kịch tương đối đặc sắc, tiếng vỗ tay ở bên dưới khán đài liên tục vang lên. Khả Nhi lúc này đang vô cùng căng thẳng, chẳng nghe vào tai được một chữ nào.
Dương Phàm kéo tay Khả Nhi lên, khẽ lau đi những giọt mồ hôi trong lòng bàn tay cô rồi dịu dàng nói:
-Khi nào lên sâu khấu, em đừng nhìn xuống dưới, chỉ cần nhìn anh là đủ!- Khả Nhi ngoảnh đầu lại nhìn Dương Phàm, thấy anh đang dịu dàng mỉm cười với mình.
Trên sân khấu, người dẫn chương trình vừa giới thiệu tiết mục tiếp theo, Dương Phàm liền nắm chặt lấy tay Khả Nhi. Âm nhạc vang lên, hai người nắm tay nhau nhẹ nhàng bước ra giữa sân khấu, một tràng pháo tay vang dội vang lên từ dưới khán đài.
Để biểu diễn tiết mục này, Dương Phàm đã nhờ Dương Dĩnh giúp anh thiết kế hai bộ quần áo dance sport. Bộ quần áo anh mặc là một bộ quần áo bó sát màu đen giúp tôn lên những đường nét cường tráng của cơ thể, màu đen sang trọng khiến cho khuôn mặt của anh càng trở nên khôi ngô. Khả Nhi mặc một chiếc váy liền mày tím lệch vai, để lộ ra bờ vai trần mịn màng, vạt váy trước được cắt vát lên đến giữa đùi khiến cho đôi chân trắng muốt không tì vết của Khả Nhi lúc ẩn lúc hiện sau tà váy. Dương Dĩnh còn đến tận trường để giúp Khả Nhi uốn tóc và trang điểm cho phù hợp với điệu nhảy. Dưới ánh đèn sân khấu, vẻ đẹp của Khả Nhi trở nên vô cùng huyền ảo, đẹp đến mức có thể khiến cho người khác nghẹt thở. Hơn nữa chưa cần biết nội dung tiết mục có đặc sắc hay không, chỉ cần nam nữ diễn viên đẹp như trong mơ bước ra sân khấu cũng đủ để thu hút ánh mắt của khán giả rồi.
Khả Nhi nhìn sang Dương Phàm, anh mỉm cười đáp lại cô. Đôi mắt của Dương Phàm không phải là to lắm nhưng khá dài và sâu, lông mi hơi rậm.Ánh sáng trên sân khấu phản chiếu vào mắt anh khiến cho đôi mắt anh sáng lấp lánh như những vì sao. Khả Nhi có thể nhìn rõ hình bóng của mình trong đôi mắt ấy, nhờ vậy mà cô cảm thấy có chút yên tâm. Cùng với tiếng nhạc du dương cất lên, hai người nhẹ nhàng di chuyển, bốn mặt nhìn nhau say đắm. Hai người đan tay vào nhau thật chặt, uyển chuyển trong từng động tác xoay người, sự phối hợp trở nên nhịp nhàng hơn bao giờ hết. Thứ tình cảm ấm áp trong đôi mắt anh như được truyền sang đôi mắt cô, len lỏi vào trong trái tim cô khiến cho cả trái tim cô như đang rung động. Cả hai người như đã quên đi rằng mình đang biểu diễn trên sân khấu, thoải mái thực hiện các động tác đã tập dượt, quấn quýt như một đôi tình nhân ngọt ngào và lãng mạn. Bài diễn kết thúc bằng động tác Khả Nhi hơi ngả ra sau, một tay đặt lên ngực Dương Phàm, một tay vươn ra phía sau. Còn Dương Phàm hơi nghiêng người về phía trước, một tay đỡ lấy eo của cô, một tay duỗi thẳng sang ngang, tạo thành một tư thế vô cùng thân mật. Âm nhạc vừa kết thúc, cả hội trường im phăng phắc, Dương Phàm và Khả Nhi nhìn nhau say đắm. Chỉ một giây sau đó, tiếng vỗ tay như sấm dậy vang lên trong hội trường. Lúc này Khả Nhi và Dương Phàm mới chợt sực nhớ ra là mình đang biểu diễn trên sân khấu, vội vàng cúi đầu chào khán giả rồi bước ra sau sân khấu. Tiết mục biểu diễn bất ngờ giành được sự cổ vũ nhiệt tình của khán giả, tiếng vỗ tay cứ vang lên không dứt. Có người còn phấn khích đến mức hét to:
-Thêm lần nữa, thêm lần nữa đi…
Từ Quang Tông nghe thấy hai nam sinh ngồi bên cạnh đang thì thầm to nhỏ với nhau:
-Cô gái kia là ai thế? Ở học viện nào vậy? Sao mà xinh thế? Tối nay cậu thử thăm dò hộ tôi đi, ngày mai tôi bắt đầu theo đuổi cô ấy!
-Cô ấy chính là Tần Khả Nhi đấy!- nam sinh kia lên tiếng: -Là mỹ nhân đồng thời cũng là thiên tài của học viện kinh tế đấy! Nhưng mà cậu chớ có mơ tưởng, người ta là hoa đã có chủ rồi.
-Thế thì đã làm sao? –anh chàng nam sinh kia phản đối: -Nam chưa vợ, gái chưa chồng, ai cũng có quyền lợi cạnh tranh bình đẳng.
-Nhưng mà cậu phải xem xem bản thân mình có cái gì để mà cạnh tranh không đã chứ!
Trong lòng Từ Quang Tông bỗng nhiên dâng tràn một cảm giác tự hào.Một cô gái xinh đẹp như vậy, lôi cuốn như vậy, được nhiều người ngưỡng mộ như vậy đã từng suýt trở thành bạn gái của mình. Nếu như chẳng phải lúc ấy cậu hồ đồ, yêu cầu cô làm bạn gái bí mật của cậu thì có lẽ hôm nay, người đứng bên cạnh cô, được mọi người hâm mộ và ghen tị chẳng phải là Dương Phàm, mà là cậu.
Nhìn Khả Nhi bước xuống dưới khán đài, mấy lần Từ Quang Tông đã đứng dậy vẫy tay với cô. Trong hội trường bây giờ tuyệt đối không thể còn chỗ trống, có lẽ có thể bảo cô đến bên cạnh ngồi cùng với cậu. Nhưng Khả Nhi không nhìn thấy Từ Quang Tông, cô đi thẳng đến hàng ghế có Diệp Phi và Khương Lan đang ngồi rồi chen vào ngồi giữa hai người họ.
Từ Quang Tông chẳng còn tâm trí nào mà tiếp tục theo dõi các tiết mục biểu diễn trên sân khấu nữa, chỉ dán mắt nhìn vào Khả Nhi, vò đầu bứt tóc nghĩ xem mình có nên đến chào hỏi cô ấy không, nên nói cái gì với cô ấy? Nói là hôm nay cô ấy thật xinh đẹp, hay là khen ngợi cô ấy biểu diễn rất tốt?
Sau tiết mục đó lại là tiết mục của Dương Phàm. Lần này Dương Phàm sẽ biểu diễn hát và đánh đàn ghi ta. Dương Phàm vừa mới cầm ghi ta bước lên sân khấu thì ở bên dưới đã có tiếng hò reo vang dội của các cô gái. Dương Phàm thản nhiên quay ra mỉm cười và vẫy tay chào các cô gái đó.
Khả Nhi bịt miệng:
-Thật là lả lơi!
Diệp Phi và Khương Lan đánh mắt sang nhìn nhau rồi cười hi hi:
-Eo ơi chua quá! Ai làm đổ giấm ra đây ấy nhỉ?
Mặt Khả Nhi hơi đỏ lên, cô đang định quay sang phản bác các bạn thì tiếng ghi ta đã vang lên. Dương Phàm đã ngồi yên vị trên chiếc ghế giữa sân khấu, tiếng ngạc du dương vang lên dưới những đầu ngón tay anh.Giọng ca của Dương Phàm dường như có từ tính, nhanh chóng hút hồn Khả Nhi. Bài hát mà anh đang biểu diễn chính là bản “Lưới tình” của Trương Học Hữu:
-Xin em hãy thắp lên một ngọn nến cho anh, vì anh đã vì em mà lạc mất phương hướng. Anh không thể che giấu được sự hoang mang của mình. Anh vội vã đưa mắt nhìn quanh, sợ rằng đây chỉ là một giấc mơ đẹp…
Khả Nhi say sưa lắng nghe tiếng ca. Diệp Phi không biết kiếm đâu ra một bó hoa tươi, liền nhét vào tay Khả Nhi:
-Còn không mau đi tặng hoa đi!
-Được!- Khả Nhi không chút do dự chạy lên sân khấu, dưới khán đài lại vang lên tiếng vỗ tay cổ vũ. Dương Phàm đón lấy bó hoa từ trong tay Khả Nhi. Anh rút một bông hoa trong bó hoa, hôn lên bông hoa đó rồi đưa tặng cho Khả Nhi. Cả khán đài vang dội tiếng vỗ tay hoan hô, tiếng hò reo, còn cả tiếng huýt sáo nữa. Cả hội trường trở nên vô cùng huyên náo.
Anh chàng nam sinh ngồi cạnh Từ Quang Tông lên tiếng:
-Nhìn rõ chưa hả? Cậu có sức đạp đổ Dương Phàm không? Cái tên họ Từ chủ tịch hội sinh viên ở bên học viện kinh tế đã thử một lần rồi, kết quả là rước nhục vào thân!
Từ Quang Tông lặng lẽ rời khỏi chỗ ngồi, hai tay nhét vào túi quần chậm rãi rời khỏi hội trường. Một cơn gió lạnh từ bên ngoài táp vào mặt, bóng tối nặng nề bao trùm lấy tâm trạng Từ Quang Tông. Tiếng vỗ tay và tiếng hò reo ầm ĩ ở trong hội trường vẫn còn chưa dứt khiến cho trái tim của Từ Quang Tông càng cảm thấy thê lương hơn. Không còn một chút hi vọng nào nữa, chẳng nhẽ đành phải lặng lẽ từ bỏ như vậy sao? Dường như mỗi người mỗi lần nhắc đến chuyện cậu định thế chân Dương Phàm đều nói bằng giọng điệu hết sức mỉa mai: -Này anh bạn, con đường này không dễ đi đâu. Nếu cậu có thể đi được, mọi người ai nấy đều khâm phục cậu đấy!
-Dương Phàm…- Từ Quang Tông căm hận lẩm bẩm tên Dương Phàm trong miệng; -Dương Phàm thì có gì ghê gớm chứ? Không có khả năng như mình, không phải cố gắng như mình, chẳng qua là tốt số hơn mình. Thử thay đổi hoàn cảnh sống xem, hắn chẳng xứng đi lau giày cho mình!- Từ Quang Tông nhớ lại trước đây mình đã từng đối xử rất tốt với Khả Nhi, mặc dù cô ấy chưa bao giờ đáp trả nhưng cũng không phản đối ra mặt. Trong lòng cậu ta bỗng dậy lên một tia hi vọng. Có lẽ một người cần cù như Khả Nhi chưa chắc đã thích loại công tử ít học như Dương Phàm. Hơn nữa mặc dù theo đuổi Lệ Na nhưng cậu hoàn toàn không thật lòng thích Lệ Na. Dù sao thì cậu với Khả Nhi mới là người của cùng một thế giới, cùng mộc mạc và cần cù như nhau, cùng giỏi giang như nhau. Dương Phàm là cái quái gì mà không thể thay thế được chứ? Từ Quang Tông càng nghĩ càng muốn chứng minh để cho mọi người thấy mình còn xuất sắc hơn Dương Phàm nhiều.
Sau buổi liên hoan, Khả Nhi lập tức trở về kí túc để tẩy trang. Dương Dĩnh trang điểm cho Khả Nhi để lên sân khấu nên trang điểm rất đậm. Vừa thay đồ xong, Khả Nhi đang định đi rửa mặt thì có tiếng điện thoại vang lên. Cô bỏ chậu rửa mặt xuống và chạy nhanh ra nghe. Vừa nhấc ống nghe lên “A lô” bằng giọng hân hoan, bỗng nhiên nụ cười trên môi cô cứng đơ lại, giọng nói thất vọng thấy rõ:
-Sao lại là cậu?
-Tối nay trông cậu rất đẹp!- Từ Quang Tông không biết phải nói gì.
-Cám ơn!- Khả Nhi lạnh lùng: -Tôi đang bận, tạm biệt nhé!
Cô đang định cúp điện thoại thì Từ Quang Tông vội vàng nói:
-Đợi chút đã, tớ có chuyện muốn nói với cậu.
Khả Nhi bực mình gắt:
-Thế thì cậu nói mau đi!
-Tại sao cậu phải tặng hoa cho Dương Phàm chứ? Cả trường đều nhìn thấy, như vậy không tốt đâu!
Khả Nhi bực mình:
-Này chủ tịch Từ, mặc dù cậu là chủ tịch hội sinh viên của học viện này nhưng chuyện riêng tư của tôi không nằm trong phạm vi quản lí của cậu!
-Tớ là nghĩ cho cậu thôi, cậu đừng hiểu lầm…
Khả Nhi dập mạnh điện thoại rồi đi vào trong nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt. Đang gội đầu dở thì nghe thấy tiếng của Tống Điềm:
-Khả Nhi ơi, có điện thoại này!- Khả Nhi vội vàng lấy khăn bông quấn quanh mái tóc còn đang ướt nhẹp rồi chạy ra nghe điện thoại, phấn khởi gọi: -Dương Phàm à?- nhưng lập tức mặt cô sa sầm xuống: -Từ Quang Tông, lại là cậu à? Rốt cuộc cậu muốn gì?
-Xin lỗi Khả Nhi!- Từ Quang Tông nói bằng giọng buồn bã: -Lúc nãy tớ nói linh tinh quá. Thực ra tớ muốn nói chuyện với cậu! Cậu có thể ra ngoài một chút được không?
-Không!- Khả Nhi thẳng thừng từ chối.
-Ngày mai là tết dương lịch, tối nay kí túc xá nữ sẽ đóng cửa muộn hơn mọi ngày mà!
-Không phải là vấn đề về thời gian! Còn nữa, từ sau xin cậu hãy gọi tôi là Tần Khả Nhi!- nói rồi Khả Nhi lạnh lùng dập điện thoại. Vừa ngẩng đầu lên Khả Nhi đã thấy các bạn cùng phòng đang chòng chọc nhìn mình: -Làm cái gì thế?
Diệp Phi hỏi:
-Từ Quang Tông lại đến quấy nhiễu cậu à?
Khả Nhi nhún vai:
-Ai mà biết được cậu ta định làm cái gì? Nếu cậu ta còn gọi điện nữa thì đừng gọi tớ nghe nhé!
Vừa nói dứt lời thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên. Mấy cô gái quay sang nhìn nhau, rõ ràng là chẳng ai muốn đưa tay ra đón lấy “củ khoai” bỏng tay này cả. Khả Nhi lắc đầu bất lực:
-Mặc kệ đi! – rồi đi vào nhà vệ sinh tiếp tục gội đầu.
Tiếng chuông điện thoại vẫn không ngừng vang lên. Cuối cùng Tang Lệ Na đành ra nhận điện thoại. Cầm điện thoại lên nghe một lúc, trên khóe môi Khả Nhi chợt nhếch lên một nụ cười bí hiểm. Lệ Na gọi to:
-Tần Khả Nhi, điện thoại này!
Khả Nhi vừa gội đầu vừa trả lời:
-Nói là tôi không có nhà.
Tang Lệ Na nói vào trong điện thoại:
-Cậu ta nói là cậu ta không có nhà!
Dương Phàm ngây người trước tiếng tút tút phát ra từ điện thoại. Cô ấy nói là cô ấy không có ở nhà? Có chuyện gì?
Sau khi tắm gội xong, Khả Nhi ngẩn ngơ ngồi chải đầu, mắt vẫn dán chặt vào chiếc điện thoại.
-Đang đợi điện thoại của Dương Phàm à? –Diệp Phi hỏi.
Khả Nhi thở dài:
-Người cần gọi thì chẳng thấy gọi, người không cần gọi lại gọi đến mấy lần!
-Dương Phàm không gọi đến thì cậu không biết gọi sang à?
-Ừ nhỉ!- mắt Khả Nhi sáng lên, lập tức chạy ra cái điện thoại. Tay vừa chạm vào điện thoại thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên, do dự hồi lâu, cuối cùng Khả Nhi cũng nhấc máy:
-A lô.
-Tần Khả Nhi- Từ Quang Tông vội vàng nói: -Tớ đợi cậu ở dưới kí túc xá của cậu, nếu như cậu không xuống tớ cứ đứng đó đợi!- Khả Nhi chưa kịp trả lời thì Từ Quang Tông đã nhanh tay cúp điện thoại.
Tống Điềm nhìn thấy sắc mặt của Khả Nhi rất khó coi liền hỏi:
-Lại là Từ Quang Tông à?
Khả Nhi lặp lại lời của Từ Quang Tông cho cả phòng nghe.
Khương Lan cảm thấy rất bực mình:
-Làm cái gì vậy chứ? Chẳng khác gì ép buộc người khác cả!
Diệp Phi hỏi:
-Cậu định làm thế nào?
Khả Nhi cười nhạt:
-Thích đợi cho cậu ta từ từ đợi!
-Như vậy không hay đâu!- Diệp Phi nói:
-Chi bằng cậu cứ đi nói chuyện rõ ràng với cậu ta, đừng để cậu ta bám lấy cậu nữa!
Khả Nhi thấy cũng có lí liền gật đầu:
-Cũng được. Diệp Phi, Khương Lan, các cậu đi cùng tớ nhé! Tránh để hắn có cớ đặt điều thị phi!
Tống Điềm và Hà Mạn Tuyết cũng trèo xuống khỏi giường:
-Chúng tớ cũng đi xem sao!- vừa nói Tống Điềm vừa liếc Lệ Na:-Thêm hai đôi mắt, thêm hai người làm chứng, bớt cơ hội cho kẻ khác đặt điều!
-Được!- Khả Nhi tán thành: -Người làm chứng càng nhiều càng tốt!
Mấy cô gái vừa đi ra ngoài, điện thoại lại vang lên. Chỉ còn một mình Tang Lệ Na ở trong phòng, cô nhấc ống nghe lên, nghe thấy Dương Phàm rụt rè hỏi:
-Xin hỏi Khả Nhi có ở nhà không?
-Tần Khả Nhi á…- Tang Lệ Na cười đắc chí: -Ra ngoài hẹn hò với Từ Quang Tông rồi!
Vừa nghe thấy câu này, Dương Phàm liền ném ống nghe xuống và lao thẳng ra ngoài cửa. Giang Ba nói vọng theo ở phía sau:
-Này, vội vàng đi đâu thế?- nhưng lúc này Dương Phàm đã chạy xa lắm rồi.