Đọc truyện Mộng Nhiễu Lâm Lam – Chương 24
Edit: Mogami
“Ô ô ô, Tiểu Lâm, ta bị chúng nó đánh lén. Bạn bè của Vương Thanh Thanh có khác, quả nhiên là đểu như nhau.”
Lúc Ngũ Thi Lâm nhận được tin nhắn này thì Kênh thế giới đã trở nên vô cùng náo nhiệt.
Bạn bè của Chi Thảo Đinh Lan đang khẩu chiến cùng gia tộc Ngàn năm; Gia tộc Ngàn năm đều ở trong Vô ưu giáo, còn bạn bè của Chi Thảo Đinh Lan phần lớn đều thuộc bang Tung hoành tứ hải, hơn nữa, trước đây hai bang phái này vốn đã không ưa nhau, thế là bỗng nhiên ân oán cá nhân giữa Chi Thảo Đinh Lan cùng với Ngàn Khuynh Nhi nay đã trở thành trận chiến giữa hai bang phái.
Kênh thế giới.
[Hoa thủy tiên]: Ta chưa bao giờ tưởng tượng được, trưởng lão Chi Thảo Đinh Lan của bang chúng ta lại bị khi dễ thảm như vậy… Nếu như chúng ta bỏ qua chuyện này… Haiz, ta thật sự không muốn thông báo…
[Hoa thủy tiên]: Kể từ giờ phút này trở đi, Vô ưu giáo chính là kẻ thù của Tung hoành tứ hải. Gặp phải lũ kẻ thù ngứa mắt, bằng hữu gần xa, tiện chiêu nào, chém chiêu đó, quang minh chính đại giải quyết mối thù này!
[Xem đi xem đi]: Ta hiểu rõ mọi chuyện xung quanh ân oán của hai bang phái này, bên nào muốn ta mở topic trên diễn đàn để thông báo điều gì thì liên lạc với ta, đảm bảo nội dung sẽ vô cùng phù hợp với yêu cầu của các ngươi.
[Khẩu hồ]: Khinh bỉ lũ người này, khinh bỉ lũ người này, khinh bỉ cái lũ phá hoại hòa bình của nhân loại…
[Hoa cúc bay đầy trời]: Im lặng cầu trời. Hy vọng server này sẽ không giống như server tịch nguyệt mai hoa mỗi ngày đều là chiến tranh, thần kinh của ta sẽ không chịu được a, không chịu được…
[Ngàn niệm nhi]: Tung hoành tứ hải, các ngươi tưởng các ngươi là ai chứ? Sau này, gia tộc Ngàn năm chỉ cần gặp người của Tung hoành tứ hải, không cần biết đó ai, gặp ai giết người đó!
[Mở shop kiếm tiền]: Các ngươi có để chúng ta buôn bán nữa không hả? Chửi cái gì mà chửi? Muốn đánh chửi nhau thì lăn sang bên Tịch nguyệt đi!
Sau đó lại là một trận náo nhiệt.
Đương nhiên, trong đó không thể thiếu Sa phát đảng, Tương du đảng, Cô đơn bang.
“Tiểu Lâm, ta thảm rồi a… Bang chủ Hảo âm vốn không ưa gia tộc Ngàn năm, thế là lấy việc của ta làm ngòi nổ…”
Ngũ Thi Lâm chuẩn bị trả lời thì nghe thấy Ngũ Thi Lang gọi từ ngoài vào.
“Chị ơi, nhanh ra ăn khuya nào…”
“Chị biết rồi.”
Tiếp tục gõ bàn phím, nói thêm vài câu với Chi Thảo Đinh Lan.
“Biết rồi, ta chuẩn bị ra ngoài ăn đêm, ta rất nhanh sẽ quay lại…”
“Ngươi lần nào cũng bảo rất nhanh sẽ quay lại…”
Tắt cửa sổ trò chơi, Ngũ Thi Lâm phóng ra khỏi phòng, đi thưởng thức tài năng nấu ăn của em nàng.
Sáng sớm hôm sau, Ngũ Thi Lâm nhanh chóng chuẩn bị một chút, chuẩn bị đi cùng mẹ nàng sang nhà bà ngoại.
Đi đến cửa nhà, Ngũ Thi Lâm lại quay lại, bước vào phòng Ngũ Thi Lang, dông dài một lúc.
Tự biết tối hôm qua mình đã nhầm lẫn, chọc giận Ngũ Thi Lâm, Ngũ Thi Lang chỉ còn cách ngồi im nghe Ngũ Thi Lâm kêu gào một trận nữa.
Trước khi đi sang nhà bà ngoại chơi vài ngày, Ngũ Thi Lâm giao lại hai nhân vật cho Ngũ Thi Lang. Nếu đến khi Ngũ Thi Lâm trở về mà mức độ bạn tốt giữa hai nhân vật vẫn chưa qua được 999 thì Ngũ Thi Lang sẽ tùy Ngũ Thi Lâm xử lý.
Còn có một điều quan trọng là cho dù bất cứ ai nói chuyện với Lâm Uyên Ngư Nhi hoặc Chánh Tại Thải Thảo thì đều phải trả lời “Ta không phải tỷ ấy/huynh ấy”. Mục đích để Ngũ Thi Lang không nói linh tinh.
Giao công việc xong, Ngũ Thi Lâm theo mẹ lên đường.
Trên xe, mẹ nàng gặp lại một bạn học cũ, tán chuyện rôm rả thành ra Ngũ Thi Lâm bị ném qua một bên. Không có việc gì làm, Ngũ Thi Lâm đành lấy điện thoại di động ra, ngồi chat với Dương Chi.
“Tiểu Lâm a, bao giờ ngươi về?”
“Ta định đi năm sáu ngày. Hôm nào về là có thể mời ngươi ăn kẹo cưới rồi.”
“Hả? Tốt tốt ~ Tiểu Lâm thân mến, trước đây ngươi thu thập nhiều kẹo cưới như vậy, có phải là để chuẩn bị cho ngày đó không?”
“Sao ngươi biết? Ngươi là con giun trong bụng ta sao?”
“Ta là gì kệ ta, ta cũng sẽ không bao giờ hết khinh bỉ cái lũ gia tộc Ngàn năm! Khinh bỉ khinh bỉ! Ta lại vừa bị chúng nó đánh lén!”
Mỉm cười, tưởng tượng vẻ mặt của Dương Chi lúc này, Ngũ Thi Lâm đang định trả lời thì tin nhắn của Dương Chi lại tới “Tâm trạng vui vẻ chơi game của ta bốc hơi cả rồi… Bây giờ cũng không phải là PK cả nhóm nữa mà là quyết chiến… Cô nãi nãi ta chơi game này không phải để chúng nó đè đầu cưỡi cổ… Không nói nữa không nói nữa, bây giờ ta vừa phải đánh quái luyện cấp lại vừa phải lên Thế giới khẩu chiến… Tắt Kênh thế giới thôi, ta còn phải luyện cấp, còn phải tìm trang bị!”
“Cần đánh lén thì đánh lén, cần trốn thì phải trốn. Không cần chơi sạch đâu.”
“Biết rồi, biết rồi… Mấy lời chúng nó nói ta thật không thể nuốt nổi a… Căm thù Vương Thanh Thanh, căm thù đến chết. Thôi không buôn với ngươi nữa, ta đang làm nhiệm vụ.”
Được rồi, không còn ai buôn chuyện với nàng nữa rồi, thật chán a ~
Cất điện thoại vào trong túi xách, nhìn ra ngoài cửa sổ. Bỗng nhiên một câu nói của hai người phụ nữ trung niên kia lọt vào tai nàng.
“A Hoa, ngươi thật sự muốn chờ Tiểu Lâm nhà ngươi tốt nghiệp rồi đi xem mắt? Bọn trẻ bây giờ đều tự do yêu đương mà…”
“Xem mắt có gì là không tốt chứ? Ta với bố nó ngày xưa cũng là do xem mắt rồi cưới nhau, bây giờ chẳng phải chúng ta đang rất hạnh phúc sao? Gả con gái vào một gia đình gần nhà là tốt nhất, lúc nào cũng có thể đến thăm…”
“…”
Vã mồ hôi.
Nàng không nghe thấy, thật sự là chưa nghe thấy gì cả.
Đeo tai nghe điện thoại, nhìn từng bóng cây trôi qua ngoài cửa sổ, nhớ đến chuyện của Dương Chi và Vương Thanh Thanh, Ngũ Thi Lâm nhắm hai mắt lại.
Đến chơi nhà ngoại, cuộc sống của Ngũ Thi Lâm quá…
Buổi sáng đi tản bộ cùng ông ngoại, Ngũ Thi Lâm mắt nhắm mắt mở theo các cụ tầm tuổi ông ngoại nàng đi tới đi lui, rất giống một “cụ trẻ tuổi”.
Cơ hội tập luyện tốt a, suốt ngày ngồi một chỗ cũng không tốt, đi qua đi lại một chút rèn luyện cơ thể.
Đi theo bà ngoại đến quảng trường, nhìn các cụ tập dưỡng sinh rất có khí thế, xoay bên này, xoay bên kia, Ngũ Thi Lâm chán nản ngồi bên cạnh.
Không sai không sai, bây giờ cứ ngồi xem đã, chờ đến lúc già sẽ dùng đến.
Về nhà đi theo hai bà đi xem kinh kịch, nàng chỉ nghe thấy toàn là “Y y nha nha”.
Hay lắm hay lắm, quốc túy a! Có thể bồi dưỡng tình cảm con người a.
Buổi chiều ngày thứ ba ở nhà bà ngoại, Ngũ Thi Lâm sẽ không đi xem kinh kịch cùng hai bà nữa.
“Tiểu Lâm, con ra ngoài mua mấy thứ cho mẹ.”
Nhận lấy mảnh giấy mẹ đưa cho, Ngũ Thi Lâm chậm rãi đi ra cửa.
Lệ rơi đầy mặt.
Thật tốt quá.
Đi mua mấy thứ linh tinh, Ngũ Thi Lâm ra điểm chờ xe bus.
Mấy hôm nữa về nhà, hai toàn khoản của mình có thể kết hôn rồi.
Nếu mức độ bạn tốt còn chưa đủ…
Mà kết hôn…
Nói đến kết hôn, thực ra hoàn toàn không phải chỉ vì Ngàn Khuynh Nhi.
Ngày ngày đều nhìn thấy hệ thống thông báo nàng này cùng chàng kia thân thân ái ái kết hôn, nàng cũng muốn được thử nghiệm tâm trạng đó.
Tất cả đều không xong, tìm một người nào đó đề nghị kết hôn?
Túy thanh sam, vẫn chưa trả lời QQ cho mình…
Cúi đầu, khóe miệng khẽ cong lên, mỉm cười: nick QQ kia vẫn giữ lại để chờ anh.
Xe bus đã đến.
Lên xe, Ngũ Thi Lâm theo thói quen vươn tay với tìm chỗ bám trên xe bus, bỗng phát hiện ra xe vắng người, vẫn còn nhiều chỗ ngồi.
Có chỗ ngồi, đương nhiên sẽ ngồi rồi.
“Thi Lâm?” Tiếng con trai vang lên bên tai nàng.
“Hử?” Quay đầu sang phải, Ngũ Thi Lâm nhìn sang người ngồi bên cạnh mình.
Hoàng Lam.
Mỉm cười chào Hoàng Lam, sau đó Ngũ Thi Lâm lại cúi đầu xuống.
Không biết phải xưng hô với anh thế nào.
Bắt chước Dương Chi gọi là Hoàng Lam sư huynh sao?
Nàng nhìn sang bên cạnh, mắt Ngũ Thi Lâm khẽ chớp chớp. Chợt nhìn thấy Hoàng Lam cũng đang nhìn mình, nàng giật mình quay về phía trước.
Nhưng mà Hoàng Lam lại ngồi ở bên trong, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ cũng chính là nhìn sang anh.
Lại quay đầu lại như cũ, lại cúi đầu nhìn xuống túi xách trong lòng mình.
Trông nàng có vẻ bối rối.
Suy nghĩ một chút, Hoàng Lam mở lời.
“Anh là Hoàng Lam.”
Ngũ Thi Lâm quay lại, giả lả cười “Em biết rồi, anh là sư huynh của Tiểu Chi.”
Sau đó nàng lại nhìn phía trước.
Lặng im một lúc, Hoàng Lam thấy Ngũ Thi Lâm không nói gì cả.
Không biết phía trước có cái gì mà nàng nhìn chăm chú thế?
“Lần trước em đến thư viện trường anh à?”
“Uhm.” Sao anh ta lại biết nhỉ?
“Có nhớ là đã va phải một người không?”
“Hả?” Nàng nghi ngờ nhìn Hoàng Lam.
Đột nhiên hiểu ra, nàng tròn mắt “Em va phải anh à? Hay là anh nhìn thấy em va vào ai?”
“Ha ha.” Không nhắc lại thêm nữa.
Ngũ Thi Lâm đành phải tiếp tục cúi đầu, túi xách trong lòng nàng lại vinh hạnh trở thành trung tâm chú ý của mắt nàng.
Túi xách mờ ám??
“Nghe nói Chánh Tại Thải Thảo học trường em à?” Một lúc sau, thanh âm của Hoàng Lam lại vang lên bên tai nàng.
“A?” Bàn tay nghịch nghịch túi xách “Em không hiểu cái gì mà Chánh Tại Thải Thảo?”
“Phải không?”
Có thể trả lời là không phải sao?
“Phải.”
“Em rất giống một người.”
“Hử.” Chuyện này thì liên quan gì tới nàng?
“Mới đầu anh còn tưởng em là cô ấy.”
“Thế à…” Thân thiết với người mới quen vậy sao.
Hoàng Lam huynh đệ, coi như chúng ta chưa từng quen biết được không?
“Chỉ tiếc là cô ấy không biết anh…”
Mau chuyển đề tài khác đi.
Vì lúc này Hoàng Lam không nhìn sang Ngũ Thi Lâm, Ngũ Thi Lâm mới có dũng khí nhìn thẳng vào Hoàng Lam.
“Hoàng Lam… Hoàng Lam sư huynh, nhà anh ở đây à?” “Đây” là thành phố L, là nơi bà ngoại Ngũ Thi Lâm ở.
“Ừ”. Cuối cùng lại chuyển sang chủ đề này để tiếp tục nói chuyện.
Đến chiều, nắng đã bớt gay gắt, cũng có chút dịu mát.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt đang ngủ của Hoàng Lam rất ảo mộng.
Quay đầu lại, tiếp tục nhìn phía trước.
Lấy hai bàn tay xoa xoa khuôn mặt đang nóng bừng của mình, Ngũ Thi Lâm thầm ai oán: sao đến tận chiều muộn mà nhiệt độ vẫn cao như vậy… Thời tiết khó chịu quá mức.
Tay Ngũ Thi Lâm xoa xoa mặt, khuỷu tay vô tình quệt vào túi xách, đánh rơi USB của nàng.
Nghe thấy tiếng rơi, Hoàng Lam cúi xuống để nhặt USB cho nàng.
Có hai cái.
Giống hệt nhau, cùng là màu xanh nhạt.
Hóa ra, chính mình cũng vô tình đánh rơi USB từ lúc nào.
Nhưng mà trong hai cái này, cái nào là của hắn?
“Cám ơn Hoàng Lam sư huynh.” Ngũ Thi Lâm không nghĩ nhiều như thế, lấy bừa một cái trong tay Hoàng Lam.
Xe bus đỗ ở một trạm, Ngũ Thi Lâm đứng lên.
“Hôm nào rảnh đến nhà bà ngoại em chơi nhé!” Nói xong, Ngũ Thi Lâm đã bước xuống đến cửa xe.
Xuống xe, Ngũ Thi Lâm vẫy vẫy tay với Hoàng Lam rồi xoay người bước đi.