Đọc truyện Mộng Ngã – Chương 12: Ngoại viện
Trở về sau một ngày học hành phải vất vả bởi vì nó quá nhàm chán, Vũ nằm dài, Thục Yến đang chuẩn cơm cho hắn, tiên nhân ăn chay. Đã ba ngày từ lúc nhập học, ngay sau khi kiểm tra linh căn, hắn được dẫn đến một ngôi nhà riêng sau núi, tất cả học viên ở đây đều được phân một ngôi nhà như thế. Nó được làm từ gỗ, cũng khá rộng rãi, khu đất có hẳn một khu vực trồng thảo dược. Việc đi học khác xa với hắn tưởng tượng, nào là đánh nhau, bay trên trời núi, võ công ảo diệu. Nhưng hắn được dạy về các kinh mạch, luân xa, các loại thảo dược và được giao trồng mỗi loại theo yêu cầu ở ngay tại nhà.
Tìm hiểu thêm thì hắn cũng biết được, Âm Dương phái chia làm hai phân chính:
Thực tiên: Thực tiên chia làm hai hoại:
Thứ nhất tìm hiểu về thảo dược và trị bệnh
Thứ hai là tu luyện võ công, nhóm này cũng phải kiêm luôn kiến thức nhóm một vì tự trị thương và dụng thảo dược để đề tăng lực lượng
Huyễn tiên: Là nhóm người thoát hẳn phàm tục, những người tự nguyện rời xa trần thế, sẽ tới khu núi riêng khác cách xa xa một khoảng, từ bỏ mọi dục vọng ở nơi đây chủ yếu mở luân xa tu luyện tâm linh.
“Mời người xuống ăn cơm”- Tiếng của Yến nhẹ nhàng rót vào tai hắn
-Chúng ta xưng tỷ đệ được rồi, tiên hay phàm nhân có khác gì nhau chứ, chẳng qua hơn chút lực lượng và trí tuệ thôi mà.
-Có thật không? Yến điệu dò hỏi
-Chỉ là xưng hô thôi, không cần phức tạp hóa.
-Vậy ta không lễ nghĩa nữa………………………………….à mà tại sao lại là đồ chay chứ, chẳng phải lực lượng cần sức lực sao, phải có thịt cá mới khỏe được chứ nhỉ?
-Lực lượng tỷ nói là xuất phát từ thức ăn chuyển hóa vào cơ bắp, còn cái đệ cầu là lực lượng từ thiên địa, trời đất, vũ trụ, chuyển hóa cho bản thân sử dụng, khỏi nói cũng biết khác biệt. Ăn thức ăn phàm nhân sẽ làm cản ngăn sự chuyển hóa, lưu thông kinh mạch, thân thể tạp chất. Từ nay về sau tỷ còn phải học chuẩn bị thức ăn từ và nước tắm từ thảo dược nữa, hình như ngày mai có lớp riêng dành cho tùy cận, tỷ có thể nghỉ sớm.
-Ta hiểu rồi nhưng mà….. đệ thật muốn ta “nghỉ sớm” sao……..
-Haizzzz…. bao giờ cần ta sẽ yêu cầu…..tỷ có chối cũng không được….giờ thỉ nghỉ đi.
-Nghe lệnh!!!!
Ba tháng sau…………………………
Đã ba tháng ngày như ngày với hắn, hắn thực cũng không hiểu sao mình ngày lại càng đam mê việc nghiên cứu sách vở như thế, phải nói là chăm nhất đám tân sinh, thông thường ngày chỉ học hai ca, sáng sẽ là về kinh mạch còn chiều về thảo dược, hắn thì tới tận khuya với từ tàng thư các mò về, thời gian rảnh rỗi khác chăm chú chồng thảo dược sau nhà, thật yên bình thoát tục, nhưng hắn không quên hận thù. Mò mẫm mãi mới làm quen và thân cận với một vị tiền bối chuyên là quản lý danh sách những người có trong ngoại viện này, thực hắn không tìm ra nổi cái tên Lâm Chính- con trai Phú béo.
——————–
-Ngươi muốn tìm ai?
-Không có gì cả, chỉ là trò cảm thấy tò mò thôi.
-Còn giấu diếm cái gì, muốn gì thì nói thẳng, kiếm cớ tạo quan hệ thì có ai mà mò tới kẻ trông coi sổ sách như ta chứ?
-Thật không dám giấu nữa, tiền bối có biết ai hay được giao nhiệm vụ tìm kiếm thảo dược không? Xa hẳn như là trong Vũ Quốc gần Vũ Vực ấy?
-Tìm kiếm thảo dược? Nói thật ở đây thảo dược không thiếu, có hiếm mấy thì cũng có cách kiếm ra thôi, còn tới tận Vũ Vực thì càng không, vì nơi đó…. khoan đã..tận Vũ Vực?
-Dạ đúng
-Thế thì ta biết những người ngươi muốn tìm rồi.
-Mong ngài giúp đỡ- Vũ cầu khẩn nói
-Haizzz… chuyện là..
-Nhiều năm trước có một thiên tài thậm chỉ cả võ học và dược học trong phái chúng ta. Hắn sáng tạo ra công pháp gọi là Dục Lạc công, cần nam nữ song tu. Nhưng chuyện nào dừng ở đó, hắn không có thỏa mãn bởi vì tốc độ không cao so với hắn muốn và còn phụ thuộc vào đồng lữ. Thế là hắn biến đổi nó, từ song tu sang hấp thu, trong quá trình giao hợp, hút huyết tu vị đạo lữ để đề thăng bản thân, công pháp này chỉ dành cho nam nhân. Nữ nhân dần dần mà mất tu vi lẫn linh căn, khô héo tiều tụy nhưng lại bị dược thảo và dục vọng điều khiển trở thành đáng thương không tả. Sau đó các vị trưởng lão biết chuyện cực kỳ tức giận, đã ra lệnh giết hắn, tẩy nỗi nhục phái. Nhưng nào đâu dễ thế, không ngờ tu vi của hắn đã tới Trúc Cơ hậu kỳ, cả phái chỉ có trưởng môn là đỉnh phong đánh lại hắn nhưng người sức đã già nên chỉ ngang tay, để hắn chạy thoát. Cứ tưởng thế là xong không ngờ ngay đêm đó hắn quay lại, xông tới Huyễn Sơn- nơi tu luyện của huyễn tiên, cướp dâm tăng tiên nữ cả mấy chục người sau đó ung dung bỏ đi… khi mọi người biết chuyện… haizzzz. Nghe nói hắn chạy tới Trường Vân sơn gần Vũ Vực lập phái, hễ mỗi lần làm việc thất đức đều xưng danh Âm Dương phái, phái ta đã yêu cầu Vương của Vũ Quốc giúp đỡ giết hắn nhưng mà nơi đó gần Thất Sát tông nên mỗi lần hắn đều chạy sang đó…. haizz.
-Vương của Vũ Quốc can thiệp?
-Ta hiểu….ngươi tưởng Vua của Vũ Quốc là người thường sao? Thế thì người quá ngây thơ rồi?
Vũ đờ người trở về phòng, hắn thật không tin gian khổ một chuyến lại xa hơn kẻ thù, kẻ thù ngay trên đầu mình rồi đi tìm tận đâu. Nhưng cũng tốt, hiện giờ ta vẫn còn quá yếu. Nếu thế thật thì Lâm Chính…hắn có bị giết không hay là được vào cái phái đó, nếu mà đối nghịch với mình thật không lỡ giết đứa con trai duy nhất của lão Phú, còn Lâm nữa…. haizz.