Đọc truyện Mộng Ngã – Chương 11: Trường Vân Sơn, nhập môn
-Ta tên Miêu Tường, đây là Ngụy Băng dược, dụng nó các người sẽ không cảm thấy lạnh và mất sức trong vài ngày……………….. giờ thì theo ta.- Có chút chần chừ nhưng ai lấy đều dùng.
Âm Dương phái ở đâu- bất giác có một thiếu nữ lên tiếng, Miêu Lĩnh chẳng nói gì.
Họ đi dọc ven tường thành Cửu Băng Quốc chứ không phải rời xa ngoài nó, mất khoảng hơn ba ngày thì Cửu Băng Quốc xa xa sau lưng. Thêm ba ngày nữa họ quay lại Trường Vân Sơn.
Tại sao lại quay lại đây chứ, không phải tiên nhân ở ngoài kia sao?- lại là thiếu nữ nọ thắc mắc.
Tất nhiên là Âm Dương phái ở trên Trường Vân rồi.-Nguyệt Tĩnh ra vẻ trả lời.
Tĩnh ca thật là tinh ý, thật không ngờ được tiên nhân lại ở trên đó, làm sao mà huynh có thể đoán ra được chứ ứ ứ…..- các nàng mắt hâm mộ hùa theo.
Cái con mẹ nó đùa sao, tới trẻ con cũng đoán ra được mà- Vũ khó hiểu nghĩ thầm, còn hâm mộ nhau như làm được gì đó vĩ đại lắm không bằng.
Các ngươi đợi ở đây, đợi ta đi thông báo một tiếng.- Dứt lời Miêu Tường rời đi khoảng gần một khắc sau hắn quay lại với một lão nhân khác. Hai người dẫn bọn ho đi được đoạn. “Khai” lão nhân vừa dứt lời, khung cảnh thật hiện ra- một đường bậc thang có lẽ là dẫn thẳng lên đỉnh Trường Vân mà Vũ còn chẳng nhìn tới tận cùng. Mọi người ngơ ngác nhìn nhau khoảnh khắc nhưng chẳng nói lời nào.
“Các ngươi lại đây”, lão nhân dứt lời vẽ ra đoạn, mà thực Vũ chẳng biết đoạn gì, những luồng khí từ tay lão dần càng nhiều bao lấy mọi người, những hình thù kỳ lạ nhưng đối xứng theo hình cầu nhấc mọi người lên, họ đang bay, Vũ lấy làm thú vị, những bậc thang lớn và rộng dần theo lên cao, tới tầng mây, rồi hòa vào nó, thật giống những ngày sương ở quê nhà, một màu trắng mờ, ” tuyệt” hắn thầm trong lòng và hẳn đám người đi kiểm tra linh căn này ai cũng thế.
Xuyên qua tầng mây được đoạn, tới đây những bậc thang đã khá lớn, rộng khoảng mười trượng mỗi cái, dần hiện ra trước mắt họ, một chiếc cổng uy nghiêm và bề thế đề chữ ” Âm Dương Phái”. Họ dừng lại trước cổng, có hai người canh hai bên nhưng chẳng cản ngăn, Vũ bước qua tưng bậc lên tới đó, cảm giác thật khó tả, hắn bị ngợp, hơi bỡ ngỡ nhưng không hề lo sợ.
Đôi mắt vừa vượt qua tầm chân cổng, hắn thực không tin vào mắt mình, một quảng trường, hay gọi đúng hơn là khoảng sân được khoét sâu vào núi, diện tích tới hơn hai dặm, ở trung tâm khắc hình bát quái và chiếc lư đồng to lớn đặt chính giữa, chắc là tế đàn, xung quanh có các tòa nhà chắc có phân vụ riêng của mình cùng với những bậc thang tứ phía dẫn lên những khoảng sân và ngôi nhà khác nhau y như trước mặt vậy, nhưng nhỏ hơn rõ rệt, bố trí giống như tổ kiến vậy. Xa xa trên vách núi trước mặt, nơi đó khắc hai từ vào vách núi ” Ngoại Viện” và có một con đường thang đá chính giữa khá lớn nhất dẫn thẳng lên trên, chắc là nội Viện. Có điều Vũ hơi thắc mắc, mặc dù ở đây cao như vậy, theo hắn ước chừng thì cũng khoảng gần hai mươi dặm rồi nhưng không khí lại mát mẻ, những dãy núi xung quanh tươi xanh màu hoa cỏ. Nhưng chỉ khi phóng tầm mắt ra xa hẳn những ngọn núi khác, băng tuyết mới là thượng phong, nhìn tổng quan tựa như ốc đảo trơ trọi giữa sa mạc vậy, chỉ khác là đây là sa mạc tuyết. Chắc hẳn là do phép thuật của tiên nhân- Vũ thầm đánh giá
Xa xa có đám người trẻ xếp hàng ngay ngắn trước một số vị trung niên, cũng có đám người chắc lẽ là các tiên nhân sư huynh khóa trước đang hướng dẫn bọn họ. Vũ cũng được dẫn tới đó trong khi Miêu Tường đang thì thầm này nọ với mấy vị kia. Ngay ngắn, chỉnh tề xong, bất giấc có một lão nhân lên tiếng.
-Ta xin tự giới thiệu, ta là Vương Đề Dư, phụ trách tuyển sinh nhập môn, lần lượt lên kiểm tra linh căn theo hàng từ bên này sang. Ai có tất nhiên sẽ được nhập môn, không có thì sẽ phải uống Trí Tâm dược, các ngươi sẽ quên đi kí ức thời gian một ngày đổ lại rồi được dẫn về Cửu Băng Quốc, đến lúc đó tự biết mình không có duyên phận, bắt đầu!
Thế nào là linh căn, thực ra trên cở thể con người có các huyệt vị hay huyệt đạo chia làm 12 kinh chính và 7 luân xa. Linh căn chính là cơ bản khẳ năng ngưng tụ khí huyết của bản thân và hấp thụ linh khí đất trời sau đó qua công pháp biến đổi phóng thích ra ngoài hoặc dùng bên trong tùy công dụng, nhưng đa số là võ công và trị bệnh. Việc kiểm tra linh căn rất cơ bản, các vị trưởng bối sẽ đả thông kinh mạch tạm thời cho học viên, thúc đẩy quá trình ngưng tụ xem và xem kết quả. Linh căn chia làm các loại linh sau:
-Phân thành 5 thuộc tính cơ bản: Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ. Từ 5 thuộc tính này sẽ biến dị thành các thuộc tính: Băng, Ám, Phong, Lôi và các biến thể khác.
-Ngụy linh căn: Có đủ bốn, năm chủng thuộc tính linh căn, rất tạp, nhưng không sung túc, mỗi
chủng thuộc tính linh căn đều không hoàn toàn, tốc độ tu luyện rất chậm. Ngũ linh căn còn gọi là
phế linh căn, thường nhân vật chính toàn bị áp đặt ngũ linh căn.
-Chân linh căn: Có đủ hai, ba chủng thuộc tính linh căn, mỗi chủng thuộc tính linh căn sung
túc. Tốc độ tu luyện khá.
-Thiên linh căn: Chỉ có một loại thuộc tính một loại linh căn, linh căn sung túc. tốc độ tu luyện
so phổ thông linh căn nhanh mấy lần, Kết Đan không có bình chướng. Loại này còn gọi là Đan (đơn) linh căn.
-Biến dị linh căn: hai chủng hoặc ba chủng ngũ hành thuộc tính hỗn cùng một chỗ, bị dị biến làm thăng hoa linh căn thành thuộc tính Lôi, Băng, Ám, Phong, tốc độ tu luyện không thua thiên linh căn.
Và yếu tố quyết định ở Âm Dương phái chính là khả năng ngưng tụ, các trưởng bối sẽ cố gắng điều khiển khí huyết và linh khí trong cơ thể học viên để ngưng tụ sau đó xem tỷ lệ ngưng tụ so với tỷ lệ truyền vào. Chia làm 5 cấp:
Cấp 1: 2 phần so với 10 phần vào
Cấp 2: 4 phần so với 10 phần vào……. cứ thể đến cấp 5.
Nhóm Vũ là nhóm đến cuối cùng, và hắn khỏi nói xếp cuối cùng luôn, hắn hồi hộp chờ đến lượt mình, mười tên lên thì cả mười không có linh căn rồi tới hai mươi, ba mươi thì được một thiếu nữ tên Thụy Yến, khoảng gần hết mấy canh giờ cũng được hơn mười người, nhưng so với mấy trăm kẻ ở đây thì đúng là chả thấm vào đâu.
“Tiếp theo”, tiếng ai đó vang lên thì Nguyệt Tĩnh bước lên, hắn tới trước một vị trưởng lão, cởi áo và ngồi xuống, hắn cũng run và lo lắng. Rất nhanh từng luồng khí từ hai tay lão truyền qua lưng hắn qua đi khắp cở thể vào tích tụ ở đan điền.
“”Cấp 5″”
Vừa dứt lời tiếng ồ lên không ngớt,” Tĩnh ca đúng là một đấng anh tài, vừa phong thái, anh tú lại tài năng, tận cấp 5 lấy”, Tĩnh ca, ước gì ta cũng được như huynh ấy, rồi cùng song tu….”. Các vị trưởng bối khác mặt mày cũng nở như hoa, hài lòng ánh mắt miệng cười đầu đưa. Còn phải nói, kết quả từ sáng tới giờ làm bọn họ âu sầu không thôi. Lại nói đến Nguyệt Tĩnh, cái mặt của hắn đúng là song song với bầu trời rồi.
“Cuối cùng cũng tới người cuối cùng rồi”, lới nói của vị nào đó càng làm tăng thêm không khí uể oải, những người kiểm tra linh căn thực sự rất mệt mỏi, họ cũng tốn rất nhiều sức lực. Vũ tiến lên, tới khu mà dành cho nam nhân, nữ nhân thì ắt được tới khu nha riêng ngay bên cạnh có phòng kín đáo chứ không lộ thiên giống bên này.
Nóng, hắn chỉ kịp nghĩ như thế, từng dòng khí chạy trong người hắn, từ lưng, qua cánh tay, lên đỉnh đầu rồi xuống đan điền. Bất chợt một cảm giác mát rợi tỏa khắp cơ thể hắn. Thật thỏa mái!
-“Cấp 5, nhưng mà”
-Lại cấp 5, nhưng mà làm sao, có chuyện gì?
-Ta kiểm tra kinh mạch hắn thấy thông huyết tất cả, khí huyết lưu thông với tốc độ chóng mặt, linh khí cũng biến đổi nhanh và hấp thụ với tốc độ kinh người. Không những thế nó còn tụ lại ở đan điền tới tỷ lệ tuyệt đối khác xa với tỷ lệ 8/10 của thí sinh trước, chỉ có điều…
-Có điều gì?
-Nó cũng tan nhanh như cách nó ngưng tụ vậy
-Trường hợp này đúng là chưa từng gặp bao giờ, tạm thời cứ nhận hắn rồi quan sát sau. Các người đưa những người bị loại xuống núi và chuẩn bị Trí Tâm dược đi, Hỏi xem những người qua kiểm tra chọn ai là tùy cận cho họ thì giữ lại nữa.
-Dạ- đám tiên nhân khóa trước trả lời.
Vũ thở phào nhẹ nhõm, hắn đang tận hưởng cảm giác mát rượi truyền khắp cơ thể lúc nãy bất chợt có tiếng nói vang lên. “Ngươi có nhận ai làm tùy cận không”
-Tùy cận?
-Đúng thế, là những người chuẩn bị giúp người cho những công việc tu luyện sau này, lúc bắt đầu nhập môn thì cũng không có gì, nhưng sau này thì… với lại… tu luyện một mình nhàm chán lắm, có “thú vui” khác thì tốt hơn, cái này là sự “thấu hiểu” của các vị trưởng bối dành cho hậu bối chúng ta đấy.
Vũ không phải thằng ngu, hắn hiểu liền, giờ thì hắn đã biết tại sao nữ lại được tuyển nhiều hơn nam. Nếu nữ nhân qua kiểm tra, thực chẳng mấy ai đủ trơ trẽn dám chọn một tùy cận nam cả, với lại nữ nhân lúc nào chẳng muốn nam nhân của mình hơn mình để che trở và bảo vệ, ai lại chọn phàm nhân làm việc đó chứ. Còn nam nhân thì khác, chỉ có biến thái mới thích nam nhân, có nữ nhân tất vui hơn. Còn việc ý kiến của những người bị loại, làm thê thiếp của tiên nhân so với người phàm thì khỏi phải hỏi nhiều. Nhưng hắn thực lúng túng, hắn 14 tuổi chuyện đó thực cũng có nghĩ tới và hôm không tự chủ được hắn dạy A Tam việc mà hắn còn chưa thử bao giờ, tất nhiên khoái lạc đó cũng có sức hấp dẫn. Đang lúc không biết phải làm sao bất ngờ có một giọng nói quyến rũ vang lên.
– Đệ thấy ta……… à…, tiên nhân tương lai thấy ta có đáng làm “tùy cận”” cho người không.
Vũ quay nhìn lại, một nữ nhân thân hình bốc lửa khoảng gần 30 tuổi, vòng nào ra vòng đó, dáng đi khiêu gợi đang tới gần hắn, cao hơn hắn hẳn một cái đầu.
Tên sư huynh khóa trước thấy thế cười ngớt không thôi, đang khoái chí xem Vũ hành sử ra sao thì:
Được, từ nay ngươi là tùy cận của ta- Vũ lạnh lùng nói.