Đọc truyện Mộng Hồi Đại Thanh – Chương 13: Tâm loạn
“Phù ——” tôi thở một hơi dài, chỉ cảm thấy cả người đau nhức, không nhịn được lấy tay vỗ bả vai, lại nhìn xung quanh tìm một chỗ ẩn nấp, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.
Đang tìm cách rời khỏi cái chỗ kinh khủng kia. May mắn Đức Phi có chuyện căn dặn, tôi vội đi làm ngay, lúc này mới thở phào một tiếng. Vừa rồi đã sai tiểu thái giám trở về tìm Đông Mai, kêu nàng lấy đồ, tôi được dịp rãnh rỗi, liền thở phào. Tôi dựa vào cây cột ở hành lang ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn bầu trời sao, gió mát thổi vào mặt, tiếng sáo trúc ẩn ẩn truyền đến, thật hy vọng cảm giác này có thể kéo dài mãi. Ở nơi này càng lâu, lại càng thấy sợ, chỉ cảm thấy mình đã thay đổi. Tôi đảo mắt nhìn Thủy Đình* bên kia, ánh đèn mơ hồ hiện ra bóng dáng của Thập Tam a ca cùng Tứ a ca.
“Aizz!” Tôi khẽ thở dài, Thập Tam a ca có cảm tình đặc biệt với tôi, trong lòng tôi cũng không cảm thấy mừng. Giấc mơ Cô bé lọ lem cùng hoàng tử, chỉ sợ cô gái nào cũng từng mơ a! Nói về chuyện cổ tích thì, cũng chưa bao giờ viết về chuyện sau khi họ hạnh phúc mãi mãi về sau. Tôi không nhịn được cười khổ, chỉ sợ hiện thực khác với tác giả viết, cũng không có cách a, cuộc sống không giống như cổ tích, không phải sao? Tôi khép hờ hai mắt, nghĩ hiện giờ chuyện của tôi và Thập Tam a ca thật giống cổ tích, còn sau này thì sao? Tôi rùng mình, mở to mắt, không nhịn được nhìn bóng dáng kia. Đến lúc đó, cổ tích kết thúc, hắn cũng sẽ lợi dụng tôi, sau đó không lưu tình chút nào . . . . . . Tôi không dám nghĩ, chỉ cảm thấy bóng dáng Thập Tam a ca ngày càng mơ hồ. . . . . .
“Minh Vy cô nương?” Tôi sửng sốt, ngồi dậy thấy tiểu thái giám đi xung quanh tìm tôi. Tôi vội đứng dậy, dùng tay áo lau nước mắt, tự trấn định, bước ra :
“Ta ở đây, vất vả cho ngươi rồi .”
Nhìn thấy tôi, hắn vội chạy tới:
“Cô nương, vật này giao cho cô, có chuyện gì cô cứ nói một tiếng là được.”
Tôi cười nói:
“Được, đã hiểu. Ngươi đi đi!”
Tiểu thái giám hành lễ sau đó liên lui xuống. Tôi cầm đồ đi tới thủy đình.
“Ba ba!”
Đột nhiên tiếng roi vang lên, tôi sửng sốt, một bóng mờ hiện lên,tim nhảy loạn. Là Tĩnh Tiên**, hoàng đế tới. Tôi ngẩng đầu nhìn, một loạt đèn lồng đang tiến tới, từng bước từng bước, trong đình lặng ngắt như tờ, các nô tài đều quỳ xuống, tôi cũng không dám thở mạnh, nuốt xuống một ngụm nước miếng.
Rất gần rồi. Đi đầu là một người đàn ông trung niên dáng người vừa phải, bước đi bình thản, tôi nhìn kỹ lại, khuôn mặt dài, dưới hàng lông mày dài mảnh là một đôi mắt trầm tĩnh, cơ trí, để chòm râu, được cắt tỉa gọn gàng. Một thân áo khoác dài màu trăng xanh, xen lẫn một áo lót màu vàng, vẻ mặt ôn hòa.
Tôi lăng lăng nhìn ông đến gần. Trời ơi! Đây là vị, trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, lưu danh sử sách một đời minh quân —— Khang Hi hoàng đế sao? Trong lúc tôi nghĩ ngợi lung tung, Khang Hi đã đi lên thủy đình, chỉ nghe phía trên vang lên một trận đồng thanh vạn tuế, một giọng nói mười phần ôn hòa truyền tới: “Yến tiệc này là của trẫm, không cần cậu nệ tiểu tiết, cứ tự nhiên là được.” Chỉ nghe phía trên một trận tiếng nịnh nót phụ họa theo, tôi không nhịn được cười, xem ra ai cũng không dễ dàng, vuốt mông ngựa( nịnh nọt) vất vả, chịu vị kia cũng rất vất vả a.
Tôi lặng lẽ đi lên, thấy mục tiêu của mọi người đều ở trên người hoàng đế, tôi nháy mắt với Đông Liên. Nàng nhẹ nhàng đi tới, tôi đem đồ vật giao cho nàng, sau đó tỏ ra không thoải mái, nói với nàng: “Tôi muốn ra ngoài hít thở không khí một chút.” Nàng thấy tôi như vậy, nói một tiếng cho tôi trở về là được, nàng đi cùng nương nương quay về là được. Tôi vừa nghe thấy hợp ý, nhìn nàng lặng lẽ đến bên cạnh Đức Phi nói gì đó, nương nương không nhìn tôi, chỉ gật đầu, tôi nhẹ nhàng thở ra, ha ha, xem ra không thành vấn đề.
Quả nhiên, Đông Liên nhìn tôi gật đầu. Tôi cười cảm ơn, xoay người đi ra ngoài, vừa né tránh các cung nhân đang mang thức ăn lên. Vừa bước xuống lầu, chợt nghe giọng nói của hoàng thượng truyền đến: “Lão Thập, sao lại im lặng như vậy? Ai làm con bực mình phải không?” Tôi vừa muốn trượt chân, thiếu chút nữa là ngã rồi, chỉ cảm thấy trái tim lập tức muốn nhảy ra ngoài, vội trấn định, bước nhanh xuống lầu. Ẩn ẩn truyền đến giọng nói của Thập gia, tôi một chút cũng không muốn nghe, một mạch chạy khỏi nơi đó. . . . . .
“Phù phù. . . . . .” Tôi chạy muốn hết hơi, mới chậm rãi đi chậm dần. Tôi khom lưng lấy tay chống đầu gối, thở hổn hển, trong đầu lộn xộn. Hoàng thượng vì sao hỏi như vậy? Chỉ là tùy ý hỏi, hay là đã biết cái gì. . . . . .
(*)Thủy Đình: Môt loại nhà dựng trên mặt nước,không có tường bao quanh, và thường có dạng lục giác, bát giác hoặc tròn. Không phải nhà múa rối như ở Việt Nam, mà là nơi che nắng mưa, hoặc nghỉ chân.