Đọc truyện Mộng Hồi Đại Thanh – Chương 12: Ấm áp (5)
Aiya, tôi thầm thở dài, thật là xui xẻo a. Vốn đêm nay không muốn đi theo, nhưng Đông Mai lại bị trật chân, thật lợi hại. Ngay lúc quan trọng, sao lại giâm phải chậu hoa chứ, ai sẽ hầu hạ Đức Phi đi dự tiệc đây? Đám tiểu nha đầu thì phẩm chất không đủ, không đủ tư cách theo hầu. Cho nên, chỉ còn lại tôi. Tôi không nhịn được cười khổ, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, không nên để cho tôi lộ diện mới phải. Đức Phi cũng nói nha đầu không đủ coi như xong, tôi cũng không gây sự chú ý như vậy. Nhưng chờ tôi đi vào giúp bà tìm khăn tay . Trên đường hỏi Đông Liên, nàng cũng không hiểu được, nhưng thật ra nói cho tôi biết chuyện khác, nương nương đã biết chuyện Thập a ca, đó là vì Lương phi nương nương nói cho bà biết. Thấy tôi chỉ thản nhiên, bộ dạng không sao cả, Đông Liên cũng không nói gì nữa.
Trong lòng tôi đã đoán ra khả năng này, cũng không tính là ngoài ý muốn. Xem ra vị Bát gia kia đúng là không thể khinh thường, chỉ cần có thể đối phó với địch nhân, cho dù là giống tôi một tiểu cung nữ như vậy, cũng muốn lợi dụng. Tưởng rằng hắn đối với tôi cảm thấy hứng thú, là vì thế lực của ama tôi, xem ra tôi quá ngây thơ rồi. Aiya, tôi không nhịn được thở dài. Phương diện kia có Minh Huy là đủ rồi, dù sao hắn cũng là nhi tử, sẽ theo phụ thân a! Mà tôi, chỉ bị người ta lợi dụng mượn đao giết người. Biết hết rồi, cũng cảm thấy yên lòng hơn . Bọn họ rất lợi hại, tôi cũng có ưu thế lớn nha. . . . . . Tôi đến từ tương lai, hơn nữa rõ lịch sử triều Thanh như lòng bàn tay nha! Tôi cũng không muốn làm ảnh hưởng tới lịch sử, nhưng tôi nhất định phải tự vệ. Hừ! Tôi cong khóe miệng, mượn đao giết người a! Chỉ là dao găm nếu không nắm chắc trong tay, trái lại cắt cho xong chuyện, không phải cũng từng có chuyện này sao, không phải sao?
“Đức chủ tử mời đi bên này.”Tiếng nói của Lý Đức Toàn truyền đến, tôi từ trong suy nghĩ vẩn vơ tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn, đã đến Lâm Thủy Các. Ẩn ẩn tiếng người truyền đến, thây Đông Liên và mấy người khác trang trọng đi theo, tôi cũng bắt chước, theo Đức Phi bước lên bậc thềm. Bốn phía đèn đuốc sáng trưng, bày mấy khăn quây trước bàn khi có việc cưới xin hay tang ma, mọi người đều đã ngồi xuống, tôi cũng không dám ngẩng đầu.
“Ôi, đức muội muội đến đây! Mau tới đây ngồi.”Đột nhiên tiếng nói của Nạp Lan quý phi truyền đến. Tôi liếc trộm, Nạp Lan quý phi nói cười chầm chậm đứng dậy, bên cạnh còn có các phi tần khác cũng đứng dậy, Đức Phi bước nhanh tới chào xã giao các nàng. Tôi cùng Đông Liên và những người khác đi đến cạnh mấy cây cột, cùng các cung nhân cung khác. Lúc này tôi cảm thấy vui hơn một chút, trong lòng rất kích động, nhìn thấy cung yến thời Thanh thật sự ngay trước mắt, cũng không xa hoa như tôi tưởng tượng, nhưng rất có uy nghi. m thầm nhìn xung quanh, đột nhiên phát hiện quý phi đang nhìn mình, lạnh lùng. Tôi kinh hãi, chuyển ánh mắt đi chỗ khác lại đụng phải ánh mắt của Nạp Lan Dung Nguyệt. Ánh mắt của nàng ta càng thêm cao ngạo, tôi theo ý thức gật đầu với nàng, nhưng ánh mắt của nàng ta đầy khinh thường xoay đi chỗ khác. Aiya! Xem ra Nạp Lan đại tiểu thư kiêu ngạo không sai a, tôi nhẹ nhàng lắc đầu. Vừa nháy mắt, má ơi, Thập a ca đang nhe răng cười nhìn tôi, tôi nhanh chóng quay đầu, tim thình thịch nhảy loạn, thật đáng sợ.”Vù!” Tôi thở hổn hển, Đông Liên kỳ quái nhìn tôi, tôi nhẹ nhàng nở nụ cười. Vừa chuyển ánh mắt, sửng sốt, Thập Tam a ca mỉm cười nhìn tôi. Tôi đột nhiên có chút khẩn trương, không dám nhìn hắn. Chỗ ngồi này nhiều ánh mắt như vậy, tôi cũng không muốn rước lấy phiền phức. Đang suy nghĩ, chỉ cảm thấy một ánh mắt phóng tới, theo bản năng nhìn lại. . . . . . Là Tứ a ca. Thấy vẻ mặt thản nhiên của hắn, tôi đột nhiên không hề khẩn trương, cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng vẫn sững sờ nhìn hắn. . . . . .
“Tứ đệ.” Một giọng nói ôn hòa khiến tôi bừng tỉnh, lúc này mới thấy Thái tử đi qua, cùng Tứ a ca, Thập Tam a ca nói chuyện. Tôi không có thiện cảm với thái tử, cảm thấy hắn người không nên đụng tới, theo bản năng chuyển ánh mắt. . . . . .”A, Tiểu Xuân!” Tôi không nhịn được hô nhỏ, nàng không thấy tôi, như nghĩ tới cái gì nhìn nơi nào đó, không biết suy nghĩ cái gì. . . . . . Trời ơi! Tôi nặng nề cúi đầu, hoàng cung này to lớn như thế, như thế nào lại là tôi. . . . . .
Chỉ cảm thấy đủ loại ánh mắt phóng lên người tôi, không nhịn được cười khổ. Chẳng lẽ tôi nên nghe theo sách, xung quanh đều là quân địch, bằng hữu, quân địch, quân địch, quân địch sao?