Đọc truyện Mộng Đẹp Tuyền Cơ – Chương 226: Phong ba nổi dậy
Tin tức chẳng lành ập đến mỗi ngày, khiến cho tính tình Nhạc Nghịch dần dần chuyển từ bạo liệt sang âm trầm, lửa hận thù xem ra đốt tâm hắn trành tro, điều duy nhất có thể cho hắn một chút bình tĩnh cuối cùng là Ý Hoa cung.
Hai năm trôi qua, bên trong Ý Hoa cung vẫn cẩn thận duy trì nguyên dạng như lúc Tuyền Cơ rời đi, bọn cung nữ và thái giám làm vệ sinh ở đây cực kỳ cẩn thận, chỉ dám lau chùi bụi bẩn, còn những thứ khác, nhỏ thì là một sợi tóc Tuyền Cơ lưu lại trên giường, lớn như cuốn sách nàng đọc dở để dưới song cửa sổ, hay như cây sáo thuận tay treo ở trên tường tất cả đều được giữ nguyên trạng, không dám động nửa phần.
Nhạc Nghịch sau khi bãi triều rồi bất kể là bận bịu trễ đến mức nào, đều phải đến Ý Hoa cung ngồi một lát, sau đó mới có thể an tâm quay về tẩm điện của bản thân nghỉ ngơi.
Nữ tử kia đã rời đi quá lâu rồi, lâu đến mức có lúc Nhạc Nghịch cũng hoài nghi, những ký ức liên quan đến nàng, có phải là do bản thân tự hoang tưởng ra không, trên thế gian căn bản là chưa từng tồn tại một nữ tử như thế.
Nữ tử kia, nàng trừng mắt tức giận với hắn, dám phản bác hắn, kháng nghị hắn, nhưng lại có nụ cười xinh đẹp vui vẻ đến mức khiến hắn cảm thấy chói mắt. Nàng khiến tâm trạng hắn có thể bình tĩnh, tạm thời quên đi bóng tối hận thù, cảm thấy được cái gọi là vui vẻ an bình.
Tại sao ông trời cho nàng xuất hiện trước mắt hắn, rồi lại tàn nhẫn đoạt nàng đi, ngay cái lúc hắn cảm thấy vui vẻ thỏa mãn nhất?!
Hiện tại nàng có lẽ đang rất sung sướng đi! Đến bên cái tên nam nhân đã cướp nàng ra khỏi tay hắn, tên nam nhân kia đột nhiên xuất hiện trong cuộc đời hắn, trở thành kẻ thù lớn nhất của hắn.
Mỗi lần nghĩ đến đó, Nhạc Nghịch hận không thể đem Kỉ Kiến Thận xé thành từng mảnh nhỏ, hắn hận, trước giờ chưa từng hận người nào như thế!
Cho dù lúc hoàng huynh muốn đẩy hắn vào chỗ chết, mẫu hậu hắn lừa hắn uống ly rượu độc, cũng không khiến hắn căm hận như lúc này.
Chính là tên Kỉ Kiến Thận đó, chẳng những cướp đi nữ tử duy nhất trong cuộc đời hắn, còn dùng trăm vạn những loại thủ đoạn đê tiện nhất, muốn hủy đi giang sơn mà hắn chịu trăm đắng ngàn cay mới đoạt được.
Cho tới nay, tuy hắn lâm triều, đứng trước mặt văn võ bá quan vẫn là như cũ vẫn cười vẫn nói, uy nghiêm trấn tĩnh, nhưng trong lòng hắn biết, việc Nhạc quốc lụi tàn chỉ còn là việc sớm hay muộn. Có lúc chính hắn cũng hoài nghi, phải chăng là vì hắn giết đi tất cả thân nhân, cho nên ông trời mới đối xử với hắn như vậy, nhưng mà những người gọi là thân nhân của hắn chẳng phải cũng từng bước muốn dồn hắn vào chỗ chết, đuổi cùng giết tuyệt hay sao? Hắn vốn không sai!
Sai chính là ông trời, để cho hắn sinh ra trên đời này. Lại đưa thêm cho hắn một kình địch như thế.!
Tất cả những gì hắn đạt được đều là do nhiều lần hy sinh tàn khốc gian nan mới có được. Mà Kỉ Kiến Thận chẳng tốn bao nhiêu công sức đã đoạt được hết thảy. Cho dù là giang sơn. Hay là nữ nhân…
Hắn không cam lòng. Vô cùng không cam lòng.
Nhạc Nghịch chợt cất tiếng cười lạnh, gọi Phù Dương bãi giá đến thăm Tả Kính Tùng.
Phù Dương vẫn giống như một ngọn giáo tinh thần phấn chấn đứng sau lưng hắn.
Những thân tín thủ hạ lúc đầu cùng hắn đánh giết đến kinh thành để đoạt lấy hoàng vị, hiện tại chỉ còn hắn (Phù Dương) là còn ở bên người, những người khác nếu không phải tử trận sa trường, thì hiện tai cũng đang lăn lội bên ngoài, mang quân đánh giặc, cũng có kẻ chết do ám sát, còn có một người là Tả Kính Tùng, bị thương nặng đến giờ còn không dậy nổi.
Tả Kính Tùng nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, thuốc và thức ăn thường xuyên vừa đút vào là lại ói ra. Năm nay hắn chỉ mới có trên dưới bốn mươi, nhưng nhìn hắn chẳng khác nào ông lão sáu chục tuổi.
Quần thần hai người đối mặt không nói gì, giữa bọn họ không có giả dối lừa gạt, lại càng không co khiếp nhược rên rỉ. Chính là, trước khi Nhạc Nghịch đứng dậy rời đi, Tả Kính Tùng giãy giụa ngồi lên nói một câu: “Hoàng thượng bảo trọng!”
Nhạc Nghịch nhìn lão bộ hạ trung thành, nhìn đến kiên quyết trong mắt hắn, thất bại của Nhạc quốc là việc đã định không thể vãn hồi, Tả Kính Tùng nói những lời này là muốn quốc tẫn thân vong, hắn muốn nói lời cáo biệt cuối cùng với Nhạc Nghịch.
Nhạc Nghịch gật đầu bước ra khỏi phòng.
Mùa đông trời tối sớm. Nhạc Nghịch bước lên xa giá, rồi khỏi phủ Tả tướng, tiến về hướng hoàng cung. Bên đường có vô số dân chúng quỳ lạy, quần áo tả tơi, cả một đám gầy gò, đứng trong trời tuyết, trông thật tang thương.
Bên tai tựa như nghe được tiếng khóc nỉ non của dân chúng bên cạnh, giữa đêm đông lạnh giá, thật khiến cho người ta khó chịu không nói lên lời.
Sau khi Nhạc Nghịch hồi cung việc đầu tiên là đến Ý Hoa cung, cung nữ thái giám đã quen với việc ngày ngày Hoàng thượng giá lâm, cận thận lui ra phía ngoài cửa cung hầu hạ.
Trong Ý Hoa cung tất cả vẫn như cũ, trên tường treo một bức tranh do Nhạc Nghịch sai người vẽ lại, trong bức tranh là mỹ nhân má lúm đồng tiền. Ánh mắt trong suốt nhu hòa mang theo vài phần bướng bỉnh giảo hoạt, mỹ nhân trong tranh chính là bộ dạng của Tuyền Cơ mà Nhạc Nghịch đã nhìn thấy trên núi Xích Thánh ngày ấy.
Nhạc Nghịch ở trong điện chậm rãi lướt qua những đồ vật được Tuyên Cơ sử dụng, cuối cùng dừng lại ở bức tranh treo trên tường kia, tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt mỹ nhân trong tranh. Nhẹ giọng nói: “Trẫm đã chịu đủ cái cảm giác mỗi ngày đối mặt với bức họa, chỉ có thể nhìn những vật chết kia mà nhớ tới ngươi rồi. Trẫm giờ chẳng còn gì cả. Trẫm… muốn một người bằng xương bằng thịt.”
Đầu ngón tay khẽ dùng sức, xoạt một tiếng, bức tranh rách thành nhiều mảnh nhỏ bay tán loạn dưới chân.
Cung nữ thái giám ở bên ngoài bị tiếng vang bên trong làm cho hoảng sợ, ngơ ngác nhìn nhau cũng không dám tùy ý đi vào, Hoàng thượng khi vào trong là tuyệt đối không để bọn họ tiến tới quấy rầy.
Cho tới khi từ cửa sổ hiện ra khói đặc cùng ánh lửa, bọn thái giám và cung nữ mới biết đã xảy ra chuyện, cả điện này dù một gốc cây nhỏ một quân cờ cũng đều là chí bảo đối với Hoàng thượng, nếu cháy… hậu quả không dám tưởng tượng nổi.
Mọi người đang định tìm người cứu hỏa, đi vào thỉnh Hoàng đế rời đi. Đã thấy Hoàng thượng bình tĩnh đi ra từ bên trong, đối với khói lửa phía sau không hề để ý.
Hay là… lửa này là do Hoàng thượng phóng???
Một đám cung nữ thái giám không dám nhiều lời, thấy Nhạc Nghịch đã đi xa, vội vàng tản ra, tự mình thu thập tài sản bản thân lập tức đi khỏi Ý Hoa cung. Cung điện hoa lệ cứ như vậy cháy thành một đống gạch vụn ngay trước mặt mọi người.
Nhạc Nghịch đi một mình đến Kim Loan điện. Trước bậc thang bạch ngọc, gió đêm đông gào thét quất trên mặt hắn từng cơn, Nhạc Nghịch như không hề cảm thấy gió lạnh, điều thật sự khiến hắn thấy lạnh lẽo chính là hàn ý ở sâu trong lòng.
Ngước mắt nhìn đám thái giám đang run rẩy không che giấu được ở sau lưng, hắn chợt cảm thấy phiền chán, từng có lúc hắn nghĩ, trở thành Hoàng đế, có thể giết được người muốn giết, hưởng hết phú quý của nhân gian, là cho mọi người sợ hãi thần phục dưới chân hắn.
Tất cả những thứ từng làm cho hắn thật khát vọng trước đây, giờ trở thành thứ khiến hắn thấy phiền muộn nhất.
Hắn chịu đủ rồi!
Đêm hôm đó, thái giám mang theo lệnh của Nhạc Nghịch tập hợp toàn bộ phi tần, hoàng tử, công chúa trong cung đến trước khoảng trống được bố trí trước Phượng Di cung, nghênh đón bọn họ là ba thước lụa trắng cùng một ly rượu độc.
Trong lãnh cung, ở một cung điện cũ nát nhất của lãnh cung, một thân hình cuộn mình trong đống quần áo cũ nát, vì lạnh lẽo mà run rẩy, mái tóc trắng xám phất phơ bên vai, hốc mắt lõm sâu, da dẻ nhăn nheo, gương mặt xấu xí biến dạng, đã không có thể thấy được diện mạo vốn có của người này.
Một bóng dáng đen đậm, chậm rãi tới bên cạnh, một tay cầm lấy cổ áo người kia nâng lên, nhẹ giọng nói: “Mẫu hậu, trẫm đến giải thoát cho ngươi…”
Hàn quang chợt lóe trên tay hắn, một thanh chủy thủ sáng như tuyết cắm vào ngực trái người kia, từ cổ họng người đó chỉ hự lên một tiếng liền nghiêng đầu chết đi.
Người đến đúng là Nhạc Nghịch, hắn nhìn thi thể trên mặt đất, lạnh lùng nở nụ cười: “Quả nhiên… giết hết hai họ phụ mẫu…”
Đêm hôm đó, hoàng cung Nhạc quốc bốc cháy, thế lửa hung hãn vô cùng, chỉ trong một lát toàn bộ hoàng cung đã trở thành một biển lửa, cấm vệ quân của kinh thành muốn tới dập lửa cũng không kịp…
Ánh lửa soi sáng bầu trời đêm kinh đô Nhạc quốc, cả kinh thành người người nhà nhà đều vội đi cứu hỏa, suốt ba ngày mới khiến trận hỏa hoạn kia dập tắt, trong hoàng cung hoa lệ, hiện tai chỉ còn một mảnh tro tàn,
Đại hỏa hoạn nổi lên, Hoàng đế mất tích, Nhạc quốc rơi vào hỗn loạn.
Bên trong Tả tướng phủ, sau một đêm nhiễu loạn, sáng sớm phát hiện Tả Kính Tùng nằm trên giường, gương mặt thanh thản, có điều hơi thở đã dừng lại.
Một Nhạc quốc từng khiến cho thiên hạ, các quốc gia lân bang sợ hãi, chỉ trong một đêm sụp đổ…
Nhận được tin tức này Kỉ Kiến Thận nhẹ nhàng thở ra nhẹ nhõm, nhưng lại lập tức nhíu mày, bởi câu cuối cùng trong thư tín chính là: Nhạc Nghịch biến mất vô tung (không dấu vết, tung tích)!
Một dự cảm chẳng lành hiện lên trong đầu hắn, Nhạc Nghịch không chết… Hắn sẽ gây ra chuyện gì tiếp theo đây?