Đọc truyện Mộng Ảo – Chương 7: Tin Đồn Và Đỗ Phu Nhân Thứ Hai
Vừa lái xe tới gần ngôi biệt thự của mình thì Phong nhìn thấy có 2 chiếc xe đậu trước cổng nhà, một chiếc mang biển kiểm soát quân đội khá uy nghiêm và một chiếc toyota đời mới nhất. Nhìn qua cũng đoán biết được một phần đó là ai nhưng không ngờ họ lại hành động nhanh như vậy. chỉ mới sáng nay thôi, hẳn là có người nhiều chuyện trong công ty.
Cất xe vào gara, bước vào phòng khách màu ghi với cách bài trí trang nhã thì đã thấy khuôn mặt nghiêm nghị không ai khác là thượng tá Lưu Minh Thiện. Và hai người ngồi cạnh ông ta cũng khá quen thuộc với Phong về việc làm ăn và những thành công trên thương trường của họ là những người trong Lưu gia,ba mẹ của Lưu Hoàng Lan. Còn cô ta thì ngồi giữa họ cúi gằm mặt, chắc đã bị lôi tới đây, không ngờ cô ta cũng có lúc cam chịu và thành ra bộ dạng như lúc này. Ngồi đối diện với ánh nhìn cùng nét nghiêm nghị của họ, không gì khác là khuôn mặt cam chịu của mẹ ông. Chắc bà đã biết hết rồi và những người kia hẳn là chỉ biết chưa đầy đủ câu chuyện.
Phong lấy khuôn mặt hết sức bình tĩnh ngồi xuống cạnh cầm cốc nước đưa ẹ mình và nói nhẹ nhàng:
“chắc hôm nay thượng tá Lưu muốn tới đây không phải là chỉ để ngồi nhìn như vậy thôi nhỉ?”
Trước câu nói bình tĩnh vừa rồi Thượng tá lưu càng bình tĩnh hơn, bao năm trong quân đội cùng với sự rèn luyện đã mang cho ông một sự uy nghiêm và lạnh lùng khó đoán dù ông đã gần 80. Nhưng ba mẹ Lưu Hoàng Lan thì khác, họ lập tức thay đổi ánh nhìn với muôn phần tức giận, hận không thể bóp chết con người trước mặt đã làm ra những cái chuyện động trời với cô con gái mà hai ông bà cưng chiều nhất. Lưu lão gia định lao tới túm cổ áo con người vừa nói ra những câu như không có gì xảy ra thì Lưu gia gia nhanh chóng ra hiệu bình tĩnh. Lưu lão gia uất hận ngồi im tại ghế tay nắm thành quyền để cha mình giải quyết.
Thượng tá Lưu nhìn thẳng mắt người đàn ông với ánh nhìn quyết liệt làm người ngoài nhìn không rét mà run, nói câu ngắn gọn:
“Cậu định và sẽ làm gì?”
Với thần thái hoàn toàn bình thường không chút ảnh hưởng bởi cảm xúc của hai người kia, Phong nhìn qua thần sắc vẫn cúi gằm của Lưu Hoàng Lan, hôm nay cô ta không khác gì con cún, chịu mọi sự sắp đặt dễ dàng. Rồi đưa ánh mắt lần nữa hướng về người lớn tuổi nhất và nói với giọng dứt khoát:
“Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cháu gái của người. Tôi sẽ không để con cháu của mọi người phải chịu điều tiếng gì cả. Tôi sẽ kết hôn sớm với Lưu Hoàng Lan.”
“Cậu có thể đảm bảo hạnh phúc cho nó?”: Lưu gia gia khá hài lòng về câu trả lời, tuy nhiên đó vẫn chưa phải đáp án hoàn hảo mà ông và những người kia mong muốn.
Một lần nữa trả lời không suy nghĩ, nhìn thần sắc của Lưu thượng tá Phong biết họ còn có một suy nghĩ không hề đơn giản nữa:
“Tôi đảm bảo! Không phải người còn có ý định gì nữa chứ?”
“cậu rất thông minh! Việc này tôi cũng không muốn ép buộc tuy nhiên là cậu lại khiến cho cháu gái ta mang thai, chỉ việc chưa cưới đã xảy ra điều ngoài ý muốn, Lưu gia sẽ không còn thể diện, nhưng việc này ta có thể cố gắng thu xếp. Nhưng cháu gái ta một lần nữa phải về làm vợ hai của cậu. Nếu cô ta đã chết và không còn lại gì thì ta có thể cho qua. Tuy nhiên đứa bé, ta không muốn nó ảnh hưởng tới cháu gái ta.” Thượng tá Lưu nói nghiêm nghị, ánh mắt nhuốm tia hàn khí. Không ngờ lúc này ông lại nói chuyện không chút tình người như thế.
Bà Loan giật mình, từ lúc họ tới giờ bà đều cam chịu không dám hé miệng chỉ đành nhận hết tội lỗi do gia tộc Lưu thật sự không thể xem thường. Nhưng họ quá đáng quá rồi, sao có thể bắt đứa bé phải tách khỏi ba của mình. Nước mắt bà tuôn rơi nhưng cũng ánh lên vẻ phẫn nộ.
Cùng lúc Lưu Hoàng Lan giật mình nhìn ông nội với ánh mắt khó thể tả được cảm xúc, nhưng có lẽ cũng muốn ông không nên nói quá như vậy.
Hai người cùng đành lên tiếng thì gần như nghẹn ở cổ trước câu nói bình tĩnh không ngờ của Phong:
“Nếu ngài đã muốn như vậy, thì theo ý ngài con bé sẽ không ở đây nữa. Mẹ tôi và nó sẽ rời khỏi Hà Nội này và không quay lại ngôi nhà này theo ý ngài muốn được rồi chứ. Tôi chắc chắn cháu gái của ngài sẽ không có vấn đề trong ngôi nhà này.”
Bà Loan nhìn con với ánh mắt khó hiểu, bà bây giờ cũng không thể biết con trai bà đang nghĩ gì trong đầu nữa. Phong đã không còn là người bà hiểu nhất nữa rồi, nước mắt bà tuôn rơi, nắm chặt tay con và nói:
“Phong ah! Sao con lại nói vậy? làm sao mẹ có thể không ở cùng con chứ? Còn con bé nữa, nó sẽ đáng thương tới mức nào đây? Cầu xin ngài thượng tá Lưu! Người có thể suy nghĩ lại không?”
Phong lấy giấy lau nước mắt trên khuôn mặt tiều tuỵ của người mẹ vừa hồi phục sau thời gian ngắn lại bị những con người này và có cả ông làm thành ra như thế này, ông kìm nén đau đớn xoa tay mẹ mình và nói nhẹ với bà:
“mẹ đừng buồn! hãy tin ở con!”
Rồi hướng ánh mắt tới người vẫn không có cảm xúc trước mặt hỏi lạnh lùng:
“Ngài nghĩ như thế nào?”
Thượng tá Lưu cũng không nói gì chỉ gật đầu nói dứt khoát:
“Được! ngày cưới ta sẽ quyết định. Chúng ta về.Không cần tiễn.”
Sau đó liền đứng dậy và hướng ra ngoài, hai người kia cũng khá hài lòng về hành động của Phong. Họ cũng đứng dậy kéo tay con gái hướng theo con người đáng sợ phía trước. Lưu Hoàng Lan cũng cảm thấy khó hiểu tuy nhiên trong lòng cô ta không khỏi mừng thầm. Ông nội cô ta đã làm quá tốt. Ngôi nhà này chỉ được phép mang hình bóng của cô ta thôi. Mọi thứ liên quan đến Phan Kim Huyền cô ta đều không muốn. Cô ta không tránh được cười thầm trong lòng.
Ngay sau khi Lưu gia khuất bóng tại phủ Đỗ gia thì bà Loan cũng không thể chịu kìm nén thêm cảm xúc, đôi mắt bà nhoà nước sâu thăm thẳm và gương mặt tiều tuỵ nhưng vẫn mang nét đẹp quý phái nhìn con trai nói trong tiếng nghẹn ngào:
“ Phong …ah! Sao con nói như vậy? mẹ và bé Nhi sao có thể sống thiếu con đây?”
Phong nhìn mẹ mình lúc này cũng không thể kìm được lòng mình nhưng ông nhất định phải kiên quyết, ông xoa tay bà và nói kìm nén giọt nước mắt:
“Mẹ ah! Mẹ phải tin con, nếu mẹ muốn con bé được sống mẹ phải đi. Hãy giúp con chăm sóc con bé! Con xin lỗi mẹ, hãy vì con.”
Nói xong câu cuối cùng thì nước mắt của ông cũng không kìm nén được, hai người ông một mực yêu thương đều chuẩn bị rời xa ông. Dù như thế nào ông cũng phải bảo vệ họ.
Bà Loan nhìn con trai, bà đã có thể hiểu được phần nào nhưng bảo bà rời bỏ con trong lúc này thật khó khăn, bà vẫn cố gắng thuyết phục:
“Phong ah! Mẹ biết thế lực của Lưu gia nhưng mẹ biết Thượng tá lưu chắc chắn ông ta sẽ không làm quá khó chúng ta. Nhi cũng chỉ là đứa trẻ, con có thể bàn với cái Lan…”
Phong nhìn mẹ buồn bã lắc đầu và thở dài nói:
“Gia tộc của họ không hề đơn giản mẹ cũng đừng có tin tưởng vào bất cứ ai. Con muốn mẹ phải rời đi thật sớm trong ngày hôm nay. Con có mua sẵn một nơi ở tốt ở nơi ít người chú ý. Mẹ hãy giúp con chăm sóc con bé và bản thân mẹ. xin hãy vì đứa con bất hiếu này mẹ nhé. Sẽ có lúc mọi thứ thay đổi, tin ở con.”
Bà gần như dãy nảy lên nói với con:
“ Xa lắm phải không? Mẹ muốn gặp con thì phải làm sao?”
Ông cố trấn an bà nước mắt cũng rơi nhiều hơn. Những giọt nước mắt chứng tỏ người đàn ông này đã phải chịu đựng nhiều như tới mức nào.
“Mẹ ah! Xin hãy tin con.”
Nhìn con trai bà như vậy, bà biết những chuyện này không hề đơn giản. Bà cũng thật sự lo cho bé Nhi, con bé bây giờ như ánh mặt trời của bà rồi, bà cũng không thể để con bé sống trong lo sợ vì thế lực kia. Bà ân hận vì đã khuyên con trai tiến tới với Lưu Hoàng Lan. Bà không nghĩ họ lại có thể đáng sợ và không có chút tình người như thế. Lau đi hàng nước mắt, bà ôm con trai vẫn luôn trong lòng bà thật bé bỏng và nói nhẹ nhàng:
“ĐƯợc rồi con ah! Cứ như con quyết định, mẹ tin con. Ta đợi ngày con đón ta và bé Nhi. Hãy giữ sức khoẻ tốt vì ta.”
Sau buổi tối hôm đó, Phong sắp xếp một chuyến đi bí mật rời khỏi Đỗ gia, và từ đó một tin đồn vang xa do không ai khác chính Lưu gia đã ra tay sắp đặt.
Con gái của Đỗ phu nhân quá cố do ảnh hưởng từ sức khoẻ của mẹ nên đã qua đời. Bà Hoàng Thị Loan, mẫu thân của giám đốc Phong vì sốc mà lên chùa cầu nguyện cũng không trở về trong thời gian tới. Lưu Hoàng Lan với tư cách Đỗ phu nhân xuất hiện chỉ sau ngày mất chưa đầy hai tháng của Phan Kim Huyền. Mọi người không thể hiểu được sự sâu xa trong chuyện này và mọi gia nhân trong gia đình Đỗ gia cũng được thay toàn bộ, mọi thông tin đều bưng bít hết. không ai còn có thể biết tới sự tồn tại của Đỗ Phan Minh Nhi.