Mộng Ảo

Chương 44: Cái Xác Lạnh Lẽo. Tôi Đi Tìm Em Trong Cơn Say.


Đọc truyện Mộng Ảo – Chương 44: Cái Xác Lạnh Lẽo. Tôi Đi Tìm Em Trong Cơn Say.

-Tất cả là vì tôi! Vì tôi đã không gọi cho nó sớm hơn mới khiến mọi việc thành ra như thế này. Tôi phải làm sao đây? Nhi ơi! Mày …đang ở đâu?
Mai nói trong tiếng khóc nức nở gục mặt xuống chiếc giường của nó tại khách sạn. Căn phòng không hề có sự đột nhập hay phá hoại nên có lẽ nó đã bị bắt ở ngoài, hắn chỉ có thể cố gắng giữ được bình tĩnh hết mức lúc này mong muốn nhanh chóng tìm ra nó bằng mọi giá. Thầy Vũ và các học sinh không ngừng tìm kiếm và đã báo cho cảnh sát biết về vụ mất tích của cô học trò mà ông cưng nhất. Đây là lần đầu tiên xảy ra cái việc ngoài ý muốn như thế này khiến ai cũng lo lắng tột cùng.
-Không phải lỗi do cô! Cô đừng khóc nữa, cô có lý do. Bây giờ việc quan trọng là có người muốn hãm hại cô ấy, tôi nhất định sẽ tìm cho ra.
-Nó đắt tội với ai đâu chứ? Chỉ có duy nhất một người thôi.
-Ý của cô là?
-Là Trịnh Tú Hân không phải sao? Cái vụ ở lễ đính hôn các bài báo đã viết về cô ta không ra gì hết! Thể diện của họ cũng vì thế mà mất đi, việc làm ăn không ngừng thua lỗ vì vậy tôi có thể nghĩ chỉ là do họ.
-Tôi sẽ cho điều tra nhưng cô đừng có nói trước khi chưa có bằng chứng.
Mai không thể mở lời tiếp khi cảm thấy lo lắng cho bạn gái thân thiết nhất với mình, chỉ mong muốn nó được bình an. Nó đã mất tích hai hôm mà mọi hướng đi đều bế tắc và vô vọng, không có bằng chứng gì hết, cũng không nhân chứng.Chỉ hy vọng thủ phạm sẽ không làm càn.
Hắn đắm chìm trong sự phân tích sau khi gọi cho thư ký Lâm chuyển hướng điều tra, nhỏ Mai vẫn không ngừng khóc nức nở và lo lắng những điều tồi tệ có thể xảy ra. Ngay lúc đó tiếng điện thoại của nhỏ vang lên khiến căn phòng mang không khí căng thẳng, vội với lấy máy và nhìn cái tên trên điện thoại là của thầy Vũ. Nhỏ nhanh chóng bắt máy:
-Dạ! em đây ạ!…. Thầy nói sao…. ở đâu ạ?…. Vâng! Em tới liền thưa thầy.
Nghe xong cuộc điện thoại thì nước mắt của Mai đã giàn dụa, hắn nhìn mở lời với giọng vô cùng bất an:
-Là ai vậy? có chuyện gì?
-Là thầy Vũ nói…cái Nhi! Nó…

-Làm sao? Có phải đã tìm thấy cô ấy không?
Hắn không thể giữ được bình tĩnh mà nắm chặt lấy hai vai nhỏ lắc mạnh, và hỏi gấp gáp. Mai càng nói trong nức nở và nước mắt không ngừng rơi:
-Đúng!…Đã tìm thấy Nhi rồi…Nhưng nó đã…
-CÔ KHÔNG ĐƯỢC NÓI LINH TINH! CÔ ẤY Ở ĐÂU? MAU NÓI CHO TÔI BIẾT! NHANH!
– Hức…Bãi bồi sông hồng…gần cầu Long Biên….
-ĐI!
Hai người cùng nhanh chóng tới vị trí như thầy Vũ nói trên điện thoại. Hắn im lặng hoàn toàn trong suốt chuyến đi với đôi mắt sâu thẳm không thể đoán biết. Mai vẫn chết lặng trong những tiếng khóc đứt quãng mà không thể mở lời.
Mất khoảng 20 phút để tới được nơi đó với sự lượng người đông đúc nhìn vào cái xác một người con gái nằm lạnh lẽo đã được một tấm khăn trắng che đi toàn thân.Thầy Vũ ngồi lặng nhìn cái xác nước mắt tuôn rơi trên gương mặt người thầy giáo tận tuỵ, các học sinh khác cũng vây quanh cái xác với sự thương cảm sâu sắc mà nước mắt không ngừng rơi. Hắn và nhỏ Mai xuống xe lao nhanh tới gần hơn nhưng có sự ngăn cản của cảnh sát điều tra mà không thể tiến vào. Hắn chỉ lạnh lùng hất mạnh cánh tay của cậu cảnh sát trẻ tuổi, sau đó tiến lại gần cái xác với sự bình tĩnh đến đáng sợ. Vị cảnh sát bị coi thường muốn lớn tiếng ra oai nhưng liền nhận thấy ánh mắt nên thận trọng một chút của người cảnh sát đã lớn tuổi hơn mà im lặng, vì cậu ta biết có lẽ động vào người này là không đơn giản.
Ngồi xuống cạnh cái xác với đôi mắt lạnh lùng vô cảm hắn nhanh chóng vén tấm khăn trắng để có thể nhận ra trên người nạn nhân là bộ pijama minion quen thuộc, chính là bộ nó yêu thích nhất.Cái xác đã hoàn toàn biến dạng khó mà nhận ra được đó là ai. Nhỏ Mai không thể tin được vào điều đó mà khóc lên nhưng nói rất dứt khoát:
-Không phải đâu! Cái xác đã trương lên xấu xí như thế này không thể nào là Nhi! Không thể nào là nó được. Không phải đâu! Không.
Hắn chỉ bình tĩnh được cho tới khi nhìn thấy chiếc lắc tay hắn đã đeo cho nó trước trận đấu mở màn với hy vọng nó luôn may mắn. Hắn gần như điên lên mà lớn tiếng hét với chính cái xác vô hồn lạnh lẽo:
-Nguyệt Nhi! SAO EM LẠI NẰM YÊN LẶNG NHƯ THẾ? EM CÓ LỖI VỚI TÔI NHIỀU LẮM EM BIẾT KHÔNG? EM MAU DẬY CHO TÔI!
Giọt nước mắt của hắn lần nữa rơi vì người con gái mà hắn yêu đang nằm lạnh lẽo và nhận cái án tử không thể nào khiến cho hắn có thể chấp nhận. Nhìn biểu hiện của hắn làm cho nhỏ điên lên mà lớn tiếng quát tháo:

-ANH BỊ LÀM SAO THẾ HẢ? ĐÂY KHÔNG PHẢI NGUYỆT NHI! NHI CÒN SỐNG, ANH KHÔNG ĐƯỢC NÓI LINH TINH.
-TÔI KHÔNG NÓI LINH TINH! ĐÂY CHÍNH LÀ CHIẾC VÒNG TÔI ĐÃ TẶNG CHO CÔ ẤY TRƯỚC TRẬN THI ĐẤU ĐẦU TIÊN. VÌ TÔI ĐÃ KHÔNG BẢO VỆ ĐƯỢC CÔ ẤY.
Mai không thể mở lời vì mọi bằng chứng đã khẳng định cái xác chính là nó. Không khí trở nên nghẹt thở chỉ còn lại tiếng khóc nấc của Mai, nhỏ không còn có thể bình tĩnh mà ôm lấy cái xác của nó khóc lên không ngừng:
-Nhi ơi!…Về với tao đi! Tao xin lỗi mà hãy về với tao…đi! Mày…đừng im lặng như vậy nữa… tao sợ lắm.
Hắn hoàn toàn im lặng và không thể nào mở lời được nữa, trái tim đau thắt và giọt nước mắt không thể rơi thêm nữa vì người con gái quan trọng nhất đã không còn. “Tôi nhất định sẽ trả thù cho em! Nguyệt Nhi à!”
Mọi thứ diễn ra nhanh chóng tới đáng sợ và một tang lễ diễn ra rầm rộ với sự ra mặt của Đỗ gia. Ai cũng thương cho cô gái trẻ tài năng, người thân thiết duy nhất với cô bé chính là bà nội thì vẫn trong tình trạng hôn mê không hề hay biết. Các tin tức về tang lễ được nhắc đến mạnh mẽ trên các phương tiện truyền thông. Điều đặc biệt nguyên nhân của cái chết được xác định hoàn toàn do tai nạn thông thường, nạn nhân bị trượt chân vì không hề có vết thương nào khác và do không biết bơi nên đã dẫn đến tử vong. Có một điều kỳ lạ là trong tang lễ của nó trừ hắn ra mọi người trong Đỗ gia hay Lưu gia đều không hề có mặt kể cả người đã mong muốn nhận nó làm con nuôi chính là Đỗ Vũ Phong, cũng chính vì chuyện hợp tác với phía Hàn Quốc đã chiếm toàn bộ thời gian của ông.
Nhỏ Mai ngồi bên cạnh linh cữu của nó không rời đã khóc hết nước mắt từ ngày hôm qua, sự đau thương đã khiến nhỏ như chết đi sống lại nhiều lần vẫn không dám tin vào sự thật là nó đã ra đi.
Có lẽ tất cả đều không ngờ tới chính là sự có mặt của Tú Hân trong tang lễ của nó, hắn hoàn toàn dùng ánh mắt lạnh lẽo nhưng tuyệt nhiên không ngăn cản cô ta đến trước linh cữu của nó để hành lễ với người đã khuất. Mai thì không thể chấp nhận mà chạy đến túm lấy cổ áo Tú Hân và la hét khiến cho nhiều nhiếp ảnh gia liên tục bấm máy:
-Tất cả là do cô gây ra phải không? Tôi chỉ có thể nghĩ là do cô! Sao cô còn dám vác mặt đến đây hả? Đồ trơ trẽn!
Tú Hân hoàn toàn bình tĩnh trước thái độ của nhỏ Mai, cô ta nhanh chóng gạt tay nhỏ ra khỏi cổ áo đã nhăn nhúm của mình và nói rõ ràng:
-Tốt nhất cô nên im lặng nếu không muốn nhận tội vu khống! Tôi đến hành lễ với người mất không phải đến để phá huỷ! Nếu cô còn làm càn thì người phá hoại tang lễ chính là cô! Đoàn Phương Mai cô thật là một người bạn tốt! Tôi ghen tị với chị ta vì có một người bạn trung thành như cô.

-CÔ…
Bước từng bước qua Mai và làm lễ với linh cữu, Tú Hân không hề lưu lại lâu và rời khỏi sau khi dành một nụ cười mỉa mai cho Đỗ Minh Thành. Hắn có cảm giác cô gái này thật khác quá! Có một sự trưởng thành và thay đổi rất lớn trong cô gái này, hành động của cô ta chắc chắn sẽ khiến cho nhiều người có thể mở miệng nói là một người rộng lượng. Nhưng điều đó cũng chứng tỏ cô gái này không hề đơn giản. “Cuối cùng ai mới là người đã hại em Nguyệt Nhi? Tôi phải làm sao? Làm sao để đi đúng hướng? Tôi thật sự rất nhớ em!“
Buổi tang lễ kết thúc nhanh chóng trong sự đau buồn của các thầy giáo và học sinh trong nhà trường. Họ đều đã trở về từ trong đêm để tiễn đưa cô học trò xuất sắc của họ với lòng tiếc thương chân thành. Với gia thế của Đỗ gia nơi chôn cất của nó đã được chọn hết sức danh giá trong nghĩa trang thành phố .
Nó đã ra đi! Vẫn luôn là như thế cái chết hay chính là sự tồn tại của nó dường như đã mất cách đây 17 năm không hề thay đổi. Chỉ là định mệnh đã khiến nó ra đi với thân phận thật sự không phải là của nó. Cái tên Đỗ Nguyệt Nhi vốn chẳng hề tồn tại!!!
***
Khách sạn Green Star!
Buổi tang lễ vừa kết thúc trong khoảng 2h trước, không thể lấy can đảm để đến tang lễ của nó. Hoàng Nam không ngừng tự rót đầy những chén rượu và uống liên tiếp trong suốt thời gian diễn ra. Dán ánh mắt lên truyền hình trực tiếp tại tang lễ của nó với những giọt nước mắt và trái tim tan vỡ. Anh không dám nhìn, không dám nghe, không thể tin là nó đã ra đi mãi mãi. Người con gái hồn nhiên ấy thật sự không đáng phải đón nhận cái chết đáng sợ như thế. Anh không tin đó là một tai nạn, nhất định đã có người hãm hại. Cố gắng đứng dậy trong men say và đôi mắt đỏ ngầu, anh bước đi thật mạnh mẽ hướng sang cửa phòng bên cạnh đập cửa phòng liên tục.
Cánh cửa mở ra, người đàn ông lớn mắt ngạc nhiên mà không thể mở lời. Chẳng để cho ông ta có cơ hội trốn thoát anh túm lấy cổ áo ông ta và áp chặt ông ta lên tường nói qua tiếng rít rợn người vì có hơi men:
-CHÍNH ÔNG! LÀ ÔNG ĐÃ HẠI CÔ ẤY! VÌ SAO? ÔNG HÃM HẠI BA TÔI CHƯA ĐỦ SAO CÒN LÀM HẠI CÔ ẤY! VÌ SAO CHỨ?
Phạm Duy Hiếu bị túm chặt cổ áo cho đến nghẹt thở mà nói trong khó khăn:
-Tôi không hiểu cậu nói gì hết! Tôi không làm! Cậu nhận nhầm người rồi.
-TÔI KHÔNG NHẦM! PHAN HỮU DIỆP! TÔI BIẾT ĐÓ MỚI LÀ TÊN THẬT CỦA ÔNG! GIẾT MỘT MẠNG PHẢI ĐỀN MỘT MẠNG HÔM NAY CHÚNG TA SẼ CÙNG CHẾT.
Ánh mắt chỉ còn chứa sự thù hận, anh đã không còn tỉnh táo mà lôi người đàn ông xềnh xệch vì ngạt thở hướng vào phòng khi nhìn thấy con dao gọt hoa quả đặt trên bàn. Không còn sự suy nghĩ nào khác, anh cầm con dao thật chặt hướng cổ người đàn ông không hề có ý định sẽ cho ông ta có một cơ hội giải thích. Người đàn ông sợ hãi mà nắm thật chặt con dao cho tới khi bàn tay rỉ máu và nói, mặt mũi đã hoàn toàn trắng bệch và nhợt nhạt:
-Đừng làm như vậy! Con bé chưa chết..! Đỗ Nguyệt Nhi chưa chết…! Cậu không dừng tay nhất định sẽ phải ân hận cả đời Nguyễn Hoàng Nam!
-ÔNG NGHĨ TÔI TIN ÔNG SAO? TRÒ CHƠI NÀY TÔI CŨNG SẼ KHÔNG MONG SỐNG SÓT KHI ÔNG CHẾT ĐI!

-Tôi không nói dối! Tôi biết con bé ở đâu. Hãy cho tôi thời gian, tôi nhất định cứu được con bé. Tính mạng của con bé đang gặp nguy hiểm cậu có biết không?
Ánh mắt của anh đã không còn là sự kiện định:”Cô ấy còn sống thật sao? Có thể gặp lại được cô ấy! Hãy nói cho anh biết Nguyệt Nhi! Có phải là vì anh đang say? Thời gian qua anh chìm đắm trong men rượu cũng chỉ là vì mong muốn quên đi hình bóng của em nhưng đâu thể biết càng say anh càng không thể. Và những lúc đó anh biết anh vẫn luôn chỉ mong muốn tìm em. Nếu em còn sống, anh nhất định bảo vệ em bằng mọi giá!”
Không thể giấu được cảm xúc mà hét lên với người đàn ông đang trong lúc sức lực cạn kiệt:
-VẬY CÔ ẤY Ở ĐÂU? ÔNG MAU NÓI ĐI!
-Cậu hãy bình tĩnh! Tình hình con bé không hề khả quan, lúc này có duy nhất một người mới có thể cứu được tâm hồn con bé.
-Ý của ông là?
-Đúng! Chính là mẹ của cậu!
-Mẹ của tôi?
-Đúng!
-Vì sao? Vì sao ông lại thay đổi?
-Là vì đã đến lúc đưa lại mọi thứ trở về với đúng vị trí của nó! Và vì tôi đã nhận ra sai lầm của mình! Cậu yên tâm! Tôi nhất định trả lại những thứ thuộc về anh em cậu.
-Tất cả những chuyện này không phải là đều do ông sao?
-Cậu đã biết khá nhiều nhưng không phải tất cả! Chúng ta đều chỉ là các quân cờ trong một trò chơi. Và trò chơi này tôi hay cậu đều không phải là người có quyền kết thúc!
Những câu nói của người đàn ông đã khiến anh phần nào thức tỉnh và có cảm giác bản thân quá kém cỏi. Ngay từ đầu anh đã luôn ngây thơ và tin tưởng vào những gì mình khẳng định là đúng. Vậy ra trò chơi này anh vẫn luôn là một con tốt thôi sao? Thời gian qua thật sự đã quá uổng phí rồi! “Cha ah! Con xin lỗi! Đỗ Nguyệt Nhi hãy cho anh một cơ hội được làm người anh trai lần nữa. Mối thù này đã đến lúc trả lại toàn bộ. Phải tôi không có quyền kết thúc nhưng nhất định sẽ cùng các người chơi tới cùng.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.