Mộng Ảo

Chương 36: Sự Quan Tâm Trái Ngược.


Đọc truyện Mộng Ảo – Chương 36: Sự Quan Tâm Trái Ngược.

Gần một tuần không có chút thời gian nào để nghỉ ngơi, nó liên tiếp đến phòng thi đấu tập luyện với thầy cho tới muộn mới trở về. Sau đó lại liền vào viện thăm nội, những suy nghĩ khác dần bị thay thế, nó không cho phép bản thân có những suy nghĩ lệch quỹ đạo lúc này. Trên các phương tiện thông tin đại chúng liên tiếp đưa tin về đám cưới của những gia thế uy quyền nhất nhì Hà Thành sắp tới đây, cùng với những sự chuẩn bị đáng kinh ngạc, chính vì thế mà nó thường tránh xa những thứ có thể lấy đi toàn bộ tâm trí của nó và không thể khiến cho nó tập trung được khi thi đấu. Vì chỉ cần không chú ý liền bị thầy giáo doạ tước quyền thi đấu, nó thật sự không muốn.
Rời bệnh viện trở về nhà đã là 21h30 tối, nó mệt mỏi thả mình xuống ghế cảm thấy nhức đầu ghê gớm. Nhìn tờ báo trước mặt là hình của người con trai ấy cùng với cô gái đang nở nụ cười hạnh phúc, nó nhanh chóng lật úp tờ báo để xua đi những hình ảnh vừa rồi. Nhanh chóng bước trở về phòng chuẩn bị thay đồ, lại một lần nữa trên giường nó nằm có một hộp quà xinh xắn được bọc gói rất cẩn thận cùng một tấm thiệp nhỏ nhắn. Nó cảm thấy kỳ lạ hết mức vội gọi quản gia vào hỏi:
-Bác ơi! cái này là sao?
-Lúc chiều lại có nhân viên tới chuyển món quà này nói vẫn người đó thuê dịch vụ tặng cho tiểu thư Nguyệt Nhi! Tôi đã hỏi xem cậu ta có biết người gửi là ai không, thì cậu ta nói chỉ là giao hàng không làm việc trực tiếp nên không biết người đó là ai cả. Bây giờ chúng ta làm sao đây?
-Dạ được rồi! Bác cứ để con, bác đi nghỉ đi cũng muộn rồi.
Sau khi quản gia ra ngoài, nó nhìn hộp quà với những suy nghĩ hỗn độn. Từ ngày nó nhận được thông báo của thầy thì cùng lúc mỗi ngày nó lại nhận được những bó hoa xinh xắn cùng với những hộp quà rất đẹp. Một điều kỳ lạ là những món quà được gửi đến cho nó đều là những thứ đúng với sở thích của nó, thậm chí là những chiếc đầm và váy dạ hội hay là chiếc áo khoác da rất vừa với cơ thể của nó. Ban đầu nó nghĩ là nhỏ bày trò muốn nó được vui vẻ nhưng không phải như thế này thì quá lắm rồi, với lấy tấm thiệp được kẹp gọn gàng trong những dải ruy băng được thắt nơ xinh xắn. Vẫn là những dòng chữ được in rất đẹp và ngắn gọn “Chúc Nguyệt Nhi hạnh phúc!”
Nó thật không muốn nghĩ cũng chẳng muốn biết đó là ai đã làm nữa, chỉ là nhờ có những thứ này nó có cảm giác như được quan tâm từ tình yêu thương ruột thịt nên thật ấm áp trong mùa đông lạnh giá. Chỉ cần không biết tới người đó thì có lẽ những điều này sẽ luôn bên nó có phải hay không? Tự tay mở hộp quà cẩn thận bên trong là một quả cầu tuyết với hình một ngôi nhà gỗ xinh xắn bên cạnh là một chú cún đang trêu đùa với đàn bướm xinh đẹp, nó thích thú lắc quả cầu làm cho những hạt kim tuyến nhỏ được thể bay loạn trong không gian nhỏ hẹp. Nó nằm xuống và đưa quả cầu nên trước ánh đèn làm cho mọi thứ trong đó như sáng lấp lánh một cách tuyệt đẹp và hút hồn, nó bị thu hút hoàn toàn cho tới khi mệt mỏi và khép ánh mắt chìm vào giấc ngủ nhẹ nhàng.
Tới đêm có cái cảm giác lạnh lẽo nó mở mắt nhìn đồng hồ treo tường điểm 2h đêm, nó đã ngủ nguyên tư thế với quả cầu vẫn ôm trọn trong cánh tay. Nó thức giấc cũng vì giấc mơ kỳ lạ, người phụ nữ không rõ khuôn mặt đã chăm sóc nó chu đáo nhưng bỗng rời đi nhanh chóng không cho nó một lý do chính đáng. Cái cảm giác lạnh lẽo trong giấc mơ khi bị ai đó bỏ rơi làm cho nó khi tỉnh dậy vẫn cảm thấy chân tay lạnh ngắt, vội thay đồ nhanh chóng và dải chăn cẩn thận thì có tiếng tin nhắn của ai đó làm nó giật mình. Vì sao vào giờ này còn ai nhắn tin cho nó cơ chứ.
Với lấy điện thoại trong túi áo khoác và nhìn dòng chữ hiện rõ ràng trên màn hình là của Long, nó có hơi ngạc nhiên. Cậu ấy đã không nói chuyện với nó hơn tuần nay sao tự nhiên lại nhắn tin vào lúc này chứ? Chọn mở hộp thư, câu nói của Long làm cho nó khó hiểu vô cùng:

“Cậu có thể không tham gia đại hội võ thuật năm nay vì mình có được không Nguyệt Nhi? Chỉ một lần này thôi!”
Nó suy nghĩ rất lâu về lời đề nghị này của cậu, có khi nào chính cậu là người đã quan tâm nó trong tuần qua hay không? Chắc chỉ có thể là cậu thôi! Nhưng việc cậu nói nó không thể làm được, đã nhận lời giao phó của thầy và hơn nữa tình yêu với võ thuật nhất định nó sẽ không thể dễ dàng bỏ lỡ cơ hội hiếm có duy nhất này. Nó từ từ soạn tin nhắn từng chữ khó khăn vì bàn tay đã lạnh cóng gửi lại cho cậu:
“ Mình xin lỗi cậu rất nhiều Long ah! Cảm ơn sự quan tâm của cậu dành cho mình trong tuần qua, nhưng mình không thể làm như điều cậu muốn! Chúng ta mãi là bạn tốt có phải không Long?”
Gửi xong tin nhắn nó chùm kín chăn chờ đợi phản hồi của cậu. Nhưng không, đáp lại chỉ là một sự im lặng lạ thường, nó không biết đã khiến cho ai đó bên kia lại lần nữa chìm trong men rượu.
Nó thì vẫn cứ đợi chờ cho tới khi ngủ quên lúc nào không hay biết và lúc thức dậy lại một ngày mới bắt đầu tại thành phố nhỏ bé này.
***
Một cô gái với mái tóc vàng rực, bước từng bước gấp gáp trên chiếc dày 11 cm tiến vào công ty Thành Phong. Bước qua phòng lễ tân với những ánh nhìn đã quá quen thuộc gần đây, cô gái 15 tuổi chẳng quan tâm tới những lời bàn luận của mọi người dành cho mình. Từ phong thái cho tới cốt cách đều gần như không còn đối với vị tiểu thư này từ khi vị hôn phu của cô ta quyết định tiến hành lễ đính hôn.
-Cô ta lại tới sao? Công ty chứ có phải nhà riêng đâu chứ?
-Cũng chỉ là trẻ con ăn mặc như thế này là vì muốn thu hút tổng giám đốc.

-Nghe nói cô ta chỉ là do hôn ước thôi.
Những câu nói không mấy thiện cảm dành cho cô ta không chỉ là về cách ăn mặc, cách đối nhân xử thế của một tiểu thư gia quyền cũng thật sự khiến người khác hết sức khó chịu. Cô ta rất thích dựa vào vị hôn phu này mà lớn tiếng quát tháo với những người không biết lẽ phép, những cô gái nào ăn mặc thậm chí kín đáo hơn cô ta gấp nhiều lần vẫn bị mắng thậm tệ. Và kết cục là họ phải mặc như bà già đi làm, còn cô ta thoả thích bước vào công ty với những thiết kế sang trọng và đặc biệt là khoe về cơ thể mặc dù chỉ cao 1,5m. Sau cú lườm nguýt của cô ta dành cho, mọi người nhanh chóng im lặng làm việc của mình không quan tâm nữa. Dù sao họ cũng không muốn nhận lấy phiền toái vào thân.
Mỗi ngày cô ta đều đến công ty của hắn để chờ hắn ăn trưa, mặc dù lần nào cũng bị từ chối thẳng thừng nhưng cô ta vẫn tới đều đặn. Trong lòng cô ta chỉ nghĩ kiên trì nhất định sẽ có lúc khiến hắn đổi ý, hơn nữa có sự hậu thuẫn của mẹ chồng cô ta có niềm tin sẽ thuần phục được người đàn ông này.
Bước vào thang máy chuyên dụng lên tầng 5, cô ta chải chuốt và chỉnh lại quần áo khiến cho những phần cơ thể quyến rũ đều được thể hiện rất phô trương. Trên khuôn mặt đã được trang điểm đậm với lớp phấn dày, nhưng cũng phải nói cô ta có một vẻ rất trẻ trung và dễ thương. Chỉ là bản thân cô gái này không biết chính mình đang càng ngày càng phá hoại mọi thứ mà mình có.
Sau khi gõ cửa nhanh chóng được chấp thuận, Tú Hân bước thật chậm vào phòng của tổng giám đốc để những vòng trên cơ thể của cô ta được lộ ra thật rõ trước mắt hôn phu. Cô ta nhanh mở miệng để thu hút sự chú ý:
-Anh ah! Sắp tới lễ đính hôn rồi, anh cùng với em đi thử váy nhé!
Hắn dừng bút nhìn người con gái trước mặt như diễn hề với chiếc váy ngắn cũn và một tá phấn trang điểm. Hắn nghĩ thật sự không biết có phải đầu óc cô ta có vấn đề hay không khi mà trong cái thời tiết lạnh này lại ăn mặc như thế. Cảm thấy chán ngán và phiền phức, hắn cầm áo khoác đứng dậy rời khỏi bàn làm việc, tới trước mặt cô ta và ném thẳng chiếc áo khoác nói từng câu lạnh lùng:
-Mặc vào! Đừng có diễn hề trong công ty này nữa.
Nói xong liền bước ra ngoài, Tú Hân nhìn theo hắn vội vàng mặc chiếc áo hắn đưa, cười nói:

-Anh đi đâu vậy?
Cô ta cảm thấy vui vì nghĩ rằng hắn lo lắng cô ta sẽ bị lạnh và cũng không muốn những người đàn ông khác được thấy cô ta quyến rũ như thế nào.
Hắn thật sự chẳng muốn nói với cô ta dù chỉ một lời, cảm thấy khó chịu nói rít qua kẽ răng:
-Không phải cô nói đi thử áo sao?
Sau câu trả lời đáng ra nên cảm thấy sợ hãi thì Tú Hân lại càng vui vẻ, bước lên song song với hắn và khoác tay hết sức tình cảm vì thật sự nghĩ hắn đã thay đổi. Cái hành động tuỳ tiện của cô ta làm cho ánh mắt ai đó thật khó đoán biết, vẫn khuôn mặt lạnh lùng, hắn rút mạnh cánh tay ra khỏi bàn tay đang bấu víu của cô ả làm cô ta ngã xuống sàn đá lạnh cùng với chiếc gót nhọn 11cm nhanh chóng gãy lìa.
Hắn không hề thay đổi cảm xúc, nhìn cô ta nói từng câu lạnh nhạt:
-Đừng có chạm vào tôi nếu như tôi không cho phép. Cô hiểu chưa? Tôi còn có việc, cô tự đi thử váy đi.
Nói xong liền bước đi không hề ngoảnh đầu lại dù chỉ là một lần, cô ta ngồi đó nhìn theo bóng lưng của hắn cho tới khi khuất hẳn sau thang máy. Cô ta không hiểu vì sao hắn đã đồng ý đính hôn lại vẫn đối xử với cô ta như vậy, tất cả chỉ là vì đứa con gái đó có phải không? Tự mình đứng dậy, lấy hai chiếc giày quăng mạnh vào xọt giác. Cô ta cũng hướng cầu thang lên tầng 12 của công ty với sự tức giận và những suy nghĩ đáng sợ.
Nhanh chóng hướng cửa phòng chủ tịch, cô ta tự mở cửa vào một cách dễ dàng không có dù chỉ là một sự ngăn cản nào đứng trước mặt người phụ nữ.
Lưu Hoàng Lan nhìn cô con dâu trẻ tuổi trước mặt với sự ngạc nhiên vô cùng. Chưa kịp mở lời thì Tú Hân đã nhanh chóng mở miệng với sự giận dỗi trẻ con:

-Bác ah! Bác giúp con đi! Con muốn Đỗ Nguyệt Nhi không tồn tại.
Người phụ nữ nhìn đứa con dâu không một chút lễ phép cố gắng nói giọng bình tĩnh:
– Con nói sao? Không phải chính con nói rất quý con bé đó vì nó đã cứu con sao?
-Nhưng bây giờ con nghĩ khác rồi, chỉ có như vậy anh Thành mới yêu con toàn tâm toàn ý. Anh ấy chẳng hề quan tâm tới con chỉ vì có sự tồn tại của con bé đó, bác hãy mau làm cho nó biến mất đi.
– Con đừng nói linh tinh nữa! Công ty không phải là nơi để nói những chuyện riêng tư.
Sau câu nói trách mắng của người phụ nữ làm cho Tú Hân càng cảm thấy uất ức, làm mặt nũng nịu khóc lóc:
-Bác ah! Bác….
-Con thôi đi! Đi ra ngoài cho ta nếu còn làm ồn nữa ta sẽ cho người lôi con ra con có hiểu không?
Sau câu nói nghiêm khắc và ánh mắt đáng sợ của người phụ nữ dành cho mình, Tú Hân vội vàng dừng lại mang tâm trạng uất ức rời khỏi phòng chủ tịch. Cô ta biết nếu còn cứ tiếp tục chắc chắn đến hậu phương cuối cùng cũng sẽ không còn.
“Cái tính bô bô của đứa con gái này nhất định sẽ làm cho mọi việc bị phá vỡ hết!” người phụ nữ cảm thấy thật đau đầu sau khi người con dâu do chính cô ta lựa chọn này rời khỏi. Cảm thấy những cố gắng có thể bị phá vỡ cho tới khi nhận được cuộc điện thoại đã được chờ đợi từ lâu. Mọi chuyện có lẽ mới chỉ là bắt đầu và Đỗ Vũ Phong chính anh sẽ là người một lần nữa được lựa chọn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.