Mộng Ảo

Chương 33: Là Vì Ai Sai?


Đọc truyện Mộng Ảo – Chương 33: Là Vì Ai Sai?

Tâm trạng bất an cùng cảm giác lo sợ troán đầy trong tâm trí anh lướt xe nhanh trên đường hướng thẳng khu Ninh Cát. Mọi thứ thay đổi chóng mặt khi anh nhận được cuộc điện thoại từ một người. Cho xe chuyển hướng nhanh chóng đã có mặt tại khu Lam Sơn, trước mắt anh không xa lạ là khu biệt thự màu ghi vẫn là sự im lặng lạ thường. Không hề chần chừ nhanh chóng bước xuống xe bấm chuông chờ đợi.
Không quá lâu sau thì người con gái khiến tâm trí anh đảo lộn đã ở trước mặt anh hoàn toàn lạnh lặn, vui vẻ và hoạt bát không hề thay đổi dù chỉ trong suy nghĩ. Nó vẫn như vậy nở nụ cười tinh nghịch ánh mắt sáng lấp lánh như những ngôi sao đẹp nhất mời anh vào nhà và nói:
“ Anh vào đi! Tôi nghe bác Liên nói sáng nay anh tìm tôi sao? Có chuyện gì vậy?”
Nhìn nó khiến cho anh lại cảm thấy nhói đau chỉ mong muốn được ôm nó thật chặt vào lòng nhưng lại chẳng thể làm được điều đó. Anh có cảm giác như cả thế kỷ rồi chưa gặp nó người con gái này quá quan trọng, thật sự anh không thể! Cũng không biết phải làm sao để thôi nghĩ và lo lắng về nó. Muốn mở lời hỏi nó thật nhiều nhưng lại chẳng thể nói được bao nhiêu chỉ im lặng nhìn nó để vơi bớt những phiền muộn ở sâu trong lòng.
Hai người cứ đứng như vậy khá lâu cho tới khi có sự xuất hiện của người thứ ba. Long từ trong nhà bước ra và khoác cho nó một chiếc áo khá dày nói dịu dàng với nhiều sự quan tâm:
“ Cẩn thân một chút đêm qua cậu bị dính mưa đó nhớ không? Bên ngoài này khá lạnh cậu vẫn còn chưa hết ốm đâu ngốc ạ!”
Nó không hề từ chối mà cứ để cho cậu khoác áo cho nó sau nở nụ cười hiền dịu với cậu và nói:
“ Mình không sao mà! Cảm ơn cậu!”
Những hành động vừa rồi của hai người thật sự làm cho anh quá bất ngờ. Đây có thật sự là Nguyệt Nhi không? Sự dịu dàng dành cho một người con trai lại là Phạm Duy Long có lẽ chính là lần đầu tiên mà anh nhìn thấy. Sao chỉ qua một đêm tình cảm của họ đã thay đổi nhiều như vậy? Bỗng nhiên anh có suy nghĩ nó đã bị những con người kia tẩy não rồi chăng? Anh đâu cần nó xuất hiện để rồi lại giáng thêm những đòn trí mạng như thế này vào trong tim anh chứ! Vậy là đêm qua nó đã ở bên cậu ta? Những câu hỏi trong đầu muốn liên tiếp dành cho nó thì đều đã được đón nhận đáp án từ cậu. Những lo lắng của anh bỗng trở nên vô nghĩa. Một lần nữa anh lại là người ngoài cuộc, mọi thứ tưởng rằng như bình thường lại khiến cho anh cảm thấy rất đau.
Một cảm giác sự xuất hiện của bản thân lúc này là quá thừa thãi, anh không muốn hỏi thêm bất cứ điều gì. Chỉ nói với nó có chút việc sau đó liền lên xe rời đi không muốn cho cái cảm giác trong tim giết chết chính mình. Thoát ra khỏi tầm nhìn của khu biệt thự anh dừng xe cái cảm giác khó chịu cùng với nỗi đau làm anh không thể tiếp tục mang một khuôn mặt lạnh. Trái tim anh đâu phải là làm bằng đá cớ sao nó liên tiếp đâm những nhát dao trí mạng? Cũng có lẽ do anh quá đa tình!
Mang trong lòng mối hận chưa thể rửa được bằng sự trả giá của kẻ thù anh lại vì tình cảm mà yếu đuối, kẻ sát nhân đang ở ngoài vòng pháp luật cũng có thể chính là đứa con của hắn đang ở bên cạnh nó! Nếu thật sự chỉ vì tình yêu có thể nhấn chìm anh thì có lẽ đã chẳng có Nguyễn Hoàng Nam cho tới ngày hôm nay! Cố gắng trấn an sau khi nhận cuộc gọi gấp từ thư ký của mình anh nhanh chóng trở về công ty với nhiều cảm xúc phức tạp!
***

Sau khi anh đi khỏi, Long đỡ nó vào nhà nhưng nó đẩy nhẹ tay cậu và nói:
“ Mình tự đi được!”
Thật sự vừa rồi nó đã rất cố gắng không muốn để cho anh lo lắng nên đã cố gắng gượng hơn nữa nó cũng không muốn người khác nói nó yếu đuối. May mà Long ra kịp nếu không có lẽ nó chẳng thể đững vững thêm được nữa. Nó vẫn luôn che giấu những cảm xúc thật sự ở trong tim nhưng cũng len lỏi những ánh sáng của một thứ tình cảm khác mà nó đã thiếu thốn từ rất lâu, và bây giờ có sự giúp đỡ của Long nó cảm thấy nó không hề cô đơn khi có một tình cảm thiêng liêng nhất vẫn luôn tồn tại chưa bao giờ xa rời nó.
Vẫn luôn là sự từ chối của nó, cậu cảm thấy rất đau! Nhìn những bước đi yếu đuối của nó vẫn chẳng hề gọi tên cậu hay muốn cậu giúp đỡ. Nó không hề hiểu cho tình cảm của cậu, nó rất yếu đuối cậu biết chứ. Chỉ cần nó có thể gọi tên cậu một lần thôi cũng khó khăn tới như vậy sao? Đêm qua khi nhìn hình ảnh của nó dưới mưa trái tim cậu đau thắt, cậu chưa từng thấy nó khóc nhiều như vậy! Những hình ảnh cứng rắn mạnh mẽ hoàn toàn biến mất, khi đó nó thật sự là một cô gái mỏng manh, yếu đuối cần được bảo vệ và che chở! Nếu cậu không gặp nó khi đó có lẽ nó đã thật sự gặp nguy hiểm mà cậu không dám tưởng tượng ra! Và cũng thật may mắn cậu cần phải có lời cảm ơn với một người!
Tiếng chuông điện thoại vang lên bài hát * Gửi cho anh* của Khởi My thật da diết như chính tâm trạng nó đang khắc khoải với từng lời trong bài hát. Hiện trên màn hình với cái tên tinh nghịch * Mai Mốc* nó nhanh chóng lấy lại thần thái vui vẻ và giọng điệu bắt máy:
“ Anh đây! Cưng nhớ anh ah?”
Trái với giọng nói tinh nghịch và sảng khoái của nó là giọng nói gấp gáp và khẩn trương của nhỏ dành cho nó:
“ Hâm vừa thôi! Mày xem net chưa? Thật sự không tầm thường!”
“ Mày bình tĩnh xem nào! Thế làm sao? Cái gì bất thường hả?”
Nhỏ im lặng một chút như suy nghĩ điều gì đó, sau đó nói với nó nhưng lại yêu cầu nó phải hết sức bình tĩnh không được sock:
“ Đỗ Minh Thành không phải người tầm thường! Cậu ta có một gia thế người người ngưỡng mộ ở Hà Nội đó! Mày biết không? Bảo sao trước tao cứ thấy tên cậu ta có gì đó rất ấn tượng mà không thể nhớ ra!”

Nó thở dài ngao ngán với cái phát hiện siêu cổ của đứa bạn thân và nói:
“ Như vậy thì có làm sao? Thế mà mày làm như cháy nhà đến nơi rồi ý!”
“Nhưng mà cậu ta sắp đính hôn với cô nhóc họ Trịnh gì đó! Có phải Tú Hân không? Ngày đính hôn đã được quyết định rồi! Gia thế cả hai nhà đó quả thật rất khủng ở Hà Thành! Nhưng tao tưởng cậu ta thích mày mà Nhi? Mày có biết việc đó không hả?”
Mấy giây trôi qua trong im lặng, nhỏ lo lắng hỏi lại một lần nữa:
“ Nhi! Mày không sao chứ? Tao qua với mày nhé!”
Nó nói cố gắng giữ nguyên giọng điệu không muốn nhỏ phát hiện ra là nó sắp khóc:
“Ah! Cái đó thì tao biết từ hôm qua rồi! Mày hiểu lầm thôi! Hâm! Mày ở nhà chuẩn bị đi mai bay rồi còn gì. Mai mấy giờ mày đi?”
Cái sự lo lắng của nó lúc này thật chẳng liên quan gì cả. Thật sự nhỏ không muốn đi, không muốn rời xa cái đứa ngốc nghếch đáng thương này chút nào! Nói với nó với nhiều sự tức giận, nhỏ quát:
“ Mày muốn tao đi cho khuất mắt lắm hay sao mà cứ đuổi tao thế hả? sao mày cứ giấu tao mọi chuyện vậy chứ! Vậy thì cứ ôm nỗi buồn một mình đi! Kệ mày đó!”
Nói xong nhỏ liền cúp máy làm cho nó không thể đứng vững, những giọt nước mắt không tự chủ được lăn rơi liên tiếp trên hai gò má. Chiếc điện thoại trong tay nó không cẩn thân rơi xuống sàn nhà lạnh lẽo phát ra âm thanh khô khốc. Nó cảm nhận cơ thể không còn một chút sức lực chuẩn bị ngã khuỵ trên nền đá hoa cương thì có cánh tay ôm chặt lấy nó và bế nhắc nó lên nhanh chóng về phòng của nó. Nhưng đó không phải là vòng tay ấm áp, không phải là vòng tay của người con trai ấy! Hắn sắp đính hôn thật rồi? Lại là cùng một cảm giác! Rất đau ở trong tim và nỗi buồn làm cho người bạn gái nó yêu thương nhất giận nó. Có phải nó luôn luôn sai không? Cố gắng không khiến ai phải lo lắng hay buồn vì nó có thật sự là mang lại cảm giác yên tâm và thoải mái cho người nó yêu thương hay không? Nó đang đẩy họ ra khỏi cuộc sống của nó mà nó chẳng hề hay biết. Nó suy nghĩ thật nhiều cho đến khi chìm vào trong cơn mê chẳng hề hay biết nhưng nỗi đau vẫn từng chập bóp nát trái tim khiến những những giọt nước mắt vẫn không ngừng rơi trong vô thức.
Không chỉ nó, cậu cũng vậy nhìn hành động của nó cậu đau lắm! Nỗi đau không hề thua kém nó đang phải gánh chịu lúc này. Lấy tay xoa nhẹ giọt nước mắt trên khuôn mặt nó, cậu hoảng hốt khi phát hiện ra thân nhiệt của nó đang rất cao. Vội vàng gọi quản gia lấy miếng gián hạ sốt và thuốc, cậu thật sự sợ hãi và hoảng loạn không thể rời nó một bước chăm sóc nó từng chút một cho tới khi nhiệt độ cơ thể nó giảm xuống một chút. Chẳng thể khoanh tay đứng nhìn mãi cậu nhật định sẽ khiến cho nó phải suy nghĩ lại! ai mới là người thật sự dành cho nó nhất định mong muốn nó sẽ sớm nhận ra.

***
Sau khi mở cửa phòng làm việc anh cũng không quá bất ngờ khi thấy mẹ mình đang ngồi ở ghế giám đốc dự phòng chờ anh, vì đã nhận được cuộc gọi của thư ký Lâm vừa rồi. Chỉ là không biết vì sao bà lại lên tận đây tìm anh. Nhanh chóng thả mình xuống ghế đối diện với mẹ mình và đặt câu hỏi:
“ Sao mẹ lại lên đây? Mẹ lên một mình sao?”
Bà im lặng nhìn thật sâu vào khuôn mặt và đôi mắt của anh sau đó nói một câu dứt khoát làm anh sửng sốt:
“ Con hãy về Hà Nội luôn với mẹ có được không? Chúng ta quên hết những việc của quá khứ đi! Hãy sống tốt ở hiện tại là được rồi!”
Anh không nghe nhầm là chính người phụ nữ năm xưa đã gần như sống đi chết lại khi chồng bà bị chết một cách oan uổng mà mọi hướng điều tra đều bị bưng bít và đút lót. Bà đã khóc rất nhiều luôn nói anh phải trả thù cho cha và bây giờ lại chính miệng bà nói anh quên đi mối thù này. Anh có làm được không? Anh không thể! Hỏi lại bà để khẳng định một lần nữa:
“ Mẹ nói vậy là sao? Có chuyện gì phải không?”
Vẫn một câu trả lời như cũ bà nhìn con trai nhưng với ánh mắt yêu thương và lo lắng nói rõ ràng:
“ Mẹ đã đặt vé rồi! Tối nay con hãy về cùng mẹ đừng ở đây nữa!”
“ Mẹ biết là con không thể mà phải không? Bây giờ không còn là riêng chuyện trả thù của cha nữa! cũng là vì con chưa thể từ bỏ một người! Sao mẹ lại thay đổi như vậy?” : Anh nói và những nỗi đau thật sự lại lần nữa rằng xé con tim, anh lại tiếp tục mơ hồ cho mình cái quyền ở bên cạnh nó một lần nữa. Cũng có lẽ anh chỉ có thể rời xa nó khi nó thật sự nói anh hãy biến mất khỏi cuộc đời nó mà thôi.
Lỗi lo của bà đã thật sự tới chỉ có thể nhất nhất một ý định, nói với anh rõ ràng với nhiều sự đau lòng:
“ không phải mẹ thay đổi mà chính là con! Là vì đứa bé đó sao? Con nên nhớ nó là người con gái duy nhất con không bao giờ được có ý định hay suy nghĩ khác trong lòng. Mẹ tin tưởng con nên đã cho con lên đây nhưng sao con lại thiếu suy nghĩ như vậy? mau chóng về với mẹ! Con nhất định phải nghe lời!”
“ Con xin lỗi mẹ! Mọi điều con có thể nghe lời mẹ nhưng lần này là không thể! Cô ấy không có lỗi! Lỗi chỉ do cha mẹ của cô ấy, con không thể vì họ mà rời xa cô ấy! Chuyện báo thù con tuyệt nhiên không vì điều đó mà ảnh hưởng!”

“ Con nghĩ nó sẽ yêu hay cảm kích con khi mà con cho cha của nó vào tù sao? Con đừng có mơ mộng! nếu con muốn trả thù cũng cùng mẹ về Hà Nội!”
Trước sự kiên quyết của bà anh cũng không thể nào nhân nhượng, rời xa nó lúc này là điều anh không thể làm được. Quyết tâm dùng tình cảm để lay chuyển ý chí sắt đá của mẹ mình anh nói cố gắng thuyết phục:
“ Con tin cô ấy sẽ hiểu cho con! Mong mẹ đừng ngăn cản con nữa!”
Bà vẫn một lời không hề thay đổi:
“ Con có nghe lời mẹ hay không?”
“ Con xin lỗi mẹ nhưng con không thể!”
Hết câu nói này anh có cảm giác mọi thứ quá ngột ngạt, muốn rời khỏi căn phòng này để mẹ anh được bình tĩnh lại thì câu nói của bà làm cho anh phải dừng bước và suy nghĩ:
“ Con mà rời khỏi nơi đây không nghe lời mẹ thì nhất định sẽ phải ân hận! Đứa bé đó thật sự không phải là dành cho con! Hãy nghe lời mẹ một lần này, nhất định con phải nghe lời Nguyễn Hoàng Nam!”
Anh quay lại nhìn trực tiếp vào đôi mắt mẹ mình nói từng câu rõ ràng như một lời khẳng định chắc chắn:
“ Con sẽ không hối hận thưa mẹ! Người con gái này con đã yêu cô ấy mất rồi!”
Một câu nói đánh thẳng vào tâm trí của người phụ nữ, bà đã biết rõ điều đó nhưng từ chính miệng con trai bà nói ra thật sự như là điều không thể nào chấp nhận! cảm giác trong lòng thắt lại. Bà không cho phép điều đó xảy ra, bí mật chôn giấu có lẽ đã đến lúc phải lật mở chỉ là nó đến quá sớm mà bà lại không có cách nào ngăn cản nó. Nhìn bước đi của con trai chuẩn bị rời khỏi không ngoảnh đầu lại bà buộc lòng phải mở miệng một lần nữa khiến cho đầu óc Nam hoảng loạn thật sự:
“ Con không được có tình cảm với con bé đó, con và nó là anh em!”
Thật nực cười, mẹ anh vừa nói cái quái gì vậy? không phải là một câu nói đùa quá đáng sợ sao? Không thể nào! Không thể nào như thế được! Nguyệt Nhi và Hoàng Nam này sao có thể?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.