Bạn đang đọc Mộng Ảnh Tình – Chương 36: Người Phụ Nữ Không Biết Quan Tâm Đến Bản Thân
Khách sạn Hill,
– Dung Tĩnh, tôi nhớ bà lắm đó.
– Mau mau, mau qua đây ngồi.
Lâu ngày chúng ta mới gặp lại nhau.
Biết bao nhiêu chuyện phải tám nữa.
Dung Tĩnh nắm tay Quý Chu Huệ vui mừng.
– À mà phải rồi, cuối tuần này tôi có tổ chức một sự kiện lớn.
Hy vọng không thể thiếu bà, Dung Tĩnh bà có thời gian đến chung vui với tôi không ?
Quý Chu Huệ – bà chủ của một tập đoàn trang sức đá quý danh giá nhất thành phố.
Không chỉ hoạt động ở trong nước, bà còn mở rộng quy mô sang các quốc gia khác như Mỹ, Pháp, Nga,…Quý Chu Huệ sở hữu vài mỏ kim cương hiếm trên Thế Giới, nhiều nhất vẫn là châu Phi.
Bà được xem là ” Nữ hoàng đá quý “, danh hiệu này đã khẳng định chắc chắn tên tuổi bà và mức độ giàu có của Quý Chu Huệ.
Hiện tại, bà cũng là nhân vật có tầm ảnh hưởng quan trọng chỉ đứng sau Trần Bách Ngôn.
Quý Chu Huệ và Dung Tĩnh rất thân thiết, họ đã trở thành bạn bè với nhau đã được hơn mấy chục năm rồi từ thời học cấp hai.
– Đương nhiên.
Tôi sẽ tham dự.
” Cô có biết không hả Acacia, tôi được người ta mời làm Vedette cho buổi trưng bày trang sức đá quý sắp diễn ra.
Nếu thành công, tôi có thể vượt mặt cô rồi đấy.
“
– Acacia.
Dung Tĩnh nhíu mày.
” Không phải con bé nói tên mình là Thời Sơ Hạ à.
“
Giờ bà mới thấy lạ à nha.
– Hả, bà mới nhắc Acacia sao ?
Quý Chu Huệ hỏi.
– Bà biết cô gái đó hả bạn già.
– Phải, là ca sĩ siêu mẫu nổi tiếng đây mà.
Cô ấy khá hot, lúc trước khi nhận được tin Acacia về nước tôi đã dự định mời cổ làm Vedette nhưng vì không thể liên lạc với trợ lí bên đó nên tôi đành kiếm người khác.
Dung Tĩnh ngạc nhiên.
– Tiệc đính hôn của tiểu thư Bạch gia diễn ra không lâu, Acacia là khách mời.
Tôi gặp cô ấy vào lần đó cũng không có cơ hội nói chuyện.
Quý Chu Huệ nghĩ lại thì có hơi buồn.
Bà đã tốn gần ba năm để thiết kế và chế tác ra những bộ trang sức rực rỡ mang nhiều phong cách khác nhau.
Không phải người mẫu nào cũng có thể mang nó trên người để trình diễn.
Quý Chu Huệ muốn người mẫu đó thể hiện thật tốt từ cảm xúc trong lòng đến nét kiêu hãnh trên gương mặt.
Bà dồn hết tâm huyết vào bộ sưu tập lần này, nhất định không có bất cứ sơ suất nào xuất hiện.
Acacia, siêu mẫu mà Quý Chu Huệ rất thích.
Bà nhận thấy nhan sắc tuyệt mỹ của cô sẽ tỏa sáng cả sân khấu đêm đó.
Thần thái của Acacia không một ai cưỡng lại được đâu.
– Ôi trời, con bé là người nổi tiếng !
Dung Tĩnh bất ngờ.
– Bà sao vậy ?
Quý Chu Huệ hỏi.
– Này này, tôi có thể giúp bà khuyên Acacia đồng ý làm Vedette cho buổi trình diễn của bà đó.
– Tôi đây còn không thể liên lạc với cô ấy, bà có khả năng à ?
Dung Tĩnh gật đầu.
– Không những thế, Acacia tôi đã nhắm trúng rồi.
Bà che miệng cười.
Quý Chu Huệ :…
” Ý bà…là muốn kết đôi cho cháu nội trưởng của bà chứ gì nữa.
“
Mặc dù trợ lí của bà đã chọn Tạ Uyển Nhu là người mẫu chính nhưng bà có quyền thay đổi quyết định.
Còn tận hai ngày lận, nếu Dung Tĩnh thật sự mời được Acacia thì tuyệt vời biết bao.
Quý Chu Huệ không thích Tạ Uyển Nhu, nghe mọi người đồn cô ta sống dơ bẩn lắm.
Lúc nào cũng bị phóng viên bắt gặp ra vào khách sạn với đàn ông.
Người phụ nữ như vậy, không xứng đáng góp mặt dự sự kiện của bà.
Vì hết lựa chọn, chỉ còn Tạ Uyển Nhu là tạm thời tốt hơn mấy người mẫu kia nên Quý Chu Huệ đành chấp nhận mời cô ta.
Một chân dài tiếng tăm nằm cỡ trung bình mà mở miệng đòi giá cát-xê cao hơn gấp ba số tiền bà đề ra.
Tập đoàn ZEUS,
– Hắt xì !
– Hắt xì !
– Hắt xì !
Bạch Âm lấy khăn giấy chùi mũi.
– Cô bị cảm à ?
Trần Bách Ngôn đang ký giấy tờ thì dừng tay.
– Không biết, tôi có cảm giác hình như có ai đó đang bàn tán sau lưng mình.
– Hừ, cô nhạy cảm quá rồi đó.
Lát nữa chúng ta đi ăn cơm trưa.
Hắn đề nghị.
– Hắt xì !
– Hắt xì !
– Hắt xì !
Trần Bách Ngôn :…
– Buồn ngủ quá, anh nói gì tôi nghe không rõ.
” Cơ thể của mình, sao cứ thấy không ổn…”
Bạch Âm bắt đầu hoa mắt chóng mặt.
– Tôi mời cô đi ăn cơm trưa.
Hắn kiên nhẫn lặp lại.
– Không đi.
” Tên này bị sao vậy, tự nhiên không mời mình dùng cơm chung.
“
– Lí do ?
– Thì không thích, tôi thường bỏ buổi trưa.
Bạch Âm thành thật trả lời.
– Cô không ăn, đừng hòng rời khỏi tập đoàn.
Trần Bách Ngôn giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
Bạch Âm trợn to mắt nhìn hắn, bộ hết chuyện chơi rồi hả.
Làm như cô là con nít 3 tuổi phải ngoan ngoãn nghe lời hắn sao hả.
Cô phải trở về khách sạn Hill gặp lão bà nữa đâu phí thời gian ăn cơm với Trần Bách Ngôn.
Bạch Âm liếc hắn, ăn chung á ! Sợ cô không nuốt trôi, nghẹn họng mà tắt thở tại chỗ quá.
Trần Bách Ngôn biết ngay là cô sẽ không dễ dàng đồng ý, phải ép hắn tìm cách ngay khó cho cô mới chịu.
Bạch Âm buồn ngủ lắm rồi, mắt mở không lên nữa.
Đầu óc thì cứ quay cuồng như máy quạt.
Cô ngáp một cái, lại hắt xì một cái.
Cứ như thế mà lặp đi lặp lại nhiều lần.
Đến cuối cùng, Bạch Âm không chịu được nữa liền ngục xuống bàn nhắm mắt.
– Này Acacia, cô ngủ thiệt hả ?
Trần Bách Ngôn dùng tay lay động cô.
– Để yên cho bà ngủ cái coi…nón…g…
Bạch Âm nhỏ tiếng.
” Cốc ! “
” Cốc ! “
” Cốc ! “
– Thưa chủ tịch, còn một số văn kiện ngài chưa ký.
Thư ký Han gõ cửa đi vào.
– Im lặng ! Ra ngoài, tôi ký sau.
Trần Bách Ngôn cởi áo vest choàng lên Bạch Âm.
Hắn vô tình chạm nhẹ vào mặt cô.
Khoảng ba giây trôi qua,
” Khoan đã.
“
Hắn sờ trán cô.
– Chết tiệt, sao cô ấy nóng quá vậy.
– Ư…m…đừng động vào tôi cái tên họ…Trầ…n đáng ghét…
Bạch Âm khó chịu.
Thân thể trở nên mệt mỏi vô cùng.
Trần Bách Ngôn bế ngang cô lên.
Người phụ nữ cứng đầu này, đến cả bản thân mình bị bệnh mà cũng không hay biết.
Là phụ nữ mà không quan tâm đến sức khỏe của mình.
Vừa rồi còn hổ báo xuất chiêu đánh Mộ Manh Manh lắm cơ mà, bây giờ thì biến thành bộ dạng này đây.
Thư ký Han lanh lợi hiểu chuyện, anh chạy nhanh xuống dưới để chuẩn bị xe đưa Acacia đến bệnh viện.
Trần Bách Ngôn di chuyển bước chân vội vàng đến cửa thang máy.
Đúng lúc cửa thang máy mở, Cung Từ Ân hớn hở nhảy chân sáo bước ra.
– Vào đây nhấn số hộ tôi.
Trần Bách Ngôn đi thẳng vào bên trong nói.
Cung Từ Ân nghiêng đầu thắc mắc ???
” Cô gái đó là ai vậy ? “