Bạn đang đọc Mộng Ảnh Tình – Chương 35: Cô Là Gu Tôi Thích
Được rồi anh Hai, anh là nhất.
Trần Nhật Minh tay dơ ngón like.
Hắn nhìn Bạch Âm không chớp mắt, người phụ nữ này dám bảo hắn già.
Trần Bách Ngôn trong lòng vẫn có chút gì đó khó chịu với câu nói của cô ” Đối với bản thân tôi, đàn ông hơn 30 tuổi đã già.
” Hắn cảm thấy đàn ông như vậy mới là chỗ dựa vững chắc cho đối phương, có đủ kinh nghiệm sống, bản lĩnh và điềm tĩnh trước mọi khó khăn.
Bạch Âm hơi rùng mình, hắn định nhìn cô tới khi nào.
– Nói lại bà nội, đừng quản chuyện cá nhân của anh nữa.
Yêu ai, kết hôn với ai là quyền quyết định của bản thân anh.
Anh không thích bị người khác chen vào.
Trần Bách Ngôn không vui mà nói.
– Người khác ? Là bà nội đó anh Hai.
– Bất cứ ai cũng vậy.
Hắn kiên quyết.
Trần Nhật Minh không biết phải làm sao, Trần Bách Ngôn đã nói thế thì không một ai có thể lung lay được nó.
Khổ thân anh quá, tại sao anh phải là người trung gian trong chuyện này cơ chứ.
Bà nội cũng thiệt tình, cứ ép anh trai hết kia đến lần nọ.
Không sợ anh Ngôn bực hết giới hạn bỏ nhà đi hay sao.
Kết hôn khi nào chả được, cứ sống thoải mái hết ngày hết năm.
Tình yêu hả, ngồi đợi rồi nó sẽ tự mò tới.
Không đợi được thì độc thân như anh chả có gì buồn.
– Em sợ bà nội cầm chổi rượt em lắm.
Hay là anh Hai tự mình đi nói với bà nội nhỉ ?
Trần Nhật Minh gương mặt tội nghiệp.
– Được.
Để anh nói thẳng.
Trần Bách Ngôn không từ chối lời đề nghị từ em trai.
– Vậy tối 7h, em hẹn bà dùng cơm với chúng ta.
– Tùy em.
Xong việc thì thông báo lại cho anh.
Trần Nhật Minh gật đầu.
– Đi đi.
– Hả ? Sao anh Hai ?
Anh ngơ ngơ.
– Em còn định ở đây làm gì, anh muốn bàn chuyện.
Trần Bách Ngôn nhíu mày.
Bạch Âm ngáp ngủ.
– Nhanh lên, tôi còn phải ngủ bù.
Biệt thự nhà họ Cố,
– Các người tránh ra, tôi cần gặp anh ấy.
– Xin lỗi Tạ tiểu thư, không có mệnh lệnh của thiếu gia chúng tôi không thể để cô vào bên trong.
Một đám vệ sĩ đứng chắn đường Tạ Uyển Nhu.
Cô ta mặt mũi đáng sợ, bọn người này nhất định không cho ả nói chuyện với Cố Duật Thành.
Tạ Uyển Nhu muốn mượn thế lực của hắn để dạy dỗ Bạch Âm.
Cô ta không dễ dàng bỏ qua chuyện diễn ra ở nhà hàng.
Bạch Âm thẳng tay đánh ả hai cái tát, đã vậy còn mạnh miệng chửi cô ta là chó.
Tạ Uyển Nhu nghiến răng, chỉ có Cố Duật Thành mới dư sức giúp ả trả thù Bạch Âm.
Nhưng cô ta sợ, hắn không muốn gặp mình.
– Tôi là em gái của chủ các người đó.
Tạ Uyển Nhu la hét.
Phải là em gái, nhưng cùng cha khác mẹ.
Tại sao cô ta không mang họ Cố ?
Nguyên nhân đơn giản, mẹ của Tạ Uyển Nhu có thân phận thấp kém nói rõ hơn là hầu gái làm việc phục vụ trong biệt thự.
Tạ Chi Ngang là tên mẹ Tạ Uyển Nhu.
Lúc còn trẻ, bà ta luôn tỏ thái độ ganh tỵ và căm ghét mẹ Cố Duật Thành.
Bà ta không thích phu nhân họ Cố.
Tạ Chi Ngang nuôi giấc mộng muốn thay đổi số phận, không muốn tiếp tục hầu hạ mẹ Cố Duật Thành.
Vì vậy, bà ta luôn tìm mọi cách quyến rũ, gây hiểu lầm nặng nề giữa ba hắn và mẹ.
Năm đó, ông Cố Hoan – ba của Cố Duật Thành tổ chức long trọng tiệc sinh nhật cho em hắn.
Tạ Chi Ngang đã nhân cơ hội ngàn vàng bỏ thuốc kích dục vào ly rượu Cố Hoan gần cuối giờ.
Bà ta đã thành công bước đầu tiên, buổi tiệc kết thúc.
Cố Hoan liền trở về phòng ngủ trong bộ dạng mơ hồ không kiểm soát được đầu óc.
Tạ Chi Ngang đã có mặt trước, bà ta cố tình ăn mặc khiêu gợi dâm đãng.
Với tác dụng của thuốc, Cố Hoan đã cùng Tạ Chi Ngang ân ái cả một đêm.
Mẹ Cố Duật Thành sau khi giúp chồng tiễn khách về, bà mệt mỏi lên phòng nghỉ ngơi thì tận mắt chứng kiến cảnh tượng Cố Hoan và Tạ Chi Ngang đang làm tình trên chiếc giường ngủ của vợ chồng bà.
Bà đau đớn khó thở vô cùng, quyết định giả vờ không biết chuyện gì rời đi.
Người đàn ông bà yêu duy nhất lại có thể phản bội trái tim mình.
Người phụ nữ kia không ai khác chính là người hầu thân cận bên cạnh.
Cố Duật Thành thấy mẹ khóc rất nhiều, nguyên một đêm bà không ngủ.
Nhưng hắn còn quá nhỏ để hiểu hết mọi chuyện.
Tạ Chi Ngang mang thai, là dòng máu của nhà họ Cố.
Cố Hoan thật sự không hiểu, ông đã gây nên chuyện gì khiến bà ta có bầu.
Mẹ Cố Duật Thành đề nghị ly hôn, Cố Hoan không chịu còn gây khó khăn về phía công ty nhà bà.
Ông ta yêu bà ấy, rất yêu vì vậy không muốn buông tay.
Tạ Chi Ngang muốn trở thành phu nhân, bà ta đã không loại trừ thủ đoạn dơ bẩn nào đẩy mẹ hắn xuống.
Tạ Chi Ngang mua chuộc đầu bếp bỏ thuốc độc vào thức ăn của bà.
Mẹ Cố Duật Thành chết, bà ta đạt được mục đích.
Chuyện này, mãi đến năm hắn 19 tuổi mới biết sự thật đằng sau cái chết của mẹ.
Cố Duật Thành cứ tưởng, bà ấy vì bệnh tim tái phát mà không may mất.
Nhưng không ngờ, Tạ Chi Ngang là hung thủ giết hại bà.
Cố Hoan khi biết được mọi chuyện cũng đã là ba năm sau khi vợ mình ra đi.
Ông đã trừng trị Tạ Chi Ngang, bà ta bị phế toàn thân chết lặng trong ngục tù đen tối và để lại đứa con gái tên Uyển Nhu.
Cố Hoan còn tình người nên tha sống cho đứa trẻ đó.
Ông ta không cho con Tạ Chi Ngang mang họ Cố.
– Tránh ra.
– Xin lỗi Tạ tiểu thư.
Vệ sĩ lạnh lùng nói.
– Mau kêu anh ấy ra gặp tôi, tôi muốn nhờ anh Duật Thành giúp một chuyện.
Tôi là em gái, con gái của
– Đồ thứ con hoang như cô không xứng đáng làm em gái tôi.
Cố Duật Thành xuất hiện lên tiếng.
– Anh, dù sao em cũng là con gái ba anh.
Anh không thể tuyệt tình như vậy.
Tạ Uyển Nhu ấm ức.
– Câm miệng.
Hắn lớn giọng.
Tạ Uyển Nhu giật mình, cô ta đoán trước được kết quả sẽ như vậy.
Bọn họ chưa từng muốn thừa nhận cô ta là người họ Cố.
Là vì mẹ ả là Tạ Chi Ngang – một người hầu không biết tốt xấu, thủ đoạn hèn hạ.
Người đã giết mẹ của Cố Duật Thành để mong được trở thành phu nhân thay thế bà ấy.
Tạ Uyển Nhu không can tâm, ba cô ta là Cố Hoan đồng nghĩa ả cũng có quyền được sinh sống trong biệt thự này.
Nhưng không một ai muốn Tạ Uyển Nhu ở đây, cô ta bị tất cả mọi người xa lánh.
– Ba tôi đã đuổi cô ra nước ngoài du học rồi cơ mà, cô nên biết rõ thân phận của bản thân.
Đáng lẽ cô phải ở đấy mà sống tới chết còn hơn là lựa chọn trở về đây đấy.
Hắn cực kỳ căm ghét Tạ Uyển Nhu.
– Anh…
– Cút.
– Cố Duật Thành anh quá đáng lắm rồi.
Mẹ anh chết cũng do cái mệnh bà ta mà thôi.
– Ai cho phép cô nhắc đến mẹ tôi.
Hắn bóp cằm ả ta.
– Tiện nhân, quả nhiên mẹ nào con nấy.
Cô to gan tìm đến Cố gia, coi bộ ngày hôm nay khó mà thoát khỏi vòng tay tôi.
– Anh anh muốn làm gì tôi…
Tạ Uyển Nhu hoảng sợ.
– Làm gì lát nữa cô sẽ biết.
Cô Duật Thành đến tận bây giờ, hắn vẫn chưa quên đi hình ảnh tuyệt vọng trên gương mặt mẹ mình.
Dù Tạ Chi Ngang đã chết rồi đi chăng nữa, hắn cũng không dễ dàng buông tha cho Tạ Uyển Nhu.
Cô ta thật sai lầm khi quyết định tìm hắn, nếu biết trước tình hình này xảy ra như vậy.
Ả đã không ngu mà đến Cố gia nộp mạng.
Không ai có thể giúp cô ta báo thù Bạch Âm được hay sao.
Tạ Uyển Nhu không muốn, ả phải suy nghĩ tìm cách khác mà thôi.
Tập đoàn ZEUS,
” Rầm “
– Trần Bách Ngôn, anh nói cái gì.
Bạch Âm đập bàn đứng dậy.
Hắn im lặng.
– Làm bạn gái anh ? Bà đây không có bị khùng.
” Acacia, tôi muốn cô đóng giả bạn gái của tôi để ra mắt bà nội.
Nếu cô đồng ý, tôi sẽ đền đáp món quà thật to lớn đảm bảo cô không thất vọng đâu.
“
– Chỉ có cô dám từ chối lời đề nghị này đấy.
Trần Bách Ngôn xoay bút.
– Tôi dám đánh anh, mớ gì tôi không dám không đồng ý.
– Giả làm bạn gái, khó khăn lắm sao ?
– Đúng rồi.
Bạch Âm cắn răng.
” Điên rồ, bạn gái Trần Bách Ngôn hả.
Ai thèm chứ cô không thèm.
“
– Tại sao phải là tôi, bên ngoài có biết bao nhiêu người đẹp để anh thoải mái lựa chọn.
– Cô là gu tôi thích, được chưa.
Trần Bách Ngôn cười.
– Anh…
Bạch Âm nghe xong câu nói của hắn có chút ngạc nhiên.
– Anh sao hả cưng ?
Hắn trêu ghẹo cô.
– Chết tiệt, anh nghiêm túc cái đi Trần Bách Ngôn.
Tôi không đồng ý, dù anh có cho tôi bao nhiêu tiền tôi cũng không gật đầu.
– Vậy sao hả.
Hắn chống cằm nhìn cô.
– Cmn, ý anh là sao ?
” Sao mình cảm thấy có gì đó không ổn đang tới gần nhỉ.
“
– Tôi không có ý xấu, chỉ mong cô
– Không không không.
Đã nói không là không.
Bạch Âm lắc đầu kịch liệt.
– Aydaa, tiếc quá.
Trần Bách Ngôn giả vờ thở dài.
– Buổi trình diễn trang sức đá quý gì đó, tôi đành không tham dự.
Thật sự không…
Bạch Âm há hốc miệng.
– Không được, anh phải đi.
” Trời ơi, mình muốn đến.
“
– Thì cô cũng nên…
Hắn nháy mắt.
– Được.
Tôi đồng ý.
Bạch Âm siết chặt hai tay.
” Trần Bách Ngôn tên khốn khiếp, bổn cung sẽ hành chết nhà ngươi cho mà xem.
“
Thư ký Han đứng nép bên ngoài cửa phòng lén lút ngưỡng mộ nhan sắc thần tiên tỷ tỷ của Bạch Âm.
Anh chưa bao giờ thấy ai đẹp như cô, lại còn có khí chất hiên ngang nữa.
Anh ước gì được một lần bắt tay Bạch Âm, xin chữ ký cô.
Nếu tuyệt hơn thì đi ăn trò chuyện với cô.
Ôi thần tượng lòng anh, thư ký Han xúc động.
Trần Bách Ngôn tầm mắt vô tình nhìn trúng anh, hắn nhíu mày.
Thư ký Han ngượng cười vẫy tay.
Trần Bách Ngôn thừa biết anh là fan cuồng của Acacia.
Hắn ho vài cái, còn đang trong giờ làm việc đấy.
– Cậu muốn tôi đuổi việc đúng không hả thư ký Han ?
Trần Bách Ngôn nhẹ giọng nói.