Đọc truyện Món Đồ Chơi – Chương 9: Hành Động
“Trong mơ, hắn đổ mồ hôi như mưa, càng nghe tiếng rên càng thấy quen tai, bèn bế người đó dậy xem sao, ấy thế mà là gương mặt ửng hồng của Thường Chỉ.”
Biên tập: Chuối
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Hai ngày nghỉ Tết Trung Thu của Thường Chỉ trôi qua trong sự phong phú muôn màu muôn vẻ.
Làm xong bài tập, cậu soạn lại vở ghi của tất cả các môn, cậu không phải dạng học sinh thiên tài, muốn giữ vững ngôi đầu cần bỏ rất nhiều công sức.
Trong lúc học tập, cậu không quên nghĩ đến Húc Trạch, nói đúng hơn thì là muốn quên cũng không quên được.
Thời gian càng lâu, chi tiết về ngày hôm đó càng rõ nét, thậm chí dương v*t mà lúc ấy cậu chẳng dám nhìn kĩ cũng xuất hiện rành rành trong trí óc vào lúc cậu thủ dâm.
Mùi hương, giọng nói, ánh mắt và mồ hôi của Húc Trạch như tái hiện lại trong cơn mê, kéo cậu quay về nhà vệ sinh khô nóng ướt át.
Cảnh mơ tưởng thực mà hóa ảo, ham muốn rối ren cấu xé lẫn nhau, không gian rộng rãi bỗng trở nên chật chội, cậu bị ghì chặt vào lòng Húc Trạch, để mặc bàn tay hắn sờ lên âm hộ đẫm nước dâm.
Hạ bộ bỗng run rẩy theo nhịp đập rộn ràng của trái tim, hai cánh hoa hé mở hiến dâng nhụy hoa mỏng manh yếu đuối, miệng nhỏ hồng nhạt ngậm mật ngọt trong suốt, ứa ra róc rách như đang rơi lệ.
Cảnh mơ vỡ nát, chỉ còn ảo tưởng được ai kia ve vuốt khắc sâu vào cõi lòng, Thường Chỉ thở hào hển, mãi chẳng bình tĩnh được.
Lần lên đỉnh này dữ dội hơn hẳn những lần trước.
Lúc cậu ngồi dậy, eo hông mềm oặt, trong lòng dậy lên thôi thúc phải mau mau dụ Húc Trạch vào tròng, điều ấy khiến cậu trằn trọc suốt cả đêm, mãi mới chìm vào giấc ngủ.
Tiết học thêm bắt đầu không quá sớm, dầu gì nhà trường cũng phải giữ lại ít nhân tính.
Nhưng các học sinh ngồi trong lớp vẫn phàn nàn liên mồm, Thường Chỉ ngáp dài, nghe những tiếng ong ong ồn ào, chậm rãi nằm bò ra bàn vùi mặt vào khuỷu tay.
Trong cơn mơ màng, hình như có người gọi mình, cậu quay đầu đi, đổi hướng khác tiếp tục ngủ.
“Ơ, hôm nay con ngoan trò giỏi làm sao thế?” Có người hỏi nhỏ.
“Suỵt, để cậu ấy ngủ.” Tần Dương khẽ giọng đáp lời: “Cậu có biết Người đẹp ngủ trong rừng không? Nhờ ngủ mà đẹp ra đấy.” Dứt lời phẩy phẩy tay: “Về chỗ ngủ đi.”
Sau đó một tràng cười loáng thoáng vang lên, Thường Chỉ thả lỏng, chìm sâu vào giấc ngủ.
Khi cậu tỉnh dậy, tiết học đầu tiên đã kết thúc, trong lớp im ắng, số đông nằm bò ra bàn ngủ.
Cậu xoa xoa cánh tay tê rần, liếc nhìn Tần Dương cũng đang ngủ, ánh mắt đảo ra góc lớp đằng sau.
Chỗ ngồi của Húc Trạch trống không, cậu nhăn mày, rút điện thoại ra giấu trong ngăn bàn gõ chữ.
[Tissue]: Cậu không đến trường à?
Một phút sau ——-
[Tissue]: Hôm nay học bù.
Vài phút sau, mãi đến khi chuông báo vào học vang lên cũng chẳng nhận được hồi âm.
Thường Chỉ tắt điện thoại trầm ngâm suy nghĩ, chẳng nhẽ Húc Trạch ngại quá nên tránh mặt mình, nếu thế thật thì khó ăn đấy.
Sự thật đã chứng minh cậu lo thừa, Húc Trạch đang tập bóng ở nhà thi đấu đa năng, điện thoại để trong phòng thay đồ nên không thấy tin nhắn của cậu.
Nhưng bảo không ngại thì không chính xác.
Sau ngày hôm đó, chẳng biết có phải chịu ảnh hưởng từ việc xem phim sex hay không, mà ban đêm hắn cứ gặp mộng xuân suốt.
Ban đầu còn mơ thấy con gái, về sau chả hiểu sao biến thành thiếu niên mảnh mai bị hắn đè dưới thân giã cho rên ư ử.
Trong mơ, hắn đổ mồ hôi như mưa, càng nghe tiếng rên càng thấy quen tai, bèn bế người đó dậy xem sao, ấy thế mà là gương mặt ửng hồng của Thường Chỉ.
Hắn sợ quá giật mình tỉnh giấc, vừa chửi mình cầm thú vừa vào nhà vệ sinh giặt quần lót.
Giặt tới giặt lui rồi đầu óc xổng chuồng, cầm lòng chẳng đặng tưởng tượng cảnh Thường Chỉ nằm trên giường bị mình giã gạo, dương v*t vừa mới bắn lại cương lên một cách trơ trẽn.
Nửa đêm, Húc Trạch ngồi trong nhà vệ sinh tuốt súng đầy bất đắc dĩ, cõi lòng khinh bỉ bản thân nhưng không thể dừng lại được.
Buổi trưa tan học, giáo viên chủ nhiệm đặc biệt dành vài phút dặn dò học sinh chú ý an toàn, vì học bù nên nội trú cũng được ra ngoài.
Tần Dương và hội bạn thân vui chết đi được, gọi Thường Chỉ, Lý Thư Ngôn rồng rắn nhau đến quán cơm nằm trên con đường phía sau trường.
Đang giờ cơm trưa, con phố đông đúc, họ chia làm hai bàn mà vẫn không đủ chỗ, Thường Chỉ chẳng vội, lướt điện thoại chờ với Lý Thư Ngôn.
Cuối cùng Húc Trạch cũng trả lơi tin nhắn, hắn bảo hôm nay tập luyện cả sáng, học sinh thể dục thể thao như hắn không nhất thiết phải đi học bù.
[Tissue]: Thế sao thứ 7 cậu còn đến lớp làm gì?
[Chín ngày]: Bố tôi ép đấy chứ, nhưng tôi không ở lớp cả ngày, buổi chiều còn phải tập.
Thường Chỉ đang định trả lời, bỗng nghe thấy Tần Dương gào to tên cậu.
“Thường Chỉ ơi! Lại đây đi! Đám Húc Trạch thuê phòng riêng rồi, bên trong vẫn còn chỗ!”
Cánh cửa phòng riêng mở ra, hai kẻ chát chít trên mạng ngẩng đầu lên nhìn nhau cách đám đông hối hả rộn ràng, trên mặt mang nét ngạc nhiên.
Thường Chỉ cảm giác rõ nét ông trời đang thiên vị mình, nhìn đi, cậu còn chưa làm gì cả mà người đã tự dâng lên trước mặt.
Khóe miệng nhoẻn cười, cậu cất điện thoại bước tới, Lý Thư Ngôn đi theo sau thầm lấy làm lạ, sao cái người ngáp ngắn ngáp dài suốt đường đi, giờ tự dưng phấn chấn thế.
Trong phòng toàn là thành viên của đội bóng, tuy không quen họ lắm nhưng tính cách hết sức nhiệt tình, lập tức đứng lên bắt Húc Trạch giới thiệu.
Nhất là Thường Chỉ, ai nấy đều hỏi cậu bạn đẹp trai này là ai.
Hôm nay được phép mặc quần áo bình thường, cậu vận áo len cao cổ bên trong và khoác áo bò bên ngoài, gương mặt tuấn tú điển trai, vừa bước vào đã trở thành tâm điểm của sự chú ý.
Chỉ mình Húc Trạch, liếc vội rồi nhìn đi chỗ khác ngay, ôm nỗi chột dạ giới thiệu tên một cách khó khăn và bị đội trưởng cười thối mũi.
Sao trách hắn được? Người khiến bạn nửa đêm phải giặt quần lót giờ đang ngồi cạnh bạn, ai mà chịu cho nổi?
Húc Trạch không chịu nổi.
Hắn thấy nhiệt độ của điều hòa trong phòng sao mà cao quá, nóng tới nỗi hắn muốn cởi cả áo bóng rổ ra.
Trò chuyện đôi câu rồi bắt đầu gọi món, họ lần lượt truyền menu qua tay nhau, Thường Chỉ đánh dấu vài món xong bèn đưa cho Húc Trạch, hắn đang giả vờ nghịch điện thoại, bị Thường Chỉ huých chân: “Đến lượt cậu, chọn món đi.”
Húc Trạch cúi đầu “ờm ờm”, nhận lấy menu.
Đang định hạ bút, hắn bỗng thấy có gì đó cọ lên bắp đùi nằm dưới lớp quần đùi thể thao ngăn ngắn, sau đó chạy xuống bắp chân trần trụi, làn da ấm áp ve vờn chân hắn như có như không cách lớp vải.
Hắn ngước lên nhìn Thường Chỉ, cậu đang chống cằm trò chuyện với người khác, còn đôi chân dài dưới gầm bàn duỗi ra, dường như chỉ muốn đổi tư thế khác cho thoải mái mà thôi.
Húc Trạch thu hồi tầm mắt, thầm mắng bản thân cứ nghĩ xằng nghĩ xiên, bàn tay cầm bút ấn vạch, chọc thủng cả tờ giấy ghi món ăn.
Cơm nước xong xuôi, ai phải đi học thì về trường, đội bóng phải tập luyện thì về nhà thi đấu.
Thường Chỉ đứng dậy, giữ chặt Húc Trạch – kẻ đầu tiên định đi và nói: “Tiền cơm của tôi với Lý Thư Ngôn chuyển khoản cho cậu nhé, cậu trả tiền mặt giúp bọn tôi đi.”
Cậu đã nhận ra Húc Trạch đang tránh mặt mình, thầm lấy làm lạ chỉ tuốt súng mỗi lần mà đến mức đó ư, và đồng thời sợ hắn chạy mất, dưới cơn nóng ruột không thể không chủ động tấn công, ép Húc Trạch đối mặt với mình.
Nhưng Húc Trạch chỉ gật đầu, chả thèm nói năng gì đã chạy mất.
Quay về lớp, Thường Chỉ vẫn còn rầu rĩ, không hiểu nổi rốt cuộc Húc Trạch đang nghĩ gì, vẻ ngoài của mình đâu có xấu, sao dọa người ta chạy mất dép thế.
Xem ra kế hoạch tuyệt vời của mình không thực hiện được rồi, cậu thở dài, nhìn chăm chăm đề bài trên bảng đen và im lặng thẫn thờ.
Buổi chiều tan học, lớp phó học tập bảo giáo viên Tiếng Anh tìm cậu.
Cậu đang định đi thì bị Tần Dương kéo lại, cậu ta phân tích rằng, trong tiết 1 ngày hôm nay, giáo viên tiếng Anh đã nhìn cậu mấy lần liền, chắc nể mặt cậu học giỏi Anh nên mới không phê bình trước lớp, đến giờ mới tìm cậu để nói về chuyện ngủ trong giờ.
Đến văn phòng, đúng như dự đoán, giáo viên Tiếng Anh nhắc khéo cậu không được kiêu căng tự mãn, lên lớp phải chăm chỉ nghiêm túc.
Thường Chỉ nghe mà xấu hổ, cô giáo thấy thái độ cậu thành khẩn, nói vài câu nữa rồi chuyển chủ đề.
Bỗng, cậu nghe thấy cô chủ nhiệm đang nói chuyện với giáo viên khác về Húc Trạch.
“Bố của em ấy gọi điện riêng cho tôi, nhờ tôi đôn đốc em ấy nhiều hơn, nhưng lớp 11 rồi, tự học thì khó bắt kịp lắm.”
“Thế cô đề nghị bố em ấy cho em ấy đến lò luyện thi đi.”
“Tôi nói rồi đấy chứ, nhưng Húc Trạch còn phải tập luyện, dầu gì thành tích thể thao cũng quan trọng mà.
Tôi đang băn khoăn không biết có nên cho em ấy học thêm ở trường không, dù sao cũng là học sinh lớp tôi.”
“Hay là cho em ấy ngồi cùng bàn với một bạn học giỏi, ít nhiều gì cũng có thể dìu dắt em ấy.”
“Nhưng giờ đang trong giai đoạn căng thẳng, làm gì có phụ huynh nào chịu cho con cái nhà mình phân tâm đi dìu dắt bạn khác? Với cả ép buộc ngồi cùng bàn thì không hay cho lắm, phải xem ý các em học sinh thế nào…”
“Em đồng ý!” Thường Chỉ nghe vậy, hai mắt tỏa sáng, vội vàng cúi chào giáo viên tiếng Anh, rồi tự đề cử mình với cô chủ nhiệm: “Cô Vương, em đồng ý dìu dắt Húc Trạch, em sẽ nói lại với mẹ mình, chắc chắn không có vấn đề gì đâu ạ.”
“Thật chứ?” Cô chủ nhiệm ngạc nhiên và mừng rỡ lắm, Thường Chỉ ngồi trên vị trí đầu lớp đã hơn một năm nay, chưa bao giờ lọt khỏi top 10 toàn khối, thành tích vững vàng và xuất sắc, là một ứng cử viên hoàn hảo.
Hơn nữa học sinh chủ động nhận việc, bớt cho cô được bao phiền phức.
Tất nhiên Thường Chỉ đã nghĩ tới chuyện đó, cậu tiếp tục hứa hẹn một tràng dài, cô chủ nghiệm nghe mà mặt mày hớn hở, không những đồng ý, còn khen Thường Chỉ có tinh thần đoàn kết biết giúp đỡ bạn bè.
Nhưng dưới cái lốt thiện lành cất giấu ý đồ xấu xa gì thì chỉ có mình cậu biết..