Món Đồ Chơi

Chương 10: Hôn Môi


Đọc truyện Món Đồ Chơi – Chương 10: Hôn Môi


“Bằng một cách hết sức thô lỗ, cậu hôn lên môi Húc Trạch, rồi ôm cổ hắn đầy sỗ sàng, cơ thể mềm oặt ngã vào lòng hắn.”
Biên tập: Chuối
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Tần Dương hết sức bất bình với chuyện Thường Chỉ đổi chỗ.

Buổi sáng, như thường lệ, cậu chàng vào lớp khi tiếng chuông reo, đang ngáp nửa chừng thì phát hiện vị trí bên cạnh trống không, dụi dụi mắt, giỏi lắm, không ngờ Thường Chỉ lại ngồi cạnh Húc Trạch!
“Cậu không thể bảo cô Vương chuyển mình về chỗ cũ được ư?” Cậu chàng sốt ruột vò đầu bứt tai, mặt nhăn như đít khỉ, đứng cạnh bàn mới của Thường Chỉ không chịu đi.

“Thôi.” Thường Chỉ bình tĩnh đẩy cậu ta ra: “Cô Vương cứ khen tớ mãi, tớ nào dám từ chối.”
“Thế là cậu bị bắt ép rồi…” Cậu ta không cam lòng, đi vòng qua bên kia, dáng vẻ bênh vực kẻ yếu khiến Thường Chỉ hiếm khi thấy chột dạ, mắt cậu đảo quanh.

Buổi tự học sáng đã bắt đầu, cả lớp ngồi ngay ngắn.

Điều đầu tiên cô chủ nhiệm trông thấy khi bước vào lớp là Tần Dương đang chổng mông lên bục giảng, cô bèn cao giọng gọi tên nhắc cậu ta mau về chỗ ngồi.

Dưới sự uy nghiêm của cô giáo, Tần Dương đành ủ rũ chấp nhận sự thật đau đớn và thảm thiết.

Tiếng ồn dần lắng lại, lát nữa phải nghe viết từ đơn, đa số mọi người đang ôn tập tiếng Anh.

Thường Chỉ mở sách, khóe mắt vẫn chú ý đến cửa sau, nhưng Húc Trạch lại đi vào từ cửa trước.

Cô chủ nhiệm chặn hắn lại nói đôi câu, Thường Chỉ híp mắt, thấy hắn ngẩng đầu nhìn về phía mình bèn nghiêng đầu cười.

Hàng cuối cùng xa quá, dù thị lực của cậu tốt cũng chẳng nhìn rõ nét mặt Húc Trạch.

Chắc là kinh ngạc lắm, để tôi xem cậu còn trốn đi đâu được.

Thường Chỉ nghĩ một cách hả hê.

“Cô Vương bảo tôi cố gắng học tập cậu.” Húc Trạch đeo cặp ngồi xuống, chủ động mở lời với Thường Chỉ: “Không làm phiền cậu chứ?”
Hôm qua hắn phản ứng hơi thái quá, về sau ngẫm lại mới thấy xấu hổ, có ai nằm mơ mà khống chế được bản thân đâu, hắn cần gì phải bối rối thế.


Vả lại, nào giờ hắn thường thần tượng những người thông minh, trong lòng hắn, Thường Chỉ thuộc danh mục người cần đối xử tốt, chưa kể bây giờ người ta còn giúp mình, thái độ của Húc Trạch hết sức lễ phép và cẩn thận.

Thường Chỉ nhận ra sự thay đổi ấy, cố tình chòng ghẹo, cậu chậm rãi nói: “Có hơi phiền…” Còn chưa dứt lời, Húc Trạch đã nhổm người dậy: “Cậu chờ nhé, tôi đi tìm cô Vương giải quyết chuyện này.”
“Không cần!” Thường Chỉ vội giữ hắn lại, tính Húc Trạch nóng nảy quá đấy, mà cậu cũng không nên giả vờ giả vịt mới phải, vốn định làm hắn thấy áy náy với mình, ai ngờ suýt thì nghỉ chơi.

“Ý tôi nói là…” Cậu chau chuốt câu từ: “Có hơi phiền cũng không sao, bạn bè giúp đỡ nhau mà, chỉ cần cậu cố gắng học tập với tôi là tôi thấy vui hơn cả mình tiến bộ rồi.”
Húc Trạch nghe vậy giật hết cả mình, tình nghĩa đậm sâu cao thượng của bạn Thường Chỉ khiến hắn vừa cảm động vừa kính nể, hận sao không thể giơ tay xin thề một lòng vâng theo lời Thường Chỉ, hứng thú học tập bỗng nhiên tăng vọt bất ngờ.

Thường Chỉ thấy thế gật đầu thỏa mãn, nụ cười thắm nở trên môi suốt cả giờ tự học sáng.

Lời nói hoa mỹ, thì tất nhiên hành động không thể low được.

Tuy mục đích chẳng đường hoàng gì cho cam, nhưng Thường Chỉ vẫn nghiêm túc phân tích tình hình của Húc Trạch.

Ở trường, cậu tập trung đôn đốc hắn học Văn – học thuộc lòng từ sách lớp 10, ngoài ra còn giao hai mươi từ đơn tiếng Anh mỗi ngày, hôm sau cho hắn nghe viết.

Cứ kèm cặp như thế suốt một tuần, quan hệ của cả hai đã thân thiết hơn nhiều, cõi lòng Thường Chỉ cũng bắt đầu rục rịch.

Cậu bảo Húc Trạch thứ 7 tập luyện xong thì đến nhà mình học kèm, lúc dặn dò giọng điệu cậu thản nhiên, Húc Trạch đồng ý ngay không chút nghi ngờ, nỗi lòng thấp thỏm của Thường Chỉ cũng lắng xuống.

Nghĩ đến chuyện lần đầu tới nhà Thường Chỉ, suốt cả buổi chiều Húc Trạch cứ ngáo ngơ, lại còn xin huấn luyện viên cho về sớm một tiếng để tắm rửa thay quần áo.

Cả người thơm tho sạch sẽ, Húc Trạch đứng chờ trước cửa lớp, trên tay xách hai hộp quà.

“Quần áo của cậu….” Thứ đầu tiên Thường Chỉ nhìn thấy là logo Gucci trên mũ áo hắn, chắc kèo là hàng nhái mua ở đâu đó, thế mà Húc Trạch vẫn mặc nhông nhông ra đường, ngốc chết đi được.

Húc Trạch tưởng Thường Chỉ thấy xấu, cúi đầu gãi gáy, bảo đây là áo bố mua cho mình, lần đầu tiên mặc có lẽ không hợp lắm.

“Không phải là không hợp…” Ánh mắt Thường Chỉ phức tạp: “Về sau cậu nên bảo bố mình chú ý chút, đừng để người ta lừa nữa.”
Lừa? Lừa cái gì? Húc Trạch ngơ ngác đáp được, không dám hỏi Thường Chỉ có ý gì.


Giờ Thường Chỉ không khác gì nửa thầy giáo của hắn, sắp đến nhà thầy, hắn căng thẳng tới độ cơ thể cứng còng, ngồi trên xe buýt cứ thẳng lưng tăm tắp, đến nơi xuống xe thì nửa mông đã tê rần.

Thường Chỉ nhìn hắn đi như robot mà phì cười.

“Cậu cứ thoải mái đi.” Cậu nhập mật khẩu mở cửa: “Bố tôi đi công tác, mẹ tôi không ăn thịt người, cậu đừng như ăn trộm thế làm tôi cũng căng thẳng theo đấy.”
“Được, được thôi.” Húc Trạch đứng sau lưng cậu nuốt nước bọt và hít sâu.

Thường Chỉ chờ hắn bình tĩnh rồi mới mở cửa.

La Nhan Ngọc nghe thấy tiếng động bèn ra cửa nghênh đón, cô trông thấy Thường Chỉ dẫn một cậu bé cao to tuấn tú bước vào, chưa thay giày đã cúi người chào cô và đưa tặng một hộp trà và một hộp mỹ phẩm, thoạt nhìn hết sức đắt đỏ.

Cô không thể không nhận, liếc Thường Chỉ bằng ánh nhìn quở trách, rồi cười bảo Húc Trạch: “Cháu là Húc Trạch phải không, Tiểu Chỉ nhà cô chán quá, bắt cháu phải tốn kém rồi.”
“Không đâu ạ không đâu ạ.” Húc Trạch nhận đôi dép Thường Chỉ đưa cho, luống ca luống cuống xua tay: “Thường Chỉ dạy kèm miễn phí cho cháu, cháu cũng nên tỏ lòng thành chứ ạ.”
Khách sáo thêm lúc nữa, Thường Chỉ dẫn hắn lên tầng, vào phòng ngủ.

Cửa vừa đóng lại, Húc Trạch lập tức sụp bả vai, lau mồ hôi bảo mẹ cậu nhiệt tình thật.

Thường Chỉ không tiếp lời hắn, cậu kéo ghế bảo hắn ngồi xuống, rồi khoanh tay nhìn Húc Trạch từ trên xuống: “Đồ cậu mua đắt lắm à?”
“Không đắt lắm đâu…” Húc Trạch nhạy bén phát hiện bầu không khí lạ lùng, giọng nói nhỏ đi.

Hắn thấy không đắt lắm thật, nhưng trong lòng Thường Chỉ hết sức khó chịu.

Chỉ vì cảm ơn cậu hỗ trợ kèm cặp mà làm Húc Trạch phải chi một khoản lớn, rồi nghĩ đến việc hắn phải đi làm thêm để mua điện thoại, cậu muốn chửi cho hắn một trận lắm.

“Sau này cậu đến nhà tôi mà mua quà thì tôi sẽ không dạy kèm cậu nữa.” Buông lời bực bội, Thường Chỉ đứng cạnh bàn rút vài quyển vở, đưa mắt nhìn Húc Trạch đang dè dặt quan sát mình, nhướng lông mày giận dữ: “Nhìn cái gì mà nhìn? Ngồi lại đây mau.”
Húc Trạch lập tức kéo ghế lại gần trong sự lo sợ.

Áp suất thấp trong phòng duy trì đến tận lúc La Nhan Ngọc bưng đồ uống đi lên.

Cô mở cửa, trông thấy hai đứa trẻ đang lặng im viết gì đó, thầm yên tâm, nhắc nhở cả hai phải học hành và nghỉ ngơi có khoa học, dứt lời đặt khay xuống nhà.


Thường Chỉ đứng dậy chốt cửa, mẹ cậu đã lên kiểm tra một lần thì chắc không lên nữa đâu, điều này có nghĩa rằng họ làm gì trong phòng cũng an toàn hết.

Điều hòa phát ra tiếng gió vù vù nặng nề, cửa sổ phủ lớp sương mờ, cảnh sắc bên ngoài mông lung tạo thành những khối màu giao nhau, rọi vào trong ánh mắt Thường Chỉ và dần dần được tô đậm hơn.

Bài kiểm tra gây khó khăn cho Húc Trạch bỗng bị một bàn tay che khuất, hắn ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt Thường Chỉ đen láy dưới lông mi.

“Đúng là chúng ta nên học hành và nghỉ ngơi có khoa học.” Thường Chỉ nói, rồi rút bài thi của hắn đặt sang bên cạnh, trên ấy vẫn trống quá nửa, nhưng cậu chẳng thèm nhìn.

Húc Trạch như chạm phải ánh nhìn đau đáu của Medusa, toàn thân tức thì cứng đờ.

Bằng cách nào đó, họ ngồi lên giường và đặt điện thoại Thường Chỉ ở giữa, xem một bộ phim khiêu dâm mà đáng lẽ không nên xuất hiện trong điện thoại của học sinh xuất sắc.

Dây tai nghe đong đưa run rẩy, truyền tải một cách trung thực tiếng rên rỉ ngọt ngấy của nữ diễn viên, thỉnh thoảng xen một chuỗi âm thanh da thịt va chạm dồn dập và bộ phận sinh dục đẫm nước giao cấu say sưa trong màn hình.

Húc Trạch vẫn tư thế che miệng, như cái hôm ở nhà Tần Dương.

Bộ phim này bắt đầu với cảnh hôn hít vuốt ve, dường như sốt ruột lắm rồi, chưa kịp cởi quần áo, gã đàn ông đã thọc vào, sau đó dọng háng điên cuồng, khiến cô gái kêu gào tới tấp.

Giọng nói của cô ả nghe hết sức quyến rũ, nhưng dương v*t nửa cương của Húc Trạch chả thèm để ý.

Đầu óc hắn rối như mớ bòng bong, không tài nào tiếp nhận hình ảnh được, dù có tiếp nhận thì cũng chẳng còn tâm trí đâu để mà xử lý.

Trên màn hình nhỏ hẹp, hai con người dán sát rạt vào nhau, còn hắn, toàn bộ sự chú ý đặt hết trên người Thường Chỉ, ánh mắt buông thõng không sao tập trung được.

Hai cánh tay áp vào nhau bất động, hơi ấm xuyên qua áo len của Thường Chỉ và áo hoodie của Húc Trạch, như hai dòng nham thạch nóng chảy va chạm và hội tụ.

Khi Thường Chỉ nhúc nhích, nham thanh bỗng sôi trào.

Gò má cậu đỏ hồng như say, cần cổ trắng nõn không giấu kín trong cổ áo tròn nữa mà xông thẳng vào tầm mắt Húc Trạch khi cậu nửa quỳ.

Gạt điện thoại sang một bên và bứt tai nghe khỏi màng nghĩ – vẫn đang phát những tiếng rên lanh lảnh.

Trong sự yên tĩnh đột ngột là giọng nói trầm khàn của Thường Chỉ, sát ngay bên tai hắn: “Lần này, cậu phải giúp tôi.”
Húc Trạch thoáng chốc cứng còng.

dương v*t nửa cương đột nhiên ngỏng phắt dậy, kích động chào cờ trong đũng quần, dựng lên một túp lều cao cao.


Hơi nước ướt át trong lời thì thầm bốc hơi thành cơn nóng hầm hập, cuốn lấy Húc Trạch không chút chần chừ.

Hắn ngu ngơ, hắn ngẫn ngờ và hắn thở dồn dập với cơ thể khô nóng.

Hắn như con chiên ngoan ngoãn được cha xứ cầm tay dắt đến cõi mộng ướt át đẹp tuyệt trần.

Thường Chỉ quỳ gối giữa hai chân hắn, đốt sống cổ số 7 tròn tròn nhô lên khi cậu cúi đầu, lọn tóc mềm mượt che phủ sườn mặt, đẹp như một giấc mộng.

Nhưng đôi mắt cậu nhuốm đầy nhục dục, chạm phải ánh nhìn ấy khiến người ta khó lòng kiềm chế suy nghĩ dơ bẩn trong đầu, huống chi tay Húc Trạch đang được cậu dẫn dắt cởi quần bò, chạm vào dương v*t cương cứng của cậu.

Lúc này đây, Húc Trạch hiểu ý nghĩa của giúp đỡ.

Lông mi Thường Chỉ rung lên nhanh chóng trong giây phút tay hắn luồn vào quần lót.

Tiếng thở dốc nóng ẩm bật thốt khỏi khuôn miệng, tức thì được cái miệng khác hút vào.

Họ sát nhau quá đỗi, sát tới độ chóp mũi tì chóp mũi, ánh mắt chạm ánh mắt.

Sự bồn chồn trong mắt Thường Chỉ như con cá bé nhỏ bị mắc cạn, quẫy đuôi đầy hoảng loạn và nóng ruột, cầu xin Húc Trạch điều gì đó.

dương v*t trong lòng bàn tay cũng run rẩy như chính chủ nhân của nó, trái tim Húc Trạch đập rộn ràng đến nỗi sắp ong cả não.

Hắn không biết phải làm gì cho Thường Chỉ, đành áp tay lên gáy cậu, nhẹ nhàng nắn bóp an ủi.

“A….” Thường Chỉ rên khẽ khi bàn tay nọ bóp gáy mình, lớp chai cọ lên làn da non mịn khiến khóe mắt cậu ứa nước, sống mũi cay xè, trái tim căng đầy kêu gào thình thịch.

Bằng một cách hết sức thô lỗ, cậu hôn lên môi Húc Trạch, rồi ôm cổ hắn đầy sỗ sàng, cơ thể mềm oặt ngã vào lòng hắn.

Cậu biết mình muốn gì, nhưng cậu sợ.

Nỗi sợ ấy khiến cậu tủi thân và bức bối, thế là động tác thêm phần rối loạn, cứ hoài kiếm tìm an ủi trên người Húc Trạch, lợi dụng sự nghe lời của hắn một cách ti tiện, để to gan lớn mật quấn quýt không rời.

Đầu lưỡi chen vào kẽ hở đóng chặt, Húc Trạch bị cậu liếm láp mà cả cơ thể toát vã mồ hôi.

Thường Chỉ cau mày từ từ nhắm mắt, dưới ánh nhìn của hắn, cậu như quả mọng bị bóp nát bấy, trong sự đớn đau kèm theo dòng nước ngọt ngào, hắn ngửi mùi hương ấy, say mê há miệng, đón nhận đầu lưỡi Thường Chỉ và trao nhau cái hôn nồng nàn..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.