Đọc truyện Món Đồ Chơi – Chương 4: Ngày Thu Thèm Ngủ
“Húc Trạch nằm nghiêng đầu để lộ nửa bên mặt, đôi mắt nhắm nghiền dưới xương lông mày cao cao…”
Biên tập: Chuối
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Văn phòng môn tiếng Anh nằm trong góc tầng 2.
Lúc Thường Chỉ bước vào, giáo viên tiếng Anh đang xem máy tính, cậu nói mình nộp bài tập còn sót, cô không hỏi gì nhiều, bảo cậu để bài tập lên chồng sách cao ngất đặt trên mép bàn làm việc.
Thường Chỉ lại bảo muốn tìm đúng tổ của mình để đặt vào chung, cậu sợ lúc phát bài sẽ khó ra.
Nhận được sự đồng ý của cô, mượn động tác tìm kiếm, cậu nhét bừa bài tập của Húc Trạch vào một chỗ nào đó, cách xa mình ra.
Cậu sợ Húc Trạch chép y sì, để gần nhau quá dễ bị bắt quả tang.
Nộp bài tập xong, Thường Chỉ quay về lớp, bước vào từ cửa sau.
Giáo viên chủ nhiệm đã vào lớp, cậu chỉ cần đứng từ xa xin phép là được cho vào một cách dễ dàng, thành tích cao đôi khi tiện thế đấy, đặc biệt là với học sinh đứng đầu lớp như cậu, được giáo viên chiều như chiều vong.
Điều ấy không khỏi làm Húc Trạch sinh lòng ghen tị.
Ban nãy hắn vào lớp bị bắt đứng ngoài cửa ăn mắng tận vài phút liền.
Nhưng nghĩ đến chuyện, Thường Chỉ không những cho hắn chép bài mà còn giúp hắn nộp bài, sự ghen tị ấy tức thì hóa thành hổ thẹn và cảm kích, khiến hắn không tài nào ghét Thường Chỉ nổi.
Trên đường quay về chỗ ngồi, Thường Chỉ không tránh khỏi chạm mắt với Húc Trạch ngồi trong góc, cậu rất đỗi ngạc nhiên khi thấy Húc Trạch không hề nằm bò ra bàn ngủ.
Ánh mắt cậu dừng trên gương mặt hắn giây lát, bỗng thấy hắn lặng lẽ nói cảm ơn với mình.
Cũng có lương tâm phết đấy chứ nhỉ, Thường Chỉ nhướng mi, quay người được Tần Dương nhường đường cho vào chỗ.
Tự học buổi sáng kết thúc và tiết học đầu tiên bắt đầu.
Giọng nói gây buồn ngủ của cô Văn văng vẳng, lớp học tức thì ngã rạp trong thinh lặng, vả chang đương mùa thu thèm ngủ, ngay cả Thường Chỉ cũng phải ngáp dài.
“Không xong rồi, tớ buồn ngủ quá.” Mí mắt Tần Dương dính chặt vào nhau như trét keo, cậu ta chậm rãi khép mắt và dặn dò Thường Chỉ: “Cô xuống nhớ véo tớ đấy, càng mạnh càng tốt.” Dứt lời vùi mặt trong khuỷu tay mình ngủ say sưa.
Thường Chỉ không muốn ngủ, nhưng cũng chẳng nghe giảng, đầu óc cậu suy tư về việc sờ âm hộ vào tối qua.
Cơn đê mê run rẩy khiến toàn thân nóng phừng như men theo hồi ức từ từ xâm nhập vào cơ thể cậu, làm đũng quần cậu trào dâng cái ướt át mập mờ, dường như quần lót đã hơi ươn ướt.
Cậu giật mình vì chính sự nhạy cảm của bản thân.
Dạo trước phải nhìn hình ảnh lõa lồ hoặc con chữ trần trụi mới hứng tình, thế mà giờ đây, chỉ cần tưởng tượng thôi đã làm cậu ngứa ngáy thít chặt hai chân.
Lên đỉnh quả đúng là làm người ta nghiện ngập.
Trước khi hạ quyết tâm, không phải Thường Chỉ chưa từng nghĩ tới chuyện không kiểm soát được, nhưng giờ đây cậu vẫn thấy kinh hãi và căm ghét sự dâm đãng của mình.
Nét mặt cậu sầm sì, khuôn mặt trắng như ngọc lạnh toát.
Chuông tan học gọi Tần Dương tỉnh giấc, cậu ta dụi dụi mắt, thấy Thường Chỉ lại thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, bèn thò đầu tới gần chòng ghẹo: “Sao vậy? Để ý em gái xinh xẻo nào à? Cứ thả hồn lên mây thế.”
Tâm trạng Thường Chỉ đang tệ, hai chữ “em gái” như chọc vào nỗi đau thầm kín trong lòng, cậu chẳng thèm đáp nhời, may mà Tần Dương thức thời, nằm xuống ngủ tiếp.
Chẳng biết có phải vì cơ thể có thêm một bộ phận sinh dục nữa hay không, mà từ bé Thường Chỉ đã chả thấy hứng thú gì với con gái rồi.
Sau khi lớn lên, có hiểu biết rồi, cậu bắt đầu để ý đến nam giới nhiều hơn, nếu cậu là đàn ông trăm phần trăm, thì chắc phải gọi là đồng tính bẩm sinh.
Trong xã hội hiện nay, vẫn thuộc loại bất thường.
Nhưng liệu có người đồng tính nào chịu chấp nhận một người song tính như cậu không? Cậu là kẻ bất thường trong bất thường, chính cậu cũng phải mất nhiều năm trời mới chấp nhận được.
Thế gian rộng lớn, ngoại trừ người thân ra, Thường Chỉ chẳng biết còn một ai chịu chấp nhận cậu nữa không.
Lý trí mạnh mẽ bị dục vọng xé toạc ra một vết rách, sự mê man và yếu ớt giấu sâu trong cõi lòng giùng giằng ló đầu ra, quấy rối tinh thần Thường Chỉ.
Buổi sáng trôi qua nhanh trong lúc thẫn thờ.
Chỉ có học sinh ngoại trú mới được ra ngoài ăn cơm, đám Tần Dương toàn là học sinh nội trú, được nuông chiều từ tấm bé nào nuốt nổi thức ăn trong căng tin, đành nhờ Thường Chỉ mua về cho.
May thay còn một cậu bạn học giỏi cũng ngoại trú, quan hệ giữa Thường Chỉ và cậu ta khá thân thiết, bèn hẹn nhau buổi trưa đi cùng, tiện thể xách cơm giúp cậu.
Hôm nay, Thường Chỉ ngồi lại lớp thêm lúc nữa chờ cậu chàng đi vệ sinh, tiện thể thu dọn bài tập, định bụng làm bài khó trước.
Thu dọn xong mà Lý Thư Ngôn vẫn chưa về, Thường Chỉ ngồi lâu, định đứng lên ra hành lang đợi, chợt trông thấy Húc Trạch hẵng còn nằm bò ra bàn ngủ say như chết.
Các bạn học đi ăn cơm cả rồi, trong lớp chỉ còn hai người họ, nếu Thường Chỉ không gọi hắn dậy, xem chừng phải nhịn đói bữa nay rồi.
Nhưng hắn ở trong phòng học đã là một kỳ tích rồi.
Ngày thường không phải đang tập tành thì là trốn học đi đâu đó chơi bời, chưa bao giờ thấy hắn tích cực thế, còn biết đường nộp bài tập cơ đấy.
Thường Chỉ bước tới trong tâm trạng ngạc nhiên với hiện tượng kì lạ.
Húc Trạch nằm nghiêng đầu để lộ nửa bên mặt, đôi mắt nhắm nghiền dưới xương lông mày cao cao, hốc mắt sâu sâu và lông mi như lá cây tùng ẩn mình trong bóng râm, nom vừa dài vừa dày, còn sống mũi thì cao và thẳng.
Chẳng cần nghi ngờ gì nữa, tên này đẹp trai quá đỗi, lúc lặng thinh ngang ngạnh như chú ngựa hoang khó thuần.
Cậu vẫn nhớ hồi chưa lộ bản chất, có rất nhiều cô gái đến tận lớp tìm hắn, về sau phát hiện tên này là một kẻ ngốc ít khi chịu ngồi im trong lớp, họ mới chịu thôi.
Lúc ấy Tần Dương hăng hái hừng hực đứng cạnh cửa khẩu nghiệp, rằng là mỗi bông hoa mỗi cọng cỏ trong lớp họ đều được gìn giữ và bảo tồn, còn định gọi Thường Chỉ ra cho các cô gái bên ngoài xem thử “Hoa khôi lớp họ” đẹp nhường nào.
Thường Chỉ – một thằng con trai mà bị xem như hoa khôi cho người ta ngắm nghía, khi ấy cậu tức đến nỗi thèm tẩn Tần Dương một trận no đòn, bởi thế đâm ra cũng ghét cả Húc Trạch.
Tuy sau này không dính dáng gì đến Húc Trạch, và hình như bớt ghét đi nhiều, nhưng thấy Húc Trạch ngủ say, cõi lòng Thường Chỉ bỗng rục rịch đùa dai.
Cậu nghĩ, hay là không gọi cậu ta dậy nữa nhỉ, dầu gì cơ bắp rắn rỏi thế kia, nhịn đói một bữa đâu phải chuyện gì to tát.
Nhưng nghĩ đến câu cảm ơn buổi sáng, cuối cùng cậu vẫn thò tay đẩy vai, gọi hắn dậy.
“Húc Trạch ơi, dậy đi, đến giờ cơm trưa rồi.”
Thấy Húc Trạch vẫn im lìm, Thường Chỉ bẹo mặt hắn: “Đồ heo lười, trưa trật ra rồi!”
Nhờ bẹo Tần Dương nhiều, bàn tay Thường Chỉ đã luyện được kỹ năng thượng thừa, bẹo đau thấy tợn, làm Húc Trạch nhăn mặt, túm lấy bàn tay nghịch ngợm trên mặt mình và đè chặt xuống, kê giữa mặt và cánh tay như đang ôm gối, miệng thì mơ màng lẩm bẩm: “Đừng rộn…”
Chắc thay bàn tay này mềm mại gối thích quá, hắn bèn dụi dụi theo bản năng, khiến Thường Chỉ nổi hết cả da gà da vịt, toàn thân như bị điện giật, chân suýt nữa mềm nhũn.
Cậu ngơ ngác, trợn mắt nhìn mu bàn tay trắng nõn của mình áp lên làn da màu lúa mạch của Húc Trạch, mũi hắn ta tì lên cổ tay cậu, hơi thở ấm nồng luồn vào ống tay áo lan khắp cánh tay, rát bỏng tới độ mặt mũi cậu đỏ chót.
Trống ngực vang thình thịch, Thường Chỉ bị kéo suýt ngã vào người Húc Trạch.
Lại gần gương mặt ấy, cậu hoảng đến nỗi quên cả thở, đôi mắt trừng trừng nhìn cằm hắn, thậm chí còn thấy rõ gốc râu xanh xanh sau khi cạo sạch râu.
Học sinh cấp 3 đã bắt đầu có bóng dáng của người trưởng thành.
Dưới sự thúc đẩy của hormone, gương mặt, cơ thể và mùi hương của hắn đang quanh co giữa ngã rẽ chín chắn và ngây ngô.
Thường Chỉ mới ngửi, mới nhìn xíu thôi đã đắm mình trong cám dỗ mộc mạc chất phác mà trần trụi lạ thường.
Trong đầu cậu lóe lên những hình ảnh khiến máu sục sôi trong phim gay, phòng học thoáng chốc biến thành chốn hoang dâm, hai diễn viên mặc đồng phục để trần thân dưới trốn trong góc thủ dâm giúp nhau.
Ống kính lại gần, cái người cao hơn đột nhiên ngước mắt nhìn khán giả, nửa dưới khuôn mặt được quay đặc tả, chiếc cằm với gốc râu xanh xanh và đôi môi hồng hồng ướt át đương nở nụ cười khinh miệt.
Ống kính di chuyển lên nửa trên khuôn mặt, ấy thế mà là đôi con mắt mỉm cười hững hờ của Húc Trạch.
Thường Chỉ chợt giật bắn người, vội vã rút tay lại, cơ thể cậu như trúng bùa, đứng đờ ra ngơ ngác nhìn Húc Trạch bừng tỉnh, mơ màng mở nửa con mắt.
“Thường, Thường Chỉ?” Hắn lập tức ngồi dậy, đưa mắt nhìn xung quanh, thấy trong lớp chả còn ai mà nét mặt đờ đẫn: “Tôi ngủ bao lâu vậy…”
“…Cả sáng.” Thường Chỉ lặng lẽ cọ mu bàn tay lên quần, cúi đầu che giấu nhịp thở bất thường.
“Dậy rồi thì đi ăn cơm đi.” Đúng lúc ấy, Lý Thư Ngôn bước vào gọi cậu, cậu tiện đà quay người, bồi thêm câu gặp lại sau.
“Cậu sao thế? Mặt đỏ phừng phừng kìa, hay bị sốt?” Lý Thư Ngôn ngạc nhiên hỏi cậu.
“Không sao, trong lớp hơi ngộp ấy mà.”
“Chúng mình ăn ở đâu đây…”
Giọng nói của hai người nhỏ dần, Húc Trạch ngơ ngác ngồi tại chỗ chốc lát, gãi gãi gò má ngưa ngứa, đặng rút điện thoại ra.
Thấy cả đống tin nhắn trong wechat, hắn chửi thầm, đứng bật dậy lao ra khỏi phòng học.
Gió lạnh lướt ngang tai, đương chạy, hẵn bỗng nghĩ đến hình ảnh Thường Chỉ đứng cạnh bàn mình, gương mặt đỏ bừng xinh đẹp biết bao..