Đọc truyện Món Đồ Chơi – Chương 3: Chép Bài
“Chữ viết của cậu nhìn cũng tinh tươm đáo để, Húc Trạch bỗng nghĩ thế, ban nãy hắn vừa chép bài vừa khen ngợi sao mà viết tiếng Anh đẹp thế không biết.”
Biên tập: Chuối
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Thường Chỉ lau sạch âm hộ và hậu môn bằng giấy vệ sinh.
Vì quá đỗi hưng phấn, âm hộ sưng tấy như một quả đào mọng nước, hai mép thịt đẫy đà như hai phiến lá che chở mồng đốc thẹn thùng nằm chính giữa.
Thường Chỉ cúi đầu nhìn, bất giác thấy miệng lưỡi khô rang.
Nước ấm đặt ở đầu giường đã nguội ngắt từ lâu, nhưng uống vào vừa hay giúp cơ thể hạ nhiệt.
Thường Chỉ đặt cốc xuống, mím đôi môi bị cắn đỏ au.
Cơn đê mê qua đi, ngẫm lại đợt lên đỉnh vừa rồi, cậu nhận ra cũng chẳng phải kiểu chết đi sống lại như trong tiểu thuyết, và thời gian hết sức ngắn ngủi.
Giai đoạn sung sướng nhất là từ lúc cao trào đến khi bắn hết nước, tổng cộng chỉ cỡ hơn 10 giây.
Nói thật, cậu hơi thất vọng.
Mặc quần lót và quần dài chỉnh tề, Thường Chỉ ấn nút dừng bộ phim hẵng còn phát trên điện thoại.
Màn hình dừng lại tại hình ảnh anh công rút dương v*t ra, cậu bình tĩnh nhìn giây lát rồi tắt điện thoại đi, chui vào trong chăn.
Có lẽ do thủ dâm, cơ thể bình thường lạnh lẽo khó ấm, nay đã nóng hầm hập.
Nhờ sự ấm áp ấy, Thường Chỉ nhanh chóng chìm vào cơn mơ, hiếm khi được giấc ngủ ngon.
Kết quả của việc ngủ ngon là sáng hôm sau Thường Chỉ dậy muộn.
La Nhan Ngọc muốn cậu ngủ thêm, nên đã gọi cậu dậy muộn hơn ngày thường 10 phút.
Tới khi cậu đến trường, nửa già lớp đã có mặt, ngay cả Tần Dương đó giờ toàn đến sát nút cũng đã ở đây.
Đứng dậy nhường chỗ cho Thường Chỉ vào, cậu ta đương định hỏi sao tới muộn thế, bỗng thấy trên môi dưới của Thường Chỉ có vết cắn mới tinh.
“Uầy!” Cậu ta chống cằm nhìn chằm chằm Thường Chỉ bằng ánh mắt mờ ám: “Anh Thường có biến kìa.”
“Có cái khỉ ấy.” Thường Chỉ đặt cặp xuống lôi bài tập ra, liếc mắt nguýt Tần Dương: “Chẳng may tự cắn vào môi.”
“Sao nóng thế, hỏi tí thôi mà, có phải do bé mèo hoang hư hỏng gây ra không?” Tần Dương tiếp tục trêu đùa một cách đê tiện, ai bảo Thường Chỉ cứ sống máy móc tẻ nhạt suốt, xíu xiu mới mẻ thôi cũng rất bắt mắt.
“Mèo hoang gì đấy?” Nữ sinh thu bài tập tiếng Anh bước đến gần: “Thường Chỉ ơi, cậu nuôi mèo à?”
Thường Chỉ lườm xéo Tần Dương, lắc đầu bảo không.
“À, thế bài tập tiếng Anh của cậu đâu? Tổ mình thiếu mỗi cậu thôi, cán sự môn đang giục đấy.”
Tần Dương cảm giác có ánh mắt hiền hòa rơi trên người mình, bấy giờ mới nhận ra toang thật rồi.
“Đệch! Tớ cho Húc Trạch mượn rồi! Sao cậu ta không nộp?!”
“Bảo sao ban nãy tớ thấy cậu ấy chép bài, hóa ra là của Thường Chỉ.”
Bài tập của Thường Chỉ hay được lan truyền rộng rãi, nhưng mọi người hết sức tự giác, hoặc trả trước thời hạn, hoặc nộp bài giúp cậu.
Hôm nay là lần đầu tiên xảy ra tình trạng nộp muộn.
“Cậu ấy đâu rồi?” Thường Chỉ đành chịu, dầu gì nhân vật chính là Húc Trạch – một học sinh thể dục thể thao – mặt trời mọc đằng Tây mới được hôm chép bài, còn đòi hỏi cái gì nữa?
“Ban đầu cậu ấy định chép trong lớp, mà Y Y nhắc cậu ấy chép thế sẽ bị chủ nhiệm khối tóm cổ, cậu ấy bèn chạy ra ngoài, giờ chẳng biết đi đâu nữa.”
“Để tớ đi tìm cho.” Tần Dương xung phong ra trận: “Tớ có wechat của cậu ta, gửi tin nhắn cái là được.”
“Thôi, cậu không thấy cái gì trong ngăn bàn cậu ấy sao?” Nữ sinh chỉ chiếc bàn nằm trong góc trái lớp học: “Vội quá quên mang cả điện thoại kìa.”
Tần Dương tức thì héo rũ, cậu ta cẩn thận nhìn trộm Thường Chỉ, nom áy náy lắm.
“Thôi được rồi, tớ tự đi tìm.” Thường Chỉ thấy vẻ mặt hài hước của cậu ta, chẳng còn cáu kỉnh nữa, cậu nói với bạn nữ thu bài: “Cậu nộp bài của tổ bọn mình trước đi, bảo với cán sự môn lát nữa tớ tự nộp cho giáo viên, đừng làm mọi người muộn theo.”
“Ok.” Nữ sinh đồng ý dứt khoát, bê bài tập đi, trong lòng thầm nhủ Thường Chỉ chu đáo quá, người đâu tốt thế.
Tần Dương lại cản không cho cậu đi tìm, Thường Chỉ bèn đưa bài tập môn khác cho cậu ta, giao nhiệm vụ chân chạy.
Để Tần Dương đi thì chả biết bao giờ mới về, Thường Chỉ không muốn làm cậu chàng xấu hổ, đành kiếm chuyện cho cậu ta làm, còn mình bước ra khỏi lớp đi xuống tầng.
Chủ nhiệm khối đang tuần tra ở lớp bên cạnh, không có ai lại đi chép bài trên tầng này hết, khả năng cao là đang ở sân vận động.
Tiết tự học sáng đã bắt đầu, người đến muộn ba chân bốn cẳng chạy vào lớp, kẻ đi xe nhân lúc không ai kiểm tra phi thẳng vào bãi gửi xe.
Trên đường đến bãi gửi xe sẽ đi ngang qua một hàng hiên quanh co uốn lượn, thuở mùa hè cây cối xum xuê, biết bao người hóng mát trong ấy.
Giờ vào cuối thu, lá cây rụng sạch.
Từ đằng xa, Thường Chỉ thấy một người ngồi dưới những cành khô miệt mài chép vở.
Bởi chỗ ngồi thấp mà người nọ gần như quỳ rạp trên mặt đất, đầu cúi hết cỡ, trông khôi hài y hệt con đà điểu to bự đang nhặt đồ ăn dưới đất.
Và quả là lộ liễu, người đi ngang qua chỉ cần nhìn kĩ thôi là tóm được cậu ta rồi.
Thường Chỉ vừa bực mình vừa buồn cười, đầu óc tên này cấu tạo kiểu gì vậy, vào nhà vệ sinh chép bài còn tốt hơn cái nơi khỉ gió này.
Cậu toan bước tới, bỗng thấy Húc Trạch thu dọn đồ đạc, có vẻ chép xong rồi, đứng dậy chạy như bay vào tòa nhà dạy học, cắm đầu cắm cổ chạy không phát hiện cả Thường Chỉ đứng ngay ở đầu cầu thang.
“Húc Trạch!” Hết cách, Thường Chỉ đành lên tiếng gọi giật hắn lại.
May thay, hắn chạy nhanh mà dừng cũng mau, trông thấy Thường Chỉ vội vòng trở lại, dáng người cao to đứng trên bậc thang mang đến cảm giác áp bức thấy tợn.
Thường Chỉ cố tình bước lên vài bậc thang, cho đến khi tầm mắt có thể nhìn hắn từ trên xuống mới hết cảm giác xa lánh.
“Thường Chỉ, xin lỗi cậu, tôi cầm bài tập đi nộp cho cậu ngay đây.” Húc Trạch phổi bò không nhận ra hành động của Thường Chỉ, ngửa cổ lên nở nụ cười áy náy với cậu.
Đôi mắt hắn cong cong dưới hai hàng lông mày rậm, rành rành là gương mặt đẹp trai tuấn tú mà sao cứ thấy đần đần.
Xin người, cậu đi nộp khác nào nói với giáo viên rằng cậu chép bài, lại còn nộp muộn, không bị mắng mới lạ đấy, hại cả tôi phải giải thích tại sao bài tập chạy sang tay bạn khác.
Thường Chỉ cạn lời, trông thấy Húc Trạch sải chân phi lên vài bậc thang chuẩn bị lao vèo vèo, đành níu tay áo giữ hắn lại.
“Đưa đây cho tôi, tôi nộp cả cho, cậu về lớp trước đi.” Thường Chỉ không lằng nhằng nữa, cầm lấy bài tập trên tay hắn, xoay người bước lên tầng.
Húc Trạch chỉ nghĩ cậu tốt bụng, ngoan ngoãn bám theo sau mông cảm ơn rối rít.
May sao lớp họ ngay trên tầng 2, chứ không hắn thật lòng chẳng biết phải nói gì với Thường Chỉ nữa.
Trong mắt hắn, Thường Chỉ là con nhà người ta.
Lần nào bố đánh hắn cũng lấy Thường Chỉ ra làm ví dụ, ổng nói: “Mày nhìn cái bạn đứng đầu lớp mày đi kìa! Đã học giỏi lại còn ngoan ngoãn lễ phép! Quần áo tóc tai gọn gàng sạch sẽ, mày nhìn lại mày xem! Ngày nào cũng lôi tha lôi thôi chả ra cái thể thống gì!” Lòng Húc Trạch tủi hờn lắm.
Hắn là học sinh thể dục thể thao, ngày nào mà chả phải luyện tập, đâu giống Thường Chỉ suốt ngày ngồi trong phòng học, chả có gì để so sánh hết.
Nhưng thực lòng thì Thường Chỉ gọn gàng tinh tươm thật.
Trên áo đồng phục chẳng có lấy một nếp nhăn, tỏa ra mùi nước giặt thơm ngát, ngọt ngào mà khoan khoái, khác xa kẻ chuyên xắn ống quần như hắn.
Chữ viết của cậu nhìn cũng tinh tươm đáo để, Húc Trạch bỗng nghĩ thế, ban nãy hắn vừa chép bài vừa khen ngợi sao mà viết tiếng Anh đẹp thế không biết..