Món Đồ Chơi

Chương 30: A Ưm! Đau Quá! Hức Hức Đau Quá


Đọc truyện Món Đồ Chơi – Chương 30: A Ưm! Đau Quá! Hức Hức Đau Quá


Biên tập: Chuối
(Đây nà một chiếc ảnh gất nà chếch chi mỗi tội chỉ đăng được trên wordpress)
…!
Tiếng liếm láp bỗng dừng lại.

“…Mình, mình nói gì cơ?” Húc Trạch quả thật không thể tin vào tai mình, hắn ngẩng đầu lên từ giữa háng Thường Chỉ, đôi môi ướt át mấp máy nhưng không thốt ra được tiếng nào.

Khả năng suy nghĩ như bị khoét ra khỏi đầu óc.

Trong tầm mắt mơ màng, Thường Chỉ hệt người cá nằm trên mỏm đá đen nhánh, cơ thể mảnh mai và xinh đẹp phủ một lớp nước ướt át do vừa mới lên bờ.

Cậu nghiêng đầu, ráng hồng trên má lan rộng, đôi con ngươi sũng nước liếc về phía Húc Trạch.

Cậu không đủ dũng khí để lặp lại lời nài nỉ dâm đãng.

Húc Trạch đực mặt khiến cậu thấy xấu hổ cực kỳ, nhưng nước dính trên môi và cằm hắn lại làm âm hộ cậu ngứa ngáy, không còn được liếm mút, dòng suối ở nơi đó ồ ạt đổ ra ngoài như đã mất kiểm soát, nóng lòng mong ngóng thứ gì đó nhét vào.

Thường Chỉ nhấc chân lên.

Mu bàn chân kéo căng lộ ra mạch máu xanh nhạt, đầu gối gập lại, lòng bàn chân giẫm lên làn da ướt át, chậm rãi trượt từ lồng ngực xuống đến cơ bụng rắn rỏi, ngón chân mềm mại vén lông mu rậm rạp, chạm vào dương v*t cương cứng tràn trề sức sống.

Đôi mắt nhạt nhòa hơi nước vẫn liếc nhìn Húc Trạch, sợi tóc dán trên sườn mặt toát nên vẻ yếu đuối và vô tội.

Nhưng cái chân nghịch ngợm lại táo tợn đè lên cây hàng cọ xát, ngón chân trắng ngần xoa quy đầu, nhẹ nhàng gảy lỗ sáo rỉ nước.

Húc Trạch bị đạp, rên lên đầy khó chịu, hắn cúi đầu nhìn, dương v*t màu nâu đỏ thô to nằm dưới bàn chân trắng nõn, ngón chân tinh nghịch gảy gảy, chẳng khác nào đổ thêm dầu vào biển lửa cháy rực trong lòng hắn, mồ hôi bên thái dương chảy tòng tòng.

Nhịp thở rối loạn, hắn túm lấy cổ chân Thường Chỉ, nhấc lên đặt bên eo.

Lúc ngẩng đầu, mặt hắn đã mướt mồ hôi và giọng nói thì khản đặc: “Mình đừng trêu tớ, ở đây không có bao đâu.” Cổ họng nghèn nghẹt, chạm phải ánh mắt khát tình của Thường Chỉ, hắn vội vàng cúi đầu trốn tránh, cầm lòng chẳng đặng gằn giọng chửi “**”.

“Thế mình ** em đi.” Nghe tiếng chửi thô lỗ của hắn, trong lòng Thường Chỉ hưng phấn khôn tả, cậu giãy giãy cổ chân bị nắm, đáy chậu ào ào dịch nhờn lóng lánh: “Em…!Em không có chỗ đấy…” Cậu lẳng lặng nuốt nước bọt: “Nên…!không cần tránh thai.”
Hai chữ cuối nhỏ như muỗi kêu, cậu thường cảm thấy thẹn thùng và yếu thế trong việc nói ra, nhất là chuyện liên quan đến cơ thể dị dạng của mình, nhưng không hề hay biết biểu cảm bẽn lẽn càng làm Húc Trạch hứng tình.


Bàn tay nắm cổ chân siết chặt, Thường Chỉ ăn đau, cậu thấy Húc Trạch nhoài người đè lên người mình, đáy mắt đen kịt như biển sâu, một tia sáng cũng chẳng lọt được vào.

Mồ hôi nối đuôi nhau rỏ xuống tòng tòng và vỡ tan trên lồng ngực cậu, Húc Trạch nở nụ cười bất đắc dĩ, hôn từ xương quai xanh Thường chỉ đến vành tai, phả ra hơi thở nóng ướt bên tai cậu: “Chịu mình luôn đấy.”
Lỗ thịt ướt sũng đã lâu bị quy đầu to bự tì lên, một tay Húc Trạch ấn đùi Thường Chỉ, một tay đỡ dương v*t hằn gân xanh dữ tợn huých về đằng trước, mài miết cửa động mang tính chất thăm dò.

Dịch tuyến tiền liệt chảy ra từ lỗ sáo hòa vào với nước dâm phọt ra từ âm đ*o, theo động tác chà xát, bôi quệt lên hai mép thịt tạo thành lớp màng trong suốt.

Thường Chỉ cắn lên ngón tay đầy dấu răng của mình, tiếng tim đập như sấm rền bên tai lẫn vào với tiếng rên rỉ rò ra từ miệng, không tài nào nghe rõ.

Cậu như kẻ tù nhân chờ hành quyết, còn Húc Trạch đang cầm dụng cụ hành hình, sự căng thẳng nhân đôi giữa cả hai trong tiếng thở hào hển, Thường Chỉ không chịu được nữa, cậu bị cọ tới độ gò mông run bắn.

“Mình làm gì thế…” Cậu sắp khóc tới nơi rồi, giọng nói nghèn nghẹt mang ý hờn trách.

Húc Trạch nghe mà mặt nóng bừng, bàn tay nắm dương v*t căng chặt, do dự nhìn lỗ dâm đỏ hỏn ướt át, rồi nhìn cây hàng vừa thô vừa to của mình, cất giọng khàn khàn: “Nhỏ quá….!Anh sợ làm mình đau.”
Trong giây lát Thường Chỉ chẳng biết phải nói gì.

Cậu thấy buồn cười quá, mình còn chả sợ mà Húc Trạch lại sợ.

Nhưng vào lúc ham muốn đậm đặc được nghe những lời này cứ khiến sống mũi cay xè.

Cậu cảm nhận rõ rệt mình được yêu hơn bao giờ hết, chút thấp thỏm lo lắng cuối cùng bay biến trong sự thương yêu trân trọng của Húc Trạch, cậu lắc eo, đôi mắt mờ hơi nước chăm chú nhìn Húc Trạch —- “Em muốn mình.”
Ba chữ mạnh mẽ rõ ràng in dấu thẳng vào trái tim, Húc Trạch khựng lại, lồng ngực trĩu nặng nổi trống vang rền, tình yêu hóa thành ngọn lửa bừng cháy, còn hắn chìm trong đó, bị thiêu đốt, cả cơ thể gào thét giục giã xâm chiếm và buông thả, ngay cả đôi mắt cũng dấy lên ánh lửa đỏ thẫm.

dương v*t chà xát không chút dịu dàng, mạnh mẽ thúc vào miệng âm đ*o trắng ngần, Húc Trạch ưỡn hông, nhìn chằm chằm quy đầu của mình vạch mở động thịt mềm nhũn, cửa động đỏ tươi bị banh ra thành màu trắng nhạt, âm đ*o thấy có vật lạ xâm nhập bèn co thắt kịch liệt, siết chặt cây hàng nóng bỏng không ngừng xông xáo.

Chặt quá, lỗ dâm như cái động nước biết hít thở, lưng Húc Trạch run lên, đôi mắt đỏ sọng.

Trong tầm mắt hắn, môi âm hộ đang kẹp chặt dương v*t, chậm rãi nuốt quy đầu một cách đầy khó khăn, cảm giác chật chội đi đôi với cơn sướng dữ dội làm hắn phải há miệng thở gấp, thế mới nhịn được không đâm xộc vào.

“A a, chậm thôi…!Đau quá…” Thường Chỉ siết chặt ga giường, những giọt nước tích trữ trong hốc mắt không kìm được chảy xuống, cửa mình bé nhỏ chật hẹp nuốt một cách khó khăn.

Dù dạo đầu đầy đủ, cậu cũng ướt sũng sượi, nhưng kích thước của Húc Trạch quá to so với cậu.

Cảm giác căng đau từ hạ bộ truyền tới từng đợt, mới đút quy đầu vào thôi mà cậu đã đau đến mức thằng em xìu xuống, may thay Húc Trạch không cố thọc vào, mà nằm im bên trong chờ cậu thích ứng.


Giữa đường mắc kẹt khiến cả hai đều khó chịu, Húc Trạch cau mày hít sâu, ngón tay bấu trên bắp đùi Thường Chỉ tạo thành những vầng trăng khuyết.

Nghe thấy Thường Chỉ kêu đau, hắn cũng xót xa lắm, thậm chí còn nghĩ hay thôi không làm nữa.

Nhưng cây hàng đã được nếm mùi thịt sao dễ rút ra, thế là hắn buộc lòng phải nhoài người ngậm lấy núm vú Thường Chỉ, bàn tay vuốt dọc từ gò mông căng mẩy lên đến eo thon, vết chai ram ráp cọ lên da thịt non mềm mang tới những dòng điện li ti làm Thường Chỉ rên khẽ.

“Còn đau nữa không mình?” Nhả núm vú ra, Húc Trạch hôn lên gương mặt đỏ bừng của cậu.

Thường Chỉ duỗi tay sờ khuôn mặt mướt mồ hôi của hắn, trái tim đau xót, nỉ non đáp rằng “Không đau ạ”.

Sự thật là cậu không thích ứng nhanh tới vậy, vật lạ nhồi nhét trong hạ bộ mang đến cảm giác lạ lẫm, căng ứ và đau rát, nhưng sự an ủi của Húc Trạch đã phần nào xoa dịu nó, chí ít cơn đau như xé rách đã biến mất, cậu thở chậm lại, rồi nói khẽ bên tai Húc Trạch: “Cắm hết vào đi, em không đau đâu.”
“Mình cứ lừa anh.” Phản ứng của Húc Trạch hết sức nhanh nhanh nhạy, hắn gảy gảy dương v*t mềm nhũn của cậu, cắn môi cậu cười bảo: “Chỗ này thật thà hơn mình đấy.”
Thường Chỉ không ngờ lời nói dối của mình sẽ bị vạch trần một cách chóng vánh, cậu bật cười, đón lấy môi Húc Trạch quấn quýt nhau.

Trong lúc lơ đãng, hai tay Húc Trạch nắm chân cậu gập lại và banh ra, hắn lắc hông nhẹ nhàng đút dương v*t vào âm đ*o, quy đầu tròn trịa nghiền ép, mở rộng vách hang chật chội, gây ra tiếng nước lép nhép.

Cảm giác căng đau dần dần bị từng cơn râm ran thế chỗ, dương v*t mềm nhũn của Thường Chỉ ngóc đầu dậy, môi lưỡi cậu bị Húc Trạch mút mát đầy thân mật và nhiệt tình, tiếng rên rỉ bật thốt trầm lắng và vỡ vụn, cậu hoàn toan chìm trong nụ hôn nồng nàn.

Lỗ thịt bên dưới cũng không thắt chặt như lúc ban đầu nữa, âm hộ ngập nước bị vật cứng banh rộng cửa ngõ, mép thịt đầy đặn bao quanh quy đầu chơi đùa, vách hang mềm ướt như cái miệng nhỏ liên tục mút mát lỗ sáo.

Húc Trạch phả hơi thở nặng nề lên mặt Thường Chỉ, cơ mông căng lên, tốc độ đút vào ngày một nhanh và mạnh, sau khi chọc vài cái nhẹ nhàng bèn xộc thẳng về phía trước, mượn nước dâm trơn ướt để nhét cả một đoạn dương v*t thô cứng vào trong, âm đ*o chặt khít bao bọc và mút mát nó, sướng tới độ động tác đâm chọc Húc Trạch mất khống chế, hắn ấn chặt hai đùi Thường Chỉ xuống, nâng gò mông tròn lẳn lên, quy đầu xông vào đột nhiên va phải vách ngăn.
“A ưm! Đau quá! Hức hức…!Đau quá…” Lỗ dâm tức thì co chặt, nước mắt tràn ra ướt đẫm lông mi Thường Chỉ, cậu nhắm mắt kêu đau, móng tay bấu chặt da thịt sau lưng Húc Trạch, đau như có que cời lửa nóng rẫy thọc vào bên trong vậy.

Vách tường trong âm đ*o từ chối chứa chấp cây hàng cứng rắn, Húc Trạch há to miệng thở dốc, hắn bị kẹp chặt vừa đau vừa sướng, dục vọng mất kiểm soát che mờ lý trí của hắn, vách ngăn mỏng manh nọ càng khiến hắn hưng phấn tới mức cơ bắp run lên, giọng nói khản đặc cũng run run: “Ngoan, cố chịu chút thôi, anh, anh không dừng lại được.”
Dứt lời ưỡn lưng thúc háng, mặc kệ Thường Chỉ giãy giụa, quy đầu xé rách màng trinh, chớp mắt đã cắm hơn nửa dương v*t thô to vào trong.

Nước nôi trong lỗ bị chọc phọt ra ngoài, từng giọt bám trên lông mu ngăm đen của Húc Trạch, trông dâm dục hết sức.

Cơn đau âm ỉ như chiếc rìu to bổ đôi Thường Chỉ, nước mắt cậu lã chã, cây hàng đáng sợ trong người đóng đinh cậu trên giường mất rồi, thậm chí bụng dưới phẳng lì còn gồ lên rõ rệt, dương v*t vừa cương run rẩy chảy ra chất lỏng nhớp nhúa, rỏ xuống chỗ gồ lên, nom vừa kì quặc vừa đáng thương.

Đôi chân thon thả trắng ngần của cậu run run mở rộng, lỗ mềm giữa hai chân ngậm chặt dương v*t một cách khó khăn, trông như sắp nứt ra đến nơi vậy.


Cánh môi trắng bệch chẳng thốt được lời tròn vành rõ chữ, chỉ biết hít thở yếu ớt và cất tiếng nức nở buồn thảm.

Húc Trạch lau môi hôi lạnh trên trán giúp cậu, cố sức nhịn không nhìn chỗ hạ bộ hai người gắn kết, hắn thở hổn hển liên tục an ủi: “Ổn rồi ổn rồi, cắm vào rồi.” Vừa nói vừa hôn môi Thường Chỉ, không để cậu cắn rách môi mình.

Bây giờ hắn rất hối hận vì ban nãy đã quá thô lỗ, nhưng dương v*t được động nước ngậm chặt mang đến khoái cảm quá mãnh liệt, hệt như có nham thạch đổ vào trong sống lưng, hông eo chỉ muốn xông về phía trước, cắm vào nơi nóng hơn.

Dòng máu chảy nhanh hơn, Húc Trạch hôn cậu, lồng ngực bắt đầu chập chùng dồn dập, tay hắn đặt trên mông Thường Chỉ ra sức nhào nặn, cơn đau vì bị phá trinh dần dần thuyên giảm nhờ hắn xoa bóp, hóa thành cơn ngứa râm ran chui vào đầu óc tê dại của Thường Chỉ.

Đầu lưỡi cậu bị quấn quýt mút mát, Húc Trạch liếm cánh môi cậu, hôn khắp từ sườn mặt đến vành tai và cắn nhẹ: “Đừng sợ, anh sẽ làm chậm thôi.”
Giọng nói trầm lắng giữa bể dục làm Thường Chỉ nhột nhạt rụt vai.

Cậu đáp “Dạ”, bụng dưới căng xót dâng trào dòng nước ấm, dương v*t cứng rắn trong lỗ bỗng trở nên rõ nét, cậu ngậm thứ đó mà thầm thấy khó tin, nhiệt độ bỏng rát, cậu khá bận tâm không biết mình có chảy máu không.

Dường như Húc Trạch biết cậu đang nghĩ gì, nhấc người dậy nâng chân cậu nhìn xuống, hơi rút dương v*t ra.

“Không chảy máu, Tiểu Chỉ giỏi quá.” Hắn khen ngợi, đôi mắt đen láy sáng ngời nhìn đăm đăm cái miệng nhỏ đỏ hỏn nuốt thằng em của mình, cửa động bọc quanh cây hàng thô to ướt đẫm và đưa nó vào trong âm đ*o, vách trong nghênh đón và chậm rãi co bóp mút mát, thịt mềm bấu chặt dương v*t, mỗi lần dương v*t rút ra lại lộ sắc đỏ nơi cửa động, sau đó bị nhét về, cứ thế lặp đi lặp lại, nước dâm chảy ào ào.

Tiếng nước dính dớp khẽ khàng vang lên từ bên dưới, Thường Chỉ túm gối đầu nhìn xuống, thế mới phát hiện Húc Trạch lừa mình.

Cây hàng của hắn vẫn còn thừa một đoạn bên ngoài, nhưng cậu đã bị lấp đầy.

dương v*t nâu đỏ nổi gân giần giật, chọc vào lỗ dâm mềm như quả đào chín rục, nước chảy đầm đìa ướt hơn nửa cây gậy, quanh cửa động sùi bọt trắng được tạo ra do Húc Trạch đâm vào rút ra ngày càng nhanh.

“Căng quá…!A, chậm thôi…” Tiếng rên của Thường Chỉ từ mềm mại lên đến cao vút, cậu cuộn tròn ngón chân, cả mặt lẫn cổ và lồng ngực đỏ bừng, làn da trắng nõn không giấu được phản ứng đê mê, bé sò bị đâm tới độ căng xót râm ran, gậy th*t cứng rắn vừa thô vừa to hăng đang giã nhiệt tình, làm bụng dưới cậu gồ lên hết lần này đến lần khác, phô bày dáng hình tục tĩu của dục vọng.

Húc Trạch bị tiếng động dâm loạn ấy thu hút ánh nhìn, bàn tay giữ đùi Thường Chỉ run lên, hầu kết nhúc nhích, hắn cảm giác như mình vừa nuốt một cục than hồng vào bụng, lục phủ ngũ tạng bị ngọn lửa cắn nuốt và đốt bỏng.

Ngón tay nóng ran quấn quanh dương v*t vểnh cao của Thường Chỉ, tì lên phần da trắng mềm lõm xuống.

Thường Chỉ lấy làm lạ nhìn hành động của hắn, ngày sau đó chợt bị hắn nhấn mạnh mà bật thốt tiếng kêu.

“Ha a…!Đừng ấn…!A a!” Bụng dưới lại gồ lên, bàn tay bên trên duỗi ra kéo xuống hệt như đang đo chiều dài, lại còn mò mẫm một cách gợi tình.

Húc Trạch dừng lại bên trong không nhúc nhích, sờ soạng một lúc lâu mới tiếp tục đâm rút trong tiếng rên khóc khàn khàn của Thường Chỉ.

Cây hàng dường như to lên, Thường Chỉ mắng hắn biến thái bằng chất giọng nghèn nghẹt, nhưng bị Húc Trạch lặng lẽ bóp hột le, vừa nắc háng giã gạo vừa xoa nắn hạt đỗ nhỏ bé cứng ngắc: “Đáng yêu quá.” Hiếm khi hắn đểu cáng như vậy: “Làm anh muốn sờ.”
“Mình —- A! Tê, tê quá…” Lời nói còn chưa thốt ra khỏi miệng đã bị khoái cảm từ hột le vùi lấp, tiếng rên trong miệng Thường Chỉ biến ảo, ngày một dồn dập, bắp đùi bắt đầu co rút, ngón cái Húc Trạch vần vò hột le, đôi mắt hắn chợt trầm xuống.


Nước nôi trong âm đ*o tuôn ra ồng ộc, thịt mềm kẹp chặt dương v*t ra sức mút mát, môi nhỏ bị giã tới độ tóe loe, vách tường bên trong sưng húp như hai bàn tay nhỏ bé cọ lên mạch máu trên cây hàng.

Húc Trạch đỏ mắt nhìn gốc dương v*t của mình, rồi men theo đó quan sát lỗ dâm chảy nước tòng tòng nuốt nó vào, trái tim ra sực nện thình thịch vào lồng ngực.

Bàn tay tì trên hột le của Thường Chỉ chà xát nhanh hơn, ngón cái day tròn thô bạo, khoái cảm kịch liệt từ lỗ dâm xộc thẳng lên não, khóe miệng Thường Chỉ ứa nước bọt chảy đến tận gáy, nhưng cậu mặc kệ, chỉ biết thét những tiếng lanh lảnh phóng đãng nghênh đón cơn cực khoái tê dại ập tới.

Bấy giờ Húc Trạch bỗng rút tay ra chống bên tai cậu, ra sức nắc háng nhét toàn bộ gậy th*t vào trong!
“Bạch, bạch, bạch.”
Túi tinh nặng trịch vỗ mạnh lên hai mép thịt sưng đỏ, Húc Trạch thọc ba nhát rồi rút cả cây hàng ra và lại cắm phập vào, dương v*t được mút chặt tới độ suýt bắn tinh, hắn không thể không siết nắm đấm dừng lại, mồ hôi chảy từ thái dương rỏ lên mặt Thường Chỉ.

Hai mắt Thường Chỉ nhắm chặt, đôi chân thon dài trắng nõn đạp lên eo hắn một cách yếu ớt.

Sâu trong âm đ*o phun ra từng dòng chất lỏng giội lên đầu khấu của Húc Trạch, vách hang co thắt kịch liệt, xoắn chặt tới độ trên cổ Húc Trạch cũng hằn gân xanh.

Hắn kìm chế ham muốn bắn tinh, cúi đầu cắn miệng Thường Chỉ, dưới háng đâm vào rút ra như điên, tiếng cơ thể va chạm “bạch bạch bạch” xen kẽ tiếng nước “lép nhép”.

dương v*t to dài xé bung cái lỗ chặt khít một cách thô bạo, cố tình đi ngược lại nhịp điệu co rút của lỗ dâm, càng thít vào hắn càng thọc ác, nước nôi của cơn cực khoái bị chọc cho bắn tung tóe, rơi vãi trên chiếc áo ngủ màu đen mà hắn đưa cho Thường Chỉ, chẳng mấy chốc đã tạo thành mảng màu đen đậm hơn.

Hắn đã thèm khát quá lâu, gò mông trắng nõn của Thường Chỉ bị xương hông hắn va đập đến đỏ bừng, những cú thúc hung hãn khiến mông gợn sóng liên hồi, run run rẩy rẩy như miếng đậu phụ trong tay hắn.

Hai cơ thể quấn quýt khăng khít, trước mắt Thường Chỉ hóa thành những mảng màu đen, mùi mồ hôi, tinh dịch, nước dâm vấn vít quanh mũi cậu, cậu bị hôn tới độ hô hấp đứt quãng, trong miệng là đầu lưỡi mạnh mẽ của Húc Trạch, trong tai là tiếng thở dốc nặng nề của hắn, cơ thể bị bắp thịt rắn rỏi ướt mồ hôi đè chặt, bờ mông bị đôi tay to nắn bóp thô bạo, liên tục thọc cây hàng cứng rắn nóng hổi vào lỗ dâm.

Cậu nghĩ mình sắp chết đến nơi rồi, nước mắt rơi lã chã, cậu muốn xin tha nhưng chỉ có thể bật thốt những tiếng khóc vô nghĩa, bàn tay bủn rủn không những không đẩy được Húc Trạch ra mà còn trượt lên trượt xuống do mồ hôi, cuối cùng bị Húc Trạch túm lấy đè lên đỉnh đầu.

Lỗ dâm sao cơn cao trào mềm mại hơn nhiều, dương v*t chọc ngoáy bên trong càng thêm thoải mái, cứ rút ra đâm vào chẳng cần kết cấu gì, quy đầu vểnh lên dính đầy nước sướng tích trữ bên trong.

Lông mu ướt đẫm cọ lên hột le, Thường Chỉ hoảng sợ nhậ ra lỗ dâm lại bắt đầu ngứa ngáy râm ran, cậu bèn lắc mông, nghiêng đầu định nói chuyện, nhưng bị Húc Trạch đuổi theo hôn môi, đầu gối tiến về phía trước, hông háng kê dưới gò mông ửng hồng của cậu, đâm rút càng thêm kịch liệt như thể đang trừng phạt, khiến bụng dưới Thường Chỉ tê rần.

Hai mắt Húc Trạch đỏ sọng, dương v*t được lỗ dâm mút mát quá sướng, hắn không muốn nghe Thường Chỉ nói gì hết, bởi vì một khi Tiểu Chỉ xin tha, hắn chắc chắn sẽ mềm lòng, nhưng bây giờ hắn nhìn Thường Chỉ khóc lóc nức nở, lông mi run rẩy, trong đầu chỉ còn độc suy nghĩ bắn tinh.

Hông eo chẳng biết đã nhún bao nhiêu lần, bé sò đỏ hỏn bị nện dữ dội đột nhiên co thắt, bên trong như có một cái miệng nhỏ bú mút đầu khấc Húc Trạch, làm hắn vượt ngưỡng kích thích, lỗ sáo căng lên bất ngờ bắn ra tinh dịch, rót hết vào sâu trong lỗ dâm, rồi bị nước sướng bên trong đẩy ra ngoài, chất lỏng trắng đục đặc sệt tràn ra ngoài cửa động len vào khe mông, rỏ từng giọt xuống áo ngủ như bông tuyết.

Lần này nước chảy nhiều quá, Húc Trạch vội vàng rút dương v*t mềm xụi ra, âm hộ đỏ hỏn ướt át dính đầy chất lỏng trắng đục, hắn nhìn mà cổ họng khô rang, lỗ dâm bị hắn căng ra thành một hang động, bên trong hẵng còn chảy nước ròng ròng, mật ngọt trong suốt nhiều tới mức tụ thành một bãi dưới mông Thường Chỉ.

Hắn bỗng nhớ đến những tư liệu mình đã tìm kiếm, tức thì hưng phấn, nói năng lộn xộn: “Tiểu Chỉ ơi, mình giỏi quá.” Hắn ghé lại gần hôn lên đôi mắt khép hờ của Thường Chỉ: “Có sướng không? Mình giỏi ghê, không ngờ mình, trên mạng bảo, đây là lên đỉnh bằng âm đ*o, Tiểu Chỉ ơi mình xịn quá!”
Thường Chỉ đẩy cái bản mặt cười toe toét của hắn ra, yếu ớt mở to miệng tặng hắn hai chữ.

“…Biến đi.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.