Đọc truyện Món Đồ Chơi Trả Thù – Chương 13
CHƯƠNG 13
Triển lãm phục chế danh họa căn bản luôn có tiệc cốctai, ta vốn tưởng tất cả quần chúng già trẻ đều thích nghe ngóng hoạt động công chúng cơ, kết quả nơi đây vẫn có người yêu thích thưởng thức đến gặp gỡ. Địa điểm là khách sạn năm sao không nói đến, cửa triển lãm còn có hai bồi bàn áo mũ chỉnh tề, thần khí khiến người thường vừa nhìn đã biết đây là nơi không phải tiểu thị dân có thể giao thiệp.
Tuy rằng không có tiểu thị dân nào tham gia nhưng đã có rất nhiều tên đem biển “Tân họa sĩ” như tấm chiêu bài treo trên người ở trong đó lắc lư, cho dù là buổi biểu diễn thời trang ở Paris cũng không thể nhìn thấy nhiều trang phục và đạo cụ ngạc nhiên cổ quái như vậy. Mà tân họa sĩ này đó đều có một điểm chung duy nhất là – đều lấy bộ dạng cao quý ra vẻ không sao cả để che dấu nội tâm bất an cùng tự ti của người mới. Ta phỏng chừng Phương Thụ Nhân chỉ sợ nhìn không ra loại này, chỉ có người từng trải qua nhiều lần thê thảm như ta mới có thể liếc mắt một cái mà nhìn thấu bản chất của họ.
Theo thường lệ, vừa vào phòng triển lãm, còn không thấy mấy bức tranh ở đâu, ta đã phải theo Phương Thụ Nhân cùng vị này tiên sinh, vị kia tiên sinh hàn huyên chuyện cũ, cười đến mặt đều cứng đơ, khó khăn qua lại một vòng, khắp nơi chào hỏi cũng mất mấy tiếng, ta cùng Phương Thụ Nhân lúc này mới thực sự bắt đầu thưởng thức tranh —— phải nói chỉ có Phương Thụ Nhân thưởng thức, còn ta hờn dỗi đầy mình, đang nghĩ ngợi làm thế nào để hết giận đây.
“La Lâu Lập, ngươi tới xem bức này.” Phương Thụ Nhân cười tủm tỉm. Trước mặt người khác hắn là người nghiêm túc chăm chỉ, vừa đáng tin vừa thành thục, còn thân thiện hữu lễ lại hòa nhã giàu có rộng lượng, ai cũng không thể nhìn ra hắn là loại nham hiểm.
Ta xốc lại tinh thần, nhìn bức tranh Phương đại tổng tài đích thân ngự bút khâm điểm – là một bức tranh phong cảnh —— ta nghĩ là bức tranh đi, bởi vì thuốc màu bôi tầng tầng lớp lớp, sắc điệu cũng dầy lớp lớp tầng tầng.
“Nhìn, như thế nào?”
“Ngươi nhìn lại bức kia.”
Ta lại nhìn xem, cũng là bức tranh phong cảnh: “Để làm chi?”
“Ngươi nói này hai bức tranh có gì khác nhau?”
Ta đứng hình năm giây. Có gì khác nhau? Theo ta chúng nó trừ bỏ đều là tranh phong cảnh vẽ hai nơi khác nhau, cái khác có gì không giống nhau. Chính là hắn hỏi như vậy nhưng ta không thể đáp như vậy.
Còn chưa nghĩ tốt đâu, ta trong đầu lại chuyển qua một ý niệm: này chẳng phải là cơ hội tốt để ta trét bùn vào triển lãm của hắn sao? Hơn nữa, nói trước chỗ đông người, nhất định có thể khiến hắn tức đến chết, nhân tiện đem khoái hoạt của ta xây trên nỗi thống khổ của hắn. Chính là mọi việc qua đi, thống khổ của ta cũng xây trên sự khoái hoạt của ta mà thôi.
Nói là làm, ta cẩn thận đem hai bức họa đánh giá một lần, sau đó cẩn thận trả lời: “Địa điểm bức tranh gì đó không giống.”
Phương Thụ Nhân dùng ánh nhìn kẻ ngốc liếc ta: “… Ngoại trừ cái này?”
“Tranh kia lớn hơn một chút, tranh này nhỏ hơn một ít.”
“Ta không nói cái kia! Ta hỏi phong cách!”
Ta vuốt cằm suy nghĩ một trận: “… Tranh này thoạt nhìn trang trọng một chút, tranh kia thoạt nhìn hoa lệ một ít.”
Biểu tình của Phương Thụ Nhân giống như trải qua một năm đen tối rốt cục thấy được mặt trời: “Tốt lắm! Nói xem vì cái gì?”
“Bởi vì tranh này ***g trong khung kính màu đen, tranh kia ***g khung kính màu vàng.”
Ừm, nếu ai nhắc đến chuyện có người vì một câu nói mà tắc nghẽn cơ tim rồi chết, đại khái chính là Phương Thụ Nhân. Ta cảm thấy thực mỹ mãn mà thưởng thức bức tranh mà ta một tay chế tạo – bức tranh siêu tả thực, âm thầm trong lòng cho nó một khung kính thực xứng đáng. Nếu có thể treo trên tường xem mỗi ngày nhất định thu được hiệu quả bình ổn lửa giận, thuận tim thuận phổi cực kì diệu.
Có vài người vừa nói chuyện vừa đi tới sau chúng ta. Phương Thụ Nhân kiềm nén lửa giận, đem tầm mắt từ người ta chuyển qua bức tranh trên tường, nhìn hắn, ngươi sẽ nghĩ đến trên tường chính là ảnh đồi trụy của hắn bị chụp trộm rồi treo lên. Nếu bốn bề vắng lặng, chắc chắn hắn sẽ đem ta ném ta ngoài cửa sổ.
Hai tân họa sĩ bước tới cùng Phương Thụ Nhân chào hỏi. Sắc mặt Phương Thụ Nhân chuyển biến nhanh đến mức có thể theo kịp tốc độ của đại sư Xuyên kịch (kịch hát Tứ Xuyên, lưu hành ở tỉnh Tứ Xuyên và một số vùng ở Quý Châu, Vân Nam, Trung Quốc), đảo mắt một cái liền đổi thành khuôn mặt tươi cười chuyên dụng của thương nhân. Ban đầu ta còn đi theo bồi cười, được một nửa liền phát hiện không khí có điểm kì quái, hai vị này mới nhìn thì thấy không kiêu ngạo không siểm nịnh, nhưng loại cử chỉ lời nói này, ánh mắt động tác đều là bộ dáng muốn câu dẫn tổng tài của ta. Kia vốn cũng không phải chuyện của ta, nhưng Phương Thụ Nhân nói cười yến yến, thỉnh thoảng lại tà tà liếc mắt nhìn ta mộ cái, bộ dạng như thể muốn nói người ta biết thưởng thức hơn ngươi không khỏi khiến ta trong lòng phát giận, muốn làm điều ác. Không phải chỉ nhìn qua sao, so sánh với cái bên cạnh sao, so sánh các loại sao, không phải nói một chuỗi tên người ngoại quốc ta chưa từng nghe qua mà không nhíu mày sao, không phải là có thể nói chuyện cái gì trường phái tự do trường phái ấn tượng sao, không phải chỉ là nhìn vào một bức tranh nhìn không ra vẽ cái gì rồi nói nguyên nhân giải thích này nọ sao, hừ…
Dường như… Càng nói càng có bộ dạng ủ rũ… Tuy rằng này đó ta không hiểu, chính là, ít nhất, ít nhất… ít nhất ngoại hình ta vẫn không tồi, hơn nữa ngôn ngữ sinh động, cách nói năng, cử chỉ hào phóng thông minh, có ngoại hình lại có trí tuệ, lại hiền lành, nhã nhặn,…
Đang tiến hành cuộc nói chuyên tự an ủi tâm lý bản thân chợt nghe thấy Phương Thụ Nhân khen ngợi hai người này “thoát tục”, “thưởng thức độc đáo”.
Cái gì a! Nữ nhân tóc dài kia tết vô số đuôi sam, choàng một cái áo choàng sặc sỡ màu mè, toàn thân cao thấp treo một đống trang sức của dân tộc thiểu số, cùng hoạt động hàng hóa không sai biệt lắm, nhan sắc quả thực đang hướng tới cấp bậc 32 màu sặc sỡ phong phú. Nhìn sơ qua, ta mới đem quần áo Phương Thụ Nhân phối thành tuần lộc chín màu đã bị hắn giáo huấn, người khác mặc thành 65536 màu hắn thật cảm thấy được “thoát tục”, “thưởng thức độc đáo”?
Nam nhân kia thì hoàn toàn tương phản, toàn thân tuyết trắng, như thể vừa ở trong đống bột mì đi ra, lại như vừa mới quét qua bức tường màu trắng, mặt coi như trắng nõn, chính là một đầu màu vàng lại bị trang phục tường trắng mặt trắng làm hắn trông như cây cỏ khô. Ta dám khẳng định hắn là ngồi xe tới, bằng không dưới cái thời tiết này, quần áo đi ngoài đường phải nhiễm một tầng tro bụi, cũng không thể khiến hắn ngọc thụ lâm phong như bây giờ. =)))
Hai vị họa sẽ trẻ tuổi chuẩn bị vì nghệ thuật mà hiến thân ra sức quấn quít Phương Thụ Nhân, muốn hắn giúp đỡ bọn họ mở một triển lãm tranh cá nhân, bất quá ngà voi trong tháp dù sao cũng chỉ là ngà voi trong tháp, sao so được với Phương Thụ Nhân là người khôn khéo, nhẹ nhàng khéo léo nói một chút chuyện, không nói đồng ý hay từ chối, giống như treo củ cà rốt trước mũi con lừa, ngửi được mùi vị nhưng không ăn được.
Nhìn hai vị này ôm biểu tình phức tạp không biết nên cảm thấy thất vọng hay nên ôm hy vọng rời đi, lòng ta lại có chút đồng tình với họ, thủ đoạn của Phương Thụ Nhân ta đã từng lĩnh giáo qua (ách, này, tuy rằng đều thuộc giới hạn của phương diện kia, nhưng ít ra cũng thấy thủ đoạn của hắn đối với người khác), Hai vị này đem chủ ý đặt trên người hắn thực rất sai lầm. Nhưng mà nhìn quanh bốn phía, làm gì có người lương thiện, tỷ như cái người đang hướng chúng ta đi tới này… Dương Tử Gian? Ta không tử chủ được liếc mắt nhìn Phương Thụ Nhân một cái, không có gì bất ngờ khi thấy sắc mặt hắn có mây đen kéo đến, hơn nữa cũng lấy ánh mắt cảnh giác mà nhìn ta.
“Phương tổng tài, La trợ lý, hai vị khỏe!” Dương Tử Giang thần tình mỉm cười dường như không có chuyện gì, giống như giữa chúng ta từ đó tới giờ không hề phát sinh qua chuyện gì.
Ta vừa mới dùng khẩu khí giải quyết việc chung đáp một câu “Dương tổng tài khỏe”, Phương Thụ Nhân đã dùng ánh mắt ăn thịt người bắn về phía ta khiến ta không dám hé răng một câu. Hai đại đầu sỏ trong lúc sóng ngầm mãnh liệt không nghĩ qua cái thuyền phải tan xương nát thịt sao.
“Dương tổng tài thế nào, thật sự lâu rồi không gặp, không nghĩ tới sẽ ở nơi nghệ thuật này nhìn thấy ngươi, ta nhớ rõ ngươi hoàn toàn không có hứng thú với những nơi thế này a (vì thế ta mới đem người đến)” Phương Thụ Nhân nhe răng cười, văn vẹo trả lời.
“Không tồi, ta thích thưởng thức tranh nguyên gốc, đồ phục chế có gì để xem đâu. Chính là, nghe nói Phương tổng tài và La trợ lý đến đây, cho nên ta cũng lại đây nhìn một cái.” Dương Tử Giang khinh miêu đạm tả – nhẹ nhàng bâng quỏ hóa giải vòng công kích đầut iên của Phương Thụ Nhân, nhân tiện quay qua đâm một kích.
Này một giáo phản kích không tốt lắm, thành môn thất hỏa (đại khái cổng thành thất thủ), bật ra làm hại người vô tội là ta đây. Phương Thụ Nhân ánh mắt lạnh như băng trừng ta một cái, giống như Dương Tử Giang xuất hiện ở đây đều là lỗi ở ta.
“Xem ra ngươi cùng Dương tổng tài giao tình không tồi a, La trợ lý đặc biệt.” Phương Thụ Nhân xem từ trợ lý “đặc biệt” bặc biệt nhấn mạnh.
Ách? Nguyên lai vị này chính là Dương Tử Văn, không phải Dương Tử Giang? Bất quá việc này cũng không thể trách ta, ai bảo tên này dễ gọi hơn.
“Tổng tài ngài hiểu lầm, tôi cùng Dương Tử Văn tổng tài mới gặp mặt một lần…”
“Nga? Gặp mặt một lần? Vậy tình cảm của các ngươi tiến triển tương đối nhanh chóng nhỉ, lần đầu gặp mặt liền hôn môi, lần thứ hai gặp mặt có lẽ sẽ tiến nhanh thêm một bước quan hệ!”
Ta xem phim truyền hình dài tập nhiều liền thuận miệng đáp: “Chuyện lần trước là ngài hiểu lầm… kì thực…” Kỳ thực cái gì ta cũng chưa nghĩ ra, đành phải dùng ánh mắt nhìn Dương Tả Văn, hy vọng hắn có thể kiếm một cái cớ vô tội giúp ta một phen.
“Kỳ thật cảm tình như vậy cũng không nhất định do thời gian gặp gỡ quen biết quyết định, tuy rằng lần trước ta cùng La trợ lý là lần đầu gặp mặt, chính là chúng ta đối với nhau có hảo cảm rất tốt. Đối với loại sự tình này, ở nơi này thực không thích hợp, Phương tổng tài, ngài vẫn là sớm buông tha đi, không cầm làm việc từ chối vô vị.” Dương Tử Văn vẫn đang mỉm cười tao nhã, nhưng lời nói ra thực khiến cho ta bách trảo xuyên tâm (trăm móng vuốt xuyên tâm).
Vương bát đản, không phát hiện Phương Thụ Nhân kia là Diêm La sao! Ngươi thì không sao cả, ta còn phải ở dưới tay hắn kiếm ăn a!
“Buông tha? Chắc là Dương tổng tài ngài tự mình hiểu nhầm chuyện gì rồi? Ta không có cái gì cầm phải buông ta. Nếu ngươi nghĩ muốn lấy sừng, ta sẽ không ngăn trở.”
“Nga? Phải không? Nếu ta không nghĩ muốn lấy sừng, mà nghĩ muốn lấy tình nhân thì sao?”
Ta bắt đầu toát mồ hôi, hệ thống sưởi ở đại sảnh có phải hoạt động quá tốt không?
“Muốn tìm tình nhân cũng phải dựa vào khả năng của bản thân, chỉ sợ Dương tổng tài ở phương diện này còn khiếm khuyết một chút. Vị tình nhân kia của ngài không phải còn oán giận sao, chín giờ vị kia…?”
Lần này xem ra đâm trúng cửa sống của Dương Tử Văn rồi, mỉm cười tao nhã đều cứng lại, sắc mặt hết hồng lại trắng hết trắng lại hồng, Phương Thụ Nhân thừa thắng truy kích: “La trợ lý đặc biệt cũng không phải tình nhân dễ ứng phó, cũng may bình thường ta rèn luyện tốt, bằng không đã sớm đứng không được.”
Ta đột nhiên đối bức tranh trên tường sinh ra hứng thú nhiệt tình, bắt đầu thực sự nghiên cứu sắc thái cùng kết cấu của nó, sau lại nghiên cứu hàm ý sâu sắc bên trong.
“Hắn so với chúng ta đều trẻ hơn, đúng thời điểm tinh lực tràn đầy, huyết khí phương cương, cả đêm làm hai ba lượt là bình thường, tinh thần tốt cả đêm còn có thể làm đến bốn lần.”
Ta đem hai tay cắm ở túi tiền, lòng đầy tò mò đánh giá xung quanh, cẩn thận nghiên cứu ánh mắt ở trong phạm vi các bức tranh, chính là ánh mắt ở khung ảnh ***g kính bên cạnh, cùng với người cạnh phòng thiết bị phòng cháy, chỉ kém miệng không huýt sáo, bằng không nhất định là thản nhiên tự đắc.
“Từ lúc hắn đến đây một tháng giường của ta đổi ba lần, hiện tại giường lò xo có vấn đề, mắt thấy phải đổi cái thứ tư. Bất quá hắn thích kịch liệt, ta đương nhiên phải thỏa mãn hắn đúng không?”
Ta rốt cuộc nghe không nổi, không còn cách nào không thèm đếm xỉa nữa: “Phương Thụ Nhân!” đây là ta đã kiềm giọng lắm rồi, hắn không biết xấu hổ còn muốn ta để mặt ở đâu, dù sao đây cũng là nơi công cộng: “Ngươi ít chửi bới thanh danh của ta đi! Ta khi nào thì muốn làm đến bốn lần? Ta khi nào cả đêm làm hai ba lượt là chuyện bình thường? Giường của ngươi cho tới bây giờ cũng chưa đổi một lần! Đừng đem ta với loại người không biết chừng mực như quỷ đói mà đánh đồng!”
Phương Thụ Nhân mặt không đổi sắc, tiếp tục đối Dương Tử Văn nói: “Ngươi xem, chính hắn cũng thừa nhận ta tinh lực tràn đầy, ngươi có thể theo ta so sánh không?”
Chịu không nổi, rốt cuộc chịu không nổi, trăm triệu không ngờ Phương Thụ Nhân cư nhiên là loại không biết liêm sỉ hướng người khác khoe tinh lực của mình, còn không biết hắn sẽ nói ra cái gì đâu. Ta giơ tay bắt lấy một tân họa sĩ đi ngang qua, hướng hắn khiêm tốn xin thỉnh giáo: “Xin chào! Có thể giảng cho tôi một chút về bức họa này không?”
Không xem không biết, vừa thấy là bị dọa cho nhảy dựng luôn, trước mắt cùng vị họa sĩ này chống chọi, ta có điểm hối hận, cho dù thế nào thì tên cũng đã trên dây, cũng nên để một vị thể hiện tốt đi.
Vị trước mắt này tóc không tính là dài, cũng che mất ánh mắt phía trước và bả vai, lộ ra hơn nửa khuôn mặt gầy như khỉ, hai mắt đen như gấu mèo xuyên qua tóc cũng nhìn ra, đi đứng phiêu phiêu, khiến cho người khác trong lòng tối sầm. Quần áo rất đặc biệt, cùng cái bao tải hỏng không khác biệt lắm, nơi nơi có lỗ, nhiều chỗ dùng dây thừng buộc lại, cũng may trên người còn sạch sẽ, nếu có bụi hẳn có thể hướng người ta xin tiền. Nói thực ra, hắn không bị ngăn ngoài cửa đã là kì tích. =))
Đột nhiên ta bị bắt lấy, cái vị choai choai phiêu phiêu như tiên mê ly nói: “Cái gì… bức họa này?…”
Ta hối hận, ta hoài nghi hắn không phải uống nhầm thuốc thì chính là kẻ nghiện, ngắm ngắm Phương Thụ Nhân, vì có người ngoài ở đây nên không thể tiếp tục khoe khoang với Dương Tử Văn, có vẻ có chút bất mẫn, thật khiến cho ý hối hận của ta giảm nhiều.
“Tôi nghĩ mời anh giảng cho tôi bức họa này.”
“Choai choai tiên sinh ngẩng đầu nhìn bức tranh trên tường: “… Tranh này?…”
Người này có phải hay không bị lãng tai?
“Đúng, chính là bức này.”
“Bức này thì có gì tốt để giảng? Toàn khoảng không, không có thần, thuần túy là bắt chước tranh của người khác? Là thợ thủ công làm?”
Choai choai tiên sinh đột nhiên biến thành phẫn giận mà nói. Ta á khẩu không trả lời được, Dương Tử Văn khôi phục lại phong độ ban đầu, cười chào hỏi: “Không quấy rầy các vị, ta đi qua bên kia, gặp lại sau.” Sau đó quay đầu không để ý gì bước đi. Hắn vừa đi, Phương Thụ Nhân bày ra biểu tình xin ý kiến bình thường hơn, ôm lấy cánh tay, biểu tình như thể chuẩn bị xem kịch vui đứng một bên.
Ta cố giữ thể diện, thu thập quả đắng do chính mình tạo ra: “Tôi cảm thấy nó tương đối xinh đẹp…”
Choai choai tiên sinh thanh âm phẫn giận kinh thường hừ một tiếng: “Xinh đẹp? Bút pháp khô khan, toàn bộ thiếu thần sắc, chỉ là một đống màu mè bôi vào một chỗ, lừa người ngoài nghề thôi.”
Trên mặt có điểm phát sốt, lại liếc mắt nhìn Phương Thụ Nhân, hắn tựa hồ thực cao hứng nhìn bộ dạng kinh ngạc của ta, hừ, dù thế nào cũng không ở trước mặt hắn rụt rè nha, ta bình thản ung dung chuyển hướng sang choai choai tiên sinh tức giận nói: “Dù sao tôi cũng là người ngoài nghề, người thường xem náo nhiệt, tôi cảm thấy nó đẹp là được, thần sắc thì thôi, đành phải để cho chuyên gia ngắm nghía.”
Choai choai tiên sinh cư nhiên không tức giận: “Thật khó có người nào lạc quan như ngươi.” Dứt lời liền gật gật đầu, xoay người muốn đi.
“Từ từ!” Hắn đi như vậy, chẳng phải muốn ta một mình đối mặt với cơn giận vừa bị chọc tức sao? Ta bối rối thuận miệng hỏi: “Có thể nhìn tranh của anh không?”
“Ta không có tranh bắt chước gì cả” Người này nói thực kiêu ngạo, dứt lời liền vung dây thừng ở tay áo, phiêu phiêu rời đi, làm hại trên người ra lại có một trận lãnh khí.
Đang suy nghĩ người này là người hay quỷ, là kẻ tài trí bình thường hay thiên tài, Phương Thụ Nhân vỗ ta một cái: “Phát ngốc cái gì? Nghe choáng váng? Ngươi nên cùng người như vậy tiếp xúc nhiều một chút, tăng thêm một chút khả năng thưởng thức của ngươi.”
Vừa nghe luận điệu cũ rích nhai đi nhai lại của hắn lửa giận vừa nguôi của ta lại bốc lên: “Ta sớm nói qua ta không phải là người biết thưởng thức, ngươi cứ níu chặt ta không tha làm cái gì. Ngươi thích thưởng thức như vậy, ngươi làm gì mà không theo chân bọn họ tiếp xúc nhiều một chút đi, nói không chừng còn có thể ở trên giường cùng ngươi tham khảo cái gì tâm lý học trong phòng linh tinh này nọ đấy! Dù sao ta thấy các người đàm đạo cũng hợp lắm mà!”
Phương Thụ Nhân theo thói quen nhíu nhíu mày: “Ngươi thế nào lại có suy nghĩ hạ lưu như vây? Ta có thể theo chân bọn họ làm cái gì!”
“Ta sao biết được ngươi theo chân bọn họ làm cái gì! Ngươi vừa mới khoe khoang năng lực trác tuyệt tinh lực siêu phàm không phải sao, đúng lúc, tìm hai người kia phân ưu a, miễn cho ta quá sức mà chết!”
Phương Thụ Nhân bắt được tay của ta: “Này, ngươi không phải ghen đấy chứ?” Hắn ở bên tai ta nhỏ giọng nói, trong thanh âm còn mang ý cười.
Này không có thuốc nào cứu được bệnh tự đại cuồng, ta đem chân nâng lên hai tấc, lại hướng bên cạnh di ba tấc (đơn vị đo chiều dài, 10 phân là 1 tấc, 10 tấc là 1 thước TQ), thực nhẹ nhàng mà hạ xuống, vừa vặn hạ trúng mũi giày da của Phương Thụ Nhân, sau đó dùng sức di di, giẫm giẫm, xoay xoay, đạp đạp. Không cầm nhìn cũng biết Phương Thụ Nhân đau đến chết đi sống lại, bởi vì hắn nhanh chóng đem tay của ta xiết chặt.
Cuối cùng hai bên lưỡng bại câu thương (cả hai cùng bị thua thiệt), đồng thời lui lại, đều đau đến mặt lúc xanh lúc đen.
“Được được, tính hòa nhau đi. Tranh nơi này ngươi đều nhìn rồi, dùng ánh mắt cùng trực giác của ngươi, nói xem, cảm thấy vị kia có tiền đồ phát triển không?” Phương Thụ Nhân cười tủm tỉm với lời trưng cầu ý kiến của ta. Thanh âm có vẻ chân thành nhưng theo bản năng ta cảm thấy được có chút tiếu lý tàng đao, đại khái là vì ấn tượng bạn đầu hắn để lại cho ta chính là như thế đi.
Ta giả bộ nhìn quanh toàn trường một chút, vừa mới trải qua chuyện Phương Thụ Nhân cùng Dương Tử Văn một hồi đấu tranh gay gắt, cái gì tranh ảnh đều quăng ra sau đầu rồi: “… Ta chọn người vừa mới nói chuyện kia.”
“Hắn? Nói, nói ngươi vì cái gì chọn hắn.”
Bởi vì tranh treo ở đại sảnh này một bức ta cũng không nhớ kỹ, mà hắn lại không có tranh ở đây… đương nhiên không thể nói được điều gì: “Hắn lôi thôi lếch thếch như vậy, khẳng định đối với chính mình có tự tin. Bình thường chỉ có người cho mình là người siêu phàm mới có gan ăn mặc bừa bãi như vậy.”
“Lôi thôi lếch thếch cũng không đến được loại trình độ này, hơn phân nửa chính là lấy lòng mọi người.”
“Dám chua ngoa phê bình người khác như vậy, nghĩ đến chính hắn hẳn phải có trình độ tương đương, ít nhất so với hai người màu mè kia cũng tốt hơn.” Đây là ta so sánh với hai người mới gặp lúc đầu kia, trong lòng vẫn có điểm băn khoăn, ai ai, hai vị, thỉnh vì hạnh phúc của ta mà hy sinh một chút đi.
“Ngươi vẫn còn ghen a?”
“Hôm nay tiêu hóa không tốt, ăn nhiều dấm chua một chút tốt cho khai vị.” Ta mặt dày thuận theo, so với việc để hắn phát hiện ra sự thật tốt hơn.
Phương Thụ Nhân thực ung dung rộng lượng mà mỉm cười, thấy hắn xem ta như kẻ ngốc mà cười thực khiến ta tức giận, thật sự muốn ở chân hắn lại hung hăng một trận, đáng tiếc tay của ta còn bị hắn nắm.
“Được rồi, đi thăm dò tên kia, nhìn ngươi như vậy cũng thực tinh mắt” Phương đại tổng tài thân thiết vỗ vỗ vai ta: “Ngươi tuy rằng không thưởng thức được, nói không chừng ánh mắt vẫn dùng được.”
Ta hướng hắn trợn trắng mắt: “Ánh mắt không gặp trở ngại, thưởng thức không quá kém.”
Phương Thụ Nhân lại cười sâu xa khó hiểu như vậy, ta nhịn không được nói: “Kỳ thật giả bộ biết thưởng thức rất dễ, căn bản không cần học cái gì âm nhạc, mỹ thuật, tạo hình. Chỉ cần người ta vừa hỏi cái gì, ta đều học ngươi cười một chút, đảm bảo hắn chắc chắn không ai biết trọng lượng của ta như thế nào.”
Lần này Phương Thụ Nhân cười thành tiếng: “Ngươi liền như vậy không nghĩ đến việc học này nọ?”
“Vô nghĩa, trong lúc đó không bằng ta chơi hai cái trò chơi, cho dù ngủ đến to đầu cũng có ích cho thân thể, cả ngày gây sức ép chính mình để làm gì, cũng không phải giảm béo.”
“… Được rồi, về sau sẽ không ép ngươi học này học nọ, bất quá về sau ngươi ở nơi sang trọng đừng làm ta mất mặt.”
“Được.” Ta nhanh chóng đáp ứng. Trí nhớ con người ý mà, tất cả mọi người đều biết nó là thứ vô cùng không đáng tin cậy, khó biết được khi nào thì quên đâu. Đến lúc đó hắn muốn hỏi, ta sẽ là người không biết thì không có tội, bất quá có thể dùng tuyệt kỹ một giả ngu hai làm nũng mà.