Món Đồ Chơi Trả Thù

Chương 12


Đọc truyện Món Đồ Chơi Trả Thù – Chương 12

CHƯƠNG 12

Một đợt đau nhức xương sống thắt lưng vừa chấm dứt thì một đợt đau nhức khác lại bắt đầu, tên Phương Thụ Nhân kia thật sự rất đáng ghi hận. Ta ở trong văn phòng của mình rầm rì, vừa nghĩ dán hai miếng giảm đau liệu có tác dụng hay không thì Từ Vận Tiệp gọi điện tới.

Từ khi Dương Tử Giang… kêu Dương Tử Giang có sao không? A, mặc kệ, cho dù hắn gọi là Dương Tử Giang cũng tốt lắm. Từ khi Dương Tử Giang cường hôn ta bị người lãnh đạo trực tiếp kiêm tình nhân – Phương Thụ Nhân bắt gặp trở đi, Phương Thụ Nhân liền tăng mạnh sự giám sát đối với ta, nhìn hắn như vậy đại khái là tính toán khiến cho ta đoạn tuyệt mọi liên hệ với thế giới bên ngoài, đương nhiên ta tuyệt đối không để hắn thực hiện được.

“Từ Khoa, Từ đại nhân, ngài không phải đang ở giữa tình yêu cuồng nhiệt sao, còn muốn bỏ rơi ta a?” Ta tiên hạ thủ vi cường, miễn cho vạn nhất hắn hỏi ta cuối tuần tự nhiên biến mất khiến ta khó trả lời.

Từ Vận Tiệp cười ngây ngô hai tiếng, có người đem cái này gọi là tiếng cười hạnh phúc, đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc của những kẻ đang yêu đại khái đều có bộ dạng ngốc nghếch hạnh phúc, ít nhất mấy đứa bạn thân của ta đều như thế: “Đừng nói nữa, hôm nay có việc tìm cậu”

“Muốn ta trích máu thì khỏi cần nói nữa, nếu ngươi mời, ta đây cố gắng lắng nghe một chút.”

“Hắc hắc, hôm nay thật không phải tôi mời, có người khác mời cậu.”

“Ai a? Thiên hạ không có việc ăn cơm không phải trả tiền, cậu sẽ không đem tôi bán cho bà cô nào có tiền đi?”

“Người ta chính là như hoa như ngọc na! La Lâu Lập, cậu thật đúng là có diễm phúc, còn không chạy nhanh quỳ xuống khấu tạ ta – bà mối này?”

“Được rồi, khấu tạ. Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái, đưa vào động phòng. kết thúc buổi lễ, lấy tiền lì xì.”

“Tiểu La đồng chí… tôi biết người trẻ tuổi đều là huyết khí phương cương, dễ dàng xúc động. Di… chính là… a? Này này, cũng phải tiến hành tuần tự…”

Ban công thông với cửa phòng Phương tổng tài đột nhiên ‘đông’ một tiếng, ta sợ tới mức bật người treo điện thoại, giả bộ hết sức chăm chú xem máy tính, kết quả là sợ bóng sợ gió một hồi. Bất quá buổi sáng ta không dám gọi điện, đợi đến giờ cơm trưa mới cùng Từ Vận Tiệp gặp mặt, tiếp tục vấn đề buổi sáng, đương nhiên, đây là lúc Phương Thụ Nhân ra ngoài.

“Như thế nào, bị Phương lão bản vừa vặn bắt được?” Từ Vận Tiệp vừa nhìn thấy ta liền bày ra vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa.

“Không có, cửa phòng mở một chút, tôi sợ tới mức nhanh chóng treo điện thoại, kết quả không có ai.”

“Gần vua như gần cọp a, cổ nhân nói quả không sai!”

“Đừng khoe khoang trình độ văn học của ngươi, thành thật nói chuyện, rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?”

“Sự tình là như thế này. Di… lần trước chúng ta đi gặp bằng hữu của Tử Vân Anh, chính là Thượng Huyền Nguyệt thế nào cũng phải gặp cậu một lần, nói là, mời cậu ăn cơm, địa điểm tùy cậu chọn. Cậu xem cậu có mặt mũi, có mỹ nữ mời cậu ăn cơm! Ai… không phải lớn lên có chút ngọc thụ lâm phong thôi sao.”

Huyền Nguyệt? Ta vừa nghe liền cảm thấy được đại sự không ổn, lần trước nàng cùng Tử Vân Anh dùng ánh mắt nào nhìn ta ta còn nhớ rõ ràng rành mạch, thấy thế nào cũng không phải ánh mắt bình thường, bộ dáng hứng thú thông thường.

“Ta có thể cự tuyệt không?”

Từ Vận Tiệp nhất thời thay đổi thành bộ mặt mẹ kế: “Cự tuyệt? Ngươi muốn làm gì? Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám đắc tội Huyền Nguyệt làm hại Tử Vân Anh đối ta cáu kỉnh, ta liền…”

“Ngươi được đấy? Ân? Ngươi muốn thế nào?” Ta cũng hùng hổ.


Từ Vận Tiệp liền như sợi miến thấy nước nhuyễn xuống: “Hắc hắc, tôi cũng chỉ là rút đao hướng trời cười…”

“Không thể nào, chẳng lẽ ngươi vì một mảnh lá cây mà cáo biệt rừng rậm, huy đao tự cung (vung đao tự mình cắt đứt)?

“Này, La Lâu Lập!”

Chỉ cần là nam nhân nghe được câu này thì không thể bình tâm, người mẫn cảm nghe thấy ba chữ hoa hướng dương liền biến sắc.

“Được rồi, yên tâm đi, ta sẽ không đối xử với bạn chí cốt như vậy, sẽ không ở sau lưng ngươi đâm một nhát, đâm cũng phải đâm trước mặt.”

“Ha hả, tôi chỉ biết cậu sẽ không nhẫn tâm đem ta ném tôi vào tử lộ mà thôi.” Từ Vận Tiệp ở túi tiền sờ tới sờ lui, cuối cùng lôi tờ giấy nhỏ ra: “Đây là số di động của cô ấy, cậu nhớ kỹ để liên lạc a, bằng không đến lúc đó người ta lại tưởng tôi không nhắn dùm đến cậu.”

Buổi chiều, ta ngồi trong văn phòng, một bên sắp xếp thư từ cá nhân trọng yếu của Phương đại tổng tài, một bên đoán ý đồ của vị tiểu thư kia. Tục ngữ nói không bữa tiệc nào có chỗ ngồi tốt mà không có lễ vật tốt, nàng vô duyên vô cớ mời ta, nhưng lại để ta chọn chỗ, ân, khả nghi a khả nghi.

Bất quá khả nghi cũng không thể chạy trốn, có Từ Vận Tiệp ở phía sau chặn đầu, ta chỉ có thể bất chấp khó khăn đến cho nàng tùy ý xử tử mà thôi.

Buổi tối, bảy giờ, ta đúng giờ tới chỗ hẹn, Thượng Huyền Nguyệt cư nhiên đã ngồi chờ. Mặc kệ ta đúng giờ hay không, để cho nữ nhân ngồi đợi không phải việc nam nhân có thể làm, ta lập tức giải thích.

“Không quan hệ, em cũng vừa mới đến.” Huyền Nguyệt cười tủm tỉm. Tuy rằng nàng không phải thương nhân cường đạo, bất quá tươi cười kia cùng Phương Thụ Nhân, Dương Tử Giang không hề khác biệt.

Ta sợ run cả người, theo ý định ban đầu mà nói ta rất muốn vắt chân bỏ chạy, bất quá thấy mỹ nữ mà chạy, thật sự mất thể diện của nam nhân, vẫn là thành thành thật thật ứng phó bữa tiệc Hồng Môn Yến[2] này đi.

Ngồi vào chỗ của mình, gọi món ăn, hàn huyên, thời gian cũng đủ, ta hàm hàm hồ hồ hỏi nàng mục đích mời khách.

Thượng Huyền Nguyệt chưa nói đã cười, đáp: “Em làm ở ngân hàng.”

Ta giả bộ gật đầu hiểu ý, kỳ thật vẫn là không hiểu được ngân hàng cùng chuyện này có quan hệ gì.

“Liên hoan cuối năm của công ty anh, em cũng đi.”

Trong óc ‘ông’ một tiếng, theo từ ngữ trong Bình thư[3] mà nói, xem như Dương Tử Giang trượt chân. Không cần phải nói, nhất định là việc không nên bị người khác thấy đã bị bà cô này nhìn thấy.

Thượng Huyền Nguyệt cười hì hì châm trà cho ta, nói: “Nhìn biểu tình của anh, đại khái cũng đã hiểu được.”

Ta ổn định thần, nhìn vị nữ nhân bề ngoài nhỏ nhắn yếu đuối nhưng bên trong tiếu lý tàng đao trước mặt, tuy rằng không phải phần tử vào nhà cướp của bất hợp pháp, nhưng nói là cao thủ lừa gạt hãm hại người khác cũng không quá, có thể nào muốn nhân cơ hội này dọa nạt một chút?

“Nói thực ra, em từ trước đến nay đều thiên vị, trông mặt mà bắt hình dong. Bất quá đến nay, đụng tới nam nhân không phải quả dưa méo ra quả táo cũng là thiếu tình thú, cho nên lần trước gặp mặt em liền chú ý tới anh, vốn đang nghĩ có thể hay không phát triển quan hệ” Nàng nói xong hé miệng cười, còn bắn cho ta một tia mơ mộng, chẳng lẽ nàng thật sự là đối ta có ý? Hiện tại nữ nhân thật sự là tự nhiên hào phóng a.

Huyền Nguyệt tiếp tục nói: “Ngày đó buổi tối yến tiệc, vốn nghĩ tới đi theo anh chào hỏi, bất quá nhìn anh có vẻ vội, lại có người quấn quít lấy em, sẽ không quay đầu lại.”

Nàng lại cười: “Sau lại nhìn thấy Dương Tử Văn đem anh kéo đến ban công, em cảm thấy có thể sẽ có trò hay để xem.”


Nguyên lai tên kia kêu Dương Tử Văn không gọi Dương Tử Giang, bất quá giác quan thứ sau của vị Huyền Nguyệt tiểu thư này thực mạnh, không biết có phải nữ nhân nào cũng vậy không, vẫn là cảm thấy nàng có điểm mẫn tuệ – sâu sắc.

“Thế nhưng hai thằng cha kia thực sự phiền toái.” Thượng Huyền Nguyệt khóe miệng có một tia kinh miệt, ngữ khí như đang nói hai củ khoai lang: “Làm hại em đến muộn một chút, chỉ nhìn thấy tổng tài các anh cùng Dương Tử Văn mắt lộ hung quang đối diện nhau, thấy thế nào cũng giống Dương Tử Văn cưỡng gian chưa thành, Phương Thụ Nhân đúng lúc chạy tới làm anh hùng cứu mỹ nhân…”

Ta thiếu chút nữa lấy trà thay máu phun ở trên bàn cơm, hiện tại nữ nhân nói chuyện đều trực tiếp như vậy sao? Nương theo khăn ăn ta chật vật nhìn chung quanh, hoàn hảo, dường như không ai chú ý chúng ta.

Thượng Huyền Nguyệt còn tiếp tục: “Sau lại thấy Phương tổng tài truy đuổi anh, rất giống diễn kịch nha, cho nên em theo tới bãi đỗ xe. Hì hì, bãi đỗ xe trống không, không có gì che, cho nên, ngượng ngùng, cái nên nhìn với cái không nên nhìn em đều thấy được.”

Nàng thở dài, vẻ mặt tiếc hận, đem ta náo loạn thành cái mặt đỏ thẫm.

Huyền Nguyệt lại ung dung mở miệng: “Anh đừng lo lắng, em sẽ không làm gì anh. Tuy rằng các phương diện với điều kiện của anh quả thực là đối tượng tốt, nhưng cũng không có biện pháp. Em hiểu chuyện của các anh mà, hơn nữa em sẽ cố gắng hết sức chống đỡ cho các anh.”

Ta nơm nớp lo sợ đứng dậy: “Cám ơn ngài đã hiểu và chống đỡ, thỉnh lần sau gửi hóa đơn cho ta. Bỉ nhân có chuyện quan trọng, không thể không đi trước, cáo lui, hy vọng ngài ở lại vui vẻ.” Đang chuẩn bị lui lại, một bàn tay đem ta ấn trở về chỗ ngồi.

“Ha hả ha hả, chẳng lẽ anh cho rằng hôm nay gọi anh ra cũng chỉ vì nói chuyện này?” Thượng Huyền Nguyệt trong mắt phóng ra quang mang, người ngấm ngầm mưu tính chính là loại này a, nàng xem ta như món ngon mà ăn a,

“Còn có chuyện gì sao?” Ta ra vẻ trấn tĩnh, chính là trên mặt dường như nóng lên.

“Đừng hoảng hốt chạy như vậy, thật là, cũng sẽ không ăn anh.” Thượng Huyền Nguyệt nói.

Thật vậy chăng, thật sự sẽ không ăn ta?

Một đồ vật nào đó được đặt lên bàn: “Đây là của anh, cũng là của Phương tổng tài?”

Ân? Ánh mắt đảo qua, là một quyển sổ nhỏ, cư nhiên còn có cái khóa rất nhỏ, bìa màu xanh biếc nhìn thập phần quen mắt, nghĩ lại một hồi, mồ hôi lạnh toát ra —— này không phải quyển sổ ghi điện thoại với các loại mật khẩu của ta sao? Ta đối với các con số tự nhiên trí nhớ rất kém cỏi, hiện tại phải ghi lại mật khẩu, rất nhiều, tỷ như hòm thư trên mạng, các mã hóa sổ sách, lại có mật khẩu tín dụng, mật khẩu máy tính, mật mã hệ thống của công ty… Mặc dù người khác nhìn vào là một đống con số với tiếng Anh sẽ không hiểu, ta mà nói ra thì nó ý nghĩa rất nặng nề, nếu ta chạy tới chỗ Phương Thụ Nhân nói ta quên sạch mật mã máy tính hắn còn không đem ta một ngụm nuốt trôi luôn a. Trên giường lại trên giường, công tác này hắn thực rất tích cực, làm không tốt còn có thể khấu trừ tiền lương của ta a,

Bay nhanh nắm lấy quyển sổ, thận trọng cất vào túi trong của áo khoác, nhân tiện hồi tưởng một chút chuyện ngày đó, ngày đó quyển sổ nằm ở túi tây trang, đại khái là lúc Phương Thụ Nhân đem ta ném lên xe liền rơi ra. Ta cố gắng bày ra bộ mặt sáng lạng đầy nhiệt tình, nịnh nọt Huyền Nguyệt: “Hắc hắc, hắc hắc, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, bữa hôm nay tính cho anh, em gọi thêm chút đồ ăn?”

Huyền Nguyệt chọn chọn mi: “Đại ân không lời nào cảm tạ hết được không phải là ‘Dùng ngày sau lại báo đáp’ sao?”

“Anh rất sợ nợ người khác, nhanh chóng báo đáp tốt hơn, bằng không ngủ cũng không an ổn.”

“Bữa này đã nói em mời, anh muốn mời thì sau này vẫn còn nhiều cơ hội mà” Huyền Nguyệt hướng ta cười cười: “Em chỉ muốn anh đáp ứng một thỉnh cầu của em.”

Nghe thấy những lời này toàn thân tóc gáy ta đều dựng thẳng đứng, sợ nhất là loại thỉnh cầu không nói rõ này. Khỏi cần nói, nhất định loại thỉnh cầu này có thể khiến người ta thổ huyết mà chết, chí ít cũng khiến người ta đau đầu: “Thỉnh cầu gì?”

“Anh đáp ứng rồi?”

Càng khả nghi, loại sự tình này như thế nào có thể tùy tiện đáp ứng, ta cũng không muốn bị người ta bán còn vui vẻ đếm tiền cho người ta đâu.


“Em trước tiên nói ra chuyện gì?”

“Anh yên tâm, sẽ không bắt anh giết người phóng hỏa, cũng không bắt anh bán rẻ nhan sắc, cũng không bảo anh ăn cắp cơ mật của công ty, cũng không phải bắt anh rời bỏ tình nhân. Anh lo lắng cái gì?” Huyền Nguyệt thực thân thiết hướng ta nháy mắt.

Cái này càng làm cho ta lo lắng, đã loại bỏ mọi việc nhưng vẫn không nói ra thỉnh cầu, các vị, vô luận nghĩ thế nào thì tiền đồ của ta thực u ám a.

Thấy ta bày ra bộ dạng trông núi cao mà xuống tinh thần, Huyền Nguyệt cuối cùng cũng nhượng bộ: “Kỳ thật em chỉ muốn hỏi anh một ít vấn đề mà thôi, hơn nữa cũng sẽ không hỏi ngay bây giờ, có lẽ vĩnh viễn cũng không hỏi.” Nàng ngắm ngắm ta, tiếp tục cẩn thận dùng từ: “Ừm, này… em có khi ở trên mạng viết tiểu thuyết và vân vân… là BL tiểu thuyết —— chính là boys’love”. Hiển nhiên ta vẫn giữ vẻ mặt không hiểu chuyện, nàng giải thích: “Kỳ thật chính là ngôn tình tiểu thuyết, bất quá là chuyện tình yêu của nam nhân cùng nam nhân. Hiện tại đặc biệt lưu hành.”

Ta, ta không có nghe sai đi? Chuyện tình yêu của nam nhân cùng nam nhân? Nữ nhân viết? Còn đặc biệt lưu hành? Nữ nhân hiện đại rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Nhìn Thượng Huyền Nguyệt xem, nàng đối ta mỉm cười gật đầu, bày ra vẻ mặt” ngươi không có nghe sai”.

“Kia… em là muốn hỏi cái gì?”

“Này thôi…” Thượng Huyền Nguyệt cũng tựa hồ cảm thấy được không quá dễ dàng nói thành lời, trầm ngâm một lúc lâu, rốt cục nói: “Có lẽ anh có thể kể cho em một chút chuyện tình cảm ngày xưa của anh? Anh cũng biết sáng tác là phải thu thập tư liệu sống.”

Cô nãi nãi, ngươi trước mặt một người phong lưu phóng khoáng ngọc thụ lâm phong anh tuấn tiêu sái mới bị ngươi bắt gặp hai vị thanh niên tài tuấn tranh giành tình nhân yêu cầu kể chuyện, này hai mươi mấy năm qua căn bản không có va chạm tình cảm gì, càng miễn bàn đến chuyện tình cảm xưa kia.

“Anh chỉ sợ anh không có chuyện xưa…”

“Vậy… nếu em về sau sáng tác đụng tới cái gì khó khăn, cũng không thể hướng anh thỉnh giáo một ít vấn đề kỹ thuật sao?”

Ta căn bản không dám hỏi nàng cái gọi là “vấn đề kỹ thuật” là vấn đề gì, cũng không dám nhận lời thỉnh cầu, cũng không dám mạnh mẽ trực tiếp cự tuyệt nàng, đành phải ngồi ngu như vậy, hoàn hảo phục vụ bắt đầu mang đồ ăn đến, ta rốt cục nhẹ nhàng thở ra, mà vị kia cũng liền khoan hồng độ lượng không hề truy vấn, ân cần đề cử đồ ăn đặc sắc ở nơi này cho ta.

“Ăn nhiều một chút, đây là súp thịt bò (là một đặc sản Hồ Nam, là một thực phẩm thuốc giúp bổ thận tráng dương) gọi riêng cho anh…”

“Thịt chó hầm quất, bổ âm tráng dương…”

“Tôm luộc (tăng cường chức năng miễn dịch và chức năng ***, thận dương, và khả năng chống lão hóa sớm), ăn hải sản giúp ngươi sung mãn…”

“Lươn sốt tương, bổ thận sinh tinh…”

Này này này này, ta không có nghe nhầm đi? Là sinh tinh dưỡng thận (bổ thận sinh tinh), không phải sinh tân chỉ khát (thèm chảy nước miếng)? Hoàn hảo phục vụ không ở bên cạnh, bằng không ta cũng chỉ có thể đánh vỡ cửa sổ chạy trối chết. Hiện tại, ta rốt cục có thể hiểu được tâm trạng của Phương Thụ Nhân hồi ở nhà hàng Hoa Tháng Năm ăn đồ Pháp.

Cứng ngắc ngồi ăn xong cơm, ta không thể lay chuyển được Thượng Huyền Nguyệt, thực mất mặt mà nợ nữ nhân này một lần. Lúc cáo từ, Thượng Huyền Nguyệt nói một câu” Ai nha, bầu trời tối đen đúng là sớm quá, nghe nói gần đây trị an không tốt lắm đâu”, vừa nói vừa liếc mắt nhìn ta. Thân là nam nhi, ta đương nhiên có nghĩa vụ làm hộ hoa sứ giả, tuy rằng ta nghĩ là Huyền Nguyệt căn bản không cần hộ hoa sứ giả đâu.

Vẻ mặt đau khổ bồi Huyền Nguyệt chậm rãi bước trên đường, ta thật sự là hận không thể lập tức bốc hơi. Nếu đối phương là nam nhân, ta còn có thể một quyền khiến hắn lật mặt, thế nhưng trước mặt nữ nhân mềm mại này, ta thật sự không có can đảm làm ra việc gì. Thượng Huyền Nguyệt khiến ta chết sớm a, suốt đường cái nam nhân đều dùng ánh mắt cực kỳ hâm mộ ghen tị nhìn ta, chẳng cần biết khó khăn nhất là chịu ơn của mỹ nhân a.

Từ hàng ăn bắt đầu xuất phát, đi nửa giờ cũng không đến được chỗ Huyền Nguyệt đón xe, ta đoán không chừng cái bến xe kia chỉ có giá trị tình báo nên nó sẽ không xuất hiện đâu. Huyền Nguyệt lại đang nói nàng viết cái gì BL tiểu thuyết, lời nói hài hước sinh động, thật sự rất có ý tứ. Vốn dần dần trầm tĩnh lại, nghe thật hấp dẫn, nàng một bên xướng một bên họa, bắt đầu hướng đề tài đến ta cùng Phương Thụ Nhân. Cứ thế đoạn nghiệt duyên bắt đầu được mở rộng, vẫn theo phương thức phỏng đoán mà rất nhanh có thể kết thúc. Nếu đoạn chuyện phiếm này không liên quan đến ta và Phương Thụ Nhân, ta cũng có thể chịu trách nhiệm mà nói cái kết nàng tưởng tượng vô cùng thú vị, đáng tiếc nó liên quan đến bản thân ta, cho dù biết rõ nàng nói đùa cũng chỉ có thể cười trừ. Cũng phi thường muốn cười, muốn khen ngợi nàng thực dí dỏm, về phương diện khác lại như ngồi trên đống lửa, chột dạ thoái chí, tư vị làm kẻ yếu thế thực khó chịu. Cuối cùng nàng lại quay ra hỏi ta vấn đề kia, ngoan cố chống lại rốt cuộc là sở trường của ta. Ta cười ha ha, có ý đồ nói dối để qua cửa, tuy rằng ý đồ trước mặt nữ nhân khôn khéo này đều bị vạch trần, ta cũng cắn răng, chết cũng không lộ ra tin tình cáo. Điều này chứng tỏ nếu quay về thời điểm kháng chiến, ít nhân dùng mỹ nhân kế với ta, ta hẳn có đủ khả năng chống đỡ.

Đang dùng mắt nhìn mũi, nhập tâm chống đỡ viên đạn bọc đường ra sức oanh tạc, đi động kêu.

“A lô?”

“Này! Ngươi chạy đi đâu?! Còn không trở về!” là Phương Thụ Nhân. Mấy ngày nay hắn tra khảo thực khắt khe, là di chứng từ sự kiện Dương Tử Giang a.

“Tôi ra ngoài tản bộ, mua vài thứ, lập tức trở về ngay.” Ta mặt không đổi sắc mà nói dối, Thượng Huyền Nguyệt cố ý ở bên cạnh lớn tiếng nói giỡn, ta liều mạng nhịn xuống, cùng Phương Thụ Nhân ước định địa điểm gặp mặt, tắt điện thoại liền hướng nàng trừng mắt: “Ngươi đừng có hãm hại ta.”

Nàng cười hì hì: “Vừa lúc có thể thí nghiệm một chút cảm tình của hắn đối với anh mà thôi. Nếu hắn không tức giận, chứng minh hắn đối với anh có cũng đủ tín nhiệm; nếu hắn sinh khí, chứng minh hắn yêu anh, yêu đến không muốn cùng bất luận kẻ nào chia xẻ anh.”


“Tha ta đi, ngươi không cần thừa nhận hậu quả của loại thí nghiệm này mới có thể nói ra nhẹ nhàng như vậy.”

“Sẽ có hậu quả gì?” Thượng Huyền Nguyệt đem hai chữ “hậu quả” đặc biệt nhấn mạnh, ý vị thâm trường hướng ta cười.

Ta làm bộ nghe không thấy: “Ha hả, ngượng ngùng, anh phải trở về, có chút công chuyện phải xử lý.”

“Loại chuyện này, giám sát chặt chẽ như vậy tuyệt không đơn giản.” Thượng Huyền Nguyệt vắt đứt giải thích của ta, liếc mắt một cái nhìn thấu bản chất sự việc: “Anh mau trở về đi thôi, nếu hắn thực nổi lên lòng nghi ngờ… hắc hắc, ta sợ anh đêm nay gặp nạn.”

Trên mặt lại bị thiêu cháy, kiên trì mắng nàng một câu: “Kia cũng đều là ngươi làm hại!”

Thượng Huyền Nguyệt lơ đểnh: “Anh cùng với hắn nếu tiếp tục, về sau khó tránh khỏi loại sự tình này, hắn cũng không thể luôn lo lắng như vậy.” Nàng lão thành vỗ vỗ bả vai ta —— thực lao lực —— nói: “Bằng hữu của anh có biết chuyện này không?”

Trong lòng trầm trầm, ta cho tới bây giờ không có suy nghĩ qua, nếu nhóm thân hữu của ta biết ta cùng nam nhân phát sinh quan hệ sẽ nghĩ như thế nào, vấn đề này rất trầm trọng, ta theo bản năng lảng tránh: “Hắn không biết.”

“Có thể giấu thì cứ giấu đi, có điều, trong lòng buồn bực thì có thể tìm em nói chuyện” Huyền Nguyệt còn thật sự nói: “Anh cảm thấy em không phải đối tượng có thể tâm sự, cũng có thể tìm bằng hữu kia của anh để nói. Đương nhiên không phải bây giờ, chờ thêm chút nữa, có Vân Anh tẩy não cho hắn, hắn sẽ dễ dàng tiếp nhận.”

Khẩu khí Thượng Huyền Nguyệt nói tẩy não như thể tổ chức xã hội đen khiến ta có chút buồn cười, trong lòng cảm thấy ấm áp. Tuy rằng cách suy nghĩ với sở thích có chút kì quái nhưng ta biết nàng thật muốn giúp ta.

Cùng Huyền Nguyệt chào tạm biệt, ta ngồi taxi đến quảng trường đã hẹn, may mắn, Phương Thụ Nhân còn chưa đến. Ta nhìn bầu trời đêm mà ngẩn người, nhớ tới lời Huyền Nguyệt nói, nếu bị Từ Vận Tiệp biết… nhanh chóng lắc đầu, đem điều khiến người ta buồn bực vứt ra sau đầu, ta bắt đầu tụng: “Sinh mệnh đáng quý, tình yêu lại càng đáng giá. Nếu gặp sự cố, hai người đều có thể vứt bỏ.” Đây là danh ngôn thiên cổ, niệm hơn mười lần, vừa mới tìm được cảm xúc dâng trào, Phương Thụ Nhân như một con ma thình lình xuất hiện ở sau lưng ta.

“Uy, ở đây phát ngốc cái gì?”

“Oa! Ngươi ở chỗ nào chui ra thế? Có biết như vậy rất hại tim không?”

“Hại tim của ngươi? Chỉ sợ lấy xe lu cán qua cán lại cũng không hỏng.”

Người này, quả nhiên miệng càng ngày càng lợi hại, không ổn, không ổn. Hắn đã là người thân cao tướng mạo tiền tài đều đủ cả, nếu miệng lưỡi ngày càng trơn tru không phải quá tiện nghi sao, như vậy chẳng phải chỉ có hắn đùa bỡn ta chứ không có chuyện ta đùa bỡn hắn đâu. Về sau phải thực cẩn thận, đấu võ mồm chỉ khiến hắn công lực càng tăng.

Đang có xu hướng trầm tư, Phương Thụ Nhân đột nhiên lôi ta đi.

“Làm gì? Đừng lôi a, quần áo đều bị ngươi lôi đến biến hình.”

“Ít nói bậy, quần áo của ngươi biến hình cái gì?” Phương Thụ Nhân trừng mắt liếc ta một cái: “Suy nghĩ linh tinh cái gì? Không phải có việc gì gạt ta đấy chứ?”

“Ai, người trẻ tuổi, lòng nghi ngờ quá lớn không có người yêu…” Sau lưng cảm thấy căng thẳng, ta lập tức sửa lại ngữ khí: “Báo cáo tổng tài, tiểu nhân nhìn đến cảnh tượng xa hoa trụy lạc, quần ma loạn vũ ở quảng trường này mà không khỏi cảm thấy đời ngày sau thực đáng ngại.”

Phương Thụ Nhân nhìn quảng trường lại nhìn ta, vẻ mặt nghi hoặc: “Như thế nào là xa hoa trụy lạc, quần ma loạn vũ?”

“Ngài nhìn xem a, cái loại đen màu nhỏ này bày khắp thác nước, ngay cả thân cây cũng treo cầu vồng, còn có các loại đèn màu hướng không trung chiếu loạn xạ. Chẳng nhẽ ngài nhìn mà không cảm thấy quần ma loạn vũ sao?”

“Ta không cảm thấy thế.”

“Ngài nhìn kỹ lại xem, ngài không biết cái đèn chiếu kia sẽ làm người ta liên tưởng đến trai tập trung sao? Đèn pha đảo qua đảo lại…” Ta tiếp tục bậy bạ: “Thật là lãng phí nguồn sinh lực a!”

Phương Thụ Nhân lúc này nở nụ cười: “Ngươi quản nhiều như vậy làm cái gì, muốn ăn tết, phải có khí tiết.” Hắn đem ta nhét vào trong xe: “Ngày mai ta muốn đi triển lãm phục chế danh họa của tập đoàn chúng ta tài trợ, ngươi đi cùng ta, nâng cao một chút khả năng thưởng thức của ngươi.

Ta lập tức đáp ứng, chỉ cần Phương Thụ Nhân không ép hỏi ta chuyện hôm nay, đừng nói triển lãm phục chế danh họa, cho dù triển lãm phục chế tiền mặt ta cũng đi —— ách, có lẽ cái thứ hai cũng có người hứng thú?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.