Mỗi Ngày Đều Bị Hoàng Đế Ca Ca Thao

Chương 10: [ngược Luyến Tàn Tâm]chương 10


Bạn đang đọc Mỗi Ngày Đều Bị Hoàng Đế Ca Ca Thao – Chương 10: [ngược Luyến Tàn Tâm]chương 10

Truyện ngược tâm ngược thân

Không H

Không H

Không H

_________________________________

Thời điểm bản danh sách cải biên công bố. Rất nhiều bang phái đã ngạc nhiên.

Kình Tân Bản giáo cùng Đàm Hương Tông ấy vậy mà lại xuất hiện cùng nhau sao? Chẳng phải hai giáo đó tuyệt giao rồi sao? Thế nào lại xuất hiện cùng nhau?

Huống hồ Kình Tân Bản giáo từ lâu đã không tham gia đại hội kiểu này, lần này tham gia, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?

Còn có Đàm Hương Tông chẳng phải nói giáo chủ đang bế quan sao? Sao lại tham gia đại hội rồi?

Một đống lý lẽ được đám giang hồ đồn đại, cuối cùng là bị thổi phồng mọi thứ, nói cái gì Kình Tân Bản giáo cùng Đàm Hương Tông nối lại tình xưa, giáo chủ hai giáo kết liên giáo *, còn nói cái gì giáo chủ Kình Tân Bản giáo vốn là nữ, nhưng vì trong giáo chỉ chấp nhận nam tử làm giáo chủ nên liền nữ cải nam trang, hoán thân đổi phận, cũng chính vì thân phận đặc biệt như vậy liền bị giáo chủ Đàm Hương Tông hiểu nhầm, sau này biết ra sự thật giáo chủ Đàm Hương Tông quay lại theo đuổi,…

Kết liên giáo : ý nói hai giáo hợp tác dài lâu, tương tự việc gộp lại làm một giáo

Chuyện này đồn đến tai Tạ Quan Hồng hắn liền cười khẩy một cái nói :” Thoại bản* tốt như vậy sao? “

Thoại bản: Tiền thân của tiểu thuyết

Loại thoại bản này ngược lại đến tai Đàm Hương Tông đều là một cục khó chịu. Đàm Hương Tông cùng Kình Tân Bản giáo từ lâu đã không đội trời chung, lần này lại họp mặt cùng một chỗ chắc chắn không động đao cũng sẽ động kiếm làm gì tốt đẹp như thoại bản đã nói?


Cùng lúc đó tại Kình Tân Bản giáo. Vị mỹ nhân năm xưa vẫn không có nét gì gọi là sự phai nhạt của thời gian.

Trên khuôn mặt thon dài trắng nõn kia như ẩn như hiện vài nét si mê lại buông thả lấy vài nét đau đớn đến si ngốc khi nhìn vào bức tranh vẽ một thiếu niên anh tuấn soái khí.

Bức tranh này là bức thứ bao nhiêu cũng không nhớ rõ nữa. Đạo Lan cầm bức tranh lên ngắm nghía thêm lần nữa rồi buộc dây treo lên tường. Sự vụ lần này, hẳn là một vị thần thánh phương nào điều khiển, hoặc là nhắm vào bản giáo hoặc là nhắm vào Đàm Hương Tông.

Nhưng Kình Tân Bản Giáo mấy năm gần đây ít hoạt động nếu nói đắc tội thì không thể nào đi. Còn Đàm Hương Tông sau lần đấy liền cắt đứt liên lạc, không còn can hệ gì với nhau nữa, hơn nữa hai giáo cũng không còn chạm mặt dù là trong bất cứ loại hội tiệc gì, nói cách khác thì chính là không đội trời chung, có Đàm Hương Tông sẽ không có Kình Tân Bản giáo, ngược lại.

Đạo Lan cẩn thận đặt tranh treo lên tường sau đó ra Hồng viên đến núi Tà Lâm hái một ít hoa Vạn Hạnh về cắm. Cuộc sống từ lâu đã một lão tăng ẩn cư.

Lần này Đạo Lan từ chối như mọi lần nhưng chưa đến ngày hôm sau liền nhận tin báo nói Tả Hữu hộ pháp bị Đồng Linh giáo bắt đi, còn để lại thư nói rằng, đây mới chỉ là cảnh cáo, nếu lần này không tham gia đại hội thì không chỉ là Tả Hữu hộ pháp bị bắt mà là phó giáo bị bắt nhưng còn mạng an toàn trở về hay không thì không biết. Cuối thư còn nói, Tả Hữu hộ pháp sẽ được thả đến khi thư được hồi đáp.

Đạo Lan biết lần này không đi không được. Đành nín nhịn mọi việc xuống cầm bút dạ lên viết mấy nét thanh lệ chữ hồi đáp.

Đến ngày diễn ra Đồng Liên Đại hội, Tạ Quan Hồng một thân hồng y kiểu cách đỏ rực một phương khiến người đời không muốn chú ý cũng khó. Hơn nữa bên hắn còn có mỹ nhân không nói tuyệt diễm nhưng cũng ngang hàng Điêu Thuyền, vì vậy không muốn bị nhìn nhưng những cái liếc mắt tới mỹ nhân bên cạnh hắn cũng không thiếu.

Đàm Hương Tông lần này so độ nổi trội chắc chỉ đứng sau Đồng Linh giáo. Tông chủ Đàm Hương Tông một thân hắc y kín mít, thuộc hạ chỉ sợ không thấy ánh nắng mặt trời, một dạng y phục giống Tông chủ.

Còn có nhân vật chính trong siêu thoại bản là giáo chủ Kình Tân Bản giáo. Khác hẳn trong suy nghĩ của mọi người phải uy nghi bễ nghễ, thật không ngờ tới chỉ đơn giản có sáu người đi. Một giáo chủ, một phó giáo, hai hộ pháp cùng hai đồ đệ khác, đều là một thân bạch y, trên đầu đơn giản là cài cùng trâm ngọc, thân mình đều là thoang thoảng hương hoa Vạn Hạnh.

Thời khắc ba giáo này chạm mặt nhau không gian như muốn bùng nổ. Không ai dám hó hé câu nào đến khi trụ trì Luân Đăng đại sư lên tiếng , không gian khó thở ấy mới dừng lại.

Kì thực đại hội này cũng chẳng có mấy nội dung. Chỉ đơn giản là mỗi giáo sẽ đặt ra một báu vật bản giáo làm vật cạnh tranh, hai giáo hoặc nhiều giáo sẽ cử đồ đệ của mình lên tranh đấu. Giáo nào giành được nhiều vật quý giá liền tôn lên làm Đệ nhất giáo phái. Nhưng mấy thứ quý giá kia kì thực ít được quan tâm đến mà thứ họ quan tâm là nếu giành được sẽ đắc tội với giáo phái nào, và được lợi từ giáo phái nào.

Đồng Linh Giáo mang ra một thứ gọi là Hỏa Hồng Băng Tâm Tỏa, thứ này có hình dáng một chiếc nhẫn, chỉ là công dụng của nó quả thực hơn người, chống bách độc, nâng cao công lực, hồi thương nhanh, còn có khi đeo thứ này vào cơ thể liền đổi. Mùa hè cơ thể sẽ luôn cảm thấy mát mẻ, mùa đông luôn cảm thấy ấm áp dù cho người đó mặc ít hay nhiều y phục.


Đàm Hương Tông cũng chẳng kém mang ra một cuốn y thư. Trong y thư này chứa hơn 300 bài thuốc quý thậm chí từ thời Hoa Đà đã bị đốt cháy. Kèm thêm một lọ thuốc giải bách độc.

Còn Kình Tân Bản giáo lôi ra một lọ hương, hương này nói vô dụng cũng rất vô dụng, nói nó hữu dụng cũng rất hữu dụng. Hương này tên Vạn Tưởng hương. Vạn Tưởng hương này công dụng hơn các loại hương gây mê bình thường, nó ngoài tác dụng gây mê thì còn có công dụng khiến người khác phải đau đớn mà nói lời thật lòng, uống một giọt như nhận vạn tiễn xuyên tim, cũng vì vậy là nhớ người kia cả đời. Nhưng cũng vì nhớ người kia cả đời nên sẽ chịu sự giày vò của Vạn Tưởng hương, chỉ là điểm không ngờ tới nó cũng chống bách độc. Nên nói nó vô dụng là vậy nhưng hữu dụng cũng là thế.

Ngoài ra thì một số giáo khác cũng dâng lên thứ trân quý của giáo phái mình ví như Quảng Lân Phái dâng lên viên ngọc kéo dài tuổi thọ trẻ mãi không già ( p/s : Lừa người🤕🤕)

Sau đó lần lượt các giáo sẽ đưa đồ đệ của mình lên giành báu vật. Đánh cả buổi trời vẫn là chưa có kết quả, các giáo phái đều tương đương nhau lấy được một hai vật báu.

Đến Ngọ thiện các giáo chủ đi dùng bữa, giữa chừng thì ba phái xảy ra giao tranh nho nhỏ.

Mỹ nhân bên cạnh Đồng Linh giáo vô tình làm đổ ly rượu lên người Đạo Lan, Tạ Quan Hồng vì việc này liền nói mấy lời xin lỗi cũng ngỏ việc mời Đạo Lan đến bản giáo chơi.

Đạo Lan trước nay không câu nệ tiểu tiết, đã bỏ qua rồi nhưng lại bị Tạ Quan Hồng cố tình hiểu theo nghĩa khác. Lại cộng thêm thuộc hạ của Đàm Hương Tông khiêu khích vài câu, Đạo Lan bị kẹt liền xuôi theo ý của Tạ Quan Hồng.

Tạ Quan Hồng tâm trạng hôm ấy liền vui vẻ. Dù rằng thuộc hạ có thua vài trận hắn cũng không có trách. Ngược lại với trạng vui vẻ khoái lạc ấy là bộ dạng âu lo của Đạo Lan.

Kì thực, khi bước vào y đã bị Tạ Quan Hồng thu hút. Không phải vì khí chất một phương của hắn mà là khuôn mặt hắn, nhưng để ý thì Mạnh Nhi của y sẽ không phải kiểu người lố lăng phách lối như vậy. Cho đến khi dùng Ngọ thiện, còn nếu không phải cách ăn nói rào trước đón sau còn có khí chất của hắn chỉ sợ với giọng nói trầm ấm kia y đã chạy đến ôm hắn rồi.

Đàm Hương Tông sau đó một tuần liền xảy ra sự vụ, Tả hộ pháp của hắn bị chết không đối chứng. Đàm Hương Tông vì việc này mà gây rắc rối đến Kình Tân Bản giáo, khiến Đạo Lan không ra mặt không xong.

Chỉ là giữa đường lại xảy ra một chuyện không ngờ tới là Đồng Linh giáo nhúng tay vào giúp đỡ cho Kình Tân Bản Giáo.

Lần này Đạo Lan khó có thể từ chối lời mời của Tạ Quan Hồng.

Chỉ là Đạo Lan không biết thời điểm y bước chân vào Đồng Linh Giáo thì khó thể toàn vẹn trở ra.


Bước vào Đồng Linh giáo, Đạo Lan ban đầu được đối đãi như khách quý, nhưng trong một lần vô tình đi dạo, y phát hiện ra một bí mật.

Tả hộ pháp của Đàm Hương Tông là do Tạ Quan Hồng sai người giết, cố ý để Đàm Hương Tông hiểu lầm Kình Tân Bản giáo, còn có bữa trưa hôm đó đều là hắn cố ý bày trí, rào trước đón sau để đưa ý đến đây làm khách. Tất cả những chuyện này thực sự là nhắm đến y sao?

Y quen biết Tạ Quan Hồng? Y từng gây thù với hắn? Mặc dù nói Tạ Quan Hồng có diện mạo rất giống Tư Quan Mạnh nhưng với cử chỉ và ngôn ngữ thậm trí là mưu kế của Tư Quan Mạnh nếu đem ra so sánh với Tạ Quan Hồng thì chưa được một góc. Huống hồ gì Mạnh nhi của y đã mất tích ba năm rồi những nơi có thể tìm đều tìm hết làm gì có bỏ xót nơi nào. Như vậy nguyên nhân là do đâu?

Suy nghĩ qua một đêm dài dằng dặc, y quyết định lấy trong tay áo Vạn Tưởng hương, lần này nhất định y phải tra rõ chân tướng xem rốt cuộc hắn là thần thánh phương nào, có lai lịch gì vì cớ làm sao lại hướng y hại tới.

Sáng hôm sau

Như thường lệ y sẽ cùng hắn ăn cơm chỉ là ngàn ngờ vạn ngờ cũng không thể nào nhờ ngờ tới đây lại là bữa cơm dễ nuốt cuối cùng của hắn dành cho y.

Vừa ăn vừa hướng hắn mời rượu y thực không ngờ Vạn Tưởng hương lại không có tác dụng với hắn, hay nói cách khác người trúng Vạn Tưởng hương lại là y.

Giày vò cả tâm hồn lẫn thể xác, Tạ Quan Hồng cho y uống Vạn Tưởng hương xong liền giày vò một trận. Tra hỏi, đánh đập thậm chí là lăng mạ hắn cũng dùng.

Tư Quan Mạnh – Tạ Quan Hồng khá khen cho vị đồ đệ y thật tâm yêu mến, dồn hết tâm tư nuông chiều thậm chí đâu đó còn có sự ủy thác của y đối với hắn. Nhưng rồi đổi lại y có cái gì? Sự chán ghét? Khinh bỉ?  Đánh đập? Hay thậm chí là lăng mạ ?

Tạ Quan Hồng ngày ngày dùng nhục hình tra tấn y sau đó lại ôn nhu bôi thuốc cho y gieo cho y hy vọng, cuối cùng lại dập tắt  bằng việc lăng mạ y.

Khắc lên ngực, lên lưng y, lên cánh tên hắn, dòng máu đỏ tươi tanh nồng chảy ra, màu đỏ kia khiến hắn càng kích thích. Trên người y hiện tại không có chỗ nào là không xẹo, xấu xí nhất chắc là khuôn mặt.

Đường đường là giáo chủ một giáo vậy mà ngày ngày bị đánh đập bị lăng mạ thậm chí xuýt chút nữa bị cưỡng bức tập thể, sống làm gì để rồi khổ thế này? Y quyết định tìm đến cái chết.

Nhưng Tư Quan Mạnh đâu cho chết dễ dàng như vậy?

Cứu sống y, chăm sóc y, không đánh đập, cuối cùng là sự ôn nhu.

Khi trái tim như một lần nữa sắp sửa mở ra thì ngay lập tức khiến nó đóng lại.


Tạ Quan Hồng vui hoan cùng người khác tại sao phải kéo y vào? Bốn người kia hầu hạ còn chưa đủ sao? Chết chân tại chỗ, y cười cho số phận đáng buồn cười của y.

Y phục tùng hắn.

Bữa tiệc vui hoan kết thúc Y trở về phòng như kẻ mất hồn. Chết không được sống không xong, hắn bây giờ hắn mới cảm giác khi hắn hành hạ tù nhân của chính mình, thật khó chịu.

Ly sứ trắng rơi vỡ phát ra âm thanh thanh thúy, nó giống như tiếng tim vụn nát rơi ra, đột nhiên y lại muốn biết cảm giác khi một vật nhọn cứa vào da thịt có khi nào đau hơn một vật nhọn cứa vào tim?

Nhặt lấy mảnh sành ngây ngốc cứa lên tay mình, nhìn dòng máu đỏ tươi chảy dài, ấy vậy mà y lại không có cảm giác đau.

Một đường nữa bên tay phải, vẫn không thấy đau.

Một đường lên ngực, tại sao mãi lại không cảm thấy đau nhỉ?

Dòng máu đỏ tươi nhuốm màu y phục, y không thấy đau chỉ thấy mệt thôi.

Y, buồn ngủ rồi!

Nhắm mắt mơ về những ngày tháng vui vẻ, Mạnh nhi, chờ ta!

—————–

Bên trên cầu Nại Hà có một người đơn độc đến đáng thương. Người này ánh mắt chứa đầy phẫn uất, bi thương cùng tủi nhục.

Hoa Bỉ Ngạn trải dài hai bên bờ đẹp như một tấm thảm, chưa bao giờ Đạo Lan y lại muốn chạy đến chỗ Mạnh bà để hỏi xem Hoa Bỉ Ngạn tại sao lại có sắc đỏ đẹp đến như vậy?

Màu đỏ là màu của sự may mắn nhưng cũng là màu của sự chết chóc. Vậy có phải đi hết Cầu Nại Hà là có thể giải thoát đau khổ không?

Nụ cười chua chát nở trên môi, chẳng phải trong truyền thuyết nói vậy sao? Vậy thì thử xem, đi đến đây rồi còn gì không dám thử.

Bước từng bước trên cầu Nại Hà Đạo Lan vui vẻ ngắm hoa Bỉ Ngạn, chỉ là một lời nói ra khó rút lại được, một lần ngoảnh lại khó thoát tương tư.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.