Mỗi Ngày Đều Bị Chính Mình Cay Khóc

Chương 3: Hết mana


Đọc truyện Mỗi Ngày Đều Bị Chính Mình Cay Khóc – Chương 3: Hết mana

Hóa ra…

Viên ttinh hạch màu đỏ cực kỳ hấp dẫn Chu Bách Triết gọi là tinh hạch cấp một, không chỉ có thể bán ra tiền mà còn có thể giúp người bình thường kích phát dị năng, mặc dù tỷ lệ chỉ có năm mươi, có thể xem là khá thấp.

Thành công thì thuận lợi trở thành dị năng giả cấp một.

Nếu thất bại thì đại biểu đời này cũng không thể kích phát dị năng, cho dù dùng tinh hạch cao cấp hơn cũng không được, dĩ nhiên cũng không phải tuyệt đối.

Càng đáng sợ hơn là sau khi trải qua một lần kích phát dị năng thất bại thì rất có thể thân thể đứa bé sẽ càng kém cỏi hơn nữa.

Đây cũng là nguyên chủ yếu mà vợ A Ngưu không muốn, sức khỏe con trai vốn đã không tốt, nếu kích phát thất bại thì rất có thể sẽ không gượng dậy nổi, tình huống sẽ càng tồi tệ hơn.

Vợ chồng A Ngưu tranh cãi rất kịch liệt, A Ngưu cho rằng làm đàn ông con trai thì không nên e dè sợ sệt, dũng khí là thứ cần có của một dị năng giả.

Huống chi năm nay con trai đã mười tuổi, cũng có thể xem là đã trưởng thành, cho dù là cha mẹ thì vẫn phải tôn trọng ý tưởng của bé.

Hiện giờ trùng biến dị tàn phá khắp tinh tế, cho dù là tinh cầu A cường đại nhất cũng không thể đảm bảo mỗi cư nhân đều được an toàn, vì thế càng miễn bàn tới tinh cầu bị vứt bỏ này, nguy hiểm tồn tại tứ phía.

Vì thế trong thế giới kẻ mạnh làm vua này, đứa bé này không thể nào trở thành đóa hoa trong nhà ấm.

Thế nhưng vợ A Ngưu cảm thấy con mình đã khổ như vậy, mình cùng chồng có thể bảo vệ bao nhiêu thì cố bấy nhiêu.

Lúc hai người tranh cãi, Tiểu Tây từ trên lầu chạy xuống, lần đầu tiên đặc biệt nghiêm túc ngẩng đầu nói ra những lời trong lòng mình.

“Cha mẹ, con muốn trở nên mạnh hơn, con không muốn yếu ớt như vậy nữa, cho dù kích phát dị năng thất bại thì con vốn cũng là một kẻ phế nhân, không bằng cứ liều mạng một lần.”

Vẫn chỉ là một đứa bé mười tuổi nhưng lại có thể nói ra những lời này…

Điều này làm vợ A Ngưu sững sờ thật lâu, qua một lúc sau mới mím môi, phức tạp thỏa hiệp: “A Ngưu, chúng ta tới chỗ trưởng thôn đi, đi sớm một chút tránh để tinh thạch bị người ta giành trước.”


A Ngưu sửng sốt, sau đó vừa ngạc nhiên lại mừng rỡ, vội vàng gật đầu lấy hết tài sản tích góp trong nhà, gấp gáp nói: “Đi thôi.”

Lúc hai vợ chồng A Ngưu trở về là nửa tiếng sau, lúc này, Chu Bách Triết cũng đã tiêu hóa xong lượng tin tức vừa nghe được.

Nhất là một chuyện A Ngưu nói trước đó làm Chu Bách Triết kinh hãi thật lâu.

Hóa ra thế giới này có rất nhiều tinh cầu, tinh cầu cường đại nhất được gọi là tinh cầu A, mà tinh cầu này chính là một trong số những tinh cầu bị mọi người vứt bỏ.

Khó trách nền văn minh phát triển ở nơi này rất quái dị, rõ ràng có sản phẩm khoa học kỹ thuật vượt xa địa cầu nhưng có vài điểm lại thực tương tự, hiện giờ tất cả những điều quái dị đều có lời giải thích hợp lý.

Chẳng lẽ mình xuyên tới thế giới tương lai?

Nháy mắt, trong đầu Chu Bách Triết xuất hiện ý niệm này.

Nghĩ tới hệ thống hết năng lượng đã ngủ đông, cậu càng khẳng định độ chính xác của suy đoán này.

Quay trở lại bên này, A Ngưu vội vàng lấy thứ trong lòng ra, ngừng thở, tựa hồ sợ làm hỏng thứ này, dù sao thì ông cũng đã dùng hết toàn bộ tài sản tích góp được suốt mấy năm nay để đổi viên tinh hạch này.

Chuyện này liên quan tới tương lai con trai, A Ngưu có muốn không khẩn trương cũng không được.

Sắc mặt nhợt nhạt của Tiểu Tây vì kích động mà đỏ ửng, hai nắm tay siết chặt, bé biết viên tinh hạch thoạt nhìn xinh đẹp này có thể thay đổi tương lai của mình, để mình trở thành dị năng giả.

Chỉ cần có thể trở thành dị năng giả thì nó sẽ không bị mọi người chế nhạo là đồ vô dụng nữa.

Giờ phút này Chu Bách Triết cũng bị viên tinh hạch sáng long lanh trong gian nhà hấp dẫn, năng lượng tỏa ra từ nó thực sự là ngay cả quả ớt cũng nhịn không được run rẩy.

Mùi vị mê người biết bao a.

Mỗi quả ớt trên thân thể Chu Bách Triết đều đang cố gắng biểu đạt một ý niệm, đó chính là… thực muốn thực muốn!!!


….tinh hạch! Của ta!

….tinh hạch! Của ta!

Mỗi quả ớt đều kêu la là muốn tinh hạch!

Thế nhưng đáng tiếc, Chu Bách Triết chỉ có thể nhìn mà không thể đụng tới.

Quả thực là phiền chết cây ớt mà!

Cảm giác đau tim này làm Chu Bách Triết có cảm giác những quả ớt non của mình muốn nổ tung.

Ngay lúc Chu Bách Triết cay xé tâm hồn, đứa bé ngừng thở nhận lấy tinh hạch, trong ánh mắt khẩn trương của cha mẹ bắt đầu kích phát dị năng.

Rất nhanh, năng lượng màu đỏ bên trong tinh hạch bắt đầu chập chờn dao động, sắc mặt tái nhợt của đứa bé hơi đỏ ửng, mồ hôi rịn ra toàn thân, gương mặt nhỏ nhắn có chút thống khổ, thoạt nhìn giống như đang chịu đựng đau nhức.

Chu Bách Triết ở bên cạnh nhìn cũng khẩn trương, cậu đoán quá trình kích phát dị năng này tám phần là lợi dụng năng lượng trong tinh hạch cải thiện thể chất của đứa bé.

Thấy thế nào cũng giống khái niệm tẩy tủy trong tiểu thuyết.

Rất nhanh người đứa bé bắt đầu tỏa ra sương trắng, cha mẹ đứa bé thấy vậy thì biểu tình khẩn trương có chút vui sướng, thoạt nhìn giống như kích phát dị năng thành công.

Thế nhưng giây tiếp sau lại phát sinh ngoài ý muốn.

Không rõ là vì thể chất đứa bé quá kém hay vấn đề nào khác, lúc hấp thu được gần phân nửa năng lượng thì sắc mặt đứa nhỏ bắt đầu biến đổi, sương trắng tụ tập quanh người nháy mắt nổ tung…

Đứa bé hộc máu rồi ngã xuống bất tỉnh, vợ A Ngưu kiềm không được kêu thất thanh.


Cũng may mặc dù bị màn này làm kinh sợ nhưng A Ngưu vẫn còn giữ được một tia lý trí, vội vàng ôm con chạy đi bệnh viện.

Vợ A Ngưu lúc này đã mất hồn mất vía theo bản năng chạy theo A Ngưu, bất quá A Ngưu nhớ tới gì đó, ông quay đầu lại nói với vợ: “Em ở nhà tìm xem còn thứ gì đáng tiền mang đi bán đi, chữa bệnh cho con cần tốn một số tiền lớn, kiếm được tiền thì nhanh chóng tới bệnh viện tìm anh.”

Lúc này vợ A Ngưu mới lấy lại tinh thần, gật gật đầu run rẩy nói: “Em, em biết rồi.”

Tinh cầu này thực sự quá nghèo khó, mọi người cũng không có nhiều tiền, hơn nữa đều tự săn thú làm nông, tự cấp tự túc nên rất ít khi tiêu tiền.

Càng miễn bàn tới tinh cầu này lại còn là tinh cầu nghèo khó bị đế quốc hoàn toàn vứt bỏ, căn bản không có tài nguyên để lợi dụng.

Sau khi A Ngưu ôm đứa nhỏ rời đi, vợ A Ngưu ở nhà tìm kiếm nửa ngày chỉ tìm thấy vài thứ coi như đáng tiền, với trình độ kỹ thuật hiện giờ thì các vết thương bình thường rất dễ chữa trị, có khi chỉ cần phun phun thuốc một chút là được, ngay cả tới bệnh viện cũng không cần.

Thế nhưng thương tích vì kích phát dị năng thất bại thì căn bản không phải một chai thuốc phun có thể chữa trị.

Nhìn những món đồ căn bản không đủ để chữa trị cho con, trái tim vốn đã yếu ớt của vợ A Ngưu nháy mắt tan vỡ, nhất là lúc nhìn thấy viên tinh hạch bị hấp thu một phần ba thì giống như nhìn thấy kẻ thù, phẫn nộ nhặt viên tinh hạch ném ra ngoài cửa sổ, gào khóc nói: “Tất cả đều vì thứ này hại.”

Tinh hạch màu đỏ bị ném ra cửa sổ văng vào ruộng, vừa vặn cách vị trí của Chu Bách Triết không tới một mét, cảm thụ được năng lượng tràn đầy trong tinh hạch, Chu Bách Triết cảm thấy tất cả quả ớt trên thân mình bắt đầu rục rịch rục rịch.

A, năng lượng đậm đà hấp dẫn biết bao nhiêu.

Chu Bách Triết cố găng vung vẫy cành lá muốn túm lấy viên tinh hạch cách đó không xa, thế nhưng mỗi chiếc lá cây vẫn nằm yên bất động.

Nhìn đống lá cây không có tác dụng trên thân, Chu Bách Triết phẫn nộ tự khinh bỉ chính mình!

Thế nhưng cho dù khinh bỉ nhiều cỡ nào cũng không có tác dụng, Chu Bách Triết chỉ có thể lo lắng chờ đợi màn đêm buông xuống, nửa tiếng sau, vợ A Ngươi đem hết toàn bộ đồ đạc trong nhà bán lấy tiền, sau đó nhanh chóng chạy tới bệnh viện.

Chu Bách Triết không dám chớp mắt nhìn chằm chằm viên tinh hạch nằm cách đó không xa, vô cùng si mê, người không biết phỏng chừng còn tưởng viên tinh hạch kia do cây ớt chỉ thiên hành kết thành.

Rốt cuộc trong sự chờ đợi nôn nóng của Chu Bách Triết, màn đêm rốt cuộc cũng buông xuống, lúc vạn vật tĩnh lặng cũng chính là thời điểm tốt để cây ớt hoạt động!

Chu Bách Triết ở trong lòng dùng sức quơ quào cành lá, sau đó miễn cưỡng dùng tinh thần lực kêu gọi cây ớt mình đã chinh phục trong giấc mơ: “Ớt tiểu đệ số một, mau tỉnh lại, phải làm việc rồi a.”

Rất nhanh, cây ớt tiểu đệ số một hơi giật giật.


Chu Bách Triết nhìn một cái, sau đó bắt đầu điều khiển ớt tiểu đệ, ra lệnh cho nó từ trong đất chui ra ngoài rồi mang tinh hạch tới cho mình.

Nhận được mệnh lệnh của ớt lão đại, ớt tiểu đệ số một cứng ngắc vài giây, sau đó dùng đại não đơn giản của mình bắt đầu chấp hành mệnh lệnh.

Ớt tiểu đệ cố gắng rút rễ mình từ trong đất ra, thế nhưng cố gắng nửa ngày cũng chỉ lắc lư mấy chiếc rễ một chút mà thôi, mắt thấy phần rễ to cỡ ngón cái đã sắp gãy lìa, Chu Bách Triết thực sự không nhìn nổi nữa, vội vàng ra chỉ lệnh thứ hai cho ớt tiểu đệ số một.

“Dùng lá cây của mi bào đất, sau đó rút rễ lên.”

Ớt tiểu đệ lập tức thi hành mệnh lệnh, rất nhanh đã rút hết rễ ra, ngay lúc Chu Bách Triết cho rằng ớt tiểu đệ sẽ vươn bộ rễ khỏe mạnh của mình lao tới nhặt tinh hạch thì…

Nào ngờ… ớt tiểu đệ nháy mắt ngã ập xuống đất, cố gắng quơ quào lá cây lết tới trước.

Chu Bách Triết hận không thể tự ngắt ớt của mình bôi lên mặt, bé ớt tiểu đệ này thực sự ngu ngốc… đến đáng yêu.

Chu Bách Triết dở khóc dở cười, nhanh chóng hạ chỉ thị thứ ba.

Rất nhanh, ớt tiểu đệ được Chu Bách Triết chỉ điểm rốt cuộc cũng học được cách đứng dậy!

Nó rốt cuộc cũng đứng dậy!

Mặc dù chỉ là một bước nhỏ của ớt tiểu đệ nhưng nó thực sự là một bước dài có thể thay đổi cuộc đời Chu Bách Triết.

Tuyệt vời!

Cây ớt Chu Bách Triết cơ hồ muốn nhảy nhỏm! Hận không thể vỗ tay khen ngợi bé ớt tiểu đệ số một.

Ngay sau đó, ớt tiểu đệ số một di chuyển hơn năm mươi chiếc rễ của mình vững vàng… không đúng, xiêu xiêu vẹo vẹo, đi một bước té một bước, cơ hồ là dùng tốc độ trẻ sơ sinh tập tễnh bước đi chật vật đi tới vị trí cách đó một mét.

Sau đó nó đột nhiên ngã xuống, không còn động tĩnh.

Ban đêm, gió lạnh thổi hiu hiu… thổi đến mức lòng bạn ớt nào đó cũng nguội lạnh theo, chết tiệt, tinh thần lực của cậu lại cạn kiệt!

Mà tình huống lúng túng này đặt trong trò chơi thì còn được gọi là hết mana, tục xưng là thận hư.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.