Mỗi Ngày Đều Bị Chính Mình Cay Khóc

Chương 2: Tinh hạch màu đỏ


Đọc truyện Mỗi Ngày Đều Bị Chính Mình Cay Khóc – Chương 2: Tinh hạch màu đỏ

Chạng vạng tối, mọi người trong thôn bắt đầu nấu cơm, thời gian này cơ hồ có rất ít người đi lại, chỉ có vài người canh phòng đề phòng trùng biến dị xông vào thôn.

Chu Bách Triết đỉnh đỉnh lá non muốn dùng sức vung vẫy cành lá của mình, thế nhưng tiếc là căn bản không có cách nào điều khiển.

Nhất thời, Chu Bách Triết có chút nổi giận, chưa từ bỏ ý định kêu gào hệ thống đã chìm vào ngủ đông, hi vọng đối phương có thể tỉnh lại, phải biết hệ thống này chính là bàn tay vàng duy nhất của cậu, bằng không thì đời này cậu chỉ có thể vĩnh viễn làm một cây ớt chỉ thiên mà thôi.

Thế nhưng làm Chu Bách Triết thất vọng là hệ thống vẫn như cũ không có động tĩnh, xem ra đã thực sự tiến vào trạng thái ngủ đông, trừ phi có năng lượng kích hoạt nó không thì đời này đừng hi vọng thấy nó khởi động.

Chẳng qua thứ gọi là tinh hạch kia rốt cuộc có thể kích hoạt hệ thống hay không?

Chu Bách Triết chìm vào trầm tư.

Không thể chạy không thể động cũng không thể nói chuyện, chỉ có thể lẳng lặng đứng đó, thấy mặt trời dần dần lặng xuống, mây trôi lững lờ, cảm giác này lúc đầu quả thực có chút hưởng thụ.

Mấy tiếng sau, Chu Bách Triết bắt đầu phiền não, bởi vì thực sự quá nhàm chán quá tịch mịch, cảm giác tịch mịch khó diễn tả thành lời này tựa hồ có thể ăn mòn thần trí người ta, làm người ta suy sụp.

Bất đắc dĩ, Chu Bách Triết chỉ có thể tìm chuyện gì đó để phân tán sự chú ý, tỷ như đếm xem mình rốt cuộc có mấy chiếc lá mấy quả ớt, chờ đếm xong ba lần thì chuyển qua cây ớt kế bên.

Đếm tới đếm lui một hồi, Chu Bách Triết bắt đầu cảm thấy cơn buồn ngủ ập tới, cuối cùng nhịn không được, ý thức bắt đầu chìm vào ngủ mơ.

Trong giấc mơ, Chu Bách Triết phát hiện mình chìm vào một mảnh tối om, xung quanh có rất nhiều rất nhiều chấm đỏ chớp động, kỳ diệu là độ sáng của những chấm đỏ đó lại không giống nhau, có cái yếu ớt mong manh, cái thì sáng bừng như bóng đèn.

Càng kỳ diệu hơn chính là Chu Bách Triết phát hiện ở trong không gian này hình thái của mình cũng là một điểm đó, bất đồng với những điểm đỏ khác là cậu vừa sáng nhất lại lớn nhất, thậm chí hình dáng mơ hồ có chút giống quả ớt đỏ.

Ớt đỏ cùng điểm đỏ?

Chẳng lẽ chúng có mối liên hệ nào đó?

Chu Bách Triết theo bản năng chạm vào điểm đỏ cách mình gần nhất, nháy mắt sau đó cậu cảm thấy ý nhiệm có chút biến đổi.


Giống như… chấm đỏ đó trở thành đàn em mà cậu có thể ra lệnh có thể điều khiển.

Loại cảm giác này không thể nói rõ, chỉ là bản năng Chu Bách Triết cảm thấy điểm đỏ này sẽ nghe lời mình.

Ý niệm Chu Bách Triết khẽ động, ra lệnh cho điểm đỏ này xê dịch qua bên trái, đúng như dự đoán, điểm đỏ thực sự di động qua bên trái.

Lập tức, Chu Bách Triết hứng thú, một lần nữa ra lệnh cho điểm đỏ này tiếp tục xê dịch, không bao lâu sau cậu cảm thấy tinh thần mình truyền tới cảm giác mệt mỏi, qua thêm một lúc nữa, ý thức Chu Bách Triết bị bắn ngược ra khỏi không gian tối tăm kỳ diệu này.

Chu Bách Triết mở mắt, bất ngờ phát hiện trời vẫn còn tối om, trên bầu trời có rất nhiều vì sao lóng lánh xinh đẹp, chẳng qua ánh trăng lại có màu đỏ đáng sợ.

Đó là ánh trăng à?

Cả cây ớt Chu Bách Triết sửng sốt, cậu ý thức được mình có lẽ đã không còn ở trên địa cầu.

“Ách?”

Ngay lúc này, Chu Bách Triết kinh ngạc ngây cây ớt, ánh mắt tập trung trên một cây ớt đỏ rực, thật lâu sau vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Cậu nhớ rõ ở ngay bên cạnh mình có một cây ớt chỉ thiên.

Thế nhưng hiện giờ cây ớt chỉ thiên kia lại quỷ dị di động về phía bên trái mười cm, trên mặt đất vẫn còn một cái hố nhỏ chứng minh cây ớt này thực sự đã từng di động qua vị trí khác.

Dĩ nhiên chỉ chuyện này thì không thể nào làm Chu Bách Triết kinh ngạc như vậy, nguyên nhân lớn hơn là gốc thực vật này làm cậu có cảm giác quen thuộc kỳ diệu.

Giống như… cảm giác với điểm đỏ mà mình điều khiển trong giấc mơ.

Nháy mắt, suy nghĩ chợt lóe, Chu Bách Triết giống như bắt được gì đó, cậu dùng ánh mắt quỷ dị nhìn chằm chằm cây ớt kia, có chút khó tin.


Chẳng lẽ những chấm đỏ cậu thấy trong mơ chính là những cây ớt trước mắt?

Chu Bách Triết thử mặc niệm với nó: “Nhúc nhích.”

Cây ớt kia không hề nhúc nhích, có chút khí thế của nhất đại tông sư, mi điên mi cuồng mặc mi, ta đây vẫn bất động như núi.

Đúng là một cây ớt chỉ thiên ngông cuồng mà!

Chu Bách Triết một lần nữa ra chỉ lệnh, mà lần này nó tựa hồ có chút phản ứng, cành lá khẽ đong đưa, nếu không nhìn kỹ thì quả thực rất dễ bỏ qua.

Thế nhưng chỉ một thoáng này, Chu Bách Triết phát hiện mình lại càng mệt mỏi hơn, giống như tinh thần lực cạn kiệt.

Chu Bách Triết dù sao cũng là người từng đọc rất nhiều tiểu thuyết, mấy thể loại như tu tiên huyền huyễn này nọ đều biết rất rành rẽ.

Rất nhanh, cậu căn cứ từ những gì đã xảy ra phân tích đại khái.

Có lẽ mình sống lại là nhờ vào hệ thống, vì thế cây ớt mà mình phụ thân không giống như những cây ớt chỉ thiên khác.

Không gian thấy trong mơ căn bản không phải mơ mộng gì cả mà là không gian ý thức, vì sao cậu cho ra suy đoán này thì hoàn toàn là vì cây ớt chỉ thiên đã di động mười cm trước mắt.

Có lẽ cậu có năng lực điều khiển thực vật, thế nhưng bởi vì tinh thần lực quá yếu, mỗi lần sử dụng đều tiêu hao quá độ gây ra cảm giác mệt mỏi.

Tự bổ não một chút, Chu Bách Triết càng nghĩ lại càng cảm thấy lời giải thích này rất hợp lý.

Như vậy kế tiếp cậu có thể thử luyện tập xem làm thế nào điều khiển thực vật, để chúng thay mình làm việc.

Dù sao với tình huống hiện giờ, đây chính là biện pháp duy nhất.


Trong những ngày kế tiếp, Chu Bách Triết tựa như có động lực, trừ bỏ quang hợp cùng ngủ, khoảng thời gian còn lại cậu dành để luyện tập điều khiển thực vật.

Buổi sáng, A Ngưu mặc áo giáp, cầm kiếm laser tập hợp với mọi người xuất phát ra hướng cổng thôn, trưởng thôn cùng một đám phụ nữ, trẻ con đứng ở chỗ cao nhìn theo bọn họ rời đi, qua thật lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Vợ A Ngưu cũng ra tiễn A Ngưu, bà lặng lẽ lau nước mắt rồi bắt đầu một ngày bận rộn.

Chỉ chốc lát sau, trong nhà có một đứa bé mười tuổi dáng mạo thanh tú đi ra, chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt, thân thể cũng rất yếu ớt.

“Mẹ…”

Vợ A Ngưu nghe thấy liền quay lại, vội vàng nói: “Tiểu Tây, sao con lại đi ra đây? Mau về phòng đi con, bên ngoài nhiệt độ cao lắm, cẩn thận cảm mạo.”

Đứa bé được gọi là Tiểu Tây có chút tự trách, còn có chút mất mát cúi đầu, không nói tiếng nào.

Mắt vợ A Ngưu đỏ lên, bà vội vàng chạy vào nhà lấy áo khoác khoác lên người Tiểu Tây, sau đó lại mang ra một băng ghế để hai mẹ con ngồi bên bờ ruộng.

“Ra ngoài một chút cũng tốt, phơi nắng có lợi cho sức khỏe.” Vợ A Ngưu thực sự không đành lòng nhìn đứa con buồn bã, chỉ có thể nhượng bộ để đứa bé ra ngoài phơi nắng, nói xong bà lại vào nhà xác một thứ gì đó ra, nhấn nút một cái, thứ đó liền bay lơ lửng lên không trung rồi chậm rãi vừa di chuyển vừa phun nước, tưới đều cho tất cả số thực vật trong ruộng.

Làm xong hết thảy, vợ A Ngưu ngồi xuống nói chuyện với Tiểu Tây.

Chu Bách Triết nhìn chiếc hộp tròn di động trên không trung, thực sự sùng bái khoa học kỹ thuật ở thế giới này.

Thế giới này rất kỳ quái, có điểm không khác gì với thế kỷ hai mươi mốt của địa cầu, thế nhưng có điểm lại có phát triển vượt bậc.

Vợ A Ngưu chỉnh áo khoác dày trên người Tiểu Tây, dò hỏi: “Mấy hôm nay con cảm thấy thế nào?”

Gương mặt Tiểu Tây tái nhợt, giống như cố lấy hết dũng khí nói: “Mẹ, con muốn kích phát dị năng.”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt vợ A Ngưu liền biến đổi, không còn từ ái nữa mà chuyển thành khiển trách: “Có mẹ với cha con ở đây sẽ không để con đói đâu, con còn nhỏ, không cần phải kích phát dị năng.”

Tiểu Tây quật cường nói: “Thế nhưng con không muốn tiếp tục làm người vô dụng như vậy nữa, không có dị năng, con làm sao sống sót được trên thế giới này, con phải mạnh mẽ hơn, con muốn bảo vệ cha mẹ.”


Lời này làm vợ A Ngưu yên lặng, nhìn đứa con đã trưởng thành bắt đầu có suy nghĩ của mình, cuối cùng nói: “Được rồi, để tối nay cha con về, mẹ sẽ nói chuyện với cha.”

Chu Bách Triết ở bên cạnh nghe được toàn bộ câu chuyện, mơ hồ lại hiểu thêm một chút về thế giới này.

Nơi này hóa ra có dị năng tồn tại.

Bất quá cho dù hôm nay Chu Bách Triết đã không còn là nhân loại nhưng cậu vẫn tò mò muốn biết người ở thế giới này làm sao kích phát dị năng.

Chẳng qua từ biểu tình của người phụ nữ kia thì tựa hồ chuyện kích phát dị năng này rất nguy hiểm, vì thế bà mới không muốn đứa nhỏ thực hiện.

Chạng vạng tối, nhóm nam nhân cầm kiếm laser một lần nữa quay về, lần này trên người mọi người đều có thương tích, thế nhưng thu hoạch thì nhiều hơn hôm qua.

Bởi vì hôm nay bọn họ mang về tới ba con trùng biến dị.

Một trong số ba con bự hơn hai con kia hơn gấp đôi, dáng vẻ cũng càng dữ tợn hơn.

Người nam dẫn đầu lấy ba viên tinh hạch trong lòng ra, hai viên màu trắng một viên màu đỏ.

Nhìn thấy tinh hạch màu đỏ, gương mặt vẫn luôn sầu khổ của trưởng thôn rốt cuộc cũng giãn ra.

Lúc nhìn thấy tinh hạch màu đỏ, toàn bộ thân ớt của Chu Bách Triết đều nhịn không được run rẩy, cậu rõ ràng cảm nhận được sức hấp dẫn của nó đối với mình, so với viên màu trắng cao hơn, điều này chứng minh viên màu đỏ rõ ràng có cấp độ cao hơn viên màu trắng.

Mặc dù không biết tinh hạch từ đâu ra, thế nhưng nó làm khát vọng của Chu Bách Triết đối với tinh hạch lại càng sâu hơn.

Cậu nhất định phải nghĩ cách lấy được viên tinh hạch kia, dĩ nhiên đây cũng là mục đích cậu cố gắng luyện tập điều khiển thực vật, nói không chừng một ngày nào đó có thể điều khiển đám thực vật kia trộm tinh hạch mang về.

Lúc này, trưởng thôn tranh thủ thời gian bảo mọi người quay về thôn, cất chiến lợi phẩm vào kho hàng.

Hôm nay, mọi người trông có vẻ rất khẩn trương, bao gồm cả nhà A Ngưu.

Vừa vặn vườn rau của Chu Bách Triết cách nhà A Ngưu rất gần nên cậu có thể nghe thấy rõ ràng, A Ngưu cùng vợ A Ngưu đang tranh cãi kịch liệt, mà thông qua cuộc cãi nhau này, cậu nắm được tin tức mà mình muốn biết.

Hóa ra…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.