Đọc truyện Mỗi Đêm Một Câu Chuyện Kinh Dị – Chương 59: Khuyển nương
Tôi có một người bạn, bạn bè vô cùng thân thiết, cậu ấy thích nuôi chó lắm, vô luận là loại chó quý báu, hay chó lang thang đầu phố, chỉ cần cậu ấy nhìn thấy, tuyệt đối sẽ không buông tha, nhất định mang về nhà nuôi dưỡng đàng hoàng, nhưng thái độ của cậu ấy đối với chó rất tự do, tùy ý ra vào, thế nên có đôi khi cậu ấy cũng kể cho tôi có rất nhiều con chó lang thang ở nhà cậu ấy ăn uống dưỡng thương xong thải xuống một đống vật bài tiết rồi ngoe nguẩy đuôi lắc mông bỏ đi. Song cậu ấy không để ý, một mực lặp lại như thế làm không biết mệt, khiến tôi vô cùng kỳ quái.
Sự yêu thích của cậu ấy đối với chó tựa hồ đã vượt quá tình cảm của người bình thường, trong mơ hồ tôi nghĩ hẳn có chuyện gì đó khác nữa. Vì từ nhỏ đã quen biết cậu ấy, tôi rất hiểu rõ người nhà cậu ấy, rất không khéo, cha của cậu ấy, lại là một vị đồ tể, hơn nữa, chuyên giết chó. Lại nói hành động này cũng là từ đời tổ sư gia, hơn nữa danh tiếng có chút vang dội, người này chính là đại hán đệ nhất dũng sĩ Phàn Khoái đã trợ giúp Hán Cao Tổ Lưu Bang gầy dựng thiên hạ, theo 《 Sử Ký 》ghi lại: Thời Hán khai quốc thủ hạ của hoàng đế Lưu Bang chính là đại tướng “Phàn Khoái người Phàn ấy, chẳng mấy chốc dùng giết chó làm nghiệp”. Hán Cao Tổ Lưu Bang cùng Phàn Khoái thuở nhỏ chính là bạn tốt, về sau kết làm anh em cột chèo, cùng lấy Lữ thị làm vợ, Phàn Khoái thuở nhỏ nhà nghèo, ở bên đầm Ô Long ngoại ô Phái ấp (Hiện là tỉnh Phàn), giết chó kiếm sống, ông dùng nước đầm Ô Long rửa thịt chó, lại dùng nước đầm Ô Long nấu thịt chó, mùi vị này đặc biệt thơm ngon. Do đó có rất nhiều người đặc biệt yêu thích thịt chó, cho nên chỗ buôn bán của cha bạn tôi một dạo cũng vô cùng phát đạt, thậm chí cải tiến giai đoạn đầu đã cung cấp thịt tươi cho rất nhiều quán lẩu thịt chó, phát tài từ rất sớm, song không biết tại sao, khi sự nghiệp như mặt trời ban trưa lại thoáng cái bỏ qua, bán sinh ý cho người khác, thật sự làm người ta cực kỳ khó hiểu, vốn muốn hỏi một chút, song ngẫm lại nếu người khác không chủ động nói, hiển nhiên không tiện nhiều lời, hỏi đến trả lời không được, nói dối cũng không được, vì vậy dứt khoát đặt trong lòng không nói.
Tôi từng đi qua quán thịt kia một lần, lần đó là vì cha tôi bảo tôi đi mua một ít thịt chó nhắm rượu, tôi mặc dù không thích ăn thịt chó lắm, nhưng đối với trẻ con, nhất là thời đại kia, có chút thịt ăn vẫn rất hào hứng, vì vậy tôi nhớ đến bạn học mình, cậu ấy từng nói nếu tôi muốn mua thịt chó, nhất định phải đến chỗ cha cậu ấy, có thể rẻ hơn chút.
Tôi đương nhiên tìm đến ông, bạn tôi cũng liền đáp ứng, trẻ con mà, luôn có chút tính khí khoe khoang, kỳ thật cậu ấy cũng rất ít đến chỗ cha mình.
Đó là một cái chợ thật lớn, đi vào có thể ngửi được mùi mồ hôi hỗn tạp, mùi rau rác mục nát cùng mùi máu tươi nồng nặc, còn có mùi phân động vật. Loại mùi vị kỳ quái này khiến tôi rất khó chịu, bạn tôi nhảy nhót mang tôi tới quán thịt của cha cậu ấy.
Cha cậu ấy khá cao lớn, thân trên xích lõa, lộ ra cơ thể màu đồng khỏe khoắn, xương vai như trước rộng rãi, ông buộc một tạp giề màu lam sẫm thật dài đầy dầu mỡ lấp lánh, phía trên tựa hồ còn có dính chút vệt máu. Bên cạnh có hai người thanh niên, tiếp khách, phụ trách lấy thịt kiếm tiền tiêu vặt. Tôi nhìn quán thịt, trên nóc bên trái treo một xâu thịt khối và nội tạng màu đỏ, bên cạnh còn có mấy cái thớt gỗ, nhưng phía trên đã một mảnh đỏ tươi, dính rất nhiều vụn thịt màu đỏ cùng cặn xương. Bên cạnh tôi còn có hai người khách tới trước, một đám hếch miệng, mang theo ánh mắt hài lòng xem xét thịt chó, hơn nữa không ngừng chỉ chỉ trỏ trỏ.
Dưới chân cha của bạn tôi, có vài lồng sắt, ánh sáng rất tối, tôi đành phải đi qua đó nhìn xem, hóa ra bên trong giam giữ rất nhiều chó.
Tôi không cách nào quên được ánh mắt của chúng, rất tuyệt vọng, chính xác, đó là loại ánh mắt vô cùng tuyệt vọng, chúng nó phần lớn chỉ dài hơn một thước, hình thể cũng không lớn, màu lông rất tạp, đều là chó đồng, trong đó có một con chó nhỏ màu đen, mở đôi mắt tròn to không hề sáng bóng giống như nhựa dẻo chảy nước mắt thẳng tắp nhìn thớt gỗ màu đỏ kia, tiếp theo lại nhìn chằm chằm tôi. Tôi bị nhìn đến có chút sợ hãi, lúc này cha của bạn tôi một mực thúc giục tôi.
“Bé con, nhanh lên chút, ta còn phải đi uống rượu.” Giọng của cha bạn tôi điếc tai như tiếng sấm, tôi đành phải chỉ bậy một con.
“Là nó đi.” Tôi chỉ vào con chó đen vừa rồi. Nó nhìn thấy tôi chỉ nó, bắt đầu kịch liệt run rẩy, cả thân thể đều run bần bật. Cha của bạn tôi vung tay lên, kéo con chó nhỏ trong lồng sắt ra. Lúc này, tất cả chó nhốt trong lồng sắt đều bắt đầu sủa lên. Cũng không phải là gầm rú phẫn nộ, mà là tru tréo trầm thấp.
Tôi rốt cuộc biết được họ giết chó như thế nào.
Cha của bạn tôi một tay tóm lỗ tai con chó đen, như bắt thỏ mà xách nó lên, con chó nhỏ bị xách ra không có bất kỳ phản kháng gì, có lẽ nó biết là phí công, chỉ dại ra rụt bốn chân, mà tay còn lại của cha bạn tôi lại cầm lấy một vật bằng sắt rất quái lạ, có chút giống móc quần áo, trên thực tế chính là từ thứ này cải tạo thành, chỉ có điều phía trước gấp khúc thành một hình chữ U, ông đặt ngay trước cổ con chó, cả cơ thể con chó đen bị kẹp trên mặt đất, mặc cho tứ chi giãy giụa như thế nào, cũng không cách nào giãy thoát ra, cổ nó lắc lư thật lâu, cuối cùng bất động, đem đầu nhỏ dán sát trên mặt đất lạnh lẽo, chỉ không ngừng rơi lệ, trong cổ họng phát ra tiếng gào ư ử.
Cha của bạn tôi lấy ra một thanh chùy sắt, tôi nhìn thấy ông giơ cao lên hướng đầu con chó đen ném tới, trong phút chốc tôi nghe được một tiếng động nặng nề, tựa như củi bị bẻ gẫy vậy.
Con chó kia còn chưa chết, trên đầu đã lõm xuống một khối lớn, không ngừng phun bọt mép và nhiệt khí ra ngoài, miệng há thật to, đầu lưỡi màu phấn hồng rũ ra, như một sợi băng màu đỏ.
Rất nhanh, sau tiếng trầm đục thứ hai, con chó đen kia đã không còn động đậy nữa, ánh sáng trong mắt cũng dần ảm đạm xuống. Cha của bạn tôi thủ pháp thuần thục nhấc xác con chó lên, treo trên móc sắt, cầm lấy một con dao róc thịt, thủ pháp thuần thục cắt trên cổ con chó một lỗ, tiếp theo như lột vỏ chuối, thoáng cái lột da con chó xuống, lộ ra thịt màu phấn hồng bốc hơi nóng. Tôi đã hoàn toàn xem đến ngây người, máu chó trộn lẫn óc trắng dưới chân thấm ướt chân mang giày xăng đan của tôi. Cha của bạn tôi cắt lấy một khối thịt chân sau của con chó, tôi trả tiền, chậm bước ra về.
Sau khi ra khỏi chợ tôi và bạn mình không hề nói chuyện, hưng phấn và vui mừng của hai đứa lúc trước thoáng cái quét sạch, tôi chia tay cậu ấy rồi đầu óc trống rỗng bước về nhà.
Từ lần đó về sau, tôi không hề ăn thịt chó nữa, bạn tôi cũng thế.
Nhưng tôi chỉ biết việc này thôi chứ không biết vì sao bạn tôi cưng chiều chó như thế.
Ở nhà cậu ấy, tôi nhìn chó nhỏ chạy loạn đầy đất, cùng bạn tôi cầm thức ăn cho chó chớp mắt không biết mệt mỏi nuôi chúng, rốt cuộc hỏi tại sao cậu ấy yêu thích nuôi chó như thế, cũng nói tới người cha giết chó kia của cậu ấy.
“Cậu còn nhớ lần đó chúng ta cùng đi xem giết chó không.” Cậu ấy nghiêng đầu cười hì hì nhìn tôi, sau đó vẻ mặt lại nghiêm túc hẳn.
“Kể cho cậu nghe một việc nhé, có lẽ cậu sẽ rõ ràng tại sao tớ lại thích chó như vậy.
Khi tớ sinh ra, cha tớ cũng không ở bên, bởi vì khi đó thị trường thịt chó tiêu thụ rất tốt, ông cơ hồ không rời khỏi quán thịt, hơn nữa khi đó mẹ cũng chưa tới ngày sinh, cho nên ông yên tâm đi giết chó bán thịt, kết quả vừa mới giết xong mấy con chó, bác gái hàng xóm đã chạy tới cho ông biết mẹ tớ đã bắt đầu rồi, kết quả không đợi ông chạy tới bệnh viện, tớ đã vội vã chui ra.
Nghe nói khi tớ sinh rất thích khóc, hơn nữa chán ghét cha tớ. Mỗi lần ông giang hai tay hướng đến tớ, mẹ nói toàn thân tớ đều phát run, tớ còn chưa biết nói trong cổ họng phát ra tiếng kêu rất thê thảm, tiếp theo liền hu hu khóc lớn, điều này làm cho cha tớ rất bối rối, cũng rất khó xử.
Ông không rõ tại sao lại như vậy, hơn nữa chỉ cần ông đứng trong nhà, tớ chung quy sẽ ngã bệnh, kỳ quái chính là chỉ cần ông rời đi, bệnh của tớ sẽ không trị mà khỏi.
Vì vậy tất cả mọi người muôn miệng một lời, tớ và cha tớ phạm xung.” Nói tới đây, cậu ấy đột nhiên chuyển đề tài.
“Cậu biết thai thần không? Cũng có thể gọi là thai sát.”
Tôi lắc đầu, chưa từng nghe qua.
Cậu ấy hơi thất vọng hạ mí mắt, tiếp theo chậm rãi giải thích cho tôi.
“Tớ kỳ thật mang theo huyết thống của dân tộc thiểu số, điểm ấy chỉ sợ cậu còn chưa biết, mẹ của tớ, là một người dân tộc Bố Y, mặc dù dung nhập đến Hán tộc đã lâu, nhưng Bố Y tộc vẫn đối với việc sinh đẻ có thói quen và phong tục riêng của mình, năm đó nghe nói ông bà ngoại tớ đã cực kỳ phản đối gả mẹ tớ cho một tên đồ tể, vì họ nghĩ cha tớ sát khí quá nặng.
Song họ vẫn kết hôn, hơn nữa tựa hồ cũng rất thuận lợi, cha tớ dựa vào tiền bán thịt gánh vác trách nhiệm dưỡng dục cả gia đình, mọi người cũng vô cùng phối hợp thuận lợi.
Người Bố Y tộc cho rằng, thai nhi thành hình là chuyện vĩ đại bậc nhất, mà thai nhi ở trong tử cung thẳng đến trước khi sinh hạ, luôn nằm ở một loại trạng thái giống như con người mà không phải con người, bồi hồi giữa hai thế giới, cho nên chúng rất yếu ớt, cần bảo vệ.
Truyền thuyết chung quanh phụ nữ mang thai, vẫn luôn tồn tại một loại thần linh, chúng là mẹ của những đứa trẻ chết đi hóa thành, mọi người không cách nào phân biệt được chúng thiện ác tốt xấu, bởi vì chúng có ích với thai nhi, bảo vệ thai nhi, mọi người liền kính chúng, gọi chúng Thai Thần, nếu chúng có hại với thai nhi, làm hại thai nhi, mọi người sợ chúng, gọi là Thai Sát. Đó cũng là nguồn gốc tên gọi của chúng.
Hơn nữa lúc phụ nữ mang thai, chồng không được phép săn thú, bắt cá, bởi vì các tộc nhân cho rằng linh hồn của động vật cá các loại e ngại đàn ông, cho nên sẽ tìm thai nhi trả thù, mẹ tớ từng nhắc cha tớ trong lúc mang thai tớ đừng giết chóc quá nhiều, nhưng bởi vì sinh con nằm viện đều cần dùng tiền gấp, cha tớ mặc dù ngoài mặt đáp ứng, nhưng vẫn cứ giết chó bán thịt.
Ông bà nội đối với việc tớ và cha không hòa hợp đổ lỗi cho cha tớ giết chó quá nhiều bị trả thù, bất đắc dĩ cha tớ đi khắp nơi cầu biện pháp phá giải, vì vậy có một ông cụ đưa cho cha tớ một biện pháp.
Đó chính là nhận một con chó mẹ.” Cậu ấy tựa hồ có chút cảm khái, lời cũng dừng lại, mà tôi cũng vô cùng kinh ngạc.
“Chó mẹ?” Tôi lớn tiếng nói ra, lời vừa ra khỏi miệng, liền cảm thấy có chút đường đột, ngượng ngùng cười cười, may mà bạn tôi cũng không trách.
“Đúng vậy, cũng khó trách cậu phản ứng lớn như vậy, lúc ấy cha tớ cũng rất kinh ngạc, thậm chí cực kỳ tức giận. Bởi vì lúc người ta chửi bới thường chửi một câu đồ chó đẻ, hiện giờ ngược lại bản thân lại vội vàng đi nhận một con chó làm mẹ, mặc dù chỉ là phương pháp nhất thời, cùng việc đặt tên thật xấu cho con sợ nuôi con không lớn có chút cùng loại, nhưng dù sao truyền ra ngoài thật sự tổn thương mặt mũi, cho nên cha tớ lúc đầu kiên quyết không đồng ý. Nhưng khi ông phát hiện chỉ cần ông ở nhà tớ liền cắn chặt môi ngay cả sữa cũng không bú, không thể làm gì khác hơn là thở dài, đồng ý đề nghị của ông cụ kia.
Song vấn đề mới lại xuất hiện.
Tới cùng làm sao để tìm một con chó mẹ?
Cha mẹ đương nhiên đi hỏi ông cụ kia, ông cụ kia nói phải tìm một con chó mẹ lần đầu sinh con, hơn nữa tất cả con nó trời sinh phải chết yểu, như vậy mới phù hợp điều kiện. Nghe tựa hồ dễ dàng, cha tớ làm nghề giết chó, đương nhiên quen không ít người nuôi chó, nhưng thực tế bắt đầu tìm lại vô cùng khó khăn.
Trại chó rất lớn, kể cả loại chó lớn chó nhỏ cũng có đến mấy vạn con, song cha tớ quen đều là những người nuôi chó lấy thịt, họ rất nhiệt tình tìm chó mẹ phù hợp với điều kiện cho cha tớ, song một phen tìm kiếm khắp, khiến ông mệt nhọc quá chừng, khi ông cơ hồ sắp từ bỏ, một người bạn lại nói cho ông biết, vừa vặn chỗ ông ta có một con chó mẹ lần đầu sinh hơn nữa chưa đầy một tuổi, sinh ra ba con, song trong vòng một ngày không con nào còn sống, cha tớ vừa nghe mừng rỡ, vội vàng ôm con chó mẹ kia trở về nhà.
Nói ra kỳ quái, con chó mẹ kia vừa ôm về nhà tớ liền rất có duyên với tớ, nó rất thích tớ. Luôn ghé vào bên nôi tớ, mà tớ cũng không còn xa lạ với cha mình nữa, không ngờ ông còn có thể ôm tớ mà không đến nỗi bị tiếng khóc nỉ non của tớ khiến cho phiền lòng.
Đây là con chó rất bình thường, trong ấn tượng khi còn nhỏ của tớ nó luôn làm bạn với tớ, hơn nữa người trong nhà chưa bao giờ gọi nó là chó, mà gọi là khuyển. Còn tớ thì gọi nó là Khuyển Nương. Tớ không nói được chủng loại của nó, chỉ biết là lông của Khuyển Nương rất bóng, cũng rất ngắn, màu trắng, giống như vách tường vừa được quét sơn trắng vậy. Nó luôn thích dùng cái đầu lông xù thật dài cụng bàn tay nhỏ bé của tớ, đối với tuổi thiếu nhi có thể có người bạn như vậy, quả thực khiến tớ bớt cô đơn hơn nhiều.
Nhưng lúc quan hệ của tớ và cha mình chậm rãi thay đổi, quan hệ của Khuyển Nương và ông lại càng ngày càng không xong, cơ hồ mỗi lần cha tớ vào cửa nó đều sủa to với cha, thần thái nọ quả thực khác tớ một trời một vực, cha tớ thường xuyên cau mày cẩn thận vòng qua nó, nhưng loại cuộc sống này chung quy không phải biện pháp. Mẹ tớ thường xuyên khuyên cha tớ bỏ nghề giết chó này, mà cha tớ lại luôn thở dài lắc đầu, sẽ lại dùng những lời cửa miệng qua loa lấy lệ, thật sự không qua được nữa, không thể làm gì khác hơn là cười khổ cảm thán.
Không bán thịt chó, vậy cả nhà ta sống thế nào, sau này con còn phải đến trường học, em nghĩ rằng anh thích mỗi ngày làm trò huyết nhục tung tóe này? Mẹ thấy cha như vậy, cũng đành phải bỏ đề tài, chỉ hy vọng làm ăn nhiều, tiết kiệm một ít tiền, đi làm chút sinh ý khác.
Song cuộc sống luôn không như mong muốn, đang lúc cha tớ quyết định buông bỏ đồ đao, mẹ tớ lại bệnh nặng, đem tiền tích góp trong nhà cơ hồ dùng không còn một mảnh, bất đắc dĩ cha tớ không thể làm gì khác hơn là tiếp tục bán thịt chó, hơn nữa so với ban đầu còn giết nhiều hơn, mà Khuyển Nương cơ hồ đã đạt tới hoàn cảnh không cách nào khoan dung ông nữa, thậm chí thịt cha tớ ném cho nó hoặc chỉ cần đồ vật cha tớ từng đụng qua nó đều cực kỳ căm ghét hoặc cắn xé. Có đôi khi cha tớ nửa đêm thức dậy, thốt nhiên sẽ nhìn thấy Khuyển Nương nhe răng, trong cổ họng gầm gừ ngồi bên đầu giường theo dõi ông. Mẹ tớ thường xuyên ho nói Khuyển Nương có linh tính, nó có thể ngửi ra mùi máu của đồng loại trên người cha mà chúng tớ ngửi không ra. Cha tớ cũng vừa vặn lấy cớ Khuyển Nương không thích ông, luôn ở bên ngoài đi theo đám bạn bè uống rượu, mẹ và tớ đều không thích những người đó, họ luôn miệng đầy ô ngôn uế ngữ, luôn khiến người ta cảm thấy bất an, đương nhiên, Khuyển Nương càng không thích họ.
Cuộc sống như vậy cứ duy trì đến năm tớ 12 tuổi.
Bình thường tuổi thọ của loài chó cũng không quá dài, mặc dù nhìn chủng loại mà nói, nhưng cơ bản chó tới mười mấy tuổi đã xem như lớn tuổi rồi. Khuyển Nương quả thực cũng đã mất đi loại hoạt bát và tràn đầy tinh lực trước kia, song rất kỳ lạ chính là, từ sau khi nó vào nhà tớ, thì chưa từng thấy nó tiếp xúc cùng những con chó khác nữa, mười hai năm qua nó cũng không hề sinh bất kỳ con chó con nào, mà thủy chung làm bạn bên cạnh tớ, mặc dù có lúc tớ phải đến trường. Mới đầu mẹ tớ nhốt nó trong nhà, kết quả vừa trở về nhìn tất cả những thứ có thể xé nát đều bị nó cắn, hết cách không thể làm gì khác hơn là đồng ý cho nó đi cùng tớ, cho nên bạn học và giáo viên trong trường mỗi ngày tan trường đều có thể nhìn thấy một con chó lớn màu trắng vô cùng thành thật ngồi xổm ở cửa không nhúc nhích, thỉnh thoảng lắc lư đầu chờ tớ tới, mà mỗi lần như thế tớ thường quen đi qua đó vuốt ve đầu nó, còn Khuyển Nương thì dùng cái mũi màu đen ẩm ướt của nó huých tay tớ, dùng đầu lưỡi ấm áp liếm mu bàn tay, tiếp theo bước chân vui sướng đi phía trước tớ.
Nhưng quãng thời gian này kết thúc, bởi vì tớ phải lên cấp hai, đó là trường trọng điểm không tồi, cha mẹ mất thật nhiều công sức mới đưa được tớ vào, tớ không muốn đến đó, bởi vì trường kia là nội trú, nói cách khác mỗi cuối tuần tớ mới có thể về nhà, mới có thể gặp Khuyển Nương, nhưng tớ lại không cách nào cự tuyệt ánh mắt chờ mong của cha mẹ, tớ biết vì để tớ vào đó họ nhịn ăn nhịn dùng để dành tiền, mà họ nhận thấy, có thể học cấp hai thượng hạng mới có thể lên cấp ba, có thể lên cấp ba thượng hạng mới có thể lên đại học thượng hạng, mà tốt nghiệp đại học tốt mới có thể có công việc tốt, mới có thể nuôi sống chính mình. Hơn nữa họ một mực để dành tiền, mẹ luôn dặn dò cha mua thuốc tốt nhất, mà cha cũng đã cắt đứt quan hệ với đám bạn bè, nhậu nhẹt cũng từ bỏ.
Việc này tựa hồ trong lòng tất cả những người làm cha làm mẹ là một vòng mắc xích đan vào nhau.
Khuyển Nương tựa hồ cũng hiểu rõ, lần này cũng không tức giận và phẫn nộ, chỉ mở to mắt thấp đầu luẩn quẩn bên chân tớ, thỉnh thoảng phát ra một tràn thanh âm như búp bê hơi bị đè phát ra tiếng động. Kỳ thật tớ biết nó cũng không có sức để chạy nhảy kêu sủa nữa, nó càng ngày càng già, mỗi ngày đều ăn rất ít, hơn nữa càng thích gục đầu chôn trong chân trước không nhúc nhích, trừ phi là tớ qua vuốt ve nó, nếu không Khuyển Nương sẽ nằm liên tục như thế mấy giờ.
Cuộc sống ở trường rất tốt, vừa tiếp xúc được nhiều bạn cùng lứa cùng ăn uống chơi đùa học tập với nhau, khiến tớ cảm thấy rời khỏi Khuyển Nương hóa ra cũng có thể vui vẻ như vậy. Vì thế, số lần tớ về nhà càng ngày càng ít, mà mỗi lần trở về cũng vội vàng kể cho cha mẹ tình hình học tập ở trường, cùng chơi đùa với Khuyển Nương cũng càng ít, mỗi lần khi tớ dừng miệng vô tình liếc mắt nhìn Khuyển Nương, nhìn thấy nó thất vọng rủ lỗ tai và đuôi xuống, bước chân chậm chạp rời đi, tới bên góc tường nằm, tớ sẽ có một khoảnh khắc không thoải mái, tựa như trong lòng bị khoét rỗng vậy.
Mãi đến khi phát sinh sự kiện kia, tớ mới hiểu được mối liên hệ giữa tớ và Khuyển Nương vẫn mãi còn đó.
Lúc khai giảng, trời đổ tuyết lớn, lúc này còn tuyết rơi xem như hiếm thấy rồi. Tớ rời khỏi nhà còn nhìn thấy Khuyển Nương ngồi xổm ở cửa nhìn tớ. Tuyết rơi rất lớn, trong ấn tượng đó là lần duy nhất tuyết rơi xuống thành phố này lớn như vậy, hơn nữa tuyết rơi mãi miết, phảng phất như không có ý định dừng lại.
Trở về trường, hàn huyên tán gẫu cùng đám bạn cả kỳ nghỉ đông không gặp, tiếp theo thu dọn đồ đạc, rất nhanh một ngày liền trôi qua, nhưng lúc ngủ chung quy cảm thấy có chút sự tình gì đó không buông được, rất kỳ quái, trằn trọc không ngủ, mặc dù ngày đó tớ đã mệt chết được.
Bây giờ ngẫm lại, quả thực có dự cảm xảy ra chuyện.
Trong sân trường trầm tĩnh tớ đột nhiên nghe thấy một tiếng sủa quen thuộc. Mới đầu tớ tưởng nghe nhầm, nhưng xoay đầu lắng nghe quả thực nghe được, hơn nữa tiếng kêu mang theo dồn dập và khàn khàn.
Là tiếng sủa của Khuyển Nương, tớ có chút khó tin, vội vàng đứng dậy mặc quần áo tử tế, đi tới trước cửa sổ lau mặt kính bị hơi thở của mọi người làm mờ.
Bên ngoài có đèn đường, cho nên có thể nhìn thấy khá rõ ràng, trên mặt đất tuyết phủ trắng xóa, vô cùng trống trải, mới đầu tớ cũng không nhìn thấy Khuyển Nương, nhưng khi tớ cẩn thận nhìn một chút, hóa ra trên lớp lông vốn màu trắng của nó phủ lớp tuyết thật dày, mà nó ngồi xổm trên tuyết đang ngửa đầu sủa.
Tiếng sủa đã đánh thức một vài bạn học, đều đang oán giận, tớ đành phải vội vàng mặc quần áo tử tế chạy xuống lầu ký túc xá.
Thật sự là Khuyển Nương, tớ lại lần nữa khẳng định, nhưng cho tới bây giờ tớ chưa từng mang nó tới đây. Hơn nữa nơi này cách nhà khá xa, nếu như đi bộ e rằng phải mất đến mấy giờ.
Nhưng nó cứ như vậy chạy tới thật sao, tớ vui mừng vuốt ve đầu nó, phía trên đã phủ lớp tuyết thật dày. Khuyển Nương tựa hồ cũng rất cao hứng, vui vẻ phe phẩy đuôi, tớ đã rất lâu rồi chưa từng thấy nó như vậy.
Nhưng tớ chợt phát hiện trong miệng Khuyển Nương tựa hồ có gì đó. Nó cắn chặt, không chịu mở miệng. Dưới ánh đèn đường ảm đạm tớ cố gắng bảo nó hé miệng, nhìn xem rốt cuộc là gì.
Rốt cuộc, Khuyển Nương phun ra, trên mặt tuyết trắng có thứ gì đó.
Là một ngón tay cụt. Phía trên còn mang theo máu, có thể vì ngậm suốt trong miệng Khuyển Nương, máu vậy mà còn chưa khô, chậm rãi chảy ra, trên mặt đất ánh ra nửa cung tròn màu đỏ nhạt, chỉ có điều chảy rất chậm, giống như kẹo mạch nha khi ăn vậy.
Đầu ngón tay đã có chút biến đen, tớ lấy làm kinh hãi, song vừa cẩn thận nhìn một chút, đầu ngón tay kia tớ vô cùng quen thuộc, trên đầu ngón tay có vết sẹo tam giác không nhỏ, đó là của một người đàn ông cao tên là Hồ Tử, là một trong những người bạn của cha tớ, cực kỳ thích đánh bạc nát rượu, bởi vì ông ta từng lấy tay sờ mặt tớ, tớ đã thấy tay ông ta, cho nên nhớ kỹ trên ngón tay ông ta có một đoạn vết sẹo.
Trong nhà nhất định đã xảy ra chuyện.
Tớ vỗ đầu Khuyển Nương, nhặt ngón tay trên mặt đất lên, giáo viên của trường đã tới, tớ nói họ biết trong nhà có thể đã xảy ra chuyện, các giáo viên đánh thức tài xế trường, lái xe chở tớ về, hơn nữa còn báo cảnh sát. Lúc lên xe, Khuyển Nương bắt đầu có chút khác thường, nó không giống trước kia nhiệt tình liếm mu bàn tay tớ, mà dịu ngoan ghế vào bên chân tớ, chân tớ có thể cảm giác được bụng nó theo hô hấp dần hạ xuống. Nhưng tớ hiện giờ không có tâm tình quan tâm Khuyển Nương, tớ lo lắng cho cha mẹ ở nhà hơn cả.
Chờ tớ về nhà, phát hiện cảnh sát đã tới, hóa ra Hồ Tử thua sạch tiền, lại biết cha tớ để dành chút tiền cho tớ học, cho nên uống rượu cầm một con dao lóc thịt thừa dịp đêm tối cùng một đám khác hướng đến nhà tớ cướp bóc. Mẹ vẫn còn sợ hãi không thôi nói Hồ tử dùng dây trói cha mẹ lại, ở trong nhà lục lọi đồ. Kết quả Khuyển Nương nhào mạnh lên cắn tay cầm dao của Hồ Tử, đồng bọn khác của Hồ Tử bị dọa, dùng dao kề cổ mẹ bảo Khuyển Nương nhả ra, Khuyển Nương cắn đứt ngón tay của Hồ Tử, sau đó chạy ra khỏi cửa.
Lúc cảnh sát đến Hồ Tử cùng đồng bọn đã đi, song dựa vào đoạn ngón tay hắn vẫn bị bắt.
Cha mẹ vô cùng vui mừng có thể cầm lại được tiền đã bị cướp, nhưng Khuyển Nương cuối cùng không cách nào nhảy nhót bên cạnh tớ nữa.
Lộ trình vốn mất mấy giờ, không ngờ nó chỉ tốn chưa tới hai giờ đã chạy đến, việc này đã tiêu hao hết năng lượng trong cơ thể nó.
Song lúc Khuyển Nương rời đi vô cùng an tường. Tớ thủy chung cho rằng nó có thể tìm tới tớ là vì giữa tớ và Khuyển Nương có mối liên hệ mà người khác không cách nào giải thích cũng không cách nào nhìn thấy được.
Sau này tớ không nuôi chó nữa, cha tớ cũng không giết chó nữa.
Nhưng tớ sẽ thu lưu một vài con chó nhỏ đáng thương, lang thang đầu đường xó chợ, hoặc vài con chó cảnh bị vứt bỏ, nhưng tớ sẽ không nuôi chúng, mặc dù tớ sẽ hết sức tìm kiếm chủ nhân mới cho chúng, nhưng trong mắt tớ thật sự không có một con chó nào có thể thay thế địa vị của Khuyển Nương trong lòng tớ.” Bạn tôi đã kể xong, nhưng tôi có thể nhìn thấy ánh mắt cậu ấy có chút ướt át.
Mặc dù tôi đã tháo gỡ được nghi vấn nhiều năm trong lòng, nhưng tôi cũng không cảm thấy nhẹ nhõm.
“Cậu biết không, có đôi khi sau khi tớ lên giường ngủ, tay để ngoài mép giường thường xuyên có thể cảm giác được có gì đó đang liếm tay tớ, giống như trước kia vậy, tựa như Khuyển Nương, vô cùng ấm áp.” Cậu ấy cười ôm lấy một con chihuahua bị mù mắt trái, luôn rưng rưng ở bên chân sủa to, tặng tôi đem về nhà.
_______________________
Tiêu: Đêm này thật là sợ hãi mà, đến đoạn giết chó ta thật muốn từ bỏ lun T-T