Đọc truyện Mỗi Đêm Một Câu Chuyện Kinh Dị – Chương 58: Khe nứt
“Cậu biết không, có vài thứ không cách nào giải thích được, chúng ta chỉ có thể suy đoán những hiện tượng này, chỉ có thể ngăn ngừa, nhưng không cách nào tránh thoát, giống như dịch hạch trung cổ, bệnh chó dại bây giờ, mọi người có thể làm chỉ là tận lực tránh khỏi chúng nó, kỳ thật đây là loại phương pháp ứng đối tiêu cực.” Kỷ Nhan mỉm cười chắp tay sau lưng, ánh nắng trên sân thượng vừa vặn chiếu phía sau cậu ấy, tôi cảm thấy cậu ấy phảng phất như đang đứng bên bờ giữa sáng và bóng vậy. Lê Chính sau khi trở về vết thương ở chân đã tốt lên, song y rất chú ý rèn luyện, mỗi ngày đều ra ngoài chạy bộ, tôi bỗng dưng có loại nghi vấn, có phải y còn có thể dùng thân thể trẻ con để lớn lên lần nữa không?
“Chẳng lẽ ngay cả cậu cũng không cách nào giải thích sao?” Tôi hỏi Kỷ Nhan.
“Đương nhiên, Descartes không phải đã nói sao, vòng tròn vẽ càng lớn, thì phát hiện chỗ trống bên ngoài càng nhiều, càng biết nhiều, càng phát hiện nhiều thứ mình không biết.” Kỷ Nhan thở dài.
“Tớ từng gặp một chuyện như vậy, đối mặt với loại hiện tượng này tớ không hề có biện pháp, đây không phải là việc tớ có thể giải quyết được.
Thời đại học, trong kỳ nghỉ hè đám sinh viên tổ chức đội xuống buôn làng chữa bệnh, tuyên truyền kiến thức phòng bệnh và cung cấp một ít thuốc hữu hiệu đơn giản miễn phí cho những người vùng núi xa xôi. Đừng xem thường những thứ này, có lẽ đối với những người thành phố mà nói những thuốc này sớm đã quá thời, nhóm người giàu có này dù bác sĩ thường xuyên khai giá thuốc đắt bao nhiêu cũng không cự tuyệt, kỳ thật đó chẳng khác nào tự sát tính chậm, cứ nghĩ đi, tốc độ tiến hóa nhanh của virus cao hơn tốc độ phát triển thuốc, chờ ngày virus trong cơ thể đã miễn dịch với bất cứ thuốc nào rồi, vậy cũng chỉ có chờ chết.
Trái ngược, khu vực rất ít sử dụng thuốc kia, penicillin đơn giản cũng có thể trị liệu rất nhiều bệnh tật. Đương nhiên, đối với học sinh nhiệt tình mà nói, tìm tòi những gì chưa biết cũng là chuyện khiến người ta vô cùng hưng phấn, đáng tiếc, hiện thực luôn trái ngược với nguyện vọng.
Đó là một sơn thôn gần như ngăn cách, nối liền với thế giới bên ngoài chỉ có một con đường nhỏ quanh co uốn lượn trên sườn núi như một con rắn. Trên đường gập ghềnh không bằng phẳng, nhiều nhất chỉ có thể chứa đủ một chiếc xe chạy, cho nên mọi người đều chọn đi bộ vào núi. May mắn thời tiết không tồi, không có mưa.
Bởi vì nơi muốn đi rất nhiều, các bạn học chia thành mấy tổ nhỏ, cùng tớ vào thôn chính là một nam sinh họ Cao vóc người hơi béo, giống như một tấm ván cửa vậy, song vì rất ít đi loại đường núi này, mặc dù cậu ta cường tráng như vận động viên thì lưng cũng đẫm mồ hôi.
Thôn không lớn, nơi này nhiều nhất chỉ chưa tới một trăm người, ai cũng không biết họ đã ở đây bao lâu, người nơi này tựa hồ nhìn qua có chút khác biệt với bên ngoài, cảm giác như rất cổ xưa vậy, hoặc nói giống như di sản văn hóa vừa khai quật vậy, cả người lộ ra mùi thối rữa. Nghe nói trong thôn mọi người đều mắc bệnh, cho nên mọi người đều không rời khỏi núi ra ngoài đổi lương thực và muối ăn, may mà trong thôn có mấy con bồ câu đưa tin, cho nên chúng tôi mới được xã trưởng cắt cử đến đây. Nghe nói năm ấy rất nóng, hơn nữa vùng này đã liên tục mấy tháng không hề đổ giọt mưa nào.
“Nhớ kỹ, không biết có phải bệnh truyền nhiễm hay không, vốn các cậu đều học y không cần tôi nhiều lời, song vẫn báo trước một câu, đi đến thôn đó tốt nhất đừng tiếp xúc với bất cứ đồ vật gì, mang găng tay, hơn nữa đừng ăn cơm uống nước ở đó, tránh để bị nhiễm.” Xã trưởng vẻ mặt nghiêm túc để lại ấn tượng sâu sắc cho tớ, mặc dù thôn này thuộc quản hạt của ông ta, nhưng ông ta vậy mà lại chưa từng một lần qua đó. Về phần dặn dò đối với thôn, cũng là những người đi trước lưu lại.
“Người nơi đó, chung quy khiến mọi người cảm giác là lạ.” Trợ lý bí thư của xã trưởng lúc tiễn chúng tôi đột nhiên nói một câu.
“Là lạ?” Tôi kỳ quái hỏi anh ta, vị bí thư trẻ tuổi này gật đầu.
“Họ hình như nhìn qua luôn rất khô hanh, hơn nữa tựa hồ cho tới bây giờ chưa từng thấy họ uống nước, mà phụ cận thôn kia hình như cũng không có nguồn nước, đừng nói chi là giếng, hay sông nhỏ các loại.” Bí thư lắc đầu, bị xã trưởng gọi vào. Bí thư nói mình từng cùng tiếp xúc với thôn dân ra ngoài đổi đồ đạc, cảm thấy họ vô cùng kỳ quái, về phần chính anh ta, cũng chưa từng đến thôn kia.
Nhìn tình huống nơi này, tớ lại nhớ tới lời xã trưởng và trợ lý nói, vừa muốn nhắc nhở anh chàng họ Cao mập mạp kia, tớ không biết tên của cậu ta, bởi vì chỉ học cùng khoa, cùng lên một lớp, mặt mũi không nhớ kỹ lắm, song trong ấn tượng cậu ta hình như không có bạn bè gì, tính cách khá quái gở, luôn một mình ngồi trong góc lớp, chẳng qua vóc dáng cậu ta quá đặc biệt, cho nên tớ mới có chút ấn tượng với cậu ta. Mà khi tớ nói cho cậu ta biết tên rồi hỏi tên cậu ta, mập mạp lại nở nụ cười.
“Cậu cứ gọi tôi là Mập, không cần gọi tên cũng được.” Mập cười, ngây thơ như nhân vật trong tranh ngày tết. Nếu cậu ta không muốn nói cho tớ biết tên của mình, tớ cũng không đoán nữa.
“Nhớ mang găng tay.” Tớ cảm thấy kỳ lạ, bên ngoài rõ ràng rất nóng, nhưng vừa vào thôn liền cảm thấy có chút lạnh. Vội mang găng cao su vào, thuận tiện vứt một đôi cho Mập, tay của Mập rất thô to, so với người thường lớn hơn một cỡ, cho nên mất thật nhiều công phu mới nhét được tay của Mập vào trong găng được.
“Rất khó chịu, mang không thoải mái, cảm giác tùy thời sẽ bị tét ra vậy.” Mập vẻ mặt khổ sở nhìn tớ. Tớ cũng không có biện pháp, cũng không chuẩn bị một đôi găng cỡ siêu lớn cho cậu ta dự bị, không thể làm gì khác hơn là khuyên cậu ấy chịu đựng chút thôi.
Thôn này hình bán nguyệt, hơn mười hộ gia đình rải rác ở đây, thà nói là thôn, không bằng nói là một con phố thì đúng hơn. Chúng tớ còn chưa tìm được trưởng thôn của nơi này, tựa hồ nơi này không hề có đơn vị và cơ quan hành chính gì, các thôn dân lâu nay mỗi người đều lo sinh hoạt riêng của mình. Cả thôn trang khô hanh dọa người, bốn phía đều là bùn đất và vách tường khô cạn rạn nứt, họ ngồi ngoài nhà một đám há lớn miệng, mắt lim dim thời gian dài vẫn duy trì một tư thế nhìn chúng tớ, tớ thậm chí nhìn thấy một con ruồi bay trên cánh tay một thanh niên trong đó, mà anh ta nhìn cũng không thèm nhìn, cũng lười đuổi nó.
“Họ dựa vào cái gì để sống hả?” Tớ nhớ mình từng hỏi xã trưởng, xã trưởng cũng lắc đầu, chỉ nói là người thôn này cứ qua một đoạn thời gian sẽ lại có người cầm ngọc thạch và ngọc liệu đến đổi thức ăn và dụng cụ sinh hoạt.
“Ngọc thạch và ngọc liệu?” Tớ giật mình hỏi. Xã trưởng nghe xong gật đầu.
“Song đều chưa hề gia công, hơn nữa cũng không phải ngọc quý báu, đại đa số định giá rất thấp, mặc dù tôi cảm thấy kỳ lạ, giải đất này vốn theo lý mà nói không sản sinh ra ngọc được.” Xã trưởng giải thích.
Hiện giờ nhìn một chút, có lẽ trong sơn mạch sau thôn thật sự có ngọc cũng không chừng.
Người trong thôn đại đa số vẻ mặt chất phác ngồi trước cửa nhà mình, không hề nói gì, chỉ nhìn chằm chằm chúng tớ, có cụ già, cũng có người trưởng thành, tựa hồ chỉ có đám trẻ con chưa trải sự đời mới có chút hiếu kỳ với sự có mặt của chúng tớ, xa xa mà nhìn, một khi chúng tớ đi qua đó, chúng liền sợ hãi tản ra, chờ xoay người, lại tụ tập cùng nhau ở sau chúng tớ nhỏ giọng nghị luận.
“Họ hình như không giống thầy u chúng ta lắm.” Một đứa bé ngọng nghịu nói.
“Đúng vậy, không biết trên người họ có khe giống mình không.” Người nói nghe giọng hơi lớn tuổi hơn, cố ý lớn giọng nói, song nghe được càng thêm thú vị.
Chẳng qua không biết khe mà họ nói là có ý gì.
Rốt cuộc, một bà già chịu để cho chúng tôi vào, bà khoảng bảy tám mươi tuổi, trên mặt khô nứt như đáy sông, nếp nhăn như dao khắc giăng khắp nơi, trên cánh tay khô gầy mạch máu màu xanh nổi cộm lên, tớ tựa hồ có thể nhìn thấy máu ở bên trong chậm rãi chảy. Một đôi mắt tam giác ngược tràn ngập ghèn nhìn chúng tớ, ngoắc tay với chúng tớ nói, “Đến! Đến đây!”
“Bác gái, bọn con là học sinh viện y học, nghỉ hè cố ý đưa thuốc xuống buôn làng, nghe nói mọi người vùng bà có chút không khỏe, cho nên mang theo ít thuốc đến.” Mập ăn nói rất ổn, cùng tôi đi qua đó. Gia đình bà cụ bên cạnh như trước không có bất cứ biểu cảm gì, chỉ là nhìn qua vô cùng uể oải ngồi trong góc tối nhìn hai chúng tớ đi vào.
Nhà cửa rất âm u, hơn nữa khá khô ráo, mặt đất đều là đất vàng, giẫm lên cảm giác dưới chân nhám rất dữ dội, trong nhà trống không, chỉ có một bàn bếp sạch sẽ, một ít thức ăn lương khô, còn có một chiếc ghế gỗ nhỏ.
“Mọi người gần đây tinh thần cũng không tốt lắm. Không biết có phải bị bệnh không.” Bà cụ đột nhiên nói một câu, tiếng nói mang theo thanh âm kèn kẹt, khàn ghê gớm. Tớ và Mập ngồi xuống, không, phải nói Mập căn bản không ngồi được, bởi vì chiếc ghế nhỏ còn không chứa nổi nửa cái mông lớn của cậu ta, huống chi nhìn qua cũng không chắc chắn, cậu ta dứt khoát trải báo lót ngồi.
Tớ chú ý tới trên vách tường tỏa sáng cư nhiên có rất nhiều khe, nhìn lại nóc nhà, cũng có rất nhiều, hình dạng như mạng nhện vậy, trong lòng không nhịn được phát lạnh, đây chẳng phải là nhà đổ nát sao.
Mập an ủi bà cụ vài câu, vì vậy lấy ra thuốc giao cho bà. Bà cụ dùng bàn tay run rẩy nhận thuốc nhìn một chút, tiếp theo lập tức ném sang một bên. Tựa hồ cũng không quan tâm thứ này lắm.
“Nơi này, cần không phải thuốc, chúng tôi cần đi đổi chút lương thực và muối ăn các loại về, song tất cả mọi người đi không nổi. Không ra khỏi thôn được.” Bà cụ không nhịn được nói, vừa kích động nói chuyện cũng không lưu loát nữa. Tớ đành phải cùng Mập đi ra, một lần nữa đi tiếp.
“Cậu nghĩ họ mắc bệnh gì?” Tớ hỏi Mập, cậu ta lại lắc đầu.
“Không biết, nhìn không ra, tựa hồ cảm giác thiếu rèn luyện, cậu không phát hiện họ đều rất gầy sao, hơn nữa da tựa hồ trường kỳ không tiếp xúc với ai, cực kỳ khô, tróc da dữ dội.” Xem ra con mắt Mập tuy nhỏ, nhưng chú ý mọi thứ không kém chút nào, song tớ cũng đã nhìn, đích xác không biết là bệnh gì.
Mặc dù về sau lại nói chuyện cùng mấy thôn dân nữa, nhưng vẫn như cũ đều không cởi mở, mấy câu duy nhất nói đều là hy vọng chúng tớ giúp họ đi đổi nhu yếu phẩm hằng ngày về.
Thời gian trôi qua rất nhanh, mắt thấy mặt trời sắp xuống núi, mà tớ phát hiện theo ánh mặt trời lui bước, thôn dân tựa hồ bắt đầu sôi nổi hẳn. Mới đầu còn như tượng đá ngồi bất động ở chỗ kia họ cũng đã bắt đầu đi lại, trò chuyện, bận rộn với sinh hoạt thường ngày, chẳng qua như trước coi nhẹ sự có mặt của hai chúng tớ.
“Bây giờ đi chưa?” Mập đột nhiên hỏi tớ, tớ lắc đầu, dù sao còn chưa làm rõ tới cùng thôn dân mắc bệnh gì, đi như vậy quá thiếu trách nhiệm, chúng tớ không phải chỉ mang thuốc tới đây ném đó rồi xong việc, mục đích chính yếu là giúp họ chữa khỏi bệnh.
“Thật tốt quá, tôi cũng muốn ở lại thêm chút, tựa hồ nơi này vô cùng kỳ lạ.” Mập thấy tớ đồng ý lưu lại, khá vui vẻ và hưng phấn. Mà tớ nhìn mặt trời dần dần lặng xuống chung quy cảm thấy có chút bất an. Bởi vì xã trưởng nói, trước kia có vài người vào núi sưu tầm dân ca hoặc khảo cổ, rốt cuộc không hề trở ra nữa, do đó người ngoài đều không dám ngủ lại thôn này qua đêm. Mập trước sau oán giận nói găng tay không thoải mái, tớ cũng đành phải cùng cậu ta cởi bỏ.
Màn đêm nhanh chóng buông xuống, tớ phát hiện bóng đêm trong núi rừng quả thực vô cùng xinh đẹp, có thể nhìn thấy cả trời sao mà bầu trời trong thành phố không thấy được, đếm cũng đếm không xuể. Mà các thôn dân cũng bắt đầu nhiệt tình hẳn lên, mời chúng tớ qua ăn cơm ngủ lại. Lựa chọn một chút, chúng tớ đến một gia đình bốn người.
Mấu chốt là Mập nói con gái hộ gia đình kia rất đẹp.
Cô ấy quả thật là một cô gái rất đẹp, đại khái nhỏ hơn chúng tớ khoảng một hai tuổi, nhưng đã trổ mã rất không tồi, quần áo mặc dù cũng không thời thượng, song quần áo nông gia bình thường, cũng rất khó che giấu khí chất thoát tục đầy mỹ lệ của cô, khuôn mặt trắng nõn hình trứng ngỗng, ngũ quan đặt vừa vặn, nếu cô ở thành thị điểm trang một chút, tuyệt đối không thua gì những siêu sao kia. Vừa rồi lúc mới tới không nhìn thấy cô ấy, có thể là trốn trong nhà chăng, vừa rồi cũng là cô ấy kéo chúng tôi đến nhà mình. Mập từ khi nhìn thấy cô ấy mắt cũng chưa hề chớp, tớ cười thầm Mập có thể đã coi trọng người ta rồi.
Cô gái tên là Họa Nhi, có thể là nhũ danh chăng, tóm lại cha mẹ cô ấy là một cặp nông gia nhìn qua hiền lành đã gọi cô ấy như thế. Còn có một bé trai tinh nghịch đáng yêu, tựa hồ là em trai của Họa Nhi.
Cơm tối rất đơn giản, một chén lớn thịt khô, cùng hạt tiêu khô xào đậu, sau đó là từng chén cơm lớn. Nơi này tựa hồ không trồng trọt cây trái gì, chỉ dựa vào định kỳ một vài thôn dân cầm ngọc ra ngoài chợ phiên đổi lấy thức ăn mọi người cần. Trong thôn không có nguồn nước nào, người nơi này tựa hồ cũng không biết cái gì gọi là khát, may mà tớ và Mập có mang theo chút nước, tự cấp tự túc hẳn đã đủ rồi.
Khiến tớ và Mập kinh ngạc chính là, cả gia đình này thật sự ăn quá giỏi. Chỉ mỗi Họa Nhi kia ăn đã có thể bằng hai người tớ và Mập. Cậu phải biết rằng sức ăn của Mập đã phi thường kinh người rồi, mà tớ hiển nhiên cũng ăn rất nhiều, nhưng cô gái nhìn bề ngoài đặc biệt không hề kinh người này vậy mà lại nuốt vào nhiều thức ăn như thế thật sự có thể tức chết rất nhiều cô gái thành thị thắt lưng quần gặm dưa chuột nửa tháng chỉ giảm được một cân mấy lượng kia.
Không chỉ có Họa Nhi, sức ăn của cha mẹ cô ấy cùng những người khác đều rất lớn. Hơn nữa cơ hồ là trút cơm vào miệng vậy, mới đầu bọn tớ còn tưởng rằng họ hiếu khách, chuẩn bị nhiều đồ ăn như vậy, bây giờ mới biết được chẳng qua mỗi ngày đều là như thế.
Nhưng họ lại cực kỳ gầy, gầy đến dọa người, song Họa Nhi tựa hồ không gầy lắm, ngược lại có vẻ khá đầy đặn, cùng cha mẹ cô ấy hình thành đối nghịch rõ rệt.
Duy nhất coi như bình thường ở đây chính là bé trai kia, nó ăn cũng không nhiều lắm, hơn nữa cũng không gầy như cha mẹ nó, chẳng qua nó hình như đã quen với loại tình huống này, mình cứ ăn cơm mình, từ từ thong thả.
Bé trai chớp đôi mắt to cầm đôi đũa cắm tới cắm lui trong chén cơm, đột nhiên cười nói với tớ.
“Giật mình không? Không sao đâu, chờ tôi và chị tôi lớn cũng vậy, tôi cũng sẽ ăn nhiều như vậy, cho nên trong thôn thường phải đổi rất nhiều lương thực và thịt về.” Lời của nó nói tùy ý, lại khiến tớ vô cùng khó hiểu.
Cơ hồ là điên cuồng ăn uống xong, Họa Nhi và cha mẹ cô ấy lại khôi phục trở lại, cũng luôn miệng nói ngại quá, khiến chúng tớ chê cười các loại. Tớ càng ngày càng cảm thấy họ không như thôn dân bình thường, lại cảm thấy họ tựa hồ rất có văn hóa cùng kềm chế. Bởi vì đồng dạng rạn nứt không chịu nổi, vách tường tràn ngập khe nứt tớ lại còn nhìn thấy treo một ít tranh Trung Quốc và thư pháp.
Mặc dù thời gian có thể thay đổi tướng mạo và cử chỉ của một người, nhưng sâu trong nội tâm tập quán và văn hóa nhiều năm nuôi dưỡng thành lại rất khó bị xóa bỏ, giống như sói con được nuôi lớn, vô luận thay đổi thế nào, dã tính trong xương cốt nó cũng không cách nào phai nhạt.
Đôi vợ chồng này hiển nhiên không phải nông dân bình thường, tay họ mặc dù rất gầy, nhưng vô cùng dài mảnh, cũng không có vết chai trường kỳ làm việc đồng áng.
Chỉ là da họ đều rất khô, song Họa Nhi và em trai cô ấy thì không.
Sắp xếp chỗ ngủ cho bọn tớ xong, Họa Nhi bị cha mẹ của cô ấy mang đi. Ngủ trên giường gỗ, tớ lật qua lật lại không cách nào ngủ nổi.
Nương theo ánh trăng, tớ ở trên giường bần thần thật lâu, vừa mới xoay qua, lại phát hiện em trai của Họa Nhi đang cười hì hì đứng bên cạnh nhìn tớ, làm tớ giật cả mình.
“Ngồi dậy đi, tôi mang anh đi xem thứ này.” Nó như trước cười hì hì, mang theo vẻ quái dị và thành thục không hợp với trẻ con ở lứa tuổi này. Khiến tớ không thể không theo nó ra khỏi nhà.
“Xem cái gì?” Đứa bé ở phía trước càng chạy càng nhanh, mang tớ đến con đường bên ngoài thôn, hiện giờ bên ngoài rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió và tiếng bước chân của hai chúng tớ, tớ chợt nhớ tới Mập còn ngủ ở nhà, không biết cậu ta có đang ngủ không.
Bé trai không quay đầu lại, chỉ không nhịn được nói câu: “Gấp cái gì, rất nhanh là tới rồi.” Nói rồi phấn chấn chỉ phía trước.
“Là ở chỗ này, chị của tôi ở đây.”
Tớ vừa nghe liền cảm thấy kỳ quái, tại sao thằng bé muốn dẫn tớ đến xem chị gái nó.
Phía trước hình như là mặt sau thôn, phảng phất như là một thứ cùng loại với tế đài, rất cổ xưa rồi, là đắp tạo bằng đá tảng, rất nhiều chỗ đã bị gió cát mài mòn vô cùng dữ dội. Tớ đi qua đó mới nhìn thấy Họa Nhi và cha mẹ của cô ấy cùng với bà cụ và những thanh niên gặp ban ngày, cùng rất nhiều thôn dân đều ở đó. Song em trai của Họa Nhi bảo tớ cố gắng cách xa nơi đó chút, nấp ở sau tảng đá nhìn.
Những người này đều xắn tay áo lên, mặt trăng ngày đó rất tròn rất sáng.
“Anh thật may mắn, vừa vặn ánh trăng hôm nay không tồi.” Bé trai lại nhìn tớ một chút như cười nhạo, tớ lại không chút phản ứng nó, tiếp tục nhìn các thôn dân.
Nhất là Họa Nhi, da của cô ấy rất tốt, dưới ánh trăng phản chiếu ánh sáng lạnh trắng nõn, cánh tay dài nhỏ trắng ngần tựa như ống đèn huỳnh quang, lại mang theo sự trơn bóng của đồ sứ.
“Hôm nay Họa Nhi cũng phải có khe rồi, cho nên xin mời mọi người đến ngồi xuống chứng kiến, con bé cũng có thể giúp thôn làm chút chuyện rồi.” Cha của Họa Nhi tựa hồ thật vui mừng, cầm tay Họa Nhi giơ lên cho mọi người xem, mà thôn dân bên cạnh tựa hồ không có nhiều biểu cảm lắm.
Rất nhanh, tớ nhìn thấy cái khe, rốt cuộc hiểu nguyên nhân được những đứa trẻ nói không biết trên người chúng tớ có khe hay không.
Cánh tay như gốm sứ của Họa Nhi bắt đầu xuất hiện một cái khe như sợi tóc màu đen, tiếp theo là hai đường, ba đường, cả cánh tay tựa như bị búa đập phá vậy, song trên mặt của cô ấy không có bất cứ vẻ thống khổ nào. Không chỉ cánh tay cô ấy, khuôn mặt trắng nõn của cô ấy cũng bắt đầu xuất hiện vết rạn, còn có mắt cá chân của cô, tớ đoán có thể cả thân thể cô ấy đều đang xuất hiện khe hở.
Họa Nhi tựa như một người gốm bị đánh vỡ sau đó một lần nữa dán lại với nhau.
Tiếp theo, vết nứt dần dần tăng nhiều, rốt cuộc bắt đầu tróc ra rơi xuống, giống như mưa rơi vậy, từng mảng da trắng nõn rơi trên mặt đất, càng ngày càng nhiều, cuối cùng trên mặt đất cư nhiên biến thành những mảng tinh thể cỡ nắm tay, lóe ánh sáng trắng.
Lại nhìn Họa Nhi, cô ấy giống như được lột da vậy, mặc dù vẫn cực kỳ trắng nõn, nhưng cả người phảng phất như gầy mất một vòng, lộ vẻ rất suy yếu.
Sau đó thôn dân cũng đồng dạng bắt đầu xuất hiện khe nứt, họ đều rơi xuống hoặc nhiều hoặc ít những mảng bụi phấn nhỏ, rồi cũng biến thành thứ gì đó dạng đá lớn lớn nhỏ nhỏ, chẳng qua không trong suốt xinh đẹp được như Họa Nhi. Hơn nữa cũng trở nên suy yếu như Họa Nhi, gầy ghê gớm.
Tớ há hốc miệng nhìn thấy sau khi xong hết, các thôn dân nhặt những hòn đá này lên.
Chẳng lẽ họ chính là dựa vào cái gọi là ngọc liệu này để đổi lấy thức ăn? Đây chẳng phải là da người sao. Tớ càng ngày càng hồ đồ rồi, hơn nữa họ làm thế nào mà ra ngoài được đây, không phải nói người trong thôn đã thật lâu chưa ra ngoài đổi đồ sao.
“Gần đây mặt trời rất gay gắt, chúng ta không ra ngoài được, bằng không chúng ta sẽ bị ánh nắng bên ngoài chiếu vỡ ra mất.” Rốt cuộc, mẹ của Họa Nhi cúi đầu nói một câu.
“Thời tiết càng ngày càng nóng, trước còn còn được, có thể miễn cưỡng ra ngoài, nhưng năm nay lại không ra khỏi thôn được nữa, vả lại cho dù là anh, đã ở đây nán lại hơn mười năm, hoàn toàn không thích ứng với bên ngoài nữa.” Một ông cụ bên cạnh nói với cha của Họa Nhi.
“Hôm nay chẳng phải có hai thanh niên tới sao, bảo họ giúp chúng ta đổi đi.” Cha của Họa Nhi đề nghị, cư nhiên còn nói tới tớ và Mập.
“Nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể bảo người ta giúp chúng ta một lần thôi, sau này làm sao đây.” Mẹ của Họa Nhi hơi khó xử nói.
“Vậy biến họ thành chúng ta luôn là được, anh ban đầu không phải cũng vậy sao? Tiếp tục cuộc sống vô ưu vô lự ở thôn này không phải rất tốt sao.” Một cụ già bên cạnh khanh khách cười, tiếp tục câu chuyện nói với cha Họa Nhi.
Trong lòng tớ giật nảy, quay đầu lại nhìn đứa bé kia, đứa bé như trước cười nhìn tớ.
“Họ cũng muốn biến anh cùng anh béo kia trở nên giống thầy u tôi, trên người xuất hiện mấy cái khe đó.” Nó phảng phất như đang nói đùa vậy, mà tớ lại không hề thấy buồn cười.
“Thế này vậy, sự tình này giao cho cả nhà anh làm, sau này thì chuyên để họ giúp chúng ta đổi lương thực, họ không phải lớn lên ở thôn, ít ỷ lại vào thôn hơn, có thể chịu được ánh sáng bên ngoài.” Cụ già trước đó thái độ dường như rất kiên quyết, người bên cạnh cũng đang đồng ý, cha mẹ của Họa Nhi gật đầu bất đắc dĩ. Tớ nghĩ họ tựa hồ sắp giải tán, vội bảo bé trai mang tớ trở về.
“Tôi còn chưa lớn lên, nếu lớn như chị gái cũng có thể bóc xuống những tảng đá xinh đẹp, giúp nhà đổi thức ăn về dùng.”
“Chẳng lẽ em nghĩ như vậy rất thú vị?” Tớ nhịn không được hỏi nó.
“Đương nhiên, mọi người trong thôn này đều như thế, có gì không đúng sao?” Nó mở to mắt kỳ quái nhìn tớ, phảng phất như người kỳ lạ chính là tớ vậy, còn lời nó nói mới là phù hợp logic. Tớ không muốn cãi cọ nhiều cùng trẻ con, chỉ muốn mau chóng đánh thức Mập rời khỏi đây.
Trở lại nhà Họa Nhi, Mập còn đang vù vù ngủ, khi tớ gọi cậu ta tỉnh dậy kể xong hết thảy, cậu cũng ồ một tiếng.
“Quả nhiên là một thôn kỳ quái, tôi đã nói mà.” Cậu ấy đảo mắt nhìn vách tường bốn phía. Tớ nói với cậu ấy hiện giờ không phải lúc cảm thán, mau chóng rời đi mới đúng.
Song khi chúng tớ đang thương lượng đi như thế nào, cả nhà Họa Nhi đã vào đến.
“Các anh không cần sợ hãi, chúng tôi không định hại các anh.” Họa Nhi nhàn nhạt nói câu.
Cả nhà họ nhìn qua đều hiền lành, cũng không như những thôn dân khác, tớ càng ngày càng nghĩ họ cùng những người đó bất đồng.
“Kỳ thật, cậu hẳn cũng đã nhìn ra. Vài chục năm trước tôi tới đây vẽ thực vật và du ngoạn. Nghe nói nơi này có một thôn rất kỳ lạ, cho nên hiếu kỳ tới xem, kết quả liền trở về không được nữa.” Cha của Họa Nhi, người đàn ông trung niên nhìn qua thành thật này, chậm rãi mở miệng nói. Tớ và Mập chăm chú lắng nghe.
“Sau khi tới thôn này, tôi cũng giống các cậu vô cùng hiếu kỳ, về sau mới biết được thôn dân nơi này mấy đời đều sinh tồn như vậy, nơi này không gieo trồng được cây nông nghiệp gì, cũng không có bất cứ nguồn nước nào. Người trong thôn thích khô ráo, chán ghét ẩm ướt, bởi vì nếu uống nước hoặc da tiếp xúc đến nước, sẽ không cách nào chế tạo được ngọc thạch ngọc liệu để sinh tồn nữa. Giống như vừa rồi cậu nhìn thấy, họ có loại bản lĩnh đặc thù, thứ trên cơ thể tróc xuống không ngờ lại đều là vật liệu của ngọc, mà ưu khuyết của ngọc, lại quyết định bởi da người đó tốt hay xấu, sức ăn của họ rất lớn, nhưng dinh dưỡng căn bản không tới được các góc trong cơ thể, mà thần kỳ ở mặt ngoài da hình thành nhân tố của ngọc, tới lúc nhất định rồi mới bong ra từng mảng rơi xuống, sau đó đổi lấy thức ăn, khi tôi định rời đi, kết quả đã muộn, không biết thôn dân đã làm gì tôi, cư nhiên đồng hóa tôi, về sau tôi phát hiện mình đã không cách nào thích ứng với cuộc sống bên ngoài, tôi sợ hãi ánh nắng gay gắt, bởi vì sợi quang học quá nóng sẽ phơi khô chúng tôi, cả người biến thành bộ xác khô, thời tiết trước kia cũng không quá nóng, hơn nữa mỗi khi trời mưa xong nhiệt độ hạ thấp chút chúng tôi mới ra bên ngoài đổi thức ăn, nhưng năm nay đã thật lâu không hề đổ mưa, tất cả mọi người không dám ra khỏi thôn. Cho nên, họ nói muốn đồng hóa cả các cậu. Bởi vì không phải lớn lên trong thôn, cho nên hẳn có thể chống cự được nhiệt độ và ánh mặt trời nóng bức bên ngoài.” Ông ta lắc đầu hết cách.
“Bây giờ tôi cũng đã chết lặng rồi, nhất là ở trong thôn còn cưới một người vợ, còn sinh ra Họa Nhi và em trai nó, đứa nhỏ này hoàn toàn lớn lên ở đây, tiếp qua vài năm nữa, nó cũng sẽ giống như những người đó.” Cha của Họa Nhi nhìn vợ mình, sau đó xoa đầu bé trai, rất bất đắc dĩ mà nói.
“Các anh nên đi thôi, chúng tôi sẽ không làm hại hai anh đâu. Mặc dù lương thực trong thôn đã dùng hết, tiếp qua vài ngày nữa, tất cả mọi người sẽ chết đói trong thôn.” Họa Nhi nhẹ nhàng nói câu. Tớ cảm thấy cô ấy rất đáng thương, hoàn toàn không có năng lực lựa chọn vận mệnh cho mình, thậm chí cô ấy nghĩ cũng không dám nghĩ, bởi vì chỉ cần rời khỏi đây, e rằng cô ấy nhất định cả đời phải sống trong bóng râm.
Không khí bắt đầu trầm mặc xuống. Lúc này Mập đột nhiên đứng dậy.
“Tôi đồng ý trợ giúp mọi người, mọi người đồng hóa tôi đi, song phải tha cho bạn tôi.” Lời cậu ta nói khiến tôi rất kinh ngạc.
Cả nhà Họa Nhi đều rất kinh ngạc, tùy ý lại vô cùng cảm kích nhìn cậu ta.
“Nhưng mà, phải đồng hóa thế nào đây?” Mập cười hỏi họ. Tớ vội đứng lên vịn lấy cậu ta.
“Cậu điên rồi sao? Hãy cứ cùng tôi rời khỏi đây thôi.”
“Không được, kỳ thật tôi cũng có chút chán ghét ở lại thế giới kia rồi, ở đây thật tốt mà.” Mập cười, giãy khỏi tay tớ.
“Cậu hãy cứ mau chóng rời khỏi đây đi, tớ ở lại cũng là để trợ giúp cuộc sống của người ở đây.” Mập đột nhiên không cười, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Mục đích ban đầu chúng ta tới đây chẳng lẽ cậu quên rồi?”
Lúc này tớ chợt nhớ tới, vốn dĩ bọn tớ tới chính là để giải quyết cái gọi là bệnh của nơi này. Nhưng tớ không ngờ cư nhiên lại giải quyết theo phương pháp này.
Vào hừng đông tớ rời khỏi nhà Họa Nhi, tớ nhìn thấy Họa Nhi từ trên cánh tay bóc ra một vật dạng phiến màu trắng, Mập nuốt nó xuống.
Sau khi rời khỏi thôn kia tớ bảo trưởng thôn, sau này đừng phái ai tới thôn kia nữa, về phần nguyên nhân, tớ lại không nói.
Còn có, Mập nói cho tớ biết, tên của cậu ấy là Mân Thư.” Kỷ Nhan kể xong, mặc dù kể có chút thương cảm, song cậu ấy rất nhanh lại đổi giọng thoải mái nói: “Cậu biết không, tớ sau này từng trở lại hương trấn kia, cư nhiên thật sự gặp được Mập, cậu ấy quả nhiên cầm những ngọc thạch ngọc liệu này đến đổi đồ, song cậu ấy đã gầy xuống, bên chân còn có thêm một khối ngọc lớn hơn nhiều so với những ngọc thạch khác. Cậu ấy nói với tớ, mình và Họa Nhi đã kết hôn, hơn nữa vợ đã mang thai, rất nhanh sẽ sinh con, cho nên cậu ấy phải ra ngoài nhiều để đổi thêm chút đồ vật. Tựa hồ rất kỳ lạ, cậu ấy rất có khả năng thích ứng với môi trường và hoàn cảnh nơi này, có lẽ có những chuyện chính là như thế, không cách nào giải thích rõ ràng, tớ chỉ biết một chuyện, cậu ấy nhìn qua đã sống rất vui vẻ, ít nhất, nhìn qua là thế”