Đọc truyện Mỗi Chàng Một Nàng – Chương 2
Chương 01
Gửi đến: Tara Samuels
Từ: Cal Langdon
Về Việc: phòng Dịch vụ du hành
Mọi người đâu hết rồi? Tôi đã gọi điện suốt nửa tiếng mà không ai nghe máy. Có phải phòng Dịch vụ được nghỉ nửa buổi thứ sáu đến hết tháng chín này không, trong khi dân hèn mọn chúng tôi chỉ được hưởng một chút vào ngày Quốc tế Lao động?
Tôi đã nhờ mọi người đặt vé cho tôi cách đây cả tháng, nhưng bây giờ tôi đang đứng tại sân bay và họ khẳng định tôi sẽ đi hạng vé rẻ tiền chứ không phải vé thường dành cho doanh nhân.
Ghế ngồi ở giữa. Trong chuyến bay suốt bảy tiếng.
Đến Frodo[3] còn không sống nổi sau khi ngồi trong cái ghế nhỏ xíu đó suốt sáu tiếng như thế. Làm sao một gã thanh niên cao 1,92m, nặng gần 100kg có thể xoay sở được đây?
Ai đó nên trổ tài ngoại giao đi nếu không các người sẽ có trong tay một nhà báo hết sức khó chịu.
C. Langdon
Gửi đến: Dolly Vargas
T: Cal Langdon
Về Việc: Chuyện đêm qua
Cám ơn em về đêm qua! Tuy nhiên, anh nghĩ việc chúng ta ở cùng nhà với nhau là rất nguy hiểm. Anh nghĩ chồng em sẽ không thật sự cảm kích chuyện này chút nào.
Hãy cứ để mọi việc diễn ra tự nhiên để xem diễn tiến ra sao, được chứ? Anh phải đến một nơi hẻo lánh nào đó của nước Ý nơi chưa ai từng nghe thấy bao giờ, vì Levine có ý tưởng ngu ngốc sẽ kết hôn ở đó. Nhưng một tuần nữa thôi, ngay khi anh trở về, anh sẽ liên lạc với em.
C
Gửi đến: Cal Langdon
Từ: Tara Samuels
Về Việc: phòng Dịch vụ du hành
Tôi RẤT xin lỗi, thưa ông Langdon! Chúng tôi đang họp về ngân sách công ty, đó là lí do tại sao không ai có thể nghe máy. Ngay khi quay lại tôi đã gọi cho hãng hàng không, nhưng họ đã đặt vé cố định. Tôi có thể mua vé hạng thường cho ông ở chuyến bay khác… nhưng phải đến ngày mai. Như vậy có được không?
Một lần nữa, tôi hết sức xin lỗi về sự hiều lầm vừa rồi! Tôi không thể tưởng tượng nổi ông đi vé hạng rẻ tiền sẽ ra sao nữa. Ông cũng biết chúng tôi LUÔN đặt vé hạng thường cho ông. Dĩ nhiên là trừ khi máy bay ông muốn đi quá nhỏ không thể c vé hạng thường. Tuy nhiên, trường hợp này thì không phải vậy. Tôi thật sự không biết xin lỗi thế nào cho đủ. Liệu chúng tôi có thể chuyển ông lên phòng lớn dạng căn hộ khi ông đến khách sạn không?
Tara
Gửi đến: Cal Langdon
Từ: Dolly Vargas
Về Việc: Chuyện đêm qua
Anh đây rồi! Em chỉ mới để lại mười tin nhắn điện thoại cho anh thôi đấy. Làm sao sáng nay anh CÓ THỂ lẻn đi như vậy mà không hề để lại một lời nhắn?
Peter và em chưa kết hôn, anh yêu ạ. Chúng em đã có một thỏa thuận ngầm – giống như thỏa thuận giữa em và anh thôi.
Và dĩ nhiên, em không đề nghị anh chuyển đến nhà em lâu dài. Chỉ cho anh mượn phòng khách còn trống cho đến khi anh tìm được chỗ ở mới. Em biết thị trường bất động sản ở New York tàn khốc ra sao mà.
Không phải em có ý nói anh không đủ khả năng. Doanh số cho cuốn Sweeping Sands[4] đang tăng vèo vèo. Thật ra, căn nhà áp mái đối diện nhà em vừa mới tăng giá, một món hời chỉ với hai triệu đô. Anh thích không? Em có thể thay anh nói chuyện với ban quản lí ở đó…
Anh yêu à, bất luận thế nào, hãy gọi cho khi anh trở về từ cuộc đào tẩu nho nhỏ của Mark nhé!
XXXOOO
Dolly
Nhật kí hành trình của
Holly Caputo và Mark Lavine
Jane Harris
Và rồi, tớ đã nhờ Anh Chàng Điện Thoại xem hộ đồ đạc một chút khi tớ chạy đi mua thức ăn vặt, nhưng anh ta tỏ ra HẾT SỨC thô lỗ. Anh ta nói, theo một cung cách hết sức khó ưa: “Tôi rất nghi ngờ chuyện có ai đó sẽ lấy cắp đống nước khoáng này, thưa cô”.
!!!!!
Đó không phải là thứ tớ muốn nhờ anh ta trông giùm. Đống nước khoáng. Rõ ràng là tớ muốn nhờ anh ta trông hộ CÁI TÚI. Tớ không muốn bị sân bay tịch thu hành lí chỉ vì đã để nó vô chủ như vậy.
Sao cũng được. Như Malcom đã nói, một vài kẻ chỉ đơn giản xấu tính, và chúng ta chẳng thể làm gì hơn. Lẽ ra tớ phải biết Gã Điện Thoại cũng là một trong số đó. Đặc biệt là cách anh ta hùng hổ bấm bấm trên bàn phím Blackberry. Anh ta vẫn đang như vậy. Làm sao một người trông kĩ tính thế kia lại nhìn rất bảnh trong chiếc quần jean đó? Mình chẳng thể nào hiểu nổi. Nói về chuyện tiến hóa, người như anh ta lẽ ra phải bị trừ khử cách đây lâu lắc rồi? Vì ai lại muốn hòa hợp với loại người có thái độ NHƯ THẾ chứ?
Ôiiiiiiii, mình trông Holly rồi!!!! Cuối cùng thì Holly và Mark cũng đến! Hoan Hô!
Không biết anh bạn Cal của Mark đâu nhỉ. Chàng phù rể. Mọi người đã hẹn gặp nhau tại cổng sân bay này…
Gửi đến: Mark Levine
Từ: Cal Langdon
Về việc: Cậu ở đâu đấy?
Tớ đang đứng tại cổng sân bay. Tớ không thấy cậu. Cậu không nghe theo lời khuyên của tớ và hủy chuyến đi vào phút cuối cùng đấy chứ?
Thôi quên đi, cậu không phải loại người chịu từ bỏ vào phút cuối.
Vậy thì, thấy lo lắng rồi phải không? Đừng lo, tớ có lọ rượu đây. Chúng ta sẽ cần nó đấy. Có chuyện thật sự điên rồ sắp diễn ra trên chuyến bay này. Rõ ràng cô ấy nghĩ có khả năng chúng ta sẽ đâm sầm xuống hoang mạc Sahara.
Cậu nhanh chân đến đây ngay đi, tớ muốn hôn cô dâu…
A, cậu kia rồi!
Nhật kí hành trình của
Holly Caputo và Mark Lavine
Jane Harris
Ôi Chúa ơi!
Anh Chàng Điện Thoại chính là Cal, Cal Langdon, người bạn thân nhất của Mark từ thời tiểu học, người đã đi du lịch vòng quanh thế giới cho Tạp chí, viết về những bất ổn xã hội và tính không ổn định của nền kinh tế suốt mười năm qua. Người cũng vừa mới cho ra lò một quyển sách – quyển sách đã giúp anh ta ứng trước một số tiền khổng lồ.
Mình ước gì đã lên chuyến bay đang mắc kẹt tại sân bay San Francisco cho rồi, hơn là ngồi trên đây. Mình thà bị nhiễm một loại virút gây chết người còn hơn phải gặp Cal Langdon thêm phút giây nào, người đồng thời cũng là Chàng Trai Điện Thoại, và cũng là bạn thân nhất của Mark Lavine.
Ôi, bạn đoán được không? ANH TA NGỒI KẾ BÊN MÌNH. Đó là lí do tại sao hồi nãy anh ta đã nổi điên lên. Anh ta đã gọi cho Dịch vụ du hành của Tạp chí, cố gắng bắt họ phải đổi chỗ ngồi để có thể ngồi ghế hạng thường, hay chí ít cũng được ngồi gần lối đi, chứ không phải ngồi ghế giữa, như đang ngồi bây giờ.
Ha ha, ha ha, Cal ĐANG NGỒI GHẾ GIỮA. Hi vọng anh thích cảm giác đập cùi chỏ anh vào cùi chỏ tôi cứ mỗi năm giây một lần, ngài Tôi-rất-nghi-ngờ-chuyện-có-ai-đó-sẽ-lấy-cắp-đống-nước-khoáng-này,-thưa-cô ạ. Bởi vì tôi SẼ không nhường chỗ ngồi gần lối đi của mình cho anh đâu. Đừng có mơ.
Cũng đừng hi vọng tôi chia sẻ nước uống của mình cho anh nhé. Hay kẹo sô-cô-la Toblerone của tôi. Hay bỏng ngô phó mát của tôi. Tôi không quan tâm chúng ta bị kẹt trên đường băng này bao lâu, hay loại virút nào có thể xâm nhập vào hệ thống thông ginh sẽ phải cầu xin nguồn sinh lực của tôi thôi, chàng trai ạ.
Tuy nhiên, mình sẽ không nói cho Holly biết mình ghét gã phù rể này như thế nào. Mình không muốn phá hủy khoảng thời gian đặc biệt của cậu ấy.
Mình sẽ không thể tặng họ cuốn nhật kí hành trình này như món quà cưới nữa rồi. Ối chà, có lẽ như vậy lại hóa hay, vì nét chữ của mình sẽ khó mà đọc được. Đó là nhờ Tên Quốc Xã Muốn Chiếm Chỗ Gác Tay ngồi kế bên mình. Xin lỗi anh, ngài Tôi-Khá-To-Con-Nên-Cũng-Muốn-Chiếm-Luôn-Khoảng-Không-Gian-Của-Cô! Anh có thể làm ơn chuyển cánh tay lông lá ngu ngốc cùng với chiếc đồng hồ chống nước cũng ngu ngốc không kém – có thể nói chính xác độ cao cũng như thời gian tại bảy châu lục mà anh rất cần khi là người thích du lịch vòng quanh thế giới, biết rất nhiều về chính sách nước ngoài cũng như những thứ khác mà một họa sĩ truyện tranh nhỏ bé đáng thương như tôi không thể nào hiểu nổi – đi không?
Mình nói các bạn nghe chuyện này: Nếu đây là một vụ sắp đặt, Holly sẽ chết với mình. Mình biết cậu ấy không thích Malcolm, nhưng làm sao cậu ấy có thể nung nấu ý tưởng, dù chỉ một giây thôi, rằng mình có lẽ sẽ thích Quí Ông Chẳng-Có-Gì-Có-Thể-Chen-Ngang-Giữa-Tôi-Và-Chiếc-Blackberry này chứ? Làm ơn đi! Anh ta hỏi mình làm gì để kiếm sống (anh ta bắt chuyện chỉ vì Holly và Mark ngồi ngay đằng sau, anh ta chỉ không muốn tỏ ra là Kẻ Bề Trên Kĩ Tính Nóng Nảy như bản chất của anh ta trước mặt họ mà thôi), và khi mình trả lời là họa sĩ truyện tranh, anh ta tỏ vẻ như là: “Cô đùa tôi rồi”.
Hoàn toàn vô cảm: “Cô đùa tôi rồi”.
Bạn nên biết điều này: Anh ta chưa bao giờ nghe nói đến Wondercat[5].
Chưa.Bao.Giờ.Nghe.Nói.Đến.Wonder.Cat.
Anh ta đúng là nói dóc. Anh ta đang viết bài cho tờ báo nơi khai sinh ra Wondercat cơ
Thì đúng là anh ta đi nước ngoài thường xuyên nên không thể lúc nào cũng mua được Tạp chí. Nhưng anh ta không xem ti-vi sao? Có thể suốt mười năm qua anh ta đã rong ruổi khắp thế giới. Nhưng xin lỗi, bây giờ anh ta đã trở về để quảng bá cuốn sách ngu ngốc của mình. Chẳng lẽ anh ta cũng không trông thấy đoạn phim quảng cáo của Wondercat về các sản phẩm tiết kiệm năng lượng trên New York One[6] hay sao? Mọi người đều xem New York One, ít nhất cũng để biết nhiệt độ ngày hôm đó.
Chúa ơi. Gã này là ai vậy? Tại sao Mark lại khoái hắn chứ???
Mình nghĩ mình phải nói chuyện với Holly thôi. Cậu ấy có biết mình đang dấn thân vào ai không, khi kết hôn với một người mà bạn thân của người đó không bao giờ xem ti-vi????
Gửi đến: Mark Levine
Từ: Cal Langdon
Về việc: Tớ sẽ giết cậu
Wondercat là cái quái gì vậy?
Cal
Gửi đến: Cal Langdon
Từ: Mark Levine
Về việc: Tớ sẽ giết cậu
Xin lỗi nhé! Tớ không tin cậu được phép sử dụng điện thoại trên máy bay đâu.
Mark
Tái bút: Cậu không nói với cô ấy rằng cậu không biết Wondercat đấy chứ?
Gửi đến: Mark Levine
Từ: Cal Langdon
Về việc: Tớ sẽ giết cậu
Cậu không thể dùng chúng chỉ khi đang trên không trung, theo qui tắc của FAA[7] – mặc dù tớ rất nghi ngờ tính xác thực của chuyện này, vì tớ đã mở điện thoại trên máy bay rất nhiều lần và không có chuyến bay nào vì chuyện này mà đâm đầu xuống biển cả.
vẫn có thể thoải mái sử dụng chúng khi đang ngồi một cách vô dụng trên đường băng, trong khi những gã thuộc tháp điều hành hàng không đang thi nhau quăng cục lờ lớ lơ. Chính xác là họ đang làm như vậy vì tớ thấy chẳng có lí do chính đáng nào khiến máy bay chưa thể cất cánh cả.
Đúng là tớ đã hỏi cô ấy Wondercat là gì. Có phải đó là lí do cô ấy cứ hí hoáy viết vào cuốn nhật kí hành trình đã mua tại cửa hàng miễn thuế không? Chỉ vì tớ đã khiến cô ấy phật lòng vì sự thiếu hụt kiến thức của mình về con mèo đấy à?
Cal
Gửi đến: Cal Langdon
Từ: Mark Levine
Về việc: Tớ sẽ giết cậu
Ừ. Và đừng gửi email cho tớ nữa. Holly cứ hỏi tớ đang viết email cho ai. Tớ nói với cô ấy là bệnh viện gởi. Bây giờ cô ấy đang nổi điên lên vì bệnh viện cứ liên tục gửi email khi biết tớ đang đào tẩu như thế này.
Mark
Gửi đến: Mark Levine
Từ: Cal Langdon
Về việc: Tớ sẽ giết cậu
Nhưng làm sao bệnh viện lại biết được chuyện đó? Từ “đào tẩu” trong trường hợp này có nghĩa là chạy trốn với người mình yêu để tổ chức một đám cưới bí mật. Đám cưới của các cậu còn gì là bí mật nếu bệnh viện đã biết rõ cả rồi?
C
Gửi đến: Cal Langdon
Từ: Mark Levine
Về việc: Tớ sẽ giết cậu
Tớ phải nói cho bệnh viện biết chuyện tớ sắp kết hôn chứ. Cả tờ báo cũng vậy. Nếu không họ sẽ không cho tớ nghỉ phép, thậm chí còn gạch tên tớ ra khỏi chuyên mục của tờ báo. ĐỪNG NÓI CHO Holly đấy! Cô ấy cứ nghĩ bốn chúng ta là người duy nhất biết chuyện mà thôi.
Dĩ nhiên cả phòng Mĩ thuật của Tạp chí New York cũng biết. Nhưng cô ấy cứ nghĩ tớ không biết chuyện này.
Mark
Tái bút: Đừng gửi email cho tớ nữa. Tớ tắt máy đây
Gửi đến: Mark Levine
Từ: Cal Langdon
Về việc: Đồ nhát cáy
Tớ sẽ không tiết lộ bí mật của cậu.
Nhưng thành thật mà nói, có phải cô này cũng thuộc tuýp người khoái mèo không? Vì lòng tôn kính với Chúa, hãy nói rằng tớ sẽ không ngồi kẹt cứng trong cái ghế nhỏ xíu với giá vé rẻ tiền kế bên một người khoái mèo đi! Cô ấy không mang theo bức tranh nào về nó trong ví chứ, về con mèo của cô ấy? Tớ sẽ bị phình mạch giữa không trung nếu như…
VÀO THỜI ĐIỂM NÀY, CƠ TRƯỞNG YÊU CẦU QUÍ HÀNH KHÁCH TẮT HẾT CÁC THIẾT BỊ ĐIỆN TỬ VÀ CẤT CHÚNG ĐI CHO ĐẾN KHI CHÚNG TA ĐẠT ĐẾN ĐỘ CAO CẦN THIẾT.
– Cậu thấy anh ta thế nào?
– Ôi Chúa ơi, Holly! Cái này là gì đây, giống hồi lớp chín hả? Cậu chuyền giấy nhắn tin cho tớ sao? Ngay trên MÁY BAY à?
– Thì, làm sao tớ có thể nói chuyện với cậu khi chiếc xe đẩy thức ăn ngu ngốc đó đang chắn đường chứ? Họ sẽ không cho chúng ta mở Blackberry lên đâu. Thôi nào, nhanh lên đi, trong khi anh ấy đang ngủ. Cậu thấy anh chàng thế nào?
– Anh ta thật sự vẫn chưa ngủ. Anh ta chỉ giả vờ như vậy để không phải nói chuyện với tớ mà thôi. Tớ biết vì anh ta vẫn ngấm ngầm tranh chỗ để tay với tớ. Mỗi khi tớ để cùi chỏ lên thành ghế, anh ta cũng để cùi chỏ của mình lên, chỉ để chặn tớ
– Cậu không thích anh ấy à?
– Holly à, anh ta chưa bao giờ nghe nói đến Wondercat!!!!
– Janie, anh ấy đã làm phóng viên ở nước ngoài suốt mười năm qua. Họ không đọc những tờ báo cùng một công ty như tờ báo đang đăng tải Wondercat này ở những nơi như Kabul.
– Nhưng cậu nói anh ta đã về Mỹ cách đây vài tuần mà?
– Và cậu nghĩ anh ta phải dành những tuần lễ đó để tìm hiểu truyện tranh CỦA CẬU, không cần phải, tớ không biết, TÌM MỘT NƠI ĐỂ SỐNG SAO???
– Thì, anh ta cũng đã cười nhạo tớ khi mang quá nhiều chai nước lên máy bay.
– Cậu đúng là mang nhiều nước thật.
– Xin lỗi nhé! Chín trong số mười người được tìm thấy đã chết sau khi bị lạc trong sa mạc nhưng thật ra bi-đông của họ vẫn còn nước. Họ chỉ quan tâm đến việc bảo vệ nguồn nước mà không chịu uống đủ nước để sống sót. Đó là sự thật. Tớ đã xem nó trên kênh Discovery.
– Được rồi, được rồi. Nhưng cậu thấy anh chàng thế nào???? Cậu thích anh ấy không? Nhìn cũng dễ thương mà, đúng chứ? Tớ đã nói với cậu là anh chàng rất dễ thương.
– Anh ta hình như rất… thông minh.
– Blackberry. Biết ngay mà. Tớ đã nói Mark bảo anh ấy cất thứ đó đi. Tớ biết không có điều gì khiến cậu sợ hãi hơn việc một gã nào đó thông minh hơn cậu.
– Không tin được cậu lại viết ra như vậy. Thứ nhất, cậu nói chẳng đúng tẹo nào. Thứ hai, không đời nào Cal lại thông minh hơn tớ. Đúng là anh ta đã đi du lịch vòng quanh thế giới để thu thập tin tức về những cuộc chiến rùng rợn cũng như bạo động Ebola và viết nguyên cả cuốn sách, nhưng điều đó không có nghĩa anh ta thông minh hơn tớ. Ý tớ là, anh ta có thể vẽ mèo được không? Hơn nữa, tớ cũng rất thích những anh chàng thông minh mà.
– Đúng vậy. Như Malcolm chẳng hạn.
– Ối chà, tầm thường thật! Cả cậu cũng vậy thôi. Tớ sẽ nói cho cậu biết rằng Malcolm có thể xoay vòng 360 độ trên không trung mà không bị rớt ván đấy.
– Cậu nên thôi ngay việc hẹn hò với mấy tay lướt ván tuyết cũng như nhạc sĩ đi, Jane ạ. Cậu đã 30 rồi. Cậu nên bắt đầu nghĩ về tương lai, và hẹn hò với những người thật sự muốn dính với cậu để thay đổi, thay vì phải vác mặt đi dự X-Games[8] hay buổi biểu diễn ca nhạc nào đó.
– Có lẽ tớ không muốn có một người bạn trai muốn dính với tớ. Cậu có bao giờ nghĩ về điều đó chưa?
– Thế tại sao cậu lại khóc bù lu bù loa mấy tuần liền sau khi Malcolm dọn đi vậy?
– Tớ chỉ thấy tội nghiệp cho con Dude. Cậu biết họ gắn bó keo sơn thế nào mà.
– Ừ, đúng vậy, đó cũng là chuyện đáng nói đấy. Con Dude cũng cần ổn định cuộc sống của nó. Nó có lẽ sẽ không hở ra là đớp người ta như vậy nếu nó gặp được mẫu người đàn ông đứng đắn trong cuộc đời. Trường hợp của cậu cũng có thể nói như thế! Hơn nữa, về mặt tài chính, tốt nhất cậu nên gắn kết với người đàn ông đã có công ăn việc làm ổn định. Là một người hành nghề tự do, cậu phải đóng phí bảo hiểm y tế. Nếu cậu kết hôn với người đã có bảo hiểm của riêng mình – thông qua, ví dụ như, tòa soạn chẳng hạn – cậu sẽ tiết kiệm được một khoản tiền lãi khá lớn. Ngoài ra cậu còn được bảo hiểm. Và cả tiền hưu trí dạng 401K.
– Lời nói này khá hài hước khi xuất phát từ một quí cô đã từng dùngê nhà cả tháng mua một chiếc quần bó bụng màu tía đấy.
– Này này, chúng ta có thể chỉ nói về những chuyện xảy ra trong thiên niên kỉ này thôi không?
– Được thôi. Cậu biết gì không? Thật không công bằng chút nào khi cậu đem những thứ như 401K nói như tát nước vào mặt tớ trong khi cậu biết rất rõ tớ cũng từng có những thứ đó khi hẹn hò với DAVE, và cậu cũng biết CHUYỆN ĐÓ có kết cục thế nào.
– Được rồi, tớ đồng ý chuyện phát hiện bạn trai mình đang nằm trên giường với một đại diện nhân sự có thể sẽ rất khó chịu về mặt tâm lí. Đặc biệt là khi đó lại là Amy Jerkins. Nhưng cậu cũng nhắc lại việc tớ đã LUÔN cảnh báo cậu rằng hẹn hò với người nước ngoài không bao giờ là một ý tưởng sáng suốt. Cậu không thể nào biết được họ đang nói dối.
– Này này, Dave là người ANH đấy nhé!
– Đúng, nhưng chính giọng nói đó đã lừa phỉnh chúng ta. Nếu anh ta sống ở đất nước này, chúng ta sẽ biết ngay anh ta là một đại diện nhân sự – một gã trai bao. Nhưng thật lòng mà nói, Janie à, cậu đừng vì việc không thành công với Dave mà lại cố ép mình phải hẹn hò với những gã trai trẻ thất nghiệp chỉ bằng một nửa số tuổi của anh ta…
– Có cần tớ nhắc cậu nhớ Malcolm không phải là gã thất nghiệp không? Cậu biết anh ấy đã kí kết một hợp đồng lớn với Winter Cal Games[9]. Đó là lí do tại sao anh ấy dọn ra ngoài. Anh ấy phải chuyển đến Canada. Ở đó mới có tuyết chứ.
– Và thật sự anh ta hành nghề thức canh người chết cũng như bán bánh mì chẳng liên quan gì đến việc cậu KHUYẾN KHÍCH anh ta ra ngoài chứ gì.
– Ít ra anh ấy không phải là kẻ bề trên kĩ tính như AI ĐÓ đang tình cờ ngồi kế tớ, CỐ LẤN CHIẾM CHỖ GÁC TAY
– Jane, phòng ngủ của cậu vẫn còn bốc mùi như một ống hút cần sa vậy.
– Đúng là chỉ có cậu mới lôi chuyện này ra ở thời điểm nhạy cảm như thế này. Xét cho cùng, CẬU là cô dâu. Tớ chỉ là phụ dâu. Hay chỉ là nhân chứng. Hay bất cứ danh hiệu nào đó.
– Được rồi, ngoài chuyện tranh giành ai “thông minh” hơn, cậu thấy Cal thế nào? Thích anh ấy không?
– Tớ nhận được thư của người hâm mộ Wondercat ở tận SRI LANKA, Holly ạ. Người SRI LANKA cũng biết đến Wondercat. Còn anh bạn của Mark thì không.
– Thế thì sao? Cậu có bao giờ đọc bài báo nào của anh ấy viết về bom đạn đâu?
– Ít ra tớ cũng biết một quả bom là gì!!!!!!!!!
– Cậu chỉ cần cố gắng hòa hợp với anh ấy chút thôi, có được không? Dù sao thì đây cũng là một chuyến đi khá dài.
– Chuyện nhỏ. Bây giờ thì đừng viết thư cho tớ nữa, thức ăn của tớ đến rồi.
Benvenuti in
(Chào mừng quí khách đến với)
Thực đơn trên chuyến bay của hãng Alitalia!
Durante il volo da New York a Roma verra servita la cena e, prima dell’ arrivo, la colazione. I piatta che gusterete sono stati preparati per voi. Buon appetito!