Đọc truyện Mỗi Chàng Một Nàng – Chương 1
Mở màn
>
Nhật kí hành trình của:
Holly Caputo và Mark Levine
Về cuộc bỏ trốn để tổ chức đám cưới bí mật
Ðược biên soạn bởi Jane Harris, nhân chứng
đồng thời là phù dâu
cũng như bạn thân nhất của Holly từ lớp một và là
bạn chung phòng từ sinh viên năm nhất tại
Trường Thiết kế Parsons
Holly và Mark thân mến,
Ngạc nhiên chưa!
Tớ biết không ai trong hai người thèm đoái hoài đến việc viết lại hành trình bỏ trốn để tổ chức đám cưới bí mật của mình. Thế nên tớ đã quyết định thực hiện nó giùm cả hai! Bằng cách này, khi hai người sắp kỉ niệm hai mươi năm ngày cưới trong khi đứa con lớn vừa phá hỏng chiếc Volvo, đứa con út thì mới về nhà từ trường tư thục nhàn hạ Westchester với cái đầu đầy chấy, còn con chó thì nôn lênh láng khắp thảm phòng khách và thế là, Holly, cậu sẽ tự hỏi mình rằng tại sao khi xưa lại rời bỏ căn hộ phù hợp nhất mà chúng ta đã cùng chia sẻ suốt thời gian dài tại East Village cho xem. Còn Mark, anh sẽ ước mình vẫn đang cư trú tại khu nhà dưới đường Vincents. Và lúc đó, hai người có thể mở cuốn nhật kí này ra để thốt lên rằng: “Ôi, hóa ra ĐÓ là lí do tại sao chúng ta đã kết hôn.”
Vì hai người là cặp đôi đẹp nhất tớ từng biết, sinh ra để là của nhau, nên tớ nghĩ việc đến Ý là một ý tưởng SÁNG SUỐT, mặc dù cậu đã bắt chước Kate Mackenzie – đại diện phòng Nhân sự.
Về việc bỏ trốn để kết hôn, ý tớ là vậy. Không phải việc đến Ý.
Nhưng cô ấy PHẢI bỏ trốn thôi. Với những người thân bên nhà chồng như vậy, cô ấy còn LỰA CHỌN nào khác?
Còn hai người làm điều này đơn giản vì sự lãng mạn thuần khiết – không phải vì hai người PHẢI làm, bởi gia đình hai bên đều đứng đắn cả.
À, tớ nghĩ chỉ có mâu thuẫn nho nhỏ về tôn giáo giữa hai bà mẹ thôi.
Bất kể có chuyện gì, họ sẽ vượt qua thôi.
Tuy nhiên, đó chính là điều làm cuộc đào tẩu của cả hai trở nên đặc biệt.
Và tớ đã lên kế hoạch ghi lại chi tiết sự đặc biệt đó, bắt đầu từ bây giờ, thậm chí trước khi chúng ta lên máy bay, thậm chí trước khi tớ gặp hai người tại cổng sân bay. Và, tiện thể thì, cậu Ở ĐU vậy chứ? Ý tớ là, lẽ ra chúng ta phải gặp nhau ở đây ba giờ trước khi máy bay cất cánh. Cậu biết điều đó mà, đúng không? Nó ghi rất rõ trên tấm vé đấy. Đối với chuyến bay quốc tế, vui lòng đến sớm ba tiếng trước giờ cất cánh.
Thế thì, hai người đang ở đâu hả?
Tớ nghĩ có thể gửi email cho cậu bằng cái BLACKBERRY mới cáu của tớ. Nhưng cậu, Holly, cậu liên tục nhắc nhở tớ CHỈ ĐƯỢC DÙNG NÓ CHO CÔNG VIỆC mà thôi, đó là lí do duy nhất để mấy chàng công nghệ thông tin đưa nó cho cậu. (Dù sao cũng cám ơn cái điện thoại này của tớ nhé! Tim và mấy anh chàng đó thật tốt bụng khi nghĩ về tớ, dù nói đúng ra, tớ không còn làm việc ở đó nữa).
Chúa ơi, hi vọng cậu không gặp chuyện xui rủi gì. Ý tớ là, trên đường tới đây. Người ta lúc nào cũng phóng như điên trên xa lộ.
Khoan nào – cậu không thay đổi ý định đấy chứ? Về chuyện kết hôn đấy? Cậu không thể làm vậy đâu. Chuyện đó sẽ thật tồi tệ! Rất TỒI TỆ! Tớ chỉ muốn nói, hai cậu là một cặp đôi hoàn hảo… Đó là chưa kể đến, sẽ không công bằng chút nào nếu các cậu cho tớ leo cây như thế này. Chuyến đi đầu tiên đến châu u của tớ, vậy mà bạn đồng hành nỡ lòng bỏ rơi tớ sao! Cậu cũng biết tớ không thể tin được mình sắp đi châu u mà. Sao tớ có thể chờ đợi quá lâu như vậy? Ai sẽ trở thành bà cô ba mươi khi chưa hề bước chân ra ngoài nước Mỹ ít nhất một lần trong đời đây? Không đến Paris cùng lớp tiếng Pháp khi học 11. Không “Cabo”[1] trong kì nghỉ xuân[2] hồi đại học. Tớ làm sao vậy chứ? Tại sao tớ lại là kẻ-chưa-bao-giờ-bay-khỏi-nước-mình vậy?
Thôi được rồi, thật tình mà nói, anh chàng đang nghe điện thoại đằng kia là sao nhỉ? Ý tớ là, anh ta thật dễ thương và tất tần tật những thứ khác. Nhưng tại sao anh ta lại hét lên như thế? Chúng tôi sắp đi Ý rồi, anh bạn ạ. Là nước Ý đó! Tuyệt vời chưa!
Thôi được rồi, bỏ qua anh chàng nghe điện thoại đi. BỎ QUA ANH CHÀNG ĐANG NGHE ĐIỆN THOẠI. Tớ không tin được mình lại đi phí những trang đầu tiên viết về anh ta trong cuốn nhật kí của cậu. Ai thèm quan tâm đến anh ta chứ? TỚ SẮP ĐI CHU U RỒI!
Không, CHÚNG TA sắp đi châu u rồi.
Tớ nghĩ như thế. Nếu hai người không nằm trong đống sắt vụn của chiếc taxi đã chở cả hai đến sân bay trên xa lộ Long Island.
Giả sử sáng nay cậu bị trễ và hiện giờ cậu đang ngắc ngoải…
Cảm ơn Chúa vì hai cậu đã giúp tớ thực hiện điều này! Cậu và Mark đấy, Holly. Cuối cùng tớ cũng sắp băng qua Đại Tây Dương, vì LÍ nào tốt đẹp hơn nữa? Chúa ơi, thật lãng mạn…
(Ôi, khoan đã, đó cũng chính là anh chàng đã đứng trước mình tại quầy miễn thuế! Cái gã đã trợn mắt nhìn khi mình mua hết mấy chai nước khoáng Aquafina. Rõ ràng anh ta đã không đọc tạp chí Shape tháng này. Họ nói rằng việc đi máy bay rất mất nước, và bạn phải uống lượng nước bằng một nửa trọng lượng cơ thể trong suốt chuyến bay nếu không muốn lơ mơ vì lệch múi giờ.
Và đúng là trên máy bay họ có nước và tất cả những thứ khác, nhưng nước đó có chất lượng không? Ý tớ là, nó có chất lượng như nước khoáng Aquafina không? Có lẽ là không đâu. Tớ biết điều này lúc xem chương trình Hãy hỏi Asa trên kênh 4 khi họ gửi mẫu nước lấy trên máy bay đến phòng thí nghiệm và kết quả là nó toàn vi trùng vi khuẩn! Thật ra đó chỉ là nước lấy ra từ vòi nước trong nhà tắm trên máy bay. Không ai lại đi uống thứ đó, nhưng vẫn biết đâu đấy.)
Holly ạ, chắc chắn ba mẹ tớ sẽ giết tớ mất nếu tớ làm những điều như cậu làm. Bỏ trốn như cậu. Để đến Ý, chứ không phải nơi nào khác.
Nhưng đó mới chính là con người cậu, Holly. Chúa ơi, cậu thật may mắn! Mark đã rất… căn bản rồi. Mark à, em biết anh đã phải chịu đựng khi em chế nhạo anh là một kẻ khoa học viễn tưởng quái gở. Nhưng thật tình mà nói, phải chi em có thể gặp được anh chàng nào đó tốt như…
(Ôi Chúa ơi! Anh Chàng Điện Thoại vừa mới ném điện thoại của anh ta vào một trong những chiếc xe trung chuyển có người lớn tuổi ngồi bên trong! Chiếc xe đang chở họ ra cổng! Chỉ vì người lái xe bóp còi lùi xe để cảnh báo anh ta đang đứng chắn đường. Chúa ơi, chuyện gì đã khiến anh ta như muốn lộn quần lên đầu vậy? Dù trông anh ta không hề giống một gã mặc quần bình thường. Hiệu Jockey, có lẽ vậy. Hay chỉ đơn giản là quần lót ống rộng mà thôi.
Ôi không! Làm sao mình có thể tặng cuốn nhật kí này cho Holly và Mark nếu nó chỉ chứa đầy những suy nghĩ viển vông về chiếc quần lót của một gã trai tình cờ nào đó!
Vậy mình phải tặng họ cái gì bây giờ? Mình không thể tặng họ giá đỡ nến hay thứ gì khác. Quà này dành cho Holly. Nó phải là gì đó thật ĐẶC BIỆT.
Thôi thì, dù sao chỉ mới nhắc đến quần lót một lần thôi mà. Hai người không phiền chứ hả? Nó cũng chỉ là một chiếc quần lót mà thôi.)
Tớ nói tới đâu rồi nhỉ? À đúng rồi. Nói đến Mark. Rất đáng yêu, dù anh ấy bắt cậu phải xem các sự kiện của Star Trek Thế hệ mới. Rất có trách nhiệm, với chuyên-mục-sức-khỏe-và-bác-sĩ đó. Nói đến chuyện này tớ mới nhớ, tớ cần hỏi anh ấy về nốt ruồi trên cùi chỏ. Chúa ơi, Holly thật may mắn! Cô ấy có thể nhờ kiểm tra nốt ruồi miễn phí bất cứ khi nào cô ấy muốn. Tại sao mình chẳng thể tìm được bạn trai nào với kĩ năng hữu ích tương tự thế kia? Tất cả những gì Malcom có thể làm là hạ gục mình trong trò Vice City. Như thế thì hay ho gì? Liệu việc đạt được điểm cao trong trò Vice City có thể giúp bạn thoát khỏi căn bệnh ung thư biểu mô đe dọa mạng sống không? Không hề.
Rồi, bây giờ thì mình hoàn toàn không thể tặng cuốn nhật kí này cho Holly và Mark. Mình mắc cái chứng gì vậy?
Anh Chàng Điện Thoại vừa mới ngắt ngang cuộc nói chuyện với người nào đấy mà anh ta đang gọi điện. Mình vừa nghe anh ta gắt: “Chuyện này không thể bào chữa!”. Mình chỉ có thể nghe lỏm được vậy thôi vì ở đây họ đang mở kênh CNN rất to. Bây giờ anh ta đang lấy ra một chiếc Blackberry. Anh ta bấm bấm một cách đầy giận dữ. Mình sẽ không bao giờ dám bấm nhanh như thế vào cái điện thoại của mình.
Nhưng có lẽ đó lại là chuyện tốt. Anh Chàng Điện Thoại là ví dụ điển hình cho tính cách Loại A, như đã minh họa trong tạp chí Shape tháng vừa rồi. Mình có thể nhìn thấy huyết áp anh ta đang tăng cao. Hi vọng anh ta không đột quị trên máy bay.
Dù rằng mình chẳng thấy phiền chút nào nếu phải hô hấp nhân tạo cho anh ấy.
Ôi Chúa ơi, không tin được mình lại viết ra điều đó!
Nhưng anh ta cũng thật dễ thương. Nếu bạn thích tuýp người cao ráo, vạm vỡ, tóc hung đỏ, mày-râu-nhẵn-nhụi-với-cặp-mắt-xanh-sắc-sảo-biết-sử-dụng-Blackberry.
Thôi rồi! Bây giờ thì mình hoàn toàn không thể tặng quyển nhật kí này cho Holly và Mark như món quà cưới nữa rồi.
Khoan, mình chỉ cần xé bỏ những trang bình luận về Chàng Điện Thoại. Hay chỉ cần tô đen chúng bằng bút Sharpie là được.
Hoặc thay vào đó, mình chỉ cần tặng Holly và Mark một khung hình bằng bạc xinh xắn từ cửa hàng Tiffany. Nhưng có vẻ món quà đó không xứng đáng dành cho người đã luôn cố gắng ngăn cản khi bạn nốc tequila nhiều lần như Holly đã làm cho mình.
Mặc dù rõ ràng là mình cũng thường xuyên ngăn cậu ấy. Gần đây nhất là thứ sáu vừa rồi khi toàn bộ phòng Mĩ thuật lôi cậu ấy ra ngoài tổ chức tiệc chia tay độc thân. Đối với hai nhân vật được cho rằng sẽ đào tẩu, Mark và Holly đã sớm nói lên số phận LẠ LÙNG của con người.
!!!! CNN đưa tin, một máy bay tại sân bay San Francisco đã bị hoãn lại vì có thông tin nghi ngờ rằng một hành khách nào đó trên máy bay đang nhiễm một loại virút có tính truyền nhiễm cao mà họ lo ngại có thể lây lan khắp toàn cầu!!!!
Cậu biết chuyện này có nghĩa gì không?
Nghĩa là tớ cần mua thêm nhiều thức ăn vặt.
Thật tình mà nói, những người đã lên chuyến bay đó suốt HAI GIỜ đều không được phục vụ thức ăn. Nếu tớ bay hai tiếng đồng hồ mà không ăn gì cả, tớ sẽ mắc chứng bệnh lạ lùng không thể thấy gì bằng một mắt. Khi đó sô-cô-la Toblerone cũng không giúp gì được. Tớ cần thực phẩm chứa nhiều protein. Như quả hạnh hun khói. Hoặc một ít bỏng ngô phó mát. Món này tớ cá ở Ý không có đâu. Tớ nên quay lại quầy miễn thuế để mua hàng, đề phòng khi…