Mỗi Chàng Một Nàng

Chương 17


Đọc truyện Mỗi Chàng Một Nàng – Chương 17

Chương 16
Mình chắc chắn tỉ lệ li hôn sẽ giảm nếu người ta nhận ra điều này. Và cũng ít đám cưới nữa. Nhưng chuyện đó cũng không tệ lắm.
Ôiiiiiii, mình ngửi thấy mùi ngựa rồi. Centro Ippico! Chúng ta về nhà rồi!
Gửi đến: Listserv
Từ: Peter Schumacher
Về việc: JANE HARRIS
TIN NÓNG HỔI ĐY, CÁC CẬU!!!!! Cuối cùng đám cưới có thể diễn ra rồi!
Chuyện thế này:
JANE HARRIS đã lái xe đến Roma để lấy APOSTILLE bạn chị ấy cần để tổ chức kết hôn! ĐÚNG VẬY! Chị ấy bước vào nhà vào khoảng 21:00 giờ, trong khi tớ và bà nội đang ngồi tại bàn ăn lớn trong biệt thự, cố gắng giúp hai người bạn của JANE HARRIS, người đã ănng hàu kém chất lượng nhưng bây giờ đã thấy đỡ hơn, húp một ít súp.
Khi bước vào, JANE HARRIS đang cầm trên tay APOSTILLE! Ngày mai đám cưới sẽ vẫn diễn ra theo kế hoạch! Hai người bạn của JANE HARRIS, dù vẫn đang mệt nhoài vì bệnh, đã nhảy cẫng hét lên sung sướng! Và JANE HARRIS nói rằng, “Đây là quà cưới tớ dành cho hai cậu!”.
Đó là món quà cưới tuyệt vời nhất mà một người đã tặng cho một người, Holly – bạn JANE HARRIS – tuyên bố.
Bà nội mình mở chai sâm-panh để chúc mừng.
Vậy nên, ngày mai tất cả các bạn hãy đến Ufficio of the Secretario của Castelfidardo lúc 9 giờ đúng nhé!
Đây là Peter, Fan Số Một của Wundercat, nói CHÚC NGỦ NGON!
Wundercat muôn năm!
Peter
Gửi đến: Holly Caputo
Từ: Darrin Caputo
Về việc: Xin chào, là mẹ của con đây
Holly, là mẹ đây. Có chuyện tồi tệ xảy ra rồi. Anh trai Darrin của con sắp kết hôn. Với một thằng đàn ông. Trên bậc thềm của Tòa Thị chính. Nơi bất cứ ai đều có thể trông thấy
Con phải về nhà ngay lập tức. Con biết anh trai mình không nghe lời mẹ hay bất cứ ai khác trong nhà này. Con phải ngăn anh mình. Mẹ không cho phép con trai mẹ tự sỉ nhục bản thân như thế.
Mẹ xin con, hãy khuyên anh con nên dừng ngay tất cả những chuyện này lại. Có lẽ thằng Mark cũng nên nói thêm vào. Nó là bác sĩ, chắc chắn thằng bé hiểu rõ chuyện này cực kì sai trái khi chống đối pháp luật công khai như thế.
Mong con sẽ về nhà khuyên bảo anh trai đáng thương đang mất phương hướng của con.
Mẹ
PDA của Cal Langdon
Mình đã đúng ngay từ đầu. Ngay từ khoảnh khắc đầu tiên trông thấy cô nàng – mang vác tất cả chai nước khoáng trong cửa hàng miễn thuế tại sân bay JFK – mình đã thầm nghĩ, “Thật điên rồ”.
Mình đã nghĩ như thế.

Tuy nhiên… đêm nay cô ấy đã khiến hai con người khốn khổ ngập tràn trong sung sướng. Mình chưa bao giờ trông thấy cặp đôi nào thảm hại như Holly và Mark, nằm bẹp trên bàn trong phòng ăn, khi hai đứa mình bước qua cửa. Dĩ nhiên là Mark hoàn toàn mất phương hướng, vì cậu ấy sẽ mù như dơi nếu không có cặp kính này. Mình bước vào và đưa nó cho cậu ta – thật ra mình phải đeo cho cậu ấy, vì cậu ấy thậm chí còn không trông thấy mình đang cầm cái gì – và sau đó Jane đặt mạnh tờ đơn lên bàn, “Đây là quà cưới cho hai người”.
Mình cứ tưởng bà Frau Schumacher sẽ lên cơn đau tim, vì trông bà rất phấn khích.
Nếu đúng vậy, chuyện này sẽ khá bối rối đây, có thể tưởng tượng ra cảnh phải hô hấp nhân tạo cho bà ấy, trong khi Mark nện huỳnh huỵch lên ngực. Mình còn có suy nghĩ đáng lo này – có lẽ do bà cô đã luôn lắng nghe lời mình nói một cách chăm chú (vì mình là người duy nhất ở đây nói được tiếng Đức chăng?) – rằng nếu bà ấy tỉnh dậy và thấy mình đang môi kề môi cùng bà, thậm chí đã truyền sự sống cho bà, có lẽ bà ấy sẽ… ừm, tận dụng cơ hội để hưởng thụ cho xem. Thậm chí còn chạm vào lưỡi mình nữa.
Có khi nào Jane nói đúng? Có khi nào quan điểm của Jane khi cho rằng hôn nhân là hợp lí đối với một số người là… không sai – mình và Valerie thất bại chỉ vì cô ta… ừm, làm “gái” sao?
Dường như vấn đề giữa mình và Valerie rất đơn giản.
Tuy nhiên…
Có lẽ hôn nhân chỉ dành riêng cho Mark và Holly. Họ đã quá hạnh phúc, nhảy nhót trong sung sướng, chẳng màng đến bao tử dễ buồn nôn đó. Phải nói rằng, mình không thể nào hiểu nổi làm sao người ta có thể hạnh phúc như vậy trước viễn cảnh sẽ được kết hôn bởi ông thị trưởng của một thị trấn luôn cống hiến xây dựng đàn xếp, trong khi cách xa gia đình hai bên hàng ngàn dặm.
Nhưng có lẽ trong đó ẩn chứa sự lãng mạn mà mình đã bỏ lỡ. Valerie luôn lên án mình là người khô khan. Cái máy giặt mình mua tặng cô ấy vào ngày Valentine luôn là nguyên nhân của mọi cuộc cãi vã. Cô ấy thích một cái vòng kim cương hơn.
Mình lại nghĩ máy giặt là một món quà hữu dụng, khi mình trông thấy cô ấy mất quá nhiều thời gian vì quần áo…
Bây giờ Holly đã tóm lấy Jane và hai người bọn họ – được theo sát bởi bà Frau Schumacher, người dường như trông rất nhanh nhẹn so với lứa tuổi và rõ ràng không muốn bỏ lỡ bất cứ chuyện gì – cùng biến mất. Rõ ràng họ đang nhốn nháo tìm cách ủi thẳng những nếp nhăn trên áo cưới mà những người còn lại không được phép trông thấy.
Trong khi mấy cô đang bận rộn như vậy, Peter và mình nỗ lực mang lại cho Mark một bữa tiệc chia tay độc thân què quặtà bi thảm nhất trong lịch sử. Què quặt là vì chú rể quá yếu ớt do bị ngộ độc thực phẩm đến nỗi cậu ấy không nhấc nỗi ly rượu đưa lên miệng. Bi thảm là vì thú tiêu khiển duy nhất chỉ là bầy mèo hoang đêm qua, chúng lại tìm đến mong ăn được vài miếng cá.
Thế đó. Không múa thoát y hay “em út” gì cho Mark cả.
Nhưng có lẽ cũng phù hợp với một gã trai đã chọn một nơi – kì lạ là cũng hay – éo le như nơi này để kết hôn.
Bây giờ Mark đang lảo đảo lên lầu đi ngủ – làm phiền đến mấy cô khi Holly đang thử áo cưới, chỉ cần đánh giá tiếng hét đầy căm phẫn vọng xuống từ cửa sổ – để lại mình cùng cậu bé Peter, người vừa hỏi liệu mình có biết Jane Harris có xuống lại không, hay cô ấy sẽ về thẳng phòng ngủ.
Thật cảm động khi cậu bé này cứ tin rằng mình luôn chia sẻ những suy nghĩ riêng tư cũng như dự định của cô Harris. Đây đúng là một giả định sai lầm, nên mình buộc phải nói với cậu bé rằng, mình, thật ra, chẳng biết gì cả.
Sau đó cậu bé đang bất bình này can đảm nhìn vào mắt mình và hỏi một cách rành rọt, rằng mình có ý định gì với cô ấy hay không.
Dĩ nhiên là một câu hỏi ngắn gọn. Cụm từ chính xác mà thằng bé thốt ra với giọng nói chống đối là “Anh và Jane Harris là người êu sao?” mà có lẽ thằng bé muốn dùng từ người yêu. Cũng không hẳn mình để ý đến cái nhìn khinh bỉ hiện lên mặt thằng bé khi mình nói với nó rằng không phải.
Lẽ nào mình không nên nói chắc như đinh đóng cột như thế?
Ít ra thằng bé không nói thêm từ nào. Thay vào đó, nó thong thả lôi ra bộ bài từ túi quần jean phía sau và hỏi mình có muốn chơi bài War[47] không.
Miễn cưỡng dành một đêm đầy sao đẹp mắt bên bờ biển Adriatic để chơi bài War với một thằng bé người Đức.
Mình không thể không tự hỏi liệu có phải gã nhân viên lãnh sự quán lúc chiều đã không đúng khi cho rằng thà kết hôn với một xác chết hơn một người đàn ông đến từ Le Marche hay không. Không phải mình đang ở đây nên mới cảm nhận như vậy. Chỉ là… nơi này dường như luôn tạo ra những điều trái ngược đối với những người bình thường….
Gửi đến: Cal Langdon
Từ: Mary Langdon
Về việc: Cám ơn anh
Ôi Chúa ơi, anh Cal, cám ơn anh đã gửi tiền cho em. EM thật sự đang rất túng quẫn. Jeff (người sở hữu chiếc ô tô) hóa ra là một tên tâm thần. Hắn đá em ra ngoài chỉ vì tình cờ trông thấy em nói chuyện với một gã khác. Em không biết hắn ta nghĩ mình là ai – một tên Taliban tàn độc sao? Chúa ơi, em rất ghét bị xem là vật sở hữu của gã nào đó.
Cũng chẳng sao vì em đã có cơ hội được gần gũi với nhóm lướt ván tuyết đẹp trai này. Họ thậm chí còn dư một phòng để em có thể ở ké. Một người trong số họ, anh Malcom, còn chỉ em chơi halfpipe. Anh ấy cho em dùng chung ván lướt và tất cả mọi thứ. Anh ấy nói rằng em có tài năng bẩm sinh. Ai mà biết được? Có lẽ lướt ván tuyết mới là sở trường của em, nhưng trước đây em chẳng hề hay biết, vì bố mẹ luôn dẫn anh em mình đến những bờ biển vớ vẩn đó khi đi nghỉ, thay vì dẫn chúng ta đi trượt tuyết, như những ông bố bà mẹ bình thường khác.

Dù sao thì, cám ơn anh về số tiền một lần nữa.
Lần tới em nói nhiều hơn nhé,
Mare
Gửi đến: Cal Langdon
Từ: Ruth Levine
Về việc: Chào cháu!
Chào cháu, Cal! Cô không muốn quấy rầy cháu thế này, nhưng cô chỉ tự hỏi không biết cháu có nhận được lá email lần trước cô đã gửi, và không biết cháu có thời gian suy ngẫm về những gì cô đã nói trong thư hay không. Về Mark và Holly. Cô biết cháu đang đi với thằng Mark, và cô chỉ hi vọng cháu có cơ hội nói chuyện khuyên giải nó. Vì những lí do không tiện kể ra đây. Lúc này cô và nó không nói chuyện với nhau cháu à. Hay nói cách khác, cô muốn nói chuyện với nó, nhưng nó dường như lúc nào cũng cáu kỉnh với cô. Cô biết chuyện này sẽ sớm kết thúc – cháu cũng hiểu tính khí thất thường của nó mà. Nhưng cô chỉ hi vọng rằng, trong lúc này, cháu để ý đến nó một chút, và cố gắng giúp nó không làm chuyện… thiếu suy nghĩ.
Dĩ nhiên cô không hề có ý nói rằng nó sẽ TỰ VẪN khi mâu thuẫn với mẹ ruột mình. Cô muốn nói những chuyện thiếu suy nghĩ đại loại như… cô không biết nữa – như CẦU HÔN con bé, hay gì đó. Con bé Holly. Không phải do cô không thích con bé hay không muốn con bé làm con dâu. Con bé là một người hết sức nhã nhặn. Tuy nhiên, con bé không giống gia đình cô.
Dù sao thì, cô thật lòng không muốn phá hỏng kì nghỉ của cháu khi cứ liên tục gửi email như thế này. Hi vọng cháu có thời gian vui vẻ. Nhưng cô cũng hi vọng rằng, nếu, cháu biết đấy, cháu có thể tìm cách chích cho thằng Mark một liều thuốc thực tế để nó nhận ra rằng kết hôn không phải là điều dễ dàng – đặc biệt đối với hai cá thể xuất thân từ hai nền văn hóa khác nhau – cô sẽ rất cảm kích.
Yêu cháu,
Ruth Levine
Nhật kí hành trình của
Holly Caputo và Mark Lavine
Jane Harris
Đêm nay Holly trông hạnh phúc hơn bao giờ hết. Thậm chí còn hạnh phúc hơn cái ngày Brad Toller mời cậu ấy đi khiêu vũ sau khi cậu ấy đã dành một năm để gây chú ý đến anh chàng. Thật lòng mà nói. Cậu ấy như đang TỎA SÁNG. Mặc dù gương mặt vẫn còn nhợt nhạt vì đã dành cả hôm nay và đêm qua để ói mửa – và bộ áo cưới dường như sắp tuột, vì cậu ấy gầy đi trông thấy – nhưng ngày mai cậu ấy sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất vũ trụ này.
Vậy là mình đã làm một điều đúng đắn, Cal và mình, đã dám khai man, vân vân và vân vân, tại văn phòng Lãnh sự hôm nay.
Bây giờ Holly đang trôi bồng bềnh về phòng ngủ trong cảm xúc mơ màng, và mình cũng nghe thấy tiếng Mark cùng bước vào phòng với cậu ấy. Bà Frau Schumacher dường như đã đi khỏi. Bây giờ mình mới nhận thấy CẢM GIÁC ĐÓI CỒN CÀO. Mình chưa ăn gì từ lúc bước chân ra khỏi khách sạn Eden lúc chiều, thế là mình xuống nhà bếp lục lọi xem có gì ăn được không, rồi sau đó đi thẳng lên phòng ngủ, vì ngày mai phải thức dậy sớm để tham dự lễ cưới.
Mình để ý tối nay Cal có vẻ im lặng, trong khi những người khác đang ăn mừng. Mình thậm chí không thể tưởng tượng nổi điều gì đang đầu anh ta. Cô vợ cũ để lại vết thương quá sâu. Mình chẳng ngạc nhiên chút nào nếu ngày nào đó đụng phải cô ta trong ngõ tối. Mình nghĩ có thể cho cô ta biết vài chiêu hay ho mình đã học lỏm được khi còn sống ở East Village, những chiêu cô ta không hề biết đến khi tham gia lớp quyền cước ở ngoại ô. Thật vậy, những cô gái như thế sẽ đi về đâu? Họ chiếm lấy những anh chàng hoàn hảo (được rồi, Cal có nhu cầu, nhưng thiết nghĩ lúc đó anh ta cũng không khoa trương như bây giờ) rồi phá hủy họ để những phụ nữ như mình phải gánh chịu hậu quả. Thật bất công.
Dĩ nhiên, không có nghĩa mình muốn có được Cal Langdon nếu anh ta không bị phá hỏng những phần tốt đẹp đó. Làm ơn đi! Điều cuối cùng mình muốn mới chọn bạn trai là một nhà báo.
Mặc dù anh ta nhìn rất hấp dẫn trong bộ đồ bơi đó …
Không! Dừng lại ngay! Mình KHÔNG cần hẹn hò một tên mê người mẫu! Làm như thế chỉ chuốc lấy đau khổ và ăn hàng đống kẹo Macadamia Brittle cho vơi bớt đau buồn mà thôi.
PDA của Cal Langdon
Thật quá sức chịu đựng. Mình đang ở Ý, trong một đêm ấm áp bên hồ bơi sáng lấp lánh dưới ánh trăng, với những hàng cọ đung đưa nhè nhẹ trong làn gió đêm dịu dàng, nhấm nháp đĩa ô-liu ngon lành và vài vụn phó mát cứng Parmesan cùng chai rượu vang hảo hạng, trong khi người phụ nữ kia lại đang tỏa ra một sức hấp dẫn giới tính mạnh mẽ…
Và mình đang chơi bài War cùng cô ấy.
Thế này là thế nào?

MÌNH làm sao vậy? Mình không nên muốn có người phụ nữ này. Cô ta có tất cả những thứ mình không thể chịu nổi… là nghệ sĩ, luôn ám ảnh bởi những nền văn hóa nổi tiếng, luôn làm theo ý mình, là một
Tuy nhiên…
Mình muốn hôn cô ấy.
Có lẽ là do ánh trăng tác động. Có lẽ chỉ do chốn chết tiệt này.
Hay chỉ bởi vì hôm nay cô ấy đã khiến mình cười rất nhiều.
Chết tiệt. Mình làm sao vậy? Cô ta khiến mình cười. Mark cũng khiến mình cười, nhưng mình đâu muốn hôn Mark. Mình thậm chí còn không thích những phụ nữ vui tính. Đặc biệt càng không thích những nữ nghệ sĩ vui tính.
Vậy tại sao mình lại khao khát muốn xử thằng bé này nếu trong năm phút nữa nó không chịu biến khỏi đây?
Một phút.
Hai phút.
Ba phút.
Nó vẫn chưa chịu đi. Nó kể chuyện gì đó về bộ truyện tranh yêu thích của nó. Dường như Jane biết truyện này, dù đó chẳng phải tác phẩm của cô. Có cả yêu tinh và người lùn. Peter liến thoắng nói rằng thằng bé biết tập cuối cùng sẽ được đăng báo trong hai tuần nữa. Jane, người quen biết tác giả, cũng nói rằng cô ấy biết kết thúc rồi, nhưng một mực làm eo không kể cho thằng bé biết. Thằng bé rất phấn khích, cứ theo năn nỉ Jane. Nhưng cô một mực từ chối tiết lộ thông tin, và rút ra con tám, trong khi Peter cũng vừa rút ra con tám.
War[48].
Cô ấy thắng
Ánh nến soi sáng vài mảng tóc trên mái tóc sậm màu của cô, và khiến mắt cô như sáng lấp lánh. Làn da cô trông mịn màng bóng mượt như bơ…
Mình làm sao vậy? Mình KHÔNG muốn dính líu đến cô gái này. Hay bất cứ cô nào tương tự. Mình còn một cuốn sách phải viết. Mình cần tìm một nơi để ở. Mình thậm chí còn không có máy giặt khô. Mình không thể bước vào một mối quan hệ…
Được rồi, mình cho thằng bé thêm năm phút nữa để biến khỏi đây. Gần nửa đêm rồi. Không phải thằng bé cần về nhà để hack vào hệ thống máy tính nào đó sao?
Bây giờ cô ấy lại hỏi thằng bé về Annika. Annika là đứa quái nào nữa? À, con bé tại văn phòng thị trưởng. Con gái ông thị trưởng. Peter nói một cách mỉa mai về Annika, người mà rõ ràng cậu ta thầm thương trộm nhớ, người cứ ngỡ rằng sự cứng nhắc của Peter cũng có nghĩa cậu ta không có cảm tình với mình.
Mình ra con hai. Peter cũng vậy.
Lại War.
Ô, lại war tiếp, cậu bé ạ. Nhiều hơn cậu tưởng đấy.
Khoan nào, cái gì vậy?
Tiếng mèo kêu. Những con mèo đã quay trở lại.
Cô ấy đứng dậy đi vào nhà bếp để tìm chút thức ăn cho chúng. Cuối cùng chỉ còn lại Peter và mình.
Trước khi cô ấy quay trở lại với vài hộp cá ngừ, Peter đã đi khỏi.
“Peter đâu rồi?”, cô ấy hỏi
Mình không thể không tin rằng, thật sự cô ấy không biết.
Đây là một bí mật mình hạnh phúc đến nỗi không thể tiết lộ cho cô ấy.
Nhật kí hành trình của
Holly Caputo và Mark Lavine
Jane Harris

ANH TA MẤT TRÍ RỒI SAO? Mình biết anh ta nghĩ mình ngốc nghếch, với hình xăm “con mèo nhỏ” và đôi giày cao gót lúc nào cũng vấp ngã và cả vụ “carabinieri”.
Nhưng mình chưa từng nghĩ anh ta dám cho rằng mình là CÁ THỂ XUẨN NGỐC NHẤT HÀNH TINH.
Mình sẽ là người như vậy nếu thuận theo thói quen nói câu “Chỉ một nụ hôn thôi mà, chẳng có ý nghĩa gì cả” của anh ta.
Nhưng bạn biết không? Mình sẽ không để anh ta tự tung tự tác. Phá hỏng đám cưới này. Đêm nay anh ta muốn hờn dỗi kiểu gì cũng được, nhưng nếu ngày mai anh ta bước xuống lầu với gương mặt không rạng rỡ nụ cười hạnh phúc, mình sẽ véo vào lông tay anh ta một cái thật đau đủ để nhớ đời.
Anh ta nghĩ mình là ai, Enrique Iglesias à? “Tôi chỉ muốn hôn cô. Cô là nghệ sĩ mà. Tôi tưởng những người như cô quá quen với chuyện này rồi chứ?”.
Sao cũng được!
Rõ ràng anh ta nghĩ vì mình là một bà cô chưa kết hôn đang sống với một con mèo, ắt hẳn mình cũng khao khát lắm. Hay não cũng teo lắm.
Ừ, mình sẽ là một bà cô ham hố – hay não teo – nếu mình chịu lên giường cùng ANH TA. Sao chứ, chỉ vì hôm nay anh đã giúp tôi (thật ra là Holly và Mark), nên tôi chịu ngủ với anh ta sao? Vì cả hai đã có bữa ăn trưa lãng mạn và vui vẻ, nên tôi dễ dãi vậy sao? Đừng có mơ.
Đúng là hắn ta cực kì quyến rũ. Mình công nhận lúc nãy có lén ngắm tay hắn khi cả bọn cùng chơi bài, một đôi tay to và chắc khỏe, chính xác là đôi tay mà bất cứ cô gái nào cũng đều muốn chúng vuốt ve khắp cơ thể.
Anh ta có thể tạo ra sự quyến rũ nếu anh ta cố ý như thế. Cả hài hước nữa.
Anh ta cũng là người thông minh. Ít ra là về những vấn đề không liên quan đến phụ nữ. Anh ta cũng vui tính, như hôm nay khi ở Tòa Lãnh sự, anh ta nói chuyện với Rhonda.
Và anh ta cũng tốt với mèo nữa – khi anh ta nghĩ không có ai trông thấy.
Nhưng xin lỗi nhé, những tháng ngày đồng ý ngủ với bất cứ gã trai nào chỉ cần người đó có đôi tay mạnh mẽ và khiếu hài hước đã QUA RỒI. Vì bạn biết bạn mất điều gì không? Lại một đêm nữa với một anh chàng nóng bỏng vui tính nào đấy, người dường như chẳng thèm đi cùng bạn đến tiệc Giáng sinh tổ chức ở công ty hay cùng chia sẻ hóa đơn tiền điện – thế nào cũng không đủ khả năng trả một nửa tiền thuê nhà, dù anh ta đã chính thức dọn về ở chung.
Mình đã qua thời đó rồi. Qua LU rồi.
Bạn cho rằng lẽ ra mình nên rõ ràng với anh ta ngay từ đầu. Mình biết mình là một nghệ sĩ, một khái niệm đối với anh ta cũng tương tự như “kẻ bạt mạng” vậy. Nhưng lẽ nào mình khiến anh ta nghĩ mình cũng thuộc tuýp người tình một đêm? Chẳng phải đã quá rõ ràng, chỉ cần nhìn cách mình liên tục lấy dẫn chứng Ladyhawke và sự thật về diều hâu và chó sói giao phối với nhau để duy trì nòi giống, cũng chứng tỏ rằng mình luôn tôn thờ chủ nghĩa một vợ một chồng và sự ràng buộc trong hôn nhân hay s
Rõ ràng anh ta đã không hiểu ý mình. Mình bước ra ngoài với tô thức ăn cho mèo cầm trên tay thì trông thấy Peter đã đi rồi – kì lạ thật, vì cả bọn vẫn đang chơi dang dở khi mình đứng dậy.
Thế là mình, “Peter đâu rồi?”, Cal trả lời, “Tôi đưa thằng bé hai mươi euro và bảo nó trốn đâu đó đi”.
Mình: “Anh LÀM GÌ?”
Cal: “Cô nghe rồi mà. Cũng khuya rồi. Nãy giờ thằng bé cứ ngồi đây cản mũi tôi”.
Rồi anh ta đột ngột ôm lấy vai mình, và trước khi mình nhận thức được chuyện gì đang diễn ra (thật đấy, mình không MẢY MAY nghĩ rằng anh ta cũng có ý với mình. Vì anh ta không hề tỏ ý nào khác ngoài việc luôn chê bai ngay từ lúc đầu tiên hai đứa gặp nhau. À, trừ việc choàng tay ôm mình, lúc ở Lãnh sự quán. Nhưng đó chỉ là giả vờ!) anh ta kéo mình sát vào người và bắt đầu hôn mình.
Hôn mình! Như một cảnh lãng mạn trong tiểu thuyết!
E hèm, anh ta chẳng vụng về trong chuyện hôn chút nào. Thật ra, anh ta khá kinh nghiệm.
Và, không hẳn mình không thích. Còn hơi thích nữa. Tất cả những phần khác trên cơ thể mình luôn có thói quen mềm nhũn đi khi ai đó nóng bỏng cố ý hôn mình thì bây giờ, chúng cũng nhũn ra, như thường lệ, khi anh ta hôn mình.
Phải thú nhận rằng trong tích tắc, mình đã nghĩ “Ôi trời ơi! Anh ấy thích mình! Anh ấy THẬT SỰ thích mình!” và mình thoáng tưởng tượng đến cảnh hai đứa tay trong tay tản bộ một cách lãng mạn trên Đại lộ số 2 và đi đến Veselka để dùng bánh kếp và mình giới thiệu anh ấy với con Dude. Thế là mình bắt đầu đáp trả nụ hôn của anh…
Nhưng ngay lập tức mình nhận ra rằng… cảnh lãng mạn đó sao? Sẽ không bao giờ là sự thật. Vì anh ấy tin vào tình yêu, hôn nhân lại càng không. Anh ấy sẽ KHÔNG BAO GIỜ đến Veselka để dùng bánh kếp với mình, cũng như không đủ gắn bó để cùng mình đến gặp con Dude – chắc cũng không đủ lâu để tạo thành mối quan hệ có ý nghĩa. Làm sao mình có thể giới thiệu con Dude với một người đàn ông mình không chắc nó còn được gặp nữa không? Nó rất nhạy cảm, một khi nó đã gắn bó, sẽ bền chặt mãi mãi. Nó không buồn đụng đến Friskie nhiều ngày trời kể từ khi Malcolm dọn đi.
Và tiếng Holly đột nhiên vang trong đầu mình khi cậu ấy nói cậu nên bắt đầu nghĩ về tương lai, và hẹn hò với những người thật sự muốn dính với cậu để thay đổi. Rồi mình nhớ đến cô dâu mình trông thấy ngoài nhà thờ ở Rome, cô ấy trông rất hạnh phúc, và bố cô ấy luôn nở nụ cười rạng rỡ nhìn con gái…
Ngay lập tức, mình nhận ra một điều, mình đã không sẵn sàng chấp nhận kể từ lúc bước chân vào đại học, hay bất cứ khi nào đấy, đó là mong muốn được kết hôn không còn mạnh mẽ như lúc mình chơi búp bê Barbie khi còn học lớp năm nữa.
Và đó là lúc mình nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ MUỐN kết hôn. Mình muốn chứ. Mình thật sự rất muốn. Mình muốn cầm trên tay bó hoa, mình muốn đi trên thảm đỏ, mình muốn mặc áo cưới và đội mạng che mặt, mình muốn có một ông bố đang xúc động và những cô bé rải hoa và chỉ có cái chết mới chia lìa vợ chồng mình.
Vậy tại sao mình lại hôn một gã trai luôn cho rằng hôn nhân chỉ là một thể chế lạc hậu cần được loại bỏ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.