Mỗi Chàng Một Nàng

Chương 15


Đọc truyện Mỗi Chàng Một Nàng – Chương 15

Chương 14
Và tại sao đất nước này lại TỤT HẬU đến vậy??? Nếu một người muốn kết hôn ở đây, trong khi cô ấy có đầy đủ giấy tờ được làm từ Mỹ, tại sao lại KHÔNG CHO??? Sao phải bắt cô ấy đi khắp nơi để lấy THÊM đơn? Có phải đây là cách để họ thử xem người ta có thật lòng muốn kết hôn hay không? Chỉ là một LÁ ĐƠN thôi mà, ai lấy mà chẳng được…
Ồ la la.
Ai lấy mà chẳng được.
PDA của Cal Langdon
Thề có Chúa, mình không biết chuyện này đã xảy ra như thế nào. Điều gần nhất mình biết là mình đang êm ái giấc nồng.
Sau đó, chưa đầy năm phút trước, một tên lửa nhỏ bé nhưng rất cương quyết lao tới giường mình, xé toang drap giường đã được xếp hết sức thoải mái, rồi hét toáng vào tai mình đã đến lúc thức dậy để lên xe rồi.
Mình chỉ mơ hồ nhớ rằng cái tên lửa này hình như là giống cái – nhưng đã không được phóng thích một cách hợp lí. Mãi lúc sau mình mới nhận ra, thứ giống cái đó, có hình dáng của một phụ nữ.
Một cốc cà phê được nhét vội vào tay mình, và mình bị hối thúc phải thay đồ. Ừ, thì thay. Sau đó, khi mình loạng choạng đi xuống lầu, tự hỏi chuyện gì đang xảy ra và tại sao bà Frau Schumacher lại đứng bên bếp lò, hình như đang nấu món súp gì đó, đột nhiên mình bị tóm lấy một cách thô bạo, bị đẩy ra ngoài, và bị xô vào ghế ngồi trong ô tô, rồi được chở đi với một vận tốc chóng mặt xuống con đường nhỏ bởi một người rõ ràng chẳng rành việc lái xe.
Ai đó nếu nhìn kĩ sẽ giống hệt Jane Harris.
Đang phê thuốc.
Thôi đúng rồi. Mình đã dần nhớ lại. Hôm nay tụi mình phải hộ tống Mark và Holly đến Rome để họ có thể lấy lá đơn cần thiết tại đại sứ quán Hoa Kì.
Tuy nhiên, vì lí do nào đó, Mark và Holly không có mặt trên xe.
“À, Jane này”, mình hỏi, bằng một giọng hết sức nhẹ nhàng để người phụ nữ ngồi cạnh bên – đang căng mắt nhìn đằng sau tay lái – không giật mình. “Không phải chúng ta đã quên mất thứ gì rồi sao? Hay chính xác là, ai đó thì phải? Hay, một cặp nào đó mới đúng?”.
Cô ấy dường như chẳng thèm để ý đến sự hiện diện của mình trong xe. Cô nàng đang hết sức chăm chú quan sát kính chiếu hậu, tính toán khoảng cách với xe đang chạy tới, để có thể rẽ ra strada principale[40].
“Mark và Holly bị ngộ độc thực phẩm”, mình khá ngạc nhiên vì cứ tưởng cô ấy không thèm trả lời. “Họ không thể làm được. Chúng ta phải đi mà không có họ”.
“Tôi hiểu rồi”. Mình cố tỏ ra biết điều hết mức có thể, vì cô ấy rõ ràng chẳng quen với việc vừa lái xe vừa nói chuyện. “Vậy tôi có nên hiểu rằng chúng ta sẽ đi xin lá đơn mà họ đang thiếu không?”
“Đúng vậy”. Cô ấy thảy thứ gì đó vào người mình. Nhìn xuống, mình trông thấy một cặp hộ chiếu. “Đừng lo, tôi đã lấy hộ chiếu của họ. Cả giấy khai sinh”.
Thật
“Cô thật sự nghĩ rằng đại sứ Mỹ sẽ cấp đơn, nếu ta đưa cho họ hộ chiếu và giấy khai sinh của bạn mình”, mình hỏi, giả vờ thuận theo cô nàng, “chỉ đơn giản bởi vì chúng ta năn nỉ họ làm vậy thôi?”.
Im lặng.
“Không”, cô nàng đột ngột trả lời khiến mình giật cả mình. “Họ sẽ cấp đơn vì chúng ta nói với họ rằng chúng ta là Mark Levine và Holly Caputo”.
Điều buồn cười nhất mình được nghe sáng nay.
“Không phải chuyện này sẽ hơi khó khăn sao?”, mình lại hỏi. “Cứ nhìn Mark có tóc đen và đeo kính cận, trong khi tôi có tóc vàng và thị lực hoàn toàn bình thường?”
Điều tiếp theo mình biết, cặp kính của Mark bay vèo đến người mình.
“Tôi chôm được trên chiếc bàn kê cạnh giường ngủ”, cô bắt cóc giải thích. “Anh không thể biết được Mark có tóc đen khi nhìn vào tấm hình đó. Nó là hình đen trắng kia mà. Anh có thể giải thích tóc anh bị tẩy màu do ánh sáng mặt trời, hay gì cũng được, nếu có ai muốn hỏi. Nhưng chẳng ai buồn hỏi đâu”.
Đáng buồn ở chỗ, mình bắt đầu dần tỉnh ngủ. Thậm chí đáng buồn hơn, chuyện này bắt đầu chẳng giống một giấc mơ chút nào, mà ngày càng giống một cơn ác mộng ở thực tại.
“Khoan nào. Cô nói nghiêm túc đấy à?”. Vì trông cô ấy CÓ VẺ hết sức nghiêm túc. Trong khi xe thì nẩy tung xuống strada principale – chạy ngang qua biển báo viết ROMA – với một vận tốc hết sức đáng nể. “Chúng ta sắp GIẢ DẠNG Mark và Holly sao?”
“Sao lại không?”. Cô ấy lái xe vượt qua một chiếc xe tải chở đầy – không nhìn cũng đoán được – vô số những con gà còn sống, được chất cao chót vót. Chúng kêu quác quác một cách điên cuồng nhìn mình. “Tất cả những gì chúng ta cần làm là đưa ra hộ chiếu và giấy khai sinh, rồi kí vài tờ giấy. Có gì to?”
“TO”, mình nói (kể từ khi nào người ta đã bỏ chữ “tát” khi muốn nói có gì to tát đâu vậy? Đây là phong cách nghệ sĩ hay sao? Mary cũng nói y như thế), “ở chỗ, đó chính là điều tôi tin rằng người ta gọi là giả mạo. Và có lẽ là sự khai man. Và có thể là những tội danh khác nữa”.
Jane Harris không thèm nhìn mình lấy một lần. Cô ấy đang đeo kính đen, rất khó nhìn vào đôi mắt ấy, nên chẳng thể biết được liệu cô ấy có muốn khẩu chiến hay không.
“Ôi, thôi đi”, cô ấy nói. “Như thể chúng ta sẽ bị bỏ tù không bằng. Mark là bác sĩ, không nhớ sao? Không ai có thể đọc ra chữ kí của anh ấy. Còn tôi là một họa sĩ. Tôi đã quá quen với việc giả mạo chữ kí của mẹ Holly trên phiếu học tập cũng như giấy xin phép rồi. Tôi nghĩ cũng rất dễ dàng khi giả mạo chữ kí của Holly mà thôi. Còn anh chỉ cần nguệch ngoạc vài nét cho Mark là được”.
Từ một vấn đề buồn cười đã dần chuyển sang một tình huống không thể nào cười nổi.

“Jane”, mình cố thêm lần nữa. “Phải chăng cô đang bắt cóc và cưỡng ép tôi cùng đi đến Rome để cùng phạm tội lừa dối chống lại chính phủ Mỹ?”
Cô ấy phớt lờ tính nghiêm trọng của vấn đề, chỉ đơn giản trả lời, “Thôi, anh im đi rồi uống cà phê và cứ tiếp tục gõ gõ gì đó vào cái máy của anh, nếu điều đó giúp anh thoải mái hơn. Có vài ổ bánh mì Peter đã mua để ở đằng sau nếu anh muốn ăn. Và tôi không bắt cóc anh. Tôi không đòi ai tiền chuộc vì anh cả. Làm như có ai chịu trả tiền nếu tôi làm vậy không bằng”.
Nước Ý phải ban hành thêm luật lệ ngăn cấm những chuyện thế này… lợi dụng một người đàn ông khi người ta vẫn đang ngái ngủ, cưỡng bức người đó để rồi lái xe hàng trăm kilomet đến một thành phố mà anh ta chỉ vừa đến đó cách đây một hai ngày, nơi anh sẽ bị ép buộc giả danh một người đàn ông khác…
ô ấy đang mang giày Adidas, nhưng mình vẫn trông thấy hình xăm đầu con mèo. CÓ phải do trời còn tinh mơ, hay nó thật sự có thể… chà… nháy mắt với mình?
Nhật kí hành trình của
Holly Caputo và Mark Lavine
Jane Harris
Chuyện này sẽ thành công. Chuyện này PHẢI thành công.
Mình biết Cal không hề ngờ rằng chuyện này sẽ xảy ra (ngạc nhiên quá nhỉ).
Nhưng ANH TA thì biết cái gì? Anh ta chống đối hai người bọn họ tiến tới hôn nhân trước cả khi những chuyện thế này xảy ra. Nhìn anh ta kìa, hỏi thăm có chìa khóa để vào toa-lét nam không. Anh ta VẪN còn lơ mơ không có khái niệm gì về xung quanh. Tóc phía sau đầu thì dựng đứng lên theo một phong cách thời trang hết sức lập dị – nhưng cũng không kém phần gợi tình.
GỢI TÌNH???? Mình đang NGHĨ gì vậy???? Mình đang làm NHIỆM VỤ ở đây. Mình không nên nghĩ về tình dục vào những lúc như thế này!!!
Chuyện này PHẢI thành công. Được nửa chặng đường đến Rome rồi, chỉ mới mười giờ kém thôi. Mình nên đến đó trước giờ ăn trưa… nhưng có lẽ mình sẽ đến đó khi người ta chuẩn bị nghỉ trưa rồi.
Nhưng không sao. Đây là đại sứ quán Mỹ. Họ KHÔNG LẼ NÀO cũng nghỉ trưa suốt bốn tiếng đồng hồ. Ơn Chúa, họ là NGƯỜI MỸ. Có lẽ họ chỉ nghỉ trưa một tiếng thôi, như tất cả những người bình thường khác. Thế nên mình có thể hoàn tất đơn, lấy APOSTILLE, và lên xe vào khoảng hai ba giờ gì đó, và trở về nhà trước khi trời tối.
LÀM ƠN chỉ nghỉ trưa một tiếng thôi…
Gửi đến: Jane Harris
Từ: Holly Caputo
Về việc: Cậu đi đâu vậy?
Xin lỗi nếu tớ có đánh sai chính tả nhé, tớ không nhìn rõ lắm, đầu tớ đang đau như búa bổ. Nhưng hai người đang đi đâu vậy? Bà Frau Schumacher – người đã đối xử rất tốt với tụi mình – nói rằng bà ấy không biết, hai người bỏ đi không hề nói với ai tiếng nào…
Dù sao thì, tớ cũng yên lòng. Khi cậu không có mặt ở đây để chứng kiến cảnh này. Hi vọng hai người có thời gian vui chơi thoải mái ở đâu đó. Tớ rất xin lỗi khi phá hỏng kì nghỉ của cậu thế này. Cả chuyện đám cưới nữa, tớ biết cậu cũng rất mong đợi chuyện này. Cũng nhiều như tớ mà thôi— 02q9375)(*&@
Xin lỗi, tớ không thể ngừng khóc được, nên không thấy rõ bàn phím.
Dù sao thì, tớ cũng rất vui khi thấy cậu và Cal hòa hợp với nhau. Hi vọng hai người đang đi đến Loredo hay nơi nào đó. Khu này cũng có nhiều cảnh đáng xem. Như nhà Madonna. Các thiên thần đã nhấc nó lên và mang nó đến Le Marche từ vùng Đất Thánh…
Ừm, tớ chỉ muốn hỏi, cậu có trông thấy mắt kính của Mark không? Anh ấy khẳng định đã để nó ở đầu giường, nhưng bây giờ không cò
Dù sao cũng không có gì quan trọng, vì nơi duy nhất anh ấy có thể đến là nhà tắm mà thôi. Tuy nhiên, sao vẫn lạ quá.
Ừm, hồi âm cho tớ khi cậu có thời gian rảnh nhé. Ôi, Chúa ơi, lại nữa rồi – tớ phải đi ngay đây…
Holly
Nhật kí hành trình của
Holly Caputo và Mark Lavine
Jane Harris
Đến nơi rồi!!!! Đại sứ quán Hoa Kì!!! Hai đứa đã đi liên tục chỉ dám nghỉ ngơi vài phút thôi!!!! Cal lái thay mình sau khi dừng chân ở trạm Mobil, sau đó hai đứa BAY thẳng mấy trăm kilomet tiếp theo.
Hơn nữa, anh ta cứ nằng nặc đòi đi tuyến đường khác, con đường này không đi qua núi. Như thế lại hóa hay, vì mình quên mang theo thuốc chống ói Dramamine. Hai đứa đến Rome lúc 12 giờ kém 15.
Và bây giờ đang có mặt tại đây!!!!
Phải nói rằng, nơi này chẳng giống như mình tưởng tượng chút nào. Phía bên trong, nhìn nó giống văn phòng của một nha sĩ. Có những chiếc ghế để gần đó cho mọi người ngồi đợi và một bàn tiếp tân có lắp kính để bạn có thể lấy số (chà, giống bàn của người bán thịt hơn nha sĩ nữa, nhưng sao cũng được). Số của mình là 92.

Mình phải nói rằng, Tên Mê Người Mẫu khá chuyện hơn mình nghĩ, chỉ cần đánh giá hành động đầu tiên của anh ta trong xe, khi anh ta hoàn toàn tỉnh ngủ. Phải công nhận mình cũng có phần cưỡng ép anh ta. Mình biết anh ta vẫn chưa tỉnh ngủ khi bị ép ngồi vào ô tô.
Tuy nhiên, anh ta đón nhận nó như một môn thể thao phải chơi vậy. Nguyên cả buổi sáng, anh ta không hề hé răng tuyên truyền tư tưởng chống đối hôn nhân tiếng nào. Có lẽ cuối cùng thì anh chàng cũng hiểu vấn đề rồi.
Fat-bottomed girls
They make the ronkin’ world go round…[41]
Ôi Chúa ơi, mình không TIN được đó là những gì mình đã nghe suốt chuyến đi! Cả hai đang chạy THẲNG đến cửa hàng băng đĩa và mua đại một CD khác. Mình không quan tâm nó là gì. Miễn KHÔNG PHẢI Queen.
Mặc dù phải công nhận rằng, Freddy Mercury khiến mình hài lòng hơn. Chúng ta là những nhà vô địch, các bạn ơi…
Ô kìaaaaaa, họ đang gọi số. 92, 92, là 92!!!!!!! 28 sao?
28????
Cal chỉ nhìn mình rồi nói: “Có vẻ chúng ta phải chờ ở đây hơi lâu đấy”.
Câu nói giảm hay nhất trong năm.
Và tất cả những gì mọi người phải đọc là tạp chí Thời gian Quốc tế[42]! Đọc Thời Gian Quốc Tế giúp quên đi Thời Gian Thực Tại, cũng giống như ngồi xem bản tin địa phương vậy, chỉ có điều không có những bản tin về tai nạn do máy cắt cỏ mà thôi.
Mình sắp CH
Nhưng cũng đáng. Cũng đáng nếu vì Holly. Chuyện này là vì cậu ấy. Và cả Mark nữa. Đây sẽ là…
ÔI CHÚA ƠI, ĐY SẼ LÀ MÓN QUÀ CƯỚI MÌNH TẶNG HỌ!!!!
ĐÚNG VẬY!!! Sao trước đây mình không nghĩ ra??? Mình không thể tặng họ cuốn nhật kí này – ừm, đặc biệt không phải bây giờ vì mình đã đề cập đến pheromone quyến rũ giống cái của Cal – mình sẽ tặng họ cái này… một lá đơn có thể cho phép họ kết hôn vào ngày mai.
Thiên tài. Đúng là thiên tài. Món quà này tuyệt hơn NHIỀU so với giá đỡ nến hay những thứ vớ vẩn khác.
Ôooooo, họ lại đang gọi một số khác… 92 đi. LÀM ƠN!!! Cầu cho 29 đến 91 đã bỏ đi đâu mất rồi.
Khoan nào. Họ không gọi số. Anh ta đang để một tấm bảng lên bàn. Nó nói gì vậy?
PDA của Cal Langdon
Không tin được chuyện này lại xảy ra. Không tin được mình phải đổi sang làm những chuyện như thế này. Mình đến Rome, có lẽ là một trong những thành phố đa dạng về ẩm thực nhất thế giới, nổi tiếng về phong cách ẩm thực, và thời gian ăn trưa chậm chạp kéo dài…
Và bây giờ mình đang dùng món pizza cà tím tại Amici Amore, một kiểu nhà hàng bán thức ăn nhanh có mặt khắp nơi trên nước Ý.
Phía sau còn có KHU VỰC CHƠI ĐIỆN TỬ.
Lẽ ra mình phải lên tiếng. Lẽ ra mình phải giải thích, rằng khi một người Rome treo bảng thông báo văn phòng sẽ đóng cửa vô thời hạn, anh ta thật lòng có ý như vậy.
Nhưng không. Cô ấy vẫn cố cãi. Cô ấy cố thuyết phục rằng chỉ cần cả hai ăn nhanh một bữa trưa nhẹ rồi nhanh chóng trở lại đại sứ quán, có thể chúng ta sẽ nhích thêm được một chút trong hàng dài người đang chờ ở đó. Mặc dù chẳng có hàng người nào cả, và sự thật là, cô ấy đang cầm trong tay một con số rõ ràng sẽ không được gọi cho đến ngày mai, hay thậm chí tuần tới.
Sao mình không mạnh dạn lên tiếng? Chuyến đi này không thể vô ích như vậy. Ngay bây giờ hai đứa có thể dùng một bữa ăn trưa thong thả và lãng mạn tại khu vườn ấm cúng phía sau khách sạn nào đó – lắng nghe tiếng chim bồ câu gù thay vì âm thanh những tiểu hành tinh bị bắn tung tóe bởi những nòng súng laser của máy tính đằng kia – tận hưởng ánh nắng mặt trời thay vì ánh đèn neon mờ mờ ảo ảo này.
Sao cứ để cô ấy lúc nào cũng làm theo ý mình? Đặc biệt là khi ý kiến của cô ấy bao giờ cũng dở tệ?
Mình không thích cà tím.
Mình phải đấu tranh. Khi cô ấy trở lại từ phòng vệ sinh, mình sẽ vùng lên. Mình sẽ nói cho cô ấy biết kế hoạch này đã nắm chắc thất bại. Mình sẽ nói cho cô ấy hiểu chuyện này hoàn toàn lãng phí thời gian, và cả hai nên trở về biệt thự để tận hưởng vài ngày sót lại của kì nghỉ. Mình sẽ nói cho cô ấy biết…
Cô ấy ra rồi.
Ô. Cô ấy nói phải đi thôi.
Nhật kí hành trình của

Holly Caputo và Mark Lavine
Jane Harris
Nhà hàng ngu ngốc! Rome ngu ngốc! Nước Ý ngu ngốc!
Phòng vệ sinh ở đây mắc cái CHỨNG gì vậy???? Thật tình. Mình phải vào nhà hàng Amici Amore ngu ngốc đó, và đâm đầu vào toa-lét nữ, ấn tượng đầu tiên là, toàn bộ nơi này được treo đèn màu đen – tại sao chứ? À, đó là vì (Cal nói với mình) sẽ gây khó khăn cho bọn nghiện hút, khiến chúng không thể tìm thấy mạch máu nếu chúng muốn hút chích trong đó.
Nhưng đó vẫn chưa phải là điều tồi tệ nhất. Ôi, không!
KHÔNG CÓ TOA-LÉT NÀO TRONG ĐÓ CẢ. Không có. Không một cái nào. Nơi được gọi là toa-lét hóa ra chỉ là một cái lỗ. MỘT CÁI LỖ NGAY TRÊN SÀN. Với hai dấu chân nằm hai bên, và hai thanh để bám tay vào.
Được thôi, có lẽ PHỤ NỮ Ý biết nó là gì. Nhưng mình chưa bao giờ trông thấy thứ gì như thế, và mình KHÔNG HỀ BIẾT nên làm gì với thứ đó. Có lẽ chúng ta cần để chân lên dấu chân đó. Và rõ ràng chúng ta phải vịn vào tay cầm.
Và sau đó thì làm gì? Ngồi xổm à?
MÌNH KHÔNG MUỐN NGỒI XỔM.
Ôi Chúa ơi, đất nước này LÀM SAO vậy?
Cal nói anh ta biết một n không xa nơi này lắm, anh ta chắc chắn nơi đó sẽ có toa-lét trong nhà vệ sinh. Mình đang hoảng loạn, mình cứ để anh ta chở đi như thế. MỘT CÁI LỖ. MỘT CÁI LỖ. Amici Amore có NGHĨA là gì? MỘT CÁI LỖ LỚN Ở ĐY sao?
Ô. Cal nói nó có nghĩa Yêu Các Bạn (amici = các bạn, amore = yêu).
Yêu Các Bạn. Ha! Thỏa Mãn Các Bạn thì có. Bằng cách chỉ cho họ đến đó. ĐỂ XEM CÁI LỖ.
Nhưng anh ta đang chở mình đi đâu? Mình đã dặn Cal không nên đi quá xa Lãnh sự quán, vì mình CHẮC CHẮN họ không nghỉ trưa đến ba tiếng đâu. Họ là NGƯỜI MỸ, thật may mắn. Tấm bảng đó chẳng qua chỉ là một thủ đoạn nhằm hạn chế số người gặp phải những vấn đề vớ vẩn lặt vặt như mất hộ chiếu hay đại loại vậy. Họ không lừa được MÌNH đâu. Mình đã đi một đoạn đường rất dài. Mình không quan tâm sẽ mất bao lâu. Mình sẽ ngồi chờ ngay đó cho đến khi…
Ôiiiiiiiiii, một tòa nhà thật đẹp!
Hotel Eden
Sesto piano, la nostra terrazza ristorante da dove si può ammirare uno dei più bei panorami sulla Città Eterna.
Gli altri ce la invidiano, noi ve la offriamo. Oltre all’incantevole panorama, “La Terrazza dell’Eden” è da segnalare per i prestigiosi riconoscimenti tra cui uno Stella Michelin.
Khách Sạn Eden
Khách sạn sáu tầng của Rome:
Nhà hàng chúng tôi sẽ làm hài lòng quí khách với phong cách ẩm thực Địa Trung Hải cùng cảnh đẹp vô đối nhìn về Bảy Ngọn Đồi[43] của Rome.
“La Terrazza dell’Eden” là một trong những nhà hàng sành ăn uy tín nhất Rome và rất tự hào khi được phong tặng một sao Michellin.
Degustazione
Carpaccio scottato di branzino e capesante con olio extra vergine al basilico
Mezzi rigatoni grezzi all’aragosta con crema di zucca
Ravioli di barbabietola con polenta e taleggio
Coda di rospo al forno con speck e lenticchie
Medaglioni di vitello in crosta di pecorino senese con zucchine croccanti
Crostata aromatizzata con mele e mandorle, semifreddo alle nocciole e Ferrari Maximum Demi-sec
Caffe
Delizie friabili
Menu Sành Ăn
Cá mú biển và sò điệp xắt lát mỏng, ướp dầu ô liu nguyên chất hương húng quế
Mì ống tôm hùm sốt kem bí
Bánh bao nhân củ cải đường ăn kèm cháo ngô và phó mát mềm.
Cá nhám đút lò dùng kèm thịt heo xông khói và hạt đậu lăng
Tim bê xắt lát sốt phó mát cừu dùng kèm bí đao chiên giòn và kinh giới ô>Món bánh dùng lạnh hạt phỉ hương vị táo và quả hạnh sốt rượu Ferrari Maximum

Cà phê
Bánh ga-tô nhỏ
PDA của Cal Langdon
Bây giờ có phải hay hơn không. Nắng vàng rạng rỡ. Prosecco hảo hạng. Tầm nhìn bao quát toàn thành phố tuyệt đẹp. Nhà hàng “La Terrazza dell’Eden” của khách sạn Eden chưa bao giờ lung lay vị trí của nó. Kể từ năm 1889, nó đã đông nghẹt khách, đánh bại những cảnh đẹp khác của Rome bị giao thông tác động. Lẽ ra chúng ta phải đến nơi này ngay từ đầu.
Hãy để đó là bài học cho tất cả chúng ta: Đừng bao giờ để một họa sĩ chọn nhà hàng.
Nhật kí hành trình của
Holly Caputo và Mark Lavine
Jane Harris
Ôi Chúa ơi, mình biết nơi này! Đây chính là nơi Britney Spears và Pink ở lại khi quay đoạn phim quảng cáo cho Pepsi ở Colosseum, là nơi họ giới thiệu trong Superbowl!
Và những tay nhiếp ảnh đã chụp hình cho Britney trên khoảng sân đầy nắng này, cùng với tay diễn viên múa đã kết hôn đó
Hay thật.
Nơi này thật lộng lẫy, với hai tông màu xanh-vàng, và cảnh đẹp đáng KHAO KHÁT. Bạn có thể trông thấy con đường dẫn đến tòa thánh Vatican. Bạn có thể vẫy tay chào Đức Giáo hoàng. Chào Ngài! Mẹ Holly gửi lời thăm hỏi đến Ngài đấy ạ! Chắn chắn nhà văn Dan Brown không có ý đó đâu!
Cả prosecco nữa… tuyệt cú mèo. Thức ăn cũng rất ngon miệng.
Nhưng hai đứa phải nhanh lên thôi. Văn phòng sẽ mở cửa trong 45 phút nữa. Cal muốn đi xuống Những Bậc Thang Tây Ban Nha[44] dẫn xuống con đường lớn. Cứ như thể cả hai có thời gian ngắm cảnh không bằng.
Tuy nhiên, mình cũng “không nỡ” từ chối.
Đột nhiên, anh ta tỏ ra rất TỬ TẾ. Dẫn mình đến đây, giới thiệu cho mình biết cảnh này, trả tiền bữa trưa, và luôn tỏ ra… ừm, là một chàng trai chín chắn.
Và anh ta trông cũng rất… ừm, quyến rũ, ngồi đó trong chiếc áo sơ-mi vải và quần jean. Cuối cùng anh ta cũng vuốt tóc lại gọn gàng – cũng tốt thôi, nếu anh ta muốn trông giống Mark, vì anh ấy không nhiều tóc như Cal. Ánh nắng mặt trời đang phản chiếu mái tóc vàng óng ả của anh ta.
Và anh ta kể những câu chuyện hài hước, về thời thơ ấu khi anh và Mark còn đi học. Bạn không thể nào biết được anh ta chính là người mới hôm kia thôi còn khăng khăng cho rằng hôn nhân là một thể chế lạc hậu, và tình yêu chẳng là gì, chỉ là một phản ứng hóa học xảy ra trong não bộ.
Bạn biết đấy, với chuyện này và chuyện bầy mèo hôm qua, mình bắt đầu THÍCH anh ta mất rồi.
Có lẽ đó là do proseccoChúa ơi, cảnh này thật lãng mạn. Ngồi vắt vẻo trên cao nhìn xuống thành phố, ngắm nhìn những ngọn cây và những tàn tích cổ xưa, nhấm nháp rượu có gas và ô liu thơm ngát. Thật tiếc khi Holly và Mark không được thưởng thức mĩ cảnh này…
Holly và Mark! Mình phải đi thôi!
Gửi đến: Jane Harris < [email protected]>
Từ: Claire Harris
Về việc: Con
Mẹ không biết vì con giận nên cố ý lơ mẹ đi, hay có chuyện gì không hay xảy ra với con nữa. Dĩ nhiên mẹ hi vọng đó là do chuyện cũ. Hôm qua, khi mẹ đang xem lướt các kênh truyền hình trên ti-vi thì đột nhiên trông thấy kênh Du lịch nói về những vùng đất chưa được biết đến nhiều của nước Ý, thế là mẹ xem. Và thật tình cờ, họ đang làm phim về Le Marche, và còn nói rằng ở đó có CHÓ SÓI.
Đúng vậy. Có CHÓ SÓI. Ở trên đồi.
Mẹ hi vọng gần biệt thự của chú Holly không có ngọn đồi nào cả, và nếu có đi chăng nữa, cũng hi vọng đừng có chó sói. Và con nên nhớ đóng kín cửa sổ trước khi đi ngủ. Vì chó sói có thể nhảy rất cao. Chí ít đoạn phim tài liệu này cũng cảnh báo như vậy.
Mẹ nghĩ con không muốn hồi âm cho mẹ đâu vì con vẫn còn giận chuyện mẹ đã nói với mẹ Holly rằng bà ấy sắp có một đứa con trai, chứ không mất đi một đứa con gái. Mẹ không thể hiểu nổi làm sao bà Marie có thể suy luận ra Mark và Holly đang trốn đến Ý để bí mật
Mẹ nghĩ nên báo cho con biết tin này, hình như bà Marie sắp có những chuyện còn quan trọng hơn để lo lắng rồi: Bố mẹ vừa đến Promtcare vì bố con lại bị một mảnh dằm đâm vào chân (mẹ đã BẢO ông ấy nên đánh bóng sàn phòng ăn bằng cát rồi) thì tình cờ gặp chị dâu Brandy của Holly, nó ở đó cùng nhóc con Heather vì nó bị mắc kẹt hạt ớt bên trong mũi.
Là Heather, không phải Brandy.
Dù sao thì, theo lời Brandy nói, gia đình Caputo đang rất tức giận vì Darrin thông báo sắp kết hôn. Với bạn trai Bobby của nó. Tụi nó khẳng định sẽ tổ chức đám cưới đồng giới tại những bậc thang vào Tòa Thị chính nhằm nhắc nhở thị trưởng về những sai lầm của ông ấy.
Và mẹ đã gọi cho bà ấy – mẹ PHẢI gọi, để thông báo cho bà ấy biết Angela di Blasi đang bị cúm và câu lạc bộ đọc sách sẽ được tổ chức tại nhà mẹ tuần này – và bà ấy VẪN CÒN hoảng loạn về việc Darrin đã dám mời cả báo chí đưa tin sự kiện và thế nào Cha Roberto cũng biết Darrin là gay mất thôi.
Mẹ hi vọng bây giờ con yên tâm một chút.
Nancy Jansen nhờ con kí tên vào một tập truyện của Wondercat: tậpNhững năm đầu tiên cho đứa cháu trai của bà ấy. Mẹ hứa với bà là con sẽ đồng ý. Bà ấy sẽ gửi nó đến New York cho con với một phong bì có dán sẵn tem và ghi sẵn địa chỉ để con chỉ cần bỏ vào trong đó và gửi lại cho bà ấy.
Yêu con,
Mẹ


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.