Đọc truyện Mộc Cẩn Hoa Tây Nguyệt Cẩm Tú – Chương 54: Thuyền về mộng khách còn vương (2)
Gương mặt đầy sẹo của Ám thần rõ ràng đã ngẩn ra. Tôi ác ý khiêu khích y: “Ngươi đổi sang nghề bà mối từ lúc nào vậy, sao cứ phải quản chuyện tình cảm của ta làm gì? Còn muội tử của ta thì liên quan gì tới ngươi? Chẳng lẽ từ lần đầu gặp mặt, ngươi đã thích ta rồi?”
“Ngươi quả nhiên không sợ chết, bị hai huynh đệ kia chiều quen giờ thành cái loại tính tình gì rồi. Ngoài mấy người nhà họ Nguyên đầu óc không bình thường kia, ngươi cho rằng còn ai thích ngươi nữa?” Ám thần hừ một tiếng, hai tay đặt lên cổ tôi.
Tôi cười lạnh: “Vậy chắc ngươi thích muội muội của ta rồi, tiếc rằng muội ấy không thích ngươi, thế nên hôm qua ngươi mới làm lơ ta và Bạch Tam gia, thấy chết mà không cứu. Về sau Bạch Tam gia giết chết Nguyên Thanh Vũ, ngươi bắt ta lại để kiềm chế Bạch Tam gia đúng không?”
Sắc mặt Ám thần u ám tới mức đáng sợ, sát khí trong mắt hiện rõ. Tôi thấy kinh hãi, lẽ nào vừa tính kích y một chút đã nói trúng tim đen rồi, y yêu Cẩm Tú thật sao? Tôi đành phải chuyển chủ đề: “Bạch Tam gia đang ở đâu?”
Một quãng dài chìm trong im lặng, đúng lúc tôi cho rằng mình sẽ chết trong cái ao này thì cuối cùng y cũng chịu mở miệng: “Tỷ muội họ Hoa quả nhiên được sủng mà kiêu ngạo! Ngươi đừng cho rằng có Nguyên Tam che chở mà ngông cuồng tới mức không biết mình là ai?” Y lạnh lùng buông tôi ra, tôi lập tức ngồi sụp xuống, túm lấy xiêm y rách nát che mấy chỗ quan trọng.
Ám thần đeo mặt nạ lên, vừa vỗ tay một cái đã có hai người đeo mặt nạ tiến vào. Một người vội vàng ôm lấy Tiểu Cầm đang nằm trên đất, người nhanh chóng thu dọn các vết máu. Hai người họ tới thở mạnh cũng không dám, tôi thấy người nọ điểm liên tiếp lên người Tiểu Cầm, tay Tiểu Cầm hơi giật giật, chắc vẫn còn cứu được, tim tôi cũng thả lỏng một chút: “Ta muốn gặp Bạch Tam gia.”
Ám thần nhìn tôi: “Nếu ngươi còn dám nhảy ra khỏi suối thuốc lần nữa, đừng nói là Tam gia nhà ngươi, ta đảm bảo kiếp này ngươi sẽ không gặp được bất cứ ai nữa.” Y ngừng lại một chút: “Suối thuốc này nếu không phải người đứng đầu gia tộc thì không được dùng, phóng mắt nhìn khắp Nguyên thị, mới chỉ có chủ tử nhà ngươi được đãi ngộ thế này. Để ngươi có thể vào suối này, chủ tử nhà ngươi,…”
“Anh ta sao rồi?” Tôi gấp giọng hỏi, nhưng y chỉ cười lạnh, chưa trả lời đã bước ra ngoài.
Tôi hét khàn cả giọng nhưng không có ai quay lại phục vụ, cũng không có ai tiến vào, chỉ có đóa lạc tiên quỷ dị đứng ven hồ, lẳng lặng nhìn tôi.
Ám cung lại sai một cô bé đeo mặt nạ khác tới làm vật lý trị liệu. Trong ba ngày, chỉ có mình cô bé này tới giúp tôi dùng cơm, đi vệ sinh, buộc tôi ngồi vào ao thuốc, Ám thần kia không thấy xuất hiện nữa. Tôi thử bắt chuyện với cô bé nhưng chắc vì có bài học của cô bé trước đó, cô ta không dám nói gì với tôi.
Ba ngày sinh hoạt trong suối khiến từ đó về sau, chỉ cần nhìn thấy suối nước nóng, tôi đã muốn nôn, vừa nhìn thấy mặt nạ, da đầu đã tê rần.
Ba ngày sau, cuối cùng tôi cũng được thả, thay một bộ quần áo vải thô bình thường, chống gậy bước ra khỏi thạch thất. Vừa bước qua cửa đá đã thấy mình đang đứng trong một hang đá tràn ngập khí nóng, nhìn thoáng suối nước róc rách đang bốc hơi nóng, xem ra hồ thuốc đó là dần nước từ đây. Tôi ra khỏi hang thì thấy một đình viện nhỏ, ngẩng đầu nhìn ánh nắng lâu rồi chưa gặp không ngờ lại có chút xúc động muốn khóc. Người bình thường, có ai không muốn đường đường chính chính sống dưới ánh mặt trời tươi đẹp này. Nhớ lại sinh hoạt của những người trong Ám cung, tôi không khỏi thấy nghi hoặc, từ cô gái hầu hạ tôi cho tới cung chủ Ám cung đều là những người võ công cao cường, vì sao Nguyên gia lại để họ lại Ám cung? Bọn họ cứ để những người đó ở Ám cung mãi mãi sao?
Tôi đưa mắt nhìn quanh, cả sân đâu đâu cũng là hoa lạc tiên đang nở rộ, cả một biển hoa màu tím. Nhớ tới hình xăm hình hoa lạc tiên trên tay Ám thần cung chủ, tôi nghĩ dù mình không nằm mơ gặp phải Tạ phu nhân thì cũng chẳng có chút thiện cảm nào với loài hoa này. Lúc này, cô gái vẫn luôn im lặng kia đưa cho tôi một chén gì đó màu đen, tôi ngây người nhìn cô, cô lại lặng lẽ viết một chữ “tam” lên tay tôi. Tôi vui mừng, thấp giọng hỏi: “Cô biết Bạch Tam gia?”
Cô ta gật nhẹ, sau đó chỉ tay vào bát thuốc đen sì. Tôi không nói thêm, một hơi cạn sạch. Trời ạ, đây là cái gì vậy? Tại sao còn đắng hơn tất cả những thứ thuốc tôi uống trước giờ?
Tôi nhăn nhó trả lại bát không cho cô, đang định mở miệng thì một người cao lớn đi tới, chính là Ám thần. Tôi nắm chặt gậy, trong lòng thật sự sợ hãi.
Y cầm theo một gói đồ, nhìn tôi hồi lâu rồi ném ra một câu: “Đi theo ta” rồi xoay người quay đi.
Tôi chậm rãi đi sau lưng y một lúc lâu, lâu tới mức cẳng chân bắt đầu đau nhức, y bỗng dừng lại. Chúng tôi đã ra tới ngoài Ám trang, từng cảnh như hiện ra trước mắt, bàn tay chống gậy có chút run run.
“Cô được tự do.” Ám thần đưa ra một tờ giấy: “Cái này là Bạch Tam gia bảo ta đưa cho cô, từ nay về sau cô thoát khỏi nô tịch, giống như ca ca và muội muội của cô, không còn là nô bộc của Nguyên gia nữa.”
Tôi nhận lấy tờ giấy mở ra nhìn, quả nhiên là văn tự bán thân của tôi. Tôi ngẩn ra, chỉ nghe Ám thần nói tiếp: “Nguyên Phi Bạch lén điều Yến Tử quân tới thành Tây An, tuy giải vây cho Tây An nhưng lại khiến Hầu gia bị vây hãm ở Lạc Dương. Ba ngày trước, Nguyên Phi Bạch để lại Hàn Tu Trúc trấn thủ thành Tây An rồi cùng đại ca của cô tiến đánh Lạc Dương. Hắn bảo ta đưa giấy bán thân cho cô, còn tiện thể gửi lời, trong lòng cô chỉ có Nguyên Phi Giác, cô và hắn duyên mỏng tình nhạt, cái này coi như nhớ một thời chủ tớ, thực hiện lời hứa.”
Y đưa cho tôi một cuộn tranh, tôi mở ra nhìn, chính là bức sen nở vịt giỡn nước mà anh ta từng hứa cho tôi.
“Về phần độc của Đời đời không xa, hắn nói bây giờ còn chưa có giải dược trong tay, khi nào tìm được, bất kể cô nương ở nơi nào, dù chân trời góc biển hắn nhất định sẽ tự tay dâng tới cho cô nương.” Ám thần nói tới đây, giọng điệu có chút than thở.
Đây không phải tự do mà tôi vẫn tha thiết ước ao sao? Vì sao cầm văn tự bán thân trong tay, tim lại khó chịu như vậy, không hề thấy vui vẻ dù chỉ một chút? Là vì suốt bảy năm làm nô bộc riết thành quen, nhiễm cái tính nô tỳ rồi sao? Hay là vì cái tự do này đến quá đột ngột.
Ám thần lại đưa bao quần áo cho tôi: “Hắn vốn định đích thân đưa cô tới chỗ Vu tướng quân, chỉ là hiện nay quốc gia gặp nạn, khói lửa liên miên, Lạc Dương không phải chỗ an toàn, vì vậy xin cô nương tới Uy Vũ tiêu cục ở Uyển thành, phủ Hà Nam lánh tạm…”
Tôi lạnh lùng ngắt lời y: “Anh ta đã trả tự do cho tôi còn quản sống chết của tôi làm gì?” Lời vừa ra khỏi miệng, tôi ngây người. Tôi đang nói gì vậy, rốt cuộc tôi bị làm sao? Ám thần cũng không nói gì, chỉ hơi khom người với tôi: “Con đường phía trước rất mênh mông, xin cô nương bảo trọng.”
Chờ Ám thần đi xa, tôi ngồi sụp xuống, tĩnh tâm suy nghĩ một lúc rồi mở bọc quần áo ra. Chỉ là chút y phục thường ngày, có điều đa phần là đồ nam. Đầu chợt nảy ra ý nghĩ, Nguyên Phi Bạch muốn tôi giả nam trang tới Uyển thành sao?
Anh ta để rất nhiều vàng bạc trong bao quần áo khiến tôi cảm thấy vị Nguyên thiếu gia này không thành ý giúp người ta chạy trốn gì cả. Chẳng lẽ anh ta không biết mang theo ngân phiếu vừa an toàn vừa nhẹ nhàng hơn vàng bạc sao? Nghĩ đi nghĩ lại, xem ra là chuyện xảy ra đột ngột quá, anh ta chỉ kịp chuẩn bị tạm cho tôi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lục lọi tiếp thì tìm được hai bọc nhỏ, mở một bọc ra, không ngờ lại là bánh hoa quế. Tôi bẻ một miếng cho vào miệng, vị ngọt xông thẳng lên óc, khiến tôi nhớ lại ngày ấy, anh ta cùng Cẩm Tú lén gặp ở Nguyệt Quế viện, anh ta, Cẩm Tú và tôi đã mạo hiểm thế nào. Cũng vào hôm đó, tôi được ăn miếng bánh hoa quế ngon nhất trên đời cùng loại độc dược đáng sợ nhất.
Chẳng hiểu sao mũi tôi lại cay cay, mở chiếc khăn còn lại, đó chính là chiếc khăn thêu hoa lạc tiên mà tôi thấy ở Tình mộ và trong mơ. Khác với trong mơ, đóa hoa mới thêu được một nửa, góc khăn cũng không có vòng ngọc. Khăn gói hai thứ khác nhau, một cây trâm bạch ngọc Đông Lăng còn hoàn hảo và chiếc nỏ tôi đưa cho Phi Bạch: trường tương thủ.
Tôi ngơ ngác cầm trâm ngọc nhìn một lúc, nắm trong tay, chỉ cảm thấy cái lạnh của trâm ngọc thấm thẳng vào tim.
Tôi lặng lẽ búi cho mình kiểu tóc thư sinh, cài cây trâm bạch ngọc lên, sau đó buộc ngực lại, thay áo dài của nam tử, cuối cùng đeo trường tương thủ vào. Tôi men theo đường xuống núi, chợt nhớ tới lời của Ám thần, nếu Phi Bạch kiếm được giải dược thì bất kể tôi ở nơi nào, anh ta cũng hai tay dâng lên. Đây là ý gì? Nếu anh ta thực sự muốn vất bỏ một nữ nhân thì sao có thể vẫn quản sống chết của cô ta, lại còn nói chân trời góc biển gì đó, ý là anh ta sẽ đến tìm tôi, thế thì còn gọi gì là tự do.
Nghĩ một hồi lại nghĩ tới Phi Giác, đây là cơ hội tốt để đi tìm Phi Giác, quan tâm đến cái tên Nguyên Phi Bạch bạc tình kia làm gì. Tôi dợm bước xuống núi, đi được mấy bước lại dừng lại nghĩ thầm, sao tôi lại bảo Nguyên Phi Bạch là kẻ bạc tình, không phải người ta vốn thích muội muội của cô sao, chẳng qua lấy cô ra làm kế di họa Giang Đông thôi.
Không được, tôi quay đầu lại, dù sao hợp đồng lao động bị hủy bỏ, phụ trách nhân sự cũng phải đích thân tới nói chuyện chứ, nói lý do vì sao thôi việc, đưa ra một phong thư buộc thôi việc, nếu cần còn có thể đòi một phong thư giới thiệu. Nguyên Phi Bạch là ai chứ, là Đạp Tuyết công tử thì rất giỏi sao, phái một Ám thần kỳ quái như vậy tới sa thải tôi, nếu có ẩn tình, tôi càng muốn tìm anh ta nói chuyện, rốt cuộc anh ta định làm thế nào với Cẩm Tú, còn hành trình đến Lạc Dương lần này nữa, liệu có nguy hiểm gì không, đến nỗi cả đại ca cũng không cho tôi tham gia vào.
Tôi đi tới đi lui mấy lần, cuối cùng cũng đưa ra được quyết định, thế là lại tiến về phía Ám cung, còn chưa đi tới chỗ chia tay với Ám thần, một bóng trắng đã lướt tới, dọa tôi sợ chết khiếp: “Cô cứ chạy tới chạy lui, rốt cuộc muốn làm gì?”
Ơ? Sao lại là tên Ám thần này, xem ra y căn bản vẫn chưa rời khỏi. Cảm thấy có ẩn ý, tôi trấn tĩnh lại, hắng giọng đáp: “Xin Ám thần đại nhân dẫn tôi đi, tôi muốn gặp Nguyên gia Bạch Tam gia.”
“Sao cô còn thích bám lấy đàn ông hơn cả muội tử vậy? Rõ ràng Tam gia người ta không cần cô nữa lại còn bám dính không buông.”
“Không phải tôi muốn bám lấy lấy Tam gia, chuyến đi Lạc Dương này vô cùng nguy hiểm, Mộc Cẩn nhớ tình chủ tớ một thời với Tam gia, muốn giúp Tam gia một tay, cũng vì muốn thực hiện lời thề khi kết bái với huynh tôi, Mộc Cẩn đã mất đi một vị huynh trưởng, không muốn mất đi người nữa. Xin cung chủ giúp đỡ.” Nói tới đây, nhớ đến Tống Minh Lỗi, nước mắt lại tràn mi, tôi im lặng khóc.
Ám thần trầm mặc hồi lâu, chính lúc tôi cho rằng y sẽ đồng ý, chiếc chuông bạc đeo bên hông y bỗng vang lên. Y lạnh giọng đáp: “Gần mười lăm năm rồi, không ngờ lại có người dám xông vào Ám cung,” y quay người định đi về, phát hiện tôi vẫn bám sát theo sau bèn vung tay, dùng nội lực đẩy tôi ra: “Hoa Mộc Cẩn, nếu cô thật sự muốn tốt cho Tam gia nhà cô thì nên tới Uy Vũ tiêu cục ở Uyển thành đi. Ở đó, hắn đã chuẩn bị tất cả cho cô, cô tuyệt đối không được lẻn vào Tử Tê sơn trang, nếu có người lấy danh nghĩa Nguyên gia tới tìm cô, trừ phi cầm theo tín vật Ngọc lung hoàn, nếu không thì không được tin bất cứ ai.”
Tôi cao giọng gọi cung chủ nhưng y đã thi triển khinh công, đảo mắt đã chẳng còn thấy tăm hơi. Chỉ còn lại mình tôi đứng giữa sườn núi, nghe tiếng gió núi gào thét.
Trời ạ! Ngọc lung hoàn là cái gì, trông nó như thế nào?
Chẳng lẽ là miếng ngọc trên chiếc khăn mà Tạ phu nhân đưa cho tôi trong mộng? Nhớ lại giấc mộng đó, người tôi lại run run.
Tôi đi về phía Ám cung, cuối cùng lại phát hiện con đường dẫn tới đã biến mất. Tôi đi lòng vòng cả buổi vẫn không tìm được cửa vào Ám cung nên quyết định tới Tử Tê sơn trang trước, sau đó lại nghĩ cách vào Ám cung. Đi hết nửa ngày, tôi đã đói cồn cào, bánh hoa quế Nguyên Phi Bạch đưa cho đã ăn hết từ lâu, tôi bèn nghĩ cách đào khai lang, sâu đất, nhóm chút lửa rồi đặt lên nướng.
Nhiều năm trôi qua, mỗi lần nhớ về ngày hôm đó, tôi lại thấy cực kỳ hối hận vì mình không cố chịu đói, tiếp tục lẻn vào Tử Tê sơn trang, tìm đường tới Ám cung. Tôi nghĩ, có lẽ mọi việc đều do ý trời rồi.