Đọc truyện Mộc Cẩn Hoa Tây Nguyệt Cẩm Tú – Chương 50: Khổng tước bay về miền đông nam (6)
Tôi ngẩn người ra, nơi này nào phải mộ thất âm u gì, rõ ràng là khuê phòng của một cô gái. Sàn đất được trải bằng lụa màu hồng phấn, màn che trướng rủ, căn phòng tràn ngập không khí dịu dàng chỉ có ở phòng con gái, mặc dù hoa văn mộc mạc tự nhiên, chất liệu cũng giống nhau nhưng đường thêu tinh xảo, nhân gian nhất tuyệt. Trên nóc màn có treo hai chiếc lò hương bằng ngọc, tỏa ra mùi hương xông nhã nhặn, vấn vít, không gian được bao phủ bởi một hương thơm êm dịu, khiến người khác lưu luyến không muốn rời. Tôi hoảng hốt nhận ra, đây chính là hương hoa mai ở Tây Phong Uyển.
Thứ trang sức quý giá duy nhất trong phòng chính là viên dạ minh châu treo ở đầu giường, thắp sáng cả căn phòng. Trong màn thấp thoáng bóng dàng một nữ tử đang nằm, bàn tròn bằng gỗ lê được phủ khăn thêu hoa. Cách bố trí này giống hệt Mai Hương tiểu trúc mà tôi từng tới, đến trên tường cũng có treo bức tranh hoa sen nở vịt giỡn nước của Phi Bạch, khác biệt duy nhất chính là chiếc khăn đang thêu dở đặt trên bàn gỗ. Trên khăn có cắm một chiếc kim thêu nhỏ, mà hoa văn kia hình như là bông lạc tiên tịnh đế.
Thời gian ở đây như đã đóng băng mãi mãi, dường như nữ chủ nhân chỉ đang nghỉ ngơi, mà ba người chúng tôi cả người toàn máu tanh, xông vào thế giới của bà, thô lỗ đánh vỡ sự yên tĩnh của nơi này.
Đương nhiên, có một người không hề nghĩ như vậy. Nguyên Thanh Vũ hưng phấn dùng hai tay lau mặt, để lộ ra gương mặt sạch sẽ, tuy bà ta hơn tôi nhiều tuổi lại phiêu bạt bên ngoài nhiều năm, khóe mắt cũng đã có nếp nhăn hằn rõ nhưng vẫn có thể coi là xinh đẹp, mỹ lệ. Có thể tưởng tượng ra thời trẻ của bà, xuất thân danh giá, được cha, anh yêu chiều, say mê một môn nghệ thuật tao nhã, chẳng những có được tình yêu thanh mai trúc mã trong sáng nhất lại còn được gả vào nhà người yêu, được mọi người yêu mến, khi ấy, bà ta oai phong tới cỡ nào.
Bà ta lại thấm một ít nước bọt vuốt lên tóc, sửa sang lại quần áo, sau đó đưa mắt lùng sục khắp phía, gắng sức cất tiếng thật dịu dàng: “Minh lang, Thanh Vũ tới rồi, chàng mau ra đi. Minh lang, chàng mau ra đây đi. Thiếp đi tìm chàng lâu như vậy, đã chịu biết bao cực khổ. Thiếp cam đoan sẽ không đánh chàng nữa, Minh lang, thiếp chỉ xin chàng mau ra đây, Minh lang, xin chàng tha thứ cho thiếp. Thiếp sai rồi, xin chàng cho thiếp gặp lại chàng một lần thôi.”
Nguyên Thanh Vũ nói một hồi, nước mắt lại tuôn rơi, gào tên tình lang của bà nghe mà đứt ruột đứt gan.
Bà ta bỗng dừng ánh mắt lại nơi nào đó, sau đó hét lên một tiếng đầy thê lương. Chúng tôi nhìn theo ánh mắt của bà ta thì thấy bộ xương của một người chắc phải chết từ rất lâu nằm khuất trong góc. Đó hẳn là một người đàn ông rất cao lớn, ông ta nằm úp xuống đất, duy trì dáng vẻ cố gắng bò về phía trước, một tay vươn về phía giường, tay kia đặt dưới người. Một mũi tên đen sẫm cắm sau lưng người đó, gương mặt chỉ còn toàn xương. Trên bàn tay vươn ra kia, xương ngón út đã bị cắt cụt một đoạn, ngón tay cái có đeo nhẫn ngọc. Xương cốt toàn thân hơi biến đen, lúc chết chắc chắn đã trúng kịch độc.
Nguyên Thanh Vũ lập tức bỏ tôi xuống, xông tới trước bộ hài cốt đó. Bà ta quỳ trên mặt đất, ngơ ngác vươn đôi tay run rẩy, ” Minh lang, Minh lang, thiếp còn nhớ ngón tay của chàng bị thiếp chặt mất một đoạn… Đây chẳng phải là nhẫn phỉ thúy mà chàng thích nhất sao…” Bà ta quỳ ở đó, không ngừng thì thào gọi tên Minh lang, vỗ về bộ hài cốt, sau đó bà ta đột nhiên ôm lấy bộ xương, khóc lớn: “Minh lang ơi Minh lang, trước khi mất, cha chồng có nói chàng vừa thoát khỏi bàn tay của Nguyên gia đã đuổi theo ả ta. Khi ấy thiếp còn không tin, vẫn cứ tự ôm ảo tưởng rằng chàng sẽ tới cung Tử Lăng, luyện Vô Tiếu kinh báo thù cho Minh gia, không ngờ… không ngờ chàng thật sự đuổi theo ả tiện nhân này.”
Nguyên Thanh Vũ cẩn thận xoay người ông ta lại thì thấy tay kia đang nắm chặt một cây trâm bạch ngọc đông lăng, giống hệt cây trâm Phi Bạch cài trên đầu. Lúc này tôi chợt nhớ ra, hồi đó vì muốn lừa Tố Huy, tôi mới bảo cậu ta mang trâm về cho Phi Bạch, Tố Huy đã bình an rồi sao? Nhưng sắc mặt Phi Bạch bỗng thay đổi nhanh chóng.
Nguyên Thanh Vũ ngẩn ra như đã tan nát cõi lòng, ánh mắt tràn ngập đau thương lập tức hóa thành căm hận: “Minh Phong Dương ơi là Minh Phong Dương, trước đây khi còn ở nhà, chàng sai người đập nát bao nhiêu ngọc quý chỉ vì thiếp thích nghe tiếng ngọc vỡ, mấy thứ ngọc ngà này, chàng chưa bao giờ để vào mắt. Thế mà cây trâm nát do ả ta tặng, đến chết chàng vẫn cứ coi là bảo bối.”
Bà ta căm giận nhìn Phi Bạch: “Đều tại ả tiện nhân mẹ ngươi hại chết Minh lang và Dương nhi của ta.”
Nguyên Thanh Vũ đứng dậy, tàn nhẫn nhấc chân dẫm nát hài cốt của Minh Phong Dương, trâm ngọc rơi xuống sàn gạch lanh canh lanh canh, tựa như đang đuổi theo bàn tay thần bí của số phận, lăn một đường tới đúng chỗ Phi Bạch. Mặt Phi Bạch trắng bệch, anh ta chậm rãi nhặt cây trâm ngọc lên, xiết chặt trong tay, mạch máu ở mu bàn tay hằn rõ, mắt phượng tràn ngập bi thương, sâu không thể lường.
Nguyên Thanh Vũ nhìn tôi, chợt nở nụ cười: “Tạ Mai Hương, ngươi quyến rũ Minh lang của ta, hại ta tan cửa nát nhà. Ngày hôm nay cũng là ý trời, con trai bảo bối của ngươi và tình nhân của nó đều rơi vào tay ta, ta muốn chúng phải chôn theo Minh lang và Dương nhi. Ngươi ở dưới suối vàng có phải đang vội tới độ muốn quật mồ lên cứu chúng.”
Nguyên Thanh Vũ cười sằng sặc, bước từng bước lại gần chúng tôi, khóe mắt vẫn còn vương nước mắt đau thương, nhưng nụ cười lại tàn nhẫn, điên cuồng xen lẫn tuyệt vọng. Tim tôi như đang co lại, người phụ nữ này điên rồi, điên thật rồi.
“Cô mẫu thật sự cho rằng mẹ ta và phụ hầu đã hại chết dượng sao?” Phi Bạch đứng chắn trước mặt tôi, lạnh lùng nói: “Người thực sự hại chết dượng chính là cô mẫu.”
“Ngươi nói cái gì?” Nguyên Thanh Vũ giận quá hóa cười.
Phi Bạch lạnh giọng đáp: “Phụ hầu thường nhắc tới cô mẫu, tuy là phận nữ nhưng lòng hiếu thắng còn hơn cả đàn ông. Minh Phong Dương nổi danh từ thưở niên thiếu, tuy say mê võ học nhưng vẫn luôn nghe lời cô mẫu. Nếu người nói không, dượng chắc chắn sẽ không động tới Vô Lệ kinh kia, thế nên sự thực không phải là dượng muốn luyện Vô Lệ kinh mà là cô mẫu muốn luyện Vô Lệ kinh, bởi vì người không thể chống cự sự mê hoặc của nó.”
Nguyên Thanh Vũ hét lên the thé: “Ngươi nói bậy bạ gì đó…”
“Cô mẫu thử đặt tay lên ngực tự hỏi xem, người hành hạ dượng như vậy chỉ vì dượng không còn yêu người nữa sao? Cô mẫu không hề yêu dượng, trong lòng người chỉ có tính chiếm hữu mãnh liệt thôi.” Phi Bạch cười nhạt: “Bây giờ, võ công của cô mẫu, đừng nói là phụ hầu, e rằng cao thủ đứng đầu cũng khó sánh nổi, công lực của dượng đã bị phá bỏ thế nào? Mà công lực trăm năm của cô mẫu là từ đâu mà có?”
“Võ công của ta đương nhiên là do luyện Vô Lệ kinh nên mới tiến bộ nhanh chóng.” Ánh mắt của Nguyên Thanh Vũ dần bình tĩnh trở lại nhưng vẫn không giấu được sự lạnh lùng tàn nhẫn đến đáng sợ: “Trên người mẫu thân ngươi có Đời đời không xa của nhị ca, ả ta quyến rũ Minh lang, Minh lang tằng tịu với ả mẫu thân hèn hạ của ngươi nên công lực cả đời mới bị phá bỏ.”
“Nguyên Thanh Vũ, bà nói dối,” Phi Bạch gào to. Tôi chưa từng thấy Phi Bạch giận dữ như thế, gương mặt anh ta đỏ bừng: “Từ lúc hiểu chuyện, mỗi ngày ta đều ở bên mẫu thân, mẫu thân quả thực đã thích Minh Phong Dương, nhưng bọn họ không hề làm chuyện gì vượt quy củ. Tâm trí của Minh Phong Dương giống hệt trẻ con, sao có thể làm ra chuyện bừa bãi ấy. Phụ hầu là người đàn ông duy nhất trong đời mẫu thân.”
“Người sáng chế ra Vô Lệ kinh rõ ràng đã viết ở trang đầu tiên, khi luyện thần trí thất thường, giác quan mơ hồ, luyện thành sẽ vô địch thiên hạ, nhưng tính tình biến đổi, vong tình phụ ái. Dượng luyện xong thì thần trí thất thường, vậy tại sao cô mẫu vẫn minh mẫn như trước, lại còn có thể kết bè với U Minh giáo tới đây lục soát.” Anh đứng thẳng người, chậm rãi bước tới gần Nguyên Thanh Vũ đang có chút khiếp sợ: “Cô đã gần bốn mươi tuổi, vì sao bàn tay và cổ nhìn vẫn như lúc hai mươi?”
Ấy, nghe vậy tôi mới nhìn lại cẩn thận, đúng thật, chỗ cổ đúng là nơi tiết lộ tuổi thực của phụ nữ. Tôi còn đang khiếp sợ, Phi Bạch đã vươn tay, nhân lúc Nguyên Thanh Vũ ngẩn người, anh ta xé một lớp gì đó trên mặt bà ta xuống, lộ ra gương mặt trẻ trung xinh đẹp nhưng nét mặt lại cực kỳ tàn nhẫn, thâm hiểm.
“Cô mẫu lưu lạc bên ngoài nhiều năm như vậy, thực sự vì muốn tìm Minh Phong Dương sao?” Phi Bạch nắm chặt mặt nạ trong tay: “Cô mẫu nói mình lang thang ở Tây Vực, vậy tại sao tất cả thám tử của phụ hầu đều báo rằng, cô mẫu vẫn luôn ở Nam Cương? Cô mẫu ở cùng với ai vậy?”
“Quả nhiên nhị ca vẫn không chịu buông tha cho ta, vẫn luôn phái người tới theo dõi?” Nguyên Thanh Vũ không ngừng cười lạnh.
“Phụ hầu thật sự không ngờ bà lại ở cùng chỗ với kẻ đã phản bội Ám cung, lại còn tu luyện Vô Tiếu kinh, thứ đáng sợ hơn cả Vô Lệ kinh.” Nguyên Phi Bạch lạnh lùng nói: “Vậy nên khuôn mặt của bà nhìn còn xinh đẹp, trẻ trung hơn cả thiếu nữ hai mươi.”
Hình như đúng thật, tôi cảm thấy thật xấu hổ, nhìn bà ta còn trẻ trung quyến rũ hơn tôi nhiều.
Cả người Nguyên Thanh Vũ run bần bật nhưng bà ta vẫn ngang ngược ngẩng cao đầu như trước, hung dữ đáp: “Thế thì sao, hắn phá hoại Minh gia của ta, Nguyên gia cũng không chứa được ta, ta còn có thể đi đâu?”
“Trong lòng cô mẫu, phụ hầu thật sự vô tình đến vậy sao? Người vẫn thường nói với ta, người rất hối hận vì ngày đó đã cuốn cô vào tranh chấp gia tộc, hai nhà Minh Nguyên đánh nhau, người vô tội nhất hẳn là cô mẫu, đến giờ phụ hầu vẫn luôn đi tìm cô mẫu, muốn người sống bên ngoài cho tốt,” Nguyên Phi Bạch lắc đầu: “Người vốn không nên luyện Vô Tiếu kinh mà Nguyên gia đã cấm, đó là loại võ công đáng sợ chuyên đi hút công lực của người khác, người luyện công phải giao hợp thì mới hút được công lực của người đó, chiếm lấy cái có sẵn, người thực sự không biết liêm sỉ – chính là cô mẫu.”
Thân người Nguyên Thanh Vũ run lẩy bẩy, ánh mắt cực kỳ sợ hãi: “Câm miệng, ngươi nói bậy.”
“Ta nói sai ư? Cô mẫu? Đêm hôm đó, Minh Phong Dương vốn định tới tìm mẫu thân. Ta không biết tại sao bà cũng tới đó, bà dịch dung thành dáng dấp của mẫu thân, dùng thuốc mê làm rối loạn tâm trí Minh Phong Dương, nhân cơ hội đó hút lấy công lực của ông ta.” Nguyên Phi Bạch nghiến chặt răng, gương mặt tuấn tú hơi nhăn nhó, “Sau đó bà cố tình dụ phụ hầu tới, mẫu thân ta quần áo không chỉnh tề Minh Phong Dương yếu ớt nằm trên giường mẫu thân. Vì vậy phụ hầu mới cho rằng mẫu thân đã quyến rũ Minh Phong Dương, khiến công lực của ông ta mất sạch. Trong lúc giận dữ, phụ hầu đánh mẫu thân trọng thương tâm mạch, về sau thành bệnh chữa không dứt.”
“Sao ngươi biết?” Nguyên Thanh Vũ như lá rụng bay trong gió lớn, chậm rãi lùi về đằng sau.
“Bà quên rằng đêm đó bà đã đánh chết một gia nô đang chạy trốn sao?” Giọng Nguyên Phi Bạch rất lạnh: “Gia nô đó chính là Tạ Tam thúc, người hầu bên cạnh mẫu thân ta. Ông ấy dẫn ta trốn ở một bên, chứng kiến tất cả. Ông ấy vì muốn bảo vệ ta nên mới chạy ra, sau đó ta may mắn thoát chết.”
“Hôm, hôm đó, ta nhớ là có hai bóng người, thì ra người còn lại chính là ngươi…” Nguyên Thanh Vũ rít lên, giọng nói cực kỳ dữ tợn: “Thì ra chính là ngươi…”
“Cô mẫu hận mẫu thân đến vậy thực sự là vì Minh Phong Dương mất đi lý trí rồi đem lòng yêu mẫu thân sao?” Phi Bạch bước tới trước mặt Nguyên Thanh Vũ, ánh mắt khóa chặt bà ta: “Nếu cô mẫu để Minh Phong Dương phá bỏ thần công, sau khi thần trí tỉnh táo trở lại, ông ta hẳn sẽ nhớ ra bà. Hoặc bà cũng có thể giết chết mẫu thân để xả hận, nhưng vì sao bà phải đạo diễn vở thảm kịch ngày hôm đó? Bà điểm huyệt mẫu thân, để người ở bên cạnh nhìn bà hành hạ Minh Phong Dương, hút công lực của ông ấy, thậm chí còn muốn phụ hầu tự tay giết mẫu thân của ta, khiến ông vĩnh viễn sống trong đau khổ, dằn vặt. Cháu đây ngồi trên xe lăn suy nghĩ rất nhiều năm, cuối cùng cũng nghĩ thông rồi.”
Nguyên Thanh Vũ đã bình tĩnh trở lại, bà ta vịn vào bàn gỗ, đứng thẳng người, bàn tay nhẹ nhàng vuốt lên một lọn tóc, nở nụ cười cực kỳ quyến rũ: “Hửm, vậy ngươi đã nghĩ thông chuyện gì?”
“Cả đời cô mẫu chỉ để tâm tới hai người đàn ông, một người là phụ hầu, người kia là Minh Phong Dương. Nhưng chắc chẳng ai biết, cả đời này cô yêu Minh Phong Dương nhưng lại càng yêu phụ hầu.” Nguyên Phi Bạch than khẽ.