Đọc truyện Mộc Cẩn Hoa Tây Nguyệt Cẩm Tú – Chương 44: Đêm chạy trốn kinh hoàng (2)
“Hổ nhi, nàng nói nhiều quá đấy.” Giọng nói của Vân Tòng Long vẫn lạnh như cũ nhưng mắt lại nhìn chằm chằm thanh trường kiếm trong tay Tề Phóng.
“Xin lỗi, tiểu thư nhà ta muốn tới thành Tây An, phiền hai vị nhường đường cho.”
Vừa nói đến chữ “phiền”, Tề Phóng đã đánh về phía Vân Tòng Long, trong tay người kia đã có thêm một thanh trường đao hình rắn. Phong Tùy Hổ vẫn cười khanh khách như trước nhưng ánh mắt dõi theo Vân Tòng Long đã có phần chăm chú hơn.
Võ công của tôi quá tệ hại, đứng quan sát hai người, hình như Vân Tòng Long chỉ cần hời hợt cũng hóa giải được mấy chiêu của Tề Phóng, nhưng Tề Phóng cũng không có vẻ sẽ bại trận, có vẻ đang thử Vân Tòng Long thôi. Tôi còn đang lo lắng thì bỗng có mùi son phấn bay vào mũi, Phong Tùy Hổ đã đứng ngay bên cạnh, khoát móng tay lên vai tôi: “Đúng là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, tên thuộc hạ của Hoa tiểu thư không tới năm năm tất danh chấn võ lâm.”
Tôi nghĩ tới danh hiệu của hai người liền nhìn vào mắt nàng nói: “Vẫn nghe Phong Tùy Hổ là đệ nhất mỹ nữ trong võ lâm, Vân Tòng Lâm là thiên hạ đệ nhất, dùng lá liễu làm phi tiêu…”
Quả nhiên Phong Tùy Hổ lộ vẻ đắc ý, tôi nói tiếp: “Hàn tiên sinh nhà tôi vẫn thường nói về đệ nhất sát thủ Xuyên Bắc, vợ chồng hai người là truyền kỳ trong giới sát thủ, là cao nhân số một số hai trong chốn võ lâm.”
Nàng kia cười tít cả cặp mắt hoa đào, có chút kích động hỏi: “Hàn Tu Trúc tiên sinh nói về ta và Tiểu Long như vậy thật ư?”
Tôi gật đầu, nghiêm túc đáp: “Đúng vậy, Hàn tiên sinh vẫn thường khen không dứt miệng sự cơ trí của Phong tỷ tỷ cùng Liễu diệp đao của Vân ca ca.”
Phong Tùy Hổ cười nói: “Hoa tiểu thư có chuyện gì cứ nói.” Tôi nói tiếp: “Chỉ là Mộc Cẩn không hiểu, hai vị đã là thiên hạ đệ nhất sát thủ cớ sao lại biến thành kẻ bắt cóc?”
Phong Tùy Hổ thở dài một hơi: “Hoa tiểu thư có điều chưa biết, chỉ trách ta và Tiểu Long thiếu người ta một cái ân huệ, mà bọn ta lại sợ nhất là nợ ân huệ của người khác, thế nên…”
“Hổ nhi, thận trọng lời nói.” Vân Tòng Long bên kia quát lớn, Phong Tùy Hổ lập tức nín thinh. Tôi cười nói: “Thật ra Phong tỷ tỷ không cần e ngại, Tam gia nhà tôi có ba nghìn môn khách trong thiên hạ, tiếc tài như mạng, chỉ cần tỷ tỷ thả tôi và Tiểu Phóng, dù là ân huệ mà tỷ tỷ thiếu bằng hữu hay là ân tình ngày hôm nay, Mộc Cẩn chắc chắn sẽ hoàn trả gấp mười lần, thế nào?”
Phong Tùy Hổ đung đưa khóe mắt, nhìn tôi một lúc: “Hoa tiểu thư nói thế khiến Hổ thật sự động tâm, chẳng trách… Chỉ tiếc ta và Tiểu Long phải mang cô tới thành Cẩm Quan, cô có nói gì nữa cũng vô dụng.”
Hiển nhiên Phong Tùy Hổ không hề dễ bị thuyết phục như Tề Phóng, tôi thầm nổi giận, khả năng đàm phán được có lẽ tụt tới số không rồi.
Tôi lén vung đoản kiếm lại bị Phong Tùy Hổ dùng móng tay kẹp lấy: “Hoa tiểu thư, võ công tầm này thì không nên phản kháng, đỡ phải chịu nỗi khổ da thịt.”
Vòng chiến từ từ mở rộng ra, sát khí và tự tin trong mắt Tề Phóng ngày càng rõ, Vân Tòng Long cũng nghiêm mặt lại, mắt chợt về phía chúng tôi.
Nét mặt tươi cười của Phong Tùy Hổ cũng biến mất, nàng hơi trầm ngâm rồi chớp một cái điểm lên huyệt đạo của tôi, xoay người nhảy vọt lên, mũi chân đáp xuống vai Vân Tòng Long. Hai người một trên một dưới tấn công Tề Phóng, quả thật là mãnh hổ cưỡi gió, kiêu long vượt mây.
Tôi đứng đờ ra, miệng không thể nói, kiếm không thể vung, trong lòng vô cùng lo lắng. Trán Tề Phóng dần lấm tấm mồ hôi…
Trong làn sương mù dày đặc, thân người Tề Phóng tựa như diều đứt dây, ngã xuống trước mắt tôi. Cậu rên một tiếng đau đớn, bị Vân Tòng Long dẫm dưới chân.
Môi Vân Tòng Long không còn chút sắc máu: “Võ công của Kim Cốc chân nhân quả nhiên xuất quỷ nhập thần, ngay cả một thiếu niên trẻ tuổi cũng có thể đánh cùng hai chúng ta ba mươi hiệp.”
Phong Tùy Hổ vỗ tay, đang định mở miệng thì chợt có tiếng sáo từ xa vọng tới, cao vút một cách cổ quái. Phòng Tùy Hổ biến sắc: “Đó không phải U Minh địch của U Minh giáo sao?” Mặt nàng thoáng trắng bệch: “Nguyên gia vừa sụp, đến cả U Minh giáo ở Miêu Cương cũng dám tới đây.”
Vân Tòng Long lạnh lùng nói: “Còn không phải vì Vô Tướng chân kinh sao, Hổ nhi, chúng ta mau đi thôi.”
Phong Tùy Hổ cúi xuống nói với Tề Phóng đang nằm dưới đất: “Này chàng trai trẻ, nể mặt Kim Cốc chân nhân, tha cho ngươi…”
Lời còn chưa dứt, Vân Tòng Long đã tóm gọn lại: “Muốn tìm tiểu thư nhà ngươi thì tới thành Cẩm Quan, muốn báo thù thì tới phủ Tây Xương.” Dứt lời cũng không nhìn Tề Phóng thêm nữa, hắn vừa cắp ngang eo tôi vác lên vừa kéo Phong Tùy Hổ còn đang trừng mắt vọt lên không trung, sử dụng khinh công chạy đi.
Tôi nhìn mặt đất bên dưới, máu dần dồn về đỉnh đầu, bắt đầu cảm thấy hoa mắt chóng mặt, chỉ lờ mờ nghe thấy giọng nói dễ nghe của Phong Tùy Hổ có vẻ mất hứng: “Ta không thích chàng cướp lời ta…”
Tiếng sáo kỳ quái kia vẫn cứ truyền tới tai tôi, hơn nữa còn càng lúc càng lớn. Ban đầu tốc độ của hai đệ nhất sát thủ Xuyên Bắc kia rất nhanh, nhưng càng về sau càng chậm.
Cuối cùng, họ đành thả tôi xuống một gốc cây rồi giải huyệt cho tôi. Tôi chỉ cảm thấy mắt nổ đom đóm, lập tức ói lên khắp người Vân Tòng Long đứng trước mặt.
Nhưng chẳng có ai ý kiến gì về hành động không văn minh của tôi, tiếng sáo vang bên tai khiến tôi đau đầu. Tôi lấy lại bình tĩnh, thở gấp một hồi mới phát hiện sắc mặt đôi vợ chồng đệ nhất sát thủ Xuyên Bắc có vẻ nghiêm trọng, như sắp gặp cường địch.
Trên đường chân trời giữa làn sương mù dày đặc bỗng xuất hiện tám bóng người, chỉ thấy tám đứa bé mặc quần áo con trai, tóc vàng buông xuống, môi hồng răng trắng, cùng mặc áo đuôi ngắn màu trắng, cười ngơ ngẩn đứng trước mặt chúng tôi. Rõ ràng chỉ là mấy đứa bé khoảng mười tuổi, nụ cười ngây thơ đến vậy nhưng tôi cảm thấy sao nụ cười kia thật trống rỗng, đôi mắt sáng thuộc về trẻ nhỏ cũng không hề trong veo?
“Chủ nhân bọn ta muốn cô gái này, nếu Xuyên Bắc song sát quỳ xuống đất xin tha thì thưởng cho các ngươi được chết toàn thây.” Đứa bé dẫn đầu nói rất giòn giã, nụ cười vẫn ngọt ngào động lòng người như trước nhưng lòng bàn tay đã có thêm một sợi chỉ bạc.
Vân Tòng Long biến sắc, Phong Tùy Hổ ngửa mặt cười lớn: “Đúng là chuyện cười, phóng mắt nhìn võ lâm hiện nay, người có thể chịu được ba mươi chiêu của Xuyên Bắc đệ nhất sát thủ ta chỉ đếm trên đầu ngón tay, đứa nhỏ không hiểu biết, có gan…”
Đột nhiên miệng Phong Tùy Hổ dính đầy máu tươi, tôi không hề nhìn thấy mấy đứa bé kia ra tay thế nào mà hàm răng của Phong mỹ nhân đã bị đánh nát mất mấy chiếc. Vân Tòng Long thấy vợ yêu bị thương, sát khí trong mắt cũng bùng lên, xông về mấy đứa bé kia.
Tám đứa trẻ, ba đứa tấn công Phong Tùy Hổ, ba đứa khác thì vây bắt Vân Tòng Long, còn hai đứa xẹt tới gần tôi. Khuôn mặt hai đứa trẻ này tái nhợt khác thường, tuy vẫn cười hì hì như trước nhưng nụ cười đó khiến người khác có chút sợ hãi. Tôi gượng cười hỏi: “Xin hỏi tiểu ca, chủ nhân nhà các cậu là ai?”
Một đứa nghiêng đầu cười: “Chủ nhân của bọn ta là thiên thần, ngài muốn bọn ta tới đón Hoa tỷ tỷ về nhà.”
Thiên thần? Về nhà? Tôi chợt nhớ tới lúc Đoàn Nguyệt Dung mang tôi đi tàn sát binh sĩ Đông doanh, Trân Châu đã nói về Ám thần. Một người gọi là Ám thần, một người lại gọi là thiên thần, hai người đó có liên quan gì đến nhau không?
Tôi cười nói: “Chủ nhân nhà các cậu đã thiên thần, vậy các cậu chẳng phải là thiên binh thiên tướng sao?”
Đứa nhỏ kia ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu, ngây thơ vỗ tay cười nói: “Đúng, bọn ta là thiên binh thiên tướng.” Nói xong bèn vươn tay về phía tôi: “Chủ nhân của bọn ta ở ngay gần đây, đích thân tới đón Hoa tỷ tỷ, chúng ta đi thôi.”
Tôi đứng dậy, vỗ bụi đất trên người xuống: “Coi bộ tỷ tỷ ta không có lựa chọn nào khác rồi…”
Tôi nhanh chóng lùi về phía sau, dùng khinh công định chạy nhưng còn chưa cất bước đã ngã sấp xuống đất. Hai dứa nhỏ kia tươi cười đứng trước mặt tôi: “Hoa tỷ tỷ không ngoan, phải chịu phạt.”
Chân tôi đau nhói, cúi đầu nhìn, thì ra là bị một sợi chỉ bạc cực mảnh quấn vào, ghì tới mức chảy máu. “Hoa tỷ tỷ mà còn lộn xộn, cái chân này sẽ bị chặt đứt đấy.” Đứa nhỏ kia vừa cười vừa nói, tay lại dùng thêm lực, tôi kêu lên đau đớn, máu chảy càng nhiều.
Thằng nhóc còn lại chạy tới điểm huyệt tôi, sau đó vỗ nhẹ lên mặt tôi: “Nào, Hoa tỷ tỷ, chúng ta về nhà.” Tôi rùng mình, bàn tay kia thật lạnh lẽo.
Lúc này Phong Tùy Hổ đã tóm cổ một đứa bé, niết nhẹ một cái, đầu đứa kia đã gãy rắc một cái, bị quẳng ra xa. Thân hình be bé kia rơi thẳng xuống đất. Vân Tòng Long cũng đánh bay được hai đứa, hai người hợp lại một chỗ, cùng đối phó mấy đứa nhỏ còn lại. Chỉ chốc lát sau, sáu đứa bé đã ngã cả ra đất.
Xuyên Bắc song sát xông về phía tôi, trên người tràn ngập luồng sát khí đáng sợ tôi chưa từng nhìn thấy. Tôi quay đầu lại nhìn thằng bé đứng bên cạnh, chỉ thấy hai đứa vẫn cười hồn nhiên như trước, nâng tôi đi về phía trước, làm như không hề thấy Xuyên Bắc song sát.
Tiếng sáo kia lại biến đổi, chỉ thấy mấy đứa bé vừa bị đánh ngã xuống đất kia chậm rãi đứng dậy tựa như ma quỷ. Ngay cả thân thể thằng bé bị bẻ cổ cũng đứng dậy, từng bước tiến lại gần chúng tôi, từ từ vây thành một vòng xung quanh Xuyên Bắc song sát. Mà vẻ mặt của Xuyên Bắc song sát cũng dần trở nên hoảng sợ.
Hai đứa bé khiêng tôi vẫn cười kỳ quái, tiếp tục tiến về phía trước. Lúc này tôi mới để ý, da mặt bọn chúng hơi xanh xao, viền mắt lại đen đen. Mấy ngày nay chìm trong máu tanh, tôi không khỏi liên tưởng, mặt mấy đứa nhỏ này thật giống mấy thi thể để lâu ngày trên chiến trường, mà nụ cười quỷ dị của bọn nó trước sau vẫn không hề thay đổi.
Tám đứa nhỏ này căn bản không phải người sống! Tôi kinh hãi hét toáng lên: “Cứu mạng với, có ai tới cứu tôi với.”
Tôi chợt nhớ tới nhị ca đã ngã xuống dốc núi, lành dữ còn chưa biết, đại ca thì phải trời sáng mới vào thành, Tề Phóng lại bị Xuyên Bắc song sát đánh thương nặng, bây giờ làm gì còn ai tới cứu tôi nữa?
Thằng bé kia không nói gì, hai mắt u tối, mỉm cười thật đáng sợ. Hai người đi như bay hướng về phía trước.
Bấy giờ, sương mù đã nhạt dần, vầng trăng non dần lộ ra. Hai đứa bé khiêng tôi chạy ra khỏi sơn trang, gió rít hạc kêu cộng thêm tiếng hét thê thảm của tôi cũng không sao lấn át được tiếng sáo thê lương, thảm thiết kia. Giữa lúc ban đêm thế này, tôi đã gần như tuyệt vọng.
Đột nhiên có tiếng đàn biến hóa khôn lường, lúc ẩn lúc hiện, như than như kể, từ xa xa truyền tới, tựa như hòa cùng tiếng sáo lại mơ hồ lấn át tiếng sáo kia.
Hai thằng bé khiêng tôi bỗng dừng lại, đôi mắt không có tiêu cự nhìn trước nhìn sau một hồi rồi lại ngây ra, dường như hơi mê mẩn.
Thì ra những đứa bé này đều là con rối bị tiếng sáo khống chế, mà tiếng đàn thình lình xuất hiện lại làm nhiễu loạn bước sóng của tiếng sáo, khiến mấy đứa bé này không biết làm sao. Tôi chăm chú lắng nghe thì không khỏi kích động, tôi nhận ra tiếng đàn này!
Là Trường tương thủ, là khúc Trường tương thủ do chính Phi Bạch tấu. Khúc đàn này chính là Trường tương thủ nức tiếng thiên hạ! Khúc Trường tương thủ réo rắt, uyển chuyển, trước giờ chưa từng nghe anh ta đàn tha thiết, bi ai đến vậy, tựa như uyên ương lạc mất đôi, đang đau khổ tìm bạn đời, tựa như cánh nhạn cô đơn đang điên cuồng tìm về đàn.