Đọc truyện Mộc Cẩn Hoa Tây Nguyệt Cẩm Tú – Chương 37: Khúc ly nhân loạn thế (5)
Tôi đi tới định nói gì đó nhưng khi nhìn gương mặt đầy nước mắt của Cẩm Tú lại chẳng biết nói gì nữa. Tôi chỉ có thể đau lòng ôm lấy nàng. Cẩm Tú hơi sửng sốt nhưng cũng ôm chặt tôi, toàn thân run rẩy. Lòng tôi vừa đau, vừa thương lại vừa hối hận, chỉ ôm nàng, im lặng rơi lệ.
Ám trang nằm ở sau núi của Tử Tê sơn trang, trong một hang đá tự nhiên trên sườn núi. Có người nói đó là do tổ tiên đời thứ nhất của Nguyên gia bí mật khai phá, dùng để bỏ chạy ngừa lúc Thái tổ Hoàng đế sau khi ngồi vững ngai vị sẽ diệt trừ Nguyên gia công lớn át cả chủ. Hang đá kia nằm sâu trong rừng rậm, cửa động trải qua nhiều năm đã bị bao trùm bởi các loại cây họ quyết xanh tốt cả bốn mùa, đúng là một chỗ để lánh đời tuyệt hảo. Càng đáng ca ngợi là bên trong hang đá rất rộng rãi, không những chứa vừa tám ngàn binh sĩ của Nguyên gia mà còn để được lương thực trong ba tháng. Rõ ràng tổ tông của Nguyên gia đã có tính toán từ trước, thỏ khôn có ba hang, đề phòng bất trắc.
Chúng tôi chờ trong động mấy ngày, những nhân vật quan trọng của Tử viên chỉ có Nguyên Phi Yên, Cẩm Tú, Tống Minh Lỗi và tên Liễu Ngôn Sinh âm hiểm thôi, còn những nha hoàn tôi quen biết như Sơ Họa, Trân Châu, hay là cả Hương Cần vốn rất được sủng kia thì đều bị thất lạc trong lúc chiến loạn. Trong tám ngàn binh sĩ phải có tới một phần ba là tân binh trẻ mới được bổ sung sau biến Tư Mã môn, những khuôn mặt non nớt có chút hoảng loạn, trống rỗng, có rất nhiều người bị thương nặng khi quân Nam Chiếu đánh vào.
Điều khiến tôi lo lắng chính là trong động này chỉ có Tống Minh Lỗi là ra dáng thầy thuốc một chút. Huynh ấy buồn rầu nói cho tôi biết, dù bây giờ không phải lo nghĩ về lương thực nhưng dược liệu thì cực thiếu. Nhiều ngày nay, không ngừng có binh lính chết vì không được điều trị đúng lúc. Chúng tôi không thể đưa bọn họ ra ngoài chôn cũng không thể ném vào khe núi vì e khiến quân Nam Chiếu chú ý nên đành phải nhân lúc ban ngày, đem thi thể của bọn họ đẩy vào đống lửa, hỏa táng tại chỗ. Vì vậy cứ tới trời sáng mùi xác chết bị đốt cháy gay mũi lại bay ra, khiến người ta cảm thấy buồn nôn kinh khủng.
Nhưng cũng phải cảm ơn ông trời, Vi Hổ đã tỉnh lại sau cơn hôn mê sâu một cách thần kỳ. Ban đầu, tôi và Tố Huy còn sợ anh ta khó chịu không ngờ Vi Hổ chẳng hề nhăn mày lấy một cái, ngay sau đó đã bắt đầu xuống giường luyện đao bằng tay phải. Anh ta chỉ trời thề rằng sẽ bảo vệ tôi an toàn tới Lạc Dương gặp Nguyên Phi Bạch.
Người ra ngoài dò la đã trở về, quân Nam Chiếu trong thành Tây An đốt nhà cướp của, cưỡng bức dân nữ, không việc ác nào không làm. Tử Tê sơn trang với hơn ba trăm năm lịch sử huy hoàng đã bị đốt sạch, tiền của và gia nô trong trang đều bị quân Nam Chiếu cướp hết không còn chút nào. Mọi người vô cùng phẫn nộ, hận không thể ăn xác quân Nam Chiếu cho hả giận.
Mùng một tháng hai, Nguyên Phi Yên triệu tập những người trong Tử viên lại bàn bạc đối sách. Vi Hổ và Tố Huy kiên quyết đi theo tôi, còn chưa bước vào động nghị sự đã nghe thấy tiếng tranh cãi bên trong.
Giọng nói lạnh lùng của Liễu Ngôn Sinh truyền tới: “Hầu gia có lệnh, canh năm ngày hôm nay cùng sẽ hội hợp với chúng ta. Ngôn Sinh cho rằng, bây giờ chỉ có cách cho một người giả làm Nhị tiểu thư, dẫn theo một nghìn binh sĩ, lao xuống núi. Đoàn Nguyệt Dung háo sắc thành tính, tất sẽ dùng toàn lực truy kích Nhị tiểu thư, chúng ta nhân cơ hội phá vòng vây, vượt qua Tuấn lâm, tới Lạc Dương hội họp cùng Hầu gia.”
Tôi đi đến, lão lạnh lùng liếc tôi một cái nhưng ánh mắt lại hướng về phía Cẩm Tú: “Bây giờ trong chúng ta, chỉ có Cẩm phu nhân võ công cao cường nhất, vóc người cũng khá giống Nhị tiểu thư, có thể đóng giả được. Chỉ cần Cẩm phu nhân hi sinh vì nghĩa, chúng ta đều có một con đường sống.”
Cẩm Tú giận dữ cười: “Mưu kế của Liễu tiên sinh hay thật.”
Ánh mắt long lanh của Nguyên Phi Yên đưa về phía Cẩm Tú, sâu không lường được. Kiều Vạn nổi giận: “Liễu Ngôn Sinh, ông dám phạm thượng ư? Hầu gia đã có lệnh, bất luận kẻ nào cũng không được thương tổn Cẩm phu nhân.”
Liễu Ngôn Sinh thở dài: “Kiều Vạn, anh nghĩ ta muốn hi sinh Cẩm phu nhân sao? Nhưng những nữ hầu biết võ công đều đã anh dũng chết vì chủ, mời Cẩm phu nhân ra trận cũng chỉ là bất đắc dĩ.”
Tôi vội vàng bước ra: “Tuyệt đối không được, tuy Cẩm Tú võ công cao cường nhưng muội ấy có đôi mắt tím, người khác chỉ cần liếc mắt là biết muội ấy không phải Nhị tiểu thư, ngược lại còn khiến bọn họ nghi ngờ chúng ta đang núp trong núi.”
Ngoài dự đoán của tôi, Liễu Ngôn Sinh gật đầu khen phải, một tia xảo quyệt chợt lóe lên trong mắt: “Mộc cô nương nói rất đúng, nhưng trong chúng ta chỉ có Cẩm phu nhân và cô tầm tuổi này, vậy không bằng mời Mộc cô nương ra mặt, có được không?”
Con mẹ nó, tên súc sinh chết tiệt này, tôi thầm cười nhạt. Đúng lúc đó, Vi Hổ xách đao bước ra, mặt đằng đằng sát khí: “Nếu ngươi muốn chạm vào một sợi tóc của cô nương thì phải bước qua xác ta trước đã.”
Liễu Ngôn Sinh lắc đầu, đi về phía Vi Hổ, buồn bã nói: “Vi tráng sĩ, Ngôn Sinh biết kế này rất tồi nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. Không lẽ anh muốn chúng ta chết trong núi Đại Bi này sao?”
Tống Minh Lỗi vốn luôn trầm mặc bỗng sải bước về phía Vi Hổ: “Cẩn thận.” Trong lúc mọi người còn đang kinh hãi, Liễu Ngôn Sinh vừa khẽ nâng tay phải, Vi Hổ đã ngã sấp xuống. Liễu Ngôn Sinh đối chưởng với Tống Minh Lỗi bằng tay trái, người Tống Minh Lỗi văng về vách đá đối diện, tựa như con diều đứt dây.
Nguyên Phi Yên lạnh lùng nói: “Liễu tổng quản, ông muốn mưu phản ư?”
Liễu Ngôn Sinh cung kính quỳ một gối: “Tiểu nhân tự ý quyết định, làm kinh động tới Nhị tiểu thư, tội chết khó thoát, có điều…” Lão ngẩng đầu lên, liếc Nguyên Phi Yên và Cẩm Tú, nói: “Đây là cách duy nhất để phá vòng vây, thân là gia thần nên vì Nguyên thị mà đầu rơi máu chảy. Cẩm phu nhân và Tống hộ vệ vội vàng tới đây có biết ba trăm sáu mươi tử sĩ vì bảo vệ Hầu gia đã hi sinh toàn bộ trên đường rút về Lạc Dương không?”
Mặt Cẩm Tú trắng bệch, ánh mắt của Liễu Ngôn Sinh lại liếc về phía tôi: “Tại hạ thường nghe Tiểu ngũ nghĩa tình thâm nghĩa trọng, không biết Mộc cô nương có bằng lòng lấy thân tuẫn chủ (chết vì chủ)?”
Tố Huy nghiến răng nói: “Tên tiểu nhân này, ngươi ám toán Vi đại ca, bức bách một cô gái yếu đuối, thế sao ngươi không xuống núi đi?”
Cẩm Tú cười ha hả: “Ngươi làm vậy chẳng qua là muốn bức tử Tiểu ngũ nghĩa bọn ta mà thôi, ta sẽ làm cho ngươi được như nguyện, ta…”
“Im miệng, tôi đi.” Tôi hét lớn một tiếng, ánh mắt mọi người đều dồn về phía tôi. Tôi đè nén căm phẫn trong lòng, đầu bỗng nảy ra một kế sách, tôi cao giọng nói: “Tôi sẽ thay Nhị tiểu thư xuống núi, xin Liễu tiên sinh cho Tiểu ngũ nghĩa chúng tôi một con đường sống.”
Liễu Ngôn Sinh vung tay áo, nhìn tôi như đang nhìn một con kiến hôi trong đám bụi, ánh mắt khó nén tia đắc ý: “Nếu Mộc cô nương đã biết vì nghĩa lớn như vậy thì xin Nhị tiểu thư cởi Hoài tố cẩm ti sa, Thiên tàm kim sa quần cho Mộc cô nương thay đi.”
Nguyên Phi Yên hết nhìn tôi rồi lại nhìn Tống Minh Lỗi, vẻ mặt lưỡng lự, nàng ta trầm ngâm một hồi rồi cởi Hoài tố sa và Thiên tàm kim sa đưa ra, nói khẽ: “Mộc cô nương, ta biết cô cũng không muốn nghĩa huynh và muội muội của cô xảy ra chuyện gì! Nếu ta và họ chạy thoát, ta nhất định sẽ bẩm báo lên phụ hầu, dựng bia cho cô.”
Ha! Không ngờ, thật sợ không ngờ tôi còn có thể được lập bia tưởng niệm anh hùng nhân dân nữa đấy!
Tôi cười nhạt: “Đa tạ ý tốt của Nhị tiểu thư. Chỉ cần tiểu thư cam đoan Liễu tiên sinh sẽ đưa thuốc giải cho Vi Hổ là được.”
Nguyên Phi Yên liếc khuôn mặt bình tĩnh của Tống Minh Lỗi, thở dài một hơi rồi gật đầu đáp: “Cô yên tâm, chờ cô xuống núi xong, Liễu tiên sinh chắc chắn sẽ đưa thuốc giải cho Vi tráng sĩ.”
Tôi nhìn Tống Minh Lỗi, tay phải giả bộ vô tình sờ lên vành tai. Tống Minh Lỗi chống người đứng dậy, bàn tay chống xuống đất xòe ra hai ngón thành hình chữ V. Tôi hiểu ra, tuyết châu đan trong khuyên tai có thể giải độc Thập lý phiêu hương của Liễu Ngôn Sinh.
Lòng tôi đã bình tĩnh lại nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ cực kỳ lo sợ. Tôi đi về phía Liễu Ngôn Sinh, quỳ rạp xuống đất: “Xin Liễu tiên sinh buông tha cho Tiểu ngũ nghĩa chúng tôi.”
Cẩm Tú bước tới kéo tôi dậy, căm hận nói: “Không cho tỷ quỳ trước mặt tên cầm thú này…”
Tống Minh Lỗi cùng trầm giọng: “Mộc Cẩn, Tiểu ngũ nghĩa chúng ta tuyệt đối không quỳ trước hạng người bất nghĩa ấy.”
Liễu Ngôn Sinh cười giễu: “Ngươi cho rằng có Thanh Đại gia là không cần phải quỳ nữa sao? Đã quên ngày trước quỳ xuống xin ta muốn ngươi thế nào sao?”
Tôi giật mình ngước mắt lên, chỉ thấy Tống Minh Lỗi tức giận tới mức mặt trắng bệch, hai tay nắm chặt không ngừng run run. Cả Nguyên Phi Yên cũng phải chau mày liễu.
Tôi cắn chặt răng, củng cố lòng tin, tiếp tục làm bộ nước mắt đầm đìa: “Tiểu ngũ nghĩa chúng tôi thực sự không biết tiên sinh lợi hại đến thế,” tôi vừa lê người qua, Liễu Ngôn Sinh đã vung chân đá. Tôi tỏ vẻ sợ hãi ôm chầm lấy chân lão, đau khổ cầu xin, cổ tay hơi nhúc nhích, Hộ Cẩm đã bắn về phía mặt lão. Liễu Ngôn Sinh nghiêng đầu tránh được nhưng lỗ tai vẫn bị sượt qua một chút. Một vệt máu hiện ra trên tai, lão quát to đá tôi ra ngoài. Tôi được Cẩm Tú ôm lấy, ngã lăn ra đất. Tôi lập tức đứng dậy, trừng mắt nhìn lão: “Bây giờ tới lượt ngươi cầu xin người khác đấy. Hộ Cẩm của ta được bỏ một loại độc rất mạnh, gặp máu là tắt thở, tên cầm thú, ngươi đi chết đi.”
Nguyên Phi Yên đánh một chưởng về phía tôi, Tố Huy đánh trả mấy chiêu đã bị điểm huyệt, đứng sững tại chỗ. Nguyên Phi Yên nhẹ nhàng lách qua Cẩm Tú, đã mạnh vào hông Kiều Vạn. Kiều Vạn kêu một tiếng đau đớn rồi gục xuống đất.
Nguyên Phi Yên tựa như giao long, lấy ngón tay làm trảo, ánh bạc lóng lánh. Điều khiến người ta khó tin là bộ móng tay khảm ngọc tao nhã kia chính là vũ khí có sức sát thương lớn nhất của nàng. Thoắt cái, năm ngón tay lạnh lẽo của nàng ta đã xiết lấy cổ tôi. Nàng nhìn Tống Minh Lỗi khóe miệng đang chảy máu, lạnh lùng nói: “Các người đừng nhúc nhích, nếu không ta sẽ giết ả.”
Nguyên Phi Yên nghiêng đầu nhìn tôi, ngạo nghễ nói: “Hay cho Hoa Mộc Cẩn âm hiểm xảo trá, ta hiểu cảm nhận của cô nhưng bây giờ chúng ta vẫn đang cần tới Liễu tổng quản. Vậy nên cho dù là phụ hầu hay là ta cũng sẽ không cho phép các người giết Liễu tổng quản, mau đưa thuốc giải!”
Tôi nhìn nàng, hừ lạnh một tiếng, không sợ hãi chút nào: “Lão nói chuyện của Tống nhị ca ra trước mặt mọi người chính là muốn kích bọn tôi ra tay, như vậy để có cớ giết chúng tôi. Nếu Tiểu ngũ nghĩa chết trong lúc chạy trốn cũng là chuyện bình thường, Hầu gia cũng không hỏi tội, hơn nữa chỉ cần cứu được Nhị tiểu thư thì tội lão cũng chưa tới mức phải chết, nói không chừng còn được Hầu gia tín nhiệm hơn.”
Sắc mặt Cẩm Tú và Tống Minh Lỗi đều biến đổi. Nguyên Phi Yên nhìn tôi, không tán thành cũng không phản bác mà chỉ thở dài một hơi: “Mộc cô nương phải biết rằng nếu giờ để Liễu tiên sinh chết sẽ chẳng có ai dẫn chúng ta ra ngoài.”
Tôi mỉm cười nhìn nàng: “Lời ấy sai rồi. Nhị tiểu thư, Mộc Cẩn biết, thực ra cả Nhị tiểu thư cô cũng hiểu dược, nếu không có Liễu Ngôn Sinh, bằng sự sáng suốt của tiểu thư và tài trí của Tống nhị ca, chúng ta cũng có thể thoát khỏi Tây An,” Đôi mày đẹp của Nguyên Phi Yên vẫn nhíu chặt như trước, tôi hít sâu một hơi, cười nói: “Tôi bằng lòng thay Nhị tiểu thư dẫn truy binh đi chỗ khác, nhưng trước khi đi, tôi nhất định phải thay Tiểu ngũ nghĩa diệt trừ kẻ thù lớn này. Xin tiểu thư hãy thành toàn cho tâm nguyện duy nhất trước lúc chết của tôi!”
Nguyên Phi Yên vô cùng đắn đo liếc về phía Tống Minh Lỗi, còn Tống Minh Lỗi cũng nhìn nàng chăm chú, hai người đối mặt hồi lâu, tựa hồ không còn để ý tới người khác, cuối cùng ánh mắt nàng cũng dịu lại, tay từ từ buông xuống. Nàng lạnh lùng nói với tôi: “Rốt cuộc ta cũng hiểu vì sao tam đệ và tứ đệ đều thích cô.”
Nguyên Phi Yên xác định lập trường xong thì không nhìn Liễu Ngôn Sinh lần nào nữa, nàng chỉ nhanh chóng lùi lại, để lộ ra dáng người ngã lăn xuống đất của Liễu Ngôn Sinh. Mặt lão càng lúc càng tím đen, lão căm hận nhìn tôi và Nguyên Phi Yên rồi đột nhiên bổ nhào về phía Cẩm Tú. Cẩm Tú cười lạnh, rút kiếm nhanh như điện. Tống Minh Lỗi điều tức xong cũng gia nhập vào vòng chiến. Tôi chạy tới chỗ Tố Huy, giải huyệt cho cậu ta rồi tháo khuyên tai, lấy tuyết châu đan vội vàng đút cho Vi Hổ. Một lát sau, sắc mặt anh ta cũng dần tốt hơn. Kiều Vạn vừa tỉnh lại cũng tham gia cùng Cẩm Tú và Tống Minh Lỗi, trận đánh càng thêm quyết liệt. Đúng lúc đó, những binh sĩ đứng ngoài cửa động đều là thân tín của Nguyên Phi Yên phát hiện bên trong không bình thường, vài người lục tục xông vào xem. Nguyên Phi Yên khoát tay chặn lại, chỉ để một đại hán cao lớn bước vào. Nàng ta thì thầm một hồi, người nọ lập tức chỉnh đốn hàng ngũ đứng yên ngoài cửa, mặt khác lại bình tĩnh sai người đi tóm hơn mười tên tùy tùng của Liễu Ngôn Sinh, kéo hết ra ngoài xử tử.
Động tác của Liễu Ngôn Sinh càng lúc càng chậm, trong ánh mắt có sự hoảng loạn tôi chưa từng nhìn thấy, búi tóc luôn được chải cẩn thận đã rối tung, dính lên thái dương đẫm mồ hôi màu đen. Sau cùng lão chán nản ngã xuống đất, ánh mắt tràn ngập nỗi sợ hãi lúc sắp chết. Lão thở hổn hển từng hơi, lát sau bình tĩnh hơn một chút mới oán hận nhìn chằm chằm vào Nguyên Phi Yên và Tống Minh Lỗi: “Không ngờ ta cả đời tận trung với cha ngươi, cuối cùng lại có kết cục như vậy. Nguyên Phi Yên, rồi có một ngày ngươi sẽ hối hận.”
Sau đó lão quay đầu nhìn Cẩm Tú, mỉm cười rất kỳ quái: “Liễu Ngôn Sinh ta cuối cùng cũng chết trong tay Tiểu ngũ nghĩa các ngươi, chắc giờ ngươi… ngươi đã vừa lòng rồi.” Lão nôn ra một ngụm máu đen, ánh mắt dần tan rã lại có chút bi thương.
Lão vươn bàn tay đầy máu về phía Cẩm Tú, run run muốn níu lấy nàng. Tống Minh Lỗi đá văng lão ra, một tay lão co quắp như móng gà, tay kia lại nắm chặt góc váy hoa của Cẩm Tú, mơ màng nhìn nàng: “Nàng vẫn còn hận ta sao?… Tại sao ngay cả lúc hận, nàng cũng xinh đẹp như vậy?”
Cẩm Tú khinh bỉ nhổ một ngụm nước bọt lên xác lão. Tôi đi tới định nói gì đó nhưng khi nhìn gương mặt đầy nước mắt của Cẩm Tú lại chẳng biết nói gì nữa. Tôi chỉ có thể đau lòng ôm lấy nàng. Cẩm Tú hơi sửng sốt nhưng cũng ôm chặt tôi, toàn thân run rẩy. Lòng tôi vừa đau, vừa thương lại vừa hối hận, chỉ ôm nàng, im lặng rơi lệ.
“Đừng đi, Mộc Cẩn.” Cẩm Tú bỗng thầm thì vào tai tôi: “Chúng ta giết Nguyên Phi Yên đi, tới Lạc Dương thì bảo nàng ta và Liễu Ngôn Sinh đều bị loạn quân giết chết.”